Rebecca - Chương 22 - Phần 1

Chương 22

Tôi lại một lần nữa ngồi trong căn buồng
nhỏ như buuồng ngồi chờ xe buýt. Anh cảnh sát viên đang cúi xuống tôi, chìa cho
tôi một cốc nước, và có một bàn tay trên cánh tay tôi, bàn tay của Fank.

- Tôi rất lấy làm buồn! – Tôi nói. –
Ngốc thật. Trong phòng đó nóng quá.

- Trong đó không có không khí, - Cảnh sát viên nói, - người
ta vẫn thường phàn

nàn như vậy nhưng chẳng ai chịu làm gì. Chúng tôi đã có những
bà bị ngất như vậy.

- Bà đã thấy dễ chịu chưa? Fank nói.

- Vâng, vâng, khá nhiều rồi! Anh đừng chờ tôi.

- Tôi đưa bà về Maderley.

- Không.

- Có đấy, Maxim yêu cầu tôi.

- Không, anh cần phải ở lại với anh ấy.

Anh luồn tay vào cánh tay tôi và hỏi:

- Bà có thể đi ra đến xen hay để tôi đánh xe đến đây?

- Tôi có thể đi được. Nhưng tôi muốn anh ở lại đấy. Tôi muốn
chờ anh Maxim.

- Anh Maxim có thể bị giữ lại lâu đấy!

Tại sao anh ấy lại nói như thể? Anh muốn nói gì? Tại sao anh
không dám nhìn tôi? Anh nắm lấy cánh tay tay tôi, dẫn tôi ra phòng ngoài rồi ra
lối đi và bước xuống các bậc thềm. Maxim có thể bị giữ lại lâu.

Chúng tôi không nói nữa. Chúng tôi ra đến chiếc xe con của
Fank. Anh mở cửa xe và giúp tôi ngồi vào bên trong. Rồi anh lên xe và cho xe
chạy. Chúng tôi rời khỏi khu chợ, đi quanh thành phố vắng vẻ và lên đường đi
Kerrith.

- Tại sao cuộc thẩm vấn lại lâu như vậy? Người ta còn làm gì nữa?

- Có thể người ta còn phải nghe lại lời
khai của những người làm chứng.

Fank nhìn thẳng trước mặt, con đường rắn
và trắng.

- Họ đã khai hết cả rồi kia mà! Còn có gì
mà nói nữa.

- Biết thế nào được. Cảnh sát hình sự có
thể đặt những câu hỏi khác. Lão Tabbe đã

làm thay đổi tất cả. Lão cảnh sát hình
sự hẳn đã quan niệm vấn đề dưới một góc độ khác.

- Góc độ nào? Anh muốn nói gì?

- Bà đã nghe lời khai rồi chứ? Bà đã
nghe Tabbe nói về con tầy? Người ta không

còn tàu? Người ta không còn tin là một
tai nạn nữa.

- Thế thì kỳ cục thật, anh Fank ạ! Lố
bịch quá. Người ta không nên nghe Tabbe.

Làm sao ông ấy có thể biết sau một thời
gian lâu như thế, những cái lỗ ở vỏ tầu đã được tạo ra như thế nào. Người ta
định chứng tỏ điều gì?

- Tôi không biết.

- Lão cảnh sát hình sự còn tiếp tục hỏi
dồn Maxim làm cho anh ấy mất bình tĩnh,

làm cho anh ấy phải nói những điều anh
ấy không nghĩ đến. Lão sẽ đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác và Maxim sẽ
không chịu đựng được, tôi biết là anh ấy sẽ không chịu đựng được.

Fank không nói gì. Anh lái xe rất nhanh.
Lần này là lần đầu tiên kể từ khi tôi biết anh, anh không tìm được những câu
chuyện vô hại để giết thì giờ. Điều đó chứng tỏ anh rất bận tâm, rất bận tâm.
Thông thường anh là một người lái xe chậm chạp và thận trọng, cứ đến mỗi ngã tư
là dừng xe lại, nhìn phải nhìn trái và bóp còi ở bất kỳ chỗ vòng nào trên dọc
đường.

- Cái gã ấy cũng có ở đấy, - Tôi nói. –
Cái gã đã có một hôm đến Maderley để thăm

bà Danvers.

- Có, tôi biết.

- Tại sao gã lại đến dự buổi lập biên
bản? Với tư cách gì?

- Là anh họ nạn nhân.

- Gã ta và bà Danvers có đấy
để nghe những lời khai chẳng hay chút nào!

Lại một lần nữa Fank không trả lời. Tôi
hiểu lòng trung thành của anh với Maxim đến độ anh không muốn để mình bị lôi
cuốn vào một cuộc tranh luận ngay cả với tôi. Anh chưa hiểu tôi đã biết tới độ
nào. Chúng tôi là đồng minh với nhau, chúng tôi cùng đi theo một con đường,
nhưng chúng tôi không thể không nhìn nhau. Không một ai trong chúng tôi dám
liều một tâm sự.

Cuối cùng chúng tôi về đền nhà. Frank
hỏi tôi:

- Bây giờ bà khỏe rồi và bà sẽ đi nằm
chứ?

- Vâng, có thể.

- Tôi quay lại Lanyoon. Maxim có thể cần
đến tôi.

Anh vội vàng lên xe đi ngay. Maxim có
thể cần đến anh. Tại sao Frank nói Maxim có thể cần đến anh? Có thể là lão cảnh
sát hình sự sẽ hỏi đến Frank, hỏi anh về một buổi tối năm ngoái Maxim ăn bữa
tối ở nhà anh. Lão muốn biết là đúng mấy giờ Maxim ra về nhà. Lão muốn biết có
ai trông thấy chàng về nhà không. Ai có thể chứng minh Maxim về thẳng buồng
ngủ. Bà Danvers có thể cũng bị hỏi. Có thể nguời ta sẽ yêu cầu
bà Danvers đứng ra làm chứng. Và Maxim bắt đầu mất bình tĩnh, bắt đầu
tái mặt…

Tôi lên buồng riêng và năm lên giường
nằm như Frank đã khuyên tôi. Tôi đặt tay lên mắt. Tôi tiếp tục nhìn thấy căn
phòng thẩm vấn và tất cả các bộ mặt. Bộ mặt nhăn nheo, cần mẫn và nghiêm nghị
của ông cảnh sát hình sự, cặp kính kẹp mũi bằng vàng của ông.

- Không phải vì trò chơi mà tôi tiế hành
cuộc điều tra này. Sự chậm rãi và đứng đắn, thái độ mẫn cảm của ông. Bây giờ họ
nói những gì? Vấn đề gì xảy ra? Nếu lát nữa Frank trở về Manderley một
mình?

Tôi không biết vấn đề gì xảy ra. Tôi
không biết mọi người làm gì. Tôi nhớ đến những bức ảnh trong các báo hằng ngày
lúc mọi người rời khỏi thẩm vấn. Thế còn Maxim người ta không để tôi đứng cạnh
chàng. Tôi phải ở đây, ở Manderley này. Những ngày qua đi. Những đêm qua đi,
tôi sẽ tiếp tục chờ đợi như tôi đang chờ đợi lúc này. Những người, như ông
thiếu tá Julyan tỏ lòng tốt với tôi, họ nói:

- Không nên ở một mình, hãy lại thăm
chúng tôi!

Điện
thoại, báo chí, điện thoại, “Không bà Winter không thể tiếp ai. Bà Winter chưa
phát biểu gì với báo Country Chroniele” Và một ngày nữa. Và một ngày nữa. Những
tuần lễ lộn xộn và bối rối. Cuối cùng Fank đưa tôi đi thăm Maxim. Chàng phải
gầy gò, lạ lung như những nguời ở bệnh viện.

Nhiều người phụ nữ khác đã đến đó. Những
phụ nữ mà tôi đã được đọc trong các báo chí. Các bà gửi thư cho các ông Chưởng
ấn và cũng chẳng thu được kết quả gì. Ông Chưởng ấn bao giờ cũng trả lời là
Công lý phải được thực thi. Các bạn hữu cũng gửi những đơn thỉnh cầu, tất cả
mọi ngưới đều ký vào đấy. Nhưng ông Chưởng ấn vẫn một mực khăng khăng. Và những
người đọc báo chí thấy như vậy đều nói:

- Tại sao gã ấy không được ra, gã đã ám
sát vợ phải không nào? Người vợ bị ám sát chẳng ai thương. Tính đa cảm muốn xóa
bỏ bản án tử hình chỉ là khuyến khích them tội ác. Gã đó chỉ việc nghĩ đến tất
cả điều đó trước khi giết vợ. Gã sẽ bị treo cổ như những kẻ sát nhân. Và như
thế mới tốt cho gã. Như thế là lời cảnh cáo cho những kẻ khác.

Tôi
nhớ có một hôm trông thấy một bức ảnh ở trang cuối một tờ báo chụp một nhóm nhỏ
những người tập trung trước hàng rào một nhà tù trong khi một cảnh sát viên dán
một tờ bố cáo. Tờ bố cáo thông báo một vụ tử hình: “Vụ tử hình sẽ tiến hành hồi
chin giờ sang mai dưới sự chủ tọa của ông tổng trấn, ông thầy thuốc nhà giam và
ông Quận trưởng” Cái chết treo cổ xảy ra nhanh chóng và không đau đớn. Cổ người
bị treo gẫy ngay lập tức. Không, không đúng thế. Một hôm có người nói không
phải bao giờ cũng chết ngay, người đó quen ông giám đốc nhà tù. Đầu phạm nhân
bọc vào trong một cái túi, phạm nhân đứng trên cái bục, thế rồi cái bục bị bỏ
ra dưới chân. Sự việc xảy ra chỉ đúng có ba phút từ lúc trong nhà tù bước ra
cho đến lúc bị treo cổ. Có kẻ nói chỉ năm mưới giây thôi. Không, sao mà ngốc
thế. Không thể chỉ trong năm mươi giây được. Về phía bên nhà kho có mấy bậc để
xuống dưới. Ông thầy thuốc sẽ xuống xem. Người ta chết ngay. Không, không đúng
thế. Cái thân người còn cựa quậy một lúc, cái cổ không phải bao giờ cũng gẫy.
Phải, ngay lúc đó người ta cũng không cảm thấy gì. Có người nói có. Có người có
an hem làm thầy thuốc trong nhà tù bảo người ta không nói bởi vì như thế sẽ gây
ra tai tiếng, nhưng họ không chết được ngay. Cặp mắt họ mở trừng trừng và mở
rất lâu.

Trời ơi! Xin đừng bắt tôi phải nghĩ đến
đấy nữa. Hãy để tôi nghĩ đến vấn đề khác, đến bà Van Hooper ở bển Mỹ chẳng hạn.
Lúc này hẳn là bà đang ở nhà con gái trong căn nhà phố Long Island mà
hai mẹ con, đã mua ở mùa hè. Họ hắn đang chơi bài. Họ đi đến trường đua. Bà Van
Hooper rất thích đua ngựa. Tôi không hiểu bà có còn đội chiếc mũ vàng nhỏ, nó
rất nhỏ so với bộ mặt to, của bà. Bà Van Hooper đang ngồi trong vườn hoa
phố Long Island, những báo chí và họa báo trên đầu gối bà. Bà Van Hooper
mở chiếc kính có cán và gọi con gái:

- Helen hãy nghe này, hình như ông Max
De Winter đã ám sát người vợ trước. Mẹ vẫn luôn thây ông ta có vẻ khác thường
thế nào ấy. Mẹ đã báo trước cho con bé điên rồ ấy là nó mắc một sai lầm lớn
nhưng nó đã chẳng chịu nghe…

Có cái gì chạm vào tay tôi. Đó là con
Jasper, nó đã dũi cái mũi ẩm ướt và lạnh của nó vào lòng bàn tay tôi. Nó đã đi
theo tôi lúc tôi đi lên. Tại sao những con chó lại làm cho người ta muốn khóc?
Có gì rất lặng lẽ và tuyệt vọng trong tình thương cả chúng. Jasper đóan thấy
điều bất hạnh như tất cả những con chó khác. Những chiếc hòm đóng lại, những
chiếc xe đỗ trước cửa. Con chó đứng, đuôi cụp xuống, cặp mắt ủ rũ, quay trở về
ổ của chúng trong phòng ngòai khi tiếng xe đã hết.

Tôi hẳn đã ngủ, bởi vì tôi giật nẩy mình
thức dậy lúc tiếng sét đầu tiên nổ vang. Tôi ngồi trên giường. Đồng hồ chỉ năm
giờ. Tôi đứng lên và đi ra cửa sổ. Không có một ngọn gió nào. Những lá cấy rủ
xốn trong một im lặng chờ đợi. Bầu trời xám ngắt mầu chì. Một tia chớp vạch
ngang bầu trời. Một tiếng ầm ì phái xa. Không có mưa. Tôi đi ra ngòai hành lang
và nghe ngóng. Tôi chẳng nghe thấy gì. Tôi đi đến tận đầu hành lang. Chẳng thấy
động tĩnh gì. Phòng trống tối lại vì cơn mưa dông. Tôi xuống cầu thang và đi ra
sân bằng. Lại có tiếng sấm nữa. Một giọt mưa rơi vào bàn tay tôi. Chỉ một giọt
không hơn. Trời tối sầm. Tôi trông thấy biển ở phía bên kia thung lũng như một
cái hố đen. Một giọt nữa rơi vào bàn tay tôi, một tiếng sấm nữa vang rền. Một
chị hầu phòng đóng các cửa sổ trong các phòng gác một. Robert đến đóng cửa sổ
phòng khách sau lưng tôi. Tôi hỏi:

- Robert, các ông chưa về à? Tôi có phải
phục vụ trà không ạ?

- Không, tôi đợi.

- Thưa bà, sắp có cơn dông?

- Phải.

Mưa vẫn chưa rơi. Không có gì ngòai hai
giọt mưa rơi xuống tận tay tôi. Tôi vào nhà và ngồi trong thư viện. Đến năm giờ
rưỡi. Robert vào báo cáo:

- Thưa bà, xe đang vào trong vườn.

- Xe nào?

- Thưa, xe của ông chủ.

- Có thấy ông chủ lái xe không?

- Thưa có.

Tôi đứng lên, nhưng đôi chân tôi như
bằng rơm không mang nổi mình nữa. Tôi đứng tỳ người vào chiếc đi văng. Cổ họng
tôi khô lại. Một phút sau Maxim bước vào phòng. Chàng dừng lại ở ngưỡng
cửa.

Chàng có vẻ mệt mỏi và già. Chàng có
những vết nhăn ở môi mà trước đây tôi chưa thấy.

- Xong rồi! – Chàng nói.

Tôi chờ đợi. Tôi không thể nói được cũng
như không đến được chàng. Chàng nói tiếp:

- Tự tử, không đủ chứng cứ để xác minh
trạng thái tinh thần của kẻ mất tích. Họ

chẳng hiểu gì cả, tất nhiên!

Tôi ngồi xuống chiếc đivăng và
hỏi:

- Tự tử? Với lý do gì?

- Có Trời biết. Họ có vẻ không cần một chứng cớ. Lão cảnh sát
hình sự nhìn như

muốn xuyên thẳng người anh và hỏi anh Rebcca có túng tiền
tiêu không. Túng tiền! Trời ơi!

Chàng đi ra cửa sổ, nhìn xuống những thảm cỏ xanh rồi nói
tiếp:

- Trời sắp mưa. Ơn Chúa, cuối cùng trời cũng mưa.

- Chuyện đã xảy ra như thế nào? Lão cảnh sát hình sự nói thế
nào? Tại sao anh ở lâu thế?

- Lão giậm chân tại chỗ, quanh quẩn vẫn những điểm ấy. Những
chi tiết nhỏ về con

tầu chẳng ai thèm chú ý. Nhưng vòi bảo hiểm có vặn chặt
không? Cái lỗ thủng thứ nhất ở đúng chỗ nào so với lỗ thứ hai? Cánh cửa cabin
đóng có chắc không? Phải có áp lực nào mới đẩy được cánh cửa? Anh tưởng là anh
đến phát điên. Nhưng anh giữ được bình tĩnh. Chính vì nhìn thấy em ở đấy, chỗ
cạnh cửa ra vào đã nhắc nhở anh cần phải làm gì. Nếu em đã không ngất đi ở chỗ
ấy, anh sẽ không bao giờ giờ làm thế. Cái đó đem anh trở laịu anh. Anh biết rất
rõ anh sẽ phải nói gì. Suôt buổi anh nhìn vào tận mặt lão cảnh sát, anh không
rời mắt khỏi những nét cau lại và cái kính kẹp mũi của lão. Anh sẽ nhớ đến bộ
mặt ấy cho đến ngày cuối cùng của đời anh. Anh mệt lắm, em yêu. Mệt đến nỗi
không còn trông thấy gì, nghe thấy gì, cảm thấy gì.

Chàng ngồi lên thành cửa sổ, cúi người về đằng trước, đầu
trong hai bàn tay. Tôi lại ngồi chỗ gần chàng. Mấy phút sau bác Frith bước vào
phòng, theo sau là Robert bưng trà. Tập quán long trọng hàng ngày vẫn cứ diễn
ra. Trải tấm khăn giải bàn trắng, nhóm ngọn lửa nhỏ dưới ấm đun trà bằng bạc,
những bánh tráng, bánh kẹp, ba loại bánh ngọt. Con Jasper ngồi cạnh bàn ăn,
đuôi nó thỉnh thoảng lại quật xuống đất, cặp mắt nó nhìn tôi vẻ chờ đợi. Tôi
nghĩ bụng, kỳ thật dù xảy ra việc gì, chúng tôi vẫn cứ hòan thành cũng vẫn
những cử chỉ đóm chung ta ăn, chúng tôi ngủ, chúng tôi làm vệ sinh. Không một
nguy cơ nào động chạm đến nền tảng của thói quen. Tôi rót chè vào tách của Maxim,
tôi mang đến chỗ cửa sổ cho chàng một chiếc bánh tráng và phết bơ vào một chiếc
cho tôi.

- Anh Frank đâu? – Tôi hỏi.

- Anh ấy đi đến ông linh mục. Lẽ ra anh cũng đến đấy, nhưng
anh thấy cần phải về

với em. Anh luôn nghĩ đến em phải chờ đợi một mình ở nhà
chẳng hiểu diễn biến ra sao.

- Tại sao lại đến ông linh mục?

- Tối hôm nay có việc ở nhà thờ.

Tôi sững sờ nhìn chàng. Sau đó tôi hiểu, người ta chôn cất
Rebbeca ở đấy.

- Vào lúc sáu giờ rưỡi. Chưa một người nào biết, trừ có
Frank, thiếu tá Julyan, ông linh mục và anh. Công chúng không có ai. Hôm qua đã
ấn định như vậy. Bản nghị quyết không thay đổi gì hết.

- Mấy giờ anh phải ra đi?

- Anh hẹn gặp mọi người ở nhà thờ lúc sáu giờ hai mươi nhăm.

Tôi không nói gì. Tôi tiếp tục uống chè, Maxim để chiếc bánh
kẹp của chàng xuống không đụng đến.

- Trời vẫn còn nóng lắm phải không? – Chàng nói.

- Cơn dông đấy. Nó muốn bùng ra. Nó vẫn ở trong không trung.

- Lúc anh rời khỏi Lanyon có một tiếng sét. Bầu trời như mực
trên đầu anh. Tại sao trời không mưa!

Những con chim im lặng trong các lùm cây. Trời vẫn rất tối.

- Em rất buồn thấy anh lại ra đi.

Chàng không trả lời Chàng có vẻ mệt, mệt đến chết được.

- Lúc nào anh về chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, - Chàng đột
nhiên nói – Chúng ta có nhiều việc cần cùng nhau làm, phải không? Chúng ta phải
bắt đầu làm lại tất cả. Anh là người chồng tồi nhất đối với em.

- Không phải thế đâu!

- Sau khi vấn đề này xong xuôi, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ
đầu. ANh và em, chúng ta có thể làm được. Không thể như khi chỉ có một mình.
Quá khứ không thể động chạm đến chúng ta một khi chúng ta cũng đồng lòng với
nhau. Thế rồi chúng ta còn có con.

Một lát sau chàng nhìn đồng hồ:

- Sáu giờ mưới phut, anh phải đi đây. Sẽ không lâu đâu. Không
quá nửa giờ. Chúng anh còn phải xuống hầm mộ.

Tôi nắm tay chàng:

- Em đi với anh. Không sao đâu. Cứ để em đi với anh.

- Không, không, anh không muốn để em đến đấy!

Nói xong chàng ra đi. Tôi nghe tiếng ô tô trong lối đi, rồi
tiếng động cơ tắt dần và tôi biết là chàng đã đi xa.

Robert vào thu dọn mọi thứ. Cũng như bất cứ một ngày nào
khác. Thói quen không có gì thay đổi. Tôi không hiểu có như thế này không,
trường hợp Maxim không từ Lanyon trở về.

Robert đi rồi, tôi bắt đầu nghĩ đến nhà thờ, lúc họ vào, lúc
họ xuống hầm mộ. Tôi chưa đến đấy bao giờ. Tôi chỉ nhìn thấy cánh cửa. Tôi
không hiểu hầm mộ như thế nào, trong đó có quan tài không. Những cái của bố mẹ Maxim.
Tôi không hiểu người ta sẽ làm gì trường hợp thi hài của người đàn bà kia đã bị
để lằm vào đấy. Tôi không hiểu người đó là ai, một tâm hồn tội nghiệp chẳng có
ai công nhận, dãi dầu sóng gió. Rebecca cũng sẽ an nghỉ trong đó. Có phải ở đấy
ông linh mục đang đọc điếu tang, có Maxim, Frank và thiếu ta Julyan bên cạnh?
Tro bụi lại trở về tro bụi. Tôi thấy Rebecca không có thực chút nào. Cô ta dã
bị mủm ra lúc người ta tìm thấy cô ta trong ca bin. Không phải là Rebecca an
nghỉ trong hầm mộ, mà chỉ là tro bụi.

Quá bảy giờ một chút, mưa băt đầu rơi. Lúc đầu còn nhẹ nhàng,
với tiếng lào xào khẽ trong lá cây và nhỏ quá tôi không trông thấy. Rồi mạnh
hơn và mau hơn như thác đổ chéo từ trên trời xuống. Tôi cứ để cửa sổ mở rộng.
Đứng trước cửa sổ, tôi thở không khí mát lạnh. Mưa bắn vào mặt và tay tôi. Tôi
không nhìn thấy xa hơn bãi cỏ, mưa nhanh và dày. Tôi nghe tiếng nước chảy trong
các ống máng trên cửa sổ và nhảy lên trên những viên đá của sân bằng. Không còn
sét nữa. Mưa đượm mùi rêu và đất va vỏ cây mục.

Tôi không nghe thấy tiếng bác Frith bước vào. Tôi đứng ở cửa
sổ và nhìn trời mưa. Tôi chỉ thấy bác lúc bác đã tới gần tới gần tôi. Bác nói:

- Xin lỗi bà, ông chủ có về khuya không ạ?

- Không, không, cũng sắp về thôi!

- Có một ông tới hỏi ông, thưa bà – Frith nói một cách lưỡng
lự - Tôi không biết trả lời ra sao. Ông ta nhất thiết muốn vào được gặp ông.

- Ai thế? Bác có biết không?

Frith có vẻ hơi khó chịu.

- Thưa bà có. Đó là một ông thường đến đây hồi còn mố mả bà
Winter. Ông ta tên là Fawell.

Tôi đang quỳtrên thành cửa sổ để đóng cánh cửa sổ. Tôi quay
đầu lại nói.

- Mời ông Fawell vào.

- Thưa bà vâng.

Tôi đến dựa lưng vào lò sưởi. Có thể sẽ làm cho Fawell phải
ra về trước khi Maxim về. Tôi không hiểu tôi sẽ nói gì với gã, nhưng tôi không
sợ.

Một lát sau Frith trở lại đưa Fawell vào. Hắn vẫn như hồi tôi
mới gặp, nhưng hơi tàn bạo hơn, và nếu có thể hơi xuềnh xoàng hơn. Hắn thuộc
vào loại người không bao giờ đội omũ, tóc hắn đã bị ánh nắng làm phai màu trong
những ngày gần đây và nước da hắn quá xạm. Cặp mắt hắn đầy những tia máu. Tôi
không hiểu có phải hắn uống rượu. Tôi cất tiếng:

- Ông Maxim không có nhà, và tôi cũng chẳng biết bao giờ ông
về. Có lẽ tốt hơn cả là ông nên để một buổi sáng nào đó đến bàn giấy gặp ông ấy
thì hơn.

- Tôi đợi cũng không hề gì, và tôi cho rằng tôi cũng sẽ chẳng
phải đợi lâu. Lúc điqua tôi cũng đã liếc mắt vào phòng ăn, tôi đã trông thấy
xuất ăn cuả Maxim đã bày ra sẵn.?

- Chúng tôi đã thay đổi chương trình. Rất có thể tối nay Maxim
sẽ không về nhà.

- Ông ấy chuồn à? – Fawell nói với nụ cười mà tôi rất ghét. –
Tôi đang tự hỏi không biết có đúng thế không. Tôi thấy như thể là hay đổi với
hòan cảnh ông ta hiện nay. Có những người không thể chịu đựng những câu chuyện
ngồi lê đôi mách. Thà tránh đi còn hơn, cô có đồng ý không?

- Tôi không hiểu ông định nói gì?

- Thật hả? Tôi, thôi, cô đừng có hy vọng làm tôi tin! Nhưng
xin cô cho biết sức khỏe cô có khá không. Cơn ngất của cô ở phòng họp cũng
chẳng có gì kỳ quặc đâu. Tôi đã rất muốn chạy đến giúp, nhưng tôi thấy đã có
một tay mã thượng rất đắc lực rồi. Cô đã để cho hắn ta đưa về. Thế mà cô chẳng
chịu đi với tôi chỉ chừng trăm mét thôi theo đề nghị của tôi.

- Ông đến gặp ông Maxim về việc gì?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3