Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2) - Chương 17 phần 2

- Tờ Lang Biang hằng ngày hôm nay nói gì hở bố? – Kăply thình lình vọt
miệng.
- Đừng nhắc đến tờ báo đó trước mặt ta! – Ông K’Tul gầm lên, người run run đầy
kích động, chiếc khăn rằn sợ hãi tuột ra khỏi vai như chạy trốn.
Như để làm cho không khí nặng nề hơn nữa, ông phóng chiếc muỗng xuống tô canh
như người ta ném bom làm nước văng tung tóe, giọng rin rít:
- Cái đầu của Kan Blao chắc chắn tệ hơn một quả mướp. Ta nghĩ đầu hắn là cục
gạch thì đúng hơn. – Chỗ này, Kăply thót bụng một cái, và bất giác đưa tay sờ
đầu, tưởng ông K’Tul chửi mình. – Tóm lại, thằng cha đó cả đời chỉ biết nghĩ
bằng cái đầu của lão N’Trang Long.
- Như vậy là Kan Blao luôn luôn nghĩ đúng! – K’Tub tỉnh queo châm dầu vô lửa.
Ông K’Tul bắn vọt lên khỏi ghế trước các bộ mặt sạm như đất quanh bàn ăn. Ông
nhìn K’Tub bằng cặp mắt long sòng sọc, tay chụp chiếc muỗng trong tô giơ lên,
tưởng như chỉ có trời sập ngay lúc đó mới ngăn được ông phóng chiếc muỗng xuyên
qua người đứa con trai ương ngạnh.
Ngay cả bà Êmô cũng bất ngờ và khiếp đảm đến mức không còn chút hơi sức để níu
tay ông K’Tul hay thậm chí cất một lời can gián. Lưỡi líu lại, tay chân như hóa
đá, bà chỉ biết giương mắt nhìn ông, nét hãi hùng hằn rõ trên từng thớ thịt.
Ông K’Tul đứng bất động trong tư thế sẵn sàng hành quyết có đến một lúc, nếu
không thấy ngực ông phập phồng gấp gáp và không nghe tiếng khò khè phát ra từ
miệng ông như từ một người lên cơn suyễn, có thể nghĩ ông là một pho tượng mới
được chở về từ thung lũng Plei Mo.
Trong khi ai nấy chết khiếp trong chỗ ngồi, bất lực và tuyệt vọng chờ cái vung
tay của ông K’Tul thì ông đột ngột hạ chiếc muỗng xuống bàn đánh “cạch” một
tiếng, rồi trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, ông không nói một lời nào,
quay phắt mình bỏ đi.
Phải đợi thêm một hồi, bà Êmô mới là người đầu tiên nhúc nhích. Bà phát ra một
âm thanh gì đó nghe từa tựa tiếng nấc nghẹn rồi ngước đôi mắt đã bắt đầu ngân
ngấn nước về phía K’Tub, bà sụt sịt:
- Thấy chưa con? Suýt chút nữa là con tiêu đời rồi đó.
Giọng bà chuyển qua trách móc:
- Hổng lẽ con nhịn ba con là điều khó khăn đến thế sao, K’Tub?
- Con nhịn ba con thì dễ thôi, dì à. – K’Tub hậm hực đáp, mặt nó vẫn còn trắng
bệch như đã lâu không ra nắng. – Nhưng con không thể nào nhịn nổi Ama Đliê. Mà
ba con thì toàn lặp lại những lời lẽ láo lếu của hắn.
- Thiệt sự thì ta cũng không rõ giữa Ama Đliê và Kan Blao ai sai ai đúng. – Bà
Êmô cất giọng mệt mỏi, tay sửa lại vạt áo một cách không cần thiết. – Ta chỉ lo
cho tụi con. Sự an toàn của tụi con, đó là mối bận tâm lớn nhất của ta.
Một không khí cảm động chạy quanh bàn ăn sau câu nói của bà Êmô. Kăply biết bà
nói thật lòng và bà bộc lộ tình cảm của bà với tụi nó lần này không phải là lần
đầu.
Kăply nhìn bà bằng ánh mắt biết ơn và chợt nhận ra Êmê giống hệt bà, không chỉ
ở mái tóc vàng và cái mũi hếch mà cả ở sự quan tâm và tình cảm nồng nhiệt đối
với những người chung quanh.
oOo
Ngay lúc đó Kăply không biết ở trường Đămri cũng đang xảy ra một chuyện động
trời trong phòng ăn dưới chân tháp, còn kinh khủng gấp ngàn lần chuyện xảy ra ở
lâu đài K’Rahlan.
Trên chiếc bàn ăn hình bầu dục tạc bằng gỗ mun, ngoài những món ăn quen thuộc,
trước mặt mỗi giáo sư lúc này còn bày thêm hai chiếc đĩa bạc, chiếc thứ nhất
đựng một lát bê thui, chiếc thứ hai đựng những viên kẹo bọc giấy màu.
- Cái gì thế này, ngài hiệu trưởng? – Cô Cefeli Chil kêu lên khi nhìn thấy
những chiếc đĩa lạ.
- Một chút ăn mừng thôi, chị Cafeli. – Thầy N’Trang Long hấp háy mắt, rạng rỡ
nói. – Tất cả chúng ta đều đã biết chuyện rồi mà. Có lẽ chỉ nội trong ngày hôm
nay thôi, pháp sư K’Buđăng sẽ trả Bolobala về lại trạng thái bình thường.
Cô Kemli Trinh lấy nĩa khều miếng thịt bê:
- Đã lâu lắm tôi chưa được ăn món này. – Cô dích miếng thịt đưa lên ngang mặt
và ngắm nghía bằng cặp mắt phê phán – Nhưng thật đáng tiếc. Hình như miếng thịt
này chưa chín, ngài hiệu trưởng à.
Thầy Đi Pri khụt khịt mũi:
- Tôi nghĩ là tôi vẫn thích ăn những món đã nấu rục hơn.
- Thiệt là sơ suất quá. – Thầy N’Trang Long cúi xuống miếng thịt trong chiếc
đĩa của mình. – Đúng là nó hơi sông sống một chút.
Thầy nhấc đĩa kẹo lên, đưa qua đưa lại:
- Vậy thì chúng ta ăn kẹo vậy. Tôi tin là mọi người đều giống như tôi. Nghĩa là
luôn luôn bị kẹo hấp dẫn.
Nói xong, thầy nhón một viên kẹo, bóc lớp giấy gói và bỏ tọt vào miệng, vừa
nhai vừa hít hà:
- Chậc, chậc! Thiệt tình thì tôi chưa thấy có thứ kẹo nào trên đời ngon như kẹo
này.
Thầy Haifai lúc lắc cái đầu lưa thưa tóc và mấp máy đôi môi đỏ như son:
- Tôi tưởng kẹo phải là món ăn sau cùng chứ, ông N’Trang Long?
- Ờ, tui cũng biết vậy, anh Krazanh. – Thầy N’Trang Long vẫn giữ bộ mặt tươi
roi rói. – Nhưng tôi có cái tật xấu là hễ thấy kẹo thì không sao cầm lòng được.
Tôi chỉ có mỗi tật xấu đó thôi, bỏ đi thì tiếc lắm.
- Tôi cũng có tật xấu giống hệt ngài, ngài hiệu trưởng.
Cô Cafeli Chil cười nói và nhón lấy một viên kẹo.
- Tôi cũng vậy. – Cô Kemli Trinh nhanh nhẹn hưởng ứng. Cô kéo đĩa kẹo sát vào
người, cầm lên viên kẹo màu xanh và thong thả bóc lớp giấy gói.
- Tôi thì tôi chẳng thích kẹo. – Thầy Hailixiro cựa quậy người trong chiếc áo
chùng đỏ, vui vẻ nói. – Có lẽ tôi chỉ có toàn tính tốt.
Vừa nói thầy vừa cầm lên chiếc nĩa, xiên vào miếng thịt bê trước mặt.
- Cần phải nấu chín lại đã, thầy Hailixiro. – Cô Kemli Trinh nhắc nhở.
- Tôi thì cho rằng phải tai tái như thế này mới ngon, chị Kemli à.
Thầy Hailixiro toét miệng cười và tỉnh bơ ngoạm lấy miếng thịt.
- Bây giờ thì tôi biết tại sao không chiếc ghế bành nào trong trường Đămri chứa
nổi thầy rồi, thầy Hailixiro!
Cô Cafeli Chil trêu và cố nuốt viên kẹo nghẹn ngang cổ họng.
Thầy Hailixiro ăn nhanh đến mức khi cô Cafeli Chil nuốt xong viên kẹo thì miếng
thịt trên nĩa thầy cũng đã biến mất.
- Thú thật là tôi thấy món này rất hợp với khẩu vị của tôi. – Thầy Hailixiro
đưa lưng bàn tay quẹt mép, thấy cồm cộm nhưng không để ý, tiếp tục nói trong
khi quét ánh mắt thèm thuồng qua các đĩa thịt bên cạnh. – Nếu thầy cô nào chê
thì tôi sẵn sàng…
- Ối, xem kìa!
Tiếng kêu khiếp hãi của cô Cafeli Chil vang lên cắt ngang câu nói của thầy
Hailixiro.
Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đội bảo vệ nhà trường do lão Chu và mụ Gian dẫn
đầu đã đột ngột hiện ra từ sau lưng thầy Hailixiro.
Lần này bên cạnh chiếc muỗng cán dài của lão Chu và đôi đũa bự chảng của mụ
Gian còn có thêm chiếc chày bằng đồng của Y Sai và con dao nhọn của H’Mali, tất
cả chĩa vào lưng thầy Hailixiro và từ những đồ dùng làm bếp đó bắn ra tứ tung
những sợi lòi tói, những chiếc bánh bằng vàng và những vòi nước thơm phức như
xirô. Ở phía trước, gần như lúc này, thầy Haifai đứng bật lên khỏi chỗ ngồi,
vung mạnh hai tay, con roi bằng gỗ đàn hương và chiếc vòng đá đen từ hai ống
tay áo của thầy bay ra thành hai luồng đen trắng, hợp với vũ khí của đội bảo
vệ, chụp xuống người thầy Hailixiro nhanh như chớp xẹt.
Quá bất ngờ, thầy Hailixiro gần như không kịp có phản ứng gì. Thầy chỉ vừa “ơ”
lên một tiếng đã bị cả đống thứ đánh trúng khiến thầy nấc lên “hự, hự” rồi lập
tức ngồi ngay đơ, những sợi thừng bằng bột của lão Chu quấn quanh thân hình phì
nộn của thầy khiến thầy ngó giống hệt một đòn bánh khổng lồ.
- Chuyện gì thế này, ngài hiệu trưởng?
Sau phút bàng hoàng, thầy Hailixiro trấn tĩnh kêu lên, cố cựa quậy để thoát ra
khỏi mớ dây trói nhưng rồi thầy lập tức nhận ra con roi và chiếc vòng của vợ
chồng thầy Haifai đã tước sạch năng lượng của thầy từ bao giờ.
- Ngài N’Trang Long! – Thầy Hailixiro giận dữ hét lớn, mồ hôi túa ra làm mặt
thầy bóng nhẫy. – Ngài giở cái trò hèn mạt này ra với tôi mà không sợ Hội đồng
Lang Biang hỏi tội sao? Ngài tưởng là ngoài tôi ra, không ai biết thầy là con
ma cà rồng của Bastu chắc?
- Ồ!
Thầy Đi Pri thình lình bật ra tiếng kêu thảng thốt, không phải vì lời tố cáo
của thầy Hailixiro, mà vì bây giờ thầy mới nhìn thấy điều đã khiến cô Cafeli
Chil khiếp đảm la lên khi nãy.
Và không chỉ thầy Đi Pri, lúc này tất cả mọi người trong phòng ăn đều không hẹn
mà cùng chòng chọc dán mắt vào mặt thầy Hailixiro, kinh hoàng khi thấy hai
chiếc nanh nhọn hoắt thò ra dưới cặp môi dày của thầy.
- Ông ta là… ma cà rồng… – Thầy Đi Pri lắp bắp, mặt mày hoang mang tột độ.
- Chính ổng là thủ phạm ám hại Bolobala. – Thầy Haifai phát ra giọng nữ eo eo.
– Hừm, vợ chồng tôi đã nghi ngờ ổng từ lâu rồi.
- Láo toét! – Thầy Hailixiro gầm lên, vẻ hòa nhã thường ngày biến mất, hai
chiếc nanh lấp ló nơi cửa miệng khiến thầy trông còn đáng sợ hơn bộ mặt quái gở
của thầy Haifai – Các ngươi chỉ giỏi về hùa với N’Trang Long!
Thầy Haifai lạnh lùng:
- Ông hãy sờ tay lên miệng ông rồi hẵng nói, ông Hailixiro.
Câu nói của thầy Haifai làm thầy Hailixiro bất giác chột dạ. Chợt nhớ đến cảm
giác cồm cộm lúc quẹt mép, thầy hấp tấp đưa tay lên miệng và ngay lập tức, mọi
người thấy mặt thầy tái đi như thế nào khi chạm phải hai chiếc nanh nhọn chìa
ra ngoài ý muốn của thầy.
Thầy trố mắt nhìn thầy N’Trang Long với nỗi khiếp sợ vô bờ bến, có vẻ muốn hỏi
một câu gì đó mà không sao thốt nên lời.
- Không có gì là bí hiểm trong chuyện này hết, anh Hailixiro! – Thầy N’Trang
Long cất giọng mềm mại. – Chẳng qua miếng thịt bê mà anh vừa ăn, thiệt ra nó
đâu phải là thịt bê.
Vừa nói thầy vừa khoa tay một vòng trên bàn. Ngay tức khắc những miếng thịt bê
còn trong đĩa nổ “bụp” một tiếng và trong nháy mắt hóa thành những viên kẹo
tròn tròn.
Mặt thầy Hailixiro trắng bệch ra trước diễn biến bất ngờ này. Thầy mím môi nhìn
các đĩa kẹo, trong đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng phẫn nộ và thù địch.
- Anh có biết đây là kẹo gì không, anh Hailixiro? – Thầy N’Trang Long vẫn từ
tốn. – Chúng chính là kẹo Hiện nguyên hình được đem về từ Công viên Các Thứ
Kẹo.
- Hóa ra là ông đã cố tình gài bẫy tôi! – Thầy Hailixiro thở phì phì, giọng mỉa
mai và đau đớn.
- Anh không nên trách tôi, anh Hailixiro. – Thầy N’Trang Long xoa xoa trán, ôn
tồn đáp. – Tôi không gài bẫy anh, mà gài bẫy một con ma cà rồng.
Thầy N’Trang Long lim dim mắt như để nhớ lại mọi tình tiết:
- Anh biết không, anh Hailixiro? Ngay khi trở lại cương vị hiệu trưởng trường
Đămri, nhờ sự giúp đỡ của cái báo động kế, tôi đã phát hiện có một mối đe dọa
vô hình đang tiềm ẩn trong trường. Tôi rất thắc mắc, nhưng phải nói là trong
một thời gian dài, tôi không hề nghi ngờ anh.
Thầy N’Trang Long ngưng lại một chút rồi chép miệng nói tiếp:
- Nhưng kể từ khi cái tin K’Brăk thoát chết dưới tay Buriăk được tung ra thì
tôi thấy anh có những thái độ hơi khác lạ. K’Brăk và K’Brêt cho tôi biết là anh
rất muốn tụi nó quay về lớp Cao cấp 1 của anh. Lúc đó tôi thoáng nghĩ anh có ý
định giữ tụi nó trong vòng kiểm soát của anh nhưng thực tình tôi cũng không tin
là anh định ám hại tụi nó. Rồi hàng loạt biến cố dồn dập xảy đến: Baltalon tiêu
tùng, Bolobala bị hãm hại, còn anh thì lợi dụng sự ác cảm của Ama Đliê đối với
tôi để công kích hòng lật đổ tôi trên tờ Tin nhanh N, S & D. Nhưng ngay cả
lúc đó, tôi vẫn chưa có một kết luận rõ ràng về anh. Chỉ đến khi phát hiện
Bolobala bị ma cà rồng tấn công thì tôi mới dần dần hiểu ra. Căn cứ vào sự thân
mật trước đó giữa Bolobala và K’Brăk, tôi đoán thủ phạm muốn dùng Bolobala –
lúc này đã biến thành ma cà rồng hay còn gọi là aslang – để tấn công K’Brăk. Và
thủ phạm quỷ quyệt đó, nếu xâu chuỗi hàng loạt sự kiện lại để xem xét, thì anh
chính là người đáng nghi nhất, anh Hailixiro à.
Cô Kemli Trinh úp mặt vào hai bàn tay suốt trong thời gian thầy N’Trang Long
nói. Cô Cafeli Chil thì uể oải chống cằm và nhìn lên một chỗ nào đó trên trần
nhà. Trong khi thầy Haifai giữ vẻ lạnh lẽo muôn thuở thì thầy Đi Pri nghiêm
nghị như đang dự một phiên tòa.
Còn thầy Hailixiro lúc này hầu như hoàn toàn tê liệt. Lưng thầy sụm xuống khiến
bề ngang của thầy như phình ra gấp đôi. Thầy nặng nhọc ngước mặt lên khỏi chiếc
áo chùng chật cứng, giọng thều thào:
- Chính tôi là người đã báo động cho K’Brăk và K’Brêt về sự nguy hiểm lẩn khuất
trong trường, ngài N’Trang Long.
Thầy N’Trang Long chưa kịp lên tiếng, thầy Haifai đã lắc lư cái trán dồ và
chiếu đôi mắt tối om om vào mặt thầy Hailixiro, khinh khỉnh nói:
- Ông nói ra điều đó để làm gì, ông Hailixiro? Ông nghĩ là ông có thể chạy tội
được sao?
- Tôi chỉ nói sự thật. – Thầy Hailixiro khò khè đáp.
- Ông thừa biết trước khi ông tiết lộ điều đó, K’Brăk và K’Brêt đã được ông
N’Trang Long thông báo kỹ lưỡng rồi. – Thầy Haifai nhe nanh giận dữ. – Ông cố
tình làm vậy chỉ để tạo lòng tin nơi hai trò đó thôi. Nhờ vậy, ông mới có thể
dẫn dụ được K’Brăk và K’Brêt vào trường lúc nửa đêm để cho Bolobala ra tay.
- Tôi biết anh là người đã bí mật đưa Bolobala từ phóng y tế đến lớp Cao cấp 2
vào cái đêm hôm đó. – Thầy N’Trang Long thong thả tiếp lời. – Tôi cũng biết
chính anh giở trò với bùa Bất khả xâm phạm để K’Brăk và K’Brêt có thể tàng hình
đột nhập vô trường, rồi thình lình hiện ra trở lại khi giáp mặt với Bolobala.
Thầy N’Trang Long huơ tay một vòng như để kết thúc cuộc luận tội:
- Và khi thấy âm mưu vở lỡ thì anh cuống quýt bắn ra những bông hoa bạc, quyết
hạ sát Bolobala để xóa mọi dấu vết. Sau đó, nếu tôi không cử đội bảo vệ canh
phòng nghiêm ngặt phòng y tế và thầy Haifai không lảng vảng quanh đó, chắc chắn
anh đã không để Bolobala sống đến ngày hôm nay. Tôi nói có đúng không, anh
Hailixiro?
- Thì ra tôi đã bị các người theo dõi từ lâu… Tôi đã bị sập bẫy các người…
Thầy Hailixiro không nhìn ai, đầu gục xuống ngực và luôn miệng rên rỉ, mép sùi
bọt, trông thầy như mất hết thần trí.
- Cũng do anh cả thôi, anh Hailixiro à. – Thầy N’Trang Long thở dài. – Tôi biết
xưa nay anh vẫn rất cảnh giác trước những món ăn lạ. Kẹo chắc là anh không ăn.
Thịt bê có lẽ anh cũng không rớ vào. Do đó, khi quyết định biến những viên kẹo
Hiện nguyên hình thành những miếng bê thui, tôi đã cố tình làm cho chúng chưa
thật chín. Ma cà rồng dù đã thuần hóa, nhưng nếu chưa hoàn toàn gột bỏ được
khuynh hướng hắc ám, vẫn sáng mắt lên khi nhìn thấy máu, tôi biết rõ điều đó
mà, anh Hailixiro. Và chính anh, chứ không phải tôi hay những người khác, đã
chọn miếng thịt đó. Nếu anh giỏi kềm chế, hôm nay chưa chắc anh đã hiện nguyên
hình. Và có lẽ tôi còn phải khổ sở với anh thêm nhiều ngày nữa…
Thám tử Eakar thình lình hiện ra ở cửa phòng như một dấu chấm câu khiến thầy
N’Trang Long lật đật đưa tay vuốt cổ vì phải nuốt trở xuống nửa sau của câu nói
dang dở.
- Không thể như thế được, ngài hiệu trưởng! – Eakar lao vào như cơn lốc, mặt
mày hớt hơ hớt hải – Hailixiro không có tên trong bản danh sách ma cà rồng
thuần hóa. Ông ta không phải là ma cà rồng.
Thầy N’Trang Long nhún vai và hỏi bằng giọng châm biếm:
- Thế ông cho tôi biết cái đang chìa ra dưới cặp môi của giáo sư Hailixiro là
cái gì, đại thám tử Eakar?
Thầy Hailixiro vẫn đang gục đầu như thể cái cổ đã trở nên mềm yếu hơn bao giờ
hết khiến Eakar phải khom người xuống mới trông rõ hai chiếc nanh của thầy.
- Lạ thiệt đó. – Eakar bật kêu sửng sốt. Ông đứng thẳng người lên, tay búng
“chóc, chóc”, trán nhăn tít. – Chắc có nhầm lẫn gì ở đây. Theo bản danh sách
tôi có trong tay…
Thầy N’Trang Long nhếch môi:
- Nếu có sự nhầm lẫn thì sự nhầm lẫn nằm trong mớ giấy lộn của ông đó, ông
Eakar.
- Ngài nói sao? – Thám tử Eakar giật lui một bước như bị rắn mổ, mắt trố lên. –
Ngài dám nói như vậy về bản danh sách tuyệt mật của Cục an ninh sao?
- Có gì mà dám với không dám. – Thầy N’Trang Long nhịp những ngón tay trên bàn,
mỉm cười. – Theo tôi, nếu bản danh sách đó được coi là chính xác thì sự nhầm
lẫn có lẽ nằm trong chính cái đầu của ông, ông Eakar à.
- Ngài N’Trang Long! – Eakar kêu lên, sửng sốt và phẫn nộ. – Ngài… ngài…
- Ông chịu khó bỏ chút ít thì giờ để xem lại công việc của ông đi, ông Eakar. –
Như không để ý đến sự tức tối của tay thám tử, thầy N’Trang Long nheo nheo đôi
mắt lục lạc. – Từ khi xảy ra vụ Bolobala đến nay, ông cứ rình rình nấp nấp khắp
các xó xỉnh trong trường như một tên trộm, có lúc lại nhắng lên như một con mèo
mót ị, nhưng rốt cuộc ông đã thu hoạch được những gì?
Thầy thở phì một tiếng như xả van, vẻ ngao ngán thấy rõ:
- Chẳng được gì hết. Chẳng lần được chút đầu mối nào. Những ngày qua ông chỉ
làm được mỗi một việc là khiến đội bảo vệ của tôi canh chừng ông phát mệt thôi.
- Tôi không tranh cãi với ngài. – Mặt Eakar tím bầm, chòm râu dê vểnh lên một
cách giận dữ và nếu như lúc đó nó bắn ra tua tủa như những mũi tên thì cũng
chẳng ai lấy làm lạ. Ông rít qua hàm răng nghiến chặt, giọng đe dọa. – Tôi sẽ
còn làm một việc quan trọng nữa, ngài N’Trang Long à. Đó là chứng minh giáo sư
Hailixiro không phải là ma cà rồng. Rằng ông ta đã bị oan…
- Thế còn hai chiếc nanh, ông Eakar? – Thầy Haifai gầm gừ, trông thầy như muốn
nhảy xổ vào tay thám tử.
- Tôi không cần biết giáo sư Hailixiro mọc ra hai chiếc nanh hay tám chiếc
nanh. Chuyện đó không quan trọng đối với tôi. Tôi chỉ cần biết tên ông ta không
có trong danh sách của Cục an ninh…
Thầy N’Trang Long cắt ngang:
- Vậy ông quay về Cục an ninh mà làm những gì ông nghĩ là thích hợp đi, ông
Eakar. Còn đây là trường Đămri. Và ở đây tôi là hiệu trưởng, chứ không phải
ông.
Thám tử Eakar định nói một câu gì đó nhưng ánh mắt của thầy N’Trang Long làm
ông câm bặt. Mặt hầm hầm, ông quay mình bỏ đi một mạch, gót nện cồm cộp với
những sải chân dài như sải chân sơn dương.
Khi Eakar ra tới hành lang rồi, mọi người mới nghe tiếng ông ong óng vọng vào:
- Hừ, một lũ rồ! Ta không tin trường Đămri là pháo đài bất khả xâm phạm ở cái
xứ Lang Biang này!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3