Duyên nợ đào hoa - Chương 01 + 02
Quyển thượng
Chương 1
“Thiếu gia.” Vương Đầu Nhi nhìn ta, trên gương mặt ngăm đen đỏ bừng có
hai ba vết sưng, mồ hôi hột lấm tấm sắp rơi xuống hàm râu quai nón.
Hiện giờ tuy đã Lập thu, nhưng tiết trời oi nồng chẳng kém gì những ngày
Tam phục[1]. Tiếng ve thu cao vút, hơi nóng trên mặt đất len lỏi bám
lấy đôi chân đang đau ê ẩm.
[1] Ngày Tam phục: Là ngày xuất hiện giữa hai tiết Tiểu thử và Đại thử,
là ngày nóng nực oi bức và ẩm ướt nhất trong một năm.
“Thiếu gia, bọn tiểu nhân phụng lệnh thiếu gia mai phục ở chỗ này cả buổi
sáng, rốt cuộc là để làm gì, mong thiếu gia nói rõ.”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]
Ta đập chết một con muỗi đang hút máu trên mặt, giơ tay lau mồ hôi, âm
trầm cười lạnh[2].
[2] Nguyên văn là “Âm trắc trắc nhất tiếu.” Âm là âm trầm, trắc trắc là
lạnh. Lấy ý từ trong Tuyệt Cú của Triệu Mạnh Phủ đời Nguyên: Xuân hàn trắc trắc
yểm trọng môn; Xuân áp hương tàn hỏa thượng ôn. Cả cụm “Âm trắc trác” là để chỉ
nụ cười nhạt nhưng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
“Hôm nay thiếu gia ta muốn cướp một người, người đó sẽ đi qua con đường
này. Chờ xe ngựa xuất hiện, các ngươi che mặt lại rồi xông cả lên, nhất định
phải bắt sống cho ta.”
Chương 2
Ta vốn là chỉ là một tán tiên[1] tiêu dao tự tại trên
thiên đình, hư hư thực thực nhận một phong hiệu là Quảng Hư Nguyên quân. Bởi vì
phong hiệu khó đọc, các vị tiên gia trên thiên đình đều gọi ta là Tống Dao
Nguyên quân.
[1] Tán tiên: Chữ “tán” vốn để chỉ người có hành vi phóng khoáng, nói
năng hài hước, tự do tự tại, thích an nhàn. “Tán tiên” dùng để chỉ những thần
tiên không muốn đứng vào hàng tiên ban để chịu quản lý ước thúc, đảm nhận chức
vụ quan trọng rồi được ban thưởng, mà chỉ cầu tiêu dao tự tại trà trộn nhân
gian.
Tống Dao vốn là tên của ta trước khi trở thành tiên.
Khi ta còn làm người phàm ở chốn nhân gian, cũng là một người nhàn tản tự
tại. Khi ấy còn trẻ, kiêu ngạo ngông cuồng, ra vẻ phong lưu, vốn chẳng có tí gì
dính dáng tới bốn chữ tu tiên tu đạo. Rồi có một ngày, khi Thái Thượng Lão quân
mở lò luyện đan ra đã lỡ tay đánh rơi một viên kim đan xuống hạ giới. Kim đan
vừa khéo rơi vào nồi mì
ở chợ, ông chủ quán nghĩ đó chỉ là một viên phân chim từ trên trời rớt xuống,
lấy cái muôi lớn khuấy khuấy vài cái, sau đó múc đầy một bát cả nước lẫn mì. Người khách bất hạnh ăn
phải bát mì đó, chính
là ta.
Tới bây giờ ta vẫn còn rất khâm phục bản thân, ngày đó lửa đói lên cao,
thiêu mù đôi mắt, kim đan to bằng viên phân chuột ấy, cứ thế theo nước mì trôi vào bụng ta.
Ngay tối hôm đó, lúc mặt trời mới lặn, khi trăng lạnh vừa lên, trên đỉnh
đầu ta tụ đóa tam hoa[2], cưỡi đám tường vân[3], thăng
thiên.
[2] Nguyên văn là “tam hoa tụ đỉnh.” “Tam hoa” ở đây bao gồm: Ngọc hoa
biểu thị cho “Tinh”; Kim hoa biểu thị cho “Khí”; Cửu hoa biểu thị cho “Thần”
của con người. “Tam hoa tụ đỉnh” biểu thị tinh, khí, thần hợp nhất, con người
đạt đến cảnh giới thăng hoa.
[3] Tường vân: Mây lành.
Từ đó về sau, ta trở thành tiên.
Tiên sử dẫn ta tới điện Linh Tiêu bái kiến Ngọc Đế, ngài nói: “Tiên có
nguồn gốc của tiên, một là tu luyện mà thành, hai là sinh ra đã có, còn có một
loại nữa, là nhặt được giữa đường.”
Thần tiên “nhặt được” giữa đường không có danh hiệu nào để phong, cả
thiên đình cứ thế gọi ta là Tống Dao Tiên. Sau vài lần mảnh đất cực Đông thế
giới kia từ biển cả hóa đất liền rồi từ đất liền biến trở về biển cả, ta được
Ngọc Đế cất nhắc, ban cho một phong tước là Quảng Hư Nguyên quân. Các vị tiên
hữu gọi Tống Dao Tiên đã thành quen, nhìn vào mặt ta không tài nào thốt được ra
hai chữ Quảng Hư, vậy nên cứ gọi là Tống Dao Nguyên quân. Thời gian trôi đi,
ngay cả bản tiên quân ta đây cũng quên béng mất cái danh hiệu đó. Cho đến một
ngày nọ, Đông Hoa Đế quân mở tiệc trà, gửi tới một tấm thiệp nho nhã thanh tao,
đề mấy chữ “thỉnh Quảng Hư Nguyên quân”, lúc ấy ta còn cầm tấm thiệp nói với
con chim xanh truyền tin rằng: “Quảng Hư Nguyên quân là vị nào thế, sao lại đem
thiệp tới phủ của Tống Dao Nguyên quân ta thế này.”
Thế gian có một câu tục ngữ, ấy là: “Tiêu diêu tự tại thật giống thần
tiên.” Trên thiên đình tiên hữu đông đảo, thời gian trôi qua chỉ như mây bay.
Ngày lại nối ngày, cho tới một hôm, Thái Bạch Kim Tinh tới phủ của bản tiên
quân, bảo rằng Ngọc Đế có mật chỉ sai lão truyền cho ta. Thế là ở hoa viên sau
cung Huyền Suất, Thái Bạch Kim Tinh đứng ở nơi sương khói lượn lờ, nói với ta
rằng: Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân phạm phải tư tình bị Ngọc Đế chém
đứt tiên căn tại Tru Tiên Đài, biếm hạ phàm trần.
Cả trăm ngàn năm mới nghe được một chuyện lạ như thế, bản tiên quân hiển
nhiên phải ngây người ra trước, sau đó mới hỏi đến điểm quan trọng nhất: “Thiên
Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân phạm phải tư tình... Không phải hai vị ấy đều
đi dụ dỗ tiên nữ đấy chứ...?”
Kim Tinh im lặng chẳng nói tiếng nào.
Bản tiên quân cười có chút ngượng ngùng: '“Vậy chắc là chuyện đoạn tụ[4] của
thế gian rồi….”
[4] Đoạn tụ (hay còn gọi là mối tình cắt tay áo): Là cụm từ dùng để chỉ
đồng tính nam, bắt nguồn từ điển cố của Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Hán Ai Đế cũng
từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người dịu
dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo
của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn rời đi nhưng không muốn làm tỉnh giấc Đổng Hiền nên
đã cắt ống tay áo của mình.
Đoạn tụ cũng không phải chuyện gì lạ lẫm trăm năm khó gặp, nào phải bản
tiên quân chưa thấy bao giờ. Nhưng cái kinh thiên động địa ở đây, chính là hai
vị Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân này, chậc chậc, bình thường Nam Minh
Đế quân lúc nào cũng làm ra vẻ trang nghiêm, cao cao tại thượng, Thiên Xu Tinh
quân thì dáng vẻ thanh tao nhã nhặn không dính bụi trần. Hai vị Thượng quân
chẳng bao giờ thèm để ý tới gã tiên được nhặt về như ta, sao lại gây ra sự tình
này? Có điều là, đặt hai người ấy đứng chung một chỗ cũng thấy thật xứng đôi.
Kim Tinh nói: “Tội của hai vị tiên quân cũng không thể cứ thế mà xong,
Ngọc Đế nhân từ, cho hai vị ấy một cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Ngài đày họ xuống
phàm trần, một đời phải trải qua nhiều lần tình kiếp. Nếu có thể nhìn rõ tâm ma,
hoàn toàn tỉnh ngộ, vẫn có thể tiếp tục tu tiên, về lại thiên đình. Bởi thế
Ngọc Đế hạ chỉ, để Quảng Hư Nguyên quân cũng xuống phàm trần một chuyến.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Kim Tinh vuốt râu cười: “Ngọc Đế suy tính một hồi, người tới thế gian
thiết kiếp khiển trách hai vị ấy, không ai hợp hơn Nguyên quân cả.”
Ta hiểu rồi, bản tiên quân cũng có chút xích mích với Nam Minh Đế quân và
Thiên Xu Tinh quân, lão già Ngọc Đế nhất định là đã nhìn trúng điểm này rồi.
Ta hơi nhăn lông mày lại, thở dài nói: “Ta đã quen biết với hai vị Thượng
quân cả ngàn năm, sao có thể nhẫn tâm tạo kiếp nạn cho hai người.”
Kim Tinh nói: “Ngọc Đế có nhắc với bản quân, Nguyên quân hạ giới vì đồng
đạo tiên gia mà nhiễm phàm trần, đợi đến lúc ngài trở về thiên đình, sẽ hạ chỉ
khen thưởng, phong làm Quảng Hư Thiên quân.” Rồi lão lại vuốt râu mà cười: “Sau
khi Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân trở về thiên đình, lúc đầu làm tán
tiên, vẫn phải nhờ Thiên quân giảng giải khuyên răn nhiều.”
Ngọc Đế ra điều kiện không tồi, xuống hạ giới một chuyến là bản tiên quân
có thể vớt được một phong hiệu Thượng quân, người ta đều nói làm thần tiên
thanh tịnh vô vi, nhưng nếu ngẫu nhiên thăng một cấp, cũng có thể coi là chuyện
thú vị, đúng không. Ta lại thở dài: “Thôi thì đành vậy, mặc dù cả hai phải chịu
khổ một đời tình kiếp, lại có cơ hội ngộ ra tiên pháp vô thượng, cùng là tiên
hữu với nhau, ta cũng đành nén đau thương, miễn cưỡng làm thôi.”
Sáu bảy ngày sau, Ngọc Đế lại phái Mệnh Cách Tinh quân tới chỉ bảo cho ta
về việc hạ giới lần này.
Lúc hai vị tiên gia bị biếm hạ phàm trần, Ngọc Đế cũng đã chuẩn bị cho ta
một thân thể ở nhân gian. Vai diễn mà ta phải đóng là một hòn đá chặn ngang con
đường tình duyên của Nam Minh Đế quân và Thiên Xu Tinh quân, hay nói cách khác,
là một cây gậy dùng để đánh uyên ương. Đời này, Nam Minh Đế quân là kẻ can
trường oai hùng bất phàm một cõi, Thiên Xu Tinh quân lại là một vị công tử ốm
yếu văn nhã, Nguyệt Lão đã căng sẵn một sợi dây tình cỡ bằng ngón tay giữa hai
người, sau đó thắt một cái nút thật to. Thiên Xu và Nam Minh, từ lúc thiếu niên
đã tình sâu ý đậm, ngươi tình ta oán, thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn. Bản
tiên quân phải lãnh nhiệm vụ làm cây gậy chọc ngang, hai người họ gặp nhau thì
ta nhào ra chia rẽ, thư từ qua lại ta phải chặn, sống không gặp mặt, chết chẳng
gần nhau.
Ta đem cái vở kịch rách nát đó tỉ mỉ ngẫm một hồi, ngẫm hoài ngẫm mãi,
ngẫm thế nào vẫn thấy ta mới là người cần phải lên Tru Tiên Đài.
Hơn mười ngày nữa trôi qua, thời gian hạ giới cũng đã đến, chúng tiên
tiễn ta tới Nam Thiên Môn. Ngoài cửa Thiên Môn, ta nắm chặt cánh tay của Hoành
Văn Thanh quân: “Ta đi chuyến này chắc chỉ vài ngày là về, Quỳnh Lộ trong phủ
nhất định phải giữ lại một ít cho ta.”
Hoành Văn Thanh quân nheo mắt cười: “Yên tâm, chắc chắn sẽ giữ lại chờ
ngươi trở về.” Sau đó vỗ vai ta một cái, mặt kề sát lại: “Chỉ có điều, lần này
ngươi xuống nhân gian, nhất định phải giữ mình cho tốt, ổn định tiên tính hằng
đêm chung gối cùng giường với Thiên Xu Tinh quân vạn lần không thể dao động
tiên căn đấy.”
Ta giật mình thốt lên: “Cái gì?”
Gương mặt tao nhã của Hoành Văn Thanh quân giờ đang cười đến độ vẻ thối
nát hiện lên hết cả: “Còn giả vờ cả thiên giới còn ai không biết, Tống Dao
ngươi lần này xuống trần nhập vai công tử Phiên vương, phải giả vờ yêu say đắm
Thiên Xu Tinh quân. Ngọc Đế phạt hắn ngay cả tương tư cũng chẳng có thời giờ,
sai ngươi nhốt hắn trong vương phủ, từ nay theo sát bên người, đêm đêm cùng
giường mà ngủ.”
Ngọc Đế lừa ta! Mệnh Cách Tinh quân rõ ràng không đề cập đến vụ này!?
Hoành Văn vung tay áo cản đường ta: “Ngươi định làm gì?”
Ta tức giận, áp chế khí thế của Hoành Văn: “Đi tìm Ngọc Đế, ta không làm
nữa!” Lão già Ngọc Đế này, dám lừa ta ngủ cùng với Thiên Xu!
Hoành Văn nói: “Chuyện tới nước này rồi mới nói không làm, ngươi vốn đã
không còn quyền quyết định nữa rồi.”, sau đó nhìn ta, cười có chút hả hê. Gió
mạnh thốc tới, bản tiên quân một phen lảo đảo, ngã khỏi Thiên Môn.