Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2) - Chương 07

Chương 7
Bí mật của Tam

Chân đứng không vững, Êmê gần như tự thả cho mình rơi
phịch xuống ghế. Nó lúc lắc mái tóc vàng thật mạnh như muốn xua đuổi những lời
quảng cáo linh tinh của lão Seradion ra khỏi đầu óc.
- Chỗ này hay ho thật đấy, K’Tub. – Mãi một lúc, nó mới ngồi thẳng lưng dậy
được và nhìn K’Tub qua khóe mắt, giọng khinh khỉnh. – Em đã thỏa mãn rồi chứ?
Êmê nhìn lên chiếc kệ lửng trên vách, nhăn mặt vẻ ghê tởm:
- Hừ, kim, kềm, búa, thiệt là nhảm nhí! Chị không hiểu lũ điên nào lại lui tới
cái cửa hiệu gớm ghiếc này.
- Chị ơi, chúng ta vào đây thực ra là để theo dõi ông Bolorađam kia mà. – K’Tub
chun mũi kêu lên. – Hơn nữa, biết được trong cửa hiệu này có những thứ gì cũng
tốt chứ sao. Mai mốt ai trong chúng ta thất tình thì biết khôn mà kiếm chỗ khác
tử tế hơn.
- Cái lão chủ tiệm này thiệt là gian xảo hết chỗ nói. – Kăply bực bội “xì” một
tiếng. – Lão bắt tụi mình trả 10.000 năpken một giờ nhưng lão nấn ná trong
phòng hết béng phân nửa thời gian rồi còn gì.
Nguyên và Păng Ting nãy giờ đứng áp tai vào vách, nhưng chẳng nghe được gì ở
phòng bên kia, trong khi tiếng ầm ĩ của tụi bạn nó thì dộng vào tai rõ mồn một.
Và khi nghe rõ những gì Kăply đang càu nhàu thì Păng Ting nhảy dựng:
- Trời đất, 10.000 năpken! Khi nãy lão Seradion có nói mà mình không để ý.
Nó đâm bổ lại chỗ tụi bạn đang ngồi với dáng vẻ giống như xông vào một đám
cháy:
- Nguy rồi, nguy rồi! Ở đây có ai đem theo tiền không? Mình nhớ là mình chỉ lận
trong túi có 7.000 năpken à.
Păng Ting hấp tấp lộn trái túi áo chùng trút một đống tiền vàng ra bàn rồi cúi
đầu lính quýnh đếm:
- 500 nè, 1.000 nè, 2.000 nè… Đúng là chỉ có 7.000 năpken thôi hà.
Nó ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy mặt mày tụi bạn méo xẹo, càng hốt hoảng:
- Sao? Chẳng bạn nào đem theo tiền hết ư?
- Tụi này đâu có nhiều tiền dữ vậy. – Êmê bối rối đáp, cảm thấy mình giống đồ
ăn hại dễ sợ. – Hơn nữa, đi học ai mang theo tiền làm gì.
- Thế… thế…
Păng Ting lắp bắp, trông nó chới với như thể vừa rơi xuống nước.
- A, có đây rồi!
Tiếng K’Tub vang lên hùng hồn, cùng lúc nó khoắng tay vào túi trước những ánh
mắt bừng lên của tụi bạn. Nhưng khi K’Tub rút tay ra, cả bọn chưng hửng thấy
cái nó đang nắm khư khư không phải là những đồng tiền vàng mà là cái ống Siêu
cảm ứng sặc sỡ.
- Tưởng sao! – Kăply nheo mắt. – Lại cầu cứu Suku chứ gì?
- Trong những lúc như thế này, Pi Năng Suku chính là vị cứu tinh đáng kính
nhất, anh K’Brêt à.
K’Tub huơ cái ống lòng vòng trên đầu, ba hoa một câu cho sướng miệng rồi mới
chịu chõ mồm vào cái ống, gân cổ tru tréo:
- Suku… Suku ơi… Suku à…
“Bụp” một tiếng, Suku xuất hiện gần như ngay lập tức từ sau bựng khói tỏa ra từ
chiếc ống. Lần này “vị cứu tinh đáng kính” không kẹt chân trong chiếc ống như
bữa trước, nhưng mặt mày nhăn nhó, còn hai tay thì đang cuống quýt kéo chiếc
quần đang trễ khỏi rốn.
Cả Êmê lẫn Păng Ting cùng ôm mặt ré lên:
- Cha mẹ ơi!
Suku quay bộ mặt đỏ như gấc sang K’Tub, giọng hầm hầm như sắp sửa ăn tươi nuốt
sống thằng này:
- Mày chơi cái trò gì vậy hử?
- Thì tao vẫn kêu mày như mọi lần mà. – K’Tub thản nhiên đáp, vất vả lắm nó mới
giữ được vẻ mặt nghiêm trang mà không phá ra cười.
- Kêu cái con khỉ! – Suku vừa luống cuống cột dây thắt lưng vừa làu bàu. – Kêu
lúc nào không kêu, nhè ngay lúc tao đang đi tè lại kêu. Có thằng bạn như mày
chắc có ngày tao đứng tim tao chết quá!
- Suku nè. – Nguyên mỉm cười nói, rõ ràng muốn cho qua lẹ cái vụ trục trặc đầy
hoạt kê kia cho rồi. – Em có mang tiền theo đó không?
- Chi vậy, anh K’Brăk?
Suku ngơ ngác hỏi lại và nhanh nhẹn đảo mắt một vòng, rồi không đợi Nguyên trả
lời, nó sửng sốt hỏi tiếp:
- Ủa, bộ tụi anh đang ở trong cửa hiệu của lão Seradion hả?
- Ừ. – Êmê vội vàng lên tiếng như sợ thằng oắt nghĩ vớ nghĩ vẩn. – Tụi chị đang
theo dõi ba của Bolobala ở phòng kế bên…
Rồi thấy Suku vẫn giương mắt ếch lên nhìn mình, Êmê đành chép miệng thuật lại
những gì xảy ra trong trường Đămri hai ngày nay, dĩ nhiên là giấu biến chuyện
nó chôn cái hình nộm Bolobala dưới gốc cây cải hương đêm hôm trước.
Suku sờ tay vào túi, lo lắng:
- Nhưng em hổng có đồng nào ở đây hết á.
- Vậy mày chạy về nhà lấy đi. – K’Tub thụi vào hông Suku, giọng nóng nảy. – Lẹ
lẹ lên. Nhớ nha, 3.000 năpken đó.
Suku không đợi giục đến lần thứ hai, sốt sắng lao ra cửa.
- Chờ nhé.
- Ê, khoan đã. – K’Tub bất thần túm áo Suku và choàng tay qua vai bạn. – Để tao
đưa mày ra cửa.
Lão Seradion giương mắt nhìn K’Tub dìu Suku ngang mặt lão:
- Bạn mày sao thế, nhóc?
Trong khi Suku cố giúi mặt thật sâu vào vai bạn để lão Seradion không nhận ra,
K’Tub đáp lời lão chủ tiệm bằng bộ mặt làm ra vẻ ngán ngẩm hết biết:
- Nó uống nhiều quá. Tại nó muốn chết quách cho rồi mà.
K’Tub lại buông một tiếng thở dài não nuột khi hai đứa đã xiêu vẹo ra tới cửa:
- Nếu nó thất tình tới lần thứ tư như tôi thì đâu đến nỗi yếu đuối như thế.
Đằng này nó mới biết yêu lần đầu. Thiệt khổ ơi là khổ!
Không biết lần thứ mấy trong vòng chưa tới một tiếng đồng hồ, thằng K’Tub làm
cho lão Seradion há hốc miệng ra. Lão lắc đầu nhìn theo thằng nhóc, hoang mang
hổng biết những gì nó huênh hoang nãy giờ có đúng là chuyện thiệt hay không.
Tụi Kăply chồm cả dậy khi K’Tub quay vô.
- Suku đi rồi hả em? – Kăply nhìn thằng oắt.
- Rồi. – K’Tub cười khoái trá. – Lúc em trở vô, lão Seradion hỏi bạn mày đâu
rồi, em bảo nó đang ói mửa tùm lum ngoài kia, lát nó vô sau. Hì hì, lão tin như
sấm. Chà, lão có vẻ nể em lắm. Tại em khoe với lão em thất tình lần này là lần
thứ tư mà.
Êmê nguýt thằng oắt:
- Mồm miệng em lúc này trơn lắm rồi đó, K’Tub. Thiệt chị chẳng biết em học cái
thói hư này ở đâu ra.
- Nè, nè, – K’Tub nhảy loi choi – chị đừng có mà ghen tị với trí thông minh của
em nha. Nếu em không làm thế, bữa nay đừng hòng qua mắt được lão chủ tiệm.
Chỗ bức vách, Nguyên và Păng Ting vẫn dán người vào tấm kiếng một cách kiên trì
và vô vọng. Đập vào tai hai đứa là những tiếng rì rầm không ngớt nhưng suốt một
lúc lâu tụi nó vẫn không sao xác định được đó là tiếng hai người trò chuyện với
nhau hay chỉ là tiếng lão Bolorađam đang mắng nhiếc cô nhân tình nào đó vừa
ruồng bỏ lão nếu quả thực lão chui vô đây chỉ để xả cơn ấm ức của mình.
Như để đỡ gánh nặng cho Nguyên và Păng Ting, ba đứa còn lại là Êmê, Kăply và
K’Tub, sau một hồi nói qua nói lại mỏi miệng, lần lượt chạy tới áp tai vào vách
khiến khung cảnh trong phòng lúc này trông rất giống cái cảnh năm con ốc đang
chen nhau bám một tảng đá.
Nhưng cũng như hai đứa kia, đám Êmê hầu như chẳng phân định được gì. Những
tiếng nói cứ vang lên đều đều, thoắt ngưng rồi lại vang lên, vọng qua một lớp
kiếng dày nghe đùng đục như tất cả đang được nhúng trong nước.
Chỉ có tiếng lịch kịch khi cửa phòng số 8 bật mở là tụi nó nghe rõ và biết ngay
đó là tiếng gì. Gần như cùng lúc, cả bọn lao về phía cửa phòng, hé cửa hồi hộp
dòm ra.
Đúng như lão chủ tiệm nói, cái vật tròn tròn vừa lăn ra khỏi phòng số 8 chính
là thân hình bự chảng của lão Bolorađam, lúc này chiếc gậy đã được lão kẹp dưới
nách, còn dư ra một khúc nên thiệt tình mà nói, trông lão giống một quả dưa
khổng lồ còn nguyên cả cuống kinh khủng.
Trong một thoáng, những cặp mắt của bọn Kăply gần như căng ra hết cỡ khi thêm
một người nữa nối gót lão Bolorađam bước ra khỏi phòng. Và cả bọn suýt chút nữa
bắn người lên khi nhận ra dáng người dong dỏng của Tam.
- Trời, ba của Bolobala theo dấu thằng Tam tới tận đây sao? – Kăply kinh ngạc
thì thầm.
- Không phải đâu. – Nguyên cắn môi. – Theo như những gì chúng ta nhìn thấy thì
có vẻ hai người bí mật hẹn nhau tại chỗ này.
- Để làm gì, anh K’Brăk? – Păng Ting ngơ ngác hỏi.
Nguyên nhìn Păng Ting bằng ánh mắt tiu nghỉu của một đứa học trò không thuộc
bài:
- Cái đó thì anh cũng đang rất muốn biết, Păng Ting à.
- Đuổi theo mau! – Êmê vừa nói vừa kéo tay Nguyên, nhưng rồi nó lập tức buông
ra, ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm lấy mặt. – Trời ơi, thằng nhóc Suku!
- Để em kêu nó. – K’Tub lật đật thọc tay vào túi. – Nó không mang tiền tới, tụi
mình chỉ có cách ngủ luôn trong này.
Kê cái ống Siêu cảm ứng sát miệng, K’Tub hét inh ỏi:
- Suku! Suku! Suku!
Suku hiện ra, lần này tư thế ngon lành, áo quần nghiêm chỉnh, nhưng mặt mày vẫn
y chang tờ giấy bị ai vò. Nó xua xua làn khói lơ lửng trước mặt, quạu quọ nhìn
K’Tub:
- Làm gì mày gọi giật giọng thế?
K’Tub chìa tay ra, hí hửng:
- Tiền đâu?
- Tiền cái con khỉ! – Suku giậm chân thình thịch. – Tao đã kịp vào nhà đâu. Vừa
chuẩn bị bước lên thềm thì mày đã kêu giật ngược lại đây rồi.
- Trời!
K’Tub rúc lên một tiếng vang rền không thua gì còi tàu vừa ra khỏi đường hầm,
cảm thấy các khớp xương trong người như rời ra từng mảng. Nguyên, Kăply và Păng
Ting cùng liếc nhau một cái thật nhanh rồi cùng vội vã quay đi như sợ phải thú
nhận qua ánh mắt của mình rằng chuyến theo dõi này kể như đổ bể tan tành.
Êmê ngồi dưới đất, thấy Suku quay lại, hăm hở đứng lên. Nhưng nghe lời than của
thằng oắt, vừa nhoi dậy nửa chừng nó đã rơi bịch trở lại xuống nền nhà, lần này
nó rơi theo cái kiểu của kẻ không bao giờ thèm ngồi dậy nữa.
- Mày đi đứng sao như rùa thế hả? – K’Tub hầm hầm nhìn Suku, rít qua kẽ răng. –
Hổng lẽ mày không biết độn thổ cho lẹ?
- Thôi đi, K’Tub. – Suku nheo nheo đôi mắt sáng. – Mày biết thừa sử dụng pháp
thuật kiểu tự học như tao thường hay gặp trục trặc mà. Môn gì tao cũng từng thử
qua nhưng riêng món Độn thổ thì tao chưa đủ liều mạng đến mức đem ra xài. Mày
cũng biết mà, môn khác sai còn sửa được, chứ môn này mà sai một li là tao kẹt
luôn dưới đất hổng trồi lên được, suốt đời chỉ có làm bạn với giun.
- Suku nói đúng đó, K’Tub. – Păng Ting bênh Suku bằng cái giọng nếu đem dùng
vào việc chia buồn thì có lẽ hợp hơn. – Chuyện này không thể trách Suku được,
tại tụi mình không ngờ ông Bolorađam và Tam ra về sớm thế!
- Cái gì, chị Păng Ting? – Suku giật bắn. – Bọn họ ngồi với nhau trong phòng số
8 thật à?
- Đúng là như vậy, Suku. – Nguyên rầu rĩ nói. – Họ bí mật hẹn nhau ở đó và họ
vừa ra khỏi phòng, trong khi chúng ta thì bị kẹt cứng ở đây.
Nguyên hoàn toàn không có ý trách móc gì Suku nhưng câu nói của nó vẫn khiến
gương mặt của thằng nhóc ửng lên. Như thông lệ, mỗi khi gặp khó khăn, ánh mắt
sáng như sao của Suku thường lang thang trên trần nhà, có khi hàng buổi, nhưng
lần này việc tìm ra cách giải quyết có vẻ nhanh chóng hơn nên vừa lia mắt lên
một điểm vô hình nào đó, nó đã lập tức hét ầm:
- Có cách rồi.
Không để cái miệng nào kịp há ra, nó hấp tấp quay sang K’Tub:
- Mày cầm cái ống Siêu cảm ứng của tao chạy qua tiệm cầm đồ của lão Lomcom bên
cạnh đi. Bét nhất cũng được 3.000 năpken đó.
- Hay lắm. – Nguyên buột miệng reo và lật đật lôi hòn đá chữa thương mà Êmê vẫn
bắt nó luôn bỏ theo trong túi áo, chìa ra. – Em cầm hòn đá rang này qua bển
luôn đi, K’Tub. Thêm được đồng nào hay đồng nấy mà.
oOo
Bọn Kăply quyết định rẽ trái sau khi ra khỏi CỬA HIỆU THẤT TÌNH. Rẽ phải là
quay trở lại trường Đămri, cả bọn thống nhất là không thể nào có chuyện lão
Bolorađam và Tam đi về hướng đó được.
Lần này thì chúng không lề mề như trước mà cả sáu đứa đều co cẳng chạy. Không
đứa nào đoán ra lão Bolorađam và Tam bí mật gặp nhau trong cửa hiệu của lão
Seradion để làm cái quái gì nên chúng nhất quyết phải điều tra cho bằng được,
mặc dù khi đuổi kịp họ rồi tụi nó sẽ bắt đầu cuộc tra gạn như thế nào thì thiệt
tình chưa đứa nào nghĩ ra.
- Có bao giờ Tam đang tìm cách lừa ông Bolorađam vào bẫy không há? – Êmê thắc
mắc trong tiếng thở hổn hển.
- Dám lắm, chị Êmê à. – K’Tub nhanh nhẩu hưởng ứng. – Nếu ảnh là người của trùm
Bastu thì sau khi hãm hại chị Bolobala đương nhiên ảnh phải tìm cách đánh lạc
hướng ba của chỉ rồi.
Kăply liếc K’Tub, môi mấp máy muốn nói một câu gì đó nhưng đến phút chót nó
bỗng thay đổi ý định. Hành động của Tam càng lúc càng khả nghi nên dù có muốn
nói tốt cho thằng này một câu, Kăply cũng cảm thấy quá khó khăn. Hơn nữa, ngay
cả nó, dù không muốn nó cũng bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ. Nếu không làm chuyện mờ
ám, chẳng việc gì Tam phải gặp gỡ lão Bolorađam một cách lén lút như vậy. Một ý
nghĩ vụt lóe lên khiến Kăply cảm thấy sống lưng lạnh toát: Hay là Tam tấn công
Bolobala nhằm mục đích đánh lạc hướng Nguyên và nó, và đợi đến khi tụi nó lơ là
cảnh giác rồi, Tam mới thực sự ra tay? Kăply rùng mình khi hàng loạt câu hỏi
nối tiếp nhau xuất hiện lăn tăn trong óc: Phải chăng mối căm ghét mà vợ chồng
thầy Haifai dành cho Tam xuất phát từ những linh cảm không lành về thằng này?
Nhưng thế thì lão Bolorađam dính gì vào đây? Lão là nạn nhân khù khờ của Tam
hay là đồng bọn với nó? Và nếu thế hổng lẽ tai nạn của Bolobala chỉ là sự bày
trò của họ để lừa mọi người vào bẫy?
- Họ kia rồi.
Tiếng Êmê kêu khẽ, xua tan những đám mây u ám trong đầu Kăply. Nó ngước mắt
nhìn ra phía trước, thấy lão Bolorađam và Tam đang sóng bước bên nhau ở tít
đằng xa, lúc này cả hai đang đi chậm lại và theo cái cách lão Bolorađam không
ngừng vung gậy một cách nóng nảy thì dường như họ đang cãi nhau gay gắt.
- Làm thế nào bây giờ? – Ánh mắt K’Tub sốt ruột xẹt qua xẹt lại giữa tụi bạn. –
Hổng lẽ tụi mình xông đại lên?
- Không được đâu, K’Tub. – Nguyên rối rít xua tay. – Đừng làm ẩu!
- Nhưng nếu không thế thì…
- À, đây rồi.
Đang rờ rẫm bên hông, Suku bất thần cắt ngang lời K’Tub bằng một tiếng reo mừng
rỡ và hí hửng rút ra từ trong túi áo một vật mềm mềm màu cánh gián mà nhìn
thoáng qua, tụi Kăply hoan hỉ nhận ra ngay đó là chiếc áo tàng hình hôm nọ.
- Trời đất. – K’Tub thoi vào lưng Suku một cú mạnh đến mức làm thằng này xiêu
hẳn người đi. – Có cái áo này sao khi nãy mày không lấy ra xài, bắt tao phải
làm trò khỉ trước mặt lão Seradion hả?
- Tao quên.
Suku cười hì hì, niềm vui bất ngờ khiến nó quên mất cái xương sống sém nữa cụp
ngang. Nó huơ huơ cái áo trước mặt:
- Bây giờ ai sẽ mặc đây?
Nó giúi vào tay Nguyên:
- Anh K’Brăk nha. Anh mặc vô rồi tiến sát đến bọn họ…
- Thế còn từ đầu gối của anh trở xuống thì sao hả Suku? – Nguyên méo xệch
miệng. – Có thiệt là em muốn ông Bolorađam nện anh gãy giò không đó?
- Ờ há!
Suku tẽn tò buột miệng. Nó lắc mạnh đầu để cố làm cho cái hình ảnh Nguyên bị
Baltalon rượt chạy trối chết bữa trước văng ra khỏi tâm trí và gãi gãi gáy,
phân trần:
- Tại em làm cái áo này theo kích thước của em chứ bộ. Nói cho chính xác thì ở
đây chỉ có em và thằng K’Tub mặc vừa thôi.
- Vậy thì em mặc đi, Suku. – Păng Ting cười nói. – Nếu sản phẩm có sơ suất gì
thì nhà sản xuất tự mình đưa đầu chịu trận là hợp lý nhất.
Biết là Păng Ting nói đùa nhưng Suku không thể nào ép nó nhe răng ra cười được.
Mặt sầm xuống, nó quạu quọ tròng vội cái áo vào người và lập tức biến mất trong
mắt tụi bạn.
- Suku! – Păng Ting hốt hoảng kêu. – Em ở đâu rồi? Chị giỡn chơi mà, nhóc.
- Nhưng em thì không giỡn. – Tiếng Suku vẳng lại từ cách đó một quãng cho biết
nó đã bỏ đi rất nhanh. – Mọi người ở đây chờ em quay lại nha.
Suku vừa nói vừa rảo bước, chốc chốc lại cúi đầu kiểm tra xem có bộ phận nào
bất chợt lòi ra tố cáo sự hiện diện của nó không.
Khoảng cách giữa Suku và hai người đi trước dần dần ngắn lại và nó lo lắng nhận
ra sự hồi hộp trong lòng mình đang tăng dần.
- Bác Bolorađam à, chuyện này con nghĩ là không nên nói um ngoài đường! – Chẳng
mấy chốc tiếng của Tam đã theo gió vọng tới tai Suku khá rõ mặc dù nó vẫn cách
bọn họ chừng mười bước chân và dĩ nhiên là nó rất khoái chí giữ nguyên cái
khoảng cách an toàn đó.
Lão Bolorađam ngọ nguậy đầu nhìn quanh rồi kẹp chiếc gậy vào nách, hạ giọng:
- Chẳng có ai ở gần đây hết. Dù sao chúng ta cũng phải giải quyết cho xong
chuyện này trước lúc chia tay, Tam à.
Gì vậy há? Suku tự hỏi và thận trọng vểnh tai ra phía trước, cố đừng để gây ra
những tiếng sột soạt đáng ngờ.
- Nhưng con đã nói hết với bác trong cửa hiệu của lão Seradion khi nãy rồi kia
mà. Thiệt sự là con đã mệt mỏi lắm rồi.
- Con đã ráng được bao năm nay, – Giọng lão Bolorađam nhuốm vẻ khẩn khoản –
chẳng lẽ bây giờ lại vứt bỏ hết?
- Ôi, bác Bolorađam ơi, con đã nói đi nói lại với bác bao nhiêu lần rồi. – Tam
xẵng giọng, có vẻ nó rất muốn hét lên nhưng cố nén. – Bác không thể nào hình
dung được những gì con phải chịu đựng trong thời gian qua đâu. Bạn bè nghi kỵ,
còn vợ chồng thầy Haifai thì thay phiên nhau hành hạ con thê thảm. Bây giờ mọi
người lại đang nghi con là thủ phạm…
Như biết mình lỡ lời, Tam ngưng bặt.
- Nghi cái gì hở Tam? – Lão Bolorađam nhìn Tam với vẻ dò xét.
- Ờ, không… – Tam lấp liếm. – Đại khái là bất cứ chuyện lạ lùng gì xảy ra trong
trường Đămri, họ đều cho con là thủ phạm hết.
Trong khi Suku căng óc để tìm hiểu ý nghĩa của những câu đối đáp không đầu
không đuôi, đầu ong ong như xay lúa thì câu nói tiếp theo của lão Bolorađam
khiến nó giật bắn người, sém chút nữa tuột ra khỏi chiếc áo tàng hình.
Giọng lão Bolorađam gầm gừ bực bội:
- Con nhỏ Bolobala cũng thiệt là quá quắt. Tao đã bảo nó hàng trăm lần chứ có
phải không đâu. Là đừng có giở ba cái trò nguyền rủa thầm đó ra nữa. Ta thì cố
giấu còn nó thì cứ thích chơi ngông. Hừ, quái nhân. Quái nhân thì hay ho gì
chứ. Chỉ toàn đem đến tai họa.
- Bác đừng trách Bolobala. Chỉ tại mấy đứa cà chớn trong trường làm bạn ấy ngứa
mắt thôi. – Tam bênh vực bạn nhưng giọng nó lại nghe rất giống tiếng thở dài.
Phải khó khăn lắm Suku mới bắt được hai chân mình đừng sụm xuống. Bí mật tày
trời mà nó vừa nghe được làm ngực nó tức nghẹn đến mức nó phải ngửa mặt lên
trời hả họng hớp lấy hớp để không khí để khỏi bị ngạt thở. Hình như trong lúc
quá kích động, nó có thốt ra một tiếng gì như tiếng “ợ” nhưng rất may là cả lão
Bolorađam lẫn Tam không ai để ý. Trời đất, Suku điếng hồn lẩm bẩm, hóa ra không
phải anh Tam mà chính chị Bolobala mới là quái nhân! Vậy mà xưa nay…
- Con phải cố gắng lên, Tam. – Lão Bolorađam trầm ngâm cất tiếng. – Kỳ nghỉ hè
tới đây, nhất định ta sẽ bảo Bolobala lên đường với con. Ta cũng cùng đi nữa.
Con đừng quên ta với ba con là chỗ anh em kết nghĩa và số phận của ba con chưa
phải đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Bác Bolorađam ơi, có đúng hắn là sứ giả thứ hai của trùm Bastu không? – Tam
cất giọng vừa rầu rầu vừa ra chiều tha thiết.
- Dứt khoát là hắn rồi, Tam à. – Lão Bolorađam lại rút cây gậy ra khỏi nách và
vung lên. – Theo những thông tin mà ta thu thập được, hiện nay thung lũng Plei Mo
y chang một phòng triển lãm của các điêu khắc gia. Một viện bảo tàng danh nhân.
Hừm, ta chỉ mong đến một ngày cái vườn tượng đó sẽ biến mất trên cõi đời này.
Tam quay nhìn lão Bolorađam và Suku có thể trông thấy sự nôn nao cháy bỏng trên
mặt nó:
- Bác nói là kỳ nghỉ hè tới đây, bác và Bolobala sẽ đi cùng con đến thung lũng Plei Mo?
- Thực ra thì ta đã quyết định như thế từ lâu rồi, con à. – Lão Bolorađam đập
cây gậy một nhát vào không khí, giọng quả quyết.
- Thế sao chúng ta không lên đường vào năm ngoái hay năm kia?
Tam hỏi, vẫn nhìn chằm chằm lão Bolorađam và khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của
Tam, Suku biết ngay là nó chưa hoàn toàn tin lời lão.
- Nghe nè, con trai! – Sự ngờ vực lộ liễu của Tam khiến lão Bolorađam muốn run
lên. Lão dằn từng tiếng như người ta hậm hực ném ra những mảnh sành. – Vì chỉ
tới hè năm nay, Bolobala mới củng cố nghệ thuật nguyền rủa theo đúng bài bản,
và cùng với con, hai đứa được trang bị các môn cực kỳ quan trọng cho chuyến đi
như Độn thổ, Tự biến hình và đặc biệt là Thần chú chiến đấu.
- Con xin lỗi bác, bác Bolorađam. – Giọng Tam vui vẻ trở lại, thậm chí còn hơn
cả vui vẻ, cái mà âm sắc của nó bộc lộ là sự phấn khích. – Thì ra bác đã dự
liệu chu đáo mọi chuyện.
Lão Bolorađam thở phì:
- Lớp Cao cấp 2 đối với ta chỉ có mấy môn đó là đáng kể thôi. Còn Giải mộng hay
Các loại thần chú bị cấm là những thứ mà ta thấy nếu không thèm quan tâm đến
chúng thì đầu óc tụi con sẽ sáng suốt hơn.
Suku sực nhận ra nó đã đến thật gần lão Bolorađam và Tam lúc nào không hay. Có
lẽ câu chuyện bí ẩn giữa hai người đã cuốn hút lấy nó đến mức nó không ý thức
được hành động của mình.
Suku nín thở chậm bước lại, hai tai dỏng lên hết cỡ để không bỏ sót bất cứ một
thông tin đáng chú ý nào.
Lão Bolorađam tiếp tục câu chuyện bằng cái giọng dịu dàng không biết lão nhặt ở
đâu, cái giọng mà nếu xét cho cùng thì không hợp với ngoại hình gồ ghề của lão
cho lắm nên nghe như lão đang dùng lộn cái giọng của ai:
- Bây giờ thì con đã nghĩ lại rồi chứ, con trai của ta?
Tam lúc này đã nhìn thẳng tới trước nên Suku không nhìn thấy sắc mặt của nó
nhưng thấy Tam không nói gì, Suku đoán là chắc nó đang phân vân ghê lắm.
Dĩ nhiên một đứa thông minh như Suku thừa sức liên kết toàn bộ những gì đã nghe
thấy nãy giờ để hình dung lờ mờ ra câu chuyện, vì vậy nó đoán là Tam sẽ đồng ý
ngay với yêu cầu của lão Bolorađam để tìm cách cứu ba nó thoát khỏi tay sứ giả
thứ hai của trùm Bastu.
Nhưng rất nhanh, Suku biết ngay là mình nhầm. Tam vẫn lặng lẽ bước, chẳng ừ hử
tiếng nào, làm như không biết lão Bolorađam đang bồn chồn như đi trên than
hồng. Đôi mày rậm của lão cau lại và ánh mắt của lão vẫn bám cứng lấy gương mặt
xanh xao của Tam, ánh lên vẻ chờ đợi thấp thỏm.
- Sao rồi, con trai? – Một lát, không chịu nổi sự im lặng khó hiểu của Tam, lão
Bolorađam ngập ngừng lên tiếng.
- Con sẽ nghĩ ngợi thêm và trả lời bác sau, bác Bolorađam.
Tam đáp và liếc lão Bolorađam bằng ánh mắt khiến lão biết là không nên thúc ép
thằng bé nữa nếu không muốn chọc cho nó nổi khùng.
- Chào bác nhé.
Tam nói thêm và vội vã rẽ qua con đường nhỏ bên tay phải.
Lão Bolorađam giơ cây gậy lên như thể bồng súng chào:
- Ừ, con về. Và cố nhớ những gì ta đã nói với con hôm nay.
Suku khựng lại trước sự chia tay đột ngột. Nó loay hoay một chút ở chỗ ngã ba,
do dự một thoáng trước khi quyết định đuổi theo Tam.
Đối với Tam, thoát khỏi lão Bolorađam giống như thoát được sợi dây buộc cẳng.
Nó cúi đầu đi xăm xăm, và Suku ngạc nhiên thấy trong khi sải những bước dài gấp
gáp, nó vẫn không ngớt lầm bầm theo thói quen.
Lần này Suku phải tiến đến thật gần Tam mới hy vọng nghe được thằng này đang
nhai thầm những từ gì trong miệng, cái thói quen tệ hại khiến xưa nay mọi người
vẫn tin nó chính là một quái nhân bẩm sinh.
Suku nín thở, trán nó gần như chạm vào gáy Tam để cố thu vào tai những làn sóng
âm thanh yếu ớt:
- Xà lách, áo quần… Độn thổ, chiến đấu… Nước ngọt ba chai… Nhớ đừng hậu đậu…
Nó đọc cái quái gì thế nhỉ? Suku sửng sốt, nhớ ra nó chưa từng biết qua thứ
thần chú lạ tai này trong hàng vạn cuốn sách trong thư viện khổng lồ của ông
nó.
Suku chồm tới thêm một chút để nghe cho rõ, và trong lúc quá nôn nóng nó bất
cẩn để vành tai chạm phớt vào cổ áo chùng của Tam khiến thằng này giật mình
quay phắt lại:
- Ai?
Cùng với tiếng quát của Tam, Suku tái mặt nhón chân lạng người qua một bên và
rón rén ngồi thụp xuống, tim dộng binh binh trong ngực.
Tam quay người một vòng rồi lại sờ tay lên cổ áo, mặt lộ vẻ ngờ vực. Không hiểu
nghĩ sao, nó lại quay một vòng nữa, lần này chiếc cặp trên tay vung ra theo đà
xoay người, quét mạnh ra bốn phía.
Suku hoảng hồn khi thấy chiếc cặp bay vù vù trên đầu, hú vía là nó đã kịp ngồi
xuống.
Ánh mắt Tam vẫn quét ngang quét dọc vào khoảng không như những làn roi thô bạo,
nhưng rồi cuối cùng nó cũng đành thu lại và quay lưng đi tiếp.
Bây giờ thì có cho cả núi vàng Suku cũng không dám nghĩ đến chuyện rượt theo.
Nó ngồi tại chỗ lâu thật lâu, đến khi tận mắt thấy thằng Tam đã khuất sau gò
đất xa mới chống tay vào đùi, lom khom đứng dậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3