Phi tử của ca ca - Chương 090 + 091 + 092

Chap 90

Trong hoàng cung Nam Trần quốc

Công chúa Nam Trần quốc Trần Nhất Nhu cầm một bức họa hé mở
ra xem lẩm bẩm.

“Hoàng huynh có phải nhìn lầm người rồi hay không! Cũng
không phải ta thấy tên hoàng đế kia chứ!”

“Hoàng huynh, ngươi đã trở về!”

Nhìn thấy Trần Nhất Kiếm trở lại hoàng cung, Trần Nhất Nhu
liền tiến tới gần.

“Hoàng huynh, ngươi cho ta bức tranh này, người trong bức
họa này có phải nhầm lẫn gì rồi không, hắn thật sự không phải là Hoàng đế Thiên
Long Hoàng triều, người đã cứu qua ta chứ! Hoàng huynh, ngươi dù sao cũng cố
nhớ lại xem, có phải ban đêm vào cung có chút khẩn trương nên có sự nhầm lẫn gì
ở đây hay không, cho nên, thấy không chuẩn xác hả?”

“Muội muội, từ lúc hoàng huynh ta trở về, ngươi cứ mỗi ngày
hỏi đi hỏi lại việc này, hoàng huynh như thế nào có thể nhìn lầm cơ chứ, cái
tên Hạng Ngạo Thiên kia mỗi ngày đều ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương
thường thường đến giờ tý, hắn nếu không phải là hoàng đế, sao lại có thể ở ngự
thư phòng ngồi như vậy trong thời gian dài hả?”

Hé mở ra bức tranh họa hình Hạng Ngạo Thiên, Trần Nhất Kiếm
quan sát chỉ chốc lát.

“Muội muội, đây là chuyện tốt, ngươi nghĩ xem, lần trước
chúng ta chủ động đưa ra ý liên nhân, nếu hoàng đế kia thật sự đáp ứng rồi, đêm
động phòng hoa chúc, khi đó ngươi mới phát hiện, hắn không phải là người ngươi
muốn gả, như vậy thật không có biện pháp gì nữa rồi!”

Trần Nhất Kiếm lên tiếng an ủi Trần Nhất Nhu: “Mặc dù, thiên
long hoàng triều không đồng ý việc liên nhân, khiến cho chúng ta thật mất mặt,
nhưng ít ra muội muội, hạnh phúc của ngươi không bị chôn vùi đi! Đây là chuyện
tốt!”

“Không được, hoàng huynh, ta nhất định phải tìm được người
cứu ta, ta nhất định phải gả cho hắn!”

Trần Nhất Nhu trong lòng hạ quyết tâm, “Ta phải gả cho hắn!
Hoàng huynh, chúng ta lại đi tìm hiểu xem có được hay không?”

“Lúc này đây, ta và ngươi cùng đi, ta nhận ra hắn, ta nhất
định có thể tìm ra hắn!” Trần Nhất Nhu làm nũng nói.

“Lớn như vậy rồi mà vẫn như một nữ hài tử, cũng không biết
xấu hổ, có nữ tử nào lại tự mình đi tìm vị hôn phu chứ?”

Trần Nhất Kiếm đối với muội muội ngang ngược giảo hoạt này
thật không có biện pháp, “Nếu để cho phụ hoàng biết được, còn không đem ngươi
nhốt lại!”

“Chuyện đó có cái gì phải thẹn thùng chứ, tự mình tìm, mới
thân thiết chứ!”

Trần Nhất Nhu cong cái miệng nhỏ nhắn lên, “Hoàng huynh, nếu
thật không phải tự mình tìm lấy, đều là do phụ hoàng an bài, hoàng huynh cảm
giác được hạnh phúc hay sao?”

“Ta...”

Bị muội muội mình phản kích lại một câu, Trần Nhất Kiếm á
khẩu không trả lời được.

“Hảo...”

Trần Nhất Kiếm cũng hạ quyết tâm, “Qua vài ngày, hoàng huynh
sẽ đi cùng với ngươi!”

Chính mình trong cung, oanh oanh yến yến một bầy, nhưng thật
đúng là không có một ai trong số đó làm cho mình động tâm.

Chính mình thật ra thích một nữ nhân, vừa thấy đã yêu, nhưng
nàng vốn là người ở Thiên Long Hoàng Triều, hay chỉ là một bá tánh bình dân.

Vốn định đem ý nghĩ của mình tâu rõ với phụ hoàng, nhưng
tiếc rằng lão nhân gia gần đây thân thể không tốt, chỉ sợ sau khi nghe được ý
nghĩ của hắn, long nhan lại nổi giận.

Như vậy nói, bệnh tình của phụ hoàng càng ngày càng chuyển
biến xấu.

Bất quá, vì hạnh phúc của muội muội, hắn cho dù có phải dốc
ngược cả Thiên Long Hoàng triều cũng phải làm một phen, vả lại hắn cũng có thể
đi gặp nữ nhân kia, người mà hắn nhớ thương, mong nhớ ngày đêm.

Một người không giống nữ nhân bình thường.

Nàng vậy mà cũng tự mình mở cửa hàng buôn bán, thật sự là khó
tin.

Hơn nữa, trong cửa hàng kia, nữ nhân lại có rất nhiều, nếu
không, lần nọ ngẫu nhiên gặp được nàng tắm rửa, bản thân hắn thật đúng là bị
đám nữ nhân kia làm cho hồ đồ, nữ giả nam trang lại còn ngang nhiên kiếm tiền!

Nói đi cũng phải nói lại, các nàng thật ra là nữ tử nhà ai?

Xem ra, phụ mẫu các nàng cũng rất khai minh, bằng không,
tuyệt đối không có khả năng để cho nữ hài tử ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Con đường trước mắt mình quả thật gập gềnh rất khó đi nha!
Trần Nhất Kiếm cười cười tự giễu cợt.

“Hoàng huynh, ngươi cười cái gì vậy? Sao sau khi từ Thiên
Long Hoàng Triều trở về, ngươi thường xuyên mất hồn mất vía vậy, có phải gặp
phải ý trung nhân rồi không?”

Trần Nhất Nhu đoán hỏi.

“Hoàng huynh nơi nào có cái gì ý trung nhân, còn không cũng
là vì chuyện của ngươi quan tâm?”

Trần Nhất Kiếm vội vàng chuyển hướng đề tài.

“Chúng ta lúc nào khởi hành?”

Trần Nhất Nhu có chút cấp bách không chịu được nữa

“Qua vài ngày đi, hoàng huynh trợ giúp phụ hoàng xử lý xong
quốc sự mới đi được!”

Trần Nhất Kiếm không thể tránh được đưa tay lên xoa xoa
trán.

… … … … … … …

Mùa đông nói đến là đến rồi.

Gió Tây Bắc vù vù thổi mạnh.

Trong trạch viện ở gian phòng phía đông, tình cảm ấm áp hòa
thuận vui vẻ.

Tiểu Hoa ra sức quạt lửa làm ấm giường, “Tỷ tỷ, Ngạo Mai tỷ
tỷ kia hôm nay sẽ đến sao?”

“Sẽ đến, nàng mỗi năm ngày đều đến một chuyến, ta phỏng
chừng, trước lúc mặt trời lặn nhất định nàng ta sẽ tới.”

Mai Tuyết Tình dựa vào chiếc gối mềm mại, hai mắt nhắm híp
lại.

Một tháng rồi, nàng cảm giác thân thể đã hoàn toàn khôi
phục, thế nhưng, Hạng Ngạo Thiên không cho nàng quay về kinh thành, sợ nàng sau
khi trở về lại đem sức lực đặt vào việc buôn bán của cửa hàng, không tốt cho
việc điều dưỡng của nàng.

Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở
lại chỗ này nghỉ ngơi.

Nhưng mà, nàng vẫn nhớ đến an nguy toàn gia Hứa Sơn ba
người, nói cái gì nàng cũng phải quay về một chuyến.

Bây giờ, chuyện nàng đau đầu nhất chính là làm thế nào cứu
được bọn họ ra. Tức có thể không làm thương tổn đến tánh mạng của bọn họ, lại
vừa có thể thể hiện được quyền uy của hình luật.

… … … … … … …

Tại kinh thành bên trong Vô Ưu bố trang.

Ngạo Mai căn dặn chu đáo hết thảy mọi việc, tay dắt con ngựa
muốn ra khỏi thành.

“Nhị chưởng quỹ, ta cũng theo ngài đi thôi, ta cũng muốn
thăm đại chưởng quỹ nữa!”

Liên nhi năn nỉ nói.

“Ngươi không biết kỵ mã, ta kỵ mã lại không thuần thục,
không có biện pháp mang theo ngươi, chờ sau này khi có khi thời gian, ngươi
cũng học kỵ mã, như vậy đi nơi nào cũng tiện rồi.”

Ngạo Mai an ủi
Liên nhi.

Nàng quả thật
không cách nào mang theo Liên nhi cùng đi, là bởi vì nàng cỡi ngựa cũng không
tinh, về phương diện khác, vốn là trong cửa hàng quả thật không thể thiếu Liên
nhi.

Thời gian gần
đây, Liên nhi luyện tập được càng ngày càng khôn khéo, một mình nàng có thể đảm
đương được mọi việc rồi.

Nàng nếu rời đi,
vạn nhất trong cửa hàng có chuyện gì xảy ra, sẽ không có người nào xử lý được.
Ngạo Mai xoay người lên ngựa, chạy đến cửa thành. Bão cát vào đông bị Ngạo Mai
vứt lại ở phía sau người. Nàng bây giờ chỉ nghĩ là nhanh lên chạy tới đông
trang, nhìn thấy tỷ tỷ.

Trên lưng ngựa
cảm giác cũng không chút nào dễ chịu, gió lạnh lùng, có thể xuyên thấu qua lớp
y phục dày cợm, chui vào tận xương tủy.

Vào đông sau giờ
ngọ, trên đường người đi đường rất ít không có mấy ai, mặc dù có người, cũng là
vội vội vàng vàng đến, vội vội vàng vàng đi. Cảnh phồn hoa náo nhiệt trở nên
lạnh lẽo buồn tẻ đi rất nhiều.

Hai người cưỡi
ngựa cũng vừa thoáng lướt qua Ngạo Mai.

“Hu…” Trần Nhất
Kiếm dừng lại ngựa, quay đầu lại liếc mắt một cái đánh giá người trẻ tuổi vừa
lướt qua.

Tấm lưng kia như
thế nào lại nhìn quen mắt như vậy?

Mặc dù chỉ là gặp
thoáng qua, nhưng bằng trực giác, hắn cảm giác người kia cùng hắn rất quen
thuộc.

Là ai?

Tại Thiên Long
Hoàng Triều, cùng hắn quen thuộc nhất chính là nữ nhân đó rồi.

Chẳng lẽ… Chẳng
lẽ là nàng?

Chap 91

Trần Nhất Kiếm
quay đầu ngựa lại.

“Muội muội, ngươi
ở chỗ này chờ ta, ta đi chốc lát sẽ trở về!”

Ra roi thúc ngựa,
hắn nhanh đuổi theo. Loáng thoáng, sau khi Ngạo Mai nghe được có người đuổi
theo phía sau. Người đi đường rất thưa thớt, vùng ngoại ô đồng nội hoang vu,
làm cho Ngạo Mai khẩn trương hẳn lên. Người phía sau vốn là đang làm gì?

Bản thân là nữ
giả nam trang, cũng không mang vật phẩm gì quý trọng, hắn truy đuổi theo mình
làm gì? Dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, Ngạo Mai chỉ hy vọng có một người đi đường
xuất hiện.

Bằng không, ở nơi
này phía trước không thôn phía sau không khách điếm, gặp phải kẻ xấu, nàng thật
sự không biết phải làm sao bây giờ!

Mỗi lần, đến đông
trang đường đi cũng không xa, hôm nay đột nhiên trở nên dài dằng dặc. Phía sau
ngựa đuổi theo càng lúc càng gần, Ngạo Mai không thể không lần nữa kẹp chặt
bụng ngựa, hy vọng con ngựa chạy nhanh hơn một chút.

Con ngựa phảng
phất như cũng cảm giác được sự bất an của chủ nhân, cước bộ càng thêm nhanh lao
về phía trước.

Đột nhiên, móng
trước của ngựa dẫm vào một cái hố nhỏ trên đường, ngựa mất đà lảo đảo.

Cỡi ngựa cũng
không tinh luyện Ngạo Mai không hề phòng bị lăn ngã từ trên lưng ngựa xuống.

“Cẩn thận...”

Trần Nhất Kiếm từ
trên lưng ngựa thả người nhảy lên, ôm lấy Ngạo Mai, hai người theo sườn dốc ven
đường lăn xuống. Cuối cùng, trên một mặt băng lạnh lẽo, hai người ngừng lại.

Trần Nhất Kiếm
nằm ở trên mặt băng, đem Ngạo Mai ôm vào trong lòng, để nàng nằm ở trên người
mình, sợ nàng bị một chút thương tổn.

“Quả thật là nàng!”

Trần Nhất Kiếm
mỉm cười trong mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.

“Là ngươi...”

Ngạo Mai cũng
nhìn rõ người đang ôm mình, quá tốt, không phải kẻ xấu, trong lòng khẩn trương
cũng trầm tĩnh lại.

“Ngươi như thế
nào ở chỗ này?”

Hai người đều
đồng thanh hỏi.

Trần Nhất Kiếm
cười cười, “Xem ra, chúng ta đúng là tâm tư liên thông!”

Ngạo Mai đỏ mặt,
nghĩ muốn giãy dụa đứng lên, “Cám ơn ngươi, Trần công tử.”

Trần Nhất Kiếm
không có ý buông tay.

“Sao lại mới hai
tháng không tới, liền đã quên ta, ta là nam nhân tương lai của nàng!”

Đỡ lấy đầu của
Ngạo Mai ngã về phía sau, Trần Nhất Kiếm say sưa hôn lên môi nàng.

Người này sao lại
như vậy?

Hắn nghĩ muốn như
thế nào thì cứ như thế ấy mà làm, cũng không thèm trưng cầu qua ý kiến của mình
một chút! Nhìn vẻ mặt vô hại tươi cười của hắn, còn tưởng rằng hắn là một người
hiền hòa nữa chứ!

Không nghĩ tới
khuôn mặt tươi cười là giả, hắn cũng bá đạo như vậy, cũng giống như hoàng huynh
của mình chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau! Nhẹ nhàng cắn hắn một cái xem
như là giáo huấn hắn, nói cách khác, cắn qua đầu lưỡi của hắn một chút!

Trần Nhất Kiếm
rốt cục cười ra tiếng…

“Tiểu nữ nhân của
ta như thế nào tính tình lại mạnh mẽ như vậy? Xem ra cũng không tệ, sau này, ta
còn phải dạy nàng đạo lý xuất giá tòng phu rồi!”

“Đừng đắc ý!”

Ngạo Mai trừng
mắt, mặc dù mình cũng thích hắn, nhưng mà, hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh
môi chước chi ngôn. Phụ mẫu đều đã qua đời, còn có hoàng huynh, hoàng huynh
không gật đầu, nàng cũng sẽ không giá đi!

Huống chi, còn
không biết tình huống cụ thể của hắn, như thế nào có thể tùy tiện đàm hôn luận
giá!

“Buông ta ra,
Trần công tử, ta còn có việc phải đi làm!”

Ngạo Mai tiếp tục
giãy dụa.

Trần Nhất Kiếm ôm
nàng ngồi dậy, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, “Được, để tóc xõa xuống, nói
cho ta biết, nàng muốn đi đâu?”

Đưa lên một tay,
trợ giúp nàng buông xõa mái tóc xuống.

“Ta… Ta muốn đi
thu thập một ít hàng hóa!”

Ngạo Mai nói dối.

“Ngươi tới đây
làm cái gì?”

Ngạo Mai hỏi
ngược lại hắn.

“Ta cũng đến làm
một việc, lần trước vẫn còn chưa xong!”

Trần Nhất Kiếm trợ
giúp nàng đem khăn trùm đầu đội lên, trùm kín mái tóc đen mượt của nàng.

“Trần công tử, ta
xem ngươi không giống như là người xấu, hy vọng ngươi đừng gây ra chuyện lại
trốn đông trốn tây! Ta cảm thấy như vậy thật làm tổn hại thân phận của ngươi!”
Ngạo Mai nhìn Trần Nhất Kiếm liếc mắt một cái, “Nam tử hán đại trượng phu, có
dũng khí làm thì phải gánh vác!”

“Nàng là lo lắng
an nguy của ta sao? Hay là đang cảnh báo ta?”

Trần Nhất Kiếm
vừa lại lộ ra dáng tươi cười vô tội, “Bất luận là nguyên nhân gì, đều nói rõ
nàng bắt đầu quan tâm ta, để ý đến ta rồi! Ta thật cao hứng!”

Ngạo Mai đứng
dậy, vỗ vỗ đất bám trên người, “Ta phải đi!”

“Nàng chừng nào
thì trở về?”

Trần Nhất Kiếm có
chút thất vọng, “Một mình xuất môn không an toàn, nàng phải mang theo tùy tùng
chứ!”

“Thói quen rồi!”
Ngạo Mai cười một cái.

Một mình đi ra
thật nhiều lần, nếu không gặp gỡ ngươi, vẫn vốn là rất an toàn!

“Ta… Không nhất
định, ngắn thì mười ngày, tám ngày, lâu là một tháng!” Ngạo Mai cũng bắt đầu
học cách nói dối rồi.

Nhưng nàng không
hy vọng Trần Nhất Kiếm lại trong đêm khuya lẻn vào phòng của nàng, nếu để cho
những người khác biết được, nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Ca… Ca...”

Trần Nhất Nhu
thanh âm càng ngày càng gần.

Đưa tay ôm Ngạo
Mai vào trong lòng, bắt đầu hôn lên môi nàng từ biệt.

“Lần trước đề cập
đến chuyện lấy nàng cũng không phải chỉ tùy tiện nói ra, ta còn có rất nhiều
chuyện không chuẩn bị tốt! Lần này đến, cũng là cố ý nói cho nàng biết một
tiếng.”

Hung hăng cắn vào
cần cổ trắng ngần của Ngạo Mai một cái, “Ta sẽ còn đến tìm nàng nữa!”

“Ca… Ca…” Trần
Nhất Nhu thanh âm mỗi lúc tiến gần hơn.

“Ở chỗ này!”

Trần Nhất Kiếm
cùng Ngạo Mai một trước một sau đi lên đường lớn.

“Ca, ngươi làm
sao vậy?”

Nhìn thấy hoàng
huynh quay đầu ngựa lại, Trần Nhất Nhu lo lắng, cũng đuổi theo trở lại.

“Hả… Gặp lại một
người bằng hữu, tùy tiện hàn huyên vài câu!”

Trần Nhất Kiếm
che dấu nói.

Ngạo Mai hướng về
phía hai người huynh muội Trần Nhất Kiếm ôm quyền một cái, xoay người lên ngựa,
giơ roi đi.

Chap 92

Trên đường đi bị
trì hoãn, Khi Ngạo Mai tới đông trang, mặt trời đã lặn sau dãy núi rồi. Mai
Tuyết Tình khẩn trương đứng ngồi không yên, sợ Ngạo Mai trên đường đi gặp nguy
hiểm. Nhìn thấy Ngạo Mai nắm dây cương ngựa đi vào sân, tâm tình mới buông lơi.

Tiểu Hoa đem hâm
nóng cơm và thức ăn rồi mang lên mời Ngạo Mai.

Tỷ muội hai người
vừa ăn vừa trò chuyện.

“Di...”

Mai Tuyết Tình
không tự chủ được đưa tay ra đặt lên cần phần cổ lộ ra trắng ngần của Ngạo Mai,
“Muội muội, nơi này sao lại bầm xanh rồi?”

Buổi chiều, khi
hai người cởi y phục tắm, Mai Tuyết Tình tò mò hỏi.

“Không… Không có
gì...”

Ngạo Mai mặt mày
vừa lại đỏ lựng lên, nàng vội vàng thổi tắt đăng chúc, “Có thể khi nãy đụng
phải cái gì rồi!”

Trong bóng đêm
bao trùm, giúp nàng tránh né được sự dò xét kỹ lưỡng của Mai Tuyết Tình.

“Muội muội, ngày
mai sau khi trở về, ngươi nhất định phải về cung trước, nói với Ngạo Thiên, để
hắn tới đón ta, bằng không, ta sẽ tự mình kỵ mã trở về!”

Mai Tuyết Tình
còn đang nhớ tới chuyện của cả nhà Hứa Sơn.

“Ta nhất định có
thể chuyển cáo lại!”

Ngạo Mai ngạc nhiên,
“Tỷ tỷ, ngươi vẫn gọi thẳng tên họ hoàng huynh như vậy sao?”

“Hả! Làm sao vậy,
có cái gì không ổn sao?”

“Kỳ quái, hoàng
huynh là người nghiêm khắc lạnh lùng như vậy, đụng với ngươi, liền thành ra
dạng nhu hòa mềm mỏng!”

Ngạo Mai hâm mộ
không thôi.

“Ngạo Mai, nói
cho ta biết, ngươi có ý trung nhân rồi phải không?”

Mai Tuyết Tình mơ
hồ cảm giác Ngạo Mai có chuyện gì đó gạt nàng.

“Không có đâu!”

Dù sao bầu trời
tối đen, Mai Tuyết Tình cũng thấy không rõ vẻ mặt của chính mình, Ngạo Mai nói
dối lá gan cũng lớn hơn.

“Có chuyện gì
ngươi cứ nói với tỷ tỷ, mặc dù ta không phải Ngạo Sương, thế nhưng, chúng ta tỷ
muội ở chung một thời gian dài như vậy, cũng có cảm tình rất sâu đậm, điều
không phải tỷ muội nhưng hơn hẳn cả tỷ muội, hơn nữa ta so với ngươi lại còn
lớn hơn vài tuổi, có lẽ, có chuyện, ta có thể giúp của ngươi phân ưu!”

“Uh, có chuyện gì
ta nhất định sẽ tìm tỷ tỷ thương lượng qua!”

Ngạo Mai trong
lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ngày thứ ba, Ngạo
Mai mang theo ý của Mai Tuyết Tình trở lại kinh thành. Nàng về trước đến hoàng
cung, đem lời tỷ tỷ nói chuyển cáo cho hoàng huynh. Sau đó, lại quay về cửa
hàng giải quyết sự vụ liên quan, nhân tiện quay về trốn vào tẩm cung của mình.

Nàng nghĩ muốn
trốn vài ngày, vì tránh chạm mặt cùng Trần Nhất Kiếm, có thể trốn thì nhân tiện
cứ trốn đi!

Do còn không thể
làm theo cảm tình của chính mình, chỉ có thể trốn tránh thôi!

Trong phòng trọ
bình dân ở kinh thành.

“Ca…làm sao bây
giờ, ta cũng muốn cùng đi với ngươi!”

Trần Nhất Nhu năn
nỉ.

“Công phu như mèo
quàu của ngươi, đột nhập vào có thể nhưng lại thoát ra không được rồi!”

Trần Nhất Kiếm
mặc y phục dạ hành, “Ngươi cứ ở khách điếm chờ ta, ngàn vạn lần không thể chạy
loạn!”

“Biết rồi!” Thanh
âm không tình nguyện vang lên.

Trần Nhất Kiếm
lần nữa ban đêm dò xét hoàng cung.

Vì một người muội
muội, vì nàng, không thể làm gì khác hơn là làm những chuyện lén lút như vầy.

Muội muội nói,
lúc hai quân đang giao chiến, Hoàng đế Thiên Long Hoàng Triều cứu nàng, người
nọ không phải hoàng đế, vậy cũng có thể là một viên đại tướng, nhưng khẳng định
vốn là người của Thiên Long Hoàng Triều.

Nhưng mà, người
này biển người mờ mịt, tìm một người như mò kim đáy biển như nhau, đi nơi nào
tìm đây! Vừa là vô công mà chẳng được việc.

Ngày thứ tư, Trần
Nhất Nhu lén lút đi tới trước cửa hoàng cung, co đầu rụt cổ quan sát hết cả một
ngày, cũng không có thu hoạch được gì.

Bên trong ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, ngày hôm qua ban đêm lại có một người lẻn vào
hoàng cung, nhìn thấy bóng lưng, giống như lần trước cùng là một người.”

Hàn Thanh bẩm báo chi tiết.

Hắn ngay cả một thích khách cũng bắt không được, bây giờ,
hắn cảm giác được chính mình thật sự rất vô năng.

Tục ngữ nói, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, bản
thân mình vẫn cảm giác công phu không tệ, nhưng mà, so với thích khách kia,
khinh công của mình quả là kém xa, nếu không, cũng không nhiều lần để cho hắn
chạy thoát.

“Theo ý ngươi, lai lịch người này như thế nào?”

Hạng Ngạo Thiên cũng có chút hồ đồ, thích khách mấy lần tiến
cung, nhưng lại cũng không có ra tay, đây là việc lạ.

“Lai lịch như thế nào ty chức còn không dám kết luận, thế
nhưng, hắn lẻn vào hoàng cung mục đích không giống như là hành thích!”

“Hả?” Hạng Ngạo Thiên cảm giác được phân tích của Hàn Thanh
cùng với chính mình không hẹn mà hợp, hắn ý bảo Hàn Thanh tiếp tục nói hết.

“Thích khách kia phảng phất như đang tìm kiếm cái gì, hơn
nữa khi ty chức muốn cùng hắn giao thủ, hắn lần nào cũng xảo diệu tránh thoát,
xem bộ dáng vốn là không muốn cùng ty chức đối mặt phát sinh xung đột!”

“Cái này có chút thú vị rồi đây!”

Hạng Ngạo Thiên đưa tay lên xoa xoa cằm, “Chúng ta đây bây
giờ chỉ có thể bị động chờ đợi thôi, lần trước toàn bộ thành lục soát cũng
không tìm thấy, có thể thấy được, người này vốn là một cao thủ!”

“Được rồi” Hạng Ngạo Thiên từ long ỷ đứng lên, “Lui xuống
chuẩn bị đi! Ngày mai đi tiếp công chúa trở về! Trẫm hôm nay đi trước, ngươi
ngày mai điều động người tới sau!”

“Tuân lệnh” Hàn Thanh lĩnh mệnh rời đi.

Đông trang trong trạch viện.

Sau bữa cơm tối, Mai Tuyết Tình dựa lưng vào chiếc gối mềm
mại mơ màng muốn ngủ, đều nói, giấc ngủ là phương thuốc tốt nhất, thân thể có
thể nhanh chóng khôi phục lại.

Trong thời gian gần đây, Mai Tuyết Tình vốn là ăn no rồi
ngủ, tỉnh ngủ rồi ăn, chính là vì muốn làm cho thân thể mau chóng phục hồi lại
như cũ.

Sau khi thu dọn xong bát đũa, Mai Tuyết Tình cho Tiểu Hoa
trở về phòng nghỉ ngơi.

Có tiếng mở cửa.

“Tiểu Hoa hả, ngươi nghỉ ngơi đi, còn lại gì đó ngày mai làm
tiếp đi!” Mai Tuyết Tình từ từ nhắm hai mắt lại, hướng về phía phòng bên cạnh
nói.

Một đôi môi lạnh lẽo áp lên môi của nàng.

“Là ai…”

Mai Tuyết Tình
vụt mở mắt.

Một đôi mắt đang
cười nhìn nàng

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3