Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret - Chương 01 - 02
Kính tặng Mẹ.
1
Chúa có đó không? Là con,
Margaret. Hôm nay, gia đình con chuyển nhà. Con sợ lắm Chúa ạ. Trước đây, con
chưa sống ở nơi nào khác cả. Nhỡ con ghét trường mới thì sao? Nhỡ mọi người ở
đó không ưa con?
Giúp con với Chúa ơi. Xin
đừng để New Jersey quá khủng khiếp. Tạ ơn Chúa.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hôm thứ Ba trước lễ Lao động Mỹ,
chúng tôi chuyển nhà. Hôm đó tỉnh dậy thấy mẹ ngửi nách là tôi biết ngay thời
tiết thế nào. Lúc trời nóng ẩm, mẹ hay làm thế xem lăn khử mùi có tác dụng
không. Tôi thì chưa dùng lăn khử mùi. Chắc phải mười hai tuổi trở lên người ta
mới có mùi hôi, thế thì tôi còn vài tháng nữa.
Từ chỗ cắm trại về, tôi rất sửng sốt
khi biết căn hộ ở New York đã bị người khác thuê mất, và chúng tôi đã
mua một cái nhà khác ở Farbrook, New Jersey. Thứ nhất, tôi chưa hề nghe đến
Farbrook. Thứ hai, tôi ít khi bị gạt ra ngoài những chuyện đại sự gia đình.
Nhưng lúc tôi gào lên “Sao lại chuyển
đến New Jersey?” thì mọi người giải thích “Long Island chộn rộn quá,
Westchester thì không đủ tiền, còn Connecticut lại bất tiện.”
Thế là còn mỗi Farbrook, New Jersey,
ở đây bố có thể đi đi về về từ chỗ làm ở Manhattan, tôi vào học trường công,
còn mẹ có cây cối và hoa cỏ mà mẹ vẫn hằng mơ ước. Chỉ có điều tôi không biết
những thứ đó là quan trọng bậc nhất với mẹ.
Nhà mới nằm trên con đường nhỏ có tên
Con chim Sớm mai. Ngôi nhà không đến nỗi nào, nửa bằng gạch, nửa bằng gỗ, cửa
chớp và cửa chính đều sơn màu đen. Ngoài ra còn có cái vòng gõ cửa bằng đồng
thau trông đẹp lắm. Nhà cửa ở đây trông đều na ná như nhau, đều bảy tuổi, kể cả
hàng cây.
Tôi nghĩ chúng tôi chuyển nhà là vì
bà nội Sylvia Simon. Thật sự không thể có lý do nào khác!. Nhất là khi mẹ bảo
bà ảnh hưởng đến tôi quá nhiều. Cả nhà đều biết bà cho tôi dự trại hè ở New
Hampshire và thích được trả tiền học phí ở trường tư cho tôi (nhưng giờ thì bà
không được làm thế nữa vì tôi sẽ học trường công). Bà còn đan một cái áo len
chui cổ có thêu dòng chữ DÀNH RIÊNG CHO CHÁU... BÀ NỘI LÀM.
Bà làm thế không phải vì nhà tôi
nghèo. Tôi biết nhà tôi không nghèo, tất nhiên cũng không giàu nhưng chắc chắn
là đủ sống. Nhất là khi bố mẹ chỉ có mình tôi, cái ăn cái mặc chẳng tốn mấy.
Tôi biết có nhà những bảy người con, mỗi lần đi mua giày là tốn một khoản kha
khá. Bố mẹ tôi cũng định có thêm đứa nữa, nhưng không phải cứ muốn là được. Với
tôi, thế lại tốt, đỡ phải chành chọe với ai.
Dù sao, tôi cũng biết vụ chuyển nhà
tới New Jersey là cách để bố mẹ tách tôi khỏi bà nội. Bà không có xe riêng, lại
ghét đi xe buýt và thấy tàu hỏa nào cũng bẩn. Thế nên trừ khi
bà đi bộ (mà chả lẽ lại thế) còn không thì tôi sẽ rất ít khi được gặp bà. Giờ
chắc sẽ có đứa nghĩ gặp bà nội thì có gì vui. Nhưng ở tuổi đó mà bà Sylvia
Simon vui tính lắm. Tôi vô tình biết bà đã sáu mươi tuổi rồi. Có điều bà cứ hay
hỏi xem tôi đã có bạn trai chưa, anh ta có phải là người Do Thái không. Điều
ấy thật buồn cười vì một là tôi chưa có bạn trai. Còn hai là Do Thái hay
không thì ảnh hưởng gì chứ?.
2
Chúng tôi về nhà chưa đầy tiếng đồng
hồ thì chuông cửa reo. Tôi chạy ra mở cửa thì thấy một nhỏ mặc bộ đồ bơi.
“Xin chào,” nhỏ nói. “Tớ tên là Nancy
Wheeler. Công ty địa ốc gửi thông báo về nhà cậu, nên tớ biết cậu tên là
Margaret, học lớp Sáu, bằng tớ.”
Tôi đang thắc mắc xem nhỏ đó còn biết
gì nữa.
“Nóng quá nhỉ!” nhỏ nói tiếp.
“Ừ,” tôi đồng ý. Nhỏ cao hơn tôi, mái
tóc bồng bềnh, đúng kiểu mà tôi thích. Nhưng mũi thì lại hếch quá đến nỗi nhìn
được cả lỗ mũi.
Nancy đứng tựa vào cánh cửa. “À, cậu
có muốn sang nhà tớ chơi vòi nước không?”
“Tớ không biết. Phải xin phép đã.”
“OK, tớ đợi.”
Tôi thấy mẹ đang chui nửa người vào
ngăn tủ bát dưới cùng. Mẹ đang sắp xếp xoong nồi trong ấy.
“Mẹ ơi. Có bạn rủ con sang chơi vòi
nước. Được không hả mẹ?”
“Ừ đi đi, nếu con thích.”
“Con phải mặc đồ bơi,” tôi nói.
“Ôi trời, Margaret! Mẹ không tìm được
đồ bơi của con trong đống hổ lốn này đâu.”
Tôi trở lại cửa trước, bảo với Nancy,
“Tớ không tìm được đồ bơi đâu.”
“Tớ cho cậu mượn một bộ cũng được,”
nhỏ nói.
“Đợi đã,” tôi vừa nói vừa chạy vào
bếp. “Mẹ ơi, cậu ý bảo sẽ cho con mượn đồ bơi. Được không ạ?”
“Được,” mẹ lẩm bẩm từ bên trong tủ
bát. Sau đó, mẹ chui ra, gạt tóc khỏi mặt rồi nói, “Con bảo cậu ấy tên là gì
nhỉ?”
“À... Wheeler. Nancy Wheeler ạ.”
“OK, chơi vui vẻ nhé,” mẹ bảo.
Nhà Nancy cách nhà tôi sáu căn, vẫn
trên đường Con chim Sớm mai. Trông hao hao nhà tôi có điều tường nhà Nancy sơn
trắng, còn cửa chính và cửa chớp màu đỏ.
“Vào đi,” Nancy bảo.
Tôi theo nhỏ vào phòng khách, rồi qua
bốn bậc cầu thang đến phòng ngủ. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là căn phòng của
Nancy có chiếc bàn phấn kê dưới tấm gương hình trái tim. Và mọi thứ đều rất gọn
gàng.
Từ tấm bé tôi vẫn ao ước có được một
chiếc bàn phấn như thế. Loại có vải phủ mịn màng hẳn hoi. Nhưng tôi chưa bao
giờ sở hữu một cái nào cả, vì mẹ chỉ thích những thứ may vá thôi.
Mở ngăn kéo dưới cùng của cái bàn
phấn, Nancy hỏi: “Sinh nhật cậu khi nào?”
“Tháng Ba,” tôi nói.
“Tuyệt! Bọn mình sẽ học cùng lớp.
Khối Sáu có ba lớp và trường xếp lớp theo ngày sinh. Tớ sinh tháng Tư.”
“Ừ, tớ chẳng biết mình học lớp nào
nhưng chắc là ở phòng mười tám. Tuần trước tớ phải điền bao nhiêu giấy tờ và số
phòng ấy có đầy trên đó.”
“Tớ đã bảo là bọn mình học cùng lớp
mà. Tớ cũng học phòng mười tám đây.” Nancy đưa cho tôi một bộ đồ bơi màu vàng.
“Sạch đấy,” nhỏ nói. “Mặc xong cái là mẹ tớ giặt luôn.”
“Cảm ơn nhé,” tôi cầm bộ đồ bơi, nói.
“Tớ thay quần áo ở đâu nhỉ?”
Nancy nhìn quanh phòng. “Thay ở đây
thì sao?”
“Không sao,” tôi nói. “Nếu cậu OK thì
tớ cũng OK.”
“Vì sao tớ lại không OK?”
“Tớ không biết.” Tôi lồng bộ đồ bơi
từ dưới lên. Nhìn là biết ngay thế nào cũng rộng. Cái cách Nancy ngồi trên
giường, nhìn tôi thay quần áo làm tôi sởn hết da gà. Tôi cố giữ cái áo phông
trên người càng lâu càng tốt. Tôi không muốn để nhỏ biết tôi chưa lớn tí nào.
Đó là chuyện riêng tư.
“Ồ, cậu vẫn phẳng lì này.” Nancy
cười.
“Không hẳn thế,” tôi nói, cố tỏ vẻ
thoải mái. “Tớ xương nhỏ, thế thôi.”
“Tớ lớn rồi đấy,” Nancy vừa nói vừa
ưỡn ngực. “Vài năm nữa trông tớ sẽ giống hệt mấy cô trên tạp chí Playboy.”
Ồ, tôi chẳng tin, nhưng cũng không
nói gì. Bố tôi hay mua Playboy và tôi đã thấy mấy cô này ở
trang giữa. Nancy còn lâu mới được như thế. Nhỏ cũng chả hơn tôi mấy.
“Tớ chỉnh dây áo cho cậu nhé?” Nancy
bảo.
“Ừ.”
“Tớ cứ tưởng ở New York tới thì cậu
phải lớn lắm rồi cơ. Con gái thành phố lớn nhanh hơn nhiều. Mà cậu đã hôn con
trai bao giờ chưa?”
“Ý cậu là hôn thật á? Hôn môi á?” tôi
hỏi lại.
“Ừ,” Nancy hấp tấp trả lời. “Cậu hôn
chưa?”
“Thật ra là chưa,” tôi thật thà nói.
Nancy thở phào một cái. “Tớ cũng
chưa.”
Nancy làm tôi sướng phát điên. Trước
khi nhỏ trả lời, tôi cảm thấy mình như một đứa bé chưa phát triển.
“Nhưng mà tớ tập suốt,” Nancy nói.
“Tập gì cơ?” tôi hỏi.
“Tập hôn ấy! Bọn mình đang nói chuyện
đấy còn gì. Tập hôn!”
“Cậu tập kiểu gì?” tôi hỏi.
“Nhìn này.” Nancy túm lấy cái gối
trên giường mà ôm. Rồi nhỏ hôn cái gối rõ là lâu. Hôn xong nhỏ lại vứt bịch nó
trở lại giường. “Quan trọng là phải thử, để đến lúc cần thì cậu đã sẵn sàng.
Ngày nào đó tớ sẽ hôn rất cừ. Này, có thích xem cái này nữa không?”
Tôi thì đứng há hốc mồm. Nancy ngồi
xuống bên bàn phấn, mở ngăn kéo. “Nhìn này,” nhỏ nói.
Tôi nhìn vào trong. Vô thiên lủng
chai lọ, tuýp các thứ. Trong ngăn kéo đó còn có nhiều mỹ phẩm hơn tất cả đồ của
mẹ tôi gộp lại. Tôi hỏi: “Cậu làm gì với những thứ này?”
“Đây là một cuộc thử nghiệm khác của
tớ. Để biết làm thế nào thì trông tớ xinh nhất. Để đến lúc cần là tớ sẵn sàng.”
Nhỏ mở một thỏi son rồi tô môi hồng rực. “Cậu thấy được không?”
“Ờ... Tớ cũng không biết. Hơi hồng
quá thì phải, nhỉ?”
Nancy ngắm nghía mình trong chiếc
gương hình trái tim. Nhỏ bặm môi: “Ừ, có khi thế.” Nhỏ lấy một tờ giấy lụa lau
hết vết son. “Nhưng tớ mà ra đường như thế này thì mẹ tớ đánh chết. Tớ chỉ cầu
cho nhanh lên lớp Tám. Chừng đó thì ngày nào tớ cũng có thể đánh son.”
Sau đó, nhỏ rút ra một chiếc lược rồi
bắt đầu chải mái tóc nâu dài. Nhỏ chẻ ngôi giữa, đoạn cặp lại đằng sau. “Cậu
lúc nào cũng buộc tóc như thế à?” nhỏ hỏi tôi.
Tôi bất giác sờ tay lên gáy, chạm vào
mấy cái kẹp ghim mà tôi dùng để kẹp ngược tóc lên cho cổ đỡ ra mồ hôi. Tôi biết
trông mình buồn cười lắm. “Tớ đang nuôi tóc dài,” tôi nói. “Bây giờ được lưng
lửng rồi. Mẹ tớ bảo nên cặp cả ở chỗ tai nữa. Tai tớ hơi vểnh ra ngoài.”
“Tớ thấy rồi,” Nancy nói.
Tôi có cảm giác Nancy biết mọi
chuyện!
“Đi được chưa?” nhỏ hỏi.
“Đi thôi.”
Nhỏ mở tủ đựng đồ tắm ở hành lang,
đưa cho tôi một cái khăn màu tím. Tôi đi theo nhỏ xuống tầng dưới. Vào trong
bếp, nhỏ mở tủ lạnh lấy hai quả đào, nhỏ một quả, tôi một quả. “Gặp mẹ tớ nhé!”
nhỏ nói.
“OK,” tôi vừa nói vừa cắn một miếng
đào.
“Mẹ tớ ba tám tuổi rồi nhưng hay nói
với tớ là mới hai lăm thôi. Buồn cười không cơ chứ!” Nancy cười ầm cả lên.
Mẹ Nancy đang ngồi quỳ trên hiên nhà,
trong lòng đặt một cuốn sách. Tôi không nhìn được nhan đề cuốn sách. Da cô rám
nắng và có cái mũi hệt như Nancy.
“Mẹ, cậu này là Margaret Simon, mới
chuyển đến cuối phố nhà mình.”
Cô Wheeler bỏ kính ra, mỉm cười chào
tôi.
“Cháu chào cô,” tôi nói.
“Chào cháu, Margaret. Gặp cháu vui
lắm! Hồi trước cháu ở New York à?”
“Vâng ạ.”
“Phía Đông hay phía Tây?”
“Cháu ở phía Tây, số sáu mươi bảy.
Gần trung tâm Lincoln ạ.”
“Thích nhỉ. Bố cháu vẫn làm ở đấy à?”
“Vâng.”
“Bố cháu làm gì?”
“Bố cháu làm bảo hiểm ạ,” tôi nói như
cái máy.
“Tốt quá! Cháu về bảo với mẹ là cô
rất muốn được gặp mẹ nhé. Ở đây các cô có đội bowling của phố Con chim Sớm mai
họp vào thứ Hai, có hội chơi bài vào chiều thứ Năm hằng tuần, và...”
“Ồ có lẽ mẹ cháu không biết chơi
bowling đâu, và cũng chưa chắc đã thích chơi bài. Hầu như suốt ngày mẹ cháu chỉ
vẽ thôi,” tôi giải thích.
“Mẹ cháu vẽ à?” cô Wheeler hỏi lại.
“Vâng.”
“Ôi hay nhỉ! Thế mẹ cháu vẽ cái gì?”
“Chủ yếu là hoa quả và rau cỏ ạ.
Thỉnh thoảng có cả hoa nữa.”
Cô Wheeler cười lớn. “Ôi ý cháu là tranh hả!
Cô cứ tưởng mẹ cháu sơn tường. Bảo với mẹ là đầu năm nay nhà cô đang muốn tìm
người đi chung xe. Nếu mẹ cháu đi cùng thì vui quá. Nhất là đi đến trường Chúa
nhật. Đấy lúc nào cũng là vấn đề lớn nhất.”
“Cháu không học ở trường Chúa nhật
ạ.”
“Cậu không phải học á?”
“Không.”
“Sướng thế!” Nancy
hét tướng lên.
“Nancy, thôi đi nào!”
cô Wheeler bảo.
“Mẹ ơi... Margaret đến chơi vòi nước
với con, chứ có phải để mẹ hỏi cung đâu.”
“Được rồi. Nếu thấy Evan thì bảo nó
vào đây nói chuyện với mẹ.”
Nancy kéo tôi ra ngoài, rồi nói: “Xin
lỗi nhé, mẹ tớ hơi lắm chuyện.”
“Có gì đâu,” tôi trả lời. “Thế Evan
là ai?”
“Anh tớ ý mà. Tởm lắm!”
“Tởm thế nào?” tôi hỏi lại.
“Bởi vì anh ấy mười bốn tuổi. Bọn con
trai mười bốn tuổi đứa nào cũng tởm hết. Suốt ngày chỉ chúi mũi vào ảnh mấy cô
nàng khỏa thân với mấy quyển sách cấm!”
Nancy có vẻ từng trải. Tôi thì chẳng
biết cậu trai nào mười bốn tuổi cả, nên tin sái cổ lời Nancy.
Nancy mở van bên ngoài và chỉnh sao
cho nước từ vòi bắn ra nhè nhẹ. “Tiến theo chỉ huy nào!” nhỏ hô to rồi lao vào
nước. Tôi đoán chỉ huy chính là Nancy.
Nancy chạy xuyên qua các tia nước.
Tôi chạy theo. Nancy bắt đầu lộn nhào. Tôi cố bắt chước nhưng không được. Nhỏ
nhảy phốc từng đoạn một. Tôi nhảy theo. Nhỏ đứng thẳng đơ dưới vòm nước. Tôi
cũng đứng theo. Đúng lúc đấy vòi nước phun hết cỡ. Người chúng tôi, kể cả tóc
tai đều ướt nhẹp.
“Ê, Evan thối!” Nancy hét lên. “Đồ
thối!” Nói rồi nhỏ chạy tuốt vào nhà, bỏ lại tôi với hai đứa con trai lạ hoắc.
“Ai đây nhỉ?” Evan hỏi.
“Em là Margaret, mới chuyển đến cuối phố.”
“Vậy à, đây là Moose.” Evan nói, chỉ
vào đứa bên cạnh.
Tôi gật đầu.
“Này,” Moose bảo. “Nếu em mới đến,
thử hỏi bố em xem có cần anh cắt cỏ vườn không nhé. Năm đô một tuần, tính cả
tỉa cây. Mà em vừa bảo em họ gì nhỉ?”
“Em chưa bảo. Nhưng em họ Simon.” Tôi
cứ nghĩ đến những gì Nancy vừa nói - rằng mấy anh này chỉ chúi đầu vào sách cấm
và hình con gái khỏa thân. Tôi quấn chặt cái khăn bông quanh người, phòng khi
bọn này nhìn trộm tôi mặc đồ bơi.
“Evan! Vào đây ngay!” Cô
Wheeler từ trên hè gọi với ra.
“Vâng... Con vào đây,” Evan càu nhàu.
Khi Evan vào trong nhà rồi, Moose
bảo, “Nhớ nói với bố em đấy. Moose Freed. Tên anh có trong danh bạ
điện thoại ấy.”
“Vâng, em nhớ rồi,” tôi hứa.
Moose gặm một nhánh cỏ. Sau đó, cửa
sau mở toang, Nancy lao ra, mắt đỏ ngầu, mũi khụt khịt.
“Này, Nancy cưng! Em không biết đùa
à?” Moose hỏi.
“Câm mồm, đồ con cẩu!” Nancy gào lên.
Đoạn, nhỏ quay sang tôi. “Xin lỗi nhé, ngày đầu tiên sang đây mà đã phải xem
bọn này làm trò rồi. Đi, tớ đưa cậu về.”
Nancy gói quần áo của tôi thành một
bọc be bé. Nhỏ thì vẫn mặc đồ bơi ướt sũng. Trên đường đi, nhỏ chỉ từng nhà nằm
giữa hai nhà chúng tôi và kể rành rọt ai sống trong đó.
“Cuối tuần ngày Lao động, nhà tớ sẽ
đi biển,” nhỏ nói. “Nên đến ngày đầu tiên đi học hẵng gọi cho tớ nhé, bọn mình sẽ
cùng đi bộ đến trường. Tớ hồi hộp đến chết đi được, không biết giáo viên mới
của bọn mình là ai. Đáng lẽ là cô Phipps nhưng cô ấy đi theo ông nào ấy, đến
California từ tháng Sáu rồi. Thế nên mình sẽ có giáo viên mới.”
Lúc về đến nhà, tôi bảo Nancy chờ chút
để tôi trả đồ bơi cho nhỏ luôn.
“Không cần trả ngay đâu. Bảo mẹ cậu
giặt sạch đi rồi tuần sau trả tớ cũng được. Bộ này cũ rồi mà.”
Tôi thấy hơi buồn khi nghe thấy điều
đó, mặc dù cũng đoán trước thế rồi. Nếu là tôi, chắc cũng không đời nào cho một
người lạ hoắc lạ huơ mượn bộ áo bơi “mồi” của mình. Nhưng ít nhất thì tôi cũng
sẽ không nói huỵch toẹt ra như thế.
“À, tớ bảo này, Margaret,” Nancy nói.
“Ngày đầu tiên đến trường nhớ đi giày lười, nhưng đừng đi tất nhé.”
“Sao thế?”
“Vì trông cậu sẽ như trẻ con ấy.”
“Ồ.”
“Còn nữa, tớ muốn cậu vào hội kín của
tớ, nhưng nếu cậu đi tất thì chưa chắc những thành viên khác đã cho cậu vào
đâu.”
“Hội kín gì cơ?” tôi hỏi.
“Bao giờ vào học tớ sẽ nói.”
“OK,” tôi đồng ý.
“Nhớ không đi tất đấy!”
“Tớ nhớ rồi.”
Hôm đó, gia đình tôi ăn tối ở hiệu
hamburger. Tôi kể cho bố nghe về Moose Freed. “Mỗi lần cắt cỏ cộng cả tỉa cây
chỉ năm đô thôi ạ.”
“Không, cảm ơn con,” bố nói. “Bố
thích tự cắt. Thế nên mình mới chuyển đến đây chứ. Làm vườn cho thảnh thơi đầu
óc.” Mẹ tôi cười rạng rỡ. Thật sự tôi phát ngấy với cái vụ thảnh-thơi-đầu-óc
của họ. Không hiểu sao tự nhiên họ lại yêu thiên nhiên đến thế chứ!.
Sau đó khi chuẩn bị đi ngủ, tôi bước
vào cái tủ mà cứ tưởng đang đi vào phòng vệ sinh. Không biết đến bao giờ mới
quen được với ngôi nhà mới này? Khi đã lên giường hẳn và tắt đèn, tôi nhìn thấy
những cái bóng trên tường. Tôi nhắm chặt mắt lại, cố quên đi nhưng cứ một lúc
lại phải mở ra xem chúng còn ở đấy không. Cứ thế tôi thức suốt.
Chúa có đó không? Là con,
Margaret. Con đang nằm trong phòng ngủ mới, nhưng trên giường cũ. Đêm ở đây yên
tĩnh quá, khác hẳn thành phố. Con nhìn thấy những cái bóng ở trên tường, và
nghe thấy tiếng cọt kẹt lạ lắm. Con sợ lắm Chúa ạ! Dù bố đã bảo là nhà nào cũng
có tiếng động thế, và những cái bóng chỉ là bóng cây thôi. Hy vọng rằng bố biết
bố nói gì. Hôm nay, con gặp bạn mới. Cậu ấy tên là Nancy. Cậu ấy cứ tưởng con
phải lớn lắm rồi cơ. Chắc là cậu ấy thất vọng lắm. Chúa có nghĩ đã đến lúc con
cần bắt đầu lớn không ạ? Nếu Chúa giúp con việc đấy, con sẽ sung sướng lắm.
Cảm ơn Người.
Bố mẹ tôi không hề biết tôi vẫn
thường nói chuyện với Chúa. Ý tôi là nếu cho họ biết, họ sẽ nghĩ tôi là một đứa
mê tín hay gì đó. Vì thế, tôi giữ kín chuyện này. Nếu cần, tôi còn có thể nói
chuyện với Chúa mà không mấp máy môi nữa. Mẹ bảo Chúa là một ý niệm đẹp. Chúa
là của tất cả mọi người mà.