Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 00 + 01
Tiết tử
“Ôn Uyển, thật xin lỗi, xin
đừng trách mình” người bạn tốt nhất Lưu – Thiến áy náy nói.
“Đáng giá không?” chăm chú
nhìn người phụ nữ trước mắt, vì một người đàn ông từ bỏ tình bạn thân thiết gắn
bó hai mươi năm. Hai mươi năm đấy. Đời người có thể có bao nhiêu lần hai mươi
năm. Tình cảm gắn bó từ ấu thơ đến giờ cũng không thắng được lời ngon tiếng
ngọt của một người đàn ông.
“Đáng giá, vì hắn, đáng giá”.
Lời nói kiên định, không một chút do dự.
Ôn Uyển nhắm hai mắt lại, bất
đắc dĩ cười nói: “Nếu đáng giá thì thật tốt, chỉ cần không hối hận là tốt rồi.”
"Mình xin lỗi" Lưu
Thiến nói xong thì bước ra ngoài.
“Chúc cậu hạnh phúc” lúc cô
ta rời đi Ôn Uyển đưa ra lời chúc phúc cuối cùng của mình.
Tiền bạc, quyền lực, tình
yêu, quả nhiên là có sức mê hoặc lòng người. Là con gái thứ ba của gia tộc họ
Ôn, được thừa kế tài sản hàng tỉ đồng, mình thật không thèm để ý. Với mình tiền
bạc cùng với những thứ kia chẳng thể nào sánh bằng tình bạn thân thiết gắn bó
hai mươi năm. Nhưng vì một người đàn ông, người bạn tốt nhất đã đem mình bán
sạch.
Lừa gạt mình kí hợp đồng
chuyển nhượng cổ phần, trừ cô ấy còn ai có thể làm được chứ. Người bạn gắn bó
hai mươi năm, trong hai mươi năm đó hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, tình như chị
em, người bạn ấy còn có thể phản bội mình. Người bạn trai gắn bó năm năm cùng
nhau thề non hẹn biển, vì tiền còn có thể cùng một người phụ nữ khác kết hôn.
Hai người thân thiết nhất cùng nhau phản bội mình. Trên đời này còn có thể tin
tưởng vào điều gì đây!?
Ôn Uyển thu thập đồ xong nhìn
lại căn phòng mình đã làm việc bốn năm, khẽ mỉm cười xoay người rời đi. Ngày
đó, rất nhiều người nhìn cô rời đi, sau đó không thấy cô trở lại.
Ngồi đợi trong ga tầu hỏa, Ôn
Uyển mang theo tâm trạng thất vọng chán nản. Lưu Thiến, cậu đã quá nóng vội rồi.
Nếu như cậu có thể chậm một chút, thì tất cả cuối cùng đều là của cậu. Mình sắp
chết, nhiều nhất cũng chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi. Kể từ khi cha mẹ qua
đời, cậu chính là người thân nhất của mình. Không thể ngờ được vì một người đàn
ông cậu có thể làm một việc ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Thôi dù sao sống đã không
cần, thì cuối cùng chết cũng không thể mang theo, hi vọng cậu có thể hạnh phúc.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà nghĩ như thế.
“Cầu xin mọi người hãy cứu
con trai của tôi. Cầu xin mọi người hãy cứu con trai của tôi.” Một người mẹ quỳ
trên mặt đất hướng về phía người đi đường cầu khẩn. Con trai bà đang mắc bệnh
hiểm nghèo, cần phải có rất nhiều tiền để chữa trị.
Nhìn người mẹ đang thống khổ
cầu xin, Ôn Uyển cảm thấy không phải là giả dối. Kể từ khi Ôn Uyển biết được
mình bị mắc bệnh nan y, cô cảm thấy tính mạng con người thật mỏng manh, nhìn
người mẹ kia cô thấy không đành lòng. Viết địa chỉ lên phong bì rồi đưa cho
người phụ nữ, để bà đi tìm một người có lẽ, có thể cứu được con bà.
Người mẹ xem địa chỉ nghi
hoặc nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển mỉm cười nói: “Cứ đi đi. Nơi đó có thể chữa trị tốt
lắm đấy!” Người mẹ hướng về phía cô dập đầu lạy ba cái sau đó chạy nhanh đi.
Ôn Uyển lại một lần nữa ngồi
xuống, liếc nhìn tờ báo, thấy rất nhiều người cần giúp đỡ, suy nghĩ đột nhiên
thay đổi. Cô quyết định, viết một hàng chữ, đặt vào túi văn kiện dầy rồi vội vã
bước ra ngoài, thầm nói: “Lưu Thiến, rất nhiều người cần số tiền này hơn cậu”.
Sau đó bước lên tàu.
“Đùng” một tiếng nổ lớn, cả
đoàn tầu lật khỏi đường ray.
Trước khi hôn mê Ôn Uyển
nghĩ: “Tỷ lệ tàu hỏa gặp tai nạn còn chưa tới 1 %, vậy mà mình cũng gặp phải.
Nửa năm cuối cùng của cuộc đời cũng không cho mình sống nốt, ông trời, ông thật
ghét tôi như vậy sao?”
Mấy ngày sau trong khuôn viên
nghĩa trang trước một ngôi mộ mới tụ tập rất nhiều người đến đưa tang lễ. Nhìn
ảnh Ôn Uyển đang cười rạng rỡ trên bia mộ, mấy người trẻ tuổi len lén lau nước
mắt. Còn có một người con trai, khuôn mặt tương tự như Ôn Uyển thần sắc đau
thương.
Năm nay, Ôn Uyển hai mươi bốn
tuổi. Ba tuổi bị lạc, sáu tuổi được tìm về, đang trên đường về thì gặp tai nạn
giao thông, cha mẹ cùng nhau qua đời, cô được mẹ che trong lồng ngực nên mới
tránh được kiếp nạn. Những người sống bên cạnh cô nói sau khi trở về Ôn Uyển ít
nói, đối nhân xử thế rất đỗi thấu tình đạt lí, không tranh giành với ai.
“Hôm nay, trong lễ an táng Ôn
Uyển tiểu thư tất cả thân bằng cố hữu của cô đều ở đây. Mượn lần này, Tôi tuyên
bố một chuyện. Theo di chúc Ôn Uyển tiểu thư lập trước khi qua đời cô đã dùng
toàn bộ tài sản thành lập quỹ từ thiện, quỹ này do Ôn Quân tiên sinh thay cô
quản lí. Tại đây, thay mặt những người sẽ được giúp đỡ tôi xin cảm ơn tấm lòng
nhân hậu của Ôn tiểu thư.” Luật sư cảm động nói.
“Không, không thể nào. Tài
sản Ôn Uyển đều để lại cho tôi, không thể nào thành lập quỹ từ thiện gì đó, ông
nói lung tung, nói liên thiên gì đó.” Lưu Thiến ngơ ngác, trước đó Ôn Uyển đã
lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho mình. Tại sao hiện tại lại thành ra thế
này?
“Sáng nay, tôi nhận được văn
kiện giấy tờ là di chúc của Ôn Uyển tiểu thư lập trước khi gặp nạn. Trong di
chúc cô nói dành tất cả tài sản để thành lập quỹ từ thiện. Theo pháp luật, di
chúc cuối cùng được lập là di chúc có hiệu lực thi hành, tất cả các di chúc
được lập trước đó đều không có giá trị pháp lí. Ngoài ra, trong một phần khác
của di chúc cô ấy có nói đến việc bị lừa gạt kí tên trên một hợp đồng chuyển
nhượng cổ phần, khi đó cô ấy đã khéo léo dấu đi một điều khoản cho nên hợp đồng
chuyển nhượng đó không có giá trị. Trong di chúc tôi cũng tìm được một phần nói
cô một lần nữa kí tên trên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cổ phần này chuyển
cho Ôn Quân tiên sinh.” Nói tới đây ông luật sư hướng tầm mắt bi thương nhìn về
phía người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông nhìn lại vị luật sư có chút ngỡ
ngàng không tin được.
“Tuy nhiên, trong di chúc của
Ôn Uyển tiểu thư còn nói, trong vòng mười năm Ôn tiên sinh phải chuyển số tiền
tương đương với số cổ phần đã nhận vào trong quỹ Ôn Uyển. Còn có, ông có thể
lấy khẩn cấp một số tiền từ tài sản của Ôn Uyển tiểu thư hẳn là có thể giúp ông
vượt qua khó khăn lần này. Chờ sau giai đoạn khó khăn này, ông phải trả toàn bộ
số tiền và tất nhiên kèm theo đó là lợi tức vào trong quỹ” Luật sư bình tĩnh
nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
“Em ba, cám ơn em” Người đàn
ông mắt ngấn lệ hướng về phía ngôi mộ bi thương nói. Không nghĩ tới, vào lúc
khẩn cấp quan trọng này, lại là em họ mà mọi người bạc đãi ra tay giúp đỡ.
“Không, không thể nào, không
thể nào” Lưu Thiến kêu lên, mắt nhìn vô định xung quanh, vẻ mặt không thể nào
tin được. Nói như vậy cô ta không chiếm được gì cả. Người đàn ông đứng bên cạnh
không một chút trần chừ bỏ mặc cô ta một mình rời đi.
Trong nghĩa địa đến cuối cùng
chỉ còn lại cây cối và tiếng côn trùng kêu âm ỉ.
Sau khi tiếp nhận tài sản của
Ôn Uyển, Ôn quân kinh ngạc: Tại sao lại có thể có nhiều tiền như vậy? Người em
bình thản như nước này lại là người giàu có nhất trong số các anh chị em. Mặc
dù kinh ngạc nhưng điều vui mừng lớn hơn là nhờ có khoản tiền lớn này mà Ôn thị
có thể vượt qua của ải khó khăn này. Điều ngạc nhiên nhất là, Ôn Uyển còn để
lại ba bản thiết kế hết sức hoàn mĩ. Nếu như sử dụng sẽ mang lại lợi nhuận rất
lớn. Ôn Quân đến giờ mới biết, Ôn Uyển là một người rất tài năng. Cha của họ đã
biết rõ điều này nên mới cho cô là người nối nghiệp, nhưng vì người trong nhà
phản đối nên không thành. Bây giờ mới biết thì tất cả đều đã muộn.
Ôn Quân không nghĩ đến có sự
trợ giúp của Ôn Uyển, kiếp nạn của Ôn gia đã thuận lợi vượt qua. Tin tức truyền
ra, nhanh chóng ổn định lập trường của mọi người. Người em trai vốn tính đem cổ
phần của mình bán ra thị trường cũng thay đổi quyết định sát cánh bên anh. Kế
hoạch liên kết với người ngoài của Chú hai nhằm thôn tính Ôn thị đã bị chết non.
Nhìn bức ảnh trang nghiêm của
cha, người đàn ông mắt lệ quang nhẹ nhàng nói: “Cha, người đã đúng rồi, người
một nhà, thì cuối cùng vẫn là người một nhà.” Cuối cùng, hắn không trừng phạt
bất kỳ kẻ phản bội nào. Ngược lại, chính bọn họ tự động rời khỏi xí nghiệp của
Ôn gia.
Mấy tháng sau, có một người
phụ nữ mang theo một bé trai hướng về phía mộ cô gái vái thật sâu cảm kích cúi
đầu nói: “Cám ơn cô đã cứu sống con trai tôi” Trong bức ảnh gắn trên ngôi mộ Ôn
Uyển vẫn cười.
Một năm sau khi thành lập,
quỹ Ôn Uyển đã trợ giúp cho rất nhiều, rất nhiều người và còn kéo dài đến sau
này…
Chương 01: Trọng sinh
Đại Tề mùa đông năm thứ ba
mươi lăm, đặc biệt lạnh. Phía ngoài bông tuyết tung bay tự nhiên, những người
trong nhà phú quý đều trốn ở trong phòng, không muốn đi ra ngoài. Nhưng nhà
nghèo khó thì lo lắng, vì không biết có thể chịu đựng qua cái rét lạnh của mùa
đông này hay không?
Trong tiểu viện của một nhà
nông, có một lão nhân đang bận rộn trong phòng bếp. Một bên thổi lửa nấu cơm,
một bên vừa lau nước mắt. Vẻ mặt đau thương không dứt.
Ôn Uyển nặng nề mở mắt, muốn
cử động, thì lại phát hiện mình toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực
nào. Mờ mịt đánh giá xung quanh. Nóc phòng là đầu gỗ cùng mái ngói. Trong phòng
ánh sáng lờ mờ, nhưng tương đối rộng rãi, trừ cái giường mình ngủ ra, bên trong
nhà có một bộ ghế so sánh với ghế sa lon cao hơn một chút, vừa giống như giường
vừa giống như đồ chơi. Trong nhà còn có một cái bàn tròn, bày bốn cái băng ghế
ngồi xung quanh; trên cái bàn tròn có đặt bình trà cùng chén trà, bình trà và
chén trà đều đã bong tróc nước sơn. Cách giường hai mươi mấy bước có một cái bàn,
đoán chừng chính là bàn trang điểm, phía trên bày lược, sợi tơ vân vân, cái bàn
còn có một cái gương đồng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Thoạt nhìn không giống như
là nhà người có tiền, nhìn một cái liền biết.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Làm sao lại tới đây, mình
được người ta cứu sao? Có cái gì phải cứu, chết thì chết rồi, hiện tại không
chết, thì hơn nửa năm nữa cũng sẽ chết. Ôn Uyển cười khổ không dứt.
"Tiểu thư, người đã
tỉnh" một giọng nói ôn hòa vui mừng kêu lên, rồi một bóng người nhào đầu
về phía trước ôm lấy Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngẩng đầu cẩn thận
đánh giá, một lão nhân gia đại khái năm, sáu chục tuổi đang vén rèm mà vào. Đầu
tóc của lão nhân gia vấn cao cao, rồi dùng vải màu xám bao lấy. Mặc một bộ đồ áo
ngắn màu xám tro, phía dưới cũng là một cái quần màu xám tro, toàn thân cao
thấp, che phủ rất kín. Sắc mặt tang thương, lão nhân gia nhìn thấy Ôn Uyển mở
mắt, thì vui mừng nhảy ra ôm Ôn Uyển, khóc vô cùng thương tâm.
"May nhờ quý phi nương
nương, cùng công chúa ở trên trời linh thiên phù hộ; tiểu thư lần này đại nạn
không chết, nhất định sẽ có hậu phúc. Xem ta cao hứng, mà quên mất tiểu thư
đang đói bụng" Lão nhân gia khóc một hồi lâu, lau lau nước mắt, rồi ngại
ngùng nói. Xoay người đi ra ngoài, một lát sau liền bưng một cái chén gỗ đi
vào, sau khi ngồi xuống, Ôn Uyển nhìn món ăn trong chén thì ra là cháo. Chén
cháo kia, không phải chỉ là một loại món ăn, là trong mấy món ăn hỗn hợp mà
thành. Nhìn cũng biết là cho trẻ con nhà nghèo khổ ăn.
"Tiểu thư, ăn" Ôn
Uyển không thể động đậy, lão nhân gia hỏi cũng không còn hỏi, từng muỗng từng
muỗng đút tới. Ôn Uyển biết điều ăn, mặc dù mùi vị rất khó ăn, nhưng vẫn cố
nuốt xuống. Rất nhanh một chén cháo liền thấy đáy rồi, lão nhân gia thật cao
hứng, hơn nữa còn rất vui mừng, có thể ăn là tốt rồi. Vừa thu thập một phen
xong liền cầm chén đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng của
lão nhân gia kia. Rất tự nhiên mà nhìn kỹ mình một phen. Nhìn cánh tay bắp chân
nhỏ xíu này, mặc dù đang mặc một áo nhỏ kính màu xám tro nhưng vẫn thấy rõ, bất
giác nàng cười. Mình, đây là mượn thân sống lại. Tá Thi Hoàn Hồn thì Tá Thi
Hoàn Hồn, dù sao cái thế giới kia cũng đã không còn cái gì đáng để mình lưu
luyến nữa.
Kể từ khi cha mẹ vì tìm mình
mà bị tai nạn xe cộ, trở lại Ôn gia, những người đó luôn lấy ánh mắt khiển
trách nhìn mình. Đặc biệt là bà nội, nhìn thấy mình liền tức giận. Người trong
nhà, tất cả cũng không để ý tới mình. Mười hai tuổi đã bị đưa ra nước ngoài để
học, hai mươi tuổi trở về nước tiến vào Ôn gia làm việc. Cẩn trọng làm việc
trong bốn năm, cũng không có nhận được mấy câu khen ngợi. Bạn trai quen biết
nhau hơn năm năm thì ra là vì tiền, vì tương lai mà phản bội mình. Ở cô nhi
viện quen biết làm bạn nhau hơn hai mươi năm, Lưu Thiến cũng phản bội mình, nơi
đó, thật không có gì đáng giá mình lưu luyến.
Có thể còn sống, có thể ở một
thế giới xa lạ, gặp gỡ một bà lão từ ái thế này cũng là hạnh phúc. Mặc dù bà ấy
từ ái không phải cho mình. Nhưng mà, mình cũng rất may mắn. Linh hồn của đứa bé
này đã không còn, nhưng đối với người hậu thế mà nói, đứa bé này vẫn còn sống.
Đối với lão nhân gia kia mà nói, cũng là một chỗ dựa.
Ôn Uyển nằm nhàm chán, thời
điểm nàng nghiêng người liền phát hiện trên cổ rớt xuống một vật. Vừa sờ,
nguyên lai là một khối ngọc bội đeo ở trên cổ. Nhìn khối ngọc bội này, trong
suốt óng ánh, ánh sáng màu đều đều rực rỡ, gõ lên một cái, liền phát ra tiếng
vang thanh thúy. Ở mặt trước điêu khắc một con Phượng, phía sau thì viết hai
chữ. Ý niệm xuất hiện đầu tiên, Ôn Uyển đã biết thân thể này nhất định không
phú cũng quý. Có thể dùng Phượng khắc ra đồ trang sức, nhất định là nhà giàu
mới có. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ ở trong lòng.
Vì không muốn bị vạch trần,
Ôn Uyển quyết định giữ vững trầm mặc. Nào biết đâu rằng, lão nhân gia một chút
cũng không cần, rửa mặt, lau người, thay y phục, uy cơm, đem mình chiếu cố
không chê vào đâu. Để cho Ôn Uyển đặc biệt cảm động, cho dù ở hiện đại người
giúp việc kim bài, cũng không tận tâm như vậy.
Trời rất lạnh, Ôn Uyển núp ở
trong chăn. Lão nhân gia thỉnh thoảng hỏi Ôn Uyển có lạnh hay không, có đói
bụng không. Ôn Uyển cũng chỉ cười cười, không có đáp.
Thật ra thì, Ôn Uyển có chút
lạnh. Đời trước là người phương nam, nơi này, đoán chừng là Bắc Phương. Người
phương nam thường không thích ứng được khí trời ở Bắc Phương. Đã là mùa đông,
vì lạnh nên không muốn ra cửa. Cũng may Ôn Uyển là bệnh nhân, vẫn nằm ở trên
giường. Nhưng đắp chăn bông, cũng là vừa cũ vừa rách, phía trên tất cả đều là
mụn vá, mặc dù tương đối dày, nhưng ngủ hồi lâu cũng không làm sao ấm áp. Lạnh
đến run run.
"Hô, hô..." Phía
ngoài cuồng phong dữ dội gào lên. Cửa sổ giấy bị thổi, từng đợt gió lạnh điên
cuồng thổi vào. Ôn Uyển bị gió lạnh thấu xương đông lạnh tỉnh, đánh run run. Ma
ma cũng tỉnh. Run rẩy bò dậy, dùng giấy dán lại cửa sổ. Ôn Uyển nhìn một chút
xung quanh, thứ gì cũng không có, không dùng được những vật khác thay thế. Nghĩ
bò dậy hỗ trợ, cũng giúp không được.
Dán tốt rồi, trên mặt ma ma
có chút ít ửng đỏ. Nhìn bộ dạng Ôn Uyển lo lắng, thì rất vui mừng.
"Tỷ nhi, thật hiểu
chuyện" Lão nhân gia vuốt đầu Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển kể từ khi bệnh một
trận xong, so sánh với trước kia biết điều nghe lời hơn. Ôn Uyển chỉ chỉ chăn,
rất lạnh, ý là hai người cùng nhau ngủ. Nghĩ tới buổi tối đúng là lạnh, ma ma
lấy chăn, ôm Ôn Uyển cùng nhau ngủ. Tay chân của ma ma cũng lạnh như băng đá.
Ôn Uyển ôm thật chặt ma ma. Một hồi liền ngủ mất.
"Tỷ nhi, sau này phải
làm sao bây giờ a" ma ma nhìn Ôn Uyển ngủ say, thì cực kỳ khổ sở.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai,
Ôn Uyển mở mắt, đã nhìn thấy ma ma bưng tới một chén súp gừng, Ôn Uyển thật
biết điều mà uống súp gừng. Nếu là không uống, rất dễ dàng cảm mạo.
Ăn điểm tâm xong, Ôn Uyển nằm
ở trên giường, bà bà ở bên cạnh một châm một đường vá áo. Nhìn mảnh vải màu đỏ
sậm kia, màu sắc mặc dù khó coi, nhưng là mảnh vải cũng mới. Không chỉ có làm y
phục, còn làm giày làm vớ, đều là thủ công. Ôn Uyển nhìn cảm thấy rất mới lạ, ở
hiện đại quen mặc y phục làm từ máy, hiện giờ từ trong ra ngoài tất cả đều làm
thủ công, hơn nữa nhìn cái thủ nghệ kia cũng không thấp.
"Tỷ nhi muốn học, chờ
ngươi hết bệnh ma ma dạy ngươi" Bà bà thấy Ôn Uyển mang bộ dáng hứng thú
nhìn mình, thì trên gương mặt tang thương lộ ra một tia nụ cười. Ôn Uyển cũng
cười ngọt ngào.
Ở trên giường nằm hơn nửa
tháng, rốt cục có thể xuống giường. Lão nhân gia cho Ôn Uyển trang phục một
phen, vấn hai cái búi tóc, giống như sừng sơn dương, rất nhi đồng rất vui vẻ,
hai cái búi tóc dùng vải buột quanh. Hơn nữa thắt thành hai đuôi sam, dùng vải
ghim lên ở. Trên tay đeo hai vòng tay bằng bạc.
Rửa mặt xong, Ôn Uyển soi
gương đồng cẩn thận đánh giá, gương đồng kia mặc dù đồng cũng rớt chút ít,
nhưng lau đến khi rất sáng. Ôn Uyển từ trong gương nhìn, một Liễu Mi mắt hạnh,
cô bé có gương mặt tròn xanh xao. Nhìn lại thể cốt ốm yếu gầy gò, thật thiếu
dinh dưỡng nghiêm trọng. Ôn Uyển nhìn thân thể hiện tại của mình, âm thầm nhíu
mày, cái bộ dáng này không thể dùng được, thật vất vả mới có thể sống lại, cũng
không thể còn nhỏ đã chết yểu. Nhớ được cổ đại chữa bệnh rất lạc hậu, vạn nhất
bị một cảm mạo cũng muốn mất mạng.
Ngày hôm đó khí trời rất tốt, ma ma, nàng tự xưng là ma ma. Ma ma cận thận
từng chút vịn Ôn Uyển đi ra khỏi gian phòng. Ra khỏi gian phòng, thì thấy nơi
này là một cái viện nho nhỏ, mấy gian phòng thấp bé gắn bó một khối, giống như
là nhà cấp bốn ở Bắc Kinh. Trong viện có một cây to, Ôn Uyển nhìn, đó là cây
quả du. Đến mùa quả chín ăn rất thơm ngọt, đây là một lần du ngoạn, có hướng
dẫn du lịch mang theo ăn, nói là thực phẩm thiên nhiên tinh khiết, hiện đại đã
rất hiếm thấy. Nhớ được hướng dẫn du lịch còn nói, ở cổ đại chỉ có người nghèo khó
mới có thể trồng, chính vì nó có thể làm lương thực ăn lót dạ. Nhưng bởi vì là
mùa đông, nên cây trụi lủi, mà ở giữa sân có bàn đá, băng ghế đá, còn có một
chút dụng cụ nhà nông.
Ôn Uyển đứng dưới tàng cây, nhìn cây quả du. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây,
chiếu xạ lên trên người mình, trên mặt đất thì chiếu ra cái bóng loang lổ mơ hồ.
"Tỷ nhi, ngươi trước ở chỗ này ngồi. Ma ma đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi
" nói xong, liền đi vào trong một cái phòng. Ôn Uyển chờ ma ma tiến vào
một hồi lâu, thì nhìn thấy phía trên phòng có khói bay lên. Nàng có chút ngạc
nhiên liền đi vào.
Phòng bếp rất nhỏ, lò và thớt chiếm tuyệt đối. Ma ma đang đứng ở đó cắt lấy
một viên cải trắng. Ôn Uyển nhìn lò, thấy củi sắp cháy hết, liền ngồi xổm xuống
thêm củi.
"Tỷ nhi, những việc nặng sao ngươi có thể làm chứ. Tỷ nhi, ngươi đi ra
ngoài. Xong ngay đây, đợi lát nữa là có thể ăn cơm" Ma ma lo lắng đi tới,
muốn đem củi trong tay Ôn Uyển lấy đi, Ôn Uyển rất kiên định nắm củi, thẳng tắp
nhìn ma ma.
Một đôi tay của ma ma hiện đầy vết chai, ánh mắt cũng bởi vì thường xuyên
làm thêu sống mà nhìn không rõ lắm, thường xuyên không tự giác mà chảy nước mắt.
Ôn Uyển trải qua trong khoảng thời gian này mới biết, hiện tại ma ma chỉ có bốn
mươi lăm tuổi, nếu tính ra, số tuổi cũng không phải là rất lớn. Ở hiện đại, mới
chỉ là trung niên, nhưng khi nhìn thấy, lại giống như lão nhân đã sáu mươi tuổi.
Mà những điều này, cũng là bởi vì đứa trẻ này.
Mỗi ngày phải chiếu cố đứa bé bắt đầu cuộc sống hàng ngày, còn phải giặt
quần áo làm cơm. Thừa dịp ở không còn muốn làm thêu sống, lấy ra đi bán, lời ít
tiền làm trợ cấp xuống. Ôn Uyển từ lúc đi tới nơi này đã trên nửa tháng, cũng
không nhìn thấy một chút đồ ăn ngon. Có thể tưởng tượng cuộc sống trôi qua kham
khổ đến thế nào.
"Tỷ nhi, nghe lời" Ma ma dụ dỗ, Ôn Uyển kiên định không buông tay.
Nhìn bộ dáng Ôn Uyển quật cường, trong mắt ma ma tràn đầy chua xót.
"Vậy ngươi cẩn thận một chút, không nên thương tổn được tay mình"
đến cuối cùng, thỏa hiệp chỉ có thể là nàng. Thả củi vào lò, Ôn Uyển không nhìn
thấy dầu, đoán chừng chỉ có thể nấu nước sôi, nên đem toàn bộ cải trắng cho vào
nồi. Xào tốt lắm liền cầm cái xạng múc vào bát sứ, bưng đến trong phòng.
Lại từ trong góc phòng bếp, bới thêm một chén dưa leo chua nữa tới đây. Đây
chính là thức ăn của hai người. Lại dùng chén gỗ đựng hai chén cháo tới đây,
một người một chén. Ôn Uyển nhìn, biết là không có nhiều lương thực, chỉ có thể
trộn cùng thức ăn khác mà nấu ăn. Ôn Uyển thật không ghét bỏ, cái này mặc dù
khó ăn, nhưng là thực phẩm xanh tự nhiên. Nửa tháng này đã có thói quen, nên
từng ngụm từng ngụm mà ăn.
"Rắc" cắn trúng hạt sạn, Ôn Uyển đem hạt sạn phun ra, tiếp tục ăn,
phảng phất như không có chuyện gì giống nhau. Không đến một hồi, lại ăn phải
một hạt sạn, tiếp tục phun. Hộc hộc, Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới, lúc gà mái ăn
thóc có trộn theo đá nhỏ, làm như vậy rất tốt cho tiêu hóa của nó. Nhưng nghĩ
lại, người ăn nhiều dường như chẳng những không tiêu hóa tốt, ngược lại dễ dàng
bị sỏi mật.
Ma ma nhìn, muốn mở miệng, nhưng là không biết mình nên nói cái gì. Ánh mắt
đau xót, quay đầu, lau nước mắt. Tỷ nhi kể từ khi ở Quỷ Môn quan quay một vòng,
sau khi tỉnh lại, biết nhiều chuyện hơn. Không kén ăn, cơm ăn được cũng nhiều,
còn giúp mình làm việc.
"Tỷ nhi, ủy khuất ngươi" vuốt đầu Ôn Uyển, vừa khó chịu vừa đau
lòng. Ôn Uyển nhìn gương mặt từ ái bao dung của lão nhân đối diện, thật ra thì
trong lòng rất vui, cả đời này, cũng có một người tốt với mình! Bà bà rất
thương mình. Bà sẽ không rời xa mình chứ?
Nhưng mà, Ôn Uyển sợ bị nhìn thấu, kiên trì không nói lời nào. Sợ vừa nói
sẽ sai, rồi bị xem làm yêu quái mà đối đãi. Mà ma ma kia một chút cũng không
để ý, chỉ ở bên cạnh nhớ chuyện linh tinh.