Ping - Vượt Khỏi Ao Tù - Chương 1
Chương 1: BƯỚC NHẢY CỦA
NIỀM TIN
Đã
lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
Vào
một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn
dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận
tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
Như
lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước
để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng
thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt
nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước
thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than
phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu
sinh vật hơn.
Thật
lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình
và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết
đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ
ngợi gì.
Nhưng
hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
Ping
là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù
rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết
được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả
trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay
trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong
ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp
trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Khi
Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là
việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi
nhất là nhảy cự ly xa.
Với
một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác
là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất
chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm
chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng
kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Ping
thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng
giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt
vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.
Chúng
ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều.
Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là
phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
Ping
có cả hai điều này.
Cái
mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú
nhảy ngoạn mục.
Về
điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng
nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không
thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao
ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng
những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy
dễ chịu chút nào.
Ping
nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy
nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương
thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả
mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy
mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non
tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều
đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa
tâm hồn Ping.
Triết
gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng
bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
Rõ
ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì
những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều
có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
Ping
cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác
là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping
về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành
cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân
ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn
dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái
ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng
tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt...
điiiiiiiiii...
Chẳng
còn lại gì cả!
Dĩ
nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài
hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại
còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
Ngày
qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó
không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong
lòng. Ping đang sợ.
Nó
rất sợ...
Thay
đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy
đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự
thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ
thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế.
Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
Nhưng
- điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
Sợ
thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác
những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp
và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù,
và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà
là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Một
số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều
người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
Ngày
qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và
hoài nghi.
Nó
đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy
nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi
duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
Nhưng
biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất
lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi
qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
Trong
khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra
một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
Ping
quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt
vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
Năm
phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh
một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng
tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ
đại nhất...