Phi tử của ca ca - Chương 070 + 071
Chap 70
“Nhị chưởng quỹ,
sắc mặt ngài không tốt lắm, làm sao vậy?”
Liên nhi chu đáo tỉ
mỉ trước tiên phát hiện Ngạo Mai vùng chung quanh đôi mắt xuất hiện quầng đen.
“Không có gì quan
trọng, chỉ là đêm hôm qua ngủ không ngon!”
Ngạo Mai vội vàng
che dấu. Mọi người cũng không hề hoài nghi, lại bắt đầu một ngày với công việc
bề bộn. Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người đều tiến vào hương vị ngọt ngào
của giấc mộng đẹp.Vì đêm hôm trước mất ngủ, Ngạo Mai cũng đi nghỉ ngơi sớm.
Mai Tuyết Tình
trong phòng ánh nến lung linh vẫn còn thắp sáng, nàng còn đang tự hỏi, cần lập
ra sách lược như thế nào để tiếp tục duy trì tốt bổn tiệm, có như vậy mới có
thể làm cho cửa tiệm buôn bán càng ngày càng tốt hơn.
Một trận gió trôi
qua, cửa mở. Tiến vào một người. Lần này, Mai Tuyết Tình đúng thật là lại càng
hoảng sợ. Một người đã lâu lắm rồi không lộ diện nay lại xuất hiện ở nơi này.
“Muốn Dọa chết
người sao, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn biến mất nữa chứ!”
Nàng đối với Ngô
Minh Tử nói chuyện cũng không chú ý đến lễ nghi tiểu tiết. Dù sao hắn cũng
không phải người trong hoàng cung, không cần phải ở trước mặt hắn che dấu tính
tình chân thật của chính mình, nếu lúc nào cũng đề phòng che dấu, sống như vậy
thật sự quá mệt mỏi rồi.
Hai người họ đều
là ngoại tộc như nhau!
“Sao vậy, mấy
ngày nay ta không có tới, nhớ tới ta rồi sao?” Một bộ dáng phóng túng ngang
ngược, không chịu gò bó.
“Nhìn bộ dạng này
của ngươi, nếu như ở quê nhà ta, thì ngươi chính là một người ăn chơi trác
táng, cặn bả của xã hội, đúng là tên du thủ du thực!”
Mai Tuyết Tình
liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Ta nghe lời này,
hình như là không phải khen ta nha, giống như là đang mắng ta vậy!” Ngô Minh Tử
vẫn là bộ dáng như cũ, không có chút nào kiêng dè.
“Thời gian dài
như vậy ngươi chưa từng lộ diện, đi đâu vậy?” Mai Tuyết Tình thờ ơ hỏi.
“Ta nói ngươi nhớ
tới ta rồi? Ngươi vẫn còn không chịu thừa nhận!” Ngô Minh Tử dấn người lên phía
trước.
Mai Tuyết Tình
không để lộ vết tích mau chóng né tránh, “Ta làm sao còn có thời gian nhớ tới
người khác, trong cửa tiệm rộng lớn này cả đống chuyện lớn nhỏ cần giải quyết
cũng đủ làm ta bề bộn rồi!”
“Có một hoàng đế
ca ca như vậy, bản thân mình còn có thể kiếm được tiền, thật không biết nữ nhân
như ngươi nghĩ như thế nào nữa!”
Ngô Minh Tử phảng
phất như đối với việc Mai Tuyết Tình mở cửa tiệm buôn bán không quá tán thành.
“Ngươi cũng không
đồng ý ta mở cửa tiệm sao?”
Mai Tuyết Tình có
chút thất vọng, “Ta còn nghĩ ngươi có thể sẽ ủng hộ ta đây! Dù sao, ở nơi này,
ta cũng còn có ngươi xem như bằng hữu!”
Nhìn thấy sự thất
vọng trong mắt nàng, Ngô Minh Tử trong mắt cũng hiện lên một tia không đành
lòng, chỉ là một chút không đành lòng chợt lóe qua rất nhanh rồi biến mất, Mai
Tuyết Tình cũng không kịp bắt gặp.
“Ta là đau lòng
cho ngươi! Nhìn thấy ngươi quá mệt mỏi rồi!”
Hắn vươn tay tới
vỗ vỗ lên vai Mai Tuyết Tình, “Hay là, ta đến đây nuôi sống ngươi, như thế nào?”
“Hừ… Ngươi nghĩ
rằng ta vốn là chim hoàng yến sao? Nhốt lại trong lồng son chờ nam nhân các
ngươi nuôi dưỡng sao?”
Mai Tuyết Tình
trừng mắt nhìn Ngô Minh Tử, “Ta muốn tự mình đổ mồ hôi, ăn bữa cơm do mình làm
ra, lòng ta kiên định, ta muốn chứng minh, không có nam nhân các ngươi nuôi dưỡng,
chúng ta nữ nhân yếu đuối vẫn có thể sống như thường, vẫn có cuộc sống rất dễ
chịu!”
Ngô Minh Tử thật
sâu nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được.
“Nữ tử như ngươi
thật quá mạnh mẽ rồi, nam nhân bình thường thật sự là không dám lấy ngươi rồi!
Ngay cả có nhầm lẫn lấy ngươi rước vào nhà, ngay ngày hôm sau, cũng sẽ đem
ngươi hưu thôi! Ngươi đó nha, hay là cứ như vậy sống với hoàng đế ca ca của
ngươi cả đời đi!”
Ngô Minh Tử vỗ vỗ
vào nếp nhăn trên áo choàng, “Ngươi đã bao lâu rồi chưa gặp qua hoàng huynh của
ngươi? Hình như trong cung đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì?”
Mai Tuyết Tình
trái tim như trầm tới đáy biển, “Có chuyện gì vậy?”
“Có người hành
thích hắn!” Lời nói khinh nhẹ lãnh đạm, nhưng người nghe lại khẩn trương không
chịu được, nghĩ muốn biết rõ ràng chân tướng mọi chuyện.
“Ngươi làm sao mà
biết được?”
Mai Tuyết Tình
nắm lấy ống tay áo của hắn, “Không phải ngươi làm chứ? Ngô Minh Tử, ta có thể
nói cho ngươi biết, ta xem ngươi như bằng hữu, nhưng nếu ngươi làm chuyện gì
thương tổn đến hoàng huynh ta, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí!”
Mai Tuyết Tình
tăng thêm sức lực nơi tay.
“Ta sẽ không làm
ra loại chuyện này,” hắn cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, “Mặc dù ta thường
xuyên ra vào trong cung, nhưng mà, ta sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến
ngươi! Ta sẽ không làm ngươi phải thương tâm, ta chỉ là muốn nhìn thấy ngươi
mỗi ngày đều có cuộc sống vui vẻ!”
Khoảnh khắc ấy,
Mai Tuyết Tình như bị mê hoặc.
Trái tim cũng ấm
áp hẳn lên.
Đêm hôm đó, đến
phiên Mai Tuyết Tình mất ngủ. Nàng khẩn cầu trời nhanh nhanh, mau chóng sáng
lên một chút. Nàng cần phải về cung đi một chút.
Sáng sớm, vừa an
bài xong mọi chuyện trong cửa tiệm, Mai Tuyết Tình nhanh chóng muốn xuất môn.
“Đại chưởng quỹ,
ngài đi đâu? Chúng ta bồi ngài đi!”
Liên nhi nhìn lom
lom vào công chúa, chỉ sợ công chúa có ý muốn ra ngoài lại gặp chuyện gì bất
trắc.
Giả trang thành
nam nhân hay là công chúa cũng đều làm mê người như thế, hấp dẫn rất nhiều nữ
khách hàng đến đây, nếu người khác biết được nàng thân vốn là nữ nhi, như vậy
lại càng nguy hiểm hơn! Nơi cửa tiệm lúc đó còn không bị vỡ nát do đám người
chen chúc mới là lạ!
Cho nên, vì công
chúa suy nghĩ, nàng thời khắc nào cũng chú ý đến hành tung của công chúa.
“Ta về nhà một
chuyến, các ngươi không cần đi theo…” Vì không muốn người khác hoài nghi, Mai
Tuyết Tình không nói hồi cung, mà nói thành về nhà.
Chuyện cụ thể như
thế nào, nàng cũng không có cách nào nói rõ với các nàng ấy.
Chuyện lớn như
vậy, nếu một khi nói ra, mọi người còn không lo sợ nhốn nháo ầm ĩ hẳn lên sao.
Muốn không thêm chuyện phiền phức tốt nhất là không nói, nói ra lại sẽ khiến
cho mọi người không yên, thêm hoang mang lo sợ.
Ngay cả Ngạo Mai
nàng cũng không nói cho biết, trước khi mọi chuyện còn chưa biết rõ ràng, càng
ít người biết đến càng tốt.
Nhìn mọi người
chuẩn bị xong mọi việc, cửa mở ra, Mai Tuyết Tình yên tâm rời đi.
Cửa tiệm của nàng
cách hoàng cung cũng khá xa, Mai Tuyết Tình trong lòng nóng như lửa đốt, nàng
gần như muốn chạy một mạch thật nhanh trên con đường nhỏ này thẳng tới hoàng
cung.
oOo
Mãi đến khi đi
đến trước Ngự thư phòng, trái tim nàng mới thoáng yên ổn lại một chút.
Giờ này Hạng Ngạo
Thiên chắc vẫn còn đang thượng triều, Mai Tuyết Tình lững thững đi vào trong
Ngự thư phòng. Hai bên thị vệ thấy người đang đi tới vốn là công chúa giả nam
trang, cũng không có ý ngăn trở.
Chính căn phòng
này, vẫn còn bày biện như trước đây không chút gì thay đổi, Mai Tuyết Tình
trong lòng cảm thấy bồi hồi, lại có cảm giác vô cùng thân thiết. Có lẽ là do
nàng đã lâu lắm rồi cũng không tới nơi này!
Phía trước cửa
sổ, nhuyễn tháp vẫn còn đặt nơi đó, trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp cổ cầm vẫn
lẳng lặng nằm yên, phảng phất như muốn nói thời gian đã trôi qua. Ngoài cửa sổ
đại thụ lâu năm kia vẫn còn, trên đại thụ vẫn còn tổ chim kia, nàng đã từng cứu
qua một chú chim nhỏ nay đã không biết đi về phương nào!
Có lẽ sau khi lớn
lên, đã bay đi mất rồi! Chỉ mong không phải lại làm thức ăn cho con mãn xà đáng
ghét kia! Lão thụ lá cây đu đưa trong gió, vài chiếc lá vàng úa đã khô héo,
theo gió rơi xuống có lẽ là đã phiêu đãng đi nơi nào.
Chap 71
Hạng Ngạo Thiên
nói đúng, cứu được một lần, không nhất định có thể cứu lần thứ hai.
Hắn đã nói một
câu rất chân thật, đây là thế giới người vật đều phải đấu tranh sinh tồn, cũng
giống như cửa tiệm của nàng, khi nàng mở ra cửa tiệm buôn bán, làm ăn buôn bán
tốt sẽ còn tồn tại, nhưng nếu cửa tiệm làm ăn buôn bán không được tốt, ế ẩm thê
lương, khách hàng rất ít không có mấy, sẽ nhanh chóng tàn lụi.
Đấy là sinh tồn!
Đấy là nhân sinh!
Tinh tế quan sát
qua gian phòng một lượt, Mai Tuyết Tình tiến về phía long ỷ của Hạng Ngạo Thiên
ngồi xuống.
Một tiếng thở dài
vang lên!
Cảnh còn người
mất rồi!
Trong lòng Mai
Tuyết Tình dâng lên cảm giá ủ rũ!
Xuân vây thu
thiếu hạ ngủ gật, có lẽ là do trời mùa thu, nàng gần đây luôn không có tinh
thần, lúc nào cũng mỏi mệt, buồn ngủ!
Dạo gần đây phải
xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong cửa tiệm thật sự làm nàng quá mệt mỏi rồi, không
phải thân thể mệt, mà chính là tinh thần thể lực mệt.
Mai Tuyết Tình
ngáp một hơi dài, hai mắt nhắm hờ lại, ngã người lên long ỷ chờ đợi Hạng Ngạo
Thiên trở về.
oOo
Vừa lâm triều
xong Hạng Ngạo Thiên lập tức thẳng đến Ngự thư phòng.
Hàn Thanh đi ở
bên cạnh, hướng về phía hoàng đế báo cáo sự việc.
“Người xâm nhập
vào hoàng cung đêm kia, điều tra thế nào rồi? Có chút manh mối gì chưa?”
“Dạ hồi Hoàng
thượng, bây giờ còn chưa tra ra được, chỉ có thể khẳng định đó là một nam nhân
hơn nữa thân thủ vô cùng lợi hại, nhất là khinh công, ty chức cũng cam bái hạ
phong, cửa thành đã phái trọng binh canh gác ngày đêm, củng cố tăng cường việc
lục soát!”
“A? Ngay cả ngươi
cũng tự thẹn rồi sao?”
Hạng Ngạo Thiên
dừng lại cước bộ, “Người này quyết không phải là một nhân vật đơn giản!”
“Dạ vâng! Ty chức
thất trách, vậy mà để cho thích khách đào thoát!” Hàn thanh tự trách, “Ty chức
đã cho gia tăng canh gác, tăng cường lục soát!”
“Vậy là tốt rồi,
có điều là, cần phải thận trọng, đừng để bá tánh bình thường không yên lo lắng,
không nên khiến cho lòng người hoảng sợ!”
Hạng Ngạo Thiên
vừa căn dặn vừa tự hỏi, “Người này công phu thật là lợi hại, xâm nhập vào cung
không chút phong thanh, lại không làm tổn thương đến bất cứ kẻ nào, chuyện này
cũng quả thật rất kỳ quái! Bước tiếp theo, nhất định phải biết rõ thân phận của
người này, sau đó, cũng cần phải tìm hiểu rõ ràng mục đích hắn vào cung là gì!”
Nói một chút đã
đi tới trước Ngự thư phòng dừng lại.
Đẩy cửa phòng ra,
Hạng Ngạo Thiên bắt gặp khuôn mặt mà hắn ngày tưởng đêm mong.
Hắn phất tay, ý
bảo Hàn Thanh lui ra.
Hàn Thanh khẽ
liếc mắt nhìn nhân tiện thấy công chúa đang ngã người ngồi trong long ỷ, hình
như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Thanh chỉ
mong sao cách công chúa xa một chút, bằng không, để nàng nhìn thấy, lại đem
mình ra làm trò cười nữa!
Nàng vốn là Ngạo
Sương sao?
Như thế nào tính
cách lại biến hóa nhiều như thế?
Đóng kín cửa
phòng lại, Hạng Ngạo Thiên đi về phía người đang ngồi dựa vào long ỷ.
Nhìn bộ dáng này
của nàng, thật sự là nàng đã rất mệt mỏi rồi.
Trong cung có
cuộc sống sung sướng nhưng nàng lại không màng đến, nàng muốn tự mình đi ra
ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân, trước đây, chưa từng nghe thấy qua chuyện
như vậy, sống hai mươi bảy năm, nay xem như hắn có thể mở rộng tầm mắt rồi!
Chẳng lẽ ở thế
giới kia của nàng, nữ nhân đều đi ra ngoài xuất đầu lộ diện kiếm sống hay sao?
Nhẹ nhàng xoa mặt
Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên trong lòng nảy lên nỗi chua xót thương tâm.
Mai Tuyết Tình
như đứa trẻ khẽ trở mình trên long ỷ lẩm bẩm nói mớ, trên mặt đã không còn vẻ
kiên cường và đề phòng ngày thường nữa, cứ tự nhiên như vậy ngủ say!
Hạng Ngạo Thiên
âu yếm nhẹ ôm nàng vào lòng, khẽ khàng bế nàng lên xoay người đến phía sau bình
phong, mở cửa mật thất ra đi vào.
Mai Tuyết Tình
say sưa ngủ một giấc tỉnnh dậy!
Hình như từ lúc
mở cửa tiệm buôn bán, nàng cũng chưa từng nghỉ ngơi qua thoải mái như vậy.
Mở to hai mắt,
nàng vươn vai duỗi thẳng người một cái.
Dáng điệu biếng
nhác này của nàng đều được Hạng Ngạo Thiên thu hết vào trong mắt.
“Ca…” Mai Tuyết
Tình vừa quay đầu qua, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đang ngồi ở bên giường ánh mắt
tràn đầy tình cảm đang say mê nhìn nàng. Vội vàng đứng dậy.
Hạng Ngạo Thiên vội
giúp nàng, “Muội muội, ngươi mệt mỏi lắm rồi, hay là cứ tiếp tục nghỉ ngơi cho
khỏe đi!”
Mai Tuyết Tình
vẫn còn chưa quên mục đích hồi cung của mình hôm nay.
“Ca… Ngươi gần
đây có khỏe không?” Mai Tuyết Tình không biết như thế nào mở lời.
Tin tức vốn là do
Ngô Minh Tử tiết lộ cho nàng biết, Hạng Ngạo Thiên thì lại không biết qua người
này.
Huống hồ, nàng
cũng không có ý định để cho hai người bọn họ nhận biết nhau, Hạng Ngạo Thiên
yêu nàng nhiều như vậy, nếu biết bản thân nàng còn quen biết một nam nhân khác
chẳng liên quan gì, còn không nổi cơn thịnh nộ mới lạ.
Dù sao cũng không
thể đi thẳng vào vấn đề, hỏi chuyện thích khách vào cung?
“Ca...”
Mai Tuyết Tình
nhắc nhở Hạng Ngạo Thiên, “Quốc sự trọng yếu, thân thể quan trọng hơn, sau này
nhất định phải chú ý đến thân thể! Trong cung cũng cần phái thêm nhiều thị vệ
tăng cường tuần tra!”
Hạng Ngạo Thiên
nghe khẩu khí của nàng nói chuyện như là mẫu thân dặn dò hài tử không nghe lời.
Hắn vươn tay, khẽ
gõ vào đầu Mai Tuyết Tình, “Ca tự biết cân nhắc, ngươi cứ yên tâm đi! Nhưng
thật ra bản thân ngươi cũng cần phải chú ý nhiều đến thân thể một chút!”
Nhìn thấy bộ dáng
nàng mệt mỏi ngồi dựa vào long ỷ mà cũng có thể ngủ ngon, hắn thật sự rất đau
lòng.
“Ngươi ở ngoài
cung, ca ca cũng không có cách nào thường đến được, ngươi nếu có thời gian,
cũng nên thường xuyên quay về cung hơn đến thăm ca ca, có được hay không?”
Hạng Ngạo Thiên
như là cầu khẩn.
“Được, sau này,
ta sẽ thường xuyên trở về cung thăm các ngươi!”
Mai Tuyết Tình
cường điệu nhấn mạnh hai chữ “Các ngươi”.
“Ca… Kỳ thật,
thân là hoàng đế, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, khi ngươi tạo quyền uy thực
hiện tân chính, nhất định sẽ xúc phạm tới rất nhiều người, xung đột đến lợi ích
của họ, có người khó tránh khỏi ghi hận trong lòng, nói không chừng còn có thể
tùy thời trả thù, cho nên, sau này cần phải cẩn trọng, tăng cường nhiều việc
phòng bị trong cung!”
Mai Tuyết Tình
cho rằng, có thể vào cung hành thích, ngoại trừ nghĩ ở ngoài muốn cướp đoạt
hoàng quyền, còn có thể tùy thời trả thù, cũng chỉ có thể có hai loại khả năng
này thôi.
Hạng Ngạo Thiên
thì lại không có huynh đệ nào khác, cho nên, đoạt hoàng quyền, khả năng chuyện
này không lớn.
“Ca biết, thân là
hoàng đế, đúng là phải vì lợi ích của trăm dân bách tính mà nghĩ đến, khó tránh
khỏi phải xúc phạm tới lợi ích của một số ít người, nhưng mà, ca lòng dạ ngay
thẳng, quang minh chính đại, cho nên, cũng không có gì phải băn khoăn lo lắng,
không phải là ưu khuyết điểm là do mọi người công tâm mà xét sao!”
Hạng Ngạo Thiên
trong lòng tràn đầy ấm áp, trên thế giới này, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu,
lại có thêm nàng, một người thật lòng quan tâm đến hắn như thế, cố gắng muốn vì
hắn mà phân ưu.
Một nữ nhân trên
danh nghĩa là muội muội, một nữ nhân mà bản thân hắn yêu sâu sắc nhưng lại
không thể công khai bày tỏ, chỉ có thể cất giữ trong lòng.
Một nữ nhân tâm
tư tinh tế, suy nghĩ mạch lạc, phân tích thấu đáo, lời nói như thác đổ làm thư
thái tâm cang hắn.
“Ta tin tưởng ca
có năng lực, không để cho những kẻ dụng tâm kín đáo thực hiện được ý đồ!” Mai
Tuyết Tình vỗ vỗ vào vai hắn.
“Ta đây có thể
yên tâm trở về rồi!” Mai Tuyết Tình đứng dậy.
“Cũng muộn rồi,
muội muội sau khi dùng xong bữa tối hãy quay về đi!”
Hạng Ngạo Thiên
hy vọng nàng có thể lưu lại bên hắn thêm nhiều một chút.
“Ta trước bữa
trưa còn phải trở về, sợ rằng trong cửa tiệm có chuyện gì phát sinh, các nàng
ấy xử lý không tốt, dù sao các nàng cũng còn chưa có kinh nghiệm gì!”
Hạng Ngạo Thiên
nở nụ cười, nụ cười làm cho Mai Tuyết Tình mơ hồ, chẳng hiểu ra làm sao cả.
“Chỉ còn nửa canh
giờ nữa, là tới thời gian dùng bữa tối rồi!”
Khẽ nhảy người
lên một chút, Mai Tuyết Tình mặt đỏ ửng đến sau cổ.
Bản thân mình như
thế nào lại tham ngủ đến như vậy?
oOo
Sau khi dùng xong
bữa tối, Hạng Ngạo Thiên đưa tiễn Mai Tuyết Tình trở lại cửa tiệm.
“Ca… Nhất định
phải chú ý...”
Mai Tuyết Tình
còn nghĩ muốn dặn dò thêm vài câu.
“Yên tâm đi, ca
vốn là hoàng đế, không phải tùy tiện là có thể chết, cũng không phải tùy tiện
là có thể để cho người khác xúc phạm tới!”
Nhắc tới cái
chết, Mai Tuyết Tình tâm lý không yên, trong lòng nhịn không được có chút lo
lắng.
Nhìn Mai Tuyết
Tình đi vào sân, Hạng Ngạo Thiên một mình cô độc tiêu sái trên đường hồi cung.
Ánh trăng bàng
bạc soi xuống bóng lưng cao to mạnh mẽ của hắn, rọi xuống đất một hình bóng trải
dài cô đơn…