Thế Giới Nghịch - Chương 066 - 067 - 068 - 069
CHƯƠNG 066
Stan Milgram bắt đầu chuyến đi dài
ngày thăm người cô ở California, nhưng anh chỉ mới lái được một tiếng đồng hồ
thì Gerard bắt đầu than phiền.
“Hôi quá.” Gerard đậu ở mép ghế sau nói.
“Hôi đến chết được.” Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nơi quái quỷ gì thế này?”
“Đây là thành phố Columbus ở bang Ohio.”
Stan nói.
“Tởm quá.” Gerard nói.
“Mày biết người ta nói gì không.” Stan nói.
“Columbus là Cleveland trừ đi vẻ lộng lẫy.”
Con chim không nói gì cả.
“Mày biết vẻ lộng lẫy là gì không?”
“Biết. Câm mồm và lái đi.”
Gerard nghe có vẻ cáu kỉnh. Stan cảm thấy
đáng lẽ nó không nên vậy mới đúng, vì vài ngày trước con vẹt này đã được đối xử
rất tốt. Stan đã lên mạng tìm hiểu vẹt xám ăn gì, và mua cho Gerard vài quả táo
ngon và một ít loại rau xanh đặc biệt. Anh đã để ti vi trong tiệm thú mở suốt
đêm, để Gerard xem. Và sau một ngày, Gerard đã ngừng mổ ngón tay. Nó thậm chí
còn cho Stan đặt lên vai mà không cắn tai anh.
“Mình gần tới chưa?” Gerard nói.
“Chưa. Mình mới đi được một tiếng đồng hồ
mà.”
“Còn bao xa nữa?”
“Mình phải lái ba ngày đấy Gerard.”
“Ba ngày. Vậy là hai mươi tư lần ba, là bảy
mươi hai tiếng.”
Stan nhíu mày. Anh chưa bao giờ nghe nói có
con chim nào làm toán được. “Mày học cái đó ở đâu vậy?”
“Tôi là một người đàn ông đa tài.”
“Mày chẳng phải là người đàn ông nào hết.”
Anh cười. “Câu đó có phải từ phim nào không?” Thỉnh thoảng con chim lặp lại lời
thoại trong phim, anh biết chắc như vậy.
“Dave,” Gerard nói, bằng một giọng đơn
điệu. “cuộc nói chuyện này không còn phục vụ cho mục đích gì nữa. Tạm biệt.”
“Ồ, khoan, tao biết phim đó. Chiến
tranh giữa các vì sao.”
“Cài dây an toàn vào, đây sẽ là một đêm gập
ghềnh đấy.” Giọng một phụ nữ.
Stan chau mày, “Một phim nào đó về máy
bay...”
“Họ tìm hắn ở đây, họ tìm hắn ở đó, mấy tên
Pháp ấy tìm hắn khắp nơi...”
“Tao biết, đó không phải là phim mà là
thơ.”
“Trời ạ[22]!” Giờ thì giọng nó
nghe như giọng Anh.
[22] Nguyên văn: Sink me! Từ lóng của hải tặc chỉ
sự ngạc nhiên.
“Tao chịu thua.” Stan nói.
“Tôi cũng vậy.” Gerard nói, kèm theo một
tiếng thở dài phức tạp. “Còn bao xa nữa?”
“Ba ngày.” Stan nói.
Con vẹt đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thành
phố vừa chạy ngang qua. “Chà, chúng được cứu vớt từ phúc lành của nền văn
minh.” Nó nói bằng giọng cao bồi kéo dài. Rồi nó bắt đầu giả tiếng đàn banjo
đang gảy.
Một lúc sau, còn vẹt bắt đầu hát những bài
hát tiếng Pháp, hoặc có lẽ là bài hát Ả rập, Stan cũng không chắc lắm. Nói
chung là tiếng nước ngoài. Có vẻ như nó đã từng đi xem hòa nhạc rồi, hoặc là ít
ra cũng đã nghe qua băng thu, bởi vì nó giả tiếng đám đông, rồi tiếng nhạc cụ
đang so dây, rồi tiếng reo hò khi nhạc công đi lên, rồi sau đó nó hát cả bài
hát. Nghe như nó đang hát “Didi”, hay đại loại như vậy.
Ban đầu nghe cũng thú vị, giống như nghe
đài phát thanh từ nước ngoài vậy, nhưng Gerard lại có khuynh hướng lặp đi lặp
lại. Khi đi trên một đường phụ chật hẹp, họ bị kẹt phía sau một phụ nữ. Stan cố
vượt qua cô ta một hai lần nhưng đều thất bại.
Sau một hồi Gerard bắt đầu nói:
“Le soleil c’est
beau.” Đoàng! “Le soleil c’est beau.” Đoàng!
“Gerard...”
Con chim nói:
“Les femmes au
volant c’est la lacheté personifié.” Nó làm một tiếng grừm. “Pourquoi
elle ne dépasse pas?… Oh, oui, merde, des travaux.”
Người phụ nữ cuối cùng
lái lệch về bên phải, nhưng cô ta lại rẽ chậm, và Stan phải thắng một chút khi
vượt qua cô ta.
“Il ne faut jamais
freiner… Comme disait le vieux père Bugatti, les voitures sont faites pour
rouler, pas pour s’arrêter.”
Stan thở dài. “Tao không
hiểu một từ nào mày nói hết Gerard.”
“Merde, les flics
arrivent!”
Nó bắt đầu rên rỉ như
còi hụ của cảnh sát.
“Đủ rồi.” Stan nói.
Anh bật radio lên. Lúc này đã xế trưa. Họ đã đi qua thành phố Maryville và đang
hướng về phía St. Louis. Xe cộ càng lúc càng đông.
“Mình gần tới chưa
vậy?” Gerard hỏi.
Stan thở dài. “Đừng bận tâm.” Đây sẽ là một
chuyến đi dài.
CHƯƠNG 067
Lynn ngồi trên mép bồn tắm dùng miếng
vải nhẹ nhàng lau vết đứt đằng sau tai nó.
“Dave.” Lynn nói. “Nói cho mẹ biết xảy ra
chuyện gì.” Cô thấy vết đứt rất sâu, nhưng nó lại không phàn nàn gì.
“Bọn nó đuổi đánh tụi con!” Jamie hào hứng
vung vẩy hai tay. Mình mẩy nó dính đầy bụi, bụng và hai vai bị nhiều vết bầm,
ngoài ra không bị thương gì nặng. “Tụi con chẳng làm gì cả. Mấy thằng lớp sáu
ấy! Mấy đứa xấu xa!”
“Jamie,” Cô nói. “để Dave nói cho mẹ biết.
Sao con lại bị vết đứt này?”
“Billy quơ tấm ván trúng nó đấy.” Jamie
nói. “Tụi con chẳng làm gì cả!”
“Hai đứa không làm gì hết à?” Cô nhíu một
bên mày lên nói. “Con muốn nói là chuyện này không có lý do gì cả à?”
“Phải đấy mẹ! Con thề! Lúc đó chúng con
đang đi bộ về nhà thôi! Bọn nó đuổi đánh tụi con!”
“Bà Lester có gọi.” Lynn nói nhỏ. “Con bà
ấy về nhà mình mẩy toàn là phân.”
“Không, đó là cứt mà.”
Jamie nói.
“Sao mà lại…”
“Dave ném đấy! Nó giỏi
thật! Tụi nó đang đánh con thì nó ném cứt rồi tụi nó chạy đi! Ném không trượt
quả nào cả!”
Lynn tiếp tục lau vết
cắt nhẹ nhàng. “Phải vậy không, Dave?”
“Tụi nó làm Jamie đau.
Tụi nó đánh anh ấy rồi đá anh ấy.”
“Cho nên con mới ném…
cứt vào tụi nó?”
“Tụi nó làm Jamie đau
mà.” Nó nói lại, như thể câu đó sẽ lý giải mọi chuyện xảy ra.
“Em không đùa chứ.”
Henry nói khi về nhà ngày hôm đó. “Nó ném phân à? Đó là hành vi điển hình của
tinh tinh mà.”
“Có lẽ vậy, nhưng đó
lại là vấn đề đấy.” Lynn nói.
“Họ nói nó hay mất
trật tự trong lớp. Nó luôn gây rắc rối ở sân chơi. Nó cắn những đứa khác. Bây
giờ thì nó ném phân...” Cô lắc đầu. “Em không biết cách làm mẹ tinh tinh.”
“Nửa tinh tinh.”
“Một phần tư tinh tinh
cũng vậy thôi Henry. Em không thể làm cho nó hiểu là nó không thể cư xử như vậy
được.”
“Nhưng bọn kia chế
giễu nó mà, đúng không?” Henry nói. “Rồi những đứa lớn tuổi hơn nó nữa, mấy đứa
lớp sáu đúng không? Mấy đứa chơi trượt ván? Mấy đứa nhóc ấy ra vào trường cải
tạo mà. Mà mấy đứa lớp sáu làm gì mà phải chọc ghẹo mấy đứa lớp hai thế này?”
“Jamie nói bọn nó chế
giễu Dave. Chúng gọi nó là Nhóc Khỉ.”
“Em nghĩ Dave gây sự
à?”
“Em không biết. Nó
hung hăng lắm.”
“Chuyện này đã xảy ra
ở sân chơi. Anh cá là ở đó có để máy quay an ninh.”
“Henry,” Cô nói. “anh
không hiểu những gì em nói.”
“Anh hiểu chứ. Em tin
Dave đã gây ra mọi chuyện. Anh thì có cảm giác một thằng nhóc ngu si hay bắt
nạt nào đấy…”
Đúng lúc đó họ nghe có
tiếng súng ở sân sau.
CHƯƠNG 068
Xe cộ tiến ì ạch.
Đường cao tốc 405 là một dòng sông đầy đèn đỏ trong đêm. Alex Burnet thở dài.
Ngồi bên cạnh cô, Jamie nói:
“Còn bao xa nữa mẹ?”
“Một lúc nữa sẽ tới
thôi, Jamie.”
“Con mệt quá.”
“Thử ngả lưng nghỉ xem
nào.”
“Con không nghỉ được.
Chán quá.”
“Một lúc nữa sẽ tới
mà.” Cô nói lần nữa. Cô bật nắp chiếc điện thoại đi động mới, tìm được số của
cô bạn thơ ấu lâu năm mà cô đã lưu trong máy. Cô không biết phải gọi cho người
nào khác. Lynn lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ cô. Khi Alex và chồng mình chia
tay, cô và đứa con đã đi thăm Lynn và Henry. Hai đứa nhỏ, đều tên Jamie, chơi
cùng nhau.
Alex đã ở đó một tuần.
Nhưng bây giờ, cô đang
gặp khó khăn trong việc liên lạc qua điện thoại với Lynn. Thoạt đầu, cô lo mình
không có số điện thoại dung của Lynn. Rồi cô nghĩ có gì không ổn với chiếc điện
thoại di động rẻ tiền của mình. Nhưng sau đó cô nghe được tiếng máy trả lời,
rồi...
“Alô? Alô, ai vậy?”
“Lynn, Alex đây. Nghe này, mình...”
“Ồ, Alex! Mình thành thật xin lỗi, giờ mình
không nói chuyện được...”
“Gì vậy?”
“Giờ không nói được. Mình xin lỗi. Gặp sau
nhé.”
“Nhưng có chuyện gì…”
Cô nghe tín hiệu chờ của đường dây.
Lynn đã dập máy.
Cô nhìn ánh đèn đỏ phía trước trên con
đường cao tốc nhung nhúc xe.
“Ai vậy?” Con cô hỏi.
“Dì Lynn.” Cô nói.
“Nhưng dì không nói chuyện được. Dì và chú nghe có vẻ bận lắm.”
“Vậy mình có đến đó
không?”
“Chắc ngày mai mình
đến.”
Cô thoát khỏi đường
cao tốc tại núi San Clemente rồi bắt đầu tìm nhà nghỉ. Vì lý do nào đó, cô
bị mất phương hướng một cách lạ kỳ vì chuyện không gặp được Lynn. Cô đã không
nhận thấy là trước giờ mình vẫn luôn trông cậy vào bạn.
“Mình đang đi đâu vậy
mẹ?” Jamie nghe có vẻ lo âu.
“Mình sẽ ở nhà nghỉ.”
“Nhà nghỉ gì?”
“Mẹ đang tìm.”
Nó nhìn cô chằm chằm.
“Mẹ có biết chỗ nào không?”
“Không, Jamie. Mẹ đang
tìm.”
Họ đi ngang qua một
nhà nghỉ, tên Holiday, nhưng nó lớn quá và trông không kín đáo. Cô tìm thấy nhà
nghỉ Best Western, kín đáo, nằm trên đường Camino Real, và cô tấp xe vào lề. Cô
bảo Jamie ở trong xe chờ cô vào đại sảnh.
Một thằng nhóc lêu
nghêu đầy mụn đứng sau quầy. Cậu ta đang gõ ngón tay trên mặt quầy đá granite
đã đánh bóng, vừa gõ vừa khẽ ngân nga. Trông cậu ta lúc nào cũng có vẻ không
yên.
“Chào.” Alex nói. “Cậu
có phòng đêm nay không?”
“Có, thưa cô.”
“Tôi muốn đặt một
phòng.”
“Cho cô thôi ư?”
“Không, cho tôi và con
trai.”
Nó liếc ra ngoài cửa
nhìn Jamie. “Nó dưới mười hai tuổi à?” Cậu ta vẫn đang đánh móng tay lách cách.
“Phải, có gì không?”
“Nếu nó đi bơi thì cô
phải đi kèm nó.”
“Được rồi.”
Vẫn gõ gõ lên quầy. Cô
đưa cho cậu ta thẻ tín dụng và cậu trượt thẻ vào máy, trong khi đó tay kia vẫn
gõ gõ theo nhịp. Cô càng lúc càng thấy khó chịu.
“Cho tôi hỏi tại sao
cậu lại làm vậy được không?”
Cậu ta bắt đầu hát
bằng một giọng đơn điệu. “Rắc rối là nơi tôi đang đến, và rắc rối là nơi tôi đã
đến.” Cậu ta thụi xuống quầy. “Vì rắc rối là tên lót của tôi và rắc rối là tội
lỗi của tôi.” Cậu mỉm cười. “Đây là một bài hát.”
“Bài hát nghe lạ
thật.” Cô nói.
“Trước đây bố tôi có
hát bài này.”
“Ra vậy.”
“Giờ thì bố tôi mất
rồi.”
“Ra vậy.”
“Tự sát.”
“Tôi rất tiếc khi biết
vậy.”
“Súng săn.”
“Tôi rất tiếc.”
“Muốn thấy nó không?”
Cô chớp mắt. “Chắc lúc
khác đi.”
“Tôi để nó ở ngay
đây.” Cậu ta vừa nói vừa gật đầu về phía dưới quầy. “Dĩ nhiên là không có đạn.”
Gõ gõ, hát hát. “Rắc rối là nơi duy nhất tôi từng đến...”
“Để tôi ký tên đã.”
Alex nói. Cậu ta trả lại thẻ cho cô. Rồi cô điền thông tin vào biểu mẫu. Vẫn gõ
lách cách, không ngừng. Cô đã tính chuyện đến chỗ khác nhưng cô quá mệt mỏi.
Jamie thì đang đợi. Cô phải cho nó ăn, mua ít quần áo mới cho nó, mua bàn chải
cho nó, mấy thứ đó.
“Đây nhé.” Thằng nhóc
nói, tay đưa chìa khóa phòng.
Chỉ đến khi trở lại xe
và lái tới một chỗ để xe gần phòng thì cô mới sực nhớ đáng lẽ cô không nên dùng
thẻ tín dụng của mình.
Quá trễ rồi.
“Mẹ ơi, con đói quá.”
“Mẹ biết. Mình đi mua
cái gì ăn.”
“Con muốn ăn bánh mì
kẹp thịt.”
“Được, mình mua cái
đó.”
Cô lái xuyên qua bãi
xe và trở lại đường lộ. Nên cho nó ăn trước đã rồi mới đi lên phòng.
CHƯƠNG 069
Có thêm hai tiếng
súng nữa khi Lynn chạy ra ngoài sân sau. Tracy con gái cô đang thét lên, Dave
đang ở trên cây la hét và rung lắc cành cây, còn Jamie thì nằm dưới đất với cái
đầu đang tuôn máu. Cô thấy choáng váng. Cô tiến về phía trước, và Tracy hét
lên.
“Mẹ! Nằm xuống!”
Tiếng súng có lẽ xuất
phát từ ngoài đường. Có ai đó đang bắn đạn qua hàng rào lợp ván gỗ của họ. Có
tiếng còi hụ ở đằng xa. Cô không thể rời mắt khỏi Jamie được. Cô bắt đầu di
chuyển về phía nó.
Thêm tiếng súng nữa,
và tiếng cành lá gãy trên cây. Chúng đang bắn Dave. Dave đang kêu la, gào rú,
rung lắc cành cây một cách giận dữ. Nó hét to:
“Chết mày rồi! Chết
mày rồi nhóc!”
“Dave, im lặng đi.” Cô
quát. Cô bắt đầu bò về phía Jamie. Tracy đang la to vào điện thoại di động, để
cảnh sát 911 biết được địa chỉ. Jamie đang rên rỉ trên cỏ. Cô chỉ thấy mỗi nó.
Cô hy vọng Henry lúc này đã đi ra cửa trước, thấy thủ phạm và vẫn lành lặn
không bị thương. Rõ ràng là có ai đó muốn hạ Dave.
Tiếng còi hụ càng lúc
càng lớn. Cô nghe tiếng la hét và tiếng bước chân đang chạy trên đường. Một
chiếc xe dừng lại, ánh đèn sáng chói chiếu xuyên qua những lát gỗ trên hàng
rào, đổ bóng thành nhiều vệt.
Trên đầu, Dave hô xung
trận và biến mất. Tracy đang gào thét. Lynn tới chỗ Jamie. Máu chảy lênh láng
quanh đầu nó.
“Jamie, Jamie…”
Cô quỳ gối dậy, nhẹ
nhàng lật người thằng bé. Một vết thương khổng lồ trên trán. Máu đỏ tuôn xuống
một bên mặt.
Nó mỉm cười yếu ớt.
“Chào mẹ.”
“Con bị thương chỗ
nào?”
“Không phải...”
“Chỗ nào hả Jamie?”
“Con té thôi. Té trên
cây xuống.”
Cô cầm mép váy trong
tay, cẩn thận lau vết thương. Cô không thấy lỗ đạn đâu. Chỉ là một vùng trầy
cực lớn, máu chảy xối xả.
“Con không bị bắn à?”
“Vâng mẹ ạ.” Nó lắc
đầu. “Dù sao cũng không phải là con. Nó nhắm vào
Dave.”
“Ai cơ?”
“Billy.”
Lynn nhìn lên cái cây trên đầu. Cành cây
khẽ đung đưa trong ánh sáng của những chiếc đèn pha.
Dave đã biến mất.
Cú nhảy đầu tiên của Dave đáp xuống
trên vỉa hè, rồi nó bắt đầu đuổi theo Billy Cleever đang chạy trốn xuống phố
theo hướng về nhà. Dave có thể di chuyển nhanh theo ý mình, bằng cả tứ chi. Nó
chạy song song với vỉa hè, trên cỏ, vì khối bê tông làm khuỷu chân khuỷu tay
của nó bị đau. Nó gào rú liên tục khi tiến gần về phía Billy.
Cuối ngã tư, Billy quay lại và thấy Dave
đang lao về phía nó. Nó cầm khẩu súng bằng hai cánh tay run rẩy rồi bắn một
phát, rồi phát nữa. Dave vẫn lao tới. Dọc con đường, người ta đang nhìn ra cửa
sổ. Tất cả các cửa sổ đều ánh lên một màu xanh dương từ những chiếc ti vi đang
bật bên trong.
Billy quay đầu chạy, nhưng Dave bắt kịp nó
và đập đầu nó vào một tấm biển giao thông. Cú đập làm tấm biển rung lên. Billy
cố quay lại nhưng nó quá hoảng sợ. Dave ghì chặt nó rồi đập mạnh đầu nó vào
khối bê tông. Nó đã có thể giết chết Billy rồi, nhưng tiếng còi hụ đang tới gần
làm nó dừng lại, nhìn lên.
Trong khoảnh khắc đó, Billy giãy đạp, lồm
cồm bò dậy, và chạy đến khu vực đỗ xe của căn nhà gần nhất. Nó leo vào một
chiếc xe đang đậu ở đó. Dave đuổi theo nó. Billy đóng sập cửa rồi khóa lại vừa
kịp lúc Dave đáp xuống tấm kính chắn gió. Dave trượt trên bề mặt ca pô, mắt
nhòm vào bên trong xe.
Biliy nhắm súng nhưng tay chân nó quá run
rẩy, toàn thân quá hoảng sợ không thể nổ súng được. Dave hạ mình thấp xuống bên
phía ghế hành khách, thử mở cửa, giựt nắm cửa nhiều lần. Billy ngồi nhìn nó mà
thở hổn hển.
Rồi Dave lại hạ thấp xuống, hoàn toàn mất
dạng.
Tiếng còi đến càng gần.
Billy dần dần nhận ra tình huống gay
go của mình. Cảnh sát đang tới. Nó đang bị nhốt trong xe với súng trong tay,
máu và vân tay trét khắp súng. Vết thuốc súng và một vết cắt đỏ do búa súng kẹp
vào nó. Nó đâu biết bắn súng, không thật sự biết bắn. Nó chỉ muốn làm tụi kia
sợ, chỉ vậy thôi.
Cảnh sát sẽ tìm thấy nó ở đây. Mắc kẹt
trong chiếc xe này.
Thận trọng, nó dòm ra ngoài cửa xe bên phía
ghế hành khách, tìm xem Dave đang ở đâu.
Với thân hình đen đúa và tiếng thét đinh
tai, Dave nhảy lên, đập mạnh vào cửa sổ. Billy hét lên rồi nhảy trở lại chỗ
ngồi. Súng nổ, trúng bảng điều khiển, những miếng dầm nhựa ghim vào cánh tay
nó, trong xe đầy nghẹt khói. Nó làm rớt súng xuống sàn xe, tựa lưng vào ghế. Nó
đang thở hổn hển.
Tiếng còi. Gần hơn nữa.
Có lẽ họ sẽ tìm thấy nó ở đây, nhưng đây là
tự vệ mà. Sẽ hiển nhiên là vậy.
Nhóc Khỉ là một con thú dữ. Cảnh sát sẽ khám xét thằng đó và nhận thấy mọi thứ
Billy làm chỉ là tự vệ thôi. Nó phải tự bảo vệ mình. Con khỉ đó hung dữ quá. Nó
trông như dã nhân mà cư xử cũng như dã nhân. Nó là con thú giết người. Chỗ của
nó phải ở trong sở thú đằng sau song sắt.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy quét
qua nóc xe. Tiếng còi ngừng. Billy nghe tiếng loa phóng
thanh.
“Cảnh sát đây. Ra khỏi xe ngay. Ra xe thật
chậm và đưa hai tay lên cho chúng tôi thấy.”
“Cháu không ra được!” Nó hét. “Nó đang ở
ngoài kia!”
“Ra khỏi xe ngay!” Giọng nói lớn lên. “Giơ
hai tay lên.”
Billy chờ một lúc, rồi ra ngoài, đưa hai
tay lên cao, mắt chớp mở trong ánh đèn sáng rực của xe cảnh sát. Một viên cảnh
sát đi tới, đẩy nó xuống đất. Anh ta tra tay nó vào còng.
“Không phải lỗi tại cháu.” Billy nói, mặt
nó lọt thỏm vào đám cỏ. “Là do thằng Dave kia. Nó ở dưới xe ấy.”
“Không có ai dưới xe cả, nhóc.” Tay cảnh
sát vừa nói vừa đỡ nó đứng dậy. “Chỉ có chú mày thôi. Không có ai khác cả. Bây
giờ, chú mày sẽ kể cho bọn chú nghe mọi chuyện như thế nào đúng không?”
Bố nó đến. Billy biết nó sẽ bị bố đánh.
Nhưng lần này không thấy bố nó có biểu hiện gì là sẽ đánh nó cả. Bố nó yêu cầu
được xem cây súng. Ông ta hỏi Billy mấy viên đạn đâu. Billy nói lúc nãy nó bắn
một thằng nhóc hung dữ đang tấn công nó.
Bố Billy chỉ gật đầu, mặt ông ta không cảm
xúc. Nhưng ông ta nói sẽ theo cảnh sát xuống đồn, ở đây Billy sẽ được đưa đến
để ghi tên và địa chỉ.
Henry nói:
“Anh nghĩ chúng ta phải thừa nhận là chuyện
này tiến triển không ổn.”
“Ý anh là sao?” Lynn nói, luồn ngón tay vào
mớ lông tóc của Dave. “Đây không phải lỗi của Dave, chính anh nói vậy mà.”
“Anh biết. Nhưng hình như lúc nào cũng có
rắc rối. Cắn này, đánh lộn này... Giờ thì Chúa ơi, súng ống nữa. Nó đang gây
nguy hiểm cho tất cả chúng ta.”
“Nhưng đây không phải là lỗi của nó,
Henry.”
“Anh lo không biết chuyện gì xảy ra tiếp
theo đây.”
“Sao lúc trước anh không suy nghĩ như vậy
đi.” Cô đột nhiên giận dữ nói. “Chẳng hạn như bốn năm trước, khi anh quyết định
làm cuộc thí nghiệm của anh. Giờ thì hối tiếc hơi trễ rồi, anh có nghĩ vậy
không? Nó là trách nhiệm của chúng ta, và nó sẽ ở lại với chúng ta.”
“Nhưng mà...”
“Chúng ta là gia đình của nó.”
“Tụi nó bắn Jamie.”
“Jamie không sao cả.”
“Nhưng bắn…”
“Một thằng nhóc điên khùng nào đó mà. Học
sinh lớp sáu. Cảnh sát bắt được nó rồi.”
“Lynn à, em không chịu nghe anh nói.”
Cô sừng sộ nhìn anh. “Anh nghĩ gì vậy? Anh
nghĩ anh có thể âm thầm vứt bỏ nó đi như cái đĩa Petri bị hỏng ư? Anh không thể
nào tống Dave vào bãi rác sinh học được. Anh mới chính là người không chịu lắng
nghe. Dave là một sinh vật có cảm giác, biết sống, biết suy nghĩ, và anh đã tạo
ra nó. Anh là lý do tại sao nó tồn tại trên cõi đời này. Anh không có quyền
ruồng bỏ nó chỉ vì nó gây bất tiện hay gây rắc rối ở trường.” Cô ngừng lại để
bắt kịp hơi thở. Cô rất giận. “Dù sao thì em cũng không bỏ nó.” Cô nói. “Và em
không muốn nói chuyện này nữa.”
“Nhưng mà…”
“Không nói nữa Henry.”
Henry hiểu cái giọng ấy. Anh nhún vai, rồi
bỏ đi.
“Cảm ơn.” Dave nói, đầu cúi xuống để cô di
ngón tay qua bộ lông trên cổ nó. “Cảm ơn mẹ.”