Thế Giới Nghịch - Chương 086

CHƯƠNG 086

Phòng xử án Oxnard nhỏ bé và lạnh lẽo
đến nỗi Bob Koch tưởng mình sẽ bị viêm phổi. Dù sao thì anh cũng thấy không
khỏe chút nào. Cơn nhức đầu sau khi chè chén để lại cảm giác chua chát trong
bao tử anh. Thẩm phán là một anh chàng khá trẻ, khoảng bốn mươi, trông anh ta
cũng có vẻ bị nhức đầu sau khi uống rượu. Mà có lẽ không phải vậy. Koch đằng
hắng giọng.

“Thưa quý tòa, tôi ở đây để đại diện cho cô
Alexandra Burnet không thể đích thân đến đây được.”

“Phiên tòa nay đã tống đạt lệnh yêu cầu cô
ta trình diện trước tòa.” Thẩm phán nói. “Đích thân trình diện trước tòa.”

“Tôi ý thức được như vậy, thưa quý tòa,
nhưng cô ấy và đứa con của mình hiện đang bị một kẻ săn tiền thưởng săn đuổi.
Người này định lấy mô từ cơ thể mẹ con họ, và do đó cô phải chạy trốn để không
bị lấy mô.”

“Tên săn tiền thưởng nào?” Thẩm phán nói.
“Tại sao có tên săn tiền thưởng nào đó dính líu trong vụ này?”

“Chúng tôi muốn biết chính điều đó đấy,
thưa quý tòa.” Bob Koch nói.

Vị thẩm phán quay người sang hướng khác.
“Ông Rodriguez?”

“Thưa quý tòa,” Rodriguez đứng lên nói. “không
hẳn có tay săn tiền thưởng.”

“Chậc, vậy có gì chứ?”

“Có một chuyên gia truy bắt đào phạm đang
làm việc.”

“Với ủy quyền nào?”

“Anh ta không hẳn được ủy quyền. Trong
trường hợp này anh ta đang thực hiện quyền bắt giữ của công dân, thưa quý tòa.”

“Bắt giữ ai cơ?”

“Bắt giữ cô Burnet và
con trai cô ta.”

“Dựa trên cơ sở nào?”

“Sở hữu tài sản bị
đánh cắp, thưa quý tòa.”

“Để thực hiện quyền
bắt giữ của công dân, hành vi sở hữu tài sản lấy cắp phải được người bắt giữ
chứng kiến.”

“Vâng, thưa quý tòa.”

“Vậy người ta đã chứng
kiến được gì?”

“Chứng kiến hành vi sở
hữu tài sản lấy cắp đang nói đến, thưa quý tòa.”

“Anh đang nói tới hệ
tế bào Burnet.” Thẩm phán nói.

“Vâng, thưa quý tòa.
Như đã trình bày trong hồ sơ trước phiên tòa này, hệ tế bào đó do UCLA sở hữu
và cấp phép cho BioGen ở Westview. Quyền sở hữu này đã được nhiều phán quyết
trước đó của tòa chứng thực.”

“Vậy thì làm cách nào
mà nó bị đánh cắp?”

“Thưa quý tòa, chúng
tôi có bằng chứng cho thấy ông Burnet đã âm mưu loại bỏ hệ tế bào thuộc sở hữu
của BioGen. Nhưng dù chuyện đó có xác thực hay không thì BioGen vẫn có quyền
phục hồi những hệ tế bào mà công ty sở hữu.”

“Công ty ấy có thể
phục hồi tế bào từ ông Burnet ư?”

“Vâng, thưa quý tòa.
Giả định là như vậy, bởi vì tòa đã phán quyết rằng tế bào của ông Burnet thuộc
sở hữu của BioGen, nên lúc nào họ cũng có thể lấy thêm tế bào. Tài sản này có
thật sự tồn tại bên trong cơ thể của ông Burnet hay không không quan trọng.
BioGen sở hữu những tế bào này.”

“Anh đang phủ nhận
quyền bảo vệ toàn vẹn cơ thể của ông Burnet ư?” Thẩm phán chau mày nói.

“Xin lỗi, thưa quý
tòa, không có quyền nào như vậy cả. Giả sử ai đó lấy nhẫn kim cương của vợ ngài
rồi nuốt nó vào bụng. Chiếc nhẫn vẫn là tài sản của ngài.”

“Phải,” Thẩm phán nói.
“nhưng có lẽ người ta sẽ yêu cầu tôi kiên nhẫn chờ cho đến khi chiếc nhẫn xuất
hiện trở lại.”

“Vâng, thưa quý tòa.
Nhưng giả sử vì một lý do nào đó chiếc nhẫn bị kẹt trong ruột. Ngài có quyền
lấy nó ra không? Nhất định là có. Nó không thể tách rời khỏi ngài được. Nó ở
đâu thì cũng là tài sản của ngài. Bất cứ ai nuốt nó đều phải chấp nhận rủi ro
nó sẽ bị lấy ra khỏi cơ thể người đó.”

Koch nghĩ anh nên vào
cuộc.

“Thưa quý tòa,” Anh
nói. “nếu tôi nhớ không sai kiến thức sinh học ở phổ thông thì bất cứ thứ gì
nuốt vào bụng chưa hẳn nằm trong cơ thể, cũng như một thứ nằm giữa chỗ hổng của
bánh vòng không phải nằm bên trong cái bánh vòng đó. Chiếc nhẫn nằm bên ngoài
cơ thể.”

Rodriguez bắt đầu lắp
bắp. “Thưa quý tòa…”

“Thưa quý tòa,” Koch
cất cao giọng nói. “tôi tin tất cả chúng ta đều đồng ý rằng chúng ta không phải
đang nói về những chiếc nhẫn kim cương bị đánh cắp. Chúng ta đang nói về tế bào
nằm trong cơ thể người. Cái ý niệm rằng những tế bào này có thể được người khác
sở hữu mặc dù tòa thượng thẩm đã ủng hộ một phán quyết từ ban hội thẩm - dẫn
đến những kết luận vô lý, như ngài thấy đấy. Nếu BioGen không còn sở hữu tế bào
của ông Burnet nữa, vậy thì họ đã đánh mất chúng bởi chính hành động ngu ngốc
của họ. Họ không có quyền trở lại và lấy thêm. Nếu ngài mất chiếc nhẫn kim
cương, ngài không thể quay trở lại mỏ kim cương và tìm cái thay thế.”

Rodriguez nói:

“So sánh này không
chính xác.”

“Thưa quý tòa, mọi so
sánh đều không chính xác.”

“Trong trường hợp
này,” Rodriguez nói. “tôi sẽ yêu cầu tòa chỉ chú trọng kỹ lưỡng đến vấn đề đang
bàn, và xem xét những kết luận của những phiên tòa trước có liên quan tới vấn
đề này. Tòa đã phán quyết rằng BioGen sở hữu những tế bào này. Chúng có nguồn
gốc từ ông Burnet nhưng chúng là tài sản của BioGen, Chúng tôi cho rằng chúng
tôi có quyền lấy lại tế bào bất cứ lúc nào.”

“Thưa quý tòa. Lập
luận này mâu thuẫn trực tiếp với điểm sửa đổi thứ Mười ba của Hiến Pháp Mỹ,
nghiêm cấm hành vi chiếm hữu nô lệ, BioGen có thể sở hữu tế bào của ông Burnet.
Nhưng họ không thể sở hữu ông Burnet được. Không thể.”

“Chúng tôi chưa bao
giờ nói là mình sở hữu ông Burnet cả, chỉ là tế bào của ông ta thôi. Và đó là
tất cả những gì chúng tôi đòi hỏi ngay lúc này.” Rodriguez nói.

“Nhưng hệ quả thực tế
của phát biểu ấy nghĩa là các ông trên thực tế đã sở hữu ông Burnet, bởi lẽ các
ông cho rằng mình có quyền xâm nhập cơ thể của ông ta bất cứ lúc
nào...”

Vị thẩm phán trông có
vẻ mệt mỏi. “Này hai vị, tôi hiểu vấn đề rồi,” Anh nói. “nhưng tất cả những
chuyện này có liên quan gì đến mẹ con cô Burnet?”

Bob Koch lùi lại.
Cứ để Rodriguez tự chôn mình với chuyện này vậy, anh nghĩ. Kết luận mà hắn yêu
cầu tòa rút ra hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

“Thưa quý tòa,”
Rodriguez nói. “nếu tòa chấp nhận tế bào của ông Burnet là tài sản của thân chủ
tôi, như tôi đây tin là vậy, thì tế bào đã nói đến ấy là tài sản của thân chủ
tôi cho dù chúng ở đâu đi chăng nữa. Chẳng hạn như, nếu ông Burnet hiến máu cho
ngân hàng máu, thì máu này sẽ chứa tế bào mà chúng tôi sở hữu. Chúng tôi có thể
khẳng định quyền sở hữu những tế bào đó, và yêu cầu trích chúng ra khỏi máu,
bởi vì theo luật ông Burnet không thể cho bất cứ người nào khác những tế bào đó
được. Chúng là tài sản của chúng tôi.”

“Tương tự, cũng chính
những tế bào mà chúng tôi sở hữu ấy - những tế bào giống nhau y đúc - cùng nằm
trong cơ thể con cái và hậu duệ của ông Burnet. Do đó chúng tôi cũng có quyền
sở hữu những tế bào ấy nữa. Và chúng tôi có quyền lấy những tế bào ấy.”

“Còn tay săn tiền
thưởng?”

“Chuyên gia truy bắt
đào phạm ấy,” Rodriguez nói. “đang thực hiện quyền bắt giữ công dân dựa trên cơ
sở sau đây. Nếu anh ta thấy hậu duệ của ông Burnet thì họ rõ ràng đang sở hữu
tài sản bị lấy cắp, và do đó có thể bị bắt bởi vì theo định nghĩa họ đang đi
loanh quanh với tài sản của chúng tôi.”

Vị thẩm phán thở dài.

“Thưa quý tòa,”
Rodriguez nói. “kết luận này đối với tòa có vẻ như vô lý, nhưng sự thật là
chúng ta đang ở vào một kỷ nguyên mới, và những gì mà hôm nay dường như lạ lẫm
đối với chúng ta thì vài năm sau nữa sẽ không còn lạ lẫm như vậy nữa. Bộ gien
người đã được sở hữu với một tỷ lệ lớn rồi. Thông tin di truyền của nhiều vi
sinh vật gây bệnh đã được sở hữu. Ý niệm cho rằng những nguyên tố sinh học như
thế này thuộc sở hữu tư nhân nghe lạ lẫm chỉ là do nó quá mới đối với chúng ta.
Nhưng tòa buộc phải phán quyết hợp với những phán quyết trước đó. Tế bào Burnet
là tế bào của chúng tôi.”

“Nhưng trong trường
hợp hậu duệ thì tế bào ấy chỉ là bản sao thôi.” Vị thẩm phán nói.

“Vâng, thưa quý tòa,
nhưng chuyện đó không quan trọng. Nếu tôi sở hữu công thức tạo ra một thứ gì
đó, và có người sao chép công thức đó ra giấy và trao cho một người khác, nó
vẫn là tài sản của tôi. Tôi sở hữu công thức đó, cho dù nó được sao chép như
thế nào đi nữa, hoặc do ai sao chép đi nữa. Và tôi có quyền lấy lại bản sao
chép đó.”

Vị thẩm phán quay sang
Bob Koch. “Ông Koch?”

“Thưa quý tòa, ông
Rodriguez đã yêu cầu ngài phán quyết kỹ lưỡng. Tôi cũng yêu cầu như thế. Những
phiên tòa trước đã phán quyết rằng một khi tế bào của ông Burnet ra
khỏi cơ thể ông ta
, chúng không còn thuộc sở hữu của ông ấy nữa. Họ không
nói rằng ông Burnet là một mỏ vàng di động mà BioGen muốn cướp đoạt lúc nào thì
cướp đoạt. Và họ cũng chẳng bao giờ nói điều gì có ngụ ý là BioGen có quyền tận
tay lấy những tế bào này bất chấp ai mang tế bào ấy. Tuyên bố đó đi quá xa so
với ngụ ý của phán quyết trước đây của tòa. Thật sự thì đây chỉ là một tuyên bố
mới mẻ phát sinh từ chuyện mơ mộng viển vông mà thôi. Và chúng tôi đòi hỏi tòa
yêu cầu BioGen dừng ngay tay săn tiền thưởng này lại.”

Vị thẩm phán nói:

“Tôi không hiểu dựa
vào cơ sở nào mà BioGen đã tự hành động như thế hả ông Rodriguez. Dường như
chuyện này hấp tấp và không cần thiết. Các ông có thể chờ cô Burnet ra trước
tòa trình bày cơ mà.”

“Thưa quý tòa, không
may là chuyện đó sẽ không xảy ra. Tình trạng kinh doanh của thân chủ tôi đang ở
mức nghiêm trọng. Như tôi đã nói, chúng tôi tin chúng tôi là nạn nhân của một
âm mưu tước đoạt thứ thuộc về chúng tôi. Tôi không nói chi tiết nhưng tôi nghĩ
việc thay tế bào ngay lập tức là một việc làm cấp bách. Nếu tòa buộc phải trì
hoãn, chúng tôi có thể mất nhiều cơ hội kinh doanh trong thời gian chờ, như vậy
công ty của chúng tôi sẽ phải đóng cửa. Chúng tôi chỉ cố gắng phản ứng đúng lúc
đối với một vấn đề cấp bách.”

Bob có thể
thấy vị thẩm phán đang chấp nhận điều đó. Mấy thứ hợp thời khốn kiếp ấy có
tác dụng đối với anh ta; anh ta không muốn phải chịu trách nhiệm việc khiến một
công ty công nghệ sinh học ở California phải đóng cửa. Vị thẩm phán xoay người
trong ghế, nhìn đồng hồ trên tường, rồi xoay người trở lại.

Bob phải thoát ra khỏi
tình huống này. Và anh phải làm ngay.

“Thưa quý tòa,” Anh
nói. “còn một vấn đề nữa có liên quan tới quyết định của ngài. Tôi muốn ngài
chú ý đến một bản khai tuyên thệ sau đây từ Trung tâm Y dược Đại học Duke, đề
ngày hôm nay.” Anh đưa cho Rodriguez một bản sao. “Tôi tóm tắt nội dung bản
khai này cho quý tòa, và nói ngắn gọn nó ảnh hưởng như thế nào đối với vấn đề
trước mặt ngài.”

Hệ tế bào Burnet, anh
ta giải thích, có thể tạo ra lượng lớn một loại hóa chất gọi là chất TLA7D
cytotoxic (có độc tính đối với tế bào), một chất kháng ung thư cực mạnh. Chính
hóa chất này làm cho hệ tế bào của BioGen có giá trị đến vậy.

“Tuy nhiên, tuần qua
Cục Sáng chế Mỹ đã cấp bằng sáng chế cho gien TLA4A. Đây là gien hoạt hóa có
tác dụng mã hóa enzim có chức năng cắt ra một nhóm hydroxy từ tâm của một
protein tên ‘protein 4B liên quan tới lym phô bào T cytotoxic’. Protein này là
tiền thể của TLA7D cytotoxic, được tạo thành khi nhóm hydroxy bị mất đi. Nếu
nhóm hydroxy không bị mất đi thì protein này không có hoạt tính sinh học. Vì
vậy gien kiểm soát việc sản xuất sản phẩm của BioGen do Đại học Duke sở hữu, và
họ khẳng định quyền sở hữu của mình qua hồ sơ trong tay quý vị.”

Rodriguez đỏ bừng mặt.

“Thưa quý tòa,” Anh ta
nói. “đây là nỗ lực nhằm gây xáo trộn một vụ việc vốn rất đơn giản. Tôi đề nghị
ngài...”

“Vụ việc này thật
sự
đơn giản.” Bob đồng ý. “Nếu BioGen không thể thỏa thuận được chuyện
cấp phép với Duke, họ không thể sử dụng enzim cho gien Duke tạo ra. Enzim này
và sản phẩm của nó do một người khác sở hữu.”

“Nhưng ở đây...”

“BioGen sở hữu một tế
bào, thưa quý tòa.” Bob nói. “Nhưng không phải tất cả các gien bên trong tế bào
đó.”

Vị thẩm phán lại nhìn
đồng hồ. “Tôi sẽ xem xét vấn đề này kỹ lưỡng,” Anh ta nói. “và sẽ đưa ra phán
quyết vào ngày mai.”

“Nhưng thưa quý
tòa...”

“Cảm ơn hai vị. Phần
tranh luận đã kết thúc.”

“Nhưng thưa quý tòa,
chúng ta có một người phụ nữ và con trai bị săn đuổi...”

“Tôi tin là tôi hiểu
vấn đề. Tôi cần tìm hiểu luật. Hẹn gặp hai ông ngày mai, các luật sư ạ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3