Cú lừa hôn ngoạn mục - Chương 03 - 04
Chương 3: Chứng bệnh kén ăn
Mạc Khiếu Bạch nhìn vào bàn tiệc, ngáp dài một cái. Gần đây
cũng không biết làm thế nào, đặc biệt là cảm thấy không ngon miệng, bất kể là
thức ăn hay phụ nữ.
Sở Thần nhướng mày một cái:
“Làm sao vậy, Tiểu Bạch cậu thế nào lại không có tinh thần?
Món ăn hôm nay không hợp với khẩu vị sao?”
Mạc Khiếu Bạch day huyệt thái dương:
“Không phải, gần đây tớ hay phát hỏa, ăn không vô.” Nói xong
hạ đôi đũa xuống: “Quên đi, không ăn nữa, tớ đến Zero ngồi đây.”
Sở Thần phì cười:
“Cậu được đấy, một tháng trước anh em ở Zero chúc mừng cậu
kết hôn, một tháng sau còn muốn mọi người chúc mừng cậu trở về cuộc sống độc
thân. Sớm biết cậu dằn vặt suốt một tháng, người nào để ý đến cậu hả? Đừng nên
dối mọi người mà không có chút cảm giác nào như thế chứ.”
Mặc Khiếu Bạch cười, chắp tay nói:
“Người anh em, tớ biết sai rồi, lần này quá mức lừa gạt cảm
tình của mọi người, phải hối lỗi rồi.”
Sở Thần đặt tay lên lưng Mạc Khiếu Bạch:
“Lừa gạt bọn tớ là chuyện nhỏ, cậu đem vị kia Lâm gia nhanh
như vậy lừa gạt thành một phụ nữ đã ly hôn mới là chuyện lớn đi?”
Nói xong anh từ từ ghé sát tai của Mạc Khiếu Bạch, nhỏ giọng
hỏi:
“Nói thật, cậu dùng hôn sự đem người ta lừa lên thuyền sau
đó lại nhanh chóng qua cầu rút ván, Linda không dùng thái đao (1) chém cậu à?”
Anh vẫn như cũ nở nụ cười:
“Cô ấy muốn gì thì có nấy, giao dịch công bằng, đồng tầu vô
khi (2), có cái gì mà không hài lòng chứ?”
“Chậc, đúng là kẻ máu lạnh.” Sở Thần lắc đầu: “Cho dù Lâm
gia đem con gái gả cho cậu cũng vì muốn chiếm tiện nghi, thế nhưng cậu cũng
không thể không đếm xỉa đến Lâm Huân đối với cậu có một mối tình thắm thiết
chứ. Cậu gây tổn hại đến cho người ta như vậy liền muốn bỏ của chạy lấy người
sao?”
Anh lười tiếp tục với chủ đề này, liền đứng lên:
“Có đi hay không?”
“Đi đâu?” Sở Thần hỏi.
“Zero đó!” Giọng của anh đã sớm tan biến rồi.
Vẫn là cái vị trí lần trước, vẫn là những người lần trước.
Anh lắc lư ly rượu, ánh mắt vô hồn nhìn quanh bốn phía. Dường như là đang mong
chờ một cái gì đó, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là đang chờ mong cái gì.
Anh uống lấy một ngụm rượu, cảm thấy nuốt không trôi, nhíu mày đem chăn ném lên
trên bàn.
Cách đó không xa, cánh cửa của phòng bị đẩy ra, hai cô gái
phong thái yểu điệu bước vào, ánh mắt kia phút chốc cùng anh giao nhau, xinh
đẹp quyến rũ không cần nói cũng biết. Anh chỉ nhìn liếc mắt một cái liền quay
đầu đi hướng khác.
“Này, hàng không tồi, muốn thử hay không? Lần trước là last
single night (3), lần này lại tới một cái return single night (4)?” Sở Thần mặt
mày hớn hở.
“Nhàm chán.” Mạc Khiếu Bạch phun ra hai chữ.
“Cậu làm sao vậy? Một tháng đạm bạc trôi qua liền không ăn
nổi thức ăn mặn? Còn không thoát ra khỏi cái nỗi ám ảnh của cuộc hôn nhân?” Sở
Thần bĩu môi một cái: “Này có vẻ không tồi, ít nhất cỡ 36c, đêm nay trong quán
hai cô gái đó còn có thể nói là đẳng cấp.”
Mạc Khiếu Bạch lắc đầu:
“Cậu không biết rằng những người phụ nữ bây giờ, bộ dạng đều
như nhau sao? Đôi mắt to tựa như bò, cằm nhọn có thể đâm chết người, trước ngực
treo cả hai túi silicon, đó là phụ nữ sao?”
Sở Thần phun cả ngụm rượu, chỉ vào anh và cười:
“Chắc không phải đều từ một cái khuôn mẫu lòi ra chứ? Tớ nói
cho cậu biết, đây vẫn còn là trang điểm, khi tẩy trang không thể nào xem được!
Lần trước cùng người kia tắm rửa một cái, tớ sợ tới mức nửa đêm ngủ không được.
Cho nên về sau kiên quyết không thể để các cô ấy ở trước mặt cậu mà tẩy trang,
người chết đều có thể dọa cho sống trở lại.”
Mạc Khiếu Bạch cũng cười. Đây là thời đại của xà tinh hống
hách lộng hành, xấu và đẹp đã sớm không còn cái ranh giới. Ai cũng cao hứng đến
thịnh hành, này là không muốn để cho đàn ông sống sót.
“Này, cậu lần trước việc đó thế nào? Thoạt nhìn không giống
kẻ lẳng lơ, ngược lại càng giống con gái nhà lành.” Sở Thần hỏi.
Mạc Khiếu Bạch sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên, chỉ
cười mà không nói. Trước mắt hiện ra vẻ mặt không chút thay đổi, rõ ràng là như
vậy, chính anh cũng có một chút kinh ngạc.
“Thế nào hả? Thành thật mà nói tớ cũng thấy kỳ lạ, cô ấy như
thế nào lại vui vẻ đi theo cậu? Bọn tớ vốn đang muốn nhìn một màn cậu bị cự
tuyệt.” Sở Thần hỏi.
“Cô ấy tẩy trang cũng khá. Chẳng qua, kỹ thuật kém quá.” Mạc
Khiếu Bạch nói xong bỗng nhiên cười lớn.
Anh chưa gặp qua người phụ nữ cứng đơ như vậy, ngay từ đầu
anh thậm chí còn lo lắng cô vẫn là xử nữ. Cùng cô làm, hoàn toàn không có chút
hưởng thụ, thất vọng xuất hiện trong vô tận. Bất luận có khiêu khích như thế
nào cô vẫn không có phản ứng gì, nói cô hồi hộp lại không giống, bởi vì cô từ
đầu đến cuối mắt vẫn mở to, hơn nữa sắc mặt không chút thay đổi. Chẳng những
không phối hợp, lại còn không xấu hổ theo dõi từng động tác của anh, tựa như
hành vi đang quan sát nghệ thuật vậy. Cho dù anh có như lang hổ đi chăng nữa
thì cũng khó tránh khỏi mất hứng thú mà làm qua loa cho xong chuyện. Lúc đó anh
thực sự đặc biệt muốn hỏi cô một câu, cô rốt cuộc vì cái gì mà đi ra ngoài
chơi, chẳng lẽ là vì để cười nhạo anh? Nhưng sau đó cô lại biểu hiện cực lễ
phép, không làm nũng cũng không đòi tiền, ngay cả nói cũng không nói một chữ
nào.
Đã xa lạ lại càng xa cách, nhưng vô tình lại làm cho người
khác thoải mái. Cho nên anh đối với cô dường như không chỉ là người ngoài cuộc,
chuyện hôn nhân cũng đều thuận miệng mà nói ra. Phản ứng của cô nhìn như bình
thản, rồi lại giống như nỗi buồn ẩn nấp khó mà thành lời. Cảnh này khiến anh
hoàn toàn nhớ kỹ khuôn mặt kia cùng câu nói cuối cùng của cô ấy:
“Chúc anh một ngày tân hôn vui vẻ, cũng hi vọng rằng sau khi
kết hôn, anh có thể đối với vợ mình toàn tâm toàn ý.”
“Hẳn là phụ nữ không thường xuyên ra ngoài đùa giỡn.” Anh bổ
sung một câu.
“Thật là con gái nhà lành ư? Vậy thì cậu cần phải cẩn thận,
nói không chừng khi nào thì liền dẫn một đứa bé lại đây tìm cậu chịu trách
nhiệm, con gái nhà lành rất không dễ chọc.” Sở Thần lắc đầu, lại hỏi: “Cậu có
trả thù lao chưa? Không lưu số điện thoại à?”
“Không đòi tiền, cũng không lưu số điện thoại, ngay cả cái
tên cô ấy cũng chưa để lại, ha ha, giống như chán ghét tớ.” Mạc Khiếu Bạch bĩu
môi.
“Thật hay giả vậy? Còn có như vậy sao?” Sở Thần không tin.
Anh ngẫm lại sau cũng hiểu được việc này từ đầu tới đuôi đều
lộ ra điều bất thường. Con gái nhà lành và gái bán hoa là có sự khác biệt, gái
bán hoa cao cấp liền kiếm một mối làm ăn, còn có thể hồ đồ tùy kêu tùy đến, bản
thân lại còn được chăm sóc chu đáo. Mà con gái nhà lành hưởng thụ xong rồi
không chỉ phải trả thù lao, làm không tốt trái lại còn rước phải phiền toái, cả
ngày tìm lấy bắt mình chịu trách nhiệm. Biến thành người mang bộ dáng bị hại,
nước mắt oa oa lên án mình không bằng cầm thú. Nhưng mặt trái của việc kiếm
tiền lại là sự khôn khéo. Nếu đã leo lên giường đàn ông thì cũng như mua bán
vậy, làm sao có thể kêu khóc đòi trả lại cái danh hiệu trinh tiết?
Người đàn ông không cần phải che giấu, rõ ràng mục đích đã
muốn như vậy, người phụ nữ thông minh cần gì phải giả hồ đồ? Cho nên khi leo
lên giường của bạn nhất định phải nói thành bị lừa gạt, hoặc chính là bị ép
buộc, dù sao tuyệt đối không phải là tự nguyện. Bởi vậy về điểm này người đàn
ông ăn lợi ích không bằng phía sau mãnh liệt âm thầm chịu đựng. Ai bảo từ xưa
đến nay người phụ nữ luôn là phái yếu chứ.
Bởi vì loại phụ nữ này bản tính tham lam, gái bán hoa chỉ
muốn đòi tiền để sống tạm, bọn họ không ngừng đòi tiền, thậm chị còn muốn một
cái danh phận trong tình yêu. Điều không đáng tin cậy nhất là lòng tràn đầy
mong chờ, cũng không biết rốt cuộc là thông minh hay ngu ngốc?
Nhưng người phụ nữ này, anh lại không biết rốt cuộc cô muốn
cái gì. Việc này gác lại trong lòng anh hồi lâu, tựa như khối u càng lớn và
càng to, ép đến ngực của anh vô cùng khó chịu. Vì thế cuối cùng anh cũng tìm
được nguồn gốc căn bệnh kén ăn.
“A, tớ hiểu rồi.” Sở Thần bàng hoàng nhìn Mạc Khiếu Bạch, vỗ
đầu nói.
“Hiểu được cái gì?” Mạc Khiếu Bạch hỏi.
“Tiểu Bạch, tớ đã nói với cậu như thế nào có cái gì đó không
đúng? Cậu không nên đến Zero, có thể nào là coi trọng người phụ nữ kia? Muốn ở
đây ôm cây đợi thỏ?” Sở Thần cười nham hiểm nói.
“Bớt bậy bạ đi! Tiểu tử cậu tưởng tượng không cần quá phong
phú!” Anh lớn tiếng phủ nhận. Trong lòng tránh không khỏi dao động.
“Tiểu Bạch, ha ha, cậu càng không thừa nhận lại càng chứng
minh đó là sự thật. Thành thật mà nói tớ rất nhanh liền không nhớ người phụ nữ
kia có bộ dạng như thế nào rồi, nhưng trong ấn tượng có vẻ như đã từng gặp qua.
Nếu cậu thật sự để bụng chuyện này vậy thì đặt lên người tớ vậy, tớ khẳng định
tìm cô ấy về cho cậu!” Sở Thần vỗ vỗ ngực nói.
“Cậu tìm như thế nào?” Anh hỏi.
“Ha ha, thừa nhận rồi sao? Yên tâm, chuyện này dễ mà. Tuy tớ
không biết người phụ nữ đó, nhưng người đi cùng cô ấy thì tớ biết, đó là Hoa Hồ
Điệp danh tiếng lừng lẫy, Quý Thù a! Tớ khẳng định giúp cậu tìm được tin tức
của cô ấy mà!” Sở Thần nở nụ cười rực rỡ như hoa.
“Quý Thù? Chính là người phụ nữ vứt bỏ Tần Khải sao?” Mạc
Khiếu Bạch hứng thú nói.
“Đúng vậy, ngày đó tớ liền nhận ra cô ấy đến đây, chẳng qua
từ đầu đến cuối cô ấy không thèm liếc một cái ánh mắt về phía tớ, cho nên tớ
cũng không muốn đánh mất giá trị bản thân mà đi xu nịnh cô ấy. Chỉ có điều là
chuyện của cậu, tớ phải tự thân làm lấy thôi. Thế nhưng, nếu người phụ nữ đi
cùng kia là bạn của Quý Thù, ước chừng cũng có thể không phải là con gái nhà
lành.” Sở Thần nói.
Mạc Khiếu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười, ngay cả bản thân mình
cũng không biết muốn gì, chưa gì Sở Thần đã muốn xăn tay áo lên làm rối rồi.
Tiểu tử này đúng là một con quỷ tốt chuyện.
“Có điều cho dù người phụ nữ kia không phải là con gái nhà
lành, nhìn điệu bộ kia đoán chừng đi theo cậu cũng sẽ bám lấy cậu không buông.
Cậu đây là muốn chủ động đi tìm tai vạ sao? Vừa mới chơi xong trò hôn nhân chớp
nhoáng, nay quay đầu lại đã muốn tìm dây buộc mình?” Sở Thần hỏi.
“Tớ xem cậu mới là thiếu cái sợi dây buộc mình, cậu sống
phóng đãng như vậy còn tính chơi tới khi nào? Cậu xem một nhóm người chúng ta
đi, đến tận tuổi này còn có người nào giống cậu cả ngày càn quấy không? Cậu
cũng nên bình tĩnh mà tính toán.” Mạc Khiếu Bạch đánh trống lảng, nhắm ngay Sở
Thần mà nã pháo.
“Như thế nào đã nói đến tớ? Tớ chơi tốt, e ngại ai chứ? Cậu
nhìn xem những người đã lập gia đình, có người nào không đứng núi này trông núi
nọ mà cả ngày nhớ thương hồng hạnh bên ngoài bức tường kia? Cậu nhìn lại cậu
đi, lúc đó chẳng phải mới kết hôn được một tháng liền ly hôn sao, có mặt mũi gì
mà nói tớ?” Sở Thần bất mãn nói.
Anh nở nụ cười, quả thật chính mình nói lời này không có lý
lẽ gì cả. So với số lượng bạn gái cũ, rõ ràng anh so với Sở Thần cũng không ít.
Bây giờ còn hơn cái vợ trước.
“Này, cậu từ đâu mà bây giờ có cái cảm giác muốn hoàn lương
vậy? Đừng nói với tớ cậu ly hôn liền thấu hiểu được hồng trần, kẻ phong lưu nay
lại có ý định chậu vàng rửa tay (5). Vậy sao lại còn muốn tớ thăm dò người phụ
nữ hôm đó để làm chi?” Sở Thần quanh quẩn trở về chủ đề mà Mạc Khiếu Bạch muốn
trốn tránh.
Đúng vậy, tại sao anh muốn làm chứ?
“Tớ chính là đặc biệt cảm thấy nhàm chán, cậu nghĩ lại xem
chúng ta là anh em chưa tốt nghiệp trung học mà suốt ngày ở ngoài phá phách,
hiện tại đều ba mươi cũng vẫn thế. Xung quanh một đám phụ nữ thay đổi, cậu
không biết là càng ngày càng không có ý nghĩa sao. Cậu nói chúng ta vẫn tiếp
tục như vậy mãi sao?”
“Cậu nói như vậy, cũng thật lý lẽ. Tớ nghe lão Trương nói
rằng lão Tạ vừa mới kết hôn, chính là người mà bà của lão chọn. Cuộc sống gia
đình hiện tại đã tạm ổn, còn trải qua những ngày ngọt ngào nữa đấy, lão cũng có
ngày không thấy ra ngoài chơi sao? Nhưng tớ cảm giác được, người phụ nữ này
không thích hợp ở bên cạnh cậu lâu dài, quá phiền phức, quá tham lam. Tớ sẽ
không gặp người nào vô dục vô cầu (6), có lương tâm tốt, đều là bề ngoài càng
Bạch Liên Hoa (7) thì sau lưng thì sau lưng càng một bụng đen tối.
Mạc Khiếu Bạch lắc ly rượu của mình, bất lực lắc đầu.
*Chú thích:
(1) Thái đao: Dao dùng để thái rau, thịt (dao dùng trong
bếp).
(2) Đồng tầu vô khi: Kinh doanh công bằng.
(3) Last single night: Đêm độc thân cuối cùng.
(4) Return single night: Trở về đêm độc thân cuối cùng.
(5) Chậu vàng rửa tay: Cụm từ này ám chỉ nghi thức của giới
giang hồ, khi một người muốn rời bỏ võ lâm, không còn tha thiết với nơi máu đổ,
đầu rơi. Với một nhân vật tên tuổi, khi thực hiện việc này, họ mời các đồng
đạo, bạn và thù đến chứng kiến. Sau khi thắp nhang khấn vái trước bàn thờ người
sáng lập ra môn phái, các đệ tử của nhân vật này bưng ra một chậu nước bằng
vàng, một thanh đoản kiếm vàng và... rửa tay gác kiếm.
(6) Vô dục vô cầu: Không có ham muốn, không có nhu cầu.
(7) Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng. Ý chỉ người phụ nữ tinh
khiết, trong sáng như hoa sen.
Chương 4: Đường phân cách
Tủ quần áo của Tằng Lam có một đường phân cách
vàng, trong đó có 0.618 % là trang phục công sở dành cho những buổi
hội họp, số còn lại đa phần đều là những trang phục đơn giản để cô
mặc đến phòng thí nghiệm như áo phông, quần jeans. Bây giờ đường phân
cách này đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng vì có thêm chiếc áo
cưới và chiếc váy. Điều này khiến cô cảm thấy có chút không thoải
mái, thế nhưng cả hai bộ này lại thật sự thuộc về cô.
Áo cưới là trước khi về nước cô đặc biệt đến cửa
hàng Vera Wang đặt may, thiết kế thật đơn giản nhưng những tầng voan
mỏng rũ xuống kia thật đẹp. Cô rất ít khi mặc váy, nhưng cô đối với áo
cưới cũng ấp ủ những tâm tình như bao người phụ nữ khác. Cô yêu quý
chiếc áo cưới này đến thế, nên cô thật cẩn thận đem nó treo trong tủ
quần áo mình, cũng không nhận ra tỷ lệ của tủ đã mất cân bằng.
Điều này khiến cho cô ý thức được rằng đường phân cách
vàng này đã bị hủy mất là vì bộ váy kia. Chính là hôm cô cùng Quý
Thù trước khi đến Zero đã mua tạm. Hôm đó sau khi cô về đến nhà, thay
bộ váy ra và treo bên cạnh chiếc váy cưới, rõ ràng là màu đỏ rất
nhạt, đột nhiên lại trở nên rất chói mắt. Đó là một lần thí nghiệm
thất bại, giống như một vết nhơ cô không có kiên nhẫn cũng không có
cách nào thay đổi được.
Nghĩ bụng sẽ không mặc lại hai bộ đồ này thêm một lần
nào nữa, cần gì phải treo trong tủ làm gì. Cô lấy ra một cái hộp
lớn, đem hai bộ đồ nhét vào, sau đó đem chiếc hộp nhét xuống dưới
gầm giường. Như vậy là tốt rồi, đường phân cách vàng đã trở lại. Cô
cũng nên khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
Cô không gọi lại cho Dương Mâu, cũng không nghe thấy
bất cứ tin tức nào về anh ta nữa. Hai người đã từng thân mật như
thế, cứ như vậy mà kết thúc sạch sẽ. Không phải không cảm thấy
buồn, chỉ là cô không yếu đuối đến mức cả ngày chìm đắm trong sự đau
lòng của mình. Cô cho rằng cô có thể quên đươc anh. Cô làm người xưa
nay đều không thích dây dưa. Nên trong hai ngày này cô đã lấy lại tinh
thần, trở về làm việc, trước đó cô còn đặc biệt xin ba ngày phép,
chuẩn bị cùng với Dương Mâu ra bờ biển.
Thí nghiệm của cô vẫn rất bận rộn, dù sao thì cô
cũng là một người mới vừa về nước, đối với hoàn cảnh thí nghiệm
và quan hệ nhân sự trong nước đều phải bắt đầu thích ứng từ đầu.
Tuy cô vừa về đơn vị đã nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của giáo sư
chính, nhưng muốn được công nhận thật sự lại là điều không dễ dàng.
Ở viện nghiên cứu hàng đầu quốc gia này đa số đều là nam, phó nghiên
cứu viên khoảng bốn mươi tuổi chiếm phần lớn, còn cô chỉ là một cô
nhóc con thế mà lại được đảm nhận chức vụ giáo sư chính, áp lực
lớn biết bao. Huống hồ trong lĩnh vực nghiên cứu này, xưa nay phái nữ
vốn yếu thế hơn nhiều, còn cô lại không phải một người biết giao
tiếp. Cho nên việc duy nhất cô có thể làm là nhanh chóng tạo ra chút
thành tích, dùng thành quả để thiết lập chỗ đứng cho mình.
Cô mỗi ngày đều đi sớm về khuya, vì thời gian thí nghiệm
không cố định, mỗi ngày ba bữa đều không cách nào đúng giờ đúng
giấc được. Buổi chiều, sau bốn tiếng đồng hồ mới làm xong một biểu
đồ phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp DNA, bệnh đau dạ dày lại tái
phát. Từng cơn từng cơn đau thắt khiến cô hít thở cũng khó nhọc, giao
lại thí nghiệm trên tay cho trợ lí, cô miễn cưỡng ôm bụng gục trên
bàn làm việc, bỗng nhiên cứ như vậy mà nhớ tới Dương Mâu.
Cô nhớ tới năm thứ tư ở Mỹ, cô đã quen với việc một
mình trong phòng thí nghiệm sinh vật dưới tầng hầm mà soi kính hiển vi,
mỗi lần làm xong đều đã là nửa đêm, sau đó một mình cô độc. Hừng đông
hai, ba giờ sáng ôm bụng đói lái xe về nhà. Có một đêm khi cô bước ra khỏi
phòng thí nghiệm, nhìn thấy mọi thứ đều phủ một màu trắng sáng,
tuyết trắng như lông vũ bao phủ mọi thứ trên mặt đất, trời đất đều
không phân được rõ ràng, sau đó lại thấy một người đàn ông từ trong
màn tuyết bước xuống xe, nở nụ cười thân thiết nhìn cô nói: “Tằng
Lam, anh mang thức ăn khuya đến cho em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Mở ra bình giữ nhiệt, thì ra là một chén cháo vẫn
còn hơi nóng. Mắt cô đột nhiên có chút đau nhức, sau đó có chút lúng
túng cười cười, không biết phải nói gì. Anh cũng chỉ ngây ngô cười,
bọn họ đều là những người không giỏi nói chuyện, nhất là vào thời khắc
tuyệt đẹp thế này. Cô húp một ngụm cháo, nóng nóng, tim cô cũng theo
thế mà ấm lên. Chính là người này, cô tự nói với chính mình.
Thật ra như thế nào mới là yêu một người, Tằng Lam
không rõ. Nhưng vào thời khắc đó cô làm rõ được một chuyện khác, đó
là cô muốn cùng người đàn ông này xây dựng một gia đình.
Trước giờ cô chưa từng mong đợi một tình yêu mãnh
liệt. Thứ tình cảm không thể dùng lí trí và logic để phán đoán với
cô mà nói có nguy cơ quá lớn. Cô chỉ muốn có một mái nhà, cô đơn
độc một mình quá lâu rồi. Thật ra khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô có thể
ở lại nước ngoài phát triển, nhưng cô đã trở về, bởi vì Dương Mâu
không thể bỏ lại người mẹ đang bệnh ở quê nhà. Cô cảm thấy chỉ cần
hai người ở bên nhau, nhà ở đâu cũng không quan trọng. Viện nghiên cứu
tài trợ cho cô một khoản phí mua nhà không nhỏ, cô đem toàn bộ chi trả
cho tiền đặt cọc của căn nhà. Bản thân cô cũng không quan trọng lắm chuyện
mua nhà, cô đối với nền kinh tế bong bóng của bất động sản trong
nước vốn không lạc quan. Nhưng Dương Mâu rất hy vọng có thể để cha mẹ
anh nhìn thấy con mình vừa về nước là lập tức an cư lập nghiệp, thế
nên cô đành im lặng thỏa hiệp, bởi vì cô cho rằng Dương Mâu chính là
người phù hợp với cô, cô cần dốc toàn lực ủng hộ anh ta.
Quý Thù nói:
“Tằng Lam, cậu đối với Dương Mâu xem như tận tình tận
nghĩa rồi.”
Cô cười khổ, cái cô muốn căn bản không phải là câu
nói tận tình tận nghĩa hoa mỹ kia, cô muốn một gia đình.
“Ít ra vẫn còn căn nhà, Dương Mâu đem toàn bộ căn nhà
để lại cho cậu, xem như còn chút lương tâm.” Cao Hưng an ủi cô, nhưng
người đã đi, giữ lại căn nhà trống không thì có ý nghĩa gì?
Cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy phát
hiện trên người được khoác thêm một chiếc áo trắng. Trợ lí Tần Chinh
ở phía sau chu đáo rót cho cô một ly nước nóng:
“Tằng Lam, dạo gần đây trạng thái tinh thần của cô
không tốt, là do mệt mỏi quá sao?”
“Có lẽ vậy, thời gian của dự án này quá gấp, hại
anh cũng phải ở lại làm thêm giờ cùng tôi.” Tằng Lam cười nói.
“Đi theo cô học được rất nhiều thứ, mệt một chút có
gì đâu. Nhưng cô cũng đừng để mình vất vả quá, mấy thí nghiệm nhỏ
thì cứ yên tâm mà giao cho tôi làm.” Tần Chinh rất siêng năng, cũng là
một trợ lí đáng tin.
“Tôi ngủ bao lâu rồi? Kết quả phân tích phản ứng chuỗi
trùng hợp lúc nãy thế nào?” Tằng Lam nhíu mày, vừa xoa xoa chỗ dạ
dày.
“Yên tâm, kết quả rất tốt, hay là hôm nay cô về nghỉ
ngơi sớm đi, hai mẫu vật còn lại để tôi lo, ngày mai nhất định sẽ
giao kết quả cho cô.” Tần Chinh trưng ra một nụ cười tự tin.
“Cảm ơn, nếu làm chậm trễ việc anh cùng bạn gái
hẹn hò thì đừng trách tôi.” Tằng Lam cũng cười.
“Hắc, loại sinh vật như bạn gái căn bản là không
thích hợp với loại người như chúng ta, so với nuôi thú cưng khó hơn
nhiều.” Tần Chinh vừa lắc đầu vừa cười nói.
Tằng Lam không trực tiếp về thẳng nhà, cô đậu xe ở
viện nghiên cứu, một mình đón tàu điện ngầm đến khu thương mại ở
trung tâm thành phố. Tầng chín của quảng trường Thái Hưng có một tiệm
cháo, Dương Mâu đã từng dẫn cô đến nhiều lần. Anh ta nói:
“Tằng Lam, em nên ăn cháo nhiều, chăm sóc tốt cho dạ
dày của em.” Cô không phải có ý trở về chốn cũ để đau buồn, cô chỉ
đơn thuần là đau dạ dày, muốn ăn chén cháo thôi.
Nhưng cuối cùng cô cũng không ăn được cháo, vừa ra
khỏi tàu điện ngầm, vẫn chưa qua đường thì đã nhìn thấy hai người
đang ôm nhau bước ra từ cửa lớn của quảng trường Thái Hưng. Trên mặt
người đàn ông đó vẫn là nụ cười ấm áp, dịu dàng. Người phụ nữ bên
cạnh kia vẫn là lần đầu cô nhìn thấy. Thì ra cô ta trông như vậy. Thân
người không cao, vừa gầy vừa nhỏ, lớp trang điểm trên mặt quá đậm nên
nhìn không rõ, đôi giày cao gót thì rất đẹp. Ngoại hình như thế,
không cao không thấp, cũng chỉ thuộc nhóm người bình thường đông đúc
kia thôi. Còn nghĩ rằng cô ta đẹp đến thế nào.
Dương Mâu một tay xách rất nhiều túi, tay còn lại vô
cùng dịu dàng ôm lấy eo của người phụ nữ kia. Tình chàng ý thiếp,
đúng là trời tạo một đôi. Lúc anh ta ở bên cô ngay cả nắm tay cũng
rất ít. Cô cảm thấy thật nực cười, Dương Mâu thân thuộc đến thế nhưng lại
không còn như trước nữa. Như bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, từng cử chỉ của anh
đều toát lên vẻ dịu dàng, sự ngọt ngào trong lòng dường như tràn cả ra ngoài.
Xem ra anh ta thật sự đã tìm thấy hạnh phúc.
Cô vốn còn hy vọng anh sẽ ngã một cú thật đau, nhưng bây giờ
lại cảm thấy không cần thiết nữa. Cách nhau một con đường, từ nay giữa cô và
Dương Mâu cũng xuất hiện một đường phân cách như thế. Họ đã không còn là người
chung đường, bây giờ họ chỉ là những người qua đường ngay cả đi lướt qua nhau
cũng không còn cơ hội.
Đột nhiên cô khóc. Cơn đau thắt dạ dày nhắc nhở cô, sau này
sẽ không còn ai khuyên cô phải ăn cháo để tốt cho dạ dày, không còn ai đến đón
cô trong đêm tuyết rơi, và không còn ai cùng cô xây đắp cái gia đình kia nữa.
Chuông điên thoại reo lên thật không đúng lúc, cô hít một
hơi thật sâu, vừa nhấn phím nhận cuộc gọi liền nghe tiếng nói đầy kích động của
Quý Thù:
“Cưng à, người đàn ông đó đang hỏi thăm về cậu đó, bước đầu
tiên này của cậu rất thành công nha!”
“Người đàn ông đó? Ai đang nghe ngóng về mình?”
Trong một lúc cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, mới
vừa rồi ánh mắt còn đang dõi theo bóng dáng hai người bên kia đường, vừa nhận
cuộc điện thoại thì người đã không thấy nữa. Cô không biết Dương Mâu dẫn người
phụ nữ kia đã đi đâu rồi.
“Chính là người đêm đó ở Zero đó!” Quý Thù kích động nói.
“Anh ta tìm mình làm gì, đáng lý ra anh ta đã kết hôn rồi
mà.” Cô nhớ đến gương mặt tà mị của người đàn ông đó.
Là cô quá lạc hậu rồi sao, sự ràng buộc của hôn nhân đối với
đàn ông chẳng lẽ nhỏ đến mức có thể xem như không có sao? Chẳng trách ngay cả
Dương Mâu cũng học người ta ngoại tình.
“Có hứng với cậu chứ sao, dù thế nào chuyện này cũng cho
thấy sức hấp dẫn của cậu vẫn rất lớn, hàng tốt như anh ta cũng để mắt đến cậu
rồi.” Quý Thù vốn không quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh ta.
“Đừng cho anh ta biết bất cứ thông tin nào liên quan đến
mình.” Cô nói một cách dứt khoát.
“Yên tâm, mình đã giúp cậu chặn lại rồi. Đàn ông như thế chỉ
một lần là đủ, chơi không lại bọn họ đâu. Hao tâm tổn lực, huống hồ cậu rõ ràng
không cùng đẳng cấp với anh ta.” Vào lúc mấu chốt Quý Thù rất đáng tin.
Tằng Lam chỉ ừ một tiếng, không hề có ý muốn tiếp tục nói về
đề tài này.
“Cao Tiểu Hưng nói tối thứ sáu này công ty cậu ấy có mở
tiệc, có rất nhiều danh nhân tới tham dự. Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chút
đi, quen biết thêm một số đàn ông cũng tốt.” Quý Thù chuyển sang đề tài khác.
“Thứ sáu mình có một thí nghiệm kéo dài mười bảy tiếng,
nên...” Tằng Lam nhẹ giọng nói.
“Không được, cậu không đến không được, Tằng Lam, cậu phải
đem chuyện yêu đương xem thành một đề tài nghiêm túc mà thực hiện. Mình phải
đôn đốc cậu, không để cậu bỏ bài tập được!” Quý Thù lớn tiếng nói.
Tắng Lam biết mình không thể nào lay chuyển Quý Thù nên cũng
không tiếp tục tranh cãi. Quen biết thêm một vài người cũng tốt, dù sao cô cũng
ở nước ngoài nhiều năm, trở về nước thì chẳng giao tiếp với ai nữa.
“Bộ đồ lần trước cậu vẫn giữ chứ? Cứ mặc nó đi, dù sao cũng
chưa ai thấy qua.”
“Ừm, ở dưới gầm giường của mình.”
“Bộ váy mắc như thế mà cậu lại đem nhét dưới gầm giường!”
“...” Cô không muốn cho Quý Thù biết thật ra dưới gầm giường
vẫn còn một bộ áo cưới.
Đóng điện thoại, gió thổi lên má cô có chút đau, lúc này cô
mới nhớ ra khi nãy vừa mới khóc. Dạ dày đau không chịu được, cô liền bắt ngay
chiếc taxi chuẩn bị về nhà, khi mở cửa xe ánh mắt cô vô tình bắt gặp đôi mắt ở
cách đó không xa. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi bước vào xe, vừa ngổi xuống lại cảm
thấy người đó trông rất quen mặt.