Em là cô ấy... thứ hai - Chương 17 phần 1

Chương mười bảy: MỐI TÌNH OAN GIA

Hôm sau,
khi Lệ Dương đang bù đầu với một đống hồ sơ bệnh án thì Hồng Liên gọi điện cho
cô, nói rằng cô ấy đang ở Passion, có thời gian thì gặp nhau một chút. Ban đầu
Lệ Dương khá ngạc nhiên và lo lắng, sau đó Hồng Liên mới giải thích với cô,
Hồng Liên đưa Trần Vũ Hải vào bệnh viện. Nghe nói anh ta bị ngộ độc thực phẩm.

Nói đi
cũng phải nói lại, kể từ sau khi có phen đụng độ ở trường và coi Trần Vũ Hải
như kẻ thù, Hồng Liên lại làm việc cùng công ty với anh ta. Nhiều lần cô thật
muốn bỏ việc vì tính cách hai người không hợp nhau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vào
được phòng pháp chế của một tập đoàn chế tác trang sức hàng đầu như Star cũng
đâu phải chuyện dễ dàng, nếu chỉ vì anh ta mà từ bỏ thật không đáng. Lâu dần
Hồng Liên cũng nhận ra Trần Vũ Hải có khá nhiều ưu điểm. Anh ta rất đẹp trai,
không rượu chè, không hút thuốc, rất chuyên tâm làm việc, thông minh và nhạy
bén. Xem ra cô ngay từ đầu đã có ấn tượng không tốt nên mọi việc anh ta làm mới
khiến cô chướng mắt như vậy, chứ nhìn trước nhìn sau thì ở cái văn phòng lớn
này có cô gái nào là không mê mẩn anh ta. Đánh giá khách quan một chút thì con
người này cũng không phải quá tệ, miễn cưỡng cũng có thể làm bạn bè.

Chính vì
thế Hồng Liên cũng dần dần chấp nhận việc mỗi ngày đều ngồi cùng một phòng làm
việc với Trần Vũ Hải, hơn nữa thi thoảng cũng vẫn nói chuyện phiếm với nhau, cô
nhận ra mình không còn ghét Trần Vũ Hải như trước nữa, ngược lại còn có một
chút cảm mến.

Gần đây
quỹ tài chính của Star liên tục có những khoản thu chi bất thường. Đầu tuần
trước còn có đại diện Viện Kiểm sát thành phố và một số cán bộ công an tới trụ
sở công ty yêu cầu kiểm tra đột xuất hóa đơn, chứng từ. Trong khoảng thời gian
này, chuyên viên của Phòng pháp chế ai cũng bận rộn hơn vì phải sàng lọc cũng
như hợp pháp hóa đủ các loại hồ sơ, sổ sách.

Hôm qua
Trần Vũ Hải phải ở lại nghiên cứu báo cáo tài chính của công ty đến tận khuya,
sáng ra Hồng Liên đến văn phòng đầu tiên, thấy anh ta nằm gục xuống bàn làm
việc mới lay dậy thì phát hiện mặt Trần Vũ Hải tím tái, cả người lạnh toát mới
hốt hoảng đưa anh ta tới bệnh viện.

“Bệnh nhân
bị ngộ độc thực phẩm và có triệu chứng cảm lạnh nên cơ thể mất sức. Chỉ cần
truyền dịch sẽ nhanh chóng ổn định lại thôi.”

Hồng Liên
nghe bác sỹ nói thế liền thở phào nhẹ nhõm khiến Lệ Dương bật cười. Cô nói chưa
từng thấy Hồng Liên lo lắng cho ai nhiều như vậy.

Trong khi
Trần Vũ Hải đang truyền nước, Lệ Dương và Hồng Liên ra ghế đá trước phòng hồi
sức cấp cứu ngồi tám chuyện.

“Cậu quan
tâm Trần Vũ Hải như vậy, không phải đã thích anh ta rồi đấy chứ?”

“Thích á?
Cậu đừng đùa, với ai thì có thể, chứ với anh ta thì không bao giờ.” Hồng Liên
lắc đầu không chút do dự.

“Tớ có thể
nhìn thấy điều đó. Người ngoài cuộc vẫn thường sáng suốt mà.”

Hồng Liên
quay sang nhìn Lệ Dương. Cô hoàn toàn không nghi ngờ về năng lực nắm bắt tâm lý
người khác của cô bạn thân này. Chính bản thân cô cũng không thể phủ nhận, cô
ngày càng để ý đến Trần Vũ Hải nhiều hơn, muốn biết anh ta thích gì, ghét gì.
Thậm chí cho đến bây giờ, cô hiểu rõ những thói quen của Trần Vũ Hải còn hơn
thói quen của chính mình.

“Cậu thấy
thế thật à?” Hồng Liên thấp giọng rụt rè.

Lệ Dương
không trả lời mà chỉ hỏi lại:

“Cậu có
bao giờ cảm thấy khó chịu khi bắt gặp anh ấy thân mật với một cô gái khác
không? Có bao giờ tự nhiên đang ngồi một mình lại nhớ đến anh ấy không? Có từng
nghĩ cậu sẽ thế nào nếu một ngày không còn được nhìn thấy anh ấy không?”

Hồng Liên
lắc đầu.

“Tớ chưa
từng nghĩ đến những điều này. Cậu đối với Hoàng Quân luôn có những cảm giác đó
sao?”

Lệ Dương
gật đầu thay cho câu trả lời. Cô đối với tâm lý người khác rất nhạy bén, nhưng
mỗi khi trước mặt Hoàng Quân lại dường như không thể nắm bắt được suy nghĩ của
anh. Nhiều lúc cô rất muốn biết những cảm xúc thật Hoàng Quân dành cho cô, để
cho dù có chút thất vọng, cô cũng không cần phải gắng gượng nuôi dưỡng hy vọng
nữa. Nhưng cô mãi mãi không thể hiểu được anh thực sự đang nghĩ gì.

“Nếu một
ngày… Tớ chỉ giả sử thôi, Hoàng Quân rời xa cậu, cậu sẽ thế nào?”

“Tớ cũng
không biết nữa. Lúc nào tớ cũng tự an ủi bản thân rằng, tớ chăm sóc tốt cho anh
ấy chẳng qua chỉ vì tớ là một bác sỹ, và đối với bất cứ bệnh nhân nào tớ cũng
đều như vậy. Tớ cũng biết mình vĩnh viễn không bao giờ có thể thay thế Ngọc
Linh được. Cậu biết không, sức ảnh hưởng của một người đã khuất thực sự rất
lớn. Vậy nên nếu một ngày, Hoàng Quân tìm được một người có thể khiến anh ấy
thương yêu như Ngọc Linh, tớ sẽ chủ động rời xa anh ấy."

Lệ Dương
nhoẻn miệng cười, nụ cười của cô thánh thiện không vướng chút bụi trần. Hồng
Liên nhìn thấy nụ cười này lại có cảm giác xót xa.

“Trước đây
cứ tưởng cậu tiếp xúc nhiều với anh ta nên mới có cảm giác gần gũi thôi, không
ngờ cậu lại yêu anh ta thật, còn sâu đậm như vậy.”

Lệ Dương
bật cười, cô cho hai tay vào túi áo blouse.

“Hồng Liên
này, tớ với cậu có phải rất giống nhau không? Ban đầu đều có ấn tượng không tốt
về họ, rồi yêu tự lúc nào mà ngay cả bản thân cũng không hề hay biết. Tớ cũng
không biết tớ bắt đầu thích Hoàng Quân từ khi nào nữa. Khi đến nhà chữa bệnh
cho anh ấy, thấy anh ấy là một người chung tình, tớ đã cảm động, rồi cứ vu vơ
nhớ mỗi khi không gần bên anh ấy. Rồi bây giờ, như một thói quen, mỗi ngày tớ
đều muốn nhìn thấy anh ấy, muốn ở bên anh ấy.”

“Sao cậu
không thử hỏi Hoàng Quân xem trong trái tim anh ta cậu đứng ở vị trí nào? Hai
người định cứ mãi dây dưa thế này sao?”

“Tớ không
muốn anh ấy phải khó xử. Cho dù ở vị trí nào, quan trọng là tớ có thể khiến anh
ấy vui cười trở lại, có thể sưởi ấm trái tim của anh ấy, thì dù có phải làm
người thay thế, tớ cũng cam lòng.”

Hai cô gái
say sưa trò chuyện, không hề biết rằng ở sau gốc cây cạnh ghế đá, Hoàng Quân
đến tự lúc nào. Từng lời, từng lời của Lệ Dương len lỏi vào đáy trái tim anh,
trải ra trong tâm trí anh thành một dòng suy nghĩ. Phải rồi, tại sao anh chưa
bao giờ nghĩ tới, rốt cuộc vị trí của cô trong trái tim anh là gì? Anh chưa
từng nghĩ, tương lai của hai người rồi sẽ đi về đâu? Mỗi khi ở bên cạnh Lệ
Dương anh đều muốn nâng niu, muốn chở che, bảo vệ cho cô, là anh đang yêu
thương cô hay chỉ đang cố níu giữ một chút gì còn lại của Ngọc Linh?

Lệ Dương
và Hồng Liên giật mình quay lại khi nghe tiếng hắng giọng của Hoàng Quân, vẻ
mặt cả hai đều bối rối hệt như khi đang ăn vụng vô tình bị người khác bắt được.
Nhưng Hoàng Quân cố làm ra vẻ như anh vừa mới xuất hiện, không hề biết nãy giờ
hai cô gái đang nói chuyện về vấn đề gì. Anh tiến lại gần và cố nở một nụ cười
thật tươi để che giấu những băn khoăn trong lòng.

“Anh đến
đây làm gì vậy?” Lệ Dương thấy Hoàng Quân có chút ngạc nhiên.

“Trần Vũ
Hải nằm viện, tôi tới thăm cậu ấy.”

“Anh là
bạn của Trần Vũ Hải sao?”

Hồng Liên
hỏi lại, trong giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cô cũng không để ý rằng
vừa mới gặp nhau nhưng cô và Hoàng Quân ngay cả câu chào hỏi cũng chưa có.

Hoàng Quân
nhìn sang phía Hồng Liên, ánh mắt ngập tràn thắc mắc.

Lệ Dương
lúc này mới chợt nhớ ra, cô vẫn còn chưa giới thiệu hai người họ với nhau.

“À. Tôi
quên mất chưa giới thiệu, cô ấy là chị em cùng phòng của tôi”. Lệ Dương chỉ tay
qua phía Hồng Liên, sau đó hướng ánh mắt lên gương mặt Hoàng Quân: “Còn đây là
Hoàng Quân, bệnh nhân mà tớ kể với cậu đó.”

Hoàng Quân
mỉm cười gật đầu chào, Lệ Dương nhìn sang phía Hồng Liên tiếp tục:

“Anh ấy là
bạn thân của Trần Vũ Hải.”

“Trùng hợp
vậy sao?” Hồng Liên không giấu được vẻ bất ngờ và thích thú trên khuôn mặt.
“Trần Vũ Hải là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi làm cùng công ty.”

“Cô là chuyên
viên pháp chế của Star ư?”

Hồng Liên
gật đầu.

“Đúng vậy,
sao anh biết?”

Lệ Dương
ghé sát vào tai Hồng Liên khẽ thì thầm: “Anh ấy là Giám đốc sáng tạo của Star
đấy, lần trước tớ không biết mới bảo với cậu là nhân viên thiết kế.”

“Giám đốc
sáng tạo?” Hồng Liên thấp giọng lặp lại, cô không ngờ vị Giám đốc sáng tạo nổi
tiếng tuổi trẻ tài cao trong công ty mà cô luôn muốn có cơ hội được diện kiến
lại là anh chàng bệnh nhân tính cách quái gở Lệ Dương thường hay kể. Thế giới
này quả thật nhỏ bé, thảo nào lần trước khi anh ta gửi địa chỉ công ty qua tin
nhắn cho Lệ Dương, cô đã thấy vô cùng hoài nghi.

Hồng Liên
nhìn sang phía Hoàng Quân mỉm cười chào lại anh. Trong đầu không biết Trần Vũ
Hải có nói xấu gì cô với vị Giám đốc này không? Dù sao cũng là lãnh đạo trong
công ty, không nên để anh ta có những ấn tượng xấu về mình.

Hoàng Quân
cũng thấy khá bất ngờ, nhưng anh cũng không hỏi Hồng Liên gì thêm. Star rộng
lớn như vậy, lại có cả nghìn nhân viên, anh cũng không thể biết hết được từng
người. Hơn nữa phòng pháp chế hầu như hoạt động độc lập với bộ phận kinh doanh,
các luật sư ở đây ngoài Trần Vũ Hải ra thì Hoàng Quân gần như chưa tiếp xúc
thêm với bất kỳ ai khác.

“Trần Vũ
Hải vừa tỉnh rồi, cậu ấy kêu đói bụng nên tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, hai cô
đang nói chuyện gì vậy?”

Sau màn
chào hỏi qua lại, Hoàng Quân mới giải thích lý do vì sao anh lại có mặt ở dưới
sân bệnh viện.

“Chuyện
phiếm ấy mà.” Lệ Dương trả lời nhanh và thở phào nhẹ nhõm trước câu hỏi của
Hoàng Quân. Xem ra anh cũng vừa mới đến, vẫn chưa nghe được tâm sự nãy giờ của
cô với Hồng Liên.

Hoàng Quân
giơ cao chiếc cặp lồng đựng cháo đang cầm trong tay, khẽ nghiêng đầu:

“Vậy không
làm phiền hai cô nữa, tôi mang đồ ăn vào cho cậu ấy.”

Vì muốn
tạo không gian riêng cho cô bạn tiếp tục theo đuổi “người tình trong mộng” của
mình, Hồng Liên mới tiến lại gần đỡ lấy chiếc cặp lồng trong tay Hoàng Quân.

“Để tôi
mang vào cho, tôi cũng muốn xem anh ta thế nào rồi.”

Không để
Hoàng Quân kịp phản ứng, Hồng Liên quay người đi thẳng vào khu nhà Trần Vũ Hải
đang nằm. Lệ Dương và Hoàng Quân hướng mắt nhìn theo, Lệ Dương bỗng bật cười:

“Xem cậu
ấy vội vàng chưa kìa.”

Hoàng Quân
không đáp lại lời cô, bởi vì lúc này trong lòng anh đang ngổn ngang những suy
nghĩ.

oOo

Hồng Liên
đặt cặp lồng cháo lên chiếc tủ đựng đồ của bệnh nhân ở phía đầu giường Trần Vũ
Hải đang nằm. Cô nhìn anh cười, nhưng không phải nụ cười vui mừng khi thấy anh
vừa trải qua cơn hoạn nạn mà là một nụ cười đầy giễu cợt.

“Hôm qua
anh tự nấu ăn đấy à? Làm sao mà để bị ngộ độc vậy?”

Trần Vũ
Hải vừa mới ốm dậy, cơ thể anh còn rất mệt mỏi. Anh biết bây giờ đấu khẩu với
Hồng Liên là không cân sức. Trước đây khi hai người tranh cãi, Hồng Liên bao
giờ cũng là người chịu ấm ức và bỏ cuộc trước, và phương pháp trả đũa của cô là
đi rêu rao rằng anh là kẻ chấp nhặt với phụ nữ, rằng người ta nói hai người đàn
bà và một con vịt sẽ thành một cái chợ, nhưng chỉ cần một mình Trần Vũ Hải và
không cần con vịt nào cả thì cũng chẳng kém gì chợ Tết giờ cao điểm. Vì thế mà
những người trong văn phòng đều cho rằng hai người không ưa nhau, và sự gần gũi
đến lạ lùng dạo gần đây là một chuyện rất đáng bàn luận.

Trần Vũ
Hải nhếch mép cười, anh muốn Hồng Liên thấy rằng anh chưa bao giờ thua cô về
lĩnh vực này.

“Cô vẫn
thường hỏi thăm người bệnh thế này sao?”

Hồng Liên
chẳng hề để ý đến câu hỏi của Trần Vũ Hải, cũng chẳng thèm xiên xỉa anh ta thêm
nữa. Nếu cứ tiếp tục trêu chọc thì chẳng phải cô tiểu nhân quá sao? Lợi dụng
tình trạng không thể chống cự được của nạn nhân để phạm tội là điều cô ghét
nhất. Vì thế cô cũng không bao giờ lợi dụng lúc anh ta yếu thế hơn mình để bắt
nạt. Hồng Liên nghĩ như vậy và sau đó mỉm cười tự cho rằng mình cao thượng.

“Cô cười
gì?” Trần Vũ Hải chăm chú nhìn vào nụ cười “cao thượng” của Hồng Liên thắc mắc.

“Cười vì
thấy anh vẫn còn sống, được chưa?”

Hồng Liên
múc cháo ra bát, thầm nghĩ sao con người này cứ thích châm ngòi chiến tranh thế
nhỉ?

“Thế à?
Thế thì cô phải nhìn tôi mà cười chứ, cô nhìn tô cháo cười người nào không biết
lại tưởng...”

“Tưởng
gì?” Hồng Liên theo phản xạ độp lại ngay. Có lẽ từ trước tới giờ cô đã quen với
việc nếu cô nói một câu thì Trần Vũ Hải không được phép nói hai câu.

“Tưởng cô
lâu rồi chưa được ăn cháo.”

Trần Vũ
Hải nhún vai. Sở trường của anh chính là đẩy cái hứng cãi nhau của Hồng Liên
lên cao trào rồi sau đó bất ngờ cắt cụt, hệt như một bộ phim đang xem đến đoạn
gay cấn thì bị cúp điện, dễ làm cho người ta nổi điên nhưng lại không thể làm
gì được. Về khoản này thì dù khi anh khỏe mạnh hay đau ốm, Hồng Liên cũng không
bao giờ có thể trở thành đối thủ của anh.

Hồng Liên
thật muốn bê cả tô cháo đang bốc khói lên húp sạch trước mặt Trần Vũ Hải, để
xem anh ta còn nói gì nữa không. Nhưng cái ý nghĩ đó dập tắt ngay khi cô nghe
tiếng bụng Trần Vũ Hải réo ùng ục. Phải rồi, từ tối qua, chính xác là từ trưa
hôm qua đến hôm nay đã hơn một ngày anh ta hình như chưa có gì vào bụng, nghĩ
cũng tội nghiệp. Cô mà làm thế thì quả thật ác quá. Dù gì cũng là đồng nghiệp,
nhỡ chuyện này lộ ra thì cô còn mặt mũi nào đến công ty nhìn mọi người.

Nghĩ vậy,
cô bưng tô cháo giơ ra trước mặt Trần Vũ Hải, giọng lạnh lùng.

“Anh ăn đi
mà lấy sức cãi nhau với tôi.”

Nhưng Trần
Vũ Hải đưa tay gạt tô cháo ra, anh nhăn mặt nhìn cô.

“Bụng tôi
bây giờ toàn nước, tôi phải cho nó ra thì mới húp bát nước này tiếp được.”

Hồng Liên
hơi đỏ mặt. Cái việc tế nhị thế mà anh ta cứ bô bô cái miệng.

“Vậy anh đi
cho ra đi, nói với tôi làm gì?”

Trần Vũ
Hải nhổm người ngồi dậy.

“Cô không
nhìn thấy à? Tôi đang truyền nước không thể rút kim ra được. Phải có người cầm
chai dịch truyền tôi mới đi được chứ.”

Ra vậy. Hóa
ra anh ta muốn cô làm hộ lý dẫn vào nhà vệ sinh, thảo nào nãy giờ nói chuyện
với cô tử tế hơn hẳn mọi khi. Con người anh ta, nếu không phải là có chuyện cần
người khác giúp đỡ thì làm gì nói năng nhẹ nhàng thế chứ. Biết thế lúc nãy cô
chẳng thay Hoàng Quân mang cháo lên cho anh ta. Dù biết tiểu tiện là nhu cầu
thiết yếu của con người, nhưng cô với anh ta đâu phải thân thiết gì. Mà nghĩ
lại mới thấy, sao anh ta nằm viện mà không thấy người nhà vào thăm vậy, lẽ nào
anh ta là trẻ mồ côi?

“Cô nghĩ
cái gì vậy? Tôi sắp vỡ thận rồi này.” Trần Vũ Hải cắt ngang những suy nghĩ của
Hồng Liên.

“Để tôi xuống
gọi Hoàng Quân dẫn anh đi.” Hồng Liên trầm ngâm một lúc, nhận thấy đây có vẻ là
giải pháp tốt nhất.

“Gọi cái
gì chứ? Cô xuống tới nơi gọi được cậu ấy lên đây thì tôi vỡ thận chết rồi. Cô
chỉ cần cầm theo chai dịch truyền cho tôi thôi, ai bắt cô cởi quần xi cho tôi
mà cô dè chừng dữ vậy.”

“Anh vô
duyên vừa thôi. Tôi dè chừng gì chứ? Nhà vệ sinh ở đâu?”

“Tôi không
biết.”

“Không
biết?” Hồng Liên nhắc lại nửa câu nói của Trần Vũ Hải với vẻ sửng sốt. Nhưng
rồi cô nhận ra anh ta cũng mới nhập viện hôm qua, không biết nhà vệ sinh ở đâu
cũng là chuyện bình thường.

“Vừa đi
vừa hỏi đường vậy, cái nhà vệ sinh to đùng chứ có phải con ruồi đâu mà lo không
tìm thấy. Tôi chịu không nổi nữa rồi.” Trần Vũ Hải vừa ôm bụng vừa giục Hồng
Liên tới tấp.

Bệnh viện Passion
khá lớn, có tất cả sáu tòa nhà, mỗi tòa từ tám đến mười tầng. Đa số các phòng
bệnh đều không khép kín, mỗi tầng có hai nhà vệ sinh ở hai đầu, tuy nhiên đường
vào nhà vệ sinh có một khúc rẽ nên nếu đứng ở cửa phòng bệnh thì sẽ không nhìn
thấy được. Hồng Liên dẫn Trần Vũ Hải vào nhà vệ sinh nằm phía bên tay trái
phòng bệnh của anh, cô treo cái bình đang còn gần nửa dung dịch lên chiếc đinh
đóng trên góc tường rồi đóng cửa lại và ra ngoài đứng chờ.

Khi đang
đứng đợi ở hành lang, Hồng Liên nhìn thấy một người đàn ông đi vào nhà vệ sinh
nam. Dáng người dong dỏng cao, cái đầu hói, nước da ngăm đen và đôi kính đeo
trễ xuống gần mũi. Không khó khăn để cô nhận ra đây chính là Đỗ Xuân Diệp –
Giám đốc điều hành của Star, người có địa vị cao thứ hai trong công ty chỉ sau
Chủ tịch Hội đồng quản trị Đỗ Xuân Trọng. Hồng Liên trong đầu ngập tràn thắc
mắc: Đỗ Xuân Diệp đến Passion làm gì nhỉ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3