Ác Dương Phác Lang - Chương 04 phần 2

Mọi người
cảm thấy hoài nghi, nhưng là chỉ có thể đi theo nàng. Một đám người vội vã đi
đến phía trước đại sảnh, Lã Tiểu Mật kinh ngạc nhìn bọn họ nói:

“Thời gian
còn chưa tới, các ngươi đã suy nghĩ xong rồi sao?”

Lãnh Thương
Hùng không nói chuyện, chính là nhìn Thủy Tâm, Thủy Tâm vẫy vẫy cây quạt.
“Không cần lo lắng. Chúng ta đã đem tàng bảo đồ giao cho chủ nhân cây quạt
này.”

Đám người
Lãnh Thương Hùng kinh ngạc trừng to mắt, Lã Tiểu Mật cười lạnh một tiếng:

“Ngươi đang
nói giỡn sao? Chúng ta một đám theo các ngươi đòi, các ngươi cũng không chịu
đưa, lúc này lại tùy tiện đưa bản đồ bảo tàng cho người ta, lời này nói ra, ai
mà tin được.”

“Chúng ta
là… liền ngay cả các ngươi cũng không dám không cho.”

Lã Tiểu Mật
cùng Tiêu Công Vĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời cười rộ lên:

“Được rồi, vậy
ngươi nói xem, bản đồ bảo tàng rốt cuộc là bị nhân vật tài giỏi nào lấy đi?”

Thủy Tâm mỉm
cười bí hiểm, rồi đột nhiên xòe to cây quạt giơ lên cao, đem bốn chữ to lớn
trên quạt hướng đám người kia nói:

“Đây, thấy
rõ ràng không, chính là người này lấy a.”

Người Lãnh
gia trang chỉ có thể nhìn thấy mặt quạt lục trúc cao nhã, còn đám người đối
diện bên kia thì đột nhiên biến sắc mặt. Nói đúng hơn là biểu tình của
bọn họ thống khổ cùng khó chịu cực kỳ, là cái cảm giác không biết thống khổ vì
cái gì, không biết vì sao mà khó chịu.

Sắc mặt tự
tin, thoải mái biến mất không còn sót lại một chút, Lã Tiểu Mật sắc mặt tái
nhợt, sợ hãi, run run hướng cây quạt chỉ tay:

“Hắn… hắn
cũng đến đây.”

Thủy Tâm
thảnh thơi cười cười:

“Tới rồi!”

Lã Tiểu Mật
run run thối lui, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. Thủy Tâm thu hồi cây quạt
nói:

“Hiện tại
các ngươi có thể rời đi.”

Vừa nhìn
thấy bốn chữ trên cây quạt, sắc mặt Tiêu Công Vĩ cũng biến đổi nhưng hắn vẫn
chưa hết hi vọng hỏi:

“Hắn vẫn còn
ở đây?”

Thủy Tâm
dùng ngón tay cái chỉ về phía sau:

“Còn nha.”

Tiêu Công Vĩ
cũng không tự chủ được thối lui, nhưng rất nhanh đã ổn định lại.

“Là hắn đem
cây quạt cho ngươi mượn?”

“Đúng vậy!”
Thủy Tâm đắc ý nói.

Tiêu Công Vĩ
lại hỏi:

“Hắn làm sao
có thể đem vũ khí tùy thân cho ngươi mượn?”

Thủy Tâm có
chút bối rối, sau đó cẩn thận tìm từ trả lời:

“Chúng ta có
chút… giao tình”. Nói là vợ chồng chắc không ai tin, nếu là nàng cũng sẽ không
dễ tin.

Tiêu Công Vĩ
đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi rốt
cuộc đã giấu đầu lòi đuôi, hắn tuyệt đối không có khả năng cùng bất kỳ ai có
giao tình, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà suy nghĩ.” Hắn tức giận tái mặt, hừ
lạnh. “Cây quạt này là giả.”

Thủy Tâm còn
chưa biết trả lời sao thì Lã Tiểu Mật lúc này đã bừng tỉnh, tiến về phía nàng
tức giận:

“Thì ra
ngươi là muốn hù người.”

“Hừ, chút
tài mọn.” Tiêu Công Vĩ lên tiếng. “Bất quá, cũng diễn được một hồi, mới đầu
thật đúng là hù người.”

“Các ngươi,
ngươi…” Thủy Tâm có chút dở khóc dở cười. “Ta không có hù người, là thật, hắn
vẫn còn ở đây.”

“Phải
không?” Tiêu Công Vĩ cười chế giễu. “Nếu các ngươi thực sự có giao tình, hắn
nguyện ý đem vũ khí tùy thân giao cho ngươi, vậy cũng nên mời hắn ra đây nói rõ
một chút đi.”

Thủy Tâm
buồn rầu than:

"Nếu
hắn muốn đi ra, ta đã sớm mời được hắn ra đây, sao còn phải mượn cây quạt của hắn
chứ.”

Tiêu Công Vĩ
vừa cười lạnh một tiếng, hai kẻ hắc đạo vẫn đứng yên bên cạnh nãy giờ cũng ha
hả cười theo. Lãnh Thương Hùng liền nhận ra nam tử mặc áo lam bào là Xuyên
Cảnh trang chủ Tùng Triệu Anh, mà người mặc áo bào tro là bang chủ Tương Cảnh
bang Lí Tử.

“Cô nương,
đừng đóng kịch nữa.” Tùng Triệu Anh trào phúng nói. “Đều đã lộ hết rồi, ngoan
ngoãn mang bảo tàng ra đây đi.”

“Ta không
phải…”

“Còn không
phải.” Lí Tử không kiên nhẫn khóat tay. “Nếu người kia thực sự đang ở Lãnh gia
trang xin mời hắn đi ra cho mọi người gặp, chúng ta cũng có cơ sở để tin, ngươi
nếu không mời được hắn, vậy để ta.”

Thủy Tâm còn
chưa hiểu hết ý của hắn, Lí Tử đã ngửa đầu la to:

“Cuồng Thư
Sinh, đi ra đây, người khác sợ ngươi nhưng Lí Tử sẽ không. Có nghe hay không,
đi ra đây Cuồng Thư Sinh Triển Ngạo Trúc. Đi ra.”

Tùng Thiệu
Anh nháy mắt mấy cái, cũng không nhịn được hùa theo.

“Không dám
đi ra chính là không dám, Cuồng Thư Sinh hay là… căn bản ngươi là giả đúng
không? Vì là giả mạo cho nên mới không dám ra đây, đúng không?”

Nghe Lí Tử
cùng Tùng Triệu Anh la lên, đám người Lãnh Thương Hùng mới biết thư sinh ở
trong đại sảnh vừa rồi là người phương nào, cũng hiểu được vì sao chỉ nhìn cái
bóng lưng đã thấy khí thế khủng bố khiếp người, càng hiểu vì sao Thủy Tâm lại
sợ hãi đến vậy.

“Không cần
lại kêu!” Thủy kinh hãi hoảng kêu lên. “Các ngươi sẽ làm hắn tức giận, hắn sẽ
giết các ngươi, thực sự sẽ giết các ngươi, không cần lại kêu.”

Nhưng dường
như không ai tin tưởng nàng, Lã Tiểu Mật còn che miệng cười duyên, Tiêu Công Vĩ
khoanh hai tay trước ngực xem náo nhiệt, những người khác thì hoặc hò hét phụ
trợ, hoặc là đứng cười.

“Cuồng Thư
Sinh, đi ra. Kẻ giả mạo, đi ra…”

“Đi ra đây,
Cuồng Thư Sinh, ra đây là làm thịt Tùng Triệu Anh ta…”

Hai bên
giằng co, một bên thì án binh bất động, một bên thì thoải mái cười đùa, Thủy
Tâm mặc dù lòng tràn đầy lo âu lại không ngăn cản được.

Một hồi, đại
đệ tử phái Thiên Sơn bạch đạo dường như không nhịn nổi, hướng nàng nói nhỏ:

“Cô nương,
thật xin lỗi, bọn họ vô lễ như thế, nhưng ta nghĩ ngươi trước tốt nhất nên…”

Một chút
khói trắng phút chốc lóe lên nhưng tất cả mọi người không có chú ý tới, mà đều
đang tập trung ở chỗ có hai tiếng ai da vang lên, sau đó là hai thân hình bay
lên không trung, vút qua chỗ quảng trường rồi rơi xuống chỗ đao kiếm. Nhìn hai
người tư thế hai người nằm chồng lên nhau, tư thế quái dị mà đoán thì cầm chắc
là Tùng Triệu Anh cùng Lí Tử không còn sống. Tất cả mọi người đều đông cứng,
không khí nặng nề, không ai dám nhúc nhích, trừ bỏ…

Thủy Tâm
chậm rãi đi tới chỗ mục tiêu đang được mọi người nhìn chằm chằm, thân ảnh bạch
sắc như xuất hiện từ trong sương – Triển Ngạo Trúc. Nàng ôm lấy Mập Mập đang
cười thật tươi từ trong tay hắn, miệng vẫn không nhịn được lầm bầm:

“Biết thế
nào cũng thành như vậy mà, tốt lắm, tiểu tử, cha ngươi bận rồi, đến đây cho
nương ôm.”

Bị bắt buộc
“chuyển nhà”, Mập Mập không cam lòng còn ráng níu lấy tay áo của Triển Ngạo
Trúc hô:

“Bay bay,
cha, bay bay nha.”

Thủy Tâm bất
mãn liếc Triển Ngạo Trúc một cái, rồi gỡ tay Mập Mập ra khỏi tay áo của Triển
Ngạo Trúc, đồng thời miệng lại tiếp tục than:

“Thực bất
công, luôn ôm tiểu tử này bay, nhưng chưa từng ôm ta bay bao giờ. Đã biết trong
lòng ngươi chỉ có tiểu tử này, ta có cũng được mà không có cũng không sao, bất
quá phối hợp diễn mà thôi.”

Nàng xoay
đầu đi, chợt quay lại đưa trả cây quạt cho hắn.

“Trả lại
ngươi!”

“Bay bay,
phụ thân, bay bay, bay bay…”

“Câm miệng
tiểu tử, ngươi cố ý gọi để làm cho ta ghen tỵ phải không? Cẩn thận ta đánh
ngươi nha, thật sự không biết sống chết là gì mà.”

Thủy Tâm
miệng lẩm bẩm, tay ôm Mập Mập đang giãy nảy không thôi đến bên người Lãnh
Thương Hùng.

Lãnh Thương
Hùng nuốt nước miếng một cái sau, mới chuyển hướng Thủy Tâm nha nha hỏi: “Thủy…
Thủy Tâm, hắn… ách…… hắn thật sự là…”

“Cuồng Thư
Sinh Triển Ngạo Trúc.” Thủy Tâm miễn cưỡng nói, tiện đà nhíu mày đè lại Mập Mập
đang giãy. “Tiểu tử, đừng giãy nha, giãy nữa là ta đánh ngươi đó.”

Lãnh Thương
Hùng do dự một chút, ngập ngừng nói:

“Ta… để ta ôm
đi.” Lời còn chưa nói xong, Mập Mập đã bị ném sang chỗ ông ngoại, còn Thủy Tâm
nhàn nhã đứng một bên xem kịch vui.

Lãnh Thương
Hùng để cho Mập Mập đùa nghịch râu của mình, lại hướng Thủy Tâm hỏi: “Thủy Tâm, ngươi có biết hắn dự tín thế nào
không?”

“Giết người.”
Thủy Tâm nhàn nhạt trả lời.

Lãnh Thương
Hùng đổ rút một hơi.

“Toàn… Toàn bộ
sao?”

Thủy Tâm nhún
nhún vai.

“Đại khái đi!”

Lãnh Thương
Hùng cảm thấy cả người lạnh toát.

“Này, không tốt
lắm đâu, Thủy Tâm, bọn họ… cũng chẳng phải là ác nhân gì, chẳng qua là bị lòng
tham nhất thời làm mờ mắt thôi, tội không đáng chết. Cho nên, Thủy Tâm, ta nghĩ
ngươi có thể khuyên nhủ hắn?”

“Khuyên hắn?”
Thủy Tâm cười liếc Lãnh Thương Hùng một cái. “Ta mới không dám đâu, lúc hắn bốc
hỏa lên, ta cũng sợ nha. Ta mặc kệ.”

Triển Ngạo Trúc
từ khi xuất hiện vẫn không nói tiếng nào, nhưng hơi thở tàn bạo, lãnh khốc của
hắn chỉ thấy tăng chứ không giảm và dường như là đã tăng đến điểm cao nhất.
Lãnh Thương Hùng lại nhìn hắn một lần nữa rồi khẩn trương nói nhỏ với Thủy Tâm:

“Thủy Tâm, hay
là ngươi cứ thử xem sao, ta không thể mắt thấy…”

“Cha!” Thủy Tâm
không kiên nhẫn la lên. “Tốt nhất là người nên nói với kẻ người đang ôm trong
lòng kìa, đảm bảo sẽ ổn, người không tìm hắn, tìm ta làm gì?”

“Hắn?” Lãnh
Thương Hùng cúi đầu nhìn cháu ngoại đang vui vẻ đùa nghịch với chòm râu của
mình. “Mập Mập?”

“Cha hắn quan
tâm nhất chính là hắn, chỉ cần là hắn muốn, cha hắn sẽ đáp ứng hoặc là hắn sợ,
cha hắn sẽ không để cho hắn gặp phải, tựa như…” Thủy Tâm nháy nháy mắt mấy cái.
“vừa mới trong đại sảnh vậy, cha hiểu chưa?”

Lãnh Thương
Hùng bừng tỉnh, a lên một tiếng.

Thủy Tâm lại
cười cười:

“Đã hiểu rồi,
lúc đó người tùy tình hình mà đối phó là được thôi.”

Nàng lại chỉ
chỉ Mập Mập nói:

“Đừng nhìn tiểu
tử này mới hai tuổi, hắn thực ra rất tinh ranh lại hiểu chuyện, chỉ cần người
cho hắn quyền lợi, hắn sẽ hợp tác với người.”

Lãnh Thương
Hùng lăng một lát, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ “a!” một tiếng.

Lãnh Thương
Hùng cười gật gật đầu.

“Ta đã hiểu.”

“Vậy xem diễn
đi!”

Mà ở bên kia,
nhân vật chính Triển Ngạo Trúc vừa mới xuất hiện không bao lâu, hắc bạch hai
phái đã dao động, dẫn đầu là một nhân vật cao gầy như cái sào trúc vừa mới phi
thân lên nháy mắt đã thấy rơi xuống, ngay cả la cũng không kịp kêu một tiếng,
“sào trúc” liền bị cắt thành hai đoạn. Những người còn lại sợ đến xanh mặt, hai
chân xụi lơ, giờ phút này đừng nói là chạy, chỉ sợ đứng cũng không vững được
nữa. Cuối cùng chỉ còn Tiêu Công Vĩ, La Tiểu Mật cùng Quỷ Đao Bốc Thiên Dịch
đại đạo vùng Miêu cương là còn chút bình tĩnh, bọn họ nhìn nhau, một lát sau Lã
Tiểu Mật e dè bước lên trước.

“Triển đại
hiệp, này… này, chỉ là sự hiểu lầm, chúng ta không phải cố ý quấy rầy ngươi…”

Nàng quay sang
nhìn Tiêu Công Vĩ cùng Bốc Thiên Dịch một lát rồi lại tiếp:

“Bản đồ bảo
tàng đã giao cho Triển đại hiệp, vậy chúng ta sẽ không dám quấy rầy nữa…”

“Còn muốn
chạy?” Thanh âm Ngạo Trúc lạnh như băng nói: “Ta có nói qua các
ngươi có thể đi sao?”

Nghe vậy, Lã
Tiểu Mật xanh mặt, run run giọng nói:

“Triển… Triển
đại hiệp, ta… chúng ta… không có làm… làm chuyện gì đắc tội ngươi.”

“Các ngươi rất
ầm ỹ.”

Ầm ỹ? Bọn họ
rất ầm ỹ?

Lã Tiểu Mật vừa
sợ, vừa e ngại liếc nhìn hai đồng bọn một cái, sau miễn cưỡng hỏi:

“Vậy… Triển đại
hiệp… muốn thế nào?”

Triển Ngạo Trúc
chậm rãi nheo lại hai mắt.

“Chết!”

“… Nhưng là ta…
Chúng ta không…”

“Không cần lại
nói!” Tiêu Công Vĩ đột nhiên hét lớn. “Hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, tuy
rằng trên giang hồ đều nói hắn rất lợi hại, nhưng nếu chúng ta liên thủ lại,
hắn cũng chưa chắc địch nổi. Lã cô nương, chúng ta cùng tiến lên, ta không tin
hắn có thể giết hết chúng ta.”

“Không sai, Lã
cô nương.” Bốc Thiên Địch cũng phụ họa. “Mười mấy người chúng ta cũng không
phải nhân vật bình thường, cho dù hắn ba đầu sáu tay cũng chưa chắc địch nổi
toàn bộ. Đừng quên ngươi cùng Tiêu huynh cũng là trong bảy đại cao thủ đứng
đầu, mà ta cũng không kém các ngươi nhiều lắm, chỉ cần ba người chúng ta, hắn
đã đối phó không xong, huống chi…” Hắn nhìn về phía sau. “những người kia thân
thủ cũng không tệ, chỉ cần mọi người liên thủ, cũng không phải sợ hắn.”

“Nhưng…”

Tiêu Công Vĩ
không thèm đển ý đến nàng, quay lại phía sau la to:

“Các vị, Cuồng
Thư Sinh tâm ngoan thủ lạt, cầu xin hắn tha thứ là vô dụng, muốn sống, chúng ta
cùng nhau lên thôi.”

Chữ đi vừa
xong, trên tay Tiêu Công Vĩ đã xuất hiện vũ khí thành danh – Thiết Ma Thủ, nháy
mắt tấn công Triển Ngạo Trúc, ở phía sau, Bốc Thiên Dịch cũng rút quỷ đao xông
tới. Không ai biết Triển Ngạo Trúc làm cách nào, chỉ thấy nháy mắt hắn đã ở
phía sau Tiêu Công Vĩ. Hắn lập tức quay Thiết Ma Thủ hộ thân, cùng lúc đó những
người khác vì để bảo toàn tính mạng cũng đồng loạt tiến lên. Đám người Lãnh
Thương Hùng há hốc mồm, không dám tin nhìn người đang bị vây giữa chín cao thủ,
thân ảnh bạch sắc vẫn tiêu sái, ung dung. Lãnh Thương Hùng thấy Triển Ngạo Trúc
thậm chí vẫn khoanh tay phía sau.

Chín cao thủ
càng đánh càng kinh ngạc, tốc độ công kích càng nhanh, càng tàn nhẫn. Đương
nhiên động tác của Triển Ngạo Trúc cũng nhanh hơn. Cho nên chỉ nhìn thấy một
thân ảnh màu trắng như sương trắng lượn quanh chín cao thủ, thân ảnh như có như
không làm người ta kinh ngạc, thậm chí phải dụi dụi mắt để tin rằng mình đang
nhìn thấy là thật.

Bốc Thiên Dịch
vừa mới vung đao, phát ra một chiêu đẹp mắt đã kinh ngạc thấy một bàn tay thon
dài như ngọc vượt qua trùng trùng đao ảnh đánh thẳng vào ngực hắn. Hắn còn chưa
kịp phản ứng đã thấy khí lực toàn thân biến mất, lảo đảo một cái liền ngã
xuống.

Bốc Thiên Dịch
là người thứ nhất, kế tiếp dường như chỉ là thở một cái đã thấy có người ngã
xuống hoặc bay ra phía sau, rời khỏi cuộc chiến, mà đều là dùng thân phận “thi
thể” để rời đi.

Chỉ một lát,
chiến trường chỉ còn lại Triển Ngạo Trúc cùng bốn người.

Lãnh Thương
Hùng sững sờ, một lát mới cúi đầu nói nhỏ vào tai Mập Mập, vì thế ngay lúc lại
có một kẻ sắp hy sinh thì…

“Cha, Mập Mập
sợ, Mập sợ, cha.”

Sương trắng
biến mất, ba người lảo đảo rút lui còn Lã Tiểu Mật thì ngã ngồi trên đất. Lãnh
Thương Hùng vội đem Mập Mập giao cho Thủy Tâm, nàng hơi giật mình rồi lại ném
hắn cho Triển Ngạo Trúc. Mà kẻ vừa mới một hơi đoạt mạng của năm người vẫn một
thân tuyết trắng như cũ, không hề dính một giọt máu, làm như không có việc gì
vội ôm con, như là vừa rồi hắn chỉ giết mấy con kiến.

Mập Mập vừa
ngồi trong lòng cha liền bắt đầu sôi nổi kêu: “Bay bay, cha, bay bay”. Mà hắn
quả nhiên bay, không, chính xác là biến mất. Giống như một ảo ảnh hư vô, thoáng
chốc là biến mất. Gió lạnh thổi qua, nhìn những thi thể ngổn ngang, khung cảnh
tiền viện của Lãnh gia trang càng thêm tiêu điều, tang thương.

Triển Ngạo Trúc
cũng không có bế Mập Mập đi liền bởi vì tiểu tử béo thích nơi này, nhưng Thủy
Tâm biết hắn không thích nhiều người nên cũng không dám ở lại Lãnh gia trang
lâu, chỉ cần có thể cùng người nhà tụ tập tâm sự, ôn lại chút tình thân thì tốt
rồi.

Qua mười ngày,
nàng thấy mắt Triển Ngạo Trúc có vẻ không vui liền hiểu được đã đến lúc rời đi.

Đại ca Thủy Tâm
là Lãnh Anh Kiệt đưa bọn họ ra cửa, trước khi chia tay hắn kéo nàng đến một góc
khuất rồi gia cho nàng một túi gấm.

“Bên trong là
bản đồ bảo tàng…”

Thủy Tâm cả
kinh.

“Đại ca, này…”

“Là cha bảo ta
giao cho các ngươi.” Lãnh Anh Kiệt nói. “Cha nói đưa cho các ngươi so với để ở
Lãnh gia trang thì an toàn hơn, vả lại chỉ cần không rơi vào tay kẻ xấu thì ai
giữ cũng không sao, coi như là lễ vật tặng cho Mập Mập đi.”

“Nhưng là…”

Lãnh Anh Kiệt
cười cười.

“Bản đồ bảo
tàng đã mang đến phiền toái cho Lãnh gia trang, cho nên chúng ta cũng muốn
quẳng nó đi, nếu đưa cho các ngươi, chẳng những an toàn, hơn nữa…” Hắn liếc
nhìn Triển Ngạo Trúc một cái. “Xét võ công hiện tại của hắn, chắc sẽ không cần
đến công phu của võ công trong bảo tàng. Tuy rằng hắn thọat nhìn lãnh
khốc, nhưng cha tin nếu ở cùng ngươi và Mập Mập hắn sẽ khác.”

Thủy Tâm nhếch
miệng hừ lạnh một cái:

“Ta nào có tác
dụng gì, trong lòng hắn chỉ có Mập Mập, nào có tồn tại ta. Nói không chừng,
ngày nào đó ta mất, hắn cũng sẽ không chú ý tới.”

“Ghen tỵ với
con ngươi sao.” Lãnh Anh Kiệt cười. “Tựa như là đang tranh sủng nha, không tốt
lắm.”

“Tranh?”
Thủy Tâm ủ rũ cười nhạo một tiếng. “Thế nào tranh a? Hắn trong mắt căn bản
không có ta thôi! Gọi hắn dạy ta một chút võ công cũng không chịu, bình thường
cũng không chịu cùng ta tán gẫu quá hai câu. Đến giờ hắn cũng chưa từng gọi tên
của ta nha.” Nàng lại thở dài bất đắc dĩ. “Có khi Mập Mập không ngoan, ta muốn
dạy dỗ nó một chút, hắn liền mặt lạnh, không chút biểu tình nhìn ta, giống như
đeo mặt nạ, thật mất hứng. Giống như lần này, nếu không phải có Mập Mập ở đây,
ta nghĩ hắn cũng không đến xem ta đâu.”

Lãnh Anh
Kiệt vỗ vỗ vai nàng.

“Giữa vợ
chồng, vốn nên cho nhau thích ứng, nhiều nhẫn nại một chút.”

Thủy Tâm
phiên mắt trợn trắng không nói chuyện. Lãnh Anh Kiệt cười lắc đầu.

“Đừng mất
hứng, ngươi không phải nói hắn cũng không dạy ngươi võ công sao? Kia! Bên trong
có hai bản võ công tâm pháp, ngươi trước học đi, sau đó hủy bỏ, có gì không rõ
có thể nói hắn chỉ ngươi.”

Thủy kinh
hãi hỉ đoạt lấy vải dầu bao.

“Này… Đây
là…”

“Cha nói đưa
cho ngươi của hồi môn, hắn biết ngươi không thích châu báu trang sức, nhưng sẽ
thích cái này, cho nên đưa cho ngươi là tốt lắm.”

“Thật tốt
quá!” Thủy Tâm hoan hô. “Giúp ta cám ơn cha a! Đại ca.”

“Tốt lắm, ngươi
mau đi thôi, muội phu dường như không còn kiên nhẫn nữa rồi.”

“Dạ, ta đi
đây.”

“Đường sá cũng
không cách xa mấy, có rảnh hãy về thăm.”

“Đã biết, đại
ca.”

Thừa dịp ở giữa
đường dừng lại nghỉ ngơi, Thủy Tâm lập tức mở túi gấm đem mấy tấm giấy cũ cũ
đưa cho Triển Ngạo Trúc.

“Đây là cha cho
Mập Mập, ta giữ không an toàn, nên đưa cho ngươi tốt hơn.”

Thủy Tâm đoán
hắn sẽ không để ý đến mấy cái này, nhưng không nghĩ đến tình trạng đang diễn
ra. Hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi xé nát. Thủy Tâm cứng họng một lát mới
la lên:

“Ngươi… ngươi
sao có thể làm như thế, đây là của cha cho Mập Mập.”

Triển Ngạo Trúc
nhàn nhạt liếc nàng liếc mắt một cái.

“Vô dụng.”

“Sá? Vô dụng?”
Thủy Tâm ngẩn ra nói: “Cái gì vô dụng? Tàng bảo đồ vô dụng sao? Vì sao vô dụng?
Ngươi làm sao mà biết vô dụng? Ngươi lại không có đi…”

“Chưa từng có
người dạy ta võ công.” Hắn đột nhiên nói không đầu không đuôi.

Thủy Tâm nhíu
mày, hai mắt hết ngước lên lại nhìn xuống, dùng sức suy nghĩ thật lâu cũng
không biết ý hắn là gì, cho nên…

“Không hiểu.”
Nàng thực rõ ràng nói.

Mập Mập đã ngủ
yên trong lòng Triển Ngạo Trúc, hắn đang cùng Thủy Tâm ngồi nghỉ ở đầu thôn,
đầu dựa vào thân cây, nhắm mắt lại.

“Ngươi nghĩ
rằng ta và ngươi võ công là từ chỗ nào học được?” Hắn ám chỉ nói.

Thủy Tâm tức
giận:

“Ta làm sao
biết được ngươi học võ công từ đâu, ngươi lại không…”

Nàng đột nhiên
dừng lại, rồi lại lập tức kêu lên:

“Ngươi nói, cái
kia… võ công của ngươi là nơi đó…” Nàng ngắm toái bố tiết một cái.

Không đợi nàng
nói xong, Triển Ngạo Trúc đã gật đầu làm cho Thủy Tâm kinh hãi đến không nói
nên lời.

Khó trách võ
công của hắn cao như vậy, khó trách hắn có nhiều ngân lượng để cứu tế như vậy.
Buồn cười là có người lại vì bản đồ bảo tàng vô dụng này mà toi mạng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3