Ác Dương Phác Lang - Chương 06 phần 2
“Hắn không phải
là thất lạc cùng người nhà chứ, bằmg không sao lại nhận lầm người khác là
nương?”
Thủy Tâm không
để ý Lạc Trân Trân, nàng run lẩy bẩy môi, vươn đôi bàn tay lau nước mắt cho con.
“Ngươi không
phải chán ghét nương sao? Ta đi là tốt rồi.” Nàng run giọng nói.
“Không… nương…
là Mập Mập không… không ngoan… Mập Mập nói lung tung nói… Mập Mập rất nhớ… rất nhớ nương… nương…” Đột
nhiên ôm lấy thắt lưng Thủy Tâm, gào khóc lên. “Nương… Mập Mập… hảo… rất nhớ…
nhớ nương a…”
Thủy Tâm rốt
cuộc không nhịn được, nàng cũng một phen ôm lấy con, gắt gao ôm vào trong ngực.
“Nương cũng
rất nhớ ngươi.” Nàng cũng khóc lớn tiếng.
Lạc Trân
Trân dĩ nhiên hoàn toàn không biết làm sao.
“Tiểu… Tiểu
Lan, này… Đây là chuyện gì xảy ra a?”
Tiếng khóc
của hai mẹ con so với nàng còn lớn hơn cho nên câu hỏi của nàng đương nhiên
không có ai trả lời, không biết phải làm sao, nàng đành phải chờ hai kẻ kia
“làm mưa” xong rồi mới nói.
Đã lâu, đã
lâu…
Thủy Tâm
chậm rãi thu hồi nước mắt, nàng lấy ra khăn tay lau nước mắt cho mình sau lại
lau cho con:
“Đừng khóc,
đừng khóc.”
Mập Mập nghe
vậy, vội vàng thu hồi nước mắt, miễn cho mẫu thân lại mất hứng, hắn thậm còn cố
gắng hề hề tươi cười.
“Nương, nín
khóc. Mập Mập nín khóc.”
Thủy Tâm đau
lòng hôn lên má Mập Mập một cái.
“Ai, tiểu tử
này là làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta giận cũng là ngươi nha.”
“Sẽ không,
nương, sẽ không.” Mập Mập vui mừng kêu lên. “Sẽ không làm cho nương tức giận,
Mập Mập sẽ rất ngoan thực ngoan, Mập Mập sẽ nghe lời, nương, ngươi không cần
lại rời đi Mập Mập, nương!”
Thủy Tâm thở
dài.
“Kỳ thực
nương cũng không phải thật giận ngươi, là…”
“Cha.” Mập
Mập xem xét nàng. “Phụ thân nói nương giận hắn.”
Thủy Tâm
muốn nói lại thôi.
“Nương, Mập
Mập không cần bay bay.” Mập Mập sợ hãi nói. “Về sau phụ thân sẽ mang nương bay
bay.”
Thủy Tâm bật
cười nói:
“Ngươi cho
là cũng chỉ là vì bay bay sao? Đồ ngốc, nương nào có như vậy keo kiệt, là…”
Nàng than nhẹ. “Cha ngươi căn bản là không thích nương, hắn không thích cùng
nương nói chuyện, không thích cùng nương đi ra ngoài, hắn chỉ thích ngươi, cho
nên nương…” Nàng lại than một tiếng. “Thôi không nói nữa, nói ngươi cũng không
hiểu.”
Mập Mập ở
trong lòng Thủy Tâm làm nũng.
“Nhưng Mập
Mập là thích nương nhất.”
Thủy Tâm
nhéo nhéo cái mũi hắn.
“Là nha, là ai
nói chán ghét nương?”
Mập Mập lập tức
xụ mặt xuống nói:
“Nương, là Mập
Mập không đúng, nương không cần tức giận.”
“Tốt lắm, tốt
lắm, nương chính là nói đùa với ngươi mà thôi.” Thủy Tâm cười nói, lúc này nàng
mới chợt nhớ tới bạn đồng hành, liền chuyển hướng sang Lạc Trân Trân.
“Thực xin lỗi,
tiểu thư, ta nhất thời…” Nàng im miệng vì Lạc Trân Trân căn bản đang không nghe
nàng nói chuyện.
Chỉ thấy Lạc
Trân Trân đang chằm chằm nhìn phía sau Thủy Tâm.
Thủy Tâm vỗ vỗ
bàn tay đang đặt trên bàn của Lạc Trân Trân:
“Tiểu thư,
ngươi làm sao vậy?”
Lạc Trân Trân
sững sờ nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi sau đó tầm mắt lại tiếp tục nhìn ở phía
sau nàng.
“Tiểu thư,
ngươi rốt cuộc…”
Nói được một
nửa, Thủy Tâm xoay người về phía sau chợt thấy người làm nàng vừa tức vừa hận
đang lẳng lặng đứng ở trước mặt, đôi mắt u buồn chăm chú nhìn nàng. Cõi lòng
đầy cảm xúc khó nói phút chốc ùa đến, trong lúc này Thủy Tâm cũng chỉ có thể
ngơ ngác nhìn lại hắn.
Một hồi lâu,
Mập Mập mới nhẹ giọng nói:
“Nương phụ thân
cũng nhớ ngươi nha!”
Thủy Tâm bừng
tỉnh, nàng thu hồi tầm mắt, do dự một chút rồi quay người lại đưa lưng về phía
trượng phu.
“Phải không?”
Nàng cười nhạo một tiếng. “Ngươi nhớ ta thì còn có thể, cha ngươi mới sẽ không
nhớ ta.”
Mập Mập lén
nhìn cha.
“Thật sự a,
nương, cha thực sự nhớ ngươi nha.”
Thủy Tâm lắc
đầu.
“Nương.” Mập
Mập kéo kéo nàng vạt áo. “Phụ thân thực sự nhớ ngươi a! Ngươi hỏi phụ thân
thôi!”
Thủy Tâm như
trước không nói bất động.
“Nương, hỏi phụ
thân thôi!”
Lạc Trân Trân
đột nhiên đứng lên.
“Ta… ách… ta
bỗng nhiên nhớ tới ta muốn mua cho Du Thanh đôi giày, các ngươi cứ tâm sự, ta
tự đi mua là được rồi, xong việc ta sẽ quay lại tìm ngươi.” Không dợi Thủy Tâm
trả lời nàng vội vàng rời đi.
Mập Mập lại kéo
kéo vạt áo Thủy Tâm.
“Nương, phụ
thân cũng có cái này đưa cho ngươi.”
“Cho ta?” Thủy
Tâm hừ lạnh một tiếng. “Là cho ngươi thì có.”
Tiếng vừa dứt,
một túi gấm đã xuất hiện trên bàn trước mặt nàng, Mập Mập lập tức cầm lấy nhét
vào tay nàng.
“Nương, nhìn
thử đi, nhìn thử đi.”
Thủy Tâm nhăn
nhăn mũi, không muốn mở, khi nàng xốc lên một góc khăn gấm, ánh sáng của bảo
khí liền tỏa ra, nàng không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc nhìn chằm chằm
vòng cổ đá quý nằm trên khăn bố thô ráp. Đây là một chuỗi đá quý bảy màu, mỗi
viên đều to lớn như mắt rồng nối thành một vòng cổ, ánh sáng lung linh, chói
lọi, ở chính giữa là một viên phỉ thúy bên trong ẩn ẩn huyết văn giống như một
cái Long Văn thật nhỏ. Vòng cổ này dù là người trong nghề hay người thường, chỉ
cần vừa thấy cũng biết đó là báu vật hiếm thấy, chỉ sợ ngàn vàng cũng không mua
được.
Thủy Tâm cẩn
thận, dè dặt chạm vào viên phỉ thúy, nàng biết đây là huyết long thúy, là bảo
vật vô giá. Nàng không hiểu được quay đầu nhìn Triển Ngạo Trúc đang chậm rãi
ngồi xuống bên nàng.
“Ngươi… này…
ngươi làm sao có thể…”
“Ta nhớ ngươi.”
Thủy Tâm lại
một lần nữa cứng họng, nàng nháy mắt mãnh liệt, hoài nghi vừa rồi mình nghe
lầm.
“Nương, cha nói
hắn cũng nhớ ngươi nha.” Mập Mập đắc ý cười nói.
“Ngươi… ngươi…
ngươi…” Ngươi nửa ngày, Thủy Tâm rốt cục nói câu nói kế tiếp. “Nói lại lần
nữa!”
Triển Ngạo Trúc
lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
“Ta nhớ ngươi.”
Khi nhìn thấy
vòng cổ thì là kinh hỉ, mà hiện tại là cảm động thắm thiết, ấm áp, ngọt ngào.
Thủy Tâm trong lòng biết với tính cách bướng bỉnh, lạnh lùng của Triển Ngạo
Trúc có thể nói ra ba từ này đã là kỳ tích phi thường, giống như là hôm nay mặt
trời hạ xuống ở phía đông. Hơn nữa coi như đây là hắn xuống nước trước nha. Có
thể làm cho bá đạo Cuồng Thư Sinh hạ mình là điều nàng không bao giờ dám nghĩ
đến. Có được bậc thang này, nàng hẳn cũng là nên xuống đài đi, huống chi nàng
cũng rất nhớ cha con bọn họ.
Vì thế, nàng nở
nụ cười.
“Ta cũng nhớ
ngươi.” Nàng cúi đầu ngượng ngùng nói, một bên cẩn thận gói lại chiếc vòng cổ,
một bên trộm dò xét hắn một cái. “Các người là đi tìm ta sao?”
Triển Ngạo Trúc
gật gật đầu.
“Các ngươi tìm
ta đã bao lâu?”
“Ngươi xuất môn
ngày đó, chúng ta liền đi ra tìm ngươi.”
“Di?” Thủy Tâm
kinh ngạc nới rộng mắt. “Ta xuất môn ngày đó? Vậy các ngươi…” Nàng đột nhiên
dừng lại, lập tức “Nga!” một tiếng. “Các ngươi đại khái là theo ta đi ngả ba
đường đi!”
Triển Ngạo Trúc
không nói chuyện.
Thủy Tâm cũng
theo thói quen cùng hắn nói chuyện, liền tự kết luận:
“Bất quá chỉ sợ
hiện tại ta không thể theo người trở về.”
Triển Ngạo Trúc
nhíu mi, Mập Mập thì lập tức la lên:
“Nương, Mập Mập
sẽ ngoan, Mập Mập sẽ nghe lời, Mập Mập…”
Thủy Tâm gõ gõ
trán của hắn:
“Tiểu tử này,
ngươi đã nghe rõ hay chưa, nương là có việc cho nên hiện tại chưa thể trở về,
hiểu không?”
“Có việc?” Mập
Mập thì thào nhớ kỹ, đồng thời quay đầu xem xét cha thân. “Phụ thân…”
“Chúng ta chờ
ngươi.” Triển Ngạo Trúc nhàn nhạt nói.
“Chờ ta?” Thủy
Tâm tròng mắt di chuyển, mặt mày lập tức hớn hở gật đầu. “Tốt a, tốt a. Đây là
tốt nhất, chờ ta xong việc, chúng ta cùng nhau trở về.”
“Nương,” Mập
Mập chỉ tay lên bàn. “ta muốn ăn đậu đậu.”
Thủy Tâm đem
đĩa đậu phộng để trước mặt hắn, lại để Mập Mập tự bóc, nàng trong đầu vừa tính
kế, vừa liếc mắt nhìn Triển Ngạo Trúc.
“Tướng công,
phu quân, nếu nói…” Nàng dừng lại nghĩ nghĩ. “Nếu có người đả thương, làm tổn
hại đến ta, ngươi sẽ giúp ta sao?”
Triển Ngạo Trúc
gật gật đầu.
Thủy Tâm âm âm
cười trộm một chút.
“Kia nếu ta
cùng nhân đánh nhau, ngươi cũng sẽ giúp ta sao?”
Triển Ngạo Trúc
lại gật đầu.
Thủy Tâm lại
nheo mắt, tận lực che giấu vẻ gian trá trên mặt.
“Nếu có người
muốn cùng ta đánh, ngươi sẽ thay ta giải quyết phiền toái?”
Triển Ngạo Trúc
lại gật đầu.
Rốt cục, Thủy
Tâm cũng vừa lòng theo gật đầu.
“Như vậy là đến
nơi.”
“Thế nào là đến
nơi?”
Thủy Tâm theo
tiếng quay đầu nhìn lên.
“A! Tiểu thư,
ngươi đã trở lại? Giày mua được sao?”
Lạc Trân Trân
vung vung bao nhỏ trong tay: “Mua được.” Nàng ngồi xuống bên phải Triển Ngạo
Trúc, chăm chú nhìn.
“Vị này là…”
“Là tướng công
của ta, hắn họ Triển.” Thủy Tâm ngượng ngùng giới thiệu, tiếp theo lại chỉ tên
tiểu tử đang ngồi trong lòng mình ăn đậu phộng đến nhạc hồ bất diệt. “Còn
đây là con ta, Mập Mập.”
“Quả nhiên
không sai.” Lạc Trân Trân tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn khẽ cười một
tiếng. “Xem ra, ngươi là với ngươi trượng phu cãi nhau mới rời nhà đi?”
Thủy Tâm lè
lưỡi:
“Bị ngươi nhìn
thấu.”
“Vậy ngươi muốn
cùng hắn đi trở về sao?”
“Còn không có.”
Thủy Tâm nháy mắt. “Chờ Lạc phủ chuyện tình giải quyết xong nói sau.”
“Tiểu Lan,
ngươi không…”
“Ta gọi là Thủy
Tâm, Lãnh Thủy Tâm.”
Lạc Trân Trân
ngây ra một lúc.
“Nga, thì ra
ngươi kêu là Lãnh Thủy Tâm, tên rất hay.”
“Cám ơn.”
“Làm trò!” Lạc
Trân Trân khinh xuy. “Đem ta trở thành con ngươi sao? Đừng chuyển hướng đề tài
nữa, Tiểu… ách… Thủy Tâm, ngươi không thể lưu lại, hơn nữa, tướng công ngươi cũng
sẽ không muốn ra về một mình…”
“Bọn họ sẽ lưu
lại giúp ta, ta nghĩ gian phòng của ta có thể…”
“Ngươi điên
rồi!” Lạc Trân Trân cả kinh kêu lên. “Trong phủ nguy hiểm như vậy, tránh xa còn
không kịp, ngươi còn muốn để cho tướng công ngươi là một thư sinh yếu đuối cùng
con ngươi là một tiểu oa nhi ở lại sao.”
“Thư sinh yếu
đuối.” Thủy Tâm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Triển Ngạo Trúc. “Tướng
công, người ta nói ngươi vô dụng vậy, ngươi không tức giận sao?”
Lạc Trân Trân
dở khóc dở cười ai một tiếng.
“Thủy Tâm, cầu
xin ngươi đứng đắn một chút được không? Ngươi là có võ công có thể tự bảo vệ
mình, nhưng là bọn họ… bọn họ còn cần có người bảo hộ, này… này không phải…
không phả……”
Thuỷ Tâm cười
tủm tỉm:
“Vô phương, vô
phương, tướng công cùng con ta không cần người bảo hộ, có đúng hay không phu
quân?”
Trả lời lại là
Mập Mập.
“Cha sẽ bay
bay, cha sẽ mang Mập Mập bay bay, cha cũng muốn mang nương bay bay, cùng bay
bay nha.”
Lạc Trân
Trân nghe nói mà như sấm nổ bên tai, nàng nhắm mắt, sau lại mở ra rồi há to miệng:
“Thủy Tâm,
ta biết ngươi rất có nghĩa khí, nhưng là không đáng bắt tướng công cùng con
ngươi hy sinh tính mạng, ngươi muốn làm hiệp nữ tương lai sẽ còn có cơ hội. Ta
đáp ứng ngươi, nếu Lạc phủ có thể bình yên vượt qua kiếp nạn, ta sẽ cùng ngươi
ngao du giang hồ, ách… đương nhiên là phải được tướng công ngươi đồng ý.”
“Hắn a,”
Thủy Tâm liếc xéo Triển Ngạo Trúc một cái. “kiếp sau đi. Hắn cùng ta đi ra
ngoài một chút cũng không nguyện ý, làm sao để cho ta ra ngoài ngao du giang
hồ.”
Triển Ngạo
Trúc vẫn lãnh đạm nhìn nàng, mà Mập Mập lại vội vàng phun ra một nửa đậu phộng
đang ăn trong miệng.
“Nương, Mập
Mập không cần bay bay, cha mang ngươi bay bay.”
“Cha.” Mập
Mập lập tức quay đầu nhìn cha. “Cha, mang nương bay bay.”
Triển Ngạo
Trúc vẫn thủy chung im lặng, Lạc Trân Trân nhịn không được hỏi:
“Cái gì gọi
là bay bay?”
“Bay bay?”
Thủy Tâm tà nghễ Triển Ngạo Trúc, hừ lạnh một tiếng. “Ta làm sao mà biết? Hắn lại không có
mang ta đi bay bay quá!”
Mập Mập lại vội
vàng giãy xuống đất, đi đến bên người Triển Ngạo Trúc, lôi kéo tay áo hắn:
“Cha, mang
nương bay bay đi, cha.”
Triển Ngạo
Trúc ôm cánh tay hắn, vẫn không nói chuyện như trước.
Lạc Trân
Trân dường như đã hiểu được tình cảnh của Thủy Tâm lúc trước, nàng không phải
chỉ là cãi nhau với trượng phu mà rời nhà ra đi, bởi vì một bàn tay thì vỗ
không ra tiếng a. Nhìn vẻ mặt Thủy Tâm không được vui, Lạc Trân Trân vội chuyển
đề tài để hòa giải:
“Thủy Tâm,
tướng công của ngươi hẳn có quyết định của riêng mình, chỉ là hắn không có tiện
nói ra thôi, chúng ta không cần lại bàn luận, vẫn nên nói khi nào ngươi trở về
mới là đúng.”
“Còn có gì
phải bàn?” Thủy Tâm vô tội nháy mắt. “Đương nhiên là chờ chuyện của Lạc phủ
giải quyết xong.”
“Thủy Tâm…”
“Đừng nói
nữa, tiểu thư, ta đã quyết định, ngươi nói thế nào cũng vậy thôi a.” Thủy Tâm
thảnh thơi bưng tách trà lên uống một ngụm, mặt khác lại đảo mắt nhìn Triển
Ngạo Trúc. “Tiểu thư, tin tưởng ta, ta sẽ không đem thêm phiền phức tới cho Lạc
phủ cũng sẽ không đem tính mạng của tướng công cùng con ta ra đùa giỡn.”
Lạc Trân
Trân hoài nghi nhìn nàng một lúc rồi sau đó mới hỏi:
“Tướng công
ngươi biết tình hình Lạc phủ hiện thế nào sao?”
Thủy Tâm
nhún nhún vai.
“Có biết hay
không đối với việc hắn đến căn bản không có vấn đề.”
Lạc Trân
Trân ai thán.
“Thủy Tâm,
ngươi không cần…”
“Được, được,
được.” Thủy Tâm lắc đầu, lén nhìn Triển Ngạo Trúc. “Uy, tướng công, trời đất
lớn như vậy có chỗ nào người không dám đi không?”
Không cần
đoán, Triển Ngạo Trúc đương nhiên là im hơi lặng tiếng.
Vì thế Thủy
Tâm chợt nổi giận đùng đùng chụp xuống mặt bàn một cái.
“Uy, tướng
công, ta cảnh cáo ngươi nha. Ngươi ít nhất phải trả lời ta vấn đề này, bằng
không ta sẽ lại rời đi, khi đó ta nhất định sẽ tuyệt đối không để ngươi tìm
thấy.”
Triển Ngạo
Trúc trong mắt đột nhiên thoắt hiện hàn ý, khí tức tàn bạo làm Lạc Trân
Trân không tự chủ được rùng mình, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác này.
Nhưng Thủy Tâm chẳng những nhìn thấy rất rõ, cũng hiểu được hắn đang tức giận,
nàng không tự giác được trong lòng cảm thấy hơi hối hận, sao tự nhiên lại khơi
mào tức giận của hắn làm gì, giờ nàng không biết phải làm cách nào để dập tắt
lửa giận của hắn.
Ai biết…
“Không có.”
Hắn thế
nhưng trả lời! Thủy Tâm không dám tin, hắn tức giận thế nhưng không có bộc phát
ra mà còn trả lời nàng. Đây quả là kỳ tích nha. Nhưng là… vì sao? Hay là
nên hỏi, việc này có ý nghĩa gì?
Thủy Tâm
thấy hắn từ từ đưa ly trà lên miệng uống, trong lòng không khỏi dâng lên một
chút vui sướng, “ý nghĩa” gì thì nàng sẽ từ từ tìm hiểu, dù sao không xấu là
được.
Vì thế nàng
vui sướng nhìn sang Lạc Trân Trân:
“Hắn chỗ nào
cũng dám đi, mặc kệ là có nguy hiểm hay không nha.”
Lạc Trân
Trân quay đầu nhìn Triển Ngạo Trúc thủy chung vẫn lãnh đạm, lạnh nhạt một cái.
“Được rồi,
ta đầu hàng, thật sự không lay chuyển được ngươi.” Rồi thở dài một tiếng.
Thủy Tâm
càng đắc ý.
“Đương
nhiên, không có vài người nói lại ta, trừ bỏ…” Nàng lại liếc trượng phu một
cái. “đại khối băng kia.” Rồi lại lập tức xuy một tiếng. “Hắn cũng không tranh
cãi với ta, hắn căn bản là không để ý tới, cùng hắn nói chuyện không bằng ta nói
với gia khanh khách không chừng còn có chút phản ứng.”
“Khanh
khách?” Lạc Trân Trân mờ mịt nói.
Thủy Tâm
phốc xích một tiếng, chỉ vào Mập Mập cười nói:
“Hắn kêu gà
trống nhà ta là khanh khách, ta liền kêu theo như vậy.”
Mập Mập ngây
ngô cười, Lạc Trân Trân không khỏi thở dài:
“Con ngươi
thực sự rất đáng yêu.”
“Không liên
quan gì đến ta.” Ngón tay lại chỉ hướng Triển Ngạo Trúc. “Ai nấy đều thấy được,
tất cả đều là công lao của cha hắn.”
Lạc Trân Trân
bật cười:
“Chuyện này mà
ngươi cũng ghen tỵ a?”
Thủy Tâm
quyết quyết miệng.
Lạc Trân
Trân lắc đầu:
“Thực không
chịu nổi, đã là thê tử của người ta, lại còn làm mẹ mà ngươi vẫn còn như thế,
tướng công của ngươi thật đáng thương, một mình phải chăm sóc cho hai hài tử.”
Thủy Tâm
nhăn chặt hai hàng lông mày, giận giận chỉ vào Lạc Trân Trân:
“Uy, uy,
ngươi…”
Lạc Trân
Trân đưa hai tay đầu hàng:
“Được, được,
ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, được chưa?”
“Đương nhiên
không được, phải bồi thường danh dự a.”
“Bồi thường
danh dự?” Lạc Trân Trân kinh ngạc rồi lại quay sang Mập Mập chớp mắt:
“Mập Mập, dì
mang ngươi đi mua tượng người nha.”
Mập Mập lập
tức nhảy bật đứng lên.
“Hảo, hảo,
Mập Mập muốn tượng người, Mập Mập muốn tượng người!”
“Tiểu thư,
là bồi thường ta nha! Không phải…”
“… Sau đó
lại đi ăn quả vải cao, thủy tinh giáo nhi…”
“Uy! Này
không công bằng…”
“… Còn có
kịch đèn chiếu…”
Thủy Tâm
quyết cao miệng. “Thực sự không công bằng!”
Vì sao tiểu
tử này luôn được lợi như vậy?

