Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 10

Chương 10: Làm Công Việc Lặt Vặt

Mười ngày sau, Ôn Uyển đã bị Kiều đại nương thu nhận. Sau khi tin tức
truyền đi, mấy tiểu cô nương bắt đầu nhìn nàng không vừa mắt, những người khác
thấy vậy thì có chút hả hê.

Nói là phòng thêu, nhưng thật ra là hai phòng nhập thành một viện. Phòng
thứ nhất làm y phục cho ma ma; phòng thứ hai một nửa là cất chứa vải vóc, phần
lớn những nguyên liệu vải là dùng may xiêm y cho chủ tử trong phủ đệ. Trong đó
có hai phòng đối diện nhau, là dành cho hai Tú nương xuất sắc nhất trong phủ
đệ, đặc biệt chỉ may xiêm y cho lão gia cùng phu nhân. Một họ Hà, Ôn Uyển đã
gặp mặt, còn lại họ Kiều. Sau khi thả ra tin tức nói hai người muốn nhận đồ đệ,
thì nhiều học đồ đều ở cố gắng tranh thủ. Đối với việc Ôn Uyển đột nhiên chặn
ngang một cước, mấy nha hoàn đối với nàng đều không có sắc mặt tốt.

Cùng mọi người trao đổi được với nhau, thì đã có người phân phó Ôn Uyển làm
việc. Đơn giản chính là quét dọn, sửa sang lại mọi thứ... Rất nhiều chuyện vặt.
Mấy cái người chờ được chọn, đều rất căm ghét Ôn Uyển. Thường xuyên làm rối
tung mọi thứ để nàng làm. Dĩ nhiên, họ cũng là tiểu cô nương bảy tám tuổi, tâm
tư cũng không quá độc ác. Chỉ là làm khó Ôn Uyển một chút thôi. Ôn Uyển mỗi lần
đều cúi đầu, chịu đựng khiển trách.

Không qua mấy ngày, mọi người trong phòng thêu đều nói, Đào Hoa mới tới là
một đứa trẻ đáng thương, lại hèn yếu. Bị khiển trách hai câu, liền sợ hãi rụt
rè, bị làm cho sợ đến phát run.

Đối với người khác nói cái gì, Ôn Uyển không có để ý. Nàng nghĩ, chỉ cần
nàng đem tất cả mọi chuyện làm xong, những người đó muốn lần nữa gây khó khăn
cũng không có chỗ gây khó khăn.

Nghĩ như vậy, thì cũng hành động như vậy. Mỗi ngày dậy sớm, luôn là người
thứ nhất chạy tới phòng thêu. Chờ Tú nương tới, Ôn Uyển đã đem sân quét dọn
được sạch sẽ, đem phòng thêu thu dọn thật chỉnh tề. Tú nương bảo nàng làm
chuyện gì thì làm chuyện đó. Ôn Uyển đàng hoàng, biết điều nghe lời, cộng thêm
lại là câm. Phần lớn mọi người vẫn thương hại và đồng tình trẻ con không chỗ
nương tựa này.

Lúc trước Ôn Uyển chỉ được phân làm một phòng, không đến hai ngày, đã đem
nàng phân làm thêm phòng thứ hai trong viện. Nguyên nhân chính là Ôn Uyển rất
chịu khó.

Dĩ nhiên, chỉ có điểm không tốt, là Ôn Uyển luôn cúi đầu, vô cùng nhát gan,
có người lớn tiếng nói, sẽ đem nàng làm cho sợ đến run run, Tú nương thường
xuyên trêu cợt nàng.

Ôn Uyển nói không nhiều lắm, nhưng làm việc rất tận tâm. Những người đó
thích trêu cợt nàng, nhưng cũng không làm khó. Chỉ là vì trêu ghẹo chơi cho vui.
Không có mấy ngày, liền nói đó là một đứa bé rất ngoan.

Đây là sách lược của Ôn Uyển. Kể từ khi nàng biết nơi này là An Nhạc hầu
phủ, liền không muốn cho mình biểu hiện quá mức thông minh. Trẻ con không thông
minh, nhưng chịu khó, đoán chừng sẽ làm cho người yên tâm không ít. Bởi vì
người bình thường, cũng không thích có người so với mình thông minh hơn. Đặc
biệt là người co đầu rút cổ ở trong nhà, là phụ nhân mỗi ngày cũng chỉ ở trong
nhà trải qua ngày ngắn ngày dài. Lại càng không thích là người quá thông minh.

"Hà gia nương tử, Đào Hoa rất tốt. Nếu không, ngươi thu nhận nàng đi.
Cũng đừng để cho Kiều nương tử đem đứa trẻ này thu nhận, đứa bé này vốn đã đáng
thương. Nếu còn khổ một lần nữa, thì quá đáng thương rồi." một Tú nương
nhìn Ôn Uyển lại đang quét dọn sân, nhẹ nói.

"Ta cũng nghĩ vậy a, đứa bé này quả là biết điều nghe lời. Nhưng là
chuyện này, phải được quản sự đồng ý nha, ta muốn cũng vô dụng. Quản sự là thân
thích của Kiều đại nương, Kiều đại nương lại đứng đầu phòng thêu... phu nhân
thích nhất Kiều đại nương thêu. Khẳng định sẽ thỏa mãn nàng trước, mới có thể
đến phiên ta" Hà nương tử kia lắc đầu. Tú nương kia cũng rất đồng tình
nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển biết là Kiều Tú nương, rất ghét việc mình chịu khó làm việc như vậy.
Ôn Uyển ở nơi này trong mười ngày, đại khái cũng biết tình cảnh trong phòng
thêu.

Phòng thêu hai vị Tú nương lợi hại nhất chính là Kiều Tú nương cùng Hà Tú
nương. Kiều Tú nương có một tay thêu tốt, nhưng đánh tiếc là thái độ rất kém,
làm việc cũng rất cay nghiệt tham lam. Trên căn bản cùng người ở phòng thêu
không hợp, nhưng nàng là thân thích của quản sự ma ma phòng thêu, người khác
cũng không làm gì được được nàng.

Nhưng Ôn Uyển vẫn không hiểu được, chọn học đồ không phải nên chọn lựa
người có tư chất sao, làm sao lại chọn mình. Mặc dù Kiều Tú nương nhìn không
tốt chút nào, nhưng thủ nghệ kia cũng là thật.

Sau lại trải qua một loạt thực tế Ôn Uyển mới biết được, cái gì học đồ,
cũng là gạt người. Các nàng muốn tìm chính xác là người giúp đỡ làm việc lặt
vặt, cũng như bên cạnh minh tinh ở hiện đại cũng có một loại phụ tá làm chân
chạy bưng trà đưa nước. Tuy nói là học đồ, thật ra thì cũng chính là nha hoàn
bình thường. Hơn nữa, giống như Kiều Tú nương vậy, cũng sẽ không đem thủ nghệ
chân chính truyền cho người khác. Muốn truyền cũng truyền cho nữ nhi của chính
nàng.

Ôn Uyển chủ yếu là giúp đỡ chuẩn bị sợi tơ, xe chỉ luồn kim, cắt vải vóc,
làm trợ thủ.

"Ta chưa từng thấy ai đần như ngươi vậy, mấy cây kim cầm cũng không
tốt." Kiều Tú nương nhìn Ôn Uyển học xe chỉ luồn kim, bị kim đâm vào tay
nàng, thì mất hứng mắng.

"Kiều gia nương tử, cô bé đã cố gắng học như vậy. Kiên nhẫn dạy là
được." Hà gia nương tử nhìn thấy, rất không đành lòng. Khuyên một câu.

"Ta dạy nha hoàn của mình, cần gì ngươi xía miệng vào?" Kiều Tú
nương đặc biệt tức giận. Nhưng Hà gia nương tử có thủ nghệ tốt nhất trong phòng
may vá, mặc dù nàng là thân thích của quản sự nương tử, nhưng cũng không làm gì
được Hà gia nương tử.

Nhìn Ôn Uyển ở một bên cẩn thận nghe dạy, trong lòng rất tức giận, đưa tay
nhéo một cái. Rất nhanh, trên cánh tay trắng nõn liền bị một vết bầm lớn. Ôn
Uyển cúi đầu, nhịn. Đáng hận, nữ nhân này, quá mức hẹp hòi. Chịu đựng như thế,
không biết nhịn đến ngày tháng năm nào.

"Bốp..." Một cái tát đánh tới, gương mặt Ôn Uyển tràn đầy dấu tay.

"Mắt ngươi mù hay sao, ta nói là ngươi lấy chỉ bạc xỏ, ngươi cầm chỉ
vàng xỏ cho ta làm cái gì. Sớm biết ngươi là nha hoàn ngu xuẩn như vậy, thì đã
không cần ngươi." Kiều Tú nương một cái tát đánh xuống xong, còn mắng
trong miệng.

Ôn Uyển cúi đầu, trong lòng rất căm phẫn. Rõ ràng là bảo mình cầm xỏ chỉ
vàng, lúc này lại nói là cầm chỉ bạc xỏ, bệnh thần kinh. Đời trước còn không có
bị người khác tát qua, không có bị người ta ngược đãi qua, hiện tại toàn bộ đều
bị.

Nhưng Ôn Uyển biết rất rõ ràng, lúc này chỉ đành phải chịu đựng. Kiều Tú
nương vì nhìn trúng mình nên mới mua vào, ở chỗ này mình là một đứa trẻ đáng
thương không chỗ nương tựa, sẽ không có ai thay mình ra mặt. Những Tú nương
này mặc dù đồng tình mình, nhưng họ sẽ không vì một cái nha hoàn nho nhỏ mà ra
mặt. Nếu như mình phản kháng, chờ đợi chờ mình không biết là cảnh ngộ gì hoặc
chỉ là con đường chết.

Cho nên, Ôn Uyển mặc dù bị đánh một cái tát, trên mặt rát đau, run rẩy nhiều
cái, nhưng vẫn rất cung kính cúi đầu. Không có bất kỳ oán hận, chẳng qua là cúi
đầu. Kiều Tú nương nhìn Ôn Uyển đàng hoàng đứng ở đó, mắng mấy câu rồi cũng bỏ
qua.

Sau khi Ôn Uyển bị đánh, trở lại trong phòng ngủ. Cũng không có thuốc, trên
người cũng không còn tiền mua thuốc. Chỉ đành phải đi nấu nước sôi, dùng khăn
lông nóng ướt, thoa ở trên mặt. Hi vọng ngày mai sẽ không sưng. Khụ, cuộc sống
thật không dễ dàng, trải qua ngày thế này, cũng quá khó khăn. Đời trước cũng
không bị người ta đụng một đầu ngón tay.

"Cho ngươi." Liên Tử đi vào, nhìn cái bộ dáng này của Ôn Uyển,
lòng có không đành lòng. Cho một ít thuốc mỡ, liền đi ra ngoài. Ôn Uyển rất cảm
kích nhìn nàng, đem phần ân nghĩa này nhớ ở trong lòng.

“Lĩnh tiền tháng rồi, đi, lĩnh tiền tháng đi. Đào Hoa, lĩnh tiền tháng đi."
Kiều gia nương tử kêu Ôn Uyển, mang theo Ôn Uyển đi quản sự nương tử nơi đó. Ôn
Uyển bởi vì chỉ làm hơn nửa tháng, cho nên chỉ lấy một trăm năm mươi đồng tiền
lớn, Ôn Uyển có chút ngạc nhiên. Sau nghe được những người đó nghị luận, theo
lời của bọn hắn Ôn Uyển tự suy đoán, căn cứ vào hiểu biết của mình, đại khái
một lượng bạc chính là năm trăm đồng tiền lớn, một đồng tiền lớn có thể mua hai
bánh bao. Ôn Uyển mình suy nghĩ, tiền tháng của nàng là ba trăm đồng tiền lớn,
coi như có cuộc sống không tệ. Chẳng qua là không nghĩ tới cung cấp ăn cung cấp
ở, còn có được cầm tiền tháng, thật tốt.

Ngày hôm đó, Kiều Tú nương đối với nàng lại càng không đánh thì mắng. Trong
ngày thường nhiều nhất kiếm chuyện một hai lần, hôm nay, tìm chuyện để mắng đến
bốn năm lần. Ôn Uyển nghĩ tới những Tú nương kia nói Kiều Tú nương là một người
tham lam cay nghiệt, đoán chừng là muốn một ít trong trăm năm mươi đồng tiền
lớn của mình. Chờ lúc buổi trưa dùng cơm, Ôn Uyển biết điều đem tiền cho nàng,
dâng lên một trăm hai mươi tiền, còn mình chỉ giữ ba mươi đồng tiền để dùng.

"Tốt, ta đây sẽ giữ dùm cho ngươi." Kiều Tú nương nhìn thấy đáy
lòng liền vui vẻ, nhận tiền, nhưng vẫn vô cùng uyển chuyển nói.

Buổi tối, lúc mấy nha hoàn đi ngủ, họ cũng không nằm ngủ. San Hô hăng hái
cao cao hứng nói "Hổ Phách, hôm nay lĩnh năm trăm tiền. Ta muốn để cho
người gác cổng mua cho ta chút phấn, còn ngươi, muốn mua cái gì, ta bảo bọn họ
mua giúp luôn."

"Không cần, phấn bột nước của ta còn không có dùng xong." Hổ
Phách rất lạnh lùng nói.

"A, vậy còn ngươi Liên Tử?" Xoay đầu lại cố vấn cho Liên Tử, Liên
Tử cũng lắc đầu giống nhau. San Hô nói thầm một câu, nữ nhân keo kiệt.

"Liên Tử tỷ tỷ, nghe nói ngươi đã đính hôn. Tiết kiệm tiền như vậy, là
mua đồ cưới sao?" Hổ Phách cảm thấy rất hứng thú hỏi. Ánh mắt thì lại châm
biếm. Liên Tử cổ họng cũng không thốt một tiếng, cúi đầu không nói chuyện.

"Không thú vị." Quay người không đề cập tới chuyện này.

Ôn Uyển bí mật nghe được San Hô nói thầm, nói Hổ Phách sau này nhất định có
thể lên làm di nương. Bởi vì Hổ Phách đẹp nhất. Lúc này phải cố gắng nịnh bợ,
sau này có thể tìm được một trợ lực.

Ôn Uyển ở chỗ này ngây người hơn nửa tháng, biết di nương chính là tiểu lão
bà. Tiểu lão bà cũng không thể so sánh với tiểu lão bà hiện đại, ở hiện đại tiểu
lão bà có quyền lực trong tay. Còn nơi này tiểu lão bà một khi làm sai, chủ mẫu
lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi. So sánh với vận mệnh nô bộc không khác
mấy. Mà theo thông tin mình biết, Hổ Phách kia cũng là mua vào đây, ở trong phủ
căn bản cũng không có nền tảng. Người như vậy, gây khó dễ tốt nhất. Đợi chờ
nàng, còn không biết là vận mệnh gì. Làm sao lại cần làm di nương như vậy.

"Hừ, kênh cái gì kênh. Còn không có bị Gia coi trọng đâu! Đức hạnh
gì?" San Hô hướng về phía bóng lưng Hổ Phách, nhổ một bãi nước miếng trên
mặt đất, tiếp theo lôi kéo Liên Tử ở đây chải đầu.

Ôn Uyển thì đàng hoàng ở bên kia xếp chăn cho bọn họ. Dù sao đã tạo ra quy
định, Ôn Uyển đầu tiên là phải bao hết cái chăn, xiêm y, của San Hô cùng Hổ
Phách. Liên Tử hoàn hảo, chuyện của mình thì mình làm. Ôn Uyển đối với việc
này, cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Thậm chí một chút bất mãn cũng không tỏ
vẻ.

Thái độ Liên Tử đối với Ôn Uyển rất khách khí. Hổ Phách cho là chuyện vặt
thì Ôn Uyển phải làm. Chỉ có San Hô, San Hô ở trước mặt Ôn Uyển, luôn là không
quan tâm, tự cho mình ưu việt. Cho nên thái độ đối với Ôn Uyển cực kỳ ác liệt.
Đem Ôn Uyển làm thành tiểu nha hoàn bên người nàng, thường xuyên sai sử Ôn Uyển
làm này làm kia. Ôn Uyển cũng chưa từng có phản kháng

"Đúng là trời sinh làm nô tài, vậy mà phải ở cùng một chỗ. Cũng thiệt
là, ta đã cùng Quyên tỷ tỷ nói nhiều lần, đem nha đầu này bắt đi. Cùng quản sự
ma ma nói rồi, cũng nói là nhanh nhanh, nhưng rốt cuộc lúc nào thì đem nô tài
này bắt đi a!" San Hô thường xuyên khinh bỉ Ôn Uyển, rất khinh thường mà
mắng Ôn Uyển.

Nàng cảm giác, cảm thấy Ôn Uyển ở cùng một chỗ với nàng, là hạ thấp thân
phận của nàng.

Ôn Uyển nghe, luôn đàng hoàng cúi đầu, nên làm cái gì thì làm cái đó. Người
khác cũng nhìn không thấy sự châm chọc trong mắt nàng. Mình cũng là nô tài, còn
nói ta giống nô tài. Lại dám nói ta là mệnh nô tài, bổn cô nương là mệnh phú
quý trời sanh, chẳng qua là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu biết ông ngoại
ta là hoàng đế, đoán chừng chỉ một câu này thôi để lấy mạng của ngươi. Nhịn a,
ai bảo mình bây giờ luân lạc tới tình trạng này đây!

Có Ôn Uyển hiếu kính, Kiều Tú nương đối với Ôn Uyển mới coi là có chút sắc
mặt tốt, sau này mặc dù cũng mắng, nhưng nhất định sẽ không động thủ đánh.

Ngày hôm đó Ôn Uyển nhìn Kiều Tú nương hoàn thành thêu phẩm, nhìn hoa văn
chính phản hai mặt khác biệt, chính diện là cành sen quấn quan, mặt trái là trẻ
nít nghịch nước, hai mặt sen ngay cả đầu chỉ cũng không có. Ôn Uyển trừng thật
to đôi mắt hạnh, hai tay thổi nâng, cẩn thận nhìn. Thêu phẩm tinh mỹ như vậy,
còn không có bất kỳ tỳ vết nào, thấy vậy Ôn Uyển ánh mắt sáng lên. Nếu ở hiện
đại, là đã kỹ thuật tuyệt tích a. Nếu có thể đem kỹ thuật này mang về hiện đại,
chỉ dựa vào bán thêu phẩm này, nàng nhất định có thể trở thành thương nhân có
nhất trên thế giới giàu.

"Xem bộ dạng ngốc của người, nhìn đến mắt mờ luôn." Kiều Tú nương
nhìn bộ dạng si mê của Ôn Uyển, ngược lại còn nhìn mình sùng bái. Trong lòng
đặc biệt đắc ý, khó được khi hướng về phía Ôn Uyển lộ ra nở nụ cười. Ôn Uyển
nghe thấy đầu cũng choáng váng.

Không chỉ có bình phong xinh đẹp, ngay cả kháng bình nho nhỏ cũng thêu đến
đẹp lạ đẹp lùng. Ôn Uyển chính là thấy được nhiều, nhưng mỗi một lần vẫn than
thở.

Ôn Uyển đối với việc bọn họ thêu hoa văn xinh đẹp, cảm thấy rất có hứng thú.
Nên học rất tận tâm, dựa vào dọc theo vạch phấn cắt của vải vóc, nhìn coi, cẩn
thận cắt một hồi, cắt được rất không tệ, không có lệch lạc gì. Nhưng lúc đến
phiên nàng may, đều đâm đến đầu ngón tay chảy máu, nhưng cũng không có may ra
mấy châm tốt. Lại bị Kiều Tú nương mắng.

Dần dần, Ôn Uyển biết. Kiều Tú nương am hiểu chính là kinh thêu, Hà Tú
nương thì lại chuyên thêu lụa tô hàng. Kinh thêu lại dùng cho cung đình.

"Kinh thêu" Lấy chất liệu gỗ đắt tiền mà nổi tiếng, thông thường
tuyển chọn tơ lụa tốt nhất làm sợi, mà chỉ thêu trừ lấy tàm ti chế thành chỉ
thêu ra, còn lấy hoàng kim, bạc trắng, làm thành kim, làm thành một lượng lớn
chỉ bạc sử dụng cho thêu phẩm. Thủ pháp kia trước tiên dùng chỉ vàng chỉ bạc
tạo thành hoa văn, sau đó dùng chỉ màu tốt cố định trên mặt vải dệt, loại này
dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu ra long, phượng, mà bức thêu này gọi là “Bàn Kim” ở
trong các tác phẩm thêu của Trung Quốc nó là độc nhất vô nhị.

Đây cũng là tại sao Ôn Uyển luôn là nhìn phòng thêu, không phải là chỉ
vàng, chính là chỉ bạc. Mà Kiều Tú nương làm được thêu phẩm, đại khái cũng là
mang đến trong hoàng cung. Nếu không tất cả đều là lễ vật tặng cho người từ Hầu
tước trở lên. Kiều Tú nương mặc dù là người chẳng ra gì, nhưng là một tay thêu
nghệ thuật, đáng khen ngợi. Cho nên nàng ở phủ đệ rất được hoan nghênh.

Ôn Uyển cũng muốn học, nhưng mà Kiều Tú nương từ đầu đến cuối cũng không
dạy nàng. Chỉ cho nàng ở bên cạnh làm việc lặt vặt. Ôn Uyển nghĩ tới, có lẽ là
do thời gian ngắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3