Duyên nợ đào hoa - Chương 08

Chương 8

Lão già Mệnh Cách viết trong quyển sổ thiên mệnh của lão thế này:

Buổi đêm, Đan Thành Lăng cứu Mộ Nhược Ngôn, Lý Tư Minh biết được. Đánh
nhau, vì Mộ Nhược Ngôn mà trọng thương, trốn thoát.

Mệnh Cách vân vê chòm râu, lặng lẽ cười, nói với bản tiên quân: “Nguyên
quân xem, quả thực ta viết rất rõ ràng mà, có đúng không nào?”

Ta lẳng lặng không nói lời nào. Dù sao thì Lý Tư Minh đã biến thành một
cái xác cứng đờ như đá rồi, chuyện bị chậm trễ cũng là chuyện Ngọc Đế sai làm,
mà nhiệm vụ bị lỡ cũng chẳng trách ta được. Mà dù gì giờ cũng đang đứng trên
điện Linh Tiêu rồi, lão già Ngọc Đế có thể tự mình định đoạt.

Một thương đó của Thiên Xu đúng là đánh bừa mà trúng, đâm chéo vào trong
lồng ngực, xuyên qua tim của Lý Tư Minh, có cố ý đâm cũng chả chính xác được
như thế. Tim cũng làm từ thịt, một mũi thương lớn như thế đâm vào, trong khoảnh
khắc mạch máu vỡ tung, làm gì có chuyện không hỏng cho được? Trái tim co giật
được mấy lượt liền hoàn toàn bất động. Sở dĩ Lý Tư Minh còn chống chọi được đến
giờ, đều là nhờ bản tiên quân cố thủ trong xác phàm chịu đau khổ.

Bản tiên quân khổ nỗi vẫn không dùng được phép tiên, nhưng có Hoành Văn ở
đó, đáng lí ra dù có mười quả tim bị đâm cho nát bét, thì chỉ cần phẩy tay một
cái cũng có thể biến nó trở lại tươi mới, đập bình bịch như thường. Có điều giờ
phút ấy Hoành Văn vẫn là Triệu tiên sinh, trước mặt bao nhiêu người làm sao thi
triển phép tiên được. Đầy tớ trong vương phủ nhào tới trong nháy mắt, đẩy Triệu
tiên sinh sang một bên, khiêng ta vào phòng ngủ. Vài đại phu luân phiên bắt
mạch cho ta, đều hoảng hốt cả người, hệt như vịt bị sét đánh đen thui, kinh
hoàng không nói được một câu, cả người run lẩy bẩy.

Kể cũng tội cho bọn họ, người không còn mạch đập nữa mà cứ trợn tròn con
mắt lên, nói chuyện như đang sống, thử hỏi cõi phàm này được mấy ai có duyên
nhìn tận mắt?

Đông Quận Vương hỏi: “Con ta thế nào rồi, còn cứu được hay không?”

Cả đám đại phu run như cầy sấy, bản tiên quân nhìn bọn họ run đến đáng
thương, liền nằm trên giường nói chen vào: “Cha… Xin đừng làm khó người ta,
đành phó mặc cả cho ông Trời thôi.”

Lý Tư Nguyên lau nước mắt: “Cha, người cũng đừng lo lắng quá, tam đệ
không phải còn đang an ủi người sao, trông vào phần hiếu tâm ấy, ông trời cũng
sẽ phù hộ cho đệ ấy….”

Nói đến từ cuối, Lý Tư Nguyên cũng nghẹn lời.

Già trẻ nhà họ Lý đứng trước giường bản tiên quân khóc nức nở. Đông Quận
Vương sụt sùi: “Súc sinh, đúng là nghiệp chướng.” Lý Tư Hiền và Lý Tư Nguyên
khóc: “Số tam đệ thật là khổ”, đến cả hai vị đại phu nhân của Lý Tư Hiền với Lý
Tư Nguyên cũng đứng ở đầu giường lấy áo làm khăn lau nước mắt: “Số chú út thật
khổ.”

Khóc đến độ ta cảm động vô cùng, thế tục hồn trần hỗn loạn tầm thường,
một chút tình thân cũng đủ khiến người ta ấm lòng đến lạ.

Nói đến Hoành Văn, sao giờ vẫn chưa đến chữa trị cho ta? Trơ mắt đứng
nhìn ta ở chỗ này bị đau đớn giày vò, hắn cũng thật không niệm tình cũ nghĩa
xưa gì cả.

Ta còn đang nghĩ ngợi, bỗng thấy toàn thân bồng bềnh nhẹ bẫng, chậm rãi
bay lên. Ta giật thót mình, chuyện này không đùa được đâu! Giờ này phút này kéo
ta ra, có định để cho Lý Tư Minh sống nữa không đây!

Bản tiên quân còn đang định giãy giụa, một giọng nói ồm ồm vọng xuống từ
trên đỉnh đầu: “Tống Giao Nguyên quân, tiểu tiên là Nhật Du Thần[1],
Ngọc Đế có chỉ, sai tiểu tiên dẫn Nguyên quân gấp rút về thiên đình một
chuyến.”

[1] Nhật Du Thần, là một vị thần trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc,
phụ trách việc đi tuần tra vào ban ngày,giám sát việc thiện ác của nhân
gian,còn được gọi là Nhật Du Tuần.

Thì ra là bởi vì lần này thiên mệnh sai lệch quá lớn, lại để cho Nam Minh
cứu được Thiên Xu đi mất, Ngọc Đế bắt đầu nổi giận. Ngài ngồi trên điện Linh
Tiêu, lôi cổ ta và lão già Mệnh Cách ra hỏi chuyện. Hoành Văn đứng ở một bên
trong vai trò nhân chứng phụ.

Ngọc Đế hỏi:
“Sao chuyện lại thành ra như thế?”

Bản tiên quân đứng trên điện, ung dung bình tĩnh, lý luận rằng: “Ngọc Đế
anh minh, Tống Dao lần này xuống trần gian, việc nào cũng làm theo đúng lời
Người giao phó. Nhưng chuyện nào chuyện ấy xảy ra cũng khác hẳn với những gì
được dặn dò, chịu khổ sở, chẳng phải việc gì to tát, không cần nhắc tới làm gì.
Ngọc Đế minh giám vạn sự thị phi đúng sai, nhất định có thể phân xử công bằng.”

Ta liếc mắt nhìn Mệnh Cách, lão lau mồ hôi hột xong liền thấp tha thấp
thỏm đứng trước mặt Ngọc Đế thỉnh tội, sau đó lại mở quyển sổ thiên mệnh ra cho
bản tiên quân coi, liên tục cười làm lành cùng nhận lỗi. Lý lẽ về ta, bản tiên
liền thuận tay làm phúc cho Mệnh Cách một lần, “Bẩm Ngọc Đế, trần gian có một
câu nói, ấy là: Chuyện vặt khó tránh, vận mệnh khó lường. Mệnh Cách Tinh quân
cai quản vô số thiên mệnh, vụn vặt lại phức tạp, ngẫu nhiên có vài sơ sót cũng
là chuyện khó tránh khỏi. Nam Minh cũng chỉ cướp lại được Thiên Xu mà thôi, lo
gì không chia tách được hai kẻ phàm trần, chúng ta cứ chờ xem diễn biến sau này
là được.”

Ngọc Đế trầm ngâm chốc lát, liền gật đầu phán: “Nói rất hay, cứ chờ xem
diễn biến sau này.” Kế đó vẻ mặt ông ta thả lỏng hẳn ra, mỉm cười, “Tống Dao à,
ta chỉ còn trông vào biểu hiện sau này của ngươi thôi đấy.”

Ta cười xòa, đáp: “Ngọc Đế, tiểu tiên thực sự làm việc không ổn thỏa, lần
này Nam Minh mang được Thiên Xu đi, hơn nửa nguyên nhân là do tiểu tiên bất tài
vô dụng, Ngọc Đế có thể….” Ta đưa ánh mắt về phía Hoành Văn, âm thầm ra dấu,
bảo hắn nói đỡ cho ta một lời, “Có thể chọn bậc hiền tài khác hay không?”

Hoành Văn chưa kịp làm gì, Ngọc Đế trên cao đã mở lời: “Ngươi ở dưới trần
gian làm việc rất tốt, mỗi lần trẫm cùng Vương Mẫu rảnh rỗi nói đôi câu chuyện
phiếm, Vương Mẫu cũng có khen ngươi làm việc chu toàn. Ngươi trợ giúp tiên hữu
vượt qua được chướng ngại trần tục, sau khi thành công trở về thiên đình, bổng
lộc nhất định sẽ tăng thêm một bậc.”

Ta vội vàng nói thần không dám, thần không dám. Lời còn chưa dứt, đã có
người của Thiên Giam Tư tới, nói có việc bẩm báo với Ngọc Đế, đá bay chúng ta
ra khỏi điện Linh Tiêu. Bản tiên quân túm lấy Mệnh Cách: “Tinh quân này, từ giờ
trở đi, trên sổ thiên mệnh ngài phải viết về ta tử tế hơn chút đấy.”

Mệnh Cách Tinh quân cười đến độ những nếp nhăn trên mặt xô hết cả vào
nhau: “Hôm nay được Nguyên quân dành cho những lời tốt đẹp, nhất định là thế,
nhất định là thế. Chỉ có điều trên trời một ngày dưới đất đã một năm, đã mất
khá nhiều thời gian rồi, nếu Nguyên quân không tức tốc về ngay, chỉ sợ…”

Bản tiên quân lo cuống cuồng, túm lấy Hoành Văn, vội vàng lao về phía Nam
Thiên Môn.

Hoành Văn bị ta lôi đi, không nhanh không chậm nói: “Sao vội thế?”

Ta cười khổ: “Còn không vội nữa thì mộ của Lý Tư Minh sắp xanh um cỏ
mất.”

Kết quả…

Bản tiên quân cùng Hoành Văn lao xuống trần cũng coi như nhanh chóng.

Còn chưa đến nỗi trông thấy một ngôi mộ xanh biếc cỏ thơm.

Bùn đất trên mộ của Lý Tư Minh vẫn còn ẩm ướt, bia đá mới tinh.

Cùng lắm mới qua thất đầu[2] thôi.

[2]: Thất đầu: Ngày thứ bảy sau khi chết.

Hoành Văn thong thả bước quanh nấm mộ, “Đã cho vào trong quan tài đem
chôn rồi, làm sao bây giờ?”

Ta nói: “Đành chịu vậy, đợi đến nửa đêm đào mộ lên coi thử, xem xác Lý Tư
Minh đã rữa hay chưa, còn dùng được nữa không?”

Nửa đêm, trăng sáng, bản tiên quân cùng Hoành Văn lôi cổ thổ địa lên,
tách nấm mộ, cạy nắp quan tài của Lý Tư Minh ra, Lý Tư Minh mặc trên người một
tấm áo dài làm từ tơ lụa tốt nhất, nằm trong quan tài. Bên trong đó có chôn
theo rất nhiều vàng bạc, đồ cổ. Trời đang mùa thu, vạn vật cũng khó phân hủy
hơn. Xác Lý Tư Minh còn chưa rữa, chỉ có vài con bọ ăn xác chết đang bò tới bò
lui qua lỗ tai, lỗ mũi. Gió nhẹ thổi qua, mùi thối của xác người tỏa ra bốn
phía. Ta dùng ống tay áo che kín gương mặt của Hoành Văn: “Vật ô uế, vật ô uế,
ngươi mau quay đầu lại đi.”

Hoành Văn vén ống tay áo của ta lên, cười nói: “Hắn cũng đã từng là
ngươi, giờ thành ra thế này ta cũng không cảm thấy gì đâu.” Đậy nắp quan tài
lại, ta quay sang nói với thổ địa một câu: Đã làm phiền, sau đó khép mộ lại.

Lý Tư Minh đã hết dùng được rồi, đành về Thiên đình nghĩ cách khác thôi.

Ta đứng trước mộ mân mê tấm bia đá, phía dưới bia có xây một cái bệ bằng
đá xanh nho nhỏ, dùng để bày đồ cúng. Trên bệ có một bình rượu và một vài cái
chén chưa dọn đi, rượu trong chén vẫn còn đầy, trong vắt nhìn thấy đáy, dường
như vừa được rót hôm nay. Không ngờ sau khi Lý Tư Minh chết đi, nhân duyên cũng
không đến nỗi nào.

Ta và Hoành Văn cưỡi mây trở lại Thiên đình, lên đến lưng chừng trời, ta
cúi đầu nhìn xuống dưới, nơi chôn Lý Tư Minh là phần mộ tổ tiên của Đông Quận
Vương gia - một mảnh đất dày đặc những nấm mồ. Bản tiên quân không kìm lòng
được, cảm khái trào dâng: “Năm đó nếu không phải ta may mắn ăn được tiên đan,
không biết bao nhiêu năm sau cũng kết thúc bằng một cỗ quan tài trong nấm mộ,
để cho lũ bọ ăn xác bò tới bò lui, dần dần tan biến trong bùn đất. Linh hồn về
dưới trướng Diêm Vương, luân hồi hết kiếp này qua kiếp khác, không biết đến
ngày này tháng này đã luân hồi thành bộ dạng gì.”

Hoành Văn liếc mắt nhìn ta, hít ngược một hơi, nói: “Chua xót quá nhỉ.”

Sau khi trở về thiên đình, bản tiên quân liền chạy thẳng tới Tây Thiên
Môn.

Thiên đình có bốn Thiên Môn, Nam Thiên Môn thông tới hiện nay, Tây Thiên
Môn dẫn về quá khứ, Đông Thiên Môn tiến đến tương lai, Bắc Thiên Môn có thể kết
nối tới tất cả các thế giới.

Bản tiên quân định bụng đi qua Tây Thiên Môn, trở về thời điểm lúc Lý Tư
Minh vẫn còn đang nằm trên giường để đại phu chẩn bệnh. Nhật Du Thần mới kéo
chân thân của ta ra, Lý Tư Minh vừa tắt thở, trong khoảnh khắc ấy bản tiên quân
sẽ nhập lại vào xác hắn, Hoành Văn biến quả tim bị đâm nát bét đó trở lại trạng
thái ban đầu, thế là êm chuyện.

Nguyên soái Công Trương - người đang túc trực trước Tây Thiên Môn ngăn
bản tiên quân lại, “Nguyên quân mới trở về từ điện Linh Tiêu, chẳng lẽ không
nghe nói gì sao? Các vị ở Thiên Giam Tư đã bẩm báo với Ngọc Đế, Tây Thiên Môn
bị sập, đang trong quá trình tu sửa, tạm thời không thể sử dụng được.”

Ta buộc lòng phải tới Bắc Tiên Môn, Bắc Tiên Môn có thể nối được tới tất
cả các thế giới, coi như là cánh cổng dự phòng khi các cổng khác được tu sửa.

Phía trước Bắc Thiên Môn cũng đã đứng đầy một đám thần tướng, ồn ào huyên
náo, tới tới lui lui.

Trong các vị thần tiên ấy có cả Thái Bạch Kim Tinh.

Ta lại gần cất lời chào hỏi, sau đó thò đầu trông Bắc Thiên Môn im lìm
đóng chặt. Thái Bạch Kim Tinh nói: “Chẳng lẽ Tống Dao Nguyên quân cũng muốn đi
qua Bắc Thiên Môn? Không đi được rồi, chìa khóa không còn nữa.”

Ta giật mình nói: “Sao lại không còn nữa?”

Kim Tinh thở dài thườn thượt, nói rằng: Ngày hôm qua Bích Hoa Linh quân
có tới Bắc Thiên Môn, lúc đó thần tướng canh cửa đang chơi cờ thế là Bích Hoa
Linh quân liền tự mình lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi ngài ấy ra khỏi Bắc Thiên
Môn, thần tướng liền khóa cửa lại, khóa xong mới nhớ chìa còn đang nằm trong
tay Linh quân ở bên cánh cửa. Bích Hoa Linh quân tới chỗ Đức Phật Nhiên Đăng ở
Tây Phương để dự pháp yến, phải đợi đến khi tiệc tan, mới đi qua trần giới,
vòng qua Nam Thiên Môn trở lại thiên đình, lúc đó Bắc Thiên Môn mới mở ra được.

Ta hỏi, vậy dự tính phải đợi đến khi nào, lời của Thái Bạch Kim Tinh quả
thực khiến ta tuyệt vọng hoàn toàn, “Chắc cũng tầm một hai chục ngày.”

Một hai chục ngày, một hai chục năm. Lúc đấy Thiên Xu Tinh quân với Nam
Minh Đế quân cũng sắp đầu bạc răng long rồi.

Ta thở dài nói với Hoành Văn: “Mệnh, đây đúng là số mệnh mà! Bẩm báo Ngọc
Đế thôi, vừa đẹp, ta và ngươi có thể mặc kệ về phủ đánh một giấc.”

Hoành Văn ngáp một cái, nói: “Được. Ta cũng thấy hơi mệt rồi đây. Thế đến
phủ ngươi uống rượu rồi ngủ hay đến phủ của ta?”

Nói là nói thế, chứ Ngọc Đế đời nào chịu tha cho ta. Hai ta mới đi được
nửa đường tới điện Linh Tiêu, đã thấy Mệnh Cách Tinh quân đứng chờ sẵn:

“Thanh quân, Nguyên quân, chuyện hạ giới Ngọc Đế đã biết hết rồi. Thiên
Xu và Nam Minh hiện đã rời khỏi thành Thượng Xuyên, đang trên đường về Nam
Quận, vài ngày sau sông Trường Giang nổi cơn sóng lớn, đoàn người bọn họ sẽ bị
kìm chân ở một quán trọ tại bến đò Chu Gia. Trước mắt đang có một xác phàm -
vốn là một đạo nhân dạo chơi khắp chốn đang ở tạm tại một đạo quán trong thành
Thượng Xuyên, tuổi thọ đã hết, hồn về địa phủ. Thân xác ấy Nguyên quân vẫn có
thể sử dụng được. Việc không thể chậm trễ, xin Nguyên quân hãy mau tới Nam
Thiên Môn.”

Trời sáng, ánh mặt trời ấm áp, bản tiên quân tỉnh lại trên một chiếc
giường được ghép lại từ mấy tấm ván gỗ, trong một căn phòng bụi bặm sơ sài,
cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo sắp mục hết đến nơi.

Lúc này, cánh cửa mục nát đang bị người ta đập ầm ầm, “Quảng Vân Tử!
Quảng Vân tử! Pháp hội cúng ngũ thất[3] của Tam công tử vương
phủ sắp bắt đầu rồi, nếu không đi là không kịp nữa đâu!”

[1]: Theo truyền thống xưa, những nghi thức cúng bái sau khi một người đã
qua đời như sau: Lúc người vừa chết gọi là Tố Thất, sau đó cứ cách bảy ngày
cúng một lần, là Đầu Thất, Nhị Thất, Tam Thất, Tứ Thất, Ngũ Thất, Lục Thất và
Đoạn Thất.

Ồ, thì ra lão đạo sĩ đoản mệnh này tên là Quảng Văn Tử. So với phong hàm
Quảng Hư Nguyên quân của ta cũng được một chữ giống nhau.

Báo cáo nội dung xấu