Nguyệt mãn kinh hoa (Quyển 1) - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Những vị cô nương kia đã rời đi hết, mọi
người mới nhận ra không biết từ lúc nào đầu đường đã xuất hiện một đám đông
khác.

Bảo Khâm vừa liếc mắt đã cảm thấy thân phận
của họ khác biệt, tuy mặc trang phục màu đen bình thường, cưỡi trên con ngựa
cũng màu đen nhưng lưng thẳng, bộ mặt nghiêm túc, khắp người tỏa ra vẻ lãnh
khốc, điều này nói với nàng, họ là những quân nhân giết người không chớp mắt.

Cả đội ngũ chỉnh tề đứng cách Bảo Khâm chưa
đến một trăm bước, yên lặng không tiếng động, ngay đến ngựa cũng không thở ra
tiếng phì phì. Bảo Khâm tai thính mắt tinh mà còn không biết họ xuất hiện từ
lúc nào. Kỷ luật nghiêm minh như vậy, trong quân Tây Bắc cũng chỉ có cận vệ
quân của Chung lão Tướng quân ngày trước mới có thể sánh được.

Tần Liệt!

Khắp nước Tần này, người có thể đưa quân
đến đây chỉ có mình hắn.

Bảo Khâm nheo mắt đánh giá Tần Liệt. Người
này mặc trường bào màu đen trông giống thư sinh, nhưng lại có vẻ phong trần hơn
nhiều. Cho dù mặc trường bào rộng rãi vẫn cảm nhận được cơ thịt rắn rỏi, toàn
thân toát ra sát khí lạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn gần.

Bảo Khâm không hề lo lắng, nàng nhìn chằm
chằm vào hắn. Tần Liệt và Tần Tu có nhiều nét giống nhau, nhưng hắn đạo mạo
tuấn tú hơn, có nhiều nét giống thư sinh. Lông mi rất dày, đôi mắt vừa đen vừa
sáng, không một gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, giống như chuyện vừa xảy ra
chẳng hề liên quan đến mình.

“Tam ca đến rồi.” Tần Tu nhếch miệng cười,
bộ dạng khách sáo, “Đệ còn tưởng không gì có thể khiến huynh động lòng, thì ra
đã nhầm.”

Tần Liệt không chú ý đến hắn, đôi mắt sâu
thẳm nhìn chằm chằm vào Bảo Khâm mang theo ý dò xét. Một lúc sau, hắn mới lạnh
nhạt lên tiếng: “Nghe nói có người ức hiếp thê tử của ta, nên ta đến xem thế
nào.”

Bảo Khâm trượt chân, suýt nữa ngã khỏi xe
ngựa.

Tên Tần Liệt này, không nói thì thôi, vừa
mở miệng ra là dọa chết người!

Khuôn mặt Tần Tu khẽ co giật, nhưng không
có vẻ ngạc nhiên như Bảo Khâm, chắc hắn đã được lĩnh giáo phong cách nói chuyện
của Tần Liệt từ lâu. Tần Tu bĩu môi, khẽ nói: “Tam ca yên tâm, mọi chuyện đã
qua rồi, đệ đảm bảo sau này tất cả mọi người trong Phong thành không ai dám...
bắt nạt... thê tử của huynh nữa.”

Lúc này Tần Liệt mới quay sang nhìn hắn,
trong ánh mắt viết rõ ràng năm chữ từ – chối – cho – ý – kiến, hiển nhiên không
hề tín nhiệm Tần Tu. Hắn nghĩ một hồi, thúc ngựa đến gần Bảo Khâm, ánh mắt sáng
ngời nhìn nàng, đến gần hơn, rồi gần hơn nữa...

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là
cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng Tần Tu chỉ thấy chán ghét. Hắn tự dưng có cảm giác
khó chịu, nhất là với người khoác trên mình dải áo đỏ, xinh đẹp tuyệt trần ngồi
trên xe ngựa kia. Hắn luôn được nghe người khác nói nữ nhi nước Trịnh đều mảnh
khảnh đáng yêu, dịu dàng như nước, nhưng sao nàng Thất Công chúa chết tiệt này
miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy, không cho người ta đường lui.

“Thất Công chúa!” Tần Liệt đến gần xe ngựa
mới khẽ gọi nàng.

Bảo Khâm nghĩ, nếu theo quy củ nước Trịnh,
bọn họ không thể gặp nhau trước hôn lễ, đáng lẽ nàng nên tỏ ra sợ hãi kêu lên
rồi nhanh chóng nấp vào trong xe mới đúng. Nhưng lúc này mới chạy có phải muộn
quá rồi không, không những không thể hiện được sự xấu hổ mà còn trở nên quái
dị.

Trong khoảnh khắc Bảo Khâm còn đang suy
nghĩ, Tần Liệt đã đứng trước mặt nàng. Mắt này, mày này, nếu không có biểu cảm
lạnh nhạt xa cách, chắc chắn sẽ rất đẹp, đẹp tới rung động lòng người. Nhưng
Bảo Khâm không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, Tần Liệt tuy diện mạo tuấn tú
nhưng chưa đến mức “nghiêng nước nghiêng thành”, sư huynh so với hắn cũng không
kém cạnh là bao.

Cho nên nàng rất trấn tĩnh, vừa không có bộ
dạng mắc cỡ lần đầu gặp phu quân tương lai, vừa không có vẻ hoảng hốt khi đột
nhiên trông thấy một nam tử xa lạ. Bảo Khâm khách sáo gật đầu, nghĩ một hồi mới
lên tiếng: “Tam điện hạ!” Nàng vốn định nói thêm một câu “đại danh ngưỡng mộ đã
lâu”, nhưng lời vừa đến miệng thì chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình nên
đành nuốt xuống.

“Công chúa cát tường!” Khi Tần Liệt nói câu
này rất dịu dàng, Bảo Khâm thậm chí còn nghe thấy trong lời nói của hắn đầy sự
quan tâm, chỉ có khuôn mặt kia từ đầu đến cuối lạnh lùng không chút biểu cảm,
ngay đến một nụ cười cho phải phép cũng không có.

“Ừm...” Bảo Khâm vừa mở miệng, khuôn ngực
như bị chấn động, một dòng máu tanh nồng theo miệng trào ra, nàng nhất
thời không khống chế nổi, “phụt” một tiếng máu phun ra ngoài, đầu óc tối sầm,
cả người ngã xuống. Thanh Nhã đứng bên cạnh còn chưa kịp chạy đến, Tần Liệt đã
vươn tay ra, ôm trọn nàng vào lòng.

Tần Tu nhìn cảnh này mà muốn hộc máu.

Trước mặt bao người, Tần Liệt không hề xấu
hổ ôm chặt Bảo Khâm không rời.

Nhưng sau đấy, hắn còn quá đáng hơn, nhảy
lên xe ngựa, ôm Bảo Khâm vào trong, lạnh lùng nói với người bên ngoài: “Còn nhìn
cái gì, đi mau!”

Tam gia đã ra lệnh, ai dám không nghe.
Thanh Nhã không dám đi, cứng đầu chui vào trong xe, ngồi kế bên Tần Liệt khẽ
cắn môi: “Tam điện hạ, Công chúa... vẫn nên giao cho nô tỳ thì hơn.” Nói xong
bày ra vẻ muốn đến đỡ người.

Tần Liệt lạnh lùng liếc nhìn Thanh Nhã rồi
đổi tư thế tay, để Bảo Khâm nằm trong lòng mình dễ chịu hơn, không hề để ý đến
lời Thanh Nhã.

Cho dù là tân nương của hắn, cho dù nam nữ
nước Tần có thoáng đến đâu cũng không thể thân mật như vậy chứ? Thanh Nhã gào
thét trong lòng, huống hồ Bảo Khâm còn chưa chính thức là thê tử của hắn,
chuyện này nếu bị Đại gia biết, nhất định sẽ chặt đầu nàng.

Cả đường đi đều yên lặng.

Xe ngựa đến cửa Hành cung mới dừng lại. Tần
Liệt ôm Bảo Khâm, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới. Thanh Nhã cúi đầu theo sau, Tần Tu
trầm mặc đứng ở cửa, Lý Kha Minh nhíu mày không nói lời nào.

“Truyền thái y.” Tần Liệt nói, giọng nghe
có vẻ vội vàng, nhưng ngoài mặt vẫn vậy, không chút lo lắng hoảng loạn nào.

Vương Thái y vội vã mang theo hòm thuốc
chạy đến, “Lão phu đây, lão phu đây!”

Tần Liệt nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên xem
thường, không ngừng bước tiếp, vừa đi vừa dặn: “Gọi Tư Đồ đến đây.”

Vương Thái y bị bỏ rơi, trông có vẻ khó
chịu. Ông đã ở chung với Bảo Khâm không ít ngày, nàng đối với ông rất tốt, thậm
chí còn bảo vệ ông trước Lý Kha Minh. Tuy nàng không phải Thất Công chúa thật
nhưng Vương Thái y bảo vệ nàng rất chặt chẽ.

Thấy Tần Liệt không kiêng dè ôm cô nương
nhà người ta, Vương Thái y nổi đóa, râu ria dựng đứng, trừng mắt nhào đến mắng:
“Ngươi đang làm gì? Công chúa nhà chúng ta... còn chưa xuất giá. Ngươi dám...
không tự trọng như vậy, thật là... không biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.”
Ông không giỏi chửi mắng người khác, lắp bắp mãi mới nói ra được mấy chữ “không
biết xấu hổ, chẳng ra thể thống gì.”

Tần Liệt làm như không nghe thấy, thậm chí
còn không thèm nhìn, ôm Bảo Khâm bước vào hành cung.

Thanh Nhã không kịp quay đầu an ủi Vương
Thái y một câu, vội chạy theo sau Tần Liệt. Tần Tu không còn cách nào khác, chỉ
có thể dặn dò thị vệ dẫn đoàn a hoàn và tùy tùng đi an bài chỗ ở.

Không lâu sau Bảo Khâm dần tỉnh lại, nàng
ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt. Thanh Nhã nhanh chóng chạy lên đỡ, đôi mắt đỏ
hoe, nghẹn ngào: “Cuối cùng Công chúa đã tỉnh, người làm nô tỳ sợ muốn chết!”

Bảo Khâm miễn cưỡng nở nụ cười, mệt mỏi
nói: “Khi nãy quá kích động, vừa đứng lâu, vừa nói nhiều nên nhất thời không
chịu được, ta không sao.” Nhổ được ngụm máu này, ngực nàng cảm thấy thoải mái
hẳn. Tuy cả người không có sức lực nhưng cảm giác bị đè nén trước kia đã thuyên
giảm nhiều rồi.

Nàng từ từ ngẩng đầu thì thấy Tần Liệt, mặt
lộ vẻ khó hiểu: “Tam điện hạ cũng ở đây sao?”

Thanh Nhã mặt mày biến sắc, nhưng cũng
không định nói gì, chỉ gật gật. Tần Liệt chủ động lên tiếng: “Phải, khi nãy ta
ôm nàng về đây.”

Bảo Khâm rõ ràng ngẩn ra một lúc.

Nàng cảm thấy hình như mình đã trở nên ngốc
nghếch. Gần nửa năm trước đến tuổi cập kê, phụ thân đã định khôi phục thân phận
nữ nhi cho nàng, cũng đã lén mời một bà vú đến dạy nàng quy tắc, trong đó có
đạo ứng xử với phu quân, lúc nào nên nói cái gì. Nhưng nàng không biết trong
tình huống này phải đối đáp ra sao đây?

Suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được gì,
nàng đành gượng cười: “Đa tạ!”

Lúc này, Thanh Nhã chỉ muốn lao đầu vào gối
cho xong. Tần Tu vừa đặt chân vào cửa thì lảo đảo suýt ngã. Cửu Cân ở bên cạnh
vội vàng chạy đến đỡ hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngũ gia, ngài cẩn thận chút.”

Chỉ có Tần Liệt vẫn nghiêm túc đáp trả
nàng: “Không cần khách khí.” Nói xong, hắn cảm thấy vẫn còn thiếu nên bồi thêm
một câu: “Đây là trách nhiệm của ta, công chúa không cần cảm ơn.”

Tần Tu quay người lao ra ngoài.

Đợi đến khi Cửu Cân vội vã chạy theo sau,
Tần Tu đã ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang ngơ ngẩn nhìn về phía cây hoa quế
trong vườn. Một lúc sau, hắn mở miệng hỏi Cửu Cân: “Ta vẫn luôn cho rằng ‘đặc
biệt’ như Lão Tam đã là hiếm có khó tìm rồi, ngươi nói xem sao còn có người
ngốc y như huynh ấy vậy?”

Cửu Cân không dám mở miệng, nơi này từ
trong ra ngoài đều là người của Tam gia, không nhìn thấy nên không biết có bao
nhiêu người. Ngũ gia lẩm bẩm một mình đã đành, nếu hắn còn dám phụ họa theo,
lúc trở về đảm bảo sẽ bị người khác nhét vào bao đánh cho một trận. Ai thì
không biết chứ bọn Ngũ Cân, Lục Cân bên cạnh Tam gia giỏi nhất trò này.

Cả hai ngồi dưới bậc thềm nói chuyện một
lúc lại thấy có người đến, Cửu Cân ngước lên nhìn, nhỏ giọng nói: “Là Tư Đồ.”

Vẻ mặt Tần Tu tỏ rõ sự bất mãn, phủi quần
áo đứng dậy, khẽ mắng: “Cái phủ này không có lấy một người bình thường!” Nói
xong hắn không thèm quay đầu nhìn, lập tức rời đi. Khi đi ngang qua Tư Đồ, hắn
còn cố ý to tiếng: “A, chào thím!”

“Thím” Tư Đồ quay sang cười với hắn, khuôn
mặt xinh đẹp trắng nõn, khóe miệng nhếch lên, mắt cong cong hình trăng non,
giọng nói cao vút rõ ràng: “Bệnh trĩ của Ngũ gia đã đỡ chưa?”

Tư Đồ đi đến cửa thì không vào vội, kéo tay
một a hoàn đứng hầu bên ngoài, sử dụng mỹ nam kế, mặt mũi ôn hòa thăm dò tình
hình. Tiểu a hoàn vốn là cung nữ hầu hạ trong hành cung, không biết đã xảy
ra chuyện gì, chỉ thấy khi nãy Tam Vương gia ôm Công chúa vào trong phòng.

“Hắn... ôm Công chúa vào trong phòng?” Giọng
Tư Đồ run run, kích động đến đỏ mặt, sau đó hăng hái xoa tay, ôm hòm thuốc vào
trong điện.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thanh Nhã đang
giúp Bảo Khâm uống nước, nghe thấy tiếng động liền quay người xem. Đập vào mắt
nàng là Tư Đồ đang hấp ta hấp tấp, đôi lông mày Thanh Nhã khẽ cau lại. Tần Liệt
liếc nhìn hắn, thấy vết thương mới có trên mặt, cáu gắt mắng mỏ: “Không đánh
nổi mà vẫn còn gây sự với người ta hết lần này đến lần khác, đáng đời!”

Tư Đồ bày ra bộ mặt tủi thân, cãi: “Không
phải ta chọc hắn. Thôi đi, dù sao hai người cũng là huynh đệ, ngươi sẽ bênh
hắn.”

Tần Liệt không để ý đến sự ai oán của Tư
Đồ, vẫy tay: “Ngươi mau lại đây xem bệnh cho Công chúa, ban nãy nàng thổ huyết
ngất xỉu.”

Nghiêm trọng thế cơ à! Tư Đồ thu lại vẻ cợt
nhả trên mặt. Hắn đặt hòm thuốc xuống, cuộn tay áo tiến đến bắt mạch cho Bảo
Khâm. Thanh Nhã vội vàng chạy ra chắn trước giường, nhìn hắn thăm dò một lúc,
cho đến khi nghe thấy tiếng ho của Bảo Khâm mới từ từ tránh ra, lấy chiếc khăn
lụa trong người cẩn thận đặt lên bàn tay đang để bên ngoài của Bảo Khâm.

Tư Đồ có chút bất mãn, khẽ than phiền:
“Trong kinh thành đầy mỹ nhân muốn được ta nắm tay, ta còn không thèm. Chỉ có
ngươi...” Mới nói được một nửa, khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Khâm đã ló ra từ
phía sau Thanh Nhã, Tư Đồ ngẩn ngơ rồi tặc lưỡi, “Thảo nào hắn mới gặp đã muốn
ôm về nhà. Ngày trước còn rêu rao mình không gần nữ sắc, ta còn tưởng thật, làm
ầm ĩ một hồi... thì ra là chê người ta không đủ đẹp.”

Tần Liệt đã sớm quen với tính cách này của
hắn nên không có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên khuôn mặt trầm tĩnh nhìn lên
giường. Còn Thanh Nhã đã giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt chiếc khăn
trong tay muốn nổi điên, nhưng thấy Bảo Khâm thản nhiên nằm trên giường nên
đành cố nhịn.

Tư Đồ đưa tay bắt mạch cho Bảo Khâm, lông
mày nhíu lại, một lúc sau mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Thanh Nhã thầm giật mình,
chợt cảm thấy tên này thật sự có chút bản lĩnh.

Bắt mạch xong, Tư Đồ nhìn kĩ khuôn mặt của
Bảo Khâm một lát mới cau mày nói nhỏ: “Trang điểm đậm quá!”

Thanh Nhã vừa nãy còn nghĩ hắn không phải
loại tầm thường, giờ tan thành bong bóng rồi.

Nhưng Tần Liệt lại làm như không nghe thấy,
trầm giọng hỏi: “Thế nào?”

Thanh âm rất thấp, ngữ khí bình thản nhưng
Tư Đồ vẫn nhạy cảm nghe ra cảm xúc lo lắng từ trong lời Tần Liệt. Hắn lập tức
đứng dậy, ngẩng cao đầu, cứ thế đi về phía cửa, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Thanh Nhã len lén nhìn sang Bảo Khâm, thấy
khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng mới yên tâm trở lại.

Tần Liệt không nói gì, lập tức đứng dậy ra
ngoài.

Trong phòng còn có người khác, Thanh Nhã
không dám hỏi Bảo Khâm phải làm thế nào, ra sức vò chiếc khăn trong tay, lòng
dạ rối bời.

Sau khi đi ra sân, Tư Đồ vẫn đặc biệt dò
xét bốn bề một lúc, bộ dạng lén lút mờ ám. Tần Liệt vung tay đập vào đầu hắn,
nói: “Không có người ngoài.”

“Hừ, không có người ngoài!” Tư Đồ tức giận.
“Đúng là không có người ngoài, chỗ nào cũng đều là người của ngươi, kết quả vẫn
trơ mắt nhìn ta bị Lão Ngũ đánh. Ngươi nhìn mặt ta xem, xước da rồi. Ngày mai
Tiểu Thúy nhìn thấy sẽ ghét bỏ ta mất.” Hắn chỉ chỉ vết thương trên mặt tố cáo
với Tần Liệt, “Mấy huynh đệ nhà các ngươi đều là một lũ khốn kiếp!”

Tần Liệt không thèm để ý đến sự uất ức của
hắn, trực tiếp hỏi thẳng về sức khỏe của Bảo Khâm: “Công chúa thế nào?”

Nhắc đến bệnh nhân, khuôn mặt Tư Đồ trở nên
nghiêm túc, mắt khẽ nheo lại, nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói: “Không phải có
bệnh, mà là trúng độc.”

Nói xong, hắn nhìn vào mặt Tần Liệt, không
phát hiện ra bất cứ sự thay đổi nào, thấy vô cùng thất vọng. Hắn vuốt vuốt cằm,
nói tiếp: “Trúng phải Đoạn trường.”

Tần Liệt vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt
dường như bén nhọn hơn rất nhiều.

“Đoạn trường là...” Tư Đồ thấy hắn không
nói gì, cho rằng hắn không biết, đang định giải thích thì bị Tần Liệt chặn
họng, “Ta biết rồi.” Góc cạnh trên khuôn mặt hắn càng sắc nét hơn. Đoạn trường
là chất kịch độc không màu không vị, còn quý giá hơn cả những vị thuốc bổ
thượng hạng. Rốt cuộc hận thù sâu sắc ra sao mà lại nhẫn tâm ra tay độc ác với
một cô gái yếu đuối như vậy?

“Có thể trị tận gốc không?”

Tư Đồ bật cười, “Ngươi tưởng ta là thần
tiên à? Đây là Đoạn trường đó. Nàng ấy có thể duy trì tính mạng đến tận bây giờ
đã là...” Hắn chưa nói hết câu đã vội ngậm miệng, ánh mắt của Tần Liệt khiến
hắn sởn gai ốc. Tư Đồ không nén được hỏi: “Ngươi... thật sự nhìn trúng... Công
chúa kia hả? Cũng có chút nhan sắc, nhưng đâu phải chưa từng nhìn thấy người
đẹp như vậy!”

Tần Liệt không đôi co với hắn, chỉ thản
nhiên trả lời: “Nàng ấy là thê tử của ta.”

“Vẫn còn chưa rước vào cửa mà.” Tư Đồ cười,
“Hơn nữa, lúc trước chẳng phải ngươi không đồng ý sao?”

Tần Liệt liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu
ta không đồng ý, chẳng lẽ lại đi cưới tiểu thư họ Lưu ngu ngốc kia sao?”

“Thế... Thất Công chúa thì thông minh à?”
Tư Đồ nghi hoặc hỏi lại. Mới gặp, không biết Tần Liệt nhìn ra người ta thông
minh chỗ nào? Hắn không thấy nàng ngoài xinh đẹp còn có gì khác cả.

“Không thể trị tận gốc hả?” Ánh mắt Tần
Liệt thoáng qua chút buồn bã, sau đó lập tức trở về trạng thái lạnh lùng như
bình thường.

Tư Đồ chần chừ một lúc mới mở miệng: “Độc
nàng trúng ngày một ngày hai không hết được. Nếu chăm sóc tĩnh dưỡng tốt, nhanh
thì một năm, chậm thì ba năm mới hoàn toàn khỏi hẳn. Có điều...” Hắn thầm quan
sát sắc mặt Tần Liệt, thấy Tần Liệt vẫn như cũ mới yên tâm nói nốt: “Có điều,
độc tố còn sót lại sẽ ảnh hưởng tới con cái. Nên e trong vài năm này...”

“Ta biết rồi.” Tần Liệt mặt không đổi sắc
gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, quay người đi vào trong phòng.

Tư Đồ không ngờ hắn sẽ nói vậy, ngẩn người
hồi lâu. Đợi đến khi trở lại bình thường thì trong vườn chỉ còn lại một mình.

“Còn không mau vào đây.” Người trong phòng
có vẻ tức giận, Tư Đồ cười rồi từ từ bước vào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3