Rebecca - Chương 17 - Phần 1

Chương 17

Phải là đến gần bảy giờ tôi mới ngủ. Tôi nhớ là trời đã sáng
rõ lắm rồi, và rèm cửa chẳng có tác dụng gì, ánh sáng xuyên qua chúng và tạo
thành những vệt trên tường. Tôi nghe thấy bọn gia nhân xếp lại bàn ghế trong
vườn hồng và cất những dây đèn điện. Giường của Maxim vẫn trống không và trần
trụi. Tôi nằm duỗi dài ngang giường tôi, cánh tay vắt ngang mắt theo một kiểu
rất lạ kỳ và điên cuồng. Không ngủ hẳn nhưng ở biên giới của bất tỉnh và cuối
cùng mê man. Lúc tôi tỉnh dậy, đã quá mười một giờ, và Clarice hẳn đã vào mà
tôi không nghe thấy, bởi vì bên cạnh tôi có để một khay thức ăn và một ấm chè
đã nguội và những quần áo của tôi đã được xếp gọn.

Tôi uống cốc nước chè nguội, vẫn còn tê buốt, u mê bởi giấc
ngủ nặng nề và chưa đẫy giấc. Chiếc giường trống rỗng của Maxin đưa tôi về thực
tế và một nỗi đau nhói kỳ lạ trong tim, và tất cả hãi hùng của buổi đêm hôm qua
lại tràn ngập lòng tôi một lần nữa. Chàng vẫn không đi nằm. Bộ pyjama của chàng
vẫn để đó, gấp nguyên để trên da trải giường đã mở nhưng vẫn nguyên vẹn. Tôi tự
hỏi Clarice đã nghĩ thế nào lúc mang chè vào buồng tôi. Nó có nhận thấy không?
Nó có đi kể lại với những gia nhân khác và bọn chúng có bàn tán với nhau lúc
ngồi ăn điểm tâm không? Tôi tự hỏi, như vậy thì làm gì được tôi và tại sao ý
kiến của những gia nhân nói với nhau lại gây cho tôi một nỗi sầu não đến thế?
Chỉ tại vì tâm trí tôi hẹp hòi, tôi luôn luôn sợ hãi những câu chuyện ba láp.

Chính vì thế mà tối hôm qua tôi đã đi xuống nhà trong bộ áo
xanh, lẽ ra ẩn náu trong buồng riêng. Sự việc đó chẳng có gì là đẹp đẽ, là dũng
cảm. Đó chỉ là một hy sinh thảm thương cho nguyên tắc. Tôi xuống không phải vì
tình yêu Maxin, cũng không phải vì Béatrice, cũng không phải vì Manderley. Tôi
đã đi xuống bởi vì tôi không muốn để cho các khách khứa tưởng là tôi cãi nhau
với Maxim. Tôi không muốn lúc về nhà họ bàn tán với nhau: “Chắc chắn là hai vợ
chồng không hòa thuận và ông ấy có vẻ không được sung sướng!” Tôi đã xuống vì
bản thân tôi, vì tính tự kiêu nhỏ bé của tôi. Vừa nhấm nháp nước chè nguội, tôi
vừa suy nghĩ với một tinh thần mệt mỏi và thất vọng rằng tôi sẽ chấp nhận sống
ở một đầu nhà Manderley, còn Maxim ở một đầu kia và bên ngoài không ai biết gì.
Nếu chàng không còn tình cảm với tôi, nếu chàng không bao giờ còn hôn tôi nữa,
không bao giờ còn nói với tôi những câu chuyện cần thiết, tôi cho rằng tôi sẽ
có thể chịu đựng được nếu như tôi được chắc chắn là không ai biết gì ngoài hai
chúng tôi. Nếu chúng tôi có thể làm cho bọn gia nhân không nói năng gì, chúng
tôi có thể đóng kịch trước mọi cuộc giao tiếp, trước vợ chồng Béatrice, rồi khi
nào chỉ có một mình, chúng tôi sẽ rút lui ai về buồng nấy, sống một cuộc đời
riêng rẽ…

Ngồi trên giường, nhìn những bức tường, nhìn ánh mặt trời
luồn vào qua cửa sổ và nhìn chiếc giường trống của Maxim, tôi tự nghĩ không còn
có gì xấu hổ đê tiện bằng một cuộc hôn nhân thất bại. Thất bại sau ba tháng như
của tôi. Bởi vì tôi không còn hoài bão nữa, tôi không còn muốn tự lừa phỉnh
mình nữa. Buổi tối hôm qua đã chứng minh cuộc hôn nhân của tôi đã thất bại. Tất
cả những điều mọi người có thể nói, nếu họ biết, là đúng cả. Chúng tôi không
hợp nhau. Chúng tôi không thể là những người bạn đường của nhau. Chúng tôi
không phù hợp với nhau. Tôi quá trẻ so với Maxim, quá thiếu kinh nghiệm, và
điều quan trọng hơn cả, tôi không phải cùng tầng lớp với chàng. Vấn đề mà tôi
yêu chàng với một mối tình bệnh hoạn, bị thương tổn, tuyệt vọng, như một đứa
trẻ con hoặc một con chó, không làm thay đổi được gì cả. Không phải là loại
tình yêu mà chàng cần. Chàng cần đến thứ khác mà tôi không có khả năng, thứ trước
kia chàng đã có. Tôi nghĩ đến niềm sung sướng trẻ con mà tôi đã có, nghĩ rằng
mình đã đem lại hạnh phúc cho Maxim là người đã từng biết một hạnh phúc lớn lao
hơn thế nhiều. Ngay cả bà Van Hopper, mặc dù tư tưởng tầm thường, ý nghĩ thấp
kém, cũng đã hiểu rằng tôi sai lầm “Tôi sợ rằng cô sẽ hối tiếc!”

Tôi đã không nghe bà, tôi cho là bà cứng nhắc và độc ác.
Nhưng bà đúng, đúng hoàn toàn. Nhận xét cuối cùng này của bà trước khi từ giã
tôi: “Cô tưởng ông ấy yêu cô à? Ông chỉ có một mình, ngôi nhà lớn và trống rỗng
ấy, ông không thể chịu được” là câu mà tôi cho là khôn ngoan nhất, đúng đắn
nhất mà từ xưa tới nay bà chưa bao giờ nói được. Maxim không yêu tôi, không bao
giờ yêu tôi. Cuộc hành trình trăng mặt của chúng tôi sang Ý, không đáng kể đối
với chàng, cuộc sống chung của chúng tôi cũng không hơn gì. Vấn đề mà tôi đã
cho là tình yêu tôi, không phải là tình yêu. Chàng là một người đàn ông, tôi là
vợ chàng, và chàng chỉ có một mình, tất cả là thế. Chàng không thuộc về tôi,
chàng thuộc về Rebecca. Như bà Danvers đã nói, Rebecca luôn luôn có mặt ở trong
nhà, ở trên cánh tây, ở trong thư viện, ở trong phòng khách nhỏ trong hành
lang, dưới phòng trống. Ở ngay trong phòng thay quần áo nhỏ trong đó treo chiếc
áo mưa, ở trong vườn, trong các khu rừng, và trong căn nhà nhỏ ngoài bãi biển.
Tiếng bước chân của Rebecca vang lên trong hành lang, hương thơm đượm mãi trên
cầu thang. Bọn gia nhân vẫn tiếp tục tuân theo mệnh lệnh của Rebecca, những đĩa
mà chúng tôi ăn là những đĩa mà Rebecca ưa. Những bông hoa mà Rebecca thích
tràn đầy trong các phòng. Rebecca vẫn luôn luôn là chủ Manderley. Tôi chẳng có gì
để làm ở đây cả. Tôi bị lầm đường lạc lối đến đây như một con ngốc đến nơi đất
cấm.”Rebecca đâu?” Bà nội Maxim đã kêu lên như vậy. Rebecca, luôn luôn là
Rebecca. Tôi không bao giờ rũ bỏ được Rebecca.

Có lẽ tôi ám ảnh Rebecca cũng như Rebecca ám ảnh tôi. Rebecca
nhìn từ phía trên cao hành lang xuống, như bà Danvers nói. Rebecca ngồi bên
cạnh tôi lúc tôi đọc thư trên bàn giấy. Chiếc áo mưa mà tôi đã mặc, chiếc khăn
mùi xoa mà tôi đã dùng, đều là của Rebecca. Có thể là Rebecca đã trông thấy tôi
dùng chúng. Con chó Jasper là của Rebecca, ngày nay nó chạy theo gót chân tôi.
Những bông hoa hồng mà tôi hái là của Rebecca. Rebecca có căm tức tôi và sợ tôi
như tôi đối với Rebecca không? Rebecca có muốn Maxim lại một lần nữa một mình
trong nhà? Tôi có thể chống nhau với một người sống chứ không thể với một người
chết. Nếu có một người đàn bà nào ở Luân Đôn mà Maxim yêu, mà Maxim viết thư,
đến thăm, ăn uống, và ngủ với chàng tôi có thể đấu tranh. Chiến địa sẽ cân bằng
giữa hai chúng tôi. Tôi không sợ. Lòng tức giận, lòng ghen tuông là những thứ
mà người ta có thể vượt qua được. Một ngày kia, người đàn bà đó sẽ già đi, sẽ
mệt mỏi hoặc thay đổi. Maxim sẽ không yêu người đó nữa. Nhưng còn Rebecca sẽ
không bao giờ già nua. Rebecca sẽ luôn luôn vẫn như thế. Và tôi không thể chiến
thắng Rebecca được. Rebecca mạnh hơn tôi quá nhiều.

Tôi ra khỏi giường và mở các tấm rèm. Ánh nắng tràn đầy trong
phòng. Những người làm vườn đã sửa sang lại vườn hồng. Tôi tự hỏi những người
khách sẽ nói thế nào lúc này về buổi dạ hội.

- Anh có thấy là cũng thành công như trước kia không?

- À có!

- Tôi thấy là dàn nhạc chơi hơi chậm.

- Bữa ăn thật là ngon!

- Chị Béatrice đã bắt đầu già.

- Em còn muốn thế nào trong bộ quần áo
ấy…

- Anh thấy là ông chủ có vẻ rất không
vui.

- Bao giờ chả thế!

- Em thấy người vợ trẻ thế nào?

- Bình thường, hơi buồn.

- Không hiểu cuộc sống vợ chồng đó có
thành công không?

Tôi chợt nhận thấy có một mẩu giấy nằm
dưới khe cửa. Tôi nhặt nó lên. Tôi nhận ra nét chữ vuông của Béatrice. Chị đã
ngoáy bằng bút chì sau bữa điểm tâm:

“Chị gõ cửa mãi không được và chị kết
luận là em đã nghe theo lời khuyên của chị, em đã nghỉ cho lại sức sau những
mệt mỏi ban đêm. Anh Giles phải vội về vì có điện thoại từ nhà nói anh phải
thay chân một người nào đó trong một trận đấu bóng và bắt đầu lúc hai giờ. Anh
sẽ chơi ra sao với tất cả sâm banh ban đêm, chỉ có Trời mới biết. Chị thấy bắp
chân mềm nhũn, nhưng chị đã ngủ được một giấc. Bác Frith có nói là Maxim đã
xuống ăn điểm tâm từ sáng sớm và rồi người ta không trông thấy cậu ấy đâu nữa.
Em làm ơn chuyển lời chào thân ái của anh chị và cám ơn về buổi dạ hội mà anh
chị đã được vui chơi nhiều. Đừng nghĩ ngợi đến bộ quần áo nữa. (Chữ này được
gạch đít).

Tái bút: Cả hai em phải đến chơi anh chị
sớm”

Chị đã ngoáy trên đầu thư: chín giờ
rưỡi, và lúc này đã gần mười một giờ rưỡi. Hai người đã ra đi được hai giờ. Bây
giờ họ đã ở nhà rồi. Buổi trưa hôm nay, chị Béatrice sẽ mặc một bộ đồ nhẹ và
đội một chiếc mũ lớn và nhìn anh Giles chơi bóng. Sau đó hai anh chị sẽ uống
nước chè dưới một cái lọng. Giles sẽ rất nóng, mặt đỏ bừng và Béatrice nói
chuyện và cười đùa với các bạn.

“Vâng, chúng tôi có tham dự buổi dạ hội
ở Manderley. Rất vui. Tôi tự hỏi tại sao anh Giles còn đủ sức chơi!”

Mỉm cười với Giles, chị tâng bốc anh sau
lưng. Hai anh chị đều đã già dặn không còn lãng mạn nữa. Họ đã cưới nhau được
hai mươi năm và có một đứa con trai lớn sắp vào Đại học Oxford. Họ rất sung
sướng. Cuộc hôn nhân của họ đã thành công. Họ không bị thất bại sau ba tháng
như tôi.

Tôi không thể ở lâu mãi trong buồng
được. Người ta sắp đến để dọn dẹp. Có thể là Clarice đã không nhận thấy chiếc
giường còn nguyên của Maxim. Tôi liền làm nhàu nát nó để cho những người hầu
gái không biết gì, trường hợp Clarice không tiết lộ.

Tôi tắm rửa, mặc quần áo và rồi đi
xuống. Người ta đã cất ván trong buồng trống và các chậu hoa. Các giá đàn của
các nhạc công cũng không còn trong hành lang. Những người làm vườn đã quét sạch
xác pháo bông. Sắp sửa không còn dấu vết gì của buổi dạ hội ở Manderley nữa.
Lúc chuẩn bị thì lâu thế, lúc quét dọn thì lại thật nhanh!

Tôi nhớ đến bà mặc áo hồng đứng bên cạnh
cửa phòng khách, tay cầm đĩa thức ăn làm tôi nhớ lại một việc mà tôi đã mơ thấy
cách đây đã lâu. Robert đang đánh bóng bàn trong phòng ăn.

- Chào Robert! – Tôi nói.

- Xin chào bà.

- Anh có biết ông chủ ở đâu không?

- Sau bữa điểm ông đã đi ra ngay trước
khi ông Giles và bà Béatrice xuống. Từ đó chưa thấy ông về.

Tôi quay trở lại, vào phòng khách nhỏ
rồi quay gọi điện thoại xin phòng giấy của lãnh địa. Có thể là Maxim đến Frank.
Tôi cảm thấy cần phải giải thích để chàng rõ hôm qua tôi đã hành động như vậy
là không cố ý. Ngay cả nếu như từ nay không được nói với chàng nữa, tôi cũng
cần phải làm thế. Điện thoại viên trả lời Maxim không có đây và nói thêm:

- Ông Frank Crawley có đây, bà có cần
nói không?

Tôi toan từ chối nhưng không kịp, trước
khi bỏ ống nghe xuống, tôi đã nghe thấy tiếng nói của Frank:

- Có vấn đề gì đấy?

Đó là một kiểu mở đầu lạ thật. Anh ta
không chào hỏi gì hết. Tại sao anh ta lại hỏi có vấn đề gì xảy ra?

- Anh Frank, tôi đây. Anh Maxim đâu?

- Tôi không biết, tôi không gặp. Anh ấy không đến đây hôm
nay.

- Anh ấy không đến bàn giấy à?

- Không.

- Thôi được, chẳng có gì quan trọng.

- Chị không gặp anh trong bữa điểm tâm à?

- Không. Lúc đó tôi chưa dậy.

- Anh ấy ngủ thế nào?

Tôi lưỡng lự. Frank là người độc nhất mà tôi muốn cho biết:

- Anh ấy không đi nằm đêm vừa rồi.

Đầu dây bên kia im lặng như thể Frank suy nghĩ kỹ trước khi
trả lời. Cuối cùng anh nói rất chậm rãi.

- À, tôi hiểu rồi.

Cách nói ấy của anh không làm tôi hài lòng.

- Anh cho là anh ấy đi đâu?

- Tôi không biết. Có thể chỉ là đi dạo chơi.

- Anh Frank, tôi cần phải gặp Maxim. Tôi cần phải giải thích
về chuyện tối hôm qua.

Frank không trả lời, tôi hình dung bộ mặt lo lắng của anh,
những nếp nhăn trên trán, tôi liền nói tiếp:

- Maxim tưởng tôi cố ý làm như thế?

Giọng tôi tan tác mặc dù đã cố gắng, nước mắt đã làm lóa mắt
tôi buổi tối qua mà tôi đã giữ không cho đổ ra, bây giờ mới chảy xuống má tối
sau sự chậm trễ mười sáu giờ.

- Maxim đã coi như là một trò hề, một trò đê tiện, ghê tởm!

- Không đâu! – Frank nói – Không phải thế!

- Có đấy, tôi bảo đảm với anh như thế. Anh không nhìn thấy
mắt anh ấy như tôi. Anh không ở bên cạnh anh ấy suốt một đêm để quan sát anh ấy
như tôi. Anh ấy đã không thèm nói với tôi một lần nào, không thèm nhìn tôi một
lần nào. Chúng tôi đứng bên nhau suốt đêm mà chẳng nói với nhau một câu!

- Đông người như vậy, không thể thế được! Tất nhiên tôi có
quan sát anh ấy. Như thể tôi không biết anh Maxim! Xin chị hãy nghe…

- Tôi không giận anh ấy đâu! – Tôi ngắt lời – Nếu anh ấy cho
là tôi cố ý biểu diễn trò hề ghê tởm và bỉ ổi ấy, anh có quyền nghĩ những điều
xấu nhất về tôi, và anh ấy có quyền sẽ không bao giờ nói với tôi nữa, nhìn thấy
tôi nữa!

- Xin chị đừng nói như vậy. Chị không biết chị đang nói gì.

- Ôi! Có thể phải có xấu mới có tốt. Điều đó làm cho tôi hiểu
được một vấn đề mà lẽ ra tôi phải hiểu từ trước, mà tôi phải nghĩ tới lúc lấy Maxim.

- Chị muốn nói gì?

Giọng nói của anh sắc và lạ lùng. Tôi tự hỏi nếu như Maxim không
yêu tôi thì có can hệ gì đến anh, tại sao anh muốn giấu tôi?

- Vấn đề về Maxim với Rebecca!

Lúc tôi thốt ra tên đó, tôi thấy lạ lùng và chua chát như một
câu cấm. Không phải là một điều nhẹ nhõm đối với tôi, nói ra cho thích, nhưng
là một điều xấu hổ nóng bỏng như một lời xưng tội.

Frank không trả lời ngay. Tôi nghe thấy tiếng anh lấy lại hơi
ở đầu dây bên kia.

- Chị muốn nói gì? – Frank hỏi lại và giọng anh mạnh và sắc
hơn. – Chị muốn nói thế nào?

- Maxim không yêu tôi, anh ấy yêu Rebecca. Anh ấy không quên
được, đêm ngày anh ấy nghĩ đến Rebecca. Anh Frank, Maxim không bao giờ yêu tôi,
chỉ yêu Rebecca. Rebecca. Rebecca!

Tôi nghe tiếng Frank thốt lên một tiếng phản đối, nhưng bây
giờ làm anh ấy bực mình cũng chẳng sao cả. Tôi nói tiếp:

- Bây giờ anh đã biết tôi nghĩ gì. Bây giờ anh đã hiểu!

- Xin chị hãy nghe tôi. Tôi cần phải gặp chị. Cần phải gặp,
chị nghe chưa? Một vấn đề quan trọng chủ yếu tôi không thể nói trong điện thoại
được. Alô, alô, thưa chị…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3