Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 518 - Phần 1

Chương 518: Đại Hội Chiêu Phu

Cung yến bắt đầu trong tiếng đàn sáo
nhịp nhàng.

Hai người Hoàng Long tôn giả và Hách
Liên Tử Phong tách ra ngồi ở hai bên trái phải của bàn chủ tọa bữa tiệc, trên
mặt Hoàng Long tôn giả rõ ràng có chút vẻ đắc ý, bởi vì bên trái là đứng đầu mà
hoàng đế của Nam Hi quốc lại an bài hắn ở phía bên trái bàn chủ tọa, thì cũng
chính là thừa nhận địa vị của Thánh cung cao hơn thập đại gia tộc. So sánh về
thực lực và khí thế thì hắn chưa chắc đã thắng được Hách Liên Tử Phong, nhưng
hiện tại việc vị trí của hắn cao hơn một bậc đã khiến hắn đủ đắc chí rồi.

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hách
Liên Tử Phong không có một tia dao động, chỉ yên lặng uống rượu, dường như là
độc lập, ngăn cách hẳn với cung yến, song trên người hắn lại phát ra hơi thở
khiếp người làm cho không ai có thể bỏ qua.

Vân Khê là người thứ ba ngồi bên trái,
phía bên trên là Nam Cung Dực, đối diện là Tây Môn Huyền Sương vẫn luôn nhìn
chăm chú hắn. Vân Khê nhàn nhạt liếc nhìn Hách Liên Tử Phong một cái, mặc dù
tầm mắt của hắn tựa hồ chưa từng dừng ở trên người nàng thật lâu, song toàn
thân nàng vẫn có chút không được tự nhiên.

Thu hồi tầm mắt, nhìn vào rượu ngon
màu đỏ trong chén trên tay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một mảng màu đỏ rực, hình
ảnh trong mộng xuất hiện một lần nữa đủ để cho nàng sợ hết hồn hết vía.

Có một ngày, nàng vì tìm kiếm được
dược liệu quý hiếm ở trong núi, muốn tìm người chia sẻ tâm tình vui vẻ của
mình. Giống như bình thường, nàng tự tiện xong vào cấm địa rừng trúc mà chưa có
sự đống ý của hắn, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng thấy căng thẳng,
liệu có phải có người xông vào rừng trúc gây bất lợi cho hắn không?

Nàng nhẹ bước, lén lút tới gần phòng
của hắn, không nghĩ tới qua cửa sổ nàng lại thấy một cảnh mà cả cuộc đời này
cũng khó quên!

Hắn ngồi ở đó, vẻ mặt không gợn sóng,
cực kì lãnh khốc. Hắn khoét thật sâu vào cổ tay của hắn, cổ tay hắn nổi đầy
huyết nhục (máu và thịt). Nàng đột nhiên che miệng mình, sợ rằng sơ sẩy một cái
liền kêu lên, hắn rốt cuộc đang làm gì đó? Lại lóc thịt của chính mình?

Bỗng dưng nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì
sao nàng thường xuyên thấy nhiều vết thương cả cũ lẫn mới trên cổ tay của hắn, thì
ra những vết thương này là do chính hắn tạo thành.

Song, cái này cũng chưa tính là cái
gì, làm người ta cảm thấy kinh khủng nhất đến mức muốn nôn mửa chính là việc
hắn đem chỗ huyết nhục bị khoét ra đó nuốt vào miệng mình.

Nội tâm nàng hoảng hốt, không dám ở
lâu, chạy như bay thoát ra khỏi cấm địa rừng trúc.

Một người có thể nuốt huyết nhục
chính mình là người tàn nhẫn, vô tình đến mức nào? Nàng bỗng nhiên phát hiện
đầu mình vẫn còn mà lạnh cả người, lúc trước nàng liên tục trêu chọc hắn, lải
nhải bên lỗ tai hắn, không biết là đã khiến hắn phải khoan dung cho nàng bao
nhiêu lần rồi, mà đầu nàng còn trên cổ khiến nàng cảm thấy rất may mắn.

Từ nay về sau nàng sẽ không đi tìm
nam nhân đáng sợ như vậy nữa, hắn có thể tàn nhẫn với chính mình như thế, huống
chi là đối với nàng? Nếu có một ngày kia nàng không cẩn thận đắc tội hắn, biết
đâu hắn có thể nuốt chửng huyết nhục của hai mẹ con nàng?

Mỗi lần nghĩ đến đây, nội tâm nàng
không khỏi cảm thấy sợ hãi.

May là nàng không để cho nhi tử quen
biết với hắn, nếu không con nàng còn nhỏ như vậy mà trong lòng lại có một nỗi
ám ảnh, đó là việc nàng không muốn nhất. Những cơn ác mộng đêm khuya này hãy để
cho nàng hứng chịu là được!

“Ụa!” Bỗng nhiên bụng nàng quặn lên, nàng
nôn ra một ngụm nước chua.

“Vân tiểu thư, cảm thấy thân thể
không thoải mái sao?” Ánh mắt thâm trầm của Nam Cung Thắng quét tới phía nàng.

Vân Khê đứng lên, trả lời: “Không
sao! Bụng có chút không thoải mái thôi, các ngươi cứ tiếp tục, ta ra ngoài hóng
mát một chút.”

Khi nàng xoay người đi, nàng cảm thấy
rõ ràng có một đạo ánh mắt mãnh liệt nhìn nàng chăm chú cho đến khi nàng rời đi
đại điện mới thôi.

“Hô!” Đến khi hít thở được luồng
không khí tươi mát khiến nàng thở phào một cái thật dài, tâm tình cũng buông
lỏng rất nhiều.

Sự tồn tại của Hách Liên Tử Phong
giống như cái bóng đè, rốt cuộc đến khi nào nàng mới có thể trừ đi sự ám ảnh
của hắn từ tận đáy lòng đây?

“Trương công tử, xin mời bên này!”

Dưới dãy bậc thang Cung điện thật dài,
có thái giám đang dẫn một người lên điện.

Ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, Vân
Khê quay đầu, nhìn thấy một khuôn mắt quen thuộc.

Trương Tam?!

Sao lại là hắn? Không đúng, là mặt
của Trương Tam không sai, nhưng không phải là 'hắn'!

“Đợi đã!” Vân Khê tiến lên mấy bước, lên
tiếng.

“Vân tiểu thư, nô tài đang phải đưa
Trương công tử vào tấn kiến Hoàng thượng..”

“Không phải vội, ta có thể hàn huyên
với Trương công tử mấy câu hay không”. Đó là bộ mặt cực kỳ bình thường, không
có bất kỳ đặc biệt nào, dù có lẫn vào trong đám đông cũng chưa chắc đã có người
chú ý tới. Song khuôn mặt bình thường đại chúng này ở đây lại cất giấu một đôi
mắt hữu thần, ánh mắt đó không chói mắt kinh người như của Long Thiên Tuyệt
nhưng cũng không thể bỏ qua.

“Ngươi rốt cuộc
là ai? Có biết việc giả mạo Trương Tam chính là tội khi quân không?” Mắt nàng
như hàng vạn hàng nghìn lưỡi đao nhìn chằm chằm đối phương, muốn tìm ra sơ hở
của hắn. Hắn giả trang Trương Tam, một nhân vật không tồn tại, rốt cuộc là có
mục đích gì? Trên đời này trừ nàng và Long Thiên Tuyệt thì không có ai biết lai
lịch của Trương Tam, như vậy người này là ai?

Đối phương nhẹ
cong môi, phất tay áo, chắp tay về phía nàng nói: “Không hổ là tôn chủ phu nhân,
có hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái đã biết tại hạ giả mạo, thuộc hạ bội
phục.”

Tôn chủ phu
nhân?

Vân Khê hơi đỏ
mặt mỉm cười, chỉ là một cách gọi, nàng liền xác định đối phương không hề có ác
ý.

“Thuộc hạ chính
là Phong hộ pháp của tôn chủ, phụng lệnh tôn chủ đến đây hiệp trợ phu nhân!” Phong
hộ pháp cười khanh khách, ánh mắt hữu thần một mặt đánh giá Vân Khê, một mặt
giữ khoảng cách mang theo ý kính trọng.

Chê cười, đây là
nữ nhân của tôn chủ, hắn nào dám nhìn loạn a?

Nghe hắn mở
miệng một tiếng “phu nhân”, Vân Khê cũng chấp nhận, không chỉ như vậy, đáy lòng
còn có một tia ngọt ngào. Hắn công bố với thuộc hạ như vậy, có thế thấy hắn
thật lòng.

“Hắn... hắn đi
đâu rồi?” Khi hỏi ra những lời này, nàng cũng nhu hòa đi mấy phần.

Phong hộ pháp
trả lời: “Tôn chủ tạm thời có một số việc bận rộn, mấy ngày gần đây không lộ
diện được, nhưng tôn chủ nói sẽ nhanh chóng tới gặp phu nhân.”

“Phu nhân cái
gì? Sau này đừng gọi bậy!” Vân Khê ho nhẹ, trên mặt càng thêm nóng bỏng.

Phong hộ pháp
cười, nói: “Dạ, phu nhân! Thuộc hạ nhớ rồi, sau này nhất định không gọi bậy.”

Tức giận trừng
mắt liếc hắn một cái, Vân Khê ra vẻ thâm trầm chắp tay xoay người, nói: “Đi đi!
Nhớ thu hồi ánh mắt của ngươi, ánh mắt của ngươi dễ dàng bán đứng ngươi!”

Phong hộ pháp
sững sờ, rồi bừng tỉnh, thì ra là ánh mắt của hắn bán đứng hắn, khó trách nàng
nhìn ra hắn giả mạo. Không hổ là nữ nhân mà tôn chủ nhìn trúng, đúng là có chỗ
không giống người khác.

Hắn chắp tay xá
nàng một cái, rồi xoay người rời đi theo viên thái giám vào điện gặp Nam Cung
Thắng.

Đúng lúc đó, trăng
tròn lên cao, giữa màn đêm ánh trăng càng thêm nhu hòa.

Ánh sao cũng
càng thêm rực rỡ.

“Long Thiên Tuyệt, Thiên Tuyệt, Thiên,
ừ...” Mặc niệm tên của hắn, nàng ngây ngốc cười trộm một mình.

Tim bỗng dưng bay bổng.

Thì ra hắn không phải bỏ đi, tim của
hắn vẫn ở bên nàng, thật tốt!

Có lẽ nàng quá cố chấp rồi, không nên
quấn lấy quá khứ.

Chỉ cần tim hắn ở trên người nàng, yêu
nàng, như vậy là đủ rồi.

Dưới đêm trăng, thân ảnh yểu điệu của
nàng càng thêm duyên dáng, uyển chuyển như đang khiêu vũ trước làn gió nhẹ, chỉ
một thoáng mà ánh trăng, sao đầy trời phảng phất tụ tập trên người nàng. Hắn
vĩnh viễn mang lại cho nàng ánh mặt trời chói chang với ánh sáng cực nóng, xua
đi sợ hãi, bóng tối tận đáy lòng nàng.

Môi của nàng cong lên nụ cười như hoa
nở, ánh trăng như khoác lên một tầng màu bạc trên người nàng, trong suốt sạch
sẽ, khuynh thành tuyệt sắc cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng.

Vẻ đẹp của nàng chỗ nào cũng có. Đôi
mắt sáng ngời hiền hòa, mềm mại, uyển chuyển như du long, rực rỡ như hoa cúc, mỗi
động tác giở tay nhấc chân, hay nhăn mày, cười yếu ớt, đều toát ra một khí chất
phong hoa tuyệt đại. Loại khí chất bẩm sinh này tự nhiên lộ ra, dù là cách lớp
quần áo cũng không che giấu được.

Giờ phút này nàng tựa như tiên nữ hạ
phàm vậy!

Có một đôi mắt từ trên dãy bậc cung
điện khóa chặt nàng, đem tất cả tốt đẹp của nàng thu hết vào mắt.

“Long Thiên Tuyệt...” âm thanh xào xạc
của gió thổi lá trúc, giờ phút này dưới đêm trăng lộ ra vẻ cô tịch.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, nơi
này là lối vào rừng mãnh thú (thú dữ).

Đại biểu của toàn bộ ngũ quốc tụ tập
ở đây, chỉ đợi Hoàng Long tôn giả ra lệnh một tiếng, liền bắt đầu so tài.

“Các vị, ta đã giấu hộp báu vật ở
trong rừng mãnh thú, ai trong các ngươi có thể tìm được hộp báu vật đầu tiên
coi như là thắng. Người chiến thắng sẽ được Thánh cung chúng ta tặng ba viên
Huyền Linh quả, cùng với lệnh bài của đệ tử Thánh cung.”

Hoàng Long tôn giả chưa dứt lời, đã
có tiếng nghị luận trong đám người dự thi.

“Ba viên Huyền Linh quả a! Nhiều thật
đấy!”

“Không hổ là Thánh cung, hào phóng
như thế, phải biết một viên Huyền Linh quả có giá trên trời nha.”

“Hơn nữa còn có thể có được lệnh bài
của đệ tử Thánh cung, trực tiếp tấn thăng làm đệ tử Thánh cung, thật là vinh
quang!”

“...”

Vân Khê liếc mắt khinh thường đám
tuyển thủ đang hưng trí nghị luận, một đám dế chũi, phần thưởng này có gì mà
làm các ngươi hưng phấn thành như vậy? Lệnh bài đệ tử cái gì? Nàng không thèm!

Vân Khê chỉ liếc mắt một cái nhưng
đúng lúc bị bắt được.

“Uy, vẻ mặt ngươi là thế nào vậy?
Chẳng lẽ ngươi không thèm ngó tới lệnh bài đệ tử Thánh cung?” Nhìn cách ăn mặc
của người vừa nói hẳn là người Tây Mộ quốc, bàn chân vững vàng, hơi thở ngưng
trọng, ánh mắt sắc bén, chính là một cao thủ Mặc Huyền tứ phẩm – tuyển thủ của
Tây Mộ quốc.

Nàng chỉ là tùy tiện liếc mắt, hắn
lại ngạc nhiên như vậy, rõ ràng là cố ý bới móc!

“Ngươi nói
chuyện với ta sao?” Ngón tay Vân Khê chỉ hướng của mình.

Con mắt đối
phương trừng trừng, âm lãnh cười nói: “Không phải ngươi thì là người nào?”

Vân Khê vô tội
trừng mắt nhìn: “Kỳ quái, ta đang đứng nghiêm chỉnh ở đây, ngươi lại có chuyện
gì? A, ta biết rồi, chẳng lẽ ngươi thầm mến ta, cho nên một mực quan sát ta?”

Chung quanh cười
rộ lên.

Nam Cung Dực mặt
không chút thay đổi, đứng ở bên người Vân Khê, khóe miệng hơi co rút xuống.

Hắn bắt đầu đồng
tình vị cao thủ Tây Mộ quốc, đắc tội người nào lại đắc tội nữ nhân này? Không
phải là tự chuốc vạ vào mình sao?

Phong hộ pháp
cúi đầu, ha ha cười nhẹ, thì ra tôn chủ phu nhân là người thú vị như vậy!

Sắc mặt cao thủ
Tây Mộ quốc hơi chững lại, hung hăng trừng nàng, quát lớn: “Ngươi đừng tự mình
đa tình, người nào thầm mến ngươi? Ngươi bất kính với Thánh cung và Hoàng Long
Tôn giả, ta xem không vừa mắt, không được sao?”

Giọng nói Vân
Khê kinh ngạc, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra ngươi là đệ tử Thánh cung? Tây Mộ
quốc lại phái đệ tử Thánh cung tham gia thi đấu, như vậy những người không có
bối cảnh như chúng ta mà muốn chiến thắng thì làm gì có khả năng nữa?”

Những người xung
quanh đó cũng bừng tỉnh đại ngộ.

“Tây Mộ quốc lại
phái đệ tử Thánh cung tham gia thi đấu, thế thì trận đấu này còn có gì đáng
theo dõi nữa?”

“Đúng thế! Những
tuyển thủ dự thi Ngũ quốc tranh bá tới bây giờ đều là người từ hai lăm tuổi trở
xuống. Ta thấy tuổi của hắn phải trên ba mươi lại vẫn được tham gia cuộc thi, chẳng
lẽ vì là đệ tử Thánh cung nên được ngoại lệ sao?”

“Thế thì thật
không công bằng! Dù là đệ tử Thánh cung cũng không thể công khai không tuân
theo quy tắc tranh tài như thế này sao?”

“...”

Tiếng phê phán
rộ lên thành một mảnh.

Trên mặt cao thủ
Tây Mộ quốc lúc xanh, lúc trắng, lắp bắp giải thích cho mình: “Các ngươi đừng
nghe nàng nói nhảm! Ta không phải là đệ tử Thánh cung, cũng không vượt qua hai
lăm tuổi...”

“Già như vậy rồi
còn không vượt qua hai lăm tuổi, chẳng lẽ ngươi trưởng thành sớm?” Vân Khê đáy
lòng cười thầm, vẫn không quên đúng lúc đổ thêm dầu vào lửa.

Phong hộ pháp
cười hì hì đến gần, phụ họa nói: “Vân tiểu thư, ta chỉ sợ chuyện tuổi tác này
thì chính hắn là người rõ nhất rồi, hắn muốn nói dối tuổi thì ai mà quản được?
Đừng quên, trên hắn ta có người!” Ngón tay hắn chỉ chỉ phía bên phải, Hoàng
Long tôn giả vừa vặn đang ở hướng đó, không cần nói cũng biết.

Vân Khê nhướng
mi, cho hắn một ánh mắt tán dương, không hổ là thủ hạ của Long Thiên Tuyệt dạy
dỗ, có bụng dạ đen tối của hắn.

Sắc mặt của
Hoàng Long tôn giả trầm xuống, có chút khó coi, ho nhẹ nói: “Tất cả mọi người
đừng tranh luận nữa, các tuyển thủ là do các quốc gia tỉ mỉ chọn lựa làm sao có
vấn đề được? Nếu các ngươi còn chất vấn nữa thì coi như là đang chất vấn quân
chủ các quốc gia đó.”

“Nhưng nếu các
quân chủ bị người khác áp bức cũng chưa chắc không làm chuyện bất công.” Hách
Liên Tử Phong nãy giờ vẫn giữ im lặng, đột nhiên nói chen vào.

Sắc mặt Hoàng
Long tôn giả càng đen thêm, lãnh mâu trừng lại hắn, âm lãnh cười nói: “Ngụ ý
của Hách Liên công tử là nói Thánh cung áp bức quân chủ các nước, để họ làm như
vậy sao?”

“Nếu tôn giả đại
nhân muốn nhận thì tại hạ cũng không ngăn cản, công bằng ở trong lòng mỗi người
đều biết!” Hách Liên Tử Phong nói năng có khí phách, hơi thở lãnh mạc trong
nháy mắt lớn hơn, làm cho tim người ta không khỏi run lên.

Hoàng Long tôn
giả gắt gao nhìn hắn, vẻ mặt càng thêm tối tăm.

Một trận gió vô
danh đột nhiên lấy hai người làm trung tâm, bụi bay cuồn cuộn đầy trời. Chỉ
trong nháy mắt, tiếng gió dừng lại, bụi đất lại an định giống như chưa từng có
chuyện gì phát sinh, song rõ ràng là thật sự có chuyện xảy ra.

Trong lúc các
cao thủ tỷ thí thường thường chính là đấu lực lượng tinh thần, không cần động
thủ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đối kháng liền phân thắng bại.

Đợi hất hết bụi
đi, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn về phía Hoàng Long tôn giả và Hách Liên
Tử Phong, một người rõ ràng đứng cách vị trí lúc trước nửa bước, khóe mắt gân
xanh nổi lên, người còn lại đứng vững vàng bất động, mặt không thay đổi, khí
thế bức người!

Dù là kẻ ngu
ngốc cũng nhìn ra được ai thắng ai thua.

Đám tuyển thủ
lúc trước còn sùng bái Thánh cung bây giờ rối rít đem ánh mắt sùng bái chuyển
tới Hách Liên Tử Phong. Hắn là lãnh tụ tinh thần của thập đại gia tộc, là viên
ngọc chói mắt mắt nhất trong chính phái, vô luận là khí chất hay bối cảnh thân
phận của hắn đều đáng được bọn họ sùng bái, không có gì đáng hổ thẹn!

Còn đám thập đại
gia tộc thấy Hách Liên Tử Phong chiếm thế thượng phong thì đều ngẩng đầu kiêu
ngạo.

Thánh cung thì thế nào? Ngươi có mạnh
hơn thì cũng không có cách nào nắm được lòng thiên hạ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3