Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Tập 1) - Chương 20 - 21

Chương 20

Tôi ngủ suốt một ngày trong phòng ký túc.

Đến tối thì không ngủ nổi nữa, lăn lộn thật
lâu rồi bò dậy chơi game cả đêm. Sáng thứ Hai, tôi đi làm với tinh thần kiệt
quệ. Đi trên đường còn nghĩ, Lâm Tự Sâm thấy bộ dạng này của tôi, chưa biết
chừng còn mỉa mai mấy câu, ai ngờ mới vào văn phòng đã nghe một tin đáng sợ.

“Hình như phó tổng Lâm bị tai nạn giao thông.”

Không thể nào? Trong tích tắc tôi tỉnh cả ngủ,
nhớ lại lời ước của mình ở chùa… lẽ nào…

Tôi túm lấy Tưởng Á là người phao tin, căng
thẳng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”.

Tưởng Á nghi ngờ nhìn tôi, giọng nói lập tức
chua cay: “Nhiếp Hy Quang, cô căng thẳng làm gì, không nhận ra cô lại quan tâm
phó tổng Lâm như vậy đấy”.

Nói xong cô ta quay ngoắt người bỏ đi, không
cho tôi một chút tin tức có ích nào.

Cũng may là cuộc họp các phòng ban được triển
khai nhanh chóng, người chủ trì cuộc họp là tổng giám đốc Trương, bình thường
vẫn không hay quản mấy chuyện này. Tổng giám đốc Trương thông báo rằng phó tổng
Lâm bị tai nạn giao thông, may mà không có gì nguy hiểm, nhưng cũng phải tĩnh
dưỡng vài tuần.

“Công việc tháng này của phó tổng Lâm sẽ do
tôi tiếp quản, nhưng gần đây việc mở rộng khu nhà xưởng có lúc vẫn cần cậu ấy
xem rồi cho ý kiến, nên cần một người đến nhà phó tổng Lâm đưa văn kiện, cũng
sẽ không đi thường xuyên lắm, một tuần chỉ một hai lần thôi, có ai tình nguyện
không?”

Tổng giám đốc Trương nhìn quanh, tôi đã đứng
lên trước tiên khi mọi người đang xôn xao: “Tổng giám đốc Trương, tôi đi ạ”.

Mọi người quay lại nhìn tôi, tôi ho một tiếng,
giải thích: “Đầu tiên đương nhiên là việc mở rộng nhà xưởng tôi vẫn luôn bám
sát, sau nữa là mọi người đều biết rằng phó tổng Lâm có ấn tượng không mấy tốt
đẹp về tôi”.

Có lẽ nghĩ đến những tình huống thường ngày
nên ánh mắt các đồng nghiệp đã hơi dịu lại.

Tôi tiếp tục kể: “Nên tôi muốn tranh thủ cơ
hội này, cải thiện ấn tượng của phó tổng Lâm về tôi”.

Tiện thể cứu rỗi cảm giác tội lỗi trong lòng…
quan trọng là cái này.

Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn tổng giám đốc
Trương, có lẽ ông ta cũng bị ánh mắt nóng bỏng của tôi làm cho lóa mắt, lập tức
quyết định: “Vậy thì cô đi nhé”.

Thế là chiều hôm sau, tôi ôm chồng công văn
dày cộp chạy đến nhà phó tổng Lâm. Người mở cửa là một dì khoảng hơn năm mươi
tuổi, chắc bà cũng biết công ty sẽ có người tới, nên cực kỳ lịch sự.

“Chào dì, xin hỏi có phải là nhà của anh Lâm
Tự Sâm không ạ?”

“Đúng rồi đúng rồi, bên công ty của cậu Lâm
phải không, cậu ấy đang chờ trong thư phòng, mau vào đi.”

Tôi thay dép lê, ôm công văn theo dì ấy vào
thư phòng của Lâm Tự Sâm. Thế nhưng đứng trước cửa, tôi lại rụt rè, bỗng nảy
sinh cảm giác như tội phạm đi gặp người bị hại vậy.

Tôi kéo dì lại: “Dì ơi, phó tổng Lâm thế nào
rồi, có chuyện gì không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”.

“Không sao không sao, không có gì nguy hiểm,
chỉ là vết thương cũ tái phát thôi! Tĩnh dưỡng là được, bây giờ tốt nhất không
nên đi lại, cũng không được đứng quá lâu.”

Không được đi lại?

Tôi không biết mình ước lại linh như thế, nói
biến mất là biến mất, còn thảm như vậy… Mấy hôm trước tôi còn rất căm phẫn Lâm
Tự Sâm, bây giờ chỉ thấy luống cuống.

Tôi thấp thỏm hỏi: “… Vậy liệu cháu vào có
tiện không ạ? Hay là dì giúp cháu đưa công văn này cho phó tổng?”.

Dì nói: “Để tôi đi hỏi cậu Lâm, cô bé cô đợi ở
đây nhé”.

Dì đang định gõ cửa thì nghe giọng nói trầm
trầm của phó tổng Lâm vọng ra: “Ai ở ngoài đó?”.

“Cậu Lâm, là nhân viên của công ty cậu, một cô
bé rất nhanh nhẹn hoạt bát mang công văn đến, cậu xem có tiện cho cô ấy vào
không, hay để tôi mang vào cho.”

Trong phòng im lặng.

“Để cô ấy vào.”

Tôi đầy cửa thư phòng, ngay từ đầu đã vội vã
nhìn Lâm Tự Sâm.

Quả nhiên anh ngồi trên ghế.

Trước cửa sổ lớn chạm đất ánh sáng rất đẹp,
anh mặc áo len màu xám nhạt, trên đầu gối đắp một tấm thảm mỏng, đang cúi đầu
xem tạp chí.

Tuy từ đầu đến chân không thấy có chỗ nào bị
thương, nhưng nhìn kiểu gì tôi cũng thấy anh cứ như là thương binh vậy.

“Phó tổng Lâm”, tôi hơi căng thẳng đến trước
mặt anh ta, đưa công văn ra.

Anh nhìn vào mắt của tôi.

“Là cô à?”.

Tôi túng lúng: “Vâng, những người khác đều bận
cả.”

Tôi không thể nói là tôi đến xem mức độ anh bị
tôi nguyền rủa thế nào, chỉ viện bừa một lý do chẳng có mấy sức thuyết phục.
Ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ dò xét, tôi lúng túng, vội cúi đầu xuống.

Anh ta gấp cuốn tạp chí lại đặt sang bên, đón
lấy tài liệu, dặn dì giúp việc đứng bên cạnh: “Dì Trần, dẫn cô ấy đến phòng
khách ngồi nhé”.

Lần này ngồi hơn tiếng đồng hồ, suýt nữa tôi
đã ngủ gục trên sofa, về sau phải lấy điện thoại ra chơi game cho tỉnh táo…

Trước khi đi tôi không nhìn thấy Lâm Tự Sâm
nữa, dì giúp việc đưa văn kiện đã phê xong cho tôi, sau đó lại đưa tôi một tờ
giấy.

“Tiên sinh nói bảo cô ngày mai mang hợp đồng
ghi trên này đến.”

Tôi ngớ ra, không phải một tuần đi một hai lần
sao, ngày mai phải đến nữa ư? Cúi xuống nhìn, dòng chữ phóng khoáng mà quen
thuộc trên đó chính là nét chữ của Lâm Tự Sâm.

Chiều hôm sau, tôi lại mang công văn đến cho
anh đúng giờ, rồi chuẩn bị ra phòng khách ngồi đợi

Ngồi ngoài phòng khách quá buồn chán, nhưng
tôi bi thảm nhận ra mình đến quá vội, điện thoại để quên ở văn phòng rồi, game
thì không chơi được, thế là lúc ra khỏi thư phòng, tôi dè dặt hỏi: “Phó tổng,
tôi có thể đọc tạp chí ở ngoài phòng khách không?”

Dù sao cũng là đồ của người ta, tôi không tiện
xem.

Anh không ngẩng lên, nói: “Cô xem không hiểu
đâu”.

Hả?

“Đều là tuần san y học nước ngoài.”

“Ồ, vậy tôi ra ngoài đợi”, tôi rất xấu hổ,
chuẩn bị chuồn đi.

“Đợi đã.”

Tôi nhìn anh.

“Cô ngồi đây”, vẻ mặt anh lạnh nhạt, “Tôi có
vài việc muốn hỏi cô”.

Đưa công văn mà còn bị tra khảo ư… Tôi lặng lẽ
ngồi xuống sofa, kết quả hơn một tiếng qua đi, anh xem tôi như không tồn tại,
hoàn toàn không hỏi tôi bất cứ câu nào, đến khi kết thúc mới nói: “Chiều mai dì
Trần có việc về Thượng Hải, tự cô mở cửa”.

“Hả?”, chuyện gì thế này?

“Chẳng lẽ cô bắt tôi mở cửa?”

“Ồ.”

Tôi ngờ nghệch nhận chìa khóa từ dì giúp việc,
cảm giác rất kỳ dị, đưa văn kiện thôi mà, sao bỗng dưng tôi có chìa khóa nhà
anh thế này?

Ra khỏi nhà tôi mới nghĩ ra, ngày mai tôi lại
phải tới! Tức là, đến nhà anh ba ngày liên tiếp?

Tôi không dám tưởng tượng đến ánh mắt của các
đồng nghiệp nữa.

Hay là ngày mai tôi giả vờ nghỉ phép rồi lén
đến nhà anh? Không được, không được, thế chẳng phải càng khiến người ta nghĩ
bậy hay sao.

Chưa đợi tôi nghĩ ra kế sách ổn thỏa nhất, thì
đã đến lúc phải tới nhà phó tổng Lâm rồi, lần này đừng nói là bọn Tưởng Á, ngay
cả ánh mắt Ân Khiết cũng viết rõ rành rành – cậu và phó tổng Lâm phát triển
quan hệ mờ ám rồi hả?

Được thôi, nếu mọi người đã nghi ngờ rồi thì
tôi cũng… không căng thẳng nữa!

Tôi thản nhiên xách văn kiện đến nhà Lâm Tự
Sâm.

Ngoài việc tự mở cửa ra thì chẳng có gì khác
lạ.

Chỉ là hình như yên tĩnh đến bất ngờ.

Buổi chiều mùa thu, Lâm tự Sâm vẫn đang ngồi
xem văn kiện, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên sofa. Ánh mắt lướt từ tán cây ngoài
cửa sổ, đến sách trên kệ, rồi bình hoa trên bàn, cuối cùng dừng lại ở ly nước
rỗng đặt cạnh bình hoa.

Vì sự quan tâm đối với bệnh nhân, tôi chủ động
hỏi thăm: “Phó tổng, có cần tôi rót chút nước cho anh không?”.

Động tác lật văn kiện của anh khựng lại, sau
đó mới chậm rãi tiếp tục nhưng không nói gì, đúng lúc tôi tưởng mình nhiều
chuyện thì anh gật nhẹ đầu.

Tôi vội vàng cầm ly nước chạy vào nhà bếp,
xách thử ấm nước nóng, trống rỗng.

Tôi chạy đến cửa thư phòng thò đầu vào: “Phó
tổng, xin hãy chờ mấy phút, nước sôi hết rồi, tôi đi đun đã”.

Anh ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống. Tôi
vò đầu, xem như anh ngầm đồng ý, lại chạy về nhà bếp, nhìn ấm nước chờ nước
sôi.

Đun nước xong, rót ra, mang đến thư phòng, cẩn
thận đưa đến trước mặt anh.

“Đã thêm đá viên ở trong tủ lạnh, nên không nóng
lắm đâu, bây giờ anh uống được rồi.”

Anh lại không đón lấy, ánh mắt dừng lại ở ly
nước trong tay tôi một lúc, rồi từ từ di chuyển đến mặt tôi.

“Nhiếp Hy Quang, vì sao cô thấy áy náy?”

“Gì… gì cô ạ?”

“Gương mặt cô không giấu được tâm tư đâu”, anh
nói gọn, “Hôm đầu cô tới, tôi đã thấy cô rất áy náy, vì sao?”

“Tôi…”.

Tôi bị anh nhìn đến mất tự nhiên, thầm nghĩ
tôi không phải cố ý nguyền rủa anh đâu… Hơn nữa tôi phải trả lời anh thế nào
đây, nói rằng mình đã rủa anh trong chùa, nên anh bị tai nạn? Chẳng khoa học tí
nào…

Anh không đợi tôi nói hết.

“Nhiếp Hy Quang, đây là lần thứ hai tôi bị tai
nạn xe”, anh nhìn tôi, giọng trầm thấp.

“Lần tai nạn trước, đã cắt đứt con đường nghề
nghiệp của tôi.”

Con đường nghề nghiệp? Tôi ngớ ra, mới ý thức
được anh đang nói về nghề cũ của anh, một bác sỹ khoa ngoại cầm dao phẫu thuật.

Bác sĩ khoa ngoại quan trọng nhất là…

Ánh mắt tôi bất giác nhìn vào tay anh, tay anh
rất đẹp, thon thả mạnh mẽ, các lóng xương rõ rệt, tôi tưởng tượng cảnh đôi tay
này cầm dao mổ, chắc chắn rất đẹp mắt.

“Anh…”, tôi ngừng lại kịp thời, vô cùng hối
tiếc.

“Tay tôi...”, anh gật đầu, ánh mắt nhìn tôi
chăm chú: “Nếu lần tai nạn này có thể khơi gợi hồi ức xa xưa của cô Nhiếp, vậy
tôi sẽ cảm thấy rất vui.”

Hồi ức xa xưa gì?

Tôi hoang mang nhìn anh: “Anh đang nói gì
thế?”.

Anh không đáp.

Ánh mắt lại như đóng băng nhanh chóng, anh thu
ánh nhìn lại, giọng nói chậm rãi trầm ấm lúc này cũng nhanh chóng chuyển thành
lạnh nhạt.

“Cô có thể ra về rồi.”

Hôm sau tôi nhận được thông báo rằng sau này
không cần mang văn kiện đến cho phó tổng Lâm nữa. Tôi ngờ nghệch nhận ra, lẽ
nào tôi lại đắc tội gì với anh rồi?

Ngài Lâm này, anh cũng dễ đắc tội quá!

Tôi ôm đầu khổ sở suy nghĩ, cũng không nghĩ ra
mình đã nói sai câu nào.

“Toi rồi.”, tôi khổ sở nói với Ân Khiết, “Khi
anh ấy quay trở về, tớ lại phải đối mặt với lò luyện ngục làm thêm thê thảm
rồi”.

Thế nhưng lần này tôi đã đoán sai, hai tuần
sau Lâm Tự Sâm quay lại, cứ như đã quên mất phòng Quản lý còn có tôi vậy, để
cho tôi tự do rảnh rỗi triệt để. Thậm chí có lần tôi lên mạng vào giờ làm việc,
anh đi qua sau lưng tôi mà cũng làm như không nhìn thấy.

Ân Khiết chúc mừng tôi: “Hy Quang, xem ra cậu
đưa công văn đến mấy lần cũng hiệu quả đó chứ. Nhìn kìa, phó tổng Lâm không còn
bắt cậu làm thêm nữa”.

Phải không?

Là ảo giác của tôi ư? Sao tôi cứ thấy thái độ
của Lâm Tự Sâm đối với tôi càng tệ hơn?

Chương 21

Nhưng không cần làm thêm vẫn là chuyện tốt.

Tôi băn khoăn hai ngày rồi quên hẳn vấn đề
này, lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đi làm nhẹ nhàng thoải mái.

Đã vào tháng Mười hai, thời tiết dần lạnh,
quần áo phải mặc thêm nhiều, đồ cần giặt cũng nhiều hơn. Thế là tôi thường
xuyên gói quần áo lại, mang đến chỗ máy giặt bên Ân Khiết.

Hôm đó tôi lại mang một túi quần áo tới, kết
quả đến đó thì thấy Ân Khiết đang ngồi trên sàn trước cửa nghịch điện thoại.

Tôi choáng: “Không phải chứ, chẳng phải cậu
nói cậu có ở phòng sao?”

Ân Khiết phủi mông đứng lên: “Thì tớ đây, hê
hê, quên mang chìa khóa nên lừa cậu đến chơi với tớ”.

“Cậu lại quên mang chìa khóa…”

Tôi bó tay, về công việc Ân Khiết rất nhanh
nhẹn đáng tin, nhưng trong cuộc sống thì cẩu thả đến độ không biết phải nói sao
nữa. Chuyện cô nàng quên mang chìa khóa vẫn thường xảy ra khi chúng tôi ở cùng
phòng, sau khi đến đây, tôi gặp phải chuyện này cũng là lần thứ hai rồi.

“Vũ Hoa cũng không có ở đây à?”.

“Cậu ấy đi Côn Sơn chơi với bạn rồi, không
biết mấy giờ mới về, lúc nãy đến phòng quản lý ký túc mượn chìa khóa dự phòng,
kết quả là chẳng có ai, xui xẻo chết đi được.”

Tôi nhớ lại, lúc nãy tôi đi lên, trong phòng
quản lý hình như vẫn không có ai. Bó tay rồi, tôi hỏi: “Cửa sổ có mở không?”.

“Đang mở, Hi Quang cậu lại leo cửa sổ hả, đừng
mà, sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. Hay cứ đợi người quản lý về rồi tính.”

“Ai biết phải đợi tới bao giờ”, tôi đặt quần
áo xuống đất, “Không có chuyện gì đâu, dù sao cũng không phải lần đầu.”

Ký túc của họ ở lầu hai. Bệ cửa sổ lầu hai
rộng tới một mét, hơn nữa còn nối với nhau, nhìn xa trông như một bồn hoa lớn
vậy, nên bước lên hoàn toàn không nguy hiểm, chỉ cần chú ý tránh những thứ trên
lầu ném xuống là được.

Gõ cửa đến mấy phòng cũng không có ai, đến
phòng thứ năm mới có người, tôi trèo ra ngoài từ cửa sổ của người ta, từ từ dựa
vào tường đi đến phòng Ân Khiết. Tôi đi rất vững vàng, lúc sắp đến nơi thì bỗng
nghe thấy bên dưới có tiếng hét thất thanh.

Tôi vô thức quay lại nhìn, thấy gương mặt căng
thẳng của Lâm Tự Sâm, và cả cô gái trẻ ăn vận rất thời thượng đang tỏ ra hoảng
sợ đứng cạnh anh, sau đó chân như đạp phải thứ gì đó trơn trượt…

Thế là tôi rơi xuống từ bệ cửa sổ.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, trong đầu
tôi chẳng kịp phản ứng gì, rơi phịch xuống một cây tùng, sau đó lại từ cây tùng
lăn xuống đất.

Trong tích tắc chạm đất, tôi cảm thấy một cánh
tay đón lấy tôi, nhưng sự va chạm mạnh vẫn khiến đầu tôi đập xuống đất, đau
nhói từng cơn.

Sau một hồi trời đất chao đảo, tôi mở mắt, ngơ
ngẩn nhìn đôi mắt lo âu kia, trong đó thoáng một nỗi kinh hoàng chưa từng thấy.

Lâm Tự Sâm?

Anh nhanh chóng đặt tôi ngồi ngay ngắn, quỳ
một gối cạnh tôi, một tay mở cổ áo tôi ra, tay kia ấn lên động mạch.

“Nhiếp Hy Quang!”.

Anh gọi tên tôi, sắc mặt trắng bệch và nghiêm
nghị, tôi vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn chấn động ngã lầu, đờ đẫn nhìn anh.

“Đừng sợ, nhìn tôi, có nghe rõ tôi nói không?”

“Có.”.

“Trả lời tôi, hôm nay thứ mấy?”

“Chủ nhật”.

Tôi cảm thấy mình đã trả lời anh, nhưng lại có
chút hoài nghi, không biết đã phát ra âm thanh chưa, trong đầu cứ có cảm giác
choáng váng ập tới, tôi khó chịu nhắm nghiền mắt lại.

Nhưng tôi cảm thấy trí óc vẫn minh mẫn, có thể
nghe thấy tiếng người xung quanh nói chuyện, nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của
Ân Khiết và một giọng nữ lạ, nghe thấy giọng nói rất nghiêm nghị và trấn tĩnh
của Lâm Tự Sâm…

Nhưng anh đang nói gì?

Tất cả dần dần trôi xa…

Giữa chừng tôi tỉnh lại mấy lần, có một lần
tỉnh thì thấy hình như đang nằm trên xe cấp cứu, tôi nghe Lâm Tự Sâm đang gọi
điện, “… Không có vết thương trên đầu nào rõ ràng, không tìm thấy tụ máu ở đầu,
những chỗ khác đều bình thường, nhưng có triệu chứng mất ý thức tạm thời… Ừ,
chuẩn bị đi, phải chụp CT đầu…”

Sau đó thì đã đến bệnh viện… Thực ra về sau
tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, chỉ là buồn ngủ vô cùng nhưng bị người ta gọi dậy
liên tục, trước mắt cứ thấy màu áo xanh nhạt lay động…

Khi tôi thật sự tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Tôi mở mắt, thứ hiện ra vẫn là cái áo màu xanh
nhạt ấy.

Dưới ánh đèn hơi mờ của phòng bệnh, Lâm Tự Sâm
nhắm mắt ngồi dựa vào sofa cạnh cửa sổ, như thể đang ngủ say, mái tóc hơi rối,
áo nhăn nhúm, hoàn toàn không còn phong thái gọn ghẽ ung dung thường ngày.

Anh… vẫn ở đây?

Ánh mắt tôi dừng lại ở anh một lúc rồi quay
đi, nhìn quanh một vòng, lúc nhìn Lâm Tự Sâm lần nữa thì bất giác giật bắn
mình. Không biết anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, mở mắt ra và nhìn tôi lặng lẽ.

Tôi muốn mở miệng, nhưng há miệng ra lại không
phát ra tiếng, cổ họng khô rát đau đớn.

Anh đứng dậy, rót một ly nước ấm rồi tới chỗ
tôi, tôi vừa định nhổm dậy thì anh đã đỡ tôi, giúp tôi uống nước.

Cánh tay mạnh mẽ khoác chặt ở vai tôi, truyền
đến cảm giác nóng bỏng, tôi gần như dựa vào ngực anh, chiếc cằm kiên nghị của
anh ngay trước mắt, hơi thở hòa vào nhau, khoảng cách gần đến bất an, tôi hơi
lúng túng, uống nhanh mấy ngụm nước.

“Cảm ơn.”

Anh đỡ tôi nằm xuống, im lặng đặt ly nước sang
bên.

Bây giờ tôi không còn chút váng vất nào nữa,
tự cảm thấy đã khỏe. Thế nhưng thấy anh im lặng như thế, tôi lại thấy hơi lo
lắng, không kìm được hỏi: “Tôi... không sao chứ?”.

“Cô tên gì?”, anh mở miệng, giọng nói khàn
khàn đến lạ lùng.

“…”, tình huống gì thế này? “Nhiếp… Hy
Quang?”.

“Còn tôi?”

“… Lâm Tự Sâm.”

“Tôi là cháu ngoại của Thịnh Tiên Dân”, anh
nhìn tôi, bất ngờ nói.

Thịnh Tiên Dân? Chủ tịch Thịnh Viễn?

Tôi nghi ngờ: “… Anh chưa từng nói với tôi
mà?”.

Anh khựng lại.

“Rất tốt, ý thức của cô rất minh mẫn”, anh
đứng thẳng, như đang kiềm chế gì đó, nhìn đi nơi khác và cố gắng bình thản kể
lại: “Tình trạng cô hiện giờ rất ổn, các xét nghiệm kiểm tra đều không có vấn
đề, trừ một số vết thương ngoài da ra thì không có gì đáng lo ngại. Nhưng tốt
nhất là nên ở lại kiểm tra, Ân Khiết theo xe cấp cứu tới đây, tôi đã bảo cô ấy
về rồi, ngày mai sẽ tới chăm sóc cô”.

“Ồ, chắc cô ấy sợ chết khiếp rồi.”

“Ha, sợ chết khiếp à.”

Câu đó không biết đã đụng trúng quả mìn nào,
mà anh bỗng dưng không thể duy trì được vẻ bình tĩnh nữa, “Tôi thật sự cảm thấy
lạ lùng vì tấm lòng quan tâm thương người của Nhiếp tiểu thư đây, lúc này mà
còn nghĩ đến tâm trạng của người khác”.

Tôi giật bắn mình trước cảm xúc bất ngờ bùng
phát của anh, mở to mắt nhìn anh, không nói nên lời, tôi chỉ thuận miệng nói ra
mà thôi, tại sao anh lại nổi giận đến thế?

“Nếu cô lương thiện đến như vậy thì tại sao…”

Anh bỗng khựng lại, hít một hơi thật sâu, lại
kiềm chế được cảm xúc của mình. Thế nhưng vẻ mỉa mai trong giọng nói anh quá rõ
ràng, ngờ nghệch như tôi mà còn bị tổn thương vì lời anh nói.

“Xem như thương tình tôi xui xẻo thế này, anh
có thể kiểm soát thành kiến của mình được không! Vui vẻ hòa nhã một chút đi!”

Tròng mắt tôi nóng lên. Vốn dĩ không muốn tỏ
ra yếu đuối, nhưng đã đau thế này còn bị giễu cợt châm biếm, tôi bỗng cảm thấy
rất tủi thân.

Nước mắt trào ra.

Trong phòng bỗng lặng phắc.

Bóng dáng giận dữ của anh như thể bị ngưng trệ
trong tích tắc, đứng đờ trước giường bệnh.

“Cô khóc cái gì? Có bị tổn hại gì đâu, có gì
đáng để khóc?”, hồi lâu sau, anh khàn giọng nói khẽ.

Hóa ra ngay cả quyền được khóc cũng không có?

“Nếu không phải bạn anh hét lên thì tôi đã
chẳng ngã xuống, bị anh hại thảm như vậy mà còn bị anh mỉa mai đủ điều, tôi
khóc không được à?”

“… Vì tôi?”.

“Không vì anh thì vì ai?”, tôi xui xẻo quá mới
gặp phải anh!

Tôi trút hết mọi nỗi tủi thân trong mấy hôm
nay ra, “Vừa chụp ếch, lại bị linh kiện rơi trúng đầu, kiểm kê mệt thế nào anh
có biết không? Bây giờ tôi còn ngã từ trên lầu xuống...”

“Nhiếp Hy Quang…”

Anh khẽ gọi tên tôi.

Mọi thứ mờ nhòa, tôi ra sức chùi nước mắt,
“Lâm Tự Sâm, tôi có một câu hỏi.”

“Cô nói đi”, không biết có phải là ảo giác
không mà giọng anh hình như dịu hơn, nhưng lại có chút cứng nhắc lạ lùng.

“Tôi là con gái của Nhiếp Trình Viễn thì sao,
hai nhà chúng ta không thù oán gì, sao anh lại làm khó tôi như vậy?”

Anh im lặng.

Tôi gần như không chắc chắn nữa, “…Hai nhà
chúng ta có thù oán thật à?”.

“Nhà họ Thịnh và họ Nhiếp xưa nay hợp tác rất
tốt đẹp.”

“Thế thì vì sao?”.

“… Tôi cũng muốn biết, vì sao?”

Anh lẩm bẩm nói câu này, gương mặt có vẻ như
tự trào, ánh mắt trong khoảnh khắc như bị nỗi mệt mỏi lấp đầy.

“Đau lắm hả? Nhiếp Hy Quang...”, anh khẽ hỏi
tôi.

Tôi vô thức gật đầu.

“Ha, tôi cũng thế.”

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, không biết vì sao lại
cảm thấy anh còn đau đớn hơn tôi.

Anh sao vậy? Hiện tại người lên án anh lẽ nào
không phải là tôi? Sao tôi lại cảm thấy mình mới là người làm tổn thương anh?

Tôi bật hỏi: “Anh… vẫn ổn chứ?”

Vẻ mặt anh thay đổi, ánh mắt phức tạp khó đoán
nhìn thẳng tôi như đang tìm kiếm điều gì, có một khoảnh khắc thậm chí tôi cảm
thấy anh sẽ đưa tay ra chạm vào mắt tôi.

“Câu này…”

Giọng anh càng nhẹ hẫng, lời nói như thoảng
qua bên tai. Bốn mắt nhìn nhau, tôi nghĩ mắt mình chắc chắn là rất hoang mang,
lại nhớ ra khóe mắt còn ướt nước, tôi vội lau đi.

Anh từ từ nhìn đi chỗ khác.

Lát sau, anh nói: “Đừng khóc nữa”.

Anh lặng lẽ đứng trước giường một lúc, rồi lại
đứng một mình trước cửa sổ.

Anh đứng rất lâu rất lâu.

Lâu tới độ tôi ngỡ đó là một pho tượng bất
động, lâu đến nỗi sắc trời bên ngoài sáng dần lên, lâu tới mức tôi muốn thiếp
đi, sắp nhắm mắt lại.

“Sau này tôi sẽ không thế nữa.”

Trong phòng bệnh tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm
bỗng vang lên.

Tôi chớp mắt, gần như cảm giác mình đang nghe
nhầm.

Anh quay lại, vẻ mặt như mặt biển tĩnh lặng
sau cơn bão, những u ám, giận dữ, đau khổ… lúc nãy, tất cả tất cả đã chìm dưới
ánh mắt bình thản đó. Ngoài quầng thâm mệt mỏi dưới mắt ra, anh vẫn như mọi lúc,
lạnh lùng trầm tĩnh.

“Sau này tôi sẽ không đối xử với cô như thế
nữa, nhất định.”

Anh lặp lại câu đó lần nữa, giọng anh rất quả
quyết. Không biết vì sao, tôi cảm thấy câu nói đó không giống đang nói với tôi,
mà giống anh đang tự nhủ hơn.

Tôi đờ đẫn, không biết nói gì. Anh cũng không
cần tôi nói, cầm áo khác trên sofa lên, nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy bữa
sáng.”

Anh đã trở lại với vẻ ung dung bình thản, còn
tôi lại hoàn toàn hoang mang trước sự tiến triển đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3