Thần thoại Hy Lạp - Chương 03
HỘI ÔLANHPICH[1]
[1] Jeux Olympiques, Olympiades.
Hội Ôlanhpich là một
trong những hội lớn nhất của nhân dân Hy Lạp thời cổ. Hội mở ở đô thành
Ôlanhpi[2] trên bờ sông Anphê vùng Êliđ, Tây Bắc bán đảo Pêlôpônedơ. Theo
truyền thuyết, trước khi có tục mở hội này thì nơi đây hàng năm thường mở hội
lễ tang để giỗ, để tưởng niệm công ơn của người anh hùng Pêlôp. Người sáng lập
ra, chế định ra Hội Ôlanhpich là Hêraclex. Chàng đã sử dụng những nghi lễ, tập
tục trong hội lễ tang, giỗ Pêlôp để cúng tế thần Dớt. Thật ra thì Hội Ôlanhpich
có nguồn gốc từ thời kỳ tiền Hy Lạp. Hàng năm vào mùa thu nhân dân mở một hội
mùa để dâng cúng cho một vị nữ thần của Đất và thần Crônôx. Sau này mới ra đời
truyền thuyết Pêlôp hàng năm mở hội để tưởng niệm công ơn Hêra, vị nữ thần của
hôn nhân và gia đình và Hêraclex, chuyển hội lễ tang, giỗ Pêlôp sang hội thờ
cúng thần Dớt. Về người sáng chế ra những trò thi đấu trong Hội Ôlanhpich có ba
truyền thuyết quá cho ba người khác nhau: Hêraclex người đảo Cret và anh em của
chàng là những người Đăctin (Dactáles) - Hêraclex, vị anh hùng của mười hai kỳ
công, người thành Tebơ - và Pêlôp, người xứ Phrigi đã mở mang sự nghiệp ở phía
Bắc bán đảo Pêlôpônedơ và con cháu ông ta sau này đã chinh phục cả thành Miken
của những người Akêen. Các nhà Hy Lạp học tổng hợp cả ba truyền thuyết đó lại
và đưa ra một nhận xét: Truyền thuyết Hêraclex người đảo Cret, phản ánh có một
thời nền văn hóa Cret đã giữ vai trò thống trị trong khu vực Đông - Nam Địa
Trung Hải, những người Cret là những người ưa chuộng thể dục thể thao -
Hêraclex người thành Tebơ và những con cháu của mình gắn với thời kỳ sau cuộc
di dân của những người Đôriêng từ phía Tây Bắc tràn xuống bán đảo Hy Lạp.
Hêraclex đã khôi phục những trò thi đấu của người Cret xưa kia để phục vụ cho
những người chủ mới của bán đảo Hy Lạp: Đôriêng - Pêlôp cho ta thấy một dạng
thái của những hội lễ tang thời kỳ nền văn hóa Miken là hội thi đấu thể dục thể
thao. Tập tục thi xe ngựa gắn với truyền thuyết Pêlôp chiến thắng Nômaôx trong
cuộc đua xe ngựa đoạt được phần thưởng: con gái của nhà vua và ngôi báu.
[2] Olympie, Olympia.
Một truyền thuyết lịch
sử khác kể rõ thêm: Xưa kia vùng đất Êliđ thuộc quyền trị vì của nhà vua
Iphitôx (Iphitos). Lúc này vương quốc của Iphitôx đang gặp nhiều tai họa: nạn
đói và bệnh dịch hoành hành, nhân tâm lá tán, loạn lạc và cướp bóc nổi lên như
ong vỡ tổ. Theo một lời truyền phán của thần mà nhà vua cầu xin được ở đền thờ Đenphơ
là muốn giải trừ được tai họa thì phải mau mau khôi phục lại Hội Ôlanhpich mà
xưa kia Hêraclex đã chế định. Thuở ấy giữa vương quốc Êliđ của Iphitôx và vương
quốc Xpart của Liquáagơ (Licurgue) đang có mối hiềm khích, xung đột. Cuộc sống
của người dân Xpart cũng không hạnh phúc gì hơn cuộc sống của những người dân
Êliđ. Vua Iphitôx thương nghị với vua Liquáagơ tạm thời hòa hoãn mối xung đột
cùng nhau khôi phục lại Hội Ôlanhpich như lời thần truyền phán. Xpart ưng
thuận. Thế là Hội Ôlanhpich được khôi phục lại do sự cố gắng và đóng góp công
sức của cả hai bên, trong những ngày hội, hai bên sẽ tranh tài đua sức trong
các cuộc thi đấu thể dục thể thao, võ nghệ để "... khẳng định sự vĩ đại
của con người bằng sức lực và sự khôn khéo chứ không phải bằng vũ khí và đổ
máu...". Từ đó trở đi, Hội Ôlanhpich trở thành một biểu tượng của Hòa Bình
và Hữu Nghị, của vẻ đẹp về sức lực và sự khôn khéo của con người. Năm 776 trước
Công nguyên, sau vài kỳ không mở hội được, Hội Ôlanhpich được mở lại khá to và
trọng thể. Kể từ đó cho đến năm 304 sau Công nguyên, Hội Ôlanhpich được tổ chức
đều đặn theo định kỳ bốn năm một lần không bị gián đoạn một kỳ hội nào, cũng từ
đó người Hy Lạp lấy năm đáng ghi nhớ này, 776 trước Công nguyên làm chuẩn để
tính lịch theo chu kỳ mở hội. Cách tính lịch này được áp dụng từ thế kỷ IX
trước Công nguyên. Ngoài cách gọi Hội Ôlanhpich thứ nhất, thứ hai (Ôlanhpich I,
Ôlanhpich II...) còn có cách gọi năm, thí dụ năm 760 trước Công nguyên là năm
thứ nhất của kỳ Hội Ôlanhpich I, năm 756 trước Công nguyên là năm thứ nhất của
kỳ Hội Ôlanhpich VI, năm 755 là năm thứ hai của kỳ Hội Ôlanhpich thứ VI...
Hội Ôlanhpich mở vào
ngày thứ mười của tuần trăng đầu trước ngày hạ chí, theo dương lịch là vào ngày
22 tháng sáu, kéo dài từ năm cho đến bảy ngày. Lúc đầu vì các môn thi ít, Hội
chỉ tiến hành có ba ngày, từ thời kỳ Hy Lạp hóa (thế kỷ thứ IV trước Công
nguyên) bốn ngày, và sau đó tăng lên năm đến bảy ngày. Những lực sĩ tham dự thi
đấu phải đăng ký trước và tới Êlix trước ngày khai mạc chừng hai tháng để tập luyện
dưới sự hướng dẫn và huấn luyện của các Henlanôđich. Henlanôđich là những huấn
luyện viên, trọng tài và thành viên cấu thành ban giám khảo, tuyển chọn trong
hàng ngũ những công dân của thành bang Êlix. Kỳ hội lần thứ I (năm 580 trước
Công nguyên) chỉ có hai Henlanôđich, sau tăng dần lên đến mười rồi mười hai.
Mỗi kỳ Hội, chính quyền lại tuyển chọn lại những Henlanôđich. Các Henlanôđich
là những người chịu trách nhiệm khá nặng nề trong công việc tổ chức và điều
hành Hội Ôlanhpich. Họ phải tập trung ở Êlix tám tháng trước ngày khai mạc.
Những công dân phạm Pháp dù có tài năng cũng không được quyền thi dấu vì theo
quan niệm của người Hy Lạp cổ xưa có làm như vậy mới bảo đảm được tính chất
thiêng liêng, cao cả của ngày hội. Lúc đầu hội chỉ mở cho công dân của hai
thành bang Xpart và Êlix. Từ kỳ hội lần thứ XXX (660 trước Công nguyên) mở rộng
cho tất cả công dân các thành bang trên đất Hy Lạp tham dự. Tới kỳ Hội lần thứ
XL (620 trước Công nguyên) mở rộng cho công dân các thuộc địa Hy Lạp tham dự.
Chắc chắn rằng danh từ "helianodikês” (henlanôđich) chỉ ra đời khi Hội
Ôlanhpich trở thành Hội của toàn thể con dân đất nước Hellade (Hy Lạp). Để
chuẩn bị mở hội, các thành bang Hy Lạp cử một loại quan chức đặc biệt gọi là
Têôri (Théorie, Théore) đại diện cho thành bang của mình, họp lại, bàn với nhau
về chuẩn bị tổ chức và nghĩa vụ đóng góp. Đây là một loại sứ thần đặc biệt của
thành bang chuyên đảm nhận những nhiệm vụ thiêng liêng và quan trọng có tính
chất tôn giáo như: đến các đền thờ cầu nguyện và xin thánh thần ban cho lời chỉ
dẫn, chủ tọa các lễ hiến tế thần linh, chủ trì các lễ rước trong các hội lễ,
đích thân thay mặt cho thành bang dâng lễ vật lên bàn thờ các vị thần. Thí dụ ở
Aten, Têôri hàng năm thay mặt cho thành bang sang đảo Đêlôx để chủ trì lễ hiến
tế thần Apôlông. Trong ngày khởi hành và ngày trở về của Têôri, thành bang Aten
đình chỉ việc tuyên án tử hình các phạm nhân. Cuộc họp của các Têôri định ngày
tổ chức hội, định thời gian đình chiến (thường là một tháng) sau đó loan báo
cho các thành bang không có đại diện đến dự họp được biết. Tiếp theo là các
thành bang cử các đoàn lực sĩ tham gia thi đấu tới luyện tập ở trường đấu (sân
vận động) Êlix, một địa điểm gần Ôlanhpich.
Đối với người dân Hy
Lạp mỗi kỳ mở hội là một dịp để hiểu biết đất nước và con người, một dịp để thi
thố tài năng, nhưng cũng đồng thời là một dịp để các thành bang thể hiện lòng
tự hào về sự cai trị, quản lý, giáo dục công dân và đất nước của mình. Người ta
nô nức kéo nhau đi dự hội. Những ngày gần khai mạc không khí thật là tưng bừng,
nhộn nhịp. Từ các ngả đường, người ở khắp nơi đổ về. Đền thờ các vị thần không
lúc nào vắng người. Các lực sĩ cầu nguyện thần thánh ban cho mình thắng lợi.
Những người thân thích của các lực sĩ cầu nguyện, công dân của các thành bang
cầu nguyện. Phụ nữ không được quyền dự hội dù là phụ nữ quý tộc, vợ con của
những nhà cầm quyền. Người phụ nữ duy nhất được quyền dự hội là viên nữ tư tế
của nữ thần Đêmêter Khaminê. Nhưng nô lệ và những người Dã Man, tức là những
người nước ngoài (Hy Lạp xưa kia gọi những người nước ngoài bằng danh từ này)
lại được quyền dự hội song không được quyền thi đấu. Nếu vi phạm vào những điều
nghiêm cấm, kẻ phạm tội sẽ bị xử tử bằng hình phạt đẩy xuống vực thẳm. Đêm
trước ngày khai mạc không khí lại càng náo nhiệt hơn. Người ta đeo mặt nạ, rước
đuốc, ca hát cổ động cho ngày hội và cho thành bang của mình. Các nhà thơ đọc
những bài thơ vừa sáng tác ca ngợi đất nước Hy Lạp, thành bang của mình, ca
ngợi vẻ đẹp của người lực sĩ, vinh quang của người chiến thắng, đọc thơ đệm
theo đàn lia hoặc đàn kitar. Tiếng súc vật kêu bị giết để làm lễ hiến tế, tiếng
đàn sáo, ca hát, vui đùa, cầu nguyện hòa lẫn vào nhau tạo thành một bầu không
khí tưng bừng, sôi động kéo dài gần như suốt đêm. Bên bờ sông Anphê là những
căn lều của những người dự hội, những đoàn vận động viên "làng
Ôlanhpich" đèn đuốc sáng rực. Ngày khai mạc, mọi người đi đến sân vận động
với y phục đẹp đẽ nhất. Họ đội một vòng hoa trên đầu và ai ai cũng mang theo
hoa để cổ động. Trước cửa sân vận động, ban tổ chức niêm yết một bản danh sách:
1 - Tên những người bị
chính quyền cấm không cho tham dự vào ban giám khảo. Những người này là những
công dân đã phạm pháp hoặc nổi tiếng là những người bịp bợm, dối trá, bè cánh,
tóm lại là không đủ tư cách tuyển chọn vào ban giám khảo. Tất nhiên đây là những
công dân của thành bang Êtiđ.
2 - Tên những
Henlanôđich đã huấn luyện cho các đoàn vận động viên trong những tháng vừa qua.
3 - Tên các Têôri của
các thành bang sẽ chủ tọa lễ khai mạc, gồm có: lễ hiến tế các vị thần, lễ thề
nguyền sẽ điều hành các cuộc thi đấu với tinh thần vô tư, trung thực và thượng
võ.
Ngày khai mạc chỉ tiến
hành những nghi lễ chứ không thi đấu. Sau khi mọi người đã vào sân vận động, lễ
khai mạc bắt đầu. Tiếp đó là lễ giới thiệu các thành viên trong ban giám khảo.
Những thành viên này tuyển chọn trong số Henlanôđích, có khi là toàn bộ số
Henlanôđích. Ngay từ đêm trước những Henlanôđích trong ban giám khảo đã phải
làm lễ thề nguyền trước bàn thờ thần Dớt là sẽ điều khiển, giám định các cuộc
thi đấu với tinh thần vô tư, trung thực và thượng võ. Trong y phục đỏ thẫm, đầu
đội một vòng hoa, những Henlanôđích đứng lên với một niềm tự hào cao cả rồi xếp
hàng đi diễu hành quanh sân vận động chào khán giả. Tiếp đến lễ thề nguyền và
cuộc diễu hành của các đoàn vận động viên.
Sân vận động được xây
dựng ở phía đông thành Ôlanhpi, tiếng Hy Lạp gọi là “Xtađiông”[3]. Điều làm cho
chúng ta ngạc nhiên và khâm phục là sân vận động của Hy Lạp cổ đại đã có một
quá mô khá rộng lớn và hơn nữa lại là một công trình kiến trúc đẹp đẽ. Nó có
thể chứa được tới 50.000 người, chỗ ngồi xây bằng đá hoa cương. Riêng vũ đài
cho các lực sĩ thi đấu cũng có một diện tích khá rộng: 213m x 29m. Cần phải nói
thêm: trong đô thành Ôlanhpi còn có một khu vực dành riêng làm nơi tập luyện
cho các lực sĩ. Ở đây ngoài sân bãi còn có những căn phòng để luyện tập những
môn không cần phải có một không gian rộng, có phòng nghỉ, phòng tắm, phòng vệ
sinh... Và ngay cạnh khu vực tập luyện này là khu nhà ở cho các vận động viên
từ bốn phương tới tập huấn trước khi bước vào thi đấu trong ngày hội. Lúc đầu
các môn thi chưa phong phú, mới chỉ có môn thi chạy, cự ly và chiều dài của
Xtađiông. Sân vận động, theo người Hy Lạp, bằng 600 lần chiều dài của bàn chân
người anh hùng Hêraclex, tính ra ngày nay là 197,27 mét. Từ Hội lần thứ XIV môn
chạy Xtađiông (cự ly ngắn) 197,27 mét được tăng gấp đôi trở thành môn chạy dài.
Hội lần thứ XV thêm môn chạy đường dài lúc đầu bằng tám lần Xtađiông, đến các
lần Hội sau tăng lên mười, rồi mười hai và cuối cùng là hai mươi bốn. Hội lần
thứ XVIII đưa vào thi đấu năm môn phối hợp: chạy, nhảy, vật (palê), ném đĩa,
phóng lao. Hội lần thứ XVIII đưa vào môn đấu quyền (pugmê pugilat). Hội lần thứ
XXV đưa vào môn thi xe tứ mã (quadige) và môn Păngcrat (pancrate, pankration),
một môn võ kết hợp giữa vật với quyền. Hội lần thứ XXVII tổ chức một giải riêng
cho các thiếu niên. Hội lần thứ LXV đưa vào môn chạy vũ trang. Từ thế kỷ V
trước Công nguyên thêm tiết mục các nhà thơ biểu diễn các tác phẩm của mình.
Môn thi xe tứ mã và thi ngựa tiến hành vào ngày cuối cùng, thường chỉ những
công dân giàu có mới có điều kiện tham dự. Tuy nhiên, hội chấp nhận cả trường
hợp người dự thi thuê ngựa và xe, thuê cả vận động viên điều khiển xe. Đương
nhiên các môn thi đấu trong Hội Ôlanhpich ngày xưa không phải chỉ có thế. Còn
có những môn như "cử tạ" mà ngày xưa là cử một tảng đá lớn, nhảy dài,
nâng "tạ" nhảy ba bước...
[3] Tiếng Hy Lạp:
stadion. Tiếng La Tinh: stadium. Tiếng Pháp: stade.
Ngày cuối cùng: lễ bế
mạc. Một đám rước dẫn đầu là mười hai vị Henlanôđich, tiếp sau là những lực sĩ
đoạt giải mà người Hy Lạp xưa gọi là Ôlanhpiônich (Olámpionique), các viên tư
tế, các quan chức trong bộ máy chính quyền, đi đến bàn thờ các vị thần làm lễ
hiến tế tạ ơn. Các Ôlanhpiônich được cử ra dâng lễ. Sau đó đám rước tiến về
dinh thự nơi ở và làm việc của các quan chức cao cấp trong bộ máy chính quyền.
Tại đây chính quyền mở tiệc chiêu đãi trọng thể mừng Hội Ôlanhpich kết thúc
thắng lợi.
Những Ôlanhpiônich,
trong ngày kết thúc, được các Henlanôđich đội lên đầu một vòng hoa (lá) ôlivơ
cắt ra từ những cây Ôlivơ thiêng liêng trong khu vực đền thờ các vị thần. Đặc
biệt có những cành ôlivơ được cắt bằng những con dao vàng để tặng riêng cho
những Ôlanhpiônich thiếu niên và gửi về tặng gia đình của "chú"
Ôlanhpiônich đó. Ngoài vòng hoa ôlivơ, những Ôlanhpiônich còn được trao tặng
một cành cọ. Những vận động viên nào đoạt được ba giải nhất trong ba môn thi
đấu ở một kỳ hội thì được chính quyền tạc tượng đặt ở khu vực Ôlanhpi. Tên tuổi
của lực sĩ đó, quê hương, tên cha, được long trọng đọc nhiều lần cho các khán giả
biết, được khắc vào dưới chân tượng, hoặc bia đá, bia đồng để làm tài liệu lưu
trữ và kỷ niệm.
Trong bữa tiệc chen vào giữa những tuần rượu nho
thơm ngon nổi tiếng đưa từ đảo Lexbôx tới và trong làn khói thuốc thơm ngạt
ngào, sản phẩm danh tiếng của xứ Texxali... là tiếng ca hát của đội đồng ca,
tiếng ngâm thơ trầm bổng của các thi sĩ, tiếng đọc văn hùng hồn của những nhà
hùng biện. Người ta chúc tụng nhau, trao đổi kinh nghiệm và hứa hẹn gặp nhau
trong kỳ hội tới.
Những thành bang có lực sĩ đoạt được danh hiệu
Ôlanhpiônich tổ chức một lễ rước đoàn lực sĩ của mình về rất trọng thể, đi đầu
là những Ôlanhpiônich. Đám rước khi về tới thành bang liền đi thẳng tới ngôi
đền thờ vị thần bảo hộ và đích thân những Ôlanhpiônich được vinh dự dâng vòng
hoa chiến thắng lên bàn thờ. Sau đó là "liên hoan" chào mừng những
người chiến thắng. Có những thành bang trao giải thưởng bằng tiền cho những lực
sĩ đoạt giải. Những Ôlanhpiônich được chính quyền ban cho những sự ưu đãi đặc
biệt: được miễn trừ các nghĩa vụ đóng góp, được dành cho những vị trí danh dự
trong các nghi lễ hội hè của thành bang, ở một số thành bang những Ôlanhpiônich
thiếu niên cũng được hưởng quyền ưu đãi ưu tiên như người lớn.
Trong thời gian mở Hội Ôlanhpich cũng đồng thời
mở luôn hội chợ cho toàn nước Hy Lạp. Thương nhân của các thành bang đang có
mối thù địch, nạn nhân của chính sách "cấm vận", nhân dịp hội chợ này
có thể ký kết những hợp đồng mua bán mà họ có thể thanh toán với nhau trong kỳ
Hội Ôlanhpich sau.
Những cuộc khai quật khảo cổ học ở Ôlanhpi vào
những năm 1890 - 1897 và 1936 - 1941 cho chúng ta một hình ảnh tương đối cụ thể
về khu vực tổ chức Hội Ôlanhpich. Người ta tìm thấy khoảng 130 bức tượng,
13.000 đồ đồng, 10 bia đồng và... đặc biệt quan trọng hơn nữa, người ta đã tìm
thấy ngôi đền thờ thần Dớt, một công trình kiến trúc nổi tiếng do Libông[4] xây
dựng. Người ta cũng tìm thấy dấu vết, di vật của đền thờ người anh hùng Pêlôp
xây dựng vào khoảng cuối thiên niên kỷ II trước Công nguyên. Trong số những bức
tượng tìm được có bức tượng Hermex và chú bé Điônidôx của Praditen[5], bức Dớt
Ôlanhpiêng của Phiđiax[6].
[4] Libon, quãng sau 468 trước Công Nguyên. Nhà
kiến trúc danh tiếng.
[5] Praxitèle (quãng 390 – 330 trước Công
Nguyên). Nhà điêu khắc danh tiếng.
[6] Phidias (quãng 490 – 431 trước Công Nguyên).
Nhà điêu khắc vĩ đại.
Quanh khu vực tổ chức hội là một cánh rừng thưa
nhỏ, được trồng để làm hàng rào. Nơi đây dựng đền thờ các vị thần. Lớn nhất là
đền thờ thần Dớt. Ngoài ra còn có những hành lang với những hàng cột bằng đá
cẩm thạch, tượng các lực sĩ do các thành bang góp công góp của để trang trí cho
khu vực thiêng liêng này. Toàn bộ khu vực Ôlanhpi được các thành bang nhất trí
quyết định là nơi bất khả xâm phạm, là tài sản thiêng liêng của toàn đất nước
Hy Lạp mà các thành bang có nghĩa vụ phải bảo vệ và làm cho nó ngày càng đẹp đẽ
hơn lên. Từ lần mở hội đầu tiên năm 776 trước Công nguyên (thế kỷ VIII) ảnh
hưởng của Hội Ôlanhpich dần tỏa rộng và dần thu hút các thành bang trên đất Hy
Lạp tham dự. Cho đến thế kỷ VII trước Công nguyên thì Ôlanhpich đã là nơi tụ
hội của cả thế giới Hy Lạp. Ôlanhpi lúc đầu chỉ là một khu đất thánh nhỏ hẹp
sau dần trở thành một trung tâm văn hóa và tôn giáo, chính trị và xã hội của
thế giới Hy Lạp. Bức tượng thần Dớt bằng vàng của nhà điêu khắc đại tài Phiđiax
sau cuộc chiến tranh Hy Lạp - Perx (Ba Tư) lần thứ hai (480 - 449 trước Công
nguyên) được thành bang Aten hiến cho trung tâm văn hóa - tôn giáo Ôlanhpi.
Những người Xiraquydơ[7] hiến một kho vàng (380 trước Công nguyên). Thành bang
Xpart dâng một chiếc khiên vàng cho thần Dớt (458 trước Công nguyên) và v.v...
[7] Syracuse, một thành bang trên đảo Xicile
thuộc địa của Hy Lạp.
Đương nhiên những sự cam kết của các thành bang
đối với khu vực đất thánh này khó mà có giá trị vững chắc. Lịch sử biến đổi,
những lời cam kết cũng biến đổi theo. Năm 364 trước Công nguyên, những người
Arcađi đem quân đánh chiếm Ôlanhpi. Sau đó là thời kỳ Makêđoan thống trị toàn
đất nước Hy Lạp (từ 337 trước Công nguyên) và tiếp theo là Đế quốc La Mã (từ
200 trước Công nguyên). Trong những thời kỳ đen tối đó, Hội Ôlanhpich vẫn được
tổ chức nhưng ý nghĩa xã hội - chính trị của nó không còn như trước. Dưới sự
thống trị của Đế quốc La Mã, một loại công chúng mới với thị hiếu mới ra đời.
Hội Ôlanhpich không còn sức thu hút và hấp dẫn như xưa. Những cuộc đấu võ đẫm
máu giữa hai võ sĩ (gladiateur), giữa hai nhóm võ sĩ, giữa người và ác thú trở
thành niềm vui lớn của thế giới quý tộc La Mã và đám binh sĩ "tứ
chiếng" của các đơn vị lê dương. Theo lệnh của hoàng đế Nêrông [8], Hội
Ôlanhpich phải tổ chức thêm môn thi đấu... thơ! Vị hoàng đế tàn bạo này đã từng
đích thân tham dự hội và ra lệnh xây đền thờ Antix. Từ triều đại của
Hađriêng[9]... Ôlanhpich bắt đầu suy tàn. Năm 394 sau Công nguyên, hoàng đế La
Mã Têôđodơ I[10] ra lệnh bãi bỏ Hội Ôlanhpich, coi nó là một tàn dư của đa thần
giáo cổ đại cần phải tiêu diệt để giành chiến thắng cho Thiên Chúa giáo lúc đó
mới ra đời. Tiếp đến năm 426, hoàng đế Têôđodơ II[11] ra lệnh đốt toàn bộ khu
vực Ôlanhpi. Sau đó những trận động đất xảy ra vào năm 521 - 522 phá hủy nốt
những công trình văn hóa nghệ thuật ở khu vực này.
[8] Néron (37 - 68 sau Công nguyên) cầm quyền từ
54 – 68, là một bạo chúa đã giết anh, giết mẹ, giết vợ, đốt kinh thành Rôma,
khủng bố tín đồ Thiên Chúa giáo.
[9] Hadrien hoặc Adrien (76 - 132 sau Công
nguyên) cầm quyền từ 117 - 138.
[10] Théodose I (346 hoặc 374 - 395) cầm quyền từ
379 - 395.
[11] Théodose II (401 - 450) cầm quyền từ
408-450.
Về tục chạy tiếp sức truyền ngọn lửa thiêng về
đốt ở sân vận động, khai mạc cho ngày hội, chúng ta không rõ có từ kỳ hội năm
nào. Nhưng nguồn gốc của tục lệ đó là ở Hội Panatênê ở vùng đồng bằng Attích,
nơi có thành bang Aten. Ở Attích, sau nữ thần Atêna, vị thần bảo hộ cho vùng
này, được thờ cúng phổ biến là đến hai vị thần Prômêtê và Hêphaixtôx. Nhân dân
coi hai vị thần này như là những vị thần đã khai hóa cho họ, ban cho họ ngọn
lửa hồng, dạy họ biết bao nghề: rèn, đúc, mộc, gốm,... Vì thế trong ngày Hội
Panatênê, bên cạnh những môn thi đấu như đua ngựa, đua xe ngựa, đua thuyền là
phần rất quan trọng của Hội còn có một cuộc thi chạy truyền đuốc tiếp sức vào
ban đêm mà tiếng Hy Lạp gọi là Lampadédromie với ý nghĩa tượng trưng truyền
ngọn lửa của Prômêtê và Hêphaixtôx. Chỉ những thiếu sinh quân (Éphèbe) mới được
tham dự cuộc thi này. Xuất phát từ khu rừng nhỏ thiêng liêng Acađêmi, nơi yên
nghỉ của người anh hùng Acađêmôx, các thiếu sinh quân châm ngọn lửa hồng vào
đuốc và truyền nhau, tiếp sức chạy về Aten.
Năm 1894, theo sáng kiến của một nhà hoạt động xã
hội người Pháp, Pieđơ Cubertanh (Pierre de Coubertin, 1863 - 1937) các nước cử
đại diện đến họp ở Paris để bàn về việc khôi phục lại Hội Ôlanhpich. Cuộc họp
quyết định thành lập ủy ban Ôlanhpich thế giới và tổ chức Hội Ôlanhpich lần thứ
I ở Hy Lạp. Năm 1913, các nước đã nhất trí lấy biểu trưng của Hội Ôlanhpich là
hình vẽ năm vòng tròn gắn vào nhau (ba trên, hai dưới với các màu sắc: xanh da
trời (châu Âu), vàng (châu Á), đen (châu Phi), xanh lá mạ (châu Úc), đỏ (châu
Mỹ), khẩu hiệu của Hội Ôlanhpich là: Nhanh hơn nữa. Cao hơn nữa. Mạnh hơn
nữa. (tiếng La-tinh: Citius, Altius, Fortius). Cuộc họp cũng đã xác định
bài ca chính thức của Hội.
Năm 1898, sau 1502 năm bị gián đoạn, Hội
Ôlanhpich lần thứ I của thời hiện đại khai mạc tại Aten, thủ đô của đất nước đã
khai sinh ra nó. Từ đó trở đi cứ bốn năm một lần, Hội Ôlanhpich luân phiên được
mở ở từng nước trên thế giới với tinh thần hòa bình và hữu nghị. Để nhấn mạnh
đến tinh thần này và mối liên hệ, thừa kế một truyền thống văn hiến của người
Hy Lạp cổ của nhân loại, nhân loại tổ chức lễ châm đuốc, lấy ngọn lửa hồng từ
đất nước Hy Lạp truyền nhau chạy tiếp sức về nơi sẽ diễn ra các cuộc thi đấu để
làm lễ khai mạc. Với sự phát triển của nền văn minh hiện đại, nội dung thi đấu
của Hội Ôlanhpich ngày càng phong phú với nhiều môn thể dục thể thao mà xưa kia
người Hy Lạp chưa hề biết đến. Ngày nay, danh từ Ôlympique hoặc Ôlympiade được
thế giới sử dụng như một danh từ chung chỉ những hội lớn thi đấu thể dục thể
thao trong một nước hoặc nhiều nước trước một khu vực. Người ta còn sử dụng cả
danh từ Spartakiade. Mở rộng nghĩa hơn nữa Ôlympique, Ôlympiade, còn chỉ một
cuộc thi đấu quốc tế. Thí dụ: Jeux Olympiques echquéens: thi đấu quốc tế cờ
vua, International Mathématic Olympic (I. M. O): thi đấu toán quốc tế.