Thế Giới Nghịch - Phần mở đầu - Phần 1
Phần mở đầu
Vasco
Borden, bốn mươi chín tuổi, vừa bước dọc theo hành lang trải thảm sang trọng
vừa giật giật hai bên ve áo bộ com lê và sửa thẳng cà vạt. Gã không quen mặc
com lê, mặc dù khi còn phục vụ trong hải quân gã cũng từng có một bộ, được may
theo cách đặc biệt để giảm tối đa sự lộ rõ khối cơ bắp trên thân hình. Borden
người vạm vỡ, cao 1,93 mét, nặng 109 kg, một cựu cầu thủ bóng bầu dục làm nghề
thám tử tư và là chuyên gia truy bắt những kẻ đào tẩu. Và ngay bây giờ, Vasco
đang theo dõi mục tiêu của mình, một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ ba mươi tuổi,
đầu bắt đầu hói, đào tẩu từ công ty MicroProteonomics ở Cambridge, bang
Massachusett, khi tên này đang hướng thẳng về phía đại sảnh hội nghị.
Hội nghị
BioChange 2006, với chủ đề đầy hứng khởi “Biến ước mơ thành sự thật ngay!”,
diễn ra tại khách sạn Venetian ở Las Vegas. Hai ngàn khách tham dự đại diện đủ
các thành phần đang làm việc trong ngành công nghệ sinh học, các nhà đầu tư,
nhân viên quản lý nhân sự chuyên thuê các nhà khoa học, nhân viên chuyển giao công nghệ, CEO, và chuyên gia luật
sở hữu trí tuệ. Bằng nhiều cách khác nhau, gần như mỗi công ty công nghệ sinh
học ở Mỹ đều có đại diện tại đây.
Đây là nơi hoàn hảo để
một kẻ đào tẩu gặp gỡ đầu mối liên lạc. Kẻ đào tẩu trông có vẻ khờ khạo; hắn có
bộ mặt ngây thơ và một chỏm râu nhỏ trên cằm; hắn buông thõng vai khi bước, gây
ấn tượng về sự rụt rè và thiếu năng lực. Nhưng sự thật thì, hắn đã bốc hơi cùng
với mười hai cái phôi chuyển gien đựng trong bình chân không cryo và vận chuyển
chúng xuyên khắp nước Mỹ trước khi đến được hội nghị này, nơi hắn sẽ giao lại
những cái phôi này cho kẻ đang thuê hắn.
Đây không phải trường
hợp đầu tiên về một nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ chán cảnh làm công ăn lương. Mà
cũng sẽ không phải trường hợp cuối.
[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người
yêu sách.]
Kẻ đào tẩu đi thẳng
tới bàn đăng ký để lấy thẻ tham dự hội nghị và đeo quanh cổ. Vasco nấn ná ở lối
vào và tròng tấm thẻ của mình qua đầu. Gã đã dự trù trước tình huống này. Gã
giả vờ quan sát tấm bảng giới thiệu chương trình.
Những bài diễn văn
quan trọng đều diễn ra ở phòng khiêu vũ chính. Các buổi hội thảo được bố trí
lịch với những chủ đề như “Tinh chỉnh quá trình tuyển dụng”, “Những chiến lược
tất thắng để giữ lại nghiên cứu viên tài năng”, “Thù lao cho ban điều hành và
cổ đông”, “Vận hành công ty và Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch”, “Các xu hướng
ở Cục Sáng chế”, “Nhà đầu tư cá nhân: phúc hay họa?” Và cuối cùng là “Đánh cắp
bí mật kinh doanh: tự bảo vệ mình ngay bây giờ!”.
Phần lớn công việc của
Vasco liên quan tới các công ty công nghệ cao. Trước đây gã đã từng có mặt ở
những hội nghị như thế này. Nếu không phải hội nghị khoa học thì cũng là về
kinh doanh. Hội nghị lần này là về kinh doanh.
Kẻ đào tẩu, Eddie
Tolman, đi qua trước mặt gã vào phòng khiêu vũ. Vasco bám ngay theo sau. Tolman
đi qua mấy hàng ghế phía trên và thả mình xuống một chiếc ghế trống xung quanh
không có người nào khác. Vasco lẻn vào hàng ghế ngay phía sau và ngồi hơi lệch
sang một bên. Tên nhóc Tolman kiểm tra di động xem có tin nhắn không, rồi tỏ vẻ
thư giãn và ngước lên nghe bài phát biểu.
Vasco thắc mắc tại sao.
Người đàn ông đang đứng trên bục là
một trong những trùm tư bản mạo hiểm có tiếng nhất ở California, một nhà đầu tư huyền thoại trong
lĩnh vực công nghệ cao, Jack B. Watson. Gương mặt Watson được phóng lớn trên
màn chiếu phía sau lão, làn da rám nắng đã trở thành thương hiệu và nét điển
trai nổi bật được khuếch đại đến mức lấp đầy căn phòng. Watson đã năm mươi hai
tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung, lão đã cần mẫn vun trồng tiếng tăm của mình
trong vai trò một nhà tư bản hảo tâm. Danh hiệu đó đã giúp lão đạt được nhiều
thỏa thuận kinh doanh không khoan nhượng: thứ duy nhất được phơi bày trên các
phương tiện truyền thông là hình ảnh lão tại các ngôi trường hiến chương[1] hay
trong những dịp trao học bổng cho mấy đứa nhỏ thiếu thốn.
[1] Trường tiểu học hoặc trung học công lập ở Mỹ không buộc
phải tuân theo một vài quy định, luật lệ của trường công mà có hiến chương
riêng của trường.
Nhưng trong căn phòng này, Vasco biết, các
thỏa thuận rắn đòn làm nên tiếng tăm của Watson mới chính là thứ quan trọng
nhất trong tâm trí thính giả. Gã tự hỏi liệu Watson có đủ nhẫn tâm để thu mua
bất hợp pháp một tá phôi chuyển gien hay không. Lão có thể lắm chứ.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Watson đang nói
hăng say như một hoạt náo viên: “Công nghệ sinh học đang bùng nổ. Chúng ta chắc
chắn sẽ được chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ nhất chưa từng xảy ra trong bất
kỳ ngành công nghiệp nào kể từ thời kỳ điện toán cách đây ba mươi năm. Công ty
công nghệ sinh học lớn nhất ở Los
Angeles, Amgen, có bảy ngàn nhân viên. Tiền trợ cấp
liên bang dành cho các trường đại học là hơn bốn tỷ mỗi năm và được phân bổ
khắp các trường từ New York đến San Francisco, từ Boston
tới Miami.
Khoảng năm tỷ mỗi năm được các nhà tư bản mạo hiểm đầu tư vào các công ty công
nghệ sinh học. Sức cám dỗ của những phương cách chữa bệnh tuyệt diệu được mang
lại nhờ ngành khoa học nghiên cứu tế bào gốc, cytokine và protein đang thu hút
nhiều tài năng sáng giá. Khi dân số toàn cầu đang từng phút già đi, tương lai
của chúng ta lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Và đó chưa phải là tất cả!”
“Chúng tôi đã đạt đến tầm mức có thể làm
cho nhóm Big Pharma[2] phải sống dở
chết dở - và chúng tôi sẽ làm vậy. Mấy công ty đồ sộ béo húp híp đó cần chúng
tôi và họ biết điều đó. Họ cần gien, họ cần công nghệ. Họ là quá khứ. Chúng tôi
là tương lai. Chúng tôi là nơi sản sinh ra tiền của!”
[2] Từ gọi chung cho những công ty dược phẩm có doanh thu hằng
năm vượt quá ba tỷ đô la.
Đoạn phát biểu đó thu hút một tràng pháo
tay giòn giã. Vasco rục rịch thân mình trong ghế. Khán giả đang vỗ tay, dù rằng
họ biết rõ tên chó đẻ này sẽ cắt nhỏ công ty của họ ra thành nhiều mảnh chỉ
trong một giây nếu việc đó mang lại lợi nhuận cho lão.
“Dĩ nhiên, chúng tôi đang phải đối mặt với
nhiều chướng ngại trên con đường phát triển. Một số người - dù họ nghĩ họ
có thiện ý đến thế nào đi chăng nữa - chọn cách cản đường tiến bộ của nhân
loại. Họ không muốn những bệnh nhân bại liệt có thể đi lại, những bệnh nhân ung
thư được sống khỏe mạnh, những đứa trẻ ốm đau tiếp tục sống và chơi đùa. Họ có
lý do riêng để phản đối. Vì tôn giáo, luân lý, hay thậm chí ‘tính thiết thực’.
Cho dù lý do có là gì thì họ vẫn đứng về phía thần chết. Và những kẻ đó sẽ
không chiến thắng!”
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rã hơn. Vasco
liếc nhìn kẻ đào tẩu, Tolman. Tên nhóc lại đang kiểm tra điện thoại. Rõ ràng
hắn đang chờ tin nhắn. Và chờ một cách sốt ruột.
Liệu điều đó có đồng nghĩa với việc đầu mối
liên lạc của hắn đến trễ?
Chuyện đó nhất định khiến Tolman phấp
phỏng. Bởi vì ở đâu đó, Vasco biết, tên nhóc này đang giấu một bình cách nhiệt
bằng thép không gỉ, bên trong chứa đầy ni tơ lỏng bao bọc quanh những phôi. Cái
bình không nằm trong phòng của tên nhóc. Vasco đã lục soát nơi đó rồi. Và năm
ngày đã trôi qua kể từ khi Tolman rời khỏi Cambridge. Chất giữ lạnh không thể duy trì
tác dụng vĩnh viễn. Và khi mấy cái phôi ấy tan ra, chúng sẽ không còn giá trị.
Vì thế nếu Tolman không có cách nào làm đầy bình bằng LN2[3] thì
giờ đây chắc hẳn hắn đang rất nôn nóng muốn lấy lại cái bình để giao cho khách
hàng.
[3] Ký hiệu hóa học của ni tơ lỏng.
Chuyện này nhất định sẽ sớm xảy ra.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ thôi, Vasco
chắc chắn như vậy.
“Dĩ nhiên, họ sẽ tìm cách ngăn cản sự tiến
bộ.” Watson nói từ bục phát biểu. “Ngay cả những công ty tốt nhất của chúng tôi
cũng đang gặp rối ren trong các vòng kiện tụng vô nghĩa lý, không mang lại kết
quả. Một trong những công ty mới mở của tôi, BioGen ở Los Angeles, hiện phải hầu tòa bởi vì một gã
Burnet nào đó cứ tưởng gã không cần phải tôn trọng những hợp đồng do chính tay
gã đặt bút ký. Vì giờ đây gã đã đổi ý. Burnet sẽ cố sức ngăn chặn những tiến bộ
y học trừ phi chúng tôi trả cho gã một khoản. Một tên tống tiền mà con gái gã
lại chính là luật sư sẽ giải quyết vụ kiện. Cha nào con nấy.”
Watson mỉm cười.
“Nhưng chúng tôi sẽ thắng vụ Burnet. Bởi
không ai có thể ngăn cản sự tiến bộ!”
Nói rồi, Watson đưa hai tay lên không
trung, vẫy vẫy về phía khán giả giữa tiếng vỗ tay tràn ngập căn phòng. Lão hành
xử như một ứng cử viên thực thụ, Vasco nghĩ. Đó là điều Watson đang nhắm đến
sao? Lão này nhất định có đủ tiền để được bầu. Thời buổi này giàu có là điều
thiết yếu trong chính trường Mỹ. Chẳng bao lâu...
Gã nhìn lại và thấy tên nhóc Tolman đã biến
mất.
Chiếc ghế trống rỗng.
Cứt thật!
“Mang lại sự tiến bộ là sứ mạng, là sự
thôi thúc thiêng liêng của chúng ta.” Watson lớn tiếng. “Tiến bộ để chế ngự
bệnh tật! Tiến bộ để ngăn chặn lão hóa, xua đuổi chứng suy giảm về trí tuệ, kéo
dài cuộc sống! Một cuộc sống không bệnh tật, không suy nhược, không đau đớn, và
không sợ hãi! Giấc mơ vĩ đại của nhân loại - cuối cùng cũng sẽ trở thành sự
thật!”
Vasco Borden không còn nghe lão nói. Gã vội
vàng đi dọc hàng ghế hướng về phía lối đi bên cạnh, vừa đi vừa đưa mắt lướt
nhanh qua các lối ra. Một vài người đi ra, nhưng không ai trông giống Tolman.
Tên này không thể nào trốn thoát được, thoáng có...
Gã quay lại nhìn, vừa kịp lúc thấy Tolman đang
di chuyển chậm rãi lên gần lối đi trung tâm. Tên nhóc lại đang xem di động.
“Năm nay là sáu mươi tỷ. Năm tới là hai trăm tỷ. Năm năm nữa sẽ
là năm trăm tỷ! Đó là tương lai ngành công nghiệp của chúng ta, và đó là viễn
cảnh tốt đẹp mà chúng ta mang đến cho toàn nhân loại!”
Đám đông đứng bật dậy,
vỗ tay tán thưởng Watson, và đột nhiên Vasco không còn thấy Tolman đâu nữa.
Nhưng thời khắc đó chỉ
thoáng qua - giờ thì Tolman đang đi về phía lối ra chính giữa. Vasco quay lưng,
lẻn qua cửa phụ đi ra hành lang, bắt gặp Tolman đang đi vào khu vực hành lang
chói sáng ánh đèn.
Tolman liếc đồng hồ
đeo tay rồi bước nhanh về phía hành lang bên kia, đi qua những ô cửa sổ lớn
bằng kính nhìn ra tháp đồng hồ San Marco lát gạch đỏ vốn đã được khách sạn
Venetian tu sửa lại và giờ đây luôn rực rỡ ánh đèn về đêm. Hắn đang tiến về
phía hồ bơi, mà cũng có thể là sân khách sạn. Vào thời điểm đêm tối như thế này
những chỗ đó sẽ rất đông người.
Vasco vẫn theo sát.
Nó đây rồi, gã nghĩ.
Trong phòng khiêu vũ,
Jack Watson vừa đi đi lại lại vừa mỉm cười vẫy tay về phía đám đông đang tung
hô. “Cảm ơn, thật tử tế quá, cảm ơn...” Mỗi lần nói lão lại hơi cúi đầu xuống
một chút. Vừa đúng lượng khiêm tốn cần thể hiện.
Rick Diehl khịt mũi tỏ
vẻ ghê tởm khi theo dõi bài phát biểu. Diehl đang đứng sau sân khấu, chăm chú
theo dõi toàn bộ diễn biến qua một màn hình trắng đen nhỏ xíu. Diehl là giám
đốc điều hành ba mươi tư tuổi của BioGen Research, một công ty mới được thành
lập ở Los Angeles đang gặp khó khăn, và buổi diễn thuyết của nhà đầu tư bên ngoài
quan trọng nhất khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội. Bởi Diehl biết đằng sau bài
diễn văn sôi nổi vừa rồi và những buổi họp báo có sự tham gia của mấy đứa nhóc
da đen luôn cười tủm tỉm, thì gút lại Jack Watson vẫn đích thực là một tên cặn
bã. Như ai đó đã từng nói: “Điều tích cực nhất tôi có thể nói về Watson đó là
lão không phải kẻ thích những thứ tàn ác. Lão chỉ là một tên chó thượng hạng.”.
Diehl đã phải miễn
cưỡng chấp nhận nguồn tài chính từ Watson. Hắn ước chi mình không cần chỗ tiền
đó. Vợ Diehl giàu có, và hắn đã mở công ty BioGen bằng tiền của vợ. Vụ làm ăn
đầu tiên trên cương vị giám đốc điều hành của hắn là chào thầu để giành một hệ
tế bào do UCLA (Trường Đại học California) cấp phép. Đó là hệ tế bào Burnet,
phát triển từ cơ thể một người đàn ông tên Frank Burnet, vốn có khả năng sản
xuất ra những tố chất kháng ung thư mạnh mẽ có tên cytokine.
Diehl không thực sự hy
vọng sẽ nhận được giấy phép nhưng cuối cùng hắn lại có được nó, và bất thình
lình hắn rơi vào tình thế phải sẵn sàng cho công đoạn tiếp theo nếu được Cục
Thực phẩm và Dược phẩm (FDA) cho phép tiến hành thử nghiệm lâm sàng. Chi phí
khởi điểm cho mỗi lần thử nghiệm lâm sàng là một triệu đô la, và tăng nhanh đến
con số mười triệu, chưa tính chi phí xuôi dòng và những phí tổn sau tiếp thị.
Hắn không thể chỉ mãi trông chờ vào tiền bạc của vợ. Hắn cần nguồn tài chính
bên ngoài.
Cũng chính vào lúc ấy
hắn mới phát hiện ra rằng các trùm tư bản mạo hiểm luôn xem cytokine là thứ
hàng hóa đầu tư đầy rủi ro. Nhiều loại cytokine, ví dụ như interleukin, phải
mất hàng năm mới xuất hiện trên thị trường. Nhiều loại cytokine khác gây nguy
hiểm cho bệnh nhân, thậm chí còn dẫn tới tử vong. Và rồi Frank Burnet đã đâm
đơn kiện vì nghi ngờ BioGen sở hữu hệ tế bào này. Diehl gặp khó khăn ngay cả
trong việc tiếp cận các nhà đầu tư. Rốt cuộc, hắn đành phải chấp nhận gã Jack
Watson da rám nắng và luôn tươi cười.
Nhưng lão Watson,
Diehl biết, chẳng muốn gì hơn ngoài chuyện tiếp quản BioGen rồi đá đít Rick
Diehl ra khỏi công ty.
“Jack! Phát biểu hay tuyệt! Tuyệt lắm!”
Rick đưa tay ra khi Watson đi vào sau cánh gà.
“Ừ. Mừng là anh thích
nó.” Watson không bắt tay Diehl. Thay vào đó,
lão gỡ máy truyền tín hiệu không dây ra rồi thả nó vào lòng bàn tay của Diehl.
“Giữ cẩn thận cái này nhé, Rick.”
“Nhất định rồi Jack.”
“Vợ anh có ở đây không?”
“Không, Karen không đến được.” Diehl nhún
vai. “Kẹt mấy đứa nhỏ.”
“Tôi lấy làm tiếc cô ấy đã bỏ lỡ bài phát
biểu này.” Watson nói.
“Tôi sẽ bảo cô ấy mua DVD xem.” Diehl nói.
“Dù sao chúng ta cũng đã tung cái tin xấu
ấy ra rồi.” Watson nói. “Đó mới là vấn đề chính. Bây giờ ai cũng biết có một vụ
kiện, người ta biết Burnet là một tên xấu xa, và họ biết chúng ta đang kiểm
soát vụ này. Đó là điều quan trọng. Công ty giờ đang ở vị thế vô cùng vững
chãi.”
Diehl nói:
“Đó có phải lý do khiến ông
đồng ý đứng ra diễn thuyết không?”
Watson nhìn hắn chòng chọc.
“Anh nghĩ tôi muốn tới Vegas à? Lạy Chúa.”
Ông ta gỡ chiếc micro ra đưa cho Diehl. “Giữ cẩn thận cái này nữa.”
“Nhất định rồi Jack.”
Rồi Jack Watson quay người bỏ đi mà không
nói thêm lời nào. Rick Diehl run rẩy. Cảm ơn Chúa đã ban cho con số tiền của
Karen, hắn nghĩ. Bởi nếu không có chúng, hắn chắc chắn sẽ chẳng là gì.
Ngang qua những mái vòm khách sạn
Doge’s Palace, Vasco Borden đi vào trong sân, theo sau kẻ đào tẩu, Eddie
Tolman, xuyên qua đám đông tụ tập về đêm. Gã thấy có tiếng loẹt xoẹt từ máy
nghe gắn trong tai. Đó là trợ lý của gã, Dolly, đang ở khu vực khác của khách
sạn. Gã chạm nhẹ vào tai.
“Nói đi.” Gã nói.
“Nhóc Đầu Hói Tolman đã đặt trước một vài
trò tiêu khiển.”
“Thật vậy à?”
“Đúng vậy, hắn...”
“Khoan đã.” Vasco nói. “Cứ giữ máy.”
Trước mặt mình, gã thấy một thứ không thể
tin được. Từ bên phải sân, gã thấy Jack B. Watson nhập vào đám đông, đi bên
cạnh là một cô nàng xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển, tóc sẫm màu. Watson nổi
tiếng là người luôn được các cô nàng kiều diễm hộ tống. Họ đều làm việc cho
lão, tất cả đều khôn ngoan, và tuyệt đẹp.
Vasco không ngạc nhiên về người phụ nữ.
Điều làm gã ngạc nhiên là Jack Watson đang tiến về phía Eddie Tolman, kẻ đào
tẩu. Thật vô lý hết sức. Cho dù Tolman có đang làm ăn với Watson đi nữa thì nhà
đầu tư nổi tiếng này cũng sẽ không bao giờ gặp hắn mặt đối mặt. Và gặp ở nơi
công cộng thì lại càng không bao giờ. Nhưng bọn họ đang ở kia, chuẩn bị đối đầu
trong cái sân Venetian đông nghịt người, ngay trước mắt gã.
Cái quái gì đây? Gã không thể tin chuyện
sắp xảy ra.
Nhưng sau đó cô nàng uyển chuyển hơi vấp
chân, và dừng lại. Cô ả mặc một bộ đầm ngắn bó sát người và đi giày cao gót. Cô
ả dựa vào vai Watson, khẽ gập gối, để lộ phần lớn cặp đùi, và xem xét một bên
giày. Cô ả nhẹ nhàng sửa lại dây giày, đứng lên rồi mỉm cười với Watson. Vasco
thôi nhìn bọn họ và thấy Tolman đã biến mất.
Nhưng lúc này thì Watson và người phụ nữ
lại băng ngang con đường Vasco đang đứng, lướt qua gần đến nỗi gã có thể ngửi thấy
mùi nước hoa trên cơ thể cô ta, và rồi gã nghe Watson thì thầm gì đó với ả, ả
siết chặt cánh tay Watson và vùi đầu vào vai lão khi họ bước đi. Một bộ đôi
lãng mạn.
Tất cả những thứ đó chỉ là sự trùng hợp
ngẫu nhiên? Mọi chuyện xảy ra có chủ đích hay không? Họ nhận ra gã rồi chăng?
Gã ấn nhẹ vào chiếc máy trong tai.
“Dolly, tôi mất dấu hắn rồi.”
“Không sao. Tôi thấy hắn rồi.” Gã liếc lên.
Cô ta đang ở trên tầng hai quan sát mọi thứ bên dưới. “Có phải Jack Watson vừa
đi ngang qua anh không?”
“Ừ. Tôi nghĩ có lẽ...”
“Không, không.” Dolly nói. “Tôi không tưởng
tượng nổi Watson có dính dáng tới vụ này. Không phải phong cách của lão. Tôi
muốn nói là Nhóc Đầu Hói đi về phía phòng hắn vì hắn có hẹn. Lúc nãy tôi nói
với anh rồi. Hắn có trò tiêu khiển mà.”
“Là trò gì?”
“Con bé người Nga.
Hình như hắn chỉ thích gái Nga. Bọn gái chân dài.”
“Có ả nào chúng ta
biết không?”
“Không, nhưng tôi có
chút thông tin. Và tôi đã đặt camera trong phòng hắn.”
“Sao cô làm được vậy?” Gã vừa nói vừa mỉm
cười.
“Anh chỉ cần biết là an ninh ở Venetian
không giống như trước đây nữa. Thậm chí còn rất rẻ cơ đấy.”
Irina Katayeva, hai mươi hai tuổi, gõ cửa.
Trên tay trái, ả cầm một chai rượu vang được bọc trong túi quà bằng vải nhung
có dải rút ở miệng túi. Một gã chừng ba mươi tuổi ra mở cửa, miệng mỉm cười.
Hắn không có gì hấp dẫn.
“Anh là Eddie phải không?”
“Đúng vậy. Vào đi.”
“Tôi mang cái này đến cho anh, từ két sắt
của khách sạn.” Cô ta đưa cho hắn chai rượu.
Theo dõi diễn biến mọi
chuyện trên màn hình nhỏ cầm tay, Vasco nói:
“Cô ta đưa thứ đó cho
hắn ở hành lang. Ở đây hai người sẽ bị phát hiện qua màn hình an ninh. Tại sao
cô ta không chờ cho tới khi vào phòng đã chứ?”
“Có lẽ cô ta được dặn
trước là phải làm như vậy.” Dolly nói.
“Cô ả chắc cao cỡ một
thước tám. Chúng ta biết gì về ả?”
“Tiếng Anh giỏi. Bốn
năm ở Mỹ. Đang học đại học.”
“Làm việc ở khách sạn
này không?”
“Không.”
“Vậy là dân nghiệp
dư?” Vasco hỏi.
“Đây là Nevada mà.”
Dolly nói.