Ác Dương Phác Lang - Chương 02

CHƯƠNG 02

Đó là một
buổi sáng thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khắp
nơi.

Tư Đồ Sương
cùng Mập Mập đang ngủ, Thủy Tâm nhàn rỗi không có việc gì liền đem quần áo đến
bờ sông giặt, liếc nhìn chung quanh đến bóng dáng của một con ngựa cũng không
có, nàng liền cởi quần áo ướt trên người đem phơi. Nhưng chưa được một lúc đã nghe
tiếng vó ngựa hướng phía nàng chạy đến, nàng toàn tâm đề phòng lui về phía sau
hai bước, chờ khi bạch mã đứng yên trước mặt nàng mới ngước đầu nhìn người trên
ngựa. Vừa nhìn thấy, nàng ngẩn người như không tin vào mắt mình, sau đó thì thở
dốc vì kinh ngạc rồi vì qua sợ hãi mà thối lui hai bước. Ông trời ơi, sẽ không
phải là hắn? Nàng ôm ngực, tự nhủ phải trấn định. Sẽ không, sẽ không phải là
hắn, như thế nào lại là hắn. Nàng sao lại xui xẻo mà làm cho hắn đụng phải chứ.
Sẽ không, tuyệt đối sẽ không…

Đáng chết,
không phải hắn mới là lạ. Ngũ quan như từ một khuôn đúc ra, nam tử trước mắt
không phải cha của Mập Mập thì là ai, chẳng lẽ là huynh đệ của hắn a? Tuy rằng
hắn thoạt nhìn tương đối lạnh lùng tuyệt tình, còn có loại hơi thở làm người ta
không rét mà run. Nhưng nhìn khí chất cùng tướng mạo, tuyệt đối không ai phủ
nhận hắn cùng Mập Mập không phải là cha con.

Nàng khẽ
liếc mắt, trong lòng càng thêm hoảng loạn, hi vọng Mập Mập ngủ nhiều thêm một
chút, ngàn vạn lần đừng có tỉnh lại lúc này. Lại lần nữa nhìn khuôn mặt tuấn mỹ
giống hệt Mập Mập, nhịn không được mà lo lắng. Hắn muốn làm cái gì? Tìm nàng
đòi con? Không có khả năng. Ngày đó trời tối đen như mực, ngay cả nàng là người
có công phu cũng không nhìn rõ được hắn, mà hắn là một thư sinh yếu đuối, càng
không thể nhìn thấy diện mạo của nàng. Đương nhiên lại càng không biết nàng có
con với hắn. Được rồi, nếu sự thật là thế sao hắn đã bước đi còn quay đầu lại
nhìn nàng. Chẳng lẽ hắn ăn no không có chuyện gì làm, trừng to mắt cho gió
thổi?

Hắn có khả
năng là đi ngang qua, ghé vào xin nước uống a. Nhưng mà thị trấn ở ngay phía
trước, không đi tửu điếm uống rượu lại đến nơi hoang dã này xin nước uống,
chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc? Mà hắn cũng không có tới hỏi đường, nhưng chỉ cần
ngước đầu lên là có thể nhìn thấy bóng dáng hoa thuyền, có là đồ ngốc mới không
biết thị trấn ở ngay phía trước. Thật tốt là hắn không biết nàng mà nàng còn
không cẩn thận trộm đi của hắn một “mầm mống” nho nhỏ. Nhưng hắn không có ý
định uống nước hỏi đường lại quay đầu nhìn chằm chằm nàng là có ý gì?

Đầu heo,
Thủy Tâm thầm mắng mình quá mức lo lắng, quản hắn có việc gì, chỉ cần tiến lên
hỏi hắn một tiếng, không cần biết hắn cần nước, cần bạc hay là muốn chỉ đường,
nàng đưa cho rồi để hắn đi mau là được, bằng không chờ khi Mập Mập thức dậy, để
hắn phát hiện ra không chừng sẽ kiện nàng lên quan phủ, tội “ăn cắp” nha.

Hạ quyết
tâm, Thủy Tâm hít một hơi dài để lấy can đảm, đồng thời cũng nhắc nhở chính
mình – hắn không biết ngươi, càng không biết ngươi “trộm” của hắn cho nên ngàn
vạn lần đừng chính mình tự lộ ra sơ hở, vẫn là mau chóng để hắn đi.

“Ta nói vị
công tử này…” Nàng khụ hai tiếng, có chút kinh ngạc nàng vì sao lại trở nên
khan tiếng. “Ngươi muốn uống nước sao? Nếu là vậy thì có thể đi về phía trước,
Đặng huyện cách đây không xa, trong thành đại lâu tửu quán gì cũng có, người có
thể đến đó ăn uống, thuận tiện nghỉ trọ.”

Thủy Tâm
miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, chỉ là một lòng hi vọng hắn có thể nhanh chóng
rời đi. Nhưng đối với đề nghị “hảo tâm” của nàng hắn một chút cũng không để ý.
Nàng không khỏi thầm than, thư sinh này quả là kỳ quái nha, bất luận thế
nào cũng không thấy lên tiếng. Hay là hắn bị câm điếc? Nàng phải hỏi hắn mới
được, không thể làm cho nàng một mình ngây ngốc tự nói a.

“Vị công tử
này, xin hỏi ngươi là không phải không thể…”

Nàng còn
chưa nói xong, thư sinh đột nhiên sờ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ, sau đó
cúi người đưa cho nàng. Thủy Tâm nghi hoặc mở ra, trời ạ, kia là hai đĩnh
nguyên bảo nàng đã đưa cho hắn làm phí “khai bao” a. Má ơi, hắn biết là nàng. Thủy
Tâm nhất thời như biến thành cọc gỗ, không nhúc nhích được. Hắn làm so mà biết?
Ông trời, nàng nên làm gì bây giờ? Phủ nhận, đúng rồi chỉ cần phủ nhận là được.
Trong óc chỉ còn lại có khủng hoảng cùng hỗn loạn, Thủy Tâm mang nguyên bảo trả
lại cho hắn.

“Ngươi… Này
không phải của ta, ngươi cho ta làm gì? Ngươi tốt nhất mau rời đi, miễn cho ta
cáo ngươi… cáo ngươi dụ dỗ con gái đàng hoàng…”

Tựa hồ hết
thảy đều đã định trước, ngay tại lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng Tư Đồ
Sương gọi nàng.

“Thủy Tâm
kia, Mập Mập tỉnh, hắn nói muốn ra…”

“Không cần!”
Thủy Tâm kinh hãi hét lên một tiếng, phản ứng của nàng làm cho thư sinh lập tức
hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Đừng cho
hắn đi ra, ngàn vạn không thể làm cho hắn đi ra!” Thủy Tâm vì lo lắng mà ngôn
từ trở nên lộn xộn, lung tung kêu lên. “Đóng cửa hắn, trói lại hắn, tóm lấy
hắn… Tùy ngươi, tóm lại là chết cũng không thể làm cho hắn đi ra! Sương di, có
nghe hay không? Tuyệt đối không thể làm cho Mập Mập…”

“Ngươi là
làm sao vậy, Thủy Tâm?” Theo tiếng nói chuyện hoang mang, Tư Đồ Sương hướng cửa
đi ra. “Ngươi kêu thật đáng sợ, Thủy Tâm, có phải hay không…”

Khi nhìn
thấy thư sinh, Tư Đồ Sương thật to ngẩn người sau đó bỗng dưng chớ có lên
tiếng, tiếp theo là không dám tin há mồm trừng mắt, ngón tay chỉ thẳng hắn kinh
ngạc:

“Ông trời! Hắn
là béo…”

“Sương di!” Lại
là một tiếng la thất thanh làm người ta hồn phi phách tán, Tư Đồ Sương suýt
chút nữa bị âm thanh thê lương này của Thủy Tâm đoạt đi ba hồ bảy vía.

Mất một lúc sau
mới định thần, Tư Đồ Sương vội nói:

“Ta đã biết, ta
đã biết.”

Nàng liếc mắt
trộm dò xét thì thấy cặp mắt cơ hồ lộ ra sự nghi ngờ, lập tức vội vàng quay đi.
“Ta đi tìm hắn đây.”

Nhưng nàng vừa
mới đi được hai bước, một vật nhỏ tròn vo liền từ trong phòng lao ra, nhanh
chóng hướng đàn gà chạy tới.

“Gà con, gà con.”

Mọi việc xày ra
kế tiếp loạn thành một đoàn, Thủy Tâm bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới ôm lấy
Mập Mập hướng cửa phòng chạy vào, nhưng khi nàng chuẩn bị bước vào cửa thì chợt
thấy trước mặt hoa lên một cái, đã thấy một thân bạch y đứng trước mặt nàng.
Thủy Tâm không kịp dừng chân, đầu liền va phải.

“Nương, đau
đau, đau đau!”

Nàng thở dài
một hơi, trừng mắt nhìn lên chỉ thấy thư sinh ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mập Mập
ở trong lòng nàng. Nàng hô lên một tiếng, thân hình lập tức chuyển hướng. Nhưng
dường như cùng lúc nàng xoay người, thân ảnh bạch sắc lại đứng chắn trước mặt
nàng. Nàng xoay người lại, thân ảnh bạch sắc lại thủy chung không rời.

Nàng nhịn không
được đánh ra một chưởng nhưng không có ý đả thương hắn, dù sao hắn cũng là cha
của Mập Mập, nàng chỉ có ý dọa để đuổi hắn đi mà thôi. Đáng buồn là Thủy Tâm
luôn nói đối với công phu của mình rất có tự tin, một chưởng vừa mới đánh ra
liền bị thư sinh chặn lại, nàng muốn dùng lực rút tay về nhưng căn bản không
thể làm được, hắn tựa như vòng sắt khóa trụ cánh tay của nàng.

“Buông ta ra!”
Nàng thét chói tai.

Nhưng thư sinh
chỉ nhìn chằm chằm vào Mập Mập, sự kinh ngạc trong mắt đã biến mất, trên mặt
khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn chậm rãi quay lại buông nàng ra, ánh mắt
sâu xa khó hiểu.

“Hắn gọi tên là
gì?”

A! Nguyên lai
hắn có thể nói chuyện a! Thủy Tâm có điểm kinh ngạc lùi lại một bước. “Chuyện
không liên quan đến ngươi.”

Ánh mắt hắn
chợt lạnh.

“Hắn gọi tên là
gì?” Âm điệu cùng ánh mắt hắn giống nhau, lạnh thấu lòng người.

Thủy Tâm không
khỏi co rúm lại một chút.

“Hắn… hắn là
của ta, cùng ngươi… cùng ngươi không có vấn đề gì!” Nàng chột dạ la hét, đồng
thời lại lặng lẽ lui ra phía sau hai bước.

Hai mắt của hắn
phút chốc nheo lại.

“Hắn tên gọi là
gì?” Đồng dạng câu hỏi với âm điệu lãnh khốc, hung ác nhưng lần này lại thêm
một phần làm người ta có điểm hít thở không thông, khí thế tàn nhẫn lại có thể
hiện diện ở vẻ bề ngoài nho nhã của hắn có vẻ kỳ lạ không thể tưởng được.

Nàng không nhịn
được rùng mình một cái, theo bản năng xoay người vừa muốn trốn, nhưng thân hình
mới chuyển một nửa, xoay mình hoảng sợ phát hiện Mập Mập đã không còn ở trong
lòng mình. Nàng lập tức ngẩng đầu liền thấy một thân ảnh áo trắng tung bay,
phút chốc thư sinh cùng Mập Mập đã tựa như sương khói biến mất, như chưa từng
tồn tại bao giờ.

Nàng không dám
tin nháy mắt mấy cái, mờ mịt hướng bốn phía nhìn quanh… Không có! Cái gì bóng
dáng cũng không có!

Mà từ đầu tới
đuôi, Tư Đồ Sương thủy chung đứng yên một bên không ngừng thì thào nói: “Ông
trời ơi, hắn không phải là người, không phải người.”

Thủy Tâm sau
một hồi bối rối mới la to:

“Đem đứa nhỏ
trả lại cho ta.”

Tiếp theo liền
đột nhiên khóc rống thất thanh.

“Đem đứa nhỏ
trả lại cho ta, đem đứa nhỏ trả lại cho ta nha…”

Nàng khóc tới
kinh thiên động địa, cả người xụi lơ quỳ rạp xuống đất, bi thương gào thét.
“Đem đứa nhỏ trả lại cho ta, đem đứa nhỏ trả lại cho ta nha…”

Không biết thời
gian qua bao lâu, ngày đã gần tà, ánh nắng chiều đỏ bừng, Thủy Tâm vẫn không
ngừng khóc nức nở, nghẹn ngào. Tư Đồ Sương khuyên bảo không kết quả chỉ có thể ở
bên cùng rơi lệ. Hai nữ tử cô độc, bất lực cứ vậy ngồi khóc, không cảm giác
được đêm đã buông xuống.

Đột nhiên, Tư
Đồ Sương dùng sức đẩy Thủy Tâm đang quỳ rạp trên đất.

“Thủy Tâm, Thủy
Tâm, mau nhìn, mau nhìn, bọn họ đã trở lại nha.” Nàng vui mừng la lên.

Khóc đến đầu óc
mê muội, Thủy Tâm còn chưa hiểu ý thì một trận âm thanh quen thuộc truyền đến
tai nàng, làm thần trí nàng đột nhiên bừng tỉnh.

“Nương, nương,
xem, Đường Đường, cẩu cẩu, xem nha! Nương.”

Nàng ngẩng đầu
chỉ thấy bé đang thoải mái dựa vào cha hắn, miệng liếm đường, còn ranh mãnh lén
chùi vào quần áo trắng của cha hắn, một tay kia còn đưa con chó nhỏ dính đầy
bùn cho nàng.

Thủy Tâm lại la
lên một tiếng, lập tức nhảy đến đoạt lại con, đem Mập Mập ôm chặt vào lòng,
miệng vừa khóc vừa gọi bảo bối không ngừng.

Tư Đồ Sương một
bên vì vui mừng mà khóc, chỉ thấy thư sinh tuấn mỹ trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ
lạnh lùng.

Thật lâu sau…

“Hắn gọi tên là
gì?”

Một câu hỏi
lạnh lùng rốt cuộc đã làm nàng khôi phục thần trí, ngừng khóc cũng ngừng tự nói
thì thào. Do dự một chút, cuối cùng nàng biết mình không thể đấu lại tâm tư
cùng võ công với tên thư sinh sâu xa khó hiểu này, mà nhìn bề ngòai thì hắn thế
nào cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt.

“Mập Mập.” Nàng
không tình nguyện trả lời.

“Đó là của hắn
nhũ danh, tên của hắn vốn gọi là gì?”

Thủy Tâm có
điểm xấu hổ nhìn Tư Đồ Sương.

“Còn… còn chưa
có đặt, ta vốn định đến gặp lão sư, nhờ hắn chọn giúp một cái tên thật tốt.”

Thư sinh gật
đầu, sau đó đưa bao giấy dầu trên tay cho Tư Đồ Sương.

“Ta cùng Mập
Mập đã ăn rồi, đây là mua cho các ngươi.” Sau khi nói xong hắn lại đi về phía
bạch mã.

“Chờ một chút,
ngươi…” Thủy Tâm khẽ cắn răng. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn ngừng bước
chân. Nhưng không có quay người lại xem nàng.

“Ta sẽ không
cướp đứa nhỏ khỏi mẫu thân của nó, nhưng cũng không để thân sinh cốt nhục của
ta lớn lên trong tình cảnh không có phụ thân.”

Thủy Tâm nhíu
mày hỏi:

“Cho nên thế
nào?”

“Ta sẽ lưu
lại.”

“Lưu lại…”

Một lúc sau như
hiểu ra ý, nàng lại thét chói tai:

“Lưu lại? Ngươi
muốn lưu lại?”

“Đúng.” Hắn một
bên dỡ xuống yên ngựa, một bên trả lời.

“Ngươi… Ngươi
không thể lưu lại, ta…”

Thủy Tâm hoảng
hốt hướng Tư Đồ Sương lộ ra ánh mắt cầu cứu.

“Ta, a đúng
rồi, nơi này không có dư phòng trống, ngưoi tốt nhất là đến khách điếm ở đi.”

Hắn nửa nghiêng
đầu.

“Ta với ngươi
cùng nhau ngủ là được rồi.”

Thủy Tâm cả
kinh, thiếu chút nữa là thở không được.

“Theo ta… ngươi…
ngươi đang nằm mơ? Không có cửa đâu! Ngươi vẫn là nên đi thôi.”

Hắn không hề
phản ứng, tiếp tục xử lý ngựa của mình. Thủy Tâm bí đường, liếc Tư Đồ Sương một
cái rồi ra sức đẩy nàng.

“Người là
trưởng bối, người nói đi.” Còn mãnh liệt trợn mắt thị uy.

Tư Đồ Sương
thân bất do kỷ bị đẩy về phía trước, nuốt nước miếng một cái, sau cùng mới lấy
hết can đảm ngập ngừng nói:

“Vị công tử
này, cái kia… chưa từng kết hôn mà ở chung thực sự không hợp lễ, sẽ làm ảnh
hưởng đến danh dự của Thủy Tâm.”

Đúng là lấy cớ
nha, chưa cưới mà đã có con, danh dự của Thủy Tâm đã sớm mất, còn đâu cho hắn
phá hư? Bất quá lúc này chỉ còn có lý do đó mà thôi.

Ai biết thư
sinh chẳng hề để ý:

“Ta đây liền
cưới nàng đi!”

“Hả?” Thủy Tâm
bị doạ đến mức thiếu chút nữa là quăng luôn bảo bối xuống đất. “Cưới ta?” Nàng
thở một cái rồi lấy sức la. “Ngươi điên rồi?”

“Ta không điên,
vì để tương lai tâm lý của Mập Mập không bị ảnh hưởng, làm vậy là tốt nhất?”

Lửa giận càng
thêm mạnh, Thủy Tâm chỉ vào Tư Đồ Sương:

“Ngươi bán đứng
ta.”

“Nào có? Ta
hoàn toàn là cho ngươi suy nghĩ nha! Cứ như vậy, hai mẹ con ngươi đều có người
chăm sóc không phải là rất tốt sao?” Tư Đồ Sương tỏ vẻ vô sự. “Thật tốt quá,
chọn ngày không bằng nhằm ngày, liền ngày mai cưới đi, có thể để Quan thúc thúc
ngươi làm chủ hôn nhà trai, mà ta là trưởng bối của ngươi, đương nhiên ta là…” Nàng
cao hứng phấn chấn nói

“Sương di!”

Tư Đồ Sương
cũng không thèm liếc nhìn một cái, hướng thư sinh kia:

“Vị công tử
kia, có thể kịp thông báo cho cha mẹ ngươi biết tin không?”

“Sương di!”

“Ta không có
thân nhân.” Thư sinh lạnh nhạt trả lời.

“A, vậy để cho
lão Quan làm thân nhân của nhà trai.”

“Sương di!”

“Công tử, chúng
ta thương lượng một chút mới được, tuy rằng không cần phô trương nhưng cũng
không thể quá keo kiệt, nếu ngày mai không kịp thì cũng chỉ có thể kéo dài đến
ngày kia. Nhiều người sẽ dễ làm việc, Mập Mập có rất nhiều can nương có thể
giúp a.”

Cứ như vậy Tư
Đồ Sương vừa mới bị doạ chết khiếp, chớp mắt liền thay đổi bộ mặt thân ái, cùng
thư sinh đi vào phòng thảo luận. Chỉ còn lại một Mập Mập đang ngồi trên người
mẫu thân ăn kẹo đường cùng một Thủy Tâm đang uất ức, điên cuồng rống giận.

“Ta nói rồi, ta
không gả, có nghe thấy không? Ta tuyệt đối không lập gia đình, cả đời cũng
không?” Thanh âm của nàng đủ lớn, đáng tiếc chỉ có gió thu ào ào thổi qua, còn
tuyệt không có ai, không có gì đáp lại.

Thủy Tâm nghĩ
đến nửa đêm chuồn êm, không ngờ Tư Đồ Sương đã sớm phòng bị: Mập Mập ngủ cùng
cha hắn, còn nàng thì ngủ cùng Thủy Tâm. Thủy Tâm tự biết không thể nào bỏ con
không khỏi lo sợ, trằn trọc không ngủ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra được biện
pháp nào để thoát khỏi cạm bẫy hôn nhân.

Sáng sớm hôm
sau, Tư Đồ Sinh liền vào thành tìm Quan Dung Khánh thương lượng, sau đó mang về
hai bao bánh trái cùng vật dụng. Tư Đồ Sương vừa mở gói vừa báo cáo.

“Dung Khánh nói
không thành vấn đề, còn vỗ ngực cam đoan hết thảy cứ giao cho hắn.”

Thủy Tâm vỗ
mạnh xuống bàn.

“Sương di, ta không
gả, ngươi có nghe hay không? Ta không gả, tuyệt không lập gia đình. Lúc trước
nếu không phải vì muốn trốn tránh hôn sự, ta làm sao dám làm ra chuyện dọa
người như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, ta kiên quyết không gả thế nào, cho
nên…”

Chẳng qua ở đây
không có người nào nghe nàng nói. Thực ra là có Mập Mập có nghe được nhưng vấn
đề là hắn có hiểu được hay không lại là chuyện khác nha.

“Ngày mai có
thể chứ? Công tử, ngươi có muốn thông báo cho bằng hữu?”

Thư sinh lắc
đầu.

Thủy Tâm lại
một lần nữa vỗ mạnh bàn, sau đó cầm lấy cái bánh cắn thật mạnh cho hả giận.

“Hãy nghe ta
nói, Sương di, ta từng thề tuyệt không lập gia đình, tương lai ta muốn là một
hiệp nữ, hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, chí hướng như vậy làm sao để
cho trượng phu bá đạo, ích kỷ phá hư? Bởi vậy…”

“Bởi vì thời
gian thương tốt, cho nên nạp hái, nạp cát, nạp huy, nạp sính cùng cưới toàn
nhất tịnh cử hành, như vậy hẳn là không có vấn đề đi?” Tư Đồ Sương cũng không
quan tâm Thủy Tâm mà hỏi.

Thư sinh lắc
đầu.

“Chờ Mập Mập
lớn hơn, ta muốn dẫn hắn cùng lưu lạc giang hồ.” Thủy Tâm vẻ mặt khát khao. “Không
chừng còn có thể gặp gỡ bảy đại cao thủ võ lâm, hoặc gặp gỡ kỳ nhân nguyện thu
ta hoặc Mập Mập làm đồ đệ, truyền thụ võ công a…”

Tư Đồ Sương cau
mày, ôm Mập Mập đang quậy phá thiết cao, hướng thư sinh hỏi:

“Còn chưa biết
tên của công tử?”

Tùy tay tiếp
được bánh trái Mập Mập rải ra, thư sinh lơ đãng đáp:

“Triển Ngạo
Trúc.”

“Ta tình nguyện
làm một nữ hiệp ngao du tứ phương, chứ không…” Thủy Tâm đang muốn tiếp tục nên
cao chính kiến bất chợt dừng lại, sau đó hoang mang thì thào tự hỏi. “Triển
Ngạo Trúc, tên nghe rất quen, ta giống như…”

Nàng đột nhiên
trợn to mắt trừng Triển Ngạo Trúc, ngay cả bánh trái đang cắn dở trong miệng
cũng muốn rớt ra, lắp bắp nói:

“Triển… Triển
Ngạo… Trúc, cũng chính là Cuồng… Cuồng… Thư… Thư Sinh.”

Triển Ngạo Trúc
không có trả lời, chính là lãnh đạm nhìn lại nàng.

Thủy Tâm ngây
ngốc một hồi, sau đột nhiên nhảy dựng lên, vọt tới bên người Triển Ngạo Trúc,
hai tay vừa sờ, miệng vừa thì thào nói: “Ngọc Tâm phiến ở đâu? Ở đâu?”

Tuy rằng bọn họ
từng có quan hệ da thịt, lại cũng đã có đứa nhỏ nhưng dù sao cũng chưa chính
danh, mà ở trước mặt trưởng bối, Thủy Tâm lại không để ý thể diện, sờ tới sờ
lui trên người nam nhân làm Tư Đồ Sương không khỏi nhăn mặt.

“Thủy Tâm, ngươi
đang làm cái gì? Như vậy còn thể thống gì, còn không mau dừng tay!”

Thủy Tâm vẫn
như không nghe thấy gì, tiếp tục ở trên người Triển Ngạo Trúc động thủ động
cước, thậm chí còn tiến vào trong áo dài của hắn để tìm kiếm, miệng vẫn như cũ
thì thào, lẩm bẩm. Mà Triển Ngạo Trúc không nói cũng không động đậy để tùy ý
Thủy Tâm, còn chơi đùa với Mập Mập đang lấy một khối thiết cao chà vào áo
hắn. Thủy Tâm đột nhiên dừng lại, nàng cùng Triển Ngạo Trúc đối diện một lát.
Tiếp theo chậm rãi rút ra từ tay áo hắn một cây quạt bạch ngọc, nàng chần chờ
một chút rồi lập tức dè dặt, thận trọng mở quạt ra, mặt quạt dần hiện trước mắt
nàng, mấy bông mai tao nhã lịch sự bên trúc xanh biếc nhìn rất sống động, trông
yếu ớt nhưng lại vô cùng cứng cỏi.

Mặt quạt cũng
không có đề thơ hay để tên, nhưng có bốn câu: Ngọc cũng không phải ngọc, giống như trúc phi trúc. Giống như tâm phi
tâm, giống như ta phi ta.

Nàng lại do dự,
liếc Triển Ngạo Trúc một cái rồi đột nhiên lật mặt quạt lại, chứng cứ rành rành
đập vào mắt làm nàng khiếp sợ. Bốn chữ đầy cuồng vọng: Duy ngã độc tôn, lạc khoản Triển Ngạo Trúc.

Đúng rồi, đây
chính là vũ khí của Cuồng Thư Sinh – Ngọc Tâm phiến. Thủy Tâm lại chăm chú nhìn
hắn một lúc lâu, thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Rồi nàng lại ngoài dự đoán
của mọi người, ngồi lên đùi Triển Ngạo Trúc, hai tay còn ôm chặt cổ hắn, miệng
còn thốt lên những lời nịnh nọt “ghê tởm”:

“Ta nói, Triển
công tử nha, ta gả cho ngươi không thành vấn đề, nhưng là…” Nàng lại liếc mắt
làm người ta muốn té xỉu. “Nhưng là có điều kiện nha.”

Triển Ngạo Trúc
hướng nàng giơ giơ lên mi tỏ vẻ hỏi.

“Này thôi…”
Nàng tỏ vẻ thẹn thùng. “Ngươi muốn…” Nàng trộm dò xét hắn. “Đem võ công của
ngươi… tất cả đều dạy cho ta.”

Triển Ngạo Trúc
nhàn nhạt trả lời:

“Võ công của
ta, có hơn nửa là không thích hợp cho nữ nhân học.”

Thủy Tâm ngẩn
người, nàng đương nhiên hiểu được, rất nhiều võ công xác thực không thích hợp
nữ nhân tu luyện. Không quan hệ, kia nàng có thể lui mà cầu tiếp theo, học một
nửa cũng là đủ rồi.

“Một nửa cũng
được!” Nàng khảng khái rộng rãi nói.

Triển Ngạo Trúc
vẫn như cũ nhắm hờ hai mắt.

Nàng phụng phịu
thu cánh tay. “Một phần tư?”

Triển Ngạo Trúc
vẫn không hề đáp lại.

“Hảo, vậy…”
Thủy Tâm cắn cắn môi dưới, đau hạ quyết tâm nói: “Liền một phần mười đi! Tổng
nên được rồi đi?”

Triển Ngạo Trúc
như trước tĩnh tọa như thạch.

“Uy!” Nàng
không nhịn được nữa túm lấy vạt áo hắn. “Ngươi có lầm hay không a, hiện tại
ngươi cầu ta và ngươi thành thân,vậy mà còn làm cao giá. Ngươi thực chất không
muốn cùng ta thành thân, chỉ nói suông.” Nàng ngạo nghễ đứng lên, ngẩng cao đầu
bước đi. “Kỳ thực, ta sớm nói qua ta không muốn lập gia đình, là ngươi cầu
ta, ta mới miễn cưỡng lo lắng nha!” Nàng lại cao cao ngẩng cằm. “Dù sao cứ như
vậy, ngươi nếu đồng ý dạy ta, ta đáp ứng gả cho ngươi, nếu không…”

“Triển công tử,
sính lễ là ngươi bên này phụ trách, vẫn là…” Tư Đồ Sương không nhìn của nàng
tồn tại nói.

“Ta phụ trách.”

Thủy Tâm nổi
giận nhìn hai người không coi nàng ra gì.

“Sương di, có
lầm hay không? Ta còn chưa đáp ứng gả cho hắn.”

Nhưng là, kháng
nghị thủy chung không có hiệu quả.

“Ngươi có muốn
trước chọn cho Mập Mập cái tên?” Tư Đồ Sương cười nói.

“Ta đã chọn tốt
lắm.”

“Sương di,
ngươi tôn trọng ta một chút được không?” Bắt đầu có chút nhụt chí Thủy Tâm, vẫn
muốn làm “hấp hối giãy giụa”.

“Có thể nói cho
ta là cái gì tên sao?”

“Triển Tinh
Hồn.”

Uể oải Thủy Tâm
vô lực.

“Được rồi! Kia
ít nhất đem võ công hết thảy dạy cho ngươi con, tổng được rồi đi?”

Triển Ngạo Trúc
đảo mắt chăm chú nhìn nàng một lát, một hồi lâu sau mới gật gật đầu.

Thủy Tâm thế
này mới lộ ra tươi cười, chấn chấn tinh thần lại nói:

“Toàn bộ?”

Triển Ngạo Trúc
gật đầu.

“Không được
tàng tư nha!”

“Sẽ không.” Hắn
khẳng định nhận lời nói.

Ai! Thủy Tâm
thầm nghĩ, đành phải chờ con học được sau, nàng lại dỗ con chỉ lại nàng! Nàng
thở dài một hơi, không ngờ vừa vặn liếc đến Tư Đồ Sương đắc ý vẻ mặt, vì thế,
kế sách báo thù lập tức nảy lên trong óc. Này quả hồng mềm hảo giải quyết, nàng
cười lạnh, nếu phải chết, nàng cũng muốn kéo thêm cái đệm lưng mới được!

“Hiện tại nên
đến phiên ngươi, Sương di.” Thủy Tâm cố ý thực ôn nhu nói.

Tư Đồ Sương
thực tại ngẩn người.

“Di! Ta? Cái
gì?”

Thủy Tâm híp
mắt, lộ ra cầm âm hiểm gian trá tươi cười.

“Hắc hắc hắc,
Sương di, ngươi cùng ta cùng một ngày thành thân mới được.”

“Không cần.” Tư
Đồ Sương kinh hô.

“Không cần cũng
phải muốn!” Thủy Tâm cười lạnh liên tục. “Nếu ngay cả ngươi đều không trị được,
ta này hiệp nữ còn làm thế nào nha!”

Báo cáo nội dung xấu