Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 509 - Phần 1

Chương 509: Vân Khê thăng cấp.

Mũi nàng cảm
nhận được hơi thở của hắn.

Tim Vân Khê kinh
hoảng, thân thể cũng theo đó mà mềm yếu.

Môi hắn lại hạ
xuống, cùng nàng liều mình dây dưa, ráng hồng nhuộm đỏ hai gò má nàng, làm cho
dung nhan thanh lệ lại càng thêm quyến rũ.

Thẳng đến khi
hai người đều không thể thở nổi, Long Thiên Tuyệt mới buông tha cho nàng.

Khẽ nâng đầu, thấy
đôi mắt phủ hơi sương của nàng, hai gò má phiếm hồng, cánh hoa mê người bị hắn
hôn mà hơi sưng lên, ướt át sáng bóng.

Hắn nhịn không
được cúi đầu than thở, ngậm lấy cánh môi anh đào của nàng liếm láp, dục vọng
dưới thân trướng đau không thôi. Miễn cưỡng khắc chế dục vọng, hắn biết mình
phải từ từ, quá mức vội vàng xao động sẽ dọa đến nữ tử kiên cường cùng mẫn cảm
trước mắt.

"Ta sẽ chờ
nàng, chờ nàng mở rộng lòng, ta muốn nàng toàn bộ đều thuộc về ta...”

Sức nặng trên
người phút chốc biến mất, hơi thở của hắn cũng tản đi, trong tai Vân Khê không
ngừng vọng lại lời của hắn, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác buồn bã.

Nàng rốt cuộc là
muốn gì, đến chính nàng cũng mê mang không rõ...

Hai ngày sau đó,
Vân Khê tiếp tục ở dưới thác nước tu luyện, như lời Long Thiên Tuyệt nói, chỉ
bị lực ép bên ngoài không ngừng đánh vào, huyền khí cô đọng mới có thể công
thành, phá tan huyền quan cũng không quá khó khăn. Chẳng qua, nàng phải chịu
đựng thống khổ mà rất ít người thường có thể chống đỡ.

Long Thiên Tuyệt
mỗi ngày đều quan sát nàng tu luyện, trong lòng không nhịn được cảm thán, rốt
cuộc vì thứ gì mới làm cho một nữ tử như nàng trở nên kiên cường cùng cứng cỏi
như thế?

Tân Tú tranh tài
sau ba ngày, lại lần nữa diễn ra.

Lúc này có mặt
không chỉ có đại biểu của tứ đại gia tộc, còn có đích thân hoàng đế Nam Cung
Thắng, thái tử Nam Cung Tỉ cùng Tĩnh vương Nam Cung Dực. Có lẽ, vì chuyện xảy
ra lần trước được người người lưu truyền rộng rãi, huyên náo đến tận triều đình,
thu hút chú ý của Nam Cung Thắng, nên hắn mới quyết định tự mình lựa chọn nhân
tài.

Trận đấu đã tiến
hành hơn phân nửa...

Trên khán đài, Vân
lão gia tử hết quay trái lại quay phải, ngước đầu nhìn xung quanh, rất là lo
lắng. Trận đấu cũng đã bắt đầu hơn một nửa mà vẫn không thấy Vân Khê đâu cả, cũng
không biết nàng đã đi nơi nào, hôm nay có thể đến kịp để tham gia thi đấu hay
không.

"Thái gia
gia, ngài đừng lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ gấp rút trở về." Vân Tiểu
Mặc nhu thuận an ủi.

Vân lão gia tử
cúi đầu, xoa xoa đầu Tiểu Mặc, hiền lành nói: “Cháu nói rất đúng, mẫu thân cháu
nếu muốn tới tự nhiên sẽ tới, có gấp cũng vô dụng."

"Phụ thân, người
xem này." Vân Dật bên cạnh đột nhiên hô to, ngón tay của hắn hướng về phía
lôi đài chỉ.

Trên lôi đài lúc
này, một gã mặc hoàng sam một đao đâm vào xương quai xanh của đối thủ, người nọ
hoảng sợ la to. Hắn biểu tình dữ tợn, bạo ngược, cả người tràn ngập một cỗ ma
khí, khiến người người phát lạnh.

Hắn kiếm đâm vào
xương quai xanh của đối thủ, đã thắng chắc, nhưng hắn lại không hài lòng, bay
lên đá vào bụng đối phương một cước, đem đối phương đá văng ra bãi đất đá nhô
cao gần đó.

Kiếm cuốn gió, lạnh
lùng phát ra hàn quang, rung động, thẳng một đường hạ xuống người nọ.

Xôn xao vang
lên...

Toàn bộ mọi người
kinh hãi hoảng sợ nhìn một màn này...

Kiếm đâm xuyên
tim, máu tươi bắn ra ba thước!

Người nọ thậm
chí còn không kịp kêu lên một tiếng cuối cùng.

Hoàng y nam tử
cầm kiếm dài trong tay, tự đắc cười to trước gió, kiếm xuyên tim đối thủ, thân
hình kẻ nọ nhẹ nhàng đung đưa theo tay hắn.

"Còn ai dám
cùng ta quyết chiến một trận?” Hoàng y nam tử hung hăng phóng tầm mắt, lạnh
lùng cười quét ngang mọi người, ánh mắt âm hiểm như rắn độc.

Đám người yên
tĩnh, không một tiếng động, sợ hãi tràn lan dưới đáy lòng mọi người.

Thủ đoạn tàn
nhẫn như thế, ai mà dám cùng hắn giao chiến?

Tại bàn trọng
tài, Tư Đồ Nam Tinh âm lãnh cười, vẻ mặt có chút đắc ý, đây là cao thủ thay gia
tộc của hắn, là hắn trong vòng ba ngày cố ý điều tới một cao thủ Mặc Huyền tứ
phẩm từ nơi khác. Đối phó với nữ nhân kia của Vân gia, dư sức!

"Mạnh huynh,
thấy được không? Đây là cao thủ do Tư Đồ gia phái tới, vừa ra tay là chiêu
chiêu truy sát, nữ nhân kia tốt nhất đừng xuất hiện, một khi ra... Hừ! Nàng ta
chết không nghi ngờ!”

Mạnh Lạc Thu
nghe vậy, khóe môi cũng nhếch lên, âm ngoan cười. Ánh mắt hung ác nham hiểm khẽ
nheo lại, vụt sáng từng đạo tinh quang, Vân Khê, hôm nay nếu ngươi xuất hiện, thì
chỉ có đến mà không có về!

So sánh với Mạnh
Lạc Thu cùng Tư Đồ Nam Tinh hai người đắc ý, Dung Thiếu Hoa cùng Lam Mộ Hiên ở
một góc khác lo lắng, từ khi hoàng y nam tử xuất chiêu, bọn họ liền biết người
này thực sự là cao thủ, tuyệt đối không dễ đối phó. Hiện tại thấy được thủ đoạn
tàn nhẫn của hắn, trong lòng âu sầu càng thêm sâu, hắn ỷ mình đến từ Tư Đồ gia,
căn bản không thèm đem Nam Hi quốc hoàng đế để vào mắt, trước mặt hoàng đế trực
tiếp giết người, cực kỳ tùy ý, bừa bãi!

Bọn họ thực tại
phi thường hi vọng Vân Khê đừng xuất hiện, chỉ cần nàng không hiện ra, mặc hắn
ngông cuồng như thế nào cũng là vô nghĩa.

Ánh mắt khôn
khéo của Nam Cung Thắng hơi nheo lại, liếc về phía Tư Đồ Nam Tinh cùng Mạnh Lạc
Thu, ngoài mặt dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại hết sức giận dữ.
Người của Tư Đồ gia cư nhiên trái với qui tắc trận đấu, tìm cao thủ nhà mình
đến dự thi nhưng lại kiếm kẻ trên hai mươi lăm tuổi, quan trọng là hắn tuyệt
đối không phải con dân Nam Hi quốc!

Coi rẻ hoàng
quyền của Nam Hi quốc, coi rẻ uy nghiêm của hắn nhưng hắn lại không dám công
nhiên cùng Tư Đồ gia đối đầu, chỉ có thể ẩn nhẫn, làm hoàng đế như hắn không
khỏi quá mức uất ức!

Nghĩ đến đó, trong
ống áo hai tay bất giác nắm chặt lại.

"Phụ hoàng,
đừng lo lắng, Vân gia đại tiểu thư nhất định có thể đánh bại hắn!” Nam Cung Dực
cúi đầu nói vào tai hắn, bộ dạng thập phần tin tưởng.

Ánh mắt Nam Cung
Thắng chợt hạ xuống, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn dùng cái gì mà chắc chắn
như thế? Chỉ là một nữ nhân, cho dù là nữ võ tướng, cũng không có khả năng có
thực lực cường đại như vậy, nàng như thế nào có thể đánh bại cao thủ xuất thân
từ một trong những đại gia tộc đứng đầu?

Ánh mắt Nam Cung
Dực lần nữa bình tĩnh, hơi hơi ngoảnh lại nói: “Phụ hoàng, hãy tin tưởng nhi
thần." Khuôn mặt hoa mĩ lạnh lùng, đôi con ngươi đen như mực, mắt phượng
phát ra ánh sáng băng hàn, Nam Cung Dực cũng không hiểu tại sao chính mình lại
tin tưởng như vậy, chỉ có giọng nói nho nhỏ dưới đáy lòng luôn không ngừng nhắc
nhở hắn, nàng nhất định có thể làm được.

"Hy vọng
như thế...” Nam Cung Thắng trong mắt đen thêm một tầng.

"Ha ha ha
ha... Ai? Còn ai dám cùng ta giao chiến?” Trên đài luận võ, hoàng y nam tử
giương giọng cười to, thân thể đã chết trong tay hắn được giơ lên cao, giống
như chiến lợi phẩm được hắn khoe.

Trên khán đài
không ai lên tiếng, kinh ngạc nhìn tên gian ác kia, trong lòng rất là phẫn nộ.

Mọi người đều
biết được hắn không phải là người của Nam Hi quốc nhưng lại công khai luận võ, còn
tùy ý hành hạ cao thủ Nam Hi quốc đến chết, khiến người người tức giận.

"Ha ha ha...
Nam Hi quốc cũng chỉ đến thế này sao? Cư nhiên ngay cả cao thủ cũng tìm không
ra, thật khiến ta thất vọng! Không phải còn có một nữ nhân tham gia trận đấu
sao? Không phải đã biến thành đà điểu, sợ hãi núp đầu vào đất, không dám lộ
diện chứ? Ha ha ha...”

Hoàng y nam tử
tùy ý cười to, tay hắn bỗng nhiên chuyển động, đem thi thể bị kiếm đâm xuyên
vứt ra phía xa. Ở dưới đám người phát ra một trận kinh hô.

Quá tàn nhẫn!

Hành vi của hắn
khiến lòng người căm phẫn!

"Ai cho súc
sinh kia ở chỗ này sủa bậy thế?” Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của nữ tử
từ xa truyền qua không trung, nàng lại há miệng, tiếp tục nói: “Nam Hi quốc trị
an càng ngày càng kém, để một con chó tùy tùy tiện tiện xông vào, hơn nữa còn
là một con chó điên... Mọi người cẩn thận bị lây bệnh dại, sau khi rời khỏi đây
nhớ mau chóng tìm đại phu xem xét một chút...”

Toàn bộ mọi
người ngẩng đầu lên không trung, từ nơi nào đó, xuất hiện một nữ tử cưỡi gió mà
đến, tay áo nhẹ nhàng phe phẩy. Theo nàng đến là một cỗ áp lực cực lớn, làm cho
không ai dám nhìn thẳng, chỉ có thể từ từ trông theo, thần hồn điên đảo!

Trong khoảng
khắc ấy, ánh mắt người người đều tập trung lên thân ảnh màu trắng kia.

Vạn chúng chăm
chú.

So sánh với ba
ngày trước, vẫn đồng dạng quần áo, đồng dạng trang sức, đồng dạng ngọc bội, tựa
hồ không có gì khác nhau.

Nhưng lại có cái
gì đó lặng yên cải biến.

Đúng rồi, khí
thế trên người nàng thay đổi, càng cường đại hơn, càng khiếp người hơn.

Sắc bén, tràn
ngập sát khí, nàng so với thanh kiếm bén nhọn càng đáng sợ hơn, vô kiến bất tồi
(đánh đâu thắng đó).

Trong khoảng
khắc nàng mềm mại, uyển chuyển rơi xuống võ đài, mắt phượng thản nhiên không
gợn sóng, nhìn về phía hoàng y nam tử, bên môi nổi lên nụ cười thị huyết, đáy
mắt lóe ra mũi nhọn lãnh khốc vô cùng.

"A! Nàng cư
nhiên trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã thăng cấp, hơn nữa không chỉ thăng
một cấp, nàng rốt cuộc là làm như thế nào?” Dung Thiếu Hoa phát hiện Vân Khê
lột xác, nàng vừa xuất hiện, liền mang đến một loại hơi thở dụ hoặc, là loại tự
nhiên phát ra. Loại hơi thở này, cũng không phải có thể nhìn thấy trên bất kì
cao thủ nào, trong ba ngày này, nàng rốt cuộc trải qua chuyện gì mới có thể
biến hóa lớn như thế?

Đúng rồi, nàng
mất tích cùng Long Thiên Tuyệt, chẳng lẽ sự lột xác của nàng cùng Long Thiên
Tuyệt có liên quan?

Tầm mắt của hắn
đảo quanh đám người hỗn loạn, đáng tiếc thất bại, hắn không thể tìm được khí
chất siêu phàm của người kia, cũng không thấy thân ảnh "hạc lạc giữa bầy
gà" của hắn.

Ánh mắt Nam Cung
Dực âm thầm biến hóa, đều là người tập võ, hắn tất nhiên có thể cảm nhận được
khí thế trên người nàng đang biến hóa. Mới qua mấy ngày ngắn ngủn, tu vi của
nàng lại đột biến.

Tốc độ như vậy, hắn
sao có thể theo kịp?

Than thở lại
than thở, đáy lòng của hắn thổi qua mất mác to lớn, khoảng cách bọn họ mỗi lúc
mỗi xa, có lẽ như nàng từng nói, hắn không có tư cách cùng nàng bàn luận hôn
ước...

Không cam lòng, trong
đầu hắn chỉ quanh quẩn ba chữ "Không cam lòng!”.

Tại sao chỉ
trong sáu năm, nàng liền biến hóa đến như vậy? Từ một tiểu nữ nhân nhút nhát, chỉ
dám nhìn hắn từ xa, phá kén hồi sinh, lột xác thành nữ tử chói lóa, sáng rọi.

Ông trời rốt
cuộc là quá ưu đãi nàng, hay là tại hắn vốn cùng nàng không có duyên phận?

"Dực nhi, nàng
chính là Vân gia đại tiểu thư?” Nam Cung Thắng nhìn Vân Khê hết sức chói mắt
đứng trên lôi đài, ánh mắt cũng biến ảo theo, nữ tử xuất sắc như thế, hắn trước
giờ cũng chưa từng gặp qua.

Vân gia quả nhiên
nuôi dưỡng toàn nhân tài!

Ngay cả một nữ
tử, cũng có khí thế kinh người như thế, khiến cho vô số nam tử trước mặt nàng
đều ôm mặt xấu hổ.

"Đúng vậy
phụ hoàng, nàng chính là Vân Khê...” Nam Cung Dực nói được hết câu này, như phí
tổn một nửa khí lực, bùi ngùi chua xót.

Ánh mắt Nam Cung
Thắng thâm thúy, yên lặng quan sát nàng, không biết suy nghĩ cái gì.

Nam Cung Tỉ ngồi
ở bên cạnh, một bên chú ý phụ tử hai người trò chuyện, một bên ngạc nhiên đánh
giá Vân Khê trên võ đài. Tinh quang đảo quanh dưới đáy mắt hắn, tâm tư thâm
trầm, lông mi khéo hờ, đem bụng đầy mưu kế che giấu.

Tư Đồ Nam Tinh
cùng Mạnh Lạc Thu thì có hơi kích động đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, thấy được
khoái cảm trong đôi mắt thị huyết của đối phương. Nàng rốt cuộc cũng đến, rốt
cuộc cũng đi tìm cái chết. Lúc này đây, bọn họ phải mở rộng tầm mắt cho nàng, khiến
nàng có đi mà không có về!

"Vân tiểu
thư!” Lam Mộ Hiên thấy Vân Khê đã đến, hai mắt nhất thời sáng rực, hướng đến võ
đài ra sức phất tay, hô to.

Cùng lúc đó, hướng
lôi đài bên kia, giọng nói non nớt của Vân Tiểu Mặc cũng vang lên: “Mẫu thân, Tiểu
Mặc ở đây!”

Trên đài luận võ,
Vân Khê nghe được tiếng con la, hơi thu lại hơi thở lạnh lùng trên người, ngoái
đầu nhìn lại, hướng đến nhi tử cùng người nhà nở nụ cười sáng lạng.

"Ngươi
chính là đại tiểu thư Vân gia? Ngươi dám mắng ta là chó? Ngươi rốt cuộc có mấy
cái đầu?” Hoàng y nam tử nhe răng, phẫn nộ quát.

"Ta là
người tất nhiên chỉ có một cái đầu. Sao? Hay hiện tại chó đều có nhiều hơn hai
cái đầu?” Vân Khê nghiêng đầu, ra vẻ ngờ vực.

Đám người bên
dưới phát ra tiếng cười giòn giã.

Lời mắng này của
Vân đại tiểu thư, cũng thật sự quá độc!

"Được...
Tốt lắm, là tự ngươi muốn chết, nếu ta không thành toàn cho ngươi, có phải quá
có lỗi với ngươi không?” Hoàng y nam tử thị huyết nhe nanh cười, hắn khua kiếm
dài, trên đó còn dính vệt máu của tuyển thủ nọ. Kiếm theo tay hắn múa may, trong
phút chốc phát ra tia sáng mãnh liệt, mắt hắn híp lại, con ngươi của hắn nổi
lên sát khí.

Nhị công tử ra
lệnh hắn giết nữ nhân này, nàng bất quá có bộ dạng xinh đẹp hơn người khác thôi,
nữ nhân chung quy cũng chỉ là nữ nhân, có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?

Hắn không thèm
đem đối phương để vào mắt.

"Cùng một
con chó lãng phí nước miếng, chỉ tổ tốn thời gian của ta." Vân Khê khinh
thường cười, kiếm dài xuất một đạo quang giữa không trung, rồi lại để xuống
phía dưới, đầu kiếm chỉ đất. Kiếm trên tay nàng để nghiêng, phản chiếu ánh nắng
chói lóa, hàn quang lành lạnh.

Hoàng y nam tử
cười lạnh, hư ảnh nhoáng lên, phút chốc từ mặt đất bay lên mấy trượng.

Trên trời cao, kiếm
ảnh lóe ra ánh sáng, hắn thoáng chốc đánh xuống!

Một kiếm kia, mẹ
theo gió mà trảm, thế không thể đỡ.

Hoàng y nam tử
liều lĩnh cười lớn, con ngươi hung áp nham hiểm đầy tia máu, tàn nhẫn thị huyết,
giống như có thể ngay chốc lát đem nữ tử trên đài chém thành hai nửa, đột tử
ngay trên đài.

"Là ngươi
muốn chết!” Kiếm trong tay Vân Khê tức khắc chém, mũi nhọn màu bạc lóe ra, chặn
lại kình phong màu xanh vô hình.

Hai luồng khí va
vào nhau, nổ lớn, màu xanh cùng màu bạc bén nhọn quấn lấy nhau. Gió vô hình
thổi, tiếng nổ phát ra, không khí bên trong bị nứt toạt.

Thân thể Vân Khê
bỗng dưng lay động, rất nhanh từ vị trí ban đầu biến mất.

Giữa trời cao, nàng
lướt theo gió nhẹ, huyền khí của nàng hạ xuống bên dưới, cường địa quét ngang, khiến
cho gió cuốn mây tan, toàn lực hướng về phía đối phương mà đánh.

Ánh mắt của
hoàng y nam tử khẽ biến, qua một chiêu, hắn liền nhận định rõ, thực lực của đối
phương tuyệt đối không ở dưới hắn. Hắn cũng không dám ngông nghênh khinh địch
nữa.

"Có ý
tứ." Hắn nở nụ cười thâm sâu, y phục rực rỡ cũng chuyển động theo, cũng
đồng dạng mạnh mẽ, cũng đồng dạng gió cuốn mây tan, ở giữa không trung hiện ra
một ánh sáng màu xanh, như một lá chắn chặn lại huyền khí màu bạc.

Hai Mặc Huyền
đại cao thủ giao tranh, khí thế cũng không phải người bình thường có thể tưởng
tượng được. Cường đại khí lực đối nhau, lại ầm ầm nổ tung, từ vị trí trung tâm
hai người truyền ra xung quanh.

Ở giữa lôi đài, hoàng-bạch
hai thân ảnh nhanh như chớp xoẹt qua xoẹt lại giao thủ, không biết qua bao
nhiêu hiệp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3