Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 19

Chương 19: Thử Dò Xét, Diễn Trò

Hai nha hoàn đứng bên cạnh, rất khinh bỉ nhìn Ôn Uyển cả người là dầu mỡ.
Tình Nhi kia thì lại cúi đầu, không nói gì, dường như cùng nàng không có bất kỳ
quan hệ nào. Cái bộ dáng này của Ôn Uyển, rất giống như là nhà giàu mới nổi ở
thời hiện đại, lỗ mãng không chịu nổi.

Bộ dáng này của Ôn Uyển muốn bao nhiêu thô tục thì có bấy nhiêu thô tục,
nhìn như vậy, một chút lễ nghi cũng đều không hiểu. Nhìn bốn phía không có một
ai nhắc nhở mình, trong lòng Ôn Uyển cười khổ. Xem ra, mình suy đoán thật một
chút cũng không sai. Triệu Vương kia, là cần dùng đến mình. Cũng không biết
mình một nữ cô nhi có thể đem lợi gì cho hắn.

Hai ngày sau đó, mỗi ngày cũng là toàn được ăn uống no say, rảnh rỗi đến độ
sắp mọc lông rồi. Muốn đi ra ngoài cũng không được cho phép đi ra ngoài, vẫn
ngốc ở trong viện. Cũng không nhìn thấy ngoại nhân tới. Không có biện pháp, vẫn
ở trong phòng lượn vòng vòng.

Tình Nhi nhìn Ôn Uyển giống như con ruồi không có đầu, đi theo nha hoàn
tranh giành công việc, bảo nàng không được làm gì, vào tai trái thì ra tai phải.
Nói nàng rảnh rỗi sinh nhàm chán.

Khiến cho Tình Nhi, liền nói kể chuyện xưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nghe được
suy nghĩ rồi mới miễn cưỡng đồng ý. Liền đối với Ôn Uyển kể chuyện đồn đãi lý
thú, đặc biệt giống như là loại chuyện xưa truyền kì của triều đại. Ôn Uyển
nghe được có tư có vị. Chính mình vừa lúc có thể từ bên trong, nhận được tin
tức.

Muốn tìm hiểu lịch sử, có thể từ trong chuyện truyền kì xưa nhận được một
chút tin tức. Tình Nhi kia cũng không có phụ lòng sự phó thác của Ôn Uyển.
Trong hai ngày, đem mấy chuyện lý thú của triều đại này kể.

Từ trong chút ít chuyện xưa này khái quát nhận được tin tức như sau: Bây
giờ là hoàng đế Nhân Khang, là hoàng đế thứ tám của triều đại, thế gia không
ít, trong đó có Trấn Quốc Công phủ La gia, Định Quốc Công phủ Bình gia, An Nhạc
Hầu An gia, Uy Vũ Hầu Thích gia, Thần Tiễn Hầu Bạch gia, những cái khác còn
chưa biết được.

*thế gia: nhà làm quan.

Có thể xếp hạng thứ hai ở thế
gia, có thể thấy được quyền thế có lẽ là rất nặng. Ha hả, không nghĩ tới, đường
đường là con gái của công chúa, đích nữ của Quốc Công phủ, là thiên kim quý tộc
chân chính, vậy mà lưu lạc tới trình độ làm tì nữ. Không biết sau này truyền
đi, Bình gia sẽ bị người ta nói gì. Khụ, trong lòng Ôn Uyển rất lo lắng, không
biết Bình gia có thể giải quyết mình, để khỏi mất thể diện hay không?

Tình Nhi thấy Ôn Uyển nghe
lời của nàng, tổng hội lâm vào trong trầm tư mê mang. Dường như xuyên thấu qua
nàng, có thể nhìn thấy những thứ truyền kì xa xa kia.

“Ngươi còn nhớ rõ mẫu thân
của ngươi là ai không?” Bất ngờ hỏi lên, lúc Ôn Uyển nghe thấy liền ra dấu. Dù
sao ý tứ chính là, mình chưa từng thấy mẫu thân, nhưng hẳn là rất từ ái.

“Mẫu thân của ngươi xinh đẹp
không?” Tiếp tục hỏi. Ôn Uyển vẫn lắc đầu, bộ dáng mờ mịt. Hỏi rất nhiều, Ôn
Uyển cũng đáp rất nhiều. Hơn nữa, có đôi khi cũng là hỏi một cái vấn đề.

Ôn Uyển nghe được đầu đổ mồ
hôi. Đây rốt cuộc là muốn làm cái gì nha! Thế nào giống như muốn điều tra tổ
tông mười tám đời của nhà nàng. Càng như vậy, tính cảnh giác của Ôn Uyển càng
cao. Cũng may Ôn Uyển cũng là trả lời giống nhau. Thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra
chút ít sai lầm, Ôn Uyển liền cẩn thận suy nghĩ, lại trả lời chính xác.

Ôn Uyển không biết Triệu
Vương muốn tính toán cái gì, nhưng mà kể từ sau khi bị Triệu Vương mang trở về,
cung cấp ăn ngon uống ngon mặc đẹp. Hết thảy cũng là tốt nhất, nuôi mấy ngày,
đem người nuôi tốt, mập mấy cân. Ôn Uyển rất không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn
làm heo để hắn nuôi. Người khác hỏi cái gì, cũng vô cùng phối hợp mà trả lời.
Nhưng Ôn Uyển trả lời, chẳng khác nào không có trả lời. Tình Nhi dùng rất nhiều
loại phương pháp, Ôn Uyển cũng là trả lời ngây ngốc giống nhau. Không phải là
lắc đầu thì chính là gật đầu.

“Đã điều tra, người môi giới
kia nói chỗ Phương Phụ không có đứa trẻ thất lạc. Chúng ta cũng đã tìm phạm vi
trăm dặm, cũng không có nói có một người câm thất lạc.” Một người bộ dáng trợ
tá nói.

Sau này Ôn Uyển vẫn là vô
cùng cảm kích An Thị. Nếu như lúc đấy An thị, đối với bên ngoài thông báo rằng
nàng đã thất lạc, tin tưởng người Triệu Vương phủ có thể tra ra thân phận của
nàng. Lúc ấy nàng trốn không khỏi cái chết.

“Ta đã mời đại phu nổi tiếng
ở kinh thành tới xem qua. Cái bệnh câm của đứa trẻ này, là nhiệt độc trong thời
kì bào thai gây ra, không phải là trời sinh, bị câm là do không có nhận được
chữa trị triệt để kịp thời. Hơn nữa người môi giới kia nói, khi đó lúc mua đứa
trẻ kia, là vừa đen vừa gầy, nàng nuôi hơn một tháng mới nuôi được trắng mập
chút ít. Quan trọng nhất một bữa cơm ăn được so với một người lớn còn nhiều hơn.”
Một người khác vừa nói.

“Nha hoàn hầu hạ kia cũng
nói, đứa trẻ kia nhìn cái gì cũng đều mới lạ. Hơn nữa mặc không quen y phục tơ
lụa, nhìn cái bộ dạng nàng cứng ngắc mặc y phục tơ lụa kia, đoán chừng, hẳn là
cho tới bây giờ còn không có mặc qua y phục có chất vải tốt như vậy. Còn có,
nàng dường như không có ăn qua thịt, vừa thấy thịt liền vui mừng, cử chỉ thô
tục không có hiểu lễ nghi.” Một người đem đầy đủ tin tức có được truyền đến.

“Vậy thì không phải đứa trẻ
của gia đình phú quý.” Triệu Vương vừa nghe, trong bụng buông lỏng.

“Nhưng mà, đứa trẻ kia đối
với thân thế của mình, là hỏi cái gì cũng không biết. Không nhớ rõ tên cha mẹ,
chỉ biết là con nuôi. Sau này không biết tại sao khi tỉnh dậy, thì ở trên núi.
Nàng không biết đi nơi nào, đi lung ta lung tung, đụng phải một nam tử, sau đó
đi tới chỗ người môi giới. Hỏi nàng nhà nàng ở đâu, nàng nói không biết, chỉ
biết nhà nàng có sông có núi, trong núi còn có rất nhiều dã thú. Trong nhà có
bảy người con, nàng là nhỏ nhất. Đoán được, dường như là ở nông thôn chỗ trong
khe suối. Nhiều hơn nữa liền hỏi không ra được. Còn có đứa trẻ kia lá gan đặc
biệt nhỏ, giật mình sẽ khóc.” Một người trợ tá khác đem tin tức biết được đều
báo cáo một lần.

“Để cho an toàn, chúng ta vẫn
là như vậy...” Một người trợ tá khác đem tin tức mình biết được, nói ra từng
cái, mấy người kia nhanh chóng gật đầu. Sau đó lại thương lượng một phen.

“Nói, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Một người áo trắng bay bay, đi tới bệ cửa sổ cạnh Ôn Uyển, làm tiếng kêu ma quỷ.

Ôn Uyển bị làm cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trốn vào trong chăn, toàn
thân đều đang phát run.

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Cha mẹ của ngươi là ai?” Một đôi tay duỗi tới
đây, vuốt mặt Ôn Uyển, Ôn Uyển liền bị làm cho sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.

Người vừa tới rất buồn bực, tại sao nhát gan như vậy, thoáng cái liền ngất
đi rồi, thật đúng là đứa con nít đủ nhát gan. Thật không có thú vị.

Ôn Uyển chờ mọi người đi ra ngoài, thật lâu sau mới mở mắt. Trong phòng đen
ngòm, không có chút biểu thị. Ghì chặt chăn, không biết Triệu Vương này rốt
cuộc muốn làm cái gì. Vì điều tra tình huống, mà giả bộ quỷ tới hù dọa mình.
Đều là bệnh thần kinh, không biết mình là người câm a Hù dọa cũng hù dọa không
ra cái rắm gì, đồ ngốc mà.

Ở trong An Nhạc Hầu phủ, mọi người lại đang bát quái.

“Các ngươi biết không? Đào Hoa kia, vốn là làm hỏng y phục của Thập tiểu
thư, phải bị trượng đánh chết, sẽ không sống nổi. Lại chạy về phía tiền viện,
đụng vào Vương gia, cũng không biết chỗ nào lọt vào trong mắt Vương gia. Cho
mang về Vương phủ rồi. Nghe nói, Triệu Vương gia này chuẩn bị đem Đào Hoa kia
thu làm nghĩa nữ, thật là tốt số. Ai có thể nghĩ đến Đào Hoa này thoáng cái bay
lên đầu cành, muốn thật sự làm quý nhân.” Mọi người đều than thở, hâm mộ.

Liên Tử được tin tức, trong lòng cả kinh. Nhưng mà lại làm như không nghe
thấy, thu lại tiếng động. Làm như không biết, rất nhanh đã có người tới truyền,
đem nàng dẫn tới thượng phòng.

“Ngươi ở cùng Đào Hoa hai tháng, có nghe nàng biểu lộ qua, nàng là người
nơi nào, hoặc là, nàng có nói qua thân thích của nàng chẳng hạn?” An Nhạc Hầu
hỏi Liên Tử.

“Không có, Đào Hoa là một người câm, nàng không nói chuyện được. Nô tỳ đối
với ý tứ nàng bày tỏ cũng là hiểu được một nữa. Nhưng mà, nàng thường xuyên nửa
đêm ôm chăn, ngẩn người nhìn cửa sổ. Nô tỳ hỏi nàng, nàng nói nhớ cha mẹ nàng.
Không biết cha mẹ nàng vì sao không cần nàng?” Liên Tử cung kính đáp lời.

“Vậy ngươi có hỏi cha mẹ của nàng là ai không?” An Nhạc Hầu kỳ vọng nhìn
nàng.

“Hỏi, lúc ấy ta hỏi cha mẹ nàng ở nơi nào. Đào Hoa lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng
không biết, nàng chỉ nhớ rõ có cha có mẹ, nhưng mà cha mẹ đối với nàng không
tốt. Nàng có đôi khi còn len lén khóc, không hiểu tại sao cha mẹ cũng đều không
cần nàng. Tại sao muốn vứt bỏ nàng, là bởi vì nàng là người câm, cho nên không
cần nàng sao? Ta thấy nàng, bộ dáng rất bi thương, thấy vậy, ta không đành lòng
lại hỏi nàng thêm nữa.” Liên Tử cẩn thận cân nhắc, tận lực không nói ra.

Những điều này là do Ôn Uyển biết mình đến An Nhạc Hầu phủ, khi đó nói bừa,
thêu dệt được có căn có cứ, làm cho người ra rất tin phục. Ngay cả trong sân
nhà nàng có trồng một loại cây quả Du cũng đều nói, còn nói lúc quả cây Du
chín, đặc biệt ăn ngon. Ở đây, chỉ có người nhà nghèo mới có thể ăn quả cây Du.
Ôn Uyển bịa đặt thân thế, bây giờ đúng lúc dùng tới.

“Vậy ngươi, có cảm thấy nàng có cái gì đặc biệt không.” An Nhạc Hầu có chút
thất vọng.

“Không có, nếu muốn có, cũng chính là đặc biệt nhát gan. Trước kia Kiều tú
nương của Tú phòng thường xuyên đánh nàng, mắng nàng, còn đem tiền tháng của
nàng đều lừa gạt. Nàng cũng không dám oán trách một tiếng. Ta lúc đầu thấy nàng
đi làm người hầu, thường xuyên là mặt sưng đỏ trở lại, trên người cũng có nhiều
vết bầm xanh tím. Nhưng mà nàng cũng không dám tố khổ, vẫn còn thành thành thật
thật làm việc. Lúc trước những người khác ngủ trong phòng cũng đều bắt nạt
nàng, bắt nàng làm việc, nàng cũng ngoan ngoãn đi làm, không có bất kỳ câu oán
hận. Ta hỏi nàng tại sao không phản kháng, nàng nói, cũng đã quen rồi. Trước
kia ở nhà cũng là như vậy.” Nói ra chuyện mình nghe được cùng hiểu được, tuyệt
đối không chen nửa câu của mình ở bên trong, biện pháp như vậy là đảm bảo nhất.

“Ngươi đi xuống đi.” Tiếp theo An Nhạc Hầu lại truyền nhiều người tới, kết
luận thu được cũng đều giống nhau. Cũng là trung thực yếu ớt nhát như chuột.
Nghe lời nói của mọi người cũng là nhất trí, mới để cho An Nhạc Hầu hơi yên tâm
một chút. Làm như vậy, liền chứng tỏ đem mình cùng Triệu Vương hoàn toàn cột
vào cùng một chỗ. Đắc tội một người khác, có lẽ phải cẩn cẩn thận thận một chút.

Hai ngày sau, Tình Nhi liền mang đến cho Ôn Uyển một vị nữ tử quốc sắc
thiên hương, nói với Ôn Uyển, nói đây là mẹ nàng. Ôn Uyển rất kinh ngạc, chẳng
lẽ mẹ công chúa của mình, sống lại. Nàng kia, lớn lên, thật xinh đẹp, mỹ nhân
thật sự, mỹ nhân cổ điển. Nhưng mà ma ma đã nói, mẹ của mình tài nghệ không tầm
thường, nhưng cho tới bây giờ chưa nói qua rất xinh đẹp. Ôn Uyển căn cứ từ
tướng mạo của mình, lại nhớ đến Hoàng ma ma nói, người cha hờ kia của mình lớn
lên là một mỹ nam tử. Nghĩ lại chắc là mẹ nhất định có khuôn mặt thanh tú,
không tính là khuôn mặt xinh đẹp. Nếu không, gen có thay đổi như thế nào, khuôn
mặt mình cũng không như thế.

“Đào Nhi, Đào Nhi của ta, đứa con đáng thương của ta. Mẹ rốt cuộc tìm được
con rồi.” Nữ tử kia vừa thấy Ôn Uyển, liền đem nàng ôm vào trong ngực, khóc đến
lê hoa đái vũ, nước mắt mông lung, xinh đẹp đến không diễn tả được. Trong lòng
Ôn Uyển suy nghĩ, làm sao có người khóc đến dễ nhìn như vậy.

Nghe nàng kia mới biết được, nói là sơ sót của nàng, để cho người ta đem
mình ôm đi. Người này một mực tìm mình, rốt cuộc tìm được mình rồi. Ôn Uyển vẫn
chính là bộ dáng mê muội, kỳ quái nhìn các nàng như vậy, nửa ngày cũng không
phục hồi lại tinh thần.

“Đứa trẻ này chẳng lẽ là ngu?” Mỹ nữ nhìn Ôn Uyển hỏi Tình Nhi hầu hạ bên
cạnh.

“Thi Thi tiểu thư, nghe tin tức truyền đến từ An Nhạc Hầu, đứa trẻ này vô
cùng nhát gan. Cho nên, ngươi cần kiên nhẫn nhiều một chút ở cạnh nàng, dụ dỗ
nàng, làm cho nàng nghe lời ngươi nói.” Tình Nhi cảnh cáo.

Nữ tử kia mất hứng gật gật đầu. Sau hai ngày, nữ tử kia đối với Ôn Uyển rất
ôn nhu, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện tình của nàng cùng cha Ôn Uyển. Ôn Uyển
mở to mắt, vô cùng có hứng thú nghe. Sau khi nghe, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Nửa đêm, nằm ở trên giường. Ôn Uyển nhắm mắt lại, trong đầu rối loạn. Sao
lại tìm một nữ nhân như vậy làm mẹ của mình, nữ nhân này vừa nhìn đã biết, nhất
định là trong phong trần, Triệu Vương rốt cuộc dùng mình làm cái gì. Rốt cuộc
là tính toán cái gì. Ôn Uyển nghĩ không ra, cảm thấy áp lực rất lớn.

“Đào Hoa, năm nay con mấy tuổi?” Ôn Uyển nghe mờ mịt lắc đầu. Điểm này
không có nói dối, nàng là thật sự không biết mình mấy tuổi. Đương nhiên, Hoàng
ma ma nói qua năm mình liền sáu tuổi, cũng không biết là tuổi mụ hay là tròn
tuổi. Có lẽ sau này nhận thân rồi, cũng biết.

Nữ nhân này, cùng Tình Nhi giống nhau, luôn là lơ đãng hỏi Ôn Uyển rất
nhiều vấn đề, Ôn Uyển cũng là giống như lúc trước trả lời giống nhau, không có
gì khác biệt lớn.

Nữ nhân kia đối với Ôn Uyển đặc biệt tốt, ôn nhu săn sóc từ ái. Ôn Uyển đợi
nàng nói ra cái bớt trên người mình, xác nhận nàng chính là mẹ ruột của mình,
thì ôm nữ nhân kia sẽ khóc a! Ôn Uyển cũng không biết lam sao, nước mắt cứ rơi
lả tả. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ nàng cũng có tiềm chất làm diễn
viên. Nếu không, làm sao nước mắt tới dễ dàng vậy. Sau này, Ôn Uyển mới biết
được đó là tuyến lệ của thân thể này, đặc biệt nhiều.

Sau này biết nàng là mẹ ruột, Ôn Uyển đặc biệt dính nữ nhân này. Hận không
được một ngày hai mươi bốn giờ sống ở bên cạnh nữ nhân này. Buổi tối ngủ cũng
muốn cùng nàng cùng nhau ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3