Rebecca - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

Tôi không gặp bà Danvers luôn. Một buổi sáng bà gọi
điện thoại cho tôi trong phòng khách nhỏ và trình bày lấy lệ các món ăn trong
ngày. Cuộc tiếp xúc của chúng tôi dừng lại ở đấy. Bà ta đã mướn cho tôi một cô
hầu phòng tên là Clarice, một cô gái ngoan ngoãn, bình thản và, cảm ơn Chúa, cô
chưa phục vụ ai nên không có những thái độ nạt nộ. tôi thấy đó là người đầu
tiên trong nhà biết sợ tôi.

Đối với cô ta, tôi là chủ, là bà Winter.
Những câu chuyện ba hoa của các kẻ khác không làm cô ảnh hưởng. Mặc dù sinh ra
ở địa phương, cô đã sống ở ngoài một thời gian tại nhà của một bà cô cách xa
Manderley, cho nên cô cũng là một người mới mẻ như tôi. Tôi rất dễ chịu với cô
hầu mới. Tôi có thể thản nhiên bảo cô:

- Clarice, yêu cầu cô vá cho tôi đôi bít
tất này.

Alice, chị hầu giá, lại có vẻ cao sang.
Một lần tôi trông thấy chị đang quan sát chiếc áo sơ mi của tôi vắt trên tay
chị, thứ vải thường. Không bao giờ tôi quên được vẻ mặt của chị ta. Trong chị
có vẻ chướng mắt như thể nguwoif nào đó đã dám xúc phạm đến con người ngà ngọc
của chị. Trước đây chưa bao giờ tôi quan tâm đến quần áo của mình. Tôi chỉ cần
nó sạch sẽ là được, không để ý gì đến loại vải hoặc đến cái đăng ten trang trí.
Người ta đọc những bản miêu tả các bộ đồ của người vợ mới cưới, trong đó có đến
hàng tá các thứ, nhưng tôi không hề chú ý đến. Bộ mặt của
chị Alice là một bài học cho tôi. Tôi vội vàng viết thư cho một của
hiệu ở Luân Đôn yêu cầu gửi một catalo các kiểu quần áo. Vào lúc được ấn định
cuộc lựa chọn, Alice không còn phục vụ cho tôi nữa, clarice đã thay
chân chị. Mua sắm quần áo sẽ là một lãng phí lớn, nên tôi cất quyển catalo vào
ngăn kéo và thôi không đặt hàng nữa.

Mướn Clarice, bà Danvers đã tỏ
ra rất tinh đời. Bà phải thấy chúng tôi hợp nhau lắm. Bây giờ tôi đã biết lý do
mối ác cảm của bà Danvers, các vấn đề trở nên dễ dàng đối với tôi. Tôi
biết là bà ghét không phải cá nhân tôi mà là cái tôi đại diện. Đối với bất kỳ
ai ngồi vào chỗ của Rebecca, bà cũng có một cảm giác như vậy. Ít ra đó cũng là
kết luận của tôi từ những câu chuyện với chị Béatrice, ngày mà chị đến ăn với
chúng tôi.

“ Cô không biết đấy chứ, bà ta rất quý trọng
Rebecca. Thế đấy!”

Lúc đó tôi thấy chướng tai về những câu
nói đó, tôi bất ngờ. Nhưng suy nghĩ lại, tôi cảm thấy bớt sợ bà Danvers.
Tôi đâm ra thương hại bà. Tôi tưởng tưởng bà ta đã phải chịu đựng như thế nào.
Bà phải đau khổ mỗi khi nghe thấy người ta gọi tôi là “bà Winter”. Mỗi buổi
sáng, khi bà điện thoại cho tôi và tôi trả lời “alo”, hẳn là bà phải nghĩ đến
một tiếng nói khác. Khi đi qua phòng bà phát hiện thấy dấu vết của tôi qua đấy,
một mũ nồi trên thành cửa sổ, một túi đồ khâu trong một chiếc ghế bành, hẳn bà
phải nghĩ đến người mà trước kia đã sở hữu những thứ ấy. Tôi hay nghĩ đến điều
ấy lắm, nhưng tôi không biết Rebecca. Bà Danvers biết giọng nói dáng đi của
Rebecca. Bà Danvers biết mầu sắc của cặp mắt, biết nụ cười, biết đặc tính của
bộ tóc Rebecca. Tôi thì không, chưa bao giờ tôi hỏi dò về những điều đó. Tuy
nhiên, đôi khi tôi cũng cảm thấy Rebecca cũng có thực đối với tôi như với bà
Danvers.

Frank đã nói với tôi nên quên quá khứ
đi, và tất nhiên tôi muốn thế lắm. Nhưng Frank không buộc phải ở trong phòng
khách nhỏ này mỗi buổi sáng như tôi để nhìn những ngọn nến, lò sưởi, những chậu
hoa và nghĩ rằng trước đây chúng đã thuộc quyền sở hữu của một người phụ nữ đã
chọn chúng, và chúng không thuộc về tôi chút nào. Frank không bị buộc phải ngồi
vào chỗ của người đó trong phòng ăn. Anh không quàng lên vai chiếc áo khoác
trước đây đã là của người đó và không thấy chiếc mùi xoa của người đó trong túi
áo. Anh ta không như tôi, mỗi ngày để ý thấy cái nhìn trống rỗng của con chó
già mỗi khi nghe tiếng bước chân tôi, bước chân của một người phụ nữ, trong thư
viện và sau khi ngửi hít không khí, lại để rơi đầu xuống bởi tôi không phải là
người nó mong đợi.

Những chi tiết vụn vặt không quan trọng,
nhưng chính tôi đã trông thấy, đã nghe thấy, đã ngửi thấy. Trời ơi! Tôi thiết
nghĩ đến Rebecca! Tôi muốn được sung sướng, làm cho Maxim sung sướng. Không có
ước mong nào khác trong trái tim tôi. Không phải là tại tôi nếu Rebecca ngự trị
trong ý nghĩ, trong giấc mơ của tôi, nếu tôi tỏ ra là một người ngoài ở
Manderley, ngôi nhà của tôi, cũng chẳng phải lỗi tại tôi. Tôi như một người
khách đến chơi đợi chủ về. Những câu nói nhỏ, những trách mắng nhỏ đến hàng giờ
trong ngày nhắc tôi nhớ đến người ấy.

- Bác Frith! – Tôi nói lúc bước vào thư
viện, tay mang đầy những hoa tử đinh hương một buổi sáng mùa hè. – Bác Frith! Tôi
tìm đâu được một cái bình? Những cái này nhỏ quá.

- Thưa bà, có một cái bình bằng đá minh
ngọc trắng tinh trong phòng khách.

- Ồ nó có thể vỡ lắm, sẽ rất đáng tiếc!

- Bà Winter trước đây bao giờ cũng dùng
cái bình đó để cắm hoa tử đinh hương đấy ạ!

- Thôi được!

Và trong khi tôi đang cắm từng nhánh tử
đinh hương vào trong cái bình đá minh ngọc trắng và mùi hương ấm áp tràn ngập
căn buồng lẫn với mùi cỏ vừa mới cắt ở thảm cỏ qua cửa sổ để ngỏ tràn vào, tôi
nghĩ thầm: “Rebecca cũng làm thế này, cầm từng nhành tử đinh hương một cắm vào
trong bình trắng tinh này. Đây là bình hoa của Rebecca, tử đinh hương của
Rebecca…

Béatrice đã giữ lời hứa gửi cho tôi một
món quà cưới. Một buổi sáng một gói to được đưa đến, to đến nỗi Robert phải khó
khăn lắm mới mang vào được. Tôi đang ở trong phòng khách nhỏ và vừa đọc xong
bản thực đơn trong ngày. Tôi bao giờ cũng thích những gói hàng như một đứa trẻ
con. Tôi giựt đứt những sợi dây buộc và xé rách tờ giấy gói màu. Thứ này giống
như những quyển sách. Đúng là những quyển sách thật. Một quyển “Lịch sử ngành
hội họa” gồm bốn tập lớn. Một tờ giấy viết kèm theo: “Chị rất mong em sẽ thích
loại này” và ký tên: “Thân ái, Béatrice.”

Tôi đã trông thấy chị đi vào cửa hàng
Wigmore Street và nhìn xung quanh mình với một vẻ đột ngột và rất đàn ông.

- Tôi muốn có những quyển sách cho một
người rất yêu nghệ thuật - Chị nói như thế và người bán hàng trả lời:

- Thưa bà vâng, xin mời bà qua đây.

Chị đã giở những trang sách vẻ hơi nghi
ngại:

- Vâng, đúng là giá mà tôi đã dự tính.
Đây là một món quà cưới, tôi muốn thứ gì tốt. Tất cả đây là về nghệ thuật?

-
Vâng, tác phẩm tốt nhất về vấn đề đó.

Và Béatrice đã viết mấy dòng chữ, trả
tiền và cho địa chỉ: “Bà Winter ở Manderley”.

Béatrice thật đáng yêu quá! Có vấn đề
trung thực và cảm động trong việc làm của chị, vào hiệu sách ở Luân Đôn để mua
sách cho tôi, bởi vì chị biết tôi mê hội họa. Chị hẳn đã hình dung thấy tôi
ngồi trước một chiếc bàn vào một ngày mưa, trịnh trọng nhìn những bức họa, và
cũng có thể cầm một tờ giấy vẽ và một hộp sơn màu để sao lại một trong những
hình ảnh này. Chị Béatrice thân mến. Tôi bỗng đột nhiên và kỳ quặc muốn khóc.
Tôi tập trung mấy cuốn sách nặng lại và tìm một chỗ trong phòng khách để xếp
chúng. Chúng không hợp với những thứ đồ đạc tế nhị và dễ vỡ. Mặc kệ, dù sao đây
cũng là căn phòng của tôi. Tôi để chúng đứng thành hàng trên bàn giấy. Tôi lủi
ra xa một chút để ngắm nhìn hiệu quả. Có lẽ động tác của tôi hơi đột ngột làm
chúng lung lay, quyển nọ ấn quyển kia và đổ xuống, hất một chiếc lọ rơi xuống
đất, nó bằng sứ và là thứ trang trị độc nhất trên bàn giấy. Nó bị vỡ tan tành.
Tôi liếc mắt nhìn nhanh ra cửa như một đứa trẻ có lỗi. Tôi quỳ xuống đất nhặt
những mảnh vụn lên tay rồi lấy một chiếc phong bì bỏ tất cả vào đấy. Tôi giấu
phong bì trong một ngăn kéo bàn giấy. Sau đấy tôi đem tất cả những cuốn sách đó
vào trong thư viện và xếp chúng lên một cái giá.

Maxim mỉm cười lúc tôi khoe với chàng
một cách kiêu hãnh:

- Chị Béatrice thân yêu, - Chàng nói. –
Hẳn là em đã làm cho chị phải mến em lắm. chị chưa bao giờ mở một cuốn
sách.

- Đã có bao giờ chị ấy nói vấn đề gì về…
tóm lại là chị ấy đã nghĩ về em chưa?

- Ngày mà chị ấy đến ăn trưa ấy à? Không
chẳng nói gì.

- Em chắc là chị ấy có viết cho
anh.

- Beatrice và anh, không bao giờ viết
thư cho nhau cả, trừ trường hợp tối cần.

Tôi kết luận tôi không phải là trường
hợp tối cần. Nhưng Béatrice đã cất công đi đến tận Luân Đôn để mua sách cho
tôi. Chị đã không làm như thế nếu chị không thích tôi.

Tôi nhớ là hôm sau. Frith, sau khi phục
vụ bữa ăn trưa trong thư viện, có nán lại một lúc rồi nói:

- Tôi muốn thưa chuyện với ông
chủ.

Maxim ngước mắt lên nhìn qua tờ
báo.

- Được, vấn đề gì thế Frith?

Frith có vẻ cứng đơ và trịnh trọng, cặp
môi mím lại. Tôi nghĩ ngay hay là vợ bác bị chết.

- Thưa ông đó là vấn đề về Robert. Có
một sự bất hòa nhỏ giữa bà Danvers và anh ta, Robert đang rất bực bội.

- Trời! – Maxim nói và nheo mắt với tôi,
tôi chỉ cúi xuống để vuốt ve con Jasper để giữ được bình tĩnh như toi vẫn
thường làm trong những trường hợp bối rối.

- Thế đấy, thưa ông! Hình như bà Danvers
đã kết tội Robert đã giấu đi một cái lọ quý trong phòng tiếp khách nhỏ. Vì công
việc của Robert là mang hoa tươi về và sắp xếp các bình vào chỗ. Buổi sáng nay,
lúc bà Danvers vào phòng khách nhỏ và Robert vừa mới đi ra, bà nhận thấy thiếu
mất một cái lọ. Bà nói sáng hôm qua còn thấy nó ở đấy. Bà buộc tội Robert đã
lấy hoặc đánh vỡ, Robert kiên quyết phủ nhận cả hai trường hợp và đến kêu ca với
tôi. Anh ta còn gần như khóc nữa thưa ông.

- Vậy phải là một kẻ khác đã gây ra việc
đó. Một đứa hầu gái nào chăng?

- Thưa ông không ạ! Bà Danvers có vào
phòng trước lúc mọi người dọn dẹp. Hôm qua, sau khi bà chủ và Robert vào, không
còn ai vào đó. Thật khổ tâm cho Robert và cho tôi, thưa ông.

- Tất nhiên! Bác bảo bà Danvers đến gặp
tôi để cùng nhau giải quyết vấn đề. Thực tế là cái lọ nào?

- Cái lọ bằng đá minh ngọc trắng để trên
mặt bàn giấy, thưa ông.

- Ô, ồ! Nó quí lắm đấy, cần phải tìm ra
nó. Đi nhanh tìm bà Danvers đên đây cho tôi.

- Thưa ông, vâng.

Firth ròi khỏi buồng và chúng tôi còn
lại một mình.

- Chán thật. - Maxim nói – Cái bình ấy
đáng giá ngàn vàng. Và anh sợ có sự mất đoàn kết trong đám gia nhân. Anh tự hỏi
tại sao chúng lại đến nói với anh chuyện ấy, phải nói với em mới đúng chức năng
chứ.

Tôi buông con Jasper ra và ngước bộ mặt
nóng bừng nhìn Maxim và nói:

- Anh yêu, em muốn nói với anh từ sớm,
nhưng … nhưng em quên mất. Chính em đã đánh vỡ nó ngày hôm qua trong lúc em ở
trong phòng khách nhỏ.

- Em đã đánh vỡ nó à? Trời ơi, tại sao
em không nói lúc nãy có Frith ở đây?

- Em không biết nữa. Em không dám. Em sợ
bác ấy cho em là con ngốc.

- Bây giờ bác ấy còn cho em là con ngốc
hơn thế nữa. Em cần phải giải thích với bác ấy và với bà Danvers.

- Ồ, không, Maxim! Em van anh. Anh với họ hộ em. Để em đi.

- Đừng có ngốc thế? Người ta sẽ bảo là em sợ họ.

- Em sợ họ thật! Sợ, nhưng …

Cánh cửa mở ra, bà Danvers và Frith bước
vào. Tôi nhìn Maxim bực bội. chàng nhún vai, nửa đùa nửa tức mình:

- Có sự nhầm lẫn rồi, bà Danvers. Chính
bà chủ đã đánh vỡ cái lọ và quên không nói.

Mọi người nhìn tôi. Tôi biết là tôi đỏ
mặt. Tôi nhìn bà Danvers và nói:

- Tôi lấy làm tiếc. Tôi không nghĩ rằng
nó sẽ gây phiền hà cho Robert.

- Lọ đó liệu có sửa được không, thưa bà?
– Bà Danvers hỏi.

Bà không có vẻ ngạc nhiên lúc biết tôi
là tội phạm. Tôi cảm thấy bà bao giờ cũng biết và chỉ đổ tội cho Robert để xem
tôi có can đảm để thú nhận không. Tôi đáp:

- Tôi e rằng không. Nó, đã vỡ vụn ra
rồi.

- Em đã làm gì những mảnh vụn đó? – Maxim
hỏi

Tôi có cảm tưởng mình là tù nhân đang
phải khai tôi. Sao mà những hành vi của tôi lại hèn hạ và đê tiện đến thế?

- Em đã đem bỏ vào trong một chiếc phong bì.

- Tốt, em đã làm gì chiếc phong bì đó? – Maxim tiếp tục và đốt
một điếu thuốc lá, trong giọng nói của chàng lẫn lộn đùa và cáu.

- Em đã bỏ nó vào trong đáy một ngăn kéo bàn giấy.

- Người ta cho rằng bà chủ đã nghĩ là người ta sẽ đem bỏ tù
bà. – Maxim nói, - Bà Danvers, bà hãy đi tìm chiếc phong bì ấy và gửi các mảnh
vỡ đến Luân Đôn dể xem người ta có sửa lại được không. Nếu không có cách gì sửa
được, cũng đành! Thôi bảo cho Firth, đi nói với Robert, bảo hắn lau nước mắt
đi.

Bà Danvers ở lại sau khi bác Frith đã đi ra. Bà nói:

- Tất nhiên tôi sẽ đi xin lỗi Robert, nhưng cùng cần phải nói
là bề ngoài đã tố cáo hắn. Tôi không nghĩ là bà chủ đã đánh vỡ cái lọ. Nhưng
nếu việc đó lại xẩy đến, đề nghị bà nói cho tôi biết để tránh phiền phức cho
mọi người.

- Tất nhiên, tất nhiên! – Maxim nói vẻ sốt ruột. Tôi tự hỏi
tại sao bà chủ đã không làm như thế từ hôm qua. Tôi toan nói với bà thế thì mọi
người vào.

- Có thể là bà chủ không biết rằng đó là một đồ vật quí. - Bà
Danvers nói và quay mặt lại nhìn tôi.

- Có chứ. – Tôi nói một cách thảm hại – Tôi có nghĩ rằng đó
là một đồ vật quí giá. Chính vì thế mà tôi đã thận trọng nhặt từng mảnh vỡ.

- Thật đáng tiếc! – Bà Danvers nói. – Tôi tin rằng đây là lần
đầu tiên người ta đánh vỡ một thứ gì trong phòng khách nhỏ. Chúng tôi bao giờ
cũng rất thận trọng. Thời còn bà Winter, chúng tôi cùng nhau lau chùi các lọ
quí, bà ấy và tôi.

- Thôi, người ta chẳng còn làm gì được nữa. - Maxim nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3