Ác Dương Phác Lang - Chương 03 phần 2
“Được, đi
liền đi nha.” Thủy Tâm uất ức đáp, mắt lén nhìn Triển Ngạo Trúc, thấy ánh mắt
hắn như bức nàng rời đi, nàng không tự giác đứng lên, miệng lầm bầm than: “Ta
đây là đã trêu chọc ai a, đã sinh ra một tiểu ma vương bất trị, giờ lại thêm
một đại ma vương. Ta thật là đáng thương!”
Triển Ngạo
Trúc chỉ hơi liếc nhìn vẻ mặt hối hận của nàng, sau đó lập tức đảo mắt nhìn hai
huynh đệ thanh mặt nhân đang cùng đại cẩu hùng đỡ nhau đứng dậy.
Chẳng phải
là không nhận biết Cuồng Thư Sinh, mà huynh đệ thanh mặt nhân đã xui khiến
làm sao lại gặp được lúc hắn giết người lại tranh thủ cơ hội “hôi của”, lại còn
né tránh được sát khí. Cuồng Thư Sinh hơi thở hung bạo tàn ác, khi nổi sát khí
cặp mắt sẽ trở nên đỏ ngầu như máu, khí thế đó hợp với vẻ mặt tuấn mỹ càng tạo
nên sự đối lập quỷ dị, chỉ cần gặp qua một lần liền không thể quên. Cho nên
huynh đệ thanh mặt nhân vừa nhìn thấy Triển Ngạo Trúc đã sợ hãi mặt không còn
chút máu. Bọn họ không thể quên hắn một thân võ công tuyệt đỉnh, cho dù một
trăm bọn họ cũng không thể đánh lại. Bọn họ kinh hãi nhìn cặp mắt đỏ tươi như
máu như nhìn thấy câu hồn sứ giả từ địa phủ đến đòi mạng, ý chí và lòng can đảm
liền biến mất, toàn thân run như cầy sấy, lòng lo lắng không biết ngày này sang
năm có phải là ngày giỗ của bọn chúng không? Nhưng đại cẩu hùng lại không chút
hay biết sự sợ hãi của huynh đệ, hắn chật vật ôm cánh tay phải của mình, còn
không biết chết la lớn: “Hai vị bái huynh, tiểu tử này dám chọc đến chúng ta,
thực là muốn chết, chúng ta cùng nhau…”
Thanh mặt
nhân lão đại biến sắc mặt vội che miệng đại cẩu hùng lại, mồ hôi hắn đổ xuống
như mưa, hướng Triển Ngạo Trúc nhận lỗi:
“Thực xin
lỗi Triển đại hiệp, huynh đệ chúng ta không biết ngài cùng nơi này có quan hệ,
xin Triển đại hiệp đại nhân đại lương tha thứ cho chúng ta…”
“Như vậy sao
được.” Thủy Tâm kêu lên, vội vàng ôm Mập Mập đến bên Triển Ngạo Trúc cáo trạng.
“Tướng công, tên đại cẩu hùng kia nghênh ngang đập phá chưa đủ, còn muốn lão bà
của ngươi bồi hắn trên giường nha. Loại sỉ nhục này ta không tin người uy danh
hiển hách trên giang hồ như Cuồng Thư Sinh có thể chịu được.” Nàng không biết
tròng mắt Triển Ngạo Trúc trở nên đỏ tươi là biểu thị cho cái gì, còn đổ thêm
dầu vào lửa.
Sắc mặt
Triển Ngạo Trúc quả nhiên âm trầm đến cực điểm, còn thanh mặt nhân huynh đệ thì
mặt xanh như chàm.
“Triển… Triển
phu nhân, mời người…”
“Tha thứ cái
rắm.” Thủy Tâm giận dữ mắng. “Hôm nay nếu không có phu quân đến cứu ta, ai biết
ta bị các ngươi hại đến thế nào. Các ngươi liền như vậy xem thường nữ nhân sao?
Mẹ ngươi không phải là nữ nhân sao? Còn có nơi này…” Nàng vẫy vẫy tay trái. “Cả
tòa thuyền này gần như đã bị các ngươi phá hủy, làm sao người ta làm ăn? Người
ta lại không giống các ngươi, chỉ cần vung tay là có người vội vàng đem tiền
nhét vào hầu bao. Chúng ta là mua bán đàng hoàng nha.”
“Không,
không… Triển… Triển phu nhân… Chúng ta… sẽ đền, sẽ đền.”
“Đền cái đầu
ngươi á.” Thủy Tâm vẫn không muốn dễ dàng buông tha bọn họ. “Các ngươi nếu
không cho nếm chút lợi hại sẽ không biết đâu là trời cao đất rộng a.”
Nàng dùng
đầu vai hích hích Triến Ngạo Trúc:
“Tướng công,
cho bọn hắn nếm mùi đau khổ đi.”
Nàng chỉ
nghĩ đơn giản là cho bọn chúng nếm chút đau khổ để hả giận, không nghĩ tới
người trong giang hồ, nhất là Cuồng Thư Sinh tàn bạo lãnh khốc thì sẽ không chỉ
là “nếm chút đau khổ”.
Vẻ mặt thanh
mặt nhân huynh đệ vốn đã xanh giờ nhìn càng khó coi hơn, cơ hồ cảm thấy hồn phi
phách tán, đang định mở miệng cầu xin tha thứ nào ngờ đã nghe một tiếng hét thê
thảm vang lên, một thân hình khổng lồ bay lên. Ánh mắt mọi người cũng vừa nhìn
thấy thân hình to lớn của đại cẩu hùng ngã trên cái bàn, khóe miệng máu chảy
không ngừng, hai mắt trợn to, có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào. Người bình
thường sẽ cho rằng hắn ngã bị thương, nhưng người qua đường chỉ cần liếc mắt
cũng biết tứ chi của hắn đã bị phế bỏ, chỉ đành cùng hắn nói “hẹn gặp lại”.
Thủy Tâm cũng nhìn ra thảm trạng của đại cẩu hùng, nàng trong lòng run sợ nhìn
thân thể đã trở thành bán thân bất toại của hắn.
Không thể
nào, đây là cho hắn nếm chút mùi đau khổ sao? Nàng đau khổ suy tư, có lẽ cách
nói của mình bị hiểu lầm, khóe mắt nàng liền nhìn sang phu quân, sau lại nhìn
hướng thanh mặt nhân huynh đệ đã sớm giống như đống bùn.
Thủy Tâm
phút chốc lấy lại tinh thần, rồi đột nhiên kêu sợ hãi:
“Đợi chút!”
Triển Ngạo
Trúc hơi ngừng lại, sau đó lại chuyển mắt, khẽ nâng tay hướng thanh mặt nhân
huynh đệ đánh tới.
Thủy Tâm toàn
thân hơi run, ngập ngừng nói:
“Tướng… tướng
công, đừng… xin đừng dọa con.”
Ánh mắt đông
lạnh của hắn dời về phía kẻ vẫn còn không biết chuyện Mập Mập đang cười hi hi
ha ha kia, mà tiểu tử chuyên làm trái ý mẫu thân lúc này lại có thể giúp được
một lần.
“Cha, cha, ôm
ôm.”
Thủy Tâm vội
vàng đem Mập Mập ném cho Triển Ngạo Trúc.
“Tướng công,
Mập Mập muốn ngươi ôm hắn.”
Vừa được cha
ôm, Mập Mập cũng rất hợp tác, vừa trèo lên mình cha vừa nói:
“Cha, đường
đường, đi nha.”
Thừa dịp Mập
Mập đang làm nũng với Triển Ngạo Trúc, Thủy Tâm liền quay sang Thôi ma ma đang
sợ đến tay chân mềm nhũn phân phó vài câu, rồi lại hướng thanh mặt nhân huynh
đệ nói:
“Là hai ngươi
nói muốn bồi thường cho các cô nương, như vậy hãy đến gặp ma ma để thương lượng
xem phải bồi thường bao nhiêu, các ngươi hãy ngoan ngoãn mà đền tiền, nếu
không… Tướng công ta sẽ rảnh rỗi liền a.”
Không cần nói
nhiều, liếc mắt nhìn thấy “thành phần nguy hiểm” vẫn còn đang dỗ con, thanh mặt
nhân huynh đệ liền không chút do dự gật đầu:
“Đền, nhất định
đền.”
Thủy Tâm cũng
không lo lắng bọn họ bỏ trốn vì cho dù họ không sợ nàng, cũng sẽ e ngại người
đứng sau lưng mình. Hơn nữa xem ra bọn họ không phải chỉ sợ một vài phần mà là
sợ từ đầu đến chân. Thực ra nàng cũng rất sợ hãi, nếu bọn họ lưu lại chỗ này
thêm chút nữa, không chừng Triển Ngạo Trúc sẽ đại khai sát giới. Cho nên nàng
cố ý…
“Bay nha,
bay nha, mau bay đi mua a.” Nàng vội nhắc nhở con.
Mập Mập cũng
vội la:
“Đi nha, cha đi
mau a.”
Khó có lúc lại
phối hợp ăn ý đến vậy. Hai mẹ con cùng hợp tác đẩy người ra ngoài lan thuyền.
Rốt cuộc
nàng cũng đã hiểu danh hào của tướng công là thế nào. Nhìn Triển Ngạo Trúc đang
chuyên tâm cho Mập Mập ăn, Thủy Tâm cảm thấy rất băn khoăn, hắn thực ra là
người như thế nào?
Dưới ánh
nến, vẻ tàn bạo tà ác ban ngày đã không cánh mà bay, Triển Ngạo Trúc lại khôi
phục bộ dáng thư sinh tuấn nhã, lạnh lùng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy,
Thủy Tâm thật sẽ hoài nghi đây chính là Cuồng Thư Sinh lãnh khốc vô tình.
Có lẽ nàng
đã vài lần thấy sơ qua thân thủ sâu không lường của hắn, luôn bay tới bay
lui như u linh xẹt qua, bình thường không sờ được cũng không xem được. Cũng
chính vì chỉ thấy sơ qua, rất mơ hồ nên nàng cũng không thể nào hiểu nổi. Công
lực cao thâm tới đâu cũng phải có thân ảnh thoáng qua, đằng này hắn không có,
bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên biến mất, quả thật không thể tưởng tượng được,
nổi hết cả da gà. Cho đến hôm nay, nàng tận mắt chứng kiến thân thủ mau lẹ của
hắn đánh người máu chảy đầm đìa, nàng không thể tin được người có thủ đoạn tàn
bạo này lại là người bên gối của nàng. Mà càng quỷ dị hơn, người tàn bạo như
thế lại rất yêu thương con. Cho dù hắn luôn duy trì bộ dạng lạnh lùng, không
cười, không nói nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn rất yêu thương Mập Mập,
tuyệt đối toàn tâm toàn ý lo lắng. Mà đối với nàng, mặc kệ nàng là mẹ của Mập
Mập hay nàng chính là nàng, hắn cũng quan tâm và dễ dàng bỏ qua.
Nàng hi vọng
hắn đối tốt với nàng không chỉ vì nàng là mẹ của Mập Mập, đã bất đắc dĩ gả cho
người, nàng đương nhiên cũng có mong chờ của nữ nhân, được người thật lòng yêu
thương. Mập Mập sau khi ăn no liền vội vàng tụt xuống đất chạy đi chơi món đồ
chơi mới nhất của nó: con diều và ống trúc.
Triển Ngạo
Trúc lúc này mới bưng chén cơm lên ăn, Thủy Tâm bỏ chén cơm đang ăn dở, trộm
nhìn hắn dò xét một cái.
“Tướng công,
có thể nói cho ta biết năm kia vì sao ngươi lại cùng ta…” Nàng nhíu mày suy
nghĩ một chút lại nói tiếp. “Ta là nói, theo tính cách của ngươi hẳn sẽ không
tùy tiện cùng nữ nhân… nhưng mà, ngươi hoàn toàn không biết ta, lại trong tình
huống không rõ ràng cùng ta… ách, cái kia…”
Hắn im lặng
đang ăn cơm.
Thủy Tâm
nhăn lại mày.
“Uy! Phu
quân, Ngạo Trúc, nói cho người ta biết đi!”
Hắn im lặng
mang theo đồ ăn.
Thủy Tâm tức
giận trợn mắt.
“Được rồi,
vậy thì đổi đề tài khác cũng tốt.” Nàng dừng một chút. “Nếu ta không phải là mẹ
của Mập Mập, mà ta chỉ là ta, là một nữ nhân như mọi người khác, hôm nay… hoặc
là lúc nào đó,” nàng cẩn thận chăm chú nhìn hắn, “ngươi đều sẽ tới cứu ta sao?”
Hắn im lặng
bái cơm.
Thủy Tâm bất
mãn chép chép miệng.
“Vậy thôi,
cái gì cũng không chịu nói cho ta biết, ta là thê tử của ngươi nha.”
Hắn im lặng
uống canh.
“Keo kiệt.”
Thủy Tâm hừ hừ. “Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể nhận ra ta? Ngày đó phòng
tối như mực, ai cũng không nhìn rõ, ngươi làm sao có thể nhận được ta? Chuyện
này có thể trả lời được chứ?”
Triển Ngạo
Trúc như trước giả câm vờ điếc trầm mặc.
“Keo kiệt!
Keo kiệt! Keo kiệt!” Thủy Tâm căm giận kêu lên, rồi cầm lấy bát cơm ăn lấy ăn
để như là có thù với nó vậy, vẫn không hết tức giận, sau một lần Triển Ngạo
Trúc gắp đồ ăn, nàng liền đem toàn bộ đồ ăn trên bàn trút vào chén của mình.
Cho dù không ăn hết, nàng cũng đem bỏ hết vào chén, không cho hắn gắp.
Triển Ngạo
Trúc vẫn không tiếng động ăn cơm không, sau đó đứng dậy đi về phía Mập Mập, đi
được hai bước liền dừng lại nói:
“Ta nghĩ
muốn ngươi, ta sẽ, ta xem nhìn thấy ngươi.”
Hắn nói xong
một câu không đầu không đuôi liền thẳng hướng Mập Mập mà đi, bỏ lại Thủy Tâm
đang hoang mang: hắn đang nói cái gì a?
Thủy Tâm
lòng tràn đầy hoang mang, tiếp tục ăn cơm, vừa trộm dò xét cha con họ vừa suy
nghĩ về những gì hắn vừa nói. Cho đến lúc nàng ăn xong miếng cuối cùng, nàng
mới đột nhiên la lên một tiếng kinh thiên động địa “a”, chén dĩa rơi đầy trên
đất. Cha con Triển Ngạo Trúc quay đầu nhìn nàng, còn nàng thì đang cười rất
tươi.
Hắn trả lời
nàng! Hơn nữa là trả lời làm nàng thực hài lòng a!
“Tướng công!
Phu quân! Ngạo Trúc…” Thủy Tâm vừa chạy vừa la, vừa bước vào trong phòng một
bước liền bị người lấy tay che kín miệng, nàng ô hô hai tiếng liền thấy vẻ mặt
không vui của Triển Ngạo Trúc. Nàng mới chợt nhớ bây giờ là lúc Mập Mập ngủ
trưa, nàng vội vã gật gật đầu ra chiều đã hiểu, Triển Ngạo Trúc vừa buông tay
ra, nàng đã kéo hắn ra khỏi phòng.
“Tướng công,
nguy rồi, nguy rồi. Ta vừa mới cùng Tích Tích tỷ đi dạo trong thành, ngươi biết
ta nghe được tin tức gì không?”
Triển Ngạo
Trúc mặt không chút biểu cảm, tỏ vẻ mặc kệ là tin gì, hắn cũng không một chút
hứng thú.
Thủy Tâm
không thèm hắn có hứng thú hay không, nàng liên tục nắm chặt tay hắn, như sợ
hắn chạy trốn:
“Các nhân
vật giang hồ trong thành đều nói, nửa năm trước cha ta tìm được một tấm bản đồ,
nếu tìm được bảo tàng thì chẳng những có tài phú hưởng không hết mà còn có một
bộ võ công tâm pháp thượng thừa, có thể độc bá võ lâm.”
Nàng thở hổn
hển tiếp.
“Cha ta đã
cố gắng giấu giếm nhưng vẫn để lộ tin tức, chỉ cần nghe thấy có thể làm bá chủ
võ lâm đã làm cho người ta nổi lòng tham, lại thêm kho tài phú khổng lồ, tất cả
lương tâm đều bị vứt sang một bên a.”
Nàng lắc lắc
cánh tay hắn.
“Tướng công,
nghe nói nhân vật giang hồ sở hữu tin tức này đều đến đây, cho nên thời gian
này vùng phụ cận mới có nhiều nhân vật giang hồ đến vậy, bọn họ đều nghĩ có thể
kiếm chác. Nhưng mà tướng công, Lãnh gia trang tuy trên chốn giang hồ có chút
danh tiếng nhưng vẫn không thể đối phó cùng lúc nhiều người như vậy.”
Triển Ngạo
Trúc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng, Thủy Tâm lập tức cả người bám
lấy không cho hắn đi, trong lòng có chút hối hận đã nói cho hắn biết chuyện
mình vì sao bị đuổi khỏi gia môn.
“Phu quân,
tướng công, giúp đỡ một chút a! Mặc kệ thế nào, hắn tốt xấu cũng là cha ta. Ơn
cha mẹ lớn hơn trời, ta còn chưa có báo đáp đâu, Ngạo Trúc.”
Triển Ngạo
Trúc mắt lạnh xem nàng, vẫn là thờ ơ.
“Hắn cũng là
nhạc phụ của ngươi, là ông ngoại của Mập Mập.”
[Chúc bạn
đọc truyện vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Triển Ngạo
Trúc sắc mặt liền trầm, Thủy Tâm liền biết mình đã lỡ lời, nàng cũng đã từng
nói cho hắn biết người được gọi là ông ngoại của Mập Mập đã từng muốn xóa bỏ
hắn a. Nàng thực sự là lắm miệng mà. Thủy Tâm ảo não, xém chút nữa là tự tát
mình một cái, nhưng lời nói ra không thể thu lại, nàng chỉ đành cố tìm cách
giải quyết.
“Tướng công,
cái kia… Cha ta đâu, hắn cũng là nhất thời không suy nghĩ, cho nên…”
Ngay lúc
nàng cố gắng tìm lời giải thích, tên Triển Ngạo Trúc đáng giận vừa lắc thân
mình đã thoát khỏi sự đeo bám của nàng. Nàng ngẩn người nhìn vòng tay ôm của
mình trở nên trống rỗng một lát… Không cần ngẩng đầu nhìn, nàng cũng có thể
khẳng định thân ảnh của hắn đã biến mất, chỉ có thể thầm hận bản thân mình học
nghệ không tinh. Ai, nàng cũng chưa từng học nghệ nha, chỉ là đông trộm một
chiêu, tây học lén một thức, miễn cưỡng chắp vá trở thành công phu loạn thất
bát tao, tưởng làm có thể xưng là cao thủ, thế nhưnng khi giao thủ với cao thủ
chân chính nàng liền không phải.
Đươc rồi,
thân thủ không tốt, đầu cũng nên có chút tác dụng đi.
“Lão gia,
hết tương rồi, giúp ta đến thượng quảng mua chút tương, thuận tiện mua thêm
chút đậu hủ cùng vân chân.”
Thân ảnh
Triển Ngạo Trúc vừa biến mất, Thủy Tâm cũng lập tức lao vào phòng bếp, trên
lưng sớm chuẩn bị tốt gói đồ, đem Mập Mập cột chắc vào trước ngực. Sau đó nhảy
lên con bạch mã kêu Băng Phách của Triển Ngạo Trúc, hô một tiếng, Băng Phách
lập tức lao như tên bắn.
Trong phút
chốc người không phòng trống, chỉ còn một phong thư nằm lẳng lặng trên bàn.

