Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret - Chương 04 - 05

4

Tối thứ Tư, mẹ gội đầu cho tôi. Mẹ
cuộn tóc thành hai búi to trên đầu. Tôi định để thế mà đi ngủ nhưng chỉ sau một
giờ là nhức hết cả đầu nên tôi phải dậy tháo ra. Sáng thứ Năm, tôi dậy rất sớm
nhưng lại có chút vấn đề về ăn uống. Mẹ nói ngày đầu tiên đi học mà cảm thấy lo
lắng khó chịu là chuyện bình thường. Mẹ kể ngày xưa mẹ cũng như vậy. Lúc nào mẹ
cũng bảo ngày xưa mẹ thế này, thế kia, cốt để tôi nghĩ rằng cái gì mẹ cũng
biết.

Tôi mặc bộ váy cốt tông kẻ xanh dương
trở-lại-trường-học. Mẹ thích tôi mặc màu xanh dương, vì như thế sẽ làm nổi màu
mắt của tôi. Tôi xỏ chân trần vào đôi giày lười màu nâu. Mẹ thì nghĩ như thế
thật ngốc.

“Margaret, con phải đi bộ gần một dặm
đấy.”

“Thì sao ạ?”

“Thì sao, con biết là lần nào không
đi tất con cũng bị đau hết chân còn gì.”

“Đau chân thì cũng được chứ sao!”

“Cũng được là cũng được thế nào? Đi
tất vào!”

Đây là một vấn đề. Nếu hiểu tôi đến
thế sao mẹ không chịu thông cảm cho việc tôi muốn đi giày mà không đi tất? Tôi
nói thẳng với mẹ: “Nancy bảo là không ai đi tất trong ngày đầu tiên của năm học
lớp sáu cả!”

“Margaret! Nếu lúc lớn mà con cứ xử
sự thế này thì mẹ chịu không biết làm gì với con nữa đâu!”

Thêm một vấn đề nữa. Mẹ lúc nào cũng
nói chuyện khi tôi lớn. Thẳng lưng lên, Margaret! Tư thế đúng thì về sau dáng
mới đẹp được. Dùng sữa rửa mặt đi, Margaret! Không thì lớn lên lại đầy mụn. Còn
với tôi, là một con nhóc tuổi teen thật kinh khủng - mặt đầy mụn và lúc nào cũng
sợ người bốc mùi!.

Cuối cùng, mẹ cũng nói chúc tôi đi
học vui vẻ. Mẹ hôn má và vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tôi xuất phát, hướng đến nhà
Nancy.

Lúc chạm được đến phòng mười tám của
trường cấp một Delano, chân tôi đau đến mức tưởng như không thể chịu nổi suốt một
ngày. Tại sao các bà mẹ luôn đúng trong những việc thế này nhỉ? Mà hóa ra có
đến một nửa số con gái đi tất đến tận đầu gối.

Lúc chúng tôi vào lớp, giáo viên vẫn
chưa có mặt. Ý tôi là giáo viên thật ấy. Còn có một bạn nữ mà
tôi tưởng là cô giáo, nhưng hóa ra cũng chỉ là một học sinh trong
lớp. Nhỏ đó cao lắm (thế nên tôi tưởng nhỏ là cô giáo) với đôi mắt sắc như mắt
mèo. Có thể thấy rõ đường viền của cái áo ngực mà nhỏ đang mặc, và nhìn từ phía
trước thì biết ngay không phải là cỡ nhỏ nhất. Nhỏ ngồi một mình, không nói
chuyện với ai hết. Tôi nghĩ có khi nhỏ cũng mới đến, vì những người khác đang
túm tụm lại hàn huyên về kỳ nghỉ hè, kiểu tóc mới hoặc những thứ như thế.

Bỗng nhiên, lớp trật tự hẳn đi khi có
một người đàn ông bước vào, gật đầu chào chúng tôi rồi viết lên bảng một cái
tên.

MILES J. BENEDICT JR.

Khi quay xuống lớp, thầy hắng giọng.
“Đó là tên tôi,” thầy nói, chỉ vào cái bảng. Xong lại hắng giọng thêm hai lần
nữa. “Tôi là giáo viên mới của các em.”

Nancy chọc vào sườn tôi thầm thì.
“Cậu có tin nổi không?” Cả lớp xì xào và cười nhăn nhở.

Thầy Benedict lại viết lên bảng sáu
câu. Khi quay xuống nhìn chúng tôi, thầy bắt tay ra sau lưng và hơi lắc lư gật
gù. Khi thầy hắng giọng, tôi biết thầy sắp nói gì đó.

“Nào... à… các em đã biết tên tôi.
Tôi sẽ giới thiệu một chút về mình. À... tôi hai tư tuổi. Tôi à... tốt nghiệp
trường Cao đẳng Sư phạm Columbia và ừ... đây là lần đầu tiên tôi đứng lớp. Bây
giờ các em đã biết tôi rồi, tôi muốn à… tìm hiểu về các em. Vì vậy, nếu các em
à... chép lại rồi hoàn thành sáu câu trên bảng, tôi sẽ à... rất vui. Cảm ơn các
em.” Thầy lại ho. Tôi nghĩ thầy sắp bị đau họng rất nặng.

Thầy Benedict Jr. tự mình phát giấy
cho học sinh. Tôi đọc mấy câu thầy viết.

TÊN EM LÀ...

HÃY GỌI EM LÀ...

EM THÍCH...

EM GHÉT...

NĂM HỌC NÀY EM...

EM NGHĨ GIÁO VIÊN NAM...

Tôi gặm gặm đầu chiếc bút chì. Hai
câu đầu tiên quá dễ. Tôi viết:

Tên em là Margaret Ann Simon.

Hãy gọi em là Margaret.

Hai câu sau khó hơn. Tôi thích và
ghét hàng triệu thứ. Nhưng tôi không hiểu thầy muốn hỏi cái gì. Mà thầy cũng
không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Thầy chỉ ngồi sau bàn giáo viên,
quan sát chúng tôi. Thầy vắt chéo chân, và gõ gõ ngón tay trên bàn. Cuối cùng,
tôi viết:

Em thích tóc dài, cá ngừ, mùi mưa và
các thứ màu hồng.

Em ghét mụn, khoai tây nướng, ghét lúc
mẹ giận và ghét những ngày lễ tôn giáo.

Năm học này em muốn có nhiều niềm
vui. Và muốn học đủ giỏi để lên lớp bảy.

Em nghĩ giáo viên nam...

Đây là câu khó nhất! Làm sao mà tôi
biết được cơ chứ? Mỗi giáo viên một khác. Nhưng tôi chẳng tìm được câu trả lời
nào chuẩn nhất cả. Vì thế tôi viết:

Em nghĩ giáo viên nam ngược với giáo
viên nữ.

Đấy! Viết thế là chuẩn nhất! Đó là
một câu trả lời ngớ ngẩn nhưng tôi nghĩ câu hỏi cũng ngớ ngẩn sẵn rồi.

Lúc hai rưỡi, Nancy chuyển cho tôi
một mẩu giấy. Trong đó viết: Hôm nay sau giờ tan học, Hội kín họp tại
nhà tớ - không đi tất!

Tôi về nhà thay đồ trước khi tới nhà
Nancy. Mẹ đang chờ tôi. “Nào ăn tạm cái gì đi, rồi kể hết cho mẹ ngày đầu tiên
thế nào,” mẹ giục.

“Không được,” tôi nói. “Con không có
thời gian. Con phải sang nhà Nancy bây giờ. Con tham gia hội kín của cậu ấy.”

“Ồ hay đấy,” mẹ nhận xét. “Thế kể về
cô giáo thôi cũng được. Cô giáo con thế nào?”

“Là thầy chứ,” tôi
nói. “Thầy ấy tên là Benedict và đây là lần đầu tiên thầy đứng lớp.”

“Ôi Chúa! Giáo viên mới ra trường à.
Thế có chán không cơ chứ?”

“Thấy ấy không đến nỗi nào đâu ạ,”
tôi nói với mẹ. “Con nghĩ thầy tốt lắm ạ.”

“Để xem con học hành thế nào,” mẹ kết
luận.

Tôi thay quần soóc áo phông rồi đi bộ
đến nhà Nancy.

5

Các thành viên khác đã có mặt đầy đủ.
Janie Loomis, Gretchen Potter và Nancy. Chỉ có thế. Chúng tôi ngồi thành vòng
tròn trên hè nhà, ăn bánh và uống nước ngọt Nancy mang ra. Thấy Gretchen tự
nhiên ăn liền một lúc sáu cái bánh Oreo, Nancy hỏi rằng sau mùa hè nhỏ đã tăng
bao nhiêu cân. Gretchen bỏ lại bốn cái rồi nói “Không nhiều lắm”.

“Các cậu có thấy lúc Laura Danker đi
vào sáng nay không?” Nancy hỏi.

“Nhỏ đó là ai cơ?” tôi hỏi lại.

Tất cả đều cười khúc khích. Nancy nói
với tôi, ra vẻ một bà mẹ. “Margaret thân mến... cậu không thể bỏ qua Laura Danker
được. Con nhỏ tóc vàng to đùng với một thứ cũng to đùng mà cậu biết là
cái gì
rồi đấy!”

“Ôi tớ chú ý nhỏ đó ngay từ đầu,” tôi
nói. “Nhỏ xinh thật.”

“Xinh!” Nancy khịt mũi. “Tốt hơn hết
là tránh xa nhỏ đó ra. Nhỏ đó nổi tiếng là xấu xa đó.”

“Nghĩa là sao cơ?” tôi ngơ ngác.

“Anh tớ nói nhỏ đó thậm thụt với hắn
và Moose đó.”

“Và,” Janie thêm vào, “Nhỏ mặc áo lót
từ lớp bốn và tớ cá là nhỏ có rồi.”

“Cậu có chưa, Margaret?” Nancy quay
sang hỏi tôi.

“Có gì cơ?”

“Kinh nguyệt ấy,” Nancy nói, như thể
đáng lẽ là tôi phải hiểu mới đúng.

“Ôi chưa, chưa có. Thế cậu có chưa?”

Nancy nuốt một ngụm nước ngọt, lắc
đầu nói: “Chúng tớ chưa ai có cả.”

Nghe thế tôi mừng lắm. Giả sử chúng
nó có hết rồi mà tôi chưa có thì quê chết đi được.

Gretchen chép miệng, phủ hết vụn bánh
khỏi đùi và nói: “Thôi vào việc đi.”

“Đồng ý,” Nancy nói. “Đầu tiên nhóm
mình phải có một cái tên đẹp trong năm mới đã. Mọi người cùng nghĩ tên cho nhóm
đi nhé.”

Không khí im lặng. Mọi người đều nghĩ
ngợi. Tôi cũng vờ như đang ngẫm nghĩ. Tôi còn chẳng biết tí gì về nhóm thì làm
sao đặt tên cho nó được?

Gretchen gợi ý tên KTKS có nghĩ là
Ku-te Khối Sáu. Janie cho rằng tên đó nghe thật ngớ ngẩn. Thế là Gretchen bảo
nếu Janie thông minh thì đặt tên đi. Janie đề nghị tên MJB CCG nghĩa là Các Cô
Gái của Miles J. Benedict. Nancy bảo Janie đã quên chữ Jr ở cuối tên của thầy
Benedict. Janie tức quá nên bỏ vào phòng vệ sinh.

“Vẫn ở trong chủ đề chính,” Nancy
nói, “các cậu thấy thầy Mile J. thế nào?”

“Rất đẹp trai!” Gretchen cười rúc
rích.

“Ừa… nhưng mà gầy giơ xương,” Nancy
nhận xét.

Cuối cùng, tôi cũng nghĩ ra cái gì đó
để nói. “Không biết thầy lấy vợ chưa nhỉ?”

Janie quay lại. “Tớ đoán là chưa.
Trông thầy ấy không giống người đã có vợ.”

“Thế nào cũng được, các cậu có thấy
cách thầy ấy nhìn Laura không?” Nancy hỏi.

“Không! Thế à?” Gretchen tròn mắt.

“Đương nhiên! Bọn con trai không thể
rời mắt khỏi nhỏ đó,” Nancy khẳng định.

“Nhưng có phải nhỏ cố tình làm ra vẻ
như thế không?” tôi hỏi.

Cả ba đều phá lên cười rồi Nancy nói,
“Ôi Margaret!” Nancy rất giỏi làm tôi thấy mình như con ngốc.

Sau đó, chúng tôi bàn về các câu hỏi
của thầy Benedict và Gretchen nói rằng nhỏ đã viết giáo viên nam thì rất nghiêm
khắc - bởi vì nếu thầy nghĩ chúng tôi sợ, thầy sẽ tỏ ra dễ chịu và hiền lành
hơn.

Tôi thấy Gretchen làm vậy thật thông
minh và thấy tiếc là mình đã không viết như thế.

“Mục đích của tất cả các câu hỏi đó
chỉ là kiểm tra xem tụi mình có bình thường không thôi,” Janie nói.

Tôi không biết điều đó. Bây giờ thì
quá muộn rồi. “Có bình thường hay không làm sao thầy biết được?” tôi hỏi.

“Dễ ợt,” Nancy nói. “Từ các câu trả
lời của cậu. Ví dụ nếu cậu nói, tôi ghét bố mẹ với anh trai, thế là bất bình
thường rồi. Hiểu chưa?”

Giờ thì tôi đã hiểu.

Nancy bật ngón tay tanh tách. “Tớ có
một cái tên tuyệt vời cho nhóm mình đây,” nhỏ nói.

“Tên gì?” Gretchen hỏi.

“Nói đi,” Janie giục.

“Bọn mình sẽ là Bộ Tứ STTN.”

“Nghĩa là gì?” Janie hỏi.

Nancy hất tóc ra sau, cười mỉm.
“Sốc-tiền-thiếu-niên!”

“Ê, hay đấy,” Gretchen tán thưởng.

“Tớ thích tên này,” Janie kêu tướng
lên.

Chúng tôi bỏ phiếu kín để thông qua
tên nhóm và tất nhiên là cái tên ấy được thông qua. Sau đó, Nancy cho rằng mỗi
người nên có một cái tên sốc bí mật chẳng hạn như Alexandra, Veronica, Kimberly
hay Marvis. Nancy chọn tên Alexandra, còn tôi là Marvis.

Nancy nhắc chúng tôi không được để ai
ở trường biết chuyện về nhóm và ở những cuộc họp kín như thế này chúng tôi chỉ
dùng bí danh để gọi nhau. Chúng tôi cùng tiến hành lễ tuyên thệ long trọng sau
đó đặt ra luật nhóm.

Luật của Nancy là chúng tôi đều phải
mặc áo lót. Tôi thấy má mình đỏ rực. Không biết những bạn khác đã mặc chưa nhỉ.
Tôi đoán Janie chưa mặc vì khi Nancy nói, nhỏ cũng cúi mặt xuống sàn nhà.

Luật của Gretchen là người đầu tiên
đến kỳ thì phải kể hết cho cả nhóm biết. Đặc biệt là cảm giác khi “bị” như thế
nào. Luật của Janie là chúng tôi đều phải có một quyển sổ Con trai, trong đó
tên của bọn con trai được xếp theo mức độ chúng tôi thích bọn nó. Mỗi tuần,
chúng tôi phải trao đổi danh sách đó cho những thành viên khác trong nhóm xem.

Sau cùng, Nancy hỏi luật của tôi là
gì. Tôi chả nghĩ ra cái gì hay như của các nhỏ khác nên chỉ biết nói: “Bọn mình
nên gặp nhau vào một ngày cố định trong tuần.”

“Tất nhiên!” Nancy nói. “Nhưng ngày nào?”

“OK, nghĩ xem ngày nào tốt ấy,”
Gretchen nói. “Thứ Ba và thứ Năm thì không được. Mình phải đến trường Do Thái.”

“Ôi Gretchen!” Janie kêu lên. “Cậu
với cái trường Do Thái ấy. Sao cậu không bỏ quách đi cho xong?”

“Tớ lại chả muốn à,” Gretchen phân
trần. “Nhưng còn hơn một năm nữa mới xong được.”

“Thế còn cậu, Margaret? Cậu có học
trường đó không?” Janie hỏi tôi.

“Cậu hỏi trường Do Thái á?”

“Ừa.”

“Không, tớ không học,” tôi trả lời.

“Margaret không đến cả trường Chúa
nhật nữa. Đúng không?” Nancy hỏi.

“Ừa.”

“Cậu làm thế nào thế?” Gretchen hỏi.

“Tớ không theo tôn giáo nào hết,” tôi
giải thích.

“Cậu không á!” Gretchen há hốc mồm.

“Thế còn bố mẹ cậu?” Janie hỏi.

“Cũng không nốt,” tôi đáp.

“Sướng thế không biết!” Gretchen bảo.

Rồi cả mấy nhỏ đều nhìn tôi, chẳng ai
nói câu gì, và tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Vì thế, tôi cô giải thích:
“Thế này à... bố tớ theo đạo Do Thái còn à... mẹ tớ theo đạo Thiên Chúa và...”

Nancy ngẩng mặt lên. “Tiếp đi,” nhỏ
giục.

Đây là lần đầu tiên họ chăm chú lắng
nghe tôi đến thế. “Ông bà ngoại tớ sống ở Ohio, đã bảo rằng họ không muốn có
một người con rể theo đạo Do Thái. Nếu mẹ muốn hủy hoại cuộc sống của mình thì
đấy là chuyện riêng của mẹ. Do đó, ông bà không bao giờ coi bố tớ là con rể
cả.”

“Không đùa đấy chứ!” Gretchen thốt
lên. “Thế còn gia đình bên nội cậu?”

“Bà nội tớ cũng không muốn có con dâu
theo Thiên Chúa giáo, nhưng ít nhất thì bà cũng chấp nhận việc đấy.”

“Rồi điều gì xảy ra?” Janie hỏi.

“Bố mẹ tớ bỏ đi.”

“Thật lãng mạn!” Nancy xuýt xoa.

“Và vì thế họ chẳng theo tôn giáo nào
cả.”

“Họ không hề có lỗi,” Gretchen nhận
xét. “Nếu là tớ, tớ cũng sẽ làm thế.”

“Nhưng nếu cậu không theo tôn giáo
nào cả, làm thế nào cậu chọn được giữa các đoàn thể và Trung tâm Cộng đồng Do
Thái?” Janie hỏi.

“Tớ không biết,” tôi trả lời. “Tớ
chưa bao giờ nghĩ đến việc đó. Có lẽ nhà tớ chẳng tham gia cái gì luôn.”

“Nhưng mọi người đều
tham gia một hội gì đó chứ,” Nancy nói.

“Thế thì chắc là tùy bố mẹ tớ thôi,”
tôi nói, cố tình kết thúc chủ đề này. Tôi không định mới gặp lần đầu đã kể
chuyện của mình cho người khác nghe. “Thế à... bọn mình sẽ họp ngày nào nhỉ?”

Nancy tuyên bố rằng thứ Sáu không
được vì nhỏ phải học piano. Còn Janie nói nhỏ đi học múa ba lê vào thứ Tư, thế
nên tôi nói còn lại mỗi ngày thứ Hai và chúng tôi thống nhất sẽ họp vào thứ Hai
hằng tuần. Tuần tới, mỗi người phải mang một quyển sổ Con trai đến và chúng tôi
sẽ kiểm tra lẫn nhau xem có mặc áo lót không.

Khi cuộc họp kết thúc, Nancy giơ tay
qua đầu, nhắm mắt thầm thì, “Vì Bộ Tứ STTN. Hura!”

“STTN muôn năm,” chúng tôi đồng
thanh.

Vào bữa tối, tôi cố tìm cách nói với
mẹ về chuyện áo lót. Nếu thực sự hiểu con gái đến thế, sao mẹ chẳng bao giờ hỏi
tôi có muốn mặc áo lót không.

Khi mẹ hôn chúc tôi ngủ ngon, tôi đã
nói chuyện đó. “Con muốn mặc áo lót.” Chỉ có thế, không lòng vòng.

Mẹ bật đèn lên. “Margaret... sao thế
con?”

“Chỉ là con muốn thôi.” Tôi trốn dưới
cái chăn để mẹ không thấy mặt tôi đỏ ửng.

Mẹ thở dài một cái. “Ừ, nếu con muốn
thì thứ Bảy tới mình sẽ đi shopping. Nhất trí không?”

“Nhất trí,” tôi cười. Mẹ không đến
nỗi tệ nhỉ.

Rồi mẹ tắt đèn và khép hờ cửa phòng
tôi lại. Tôi thở phào vì việc khó đã xong.

Chúa có đó không? Là con,
Margaret. Con vừa nói với mẹ là con muốn mặc áo lót. Xin Người hãy làm con lớn
lên. Chúa biết mà. Con muốn như những cô bạn khác. Chúa biết không, tất cả bạn
mới của con đều tham gia các đoàn thể hoặc là Trung tâm Cộng đồng Do Thái. Con
tham gia cái gì bây giờ ạ? Con không biết Chúa muốn con làm gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3