Phi tử của ca ca - Chương 054 + 055 + 056

Chap 54

Mặt trời vừa ngã
về hướng tây, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt đàn chim vội vã vỗ cánh quay về
tổ.

Người ngựa mệt
mỏi dừng dưới chân một tòa núi cao hùng vĩ.

Mai Tuyết Tình từ
trong lòng Hạng Ngạo Thiên ló ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi câu thứ hai
trên suốt đoạn đường:

“Đây là nơi nào?”

“Vân phong sơn,
sư phụ của ta ở đây!”

Vắn tắt, ngắn gọn
đến mức không thể ngắn gọn hơn nữa.

Từ chân ngọn núi
nhìn lên, nửa phần trên dãy núi ẩn dấu trong mây mù.

Không gian thanh
tĩnh, mây mù lượn lờ bao phủ làm cho người ta có một loại cảm giác như lạc vào
tiên cảnh. Khiến cho Mai Tuyết Tình trong lòng có chút mông lung, càng thêm ngờ
vực đường lên trời càng gần, mơ màng ảo tưởng như đang vân du cùng đám mây
trắng bồng bềnh kia.

Hạng Ngạo Thiên
nhẹ nhàng ôm nàng xuống ngựa, Mai Tuyết Tình trong lòng phấn khởi quên hết mọi
mệt nhọc, uể oải cũng như đoạn đường xóc nảy vừa rồi, nàng ngước nhìn ngọn núi
cao như ẩn như hiện giữa đám mây, nôn nóng không chịu được, chỉ muốn nhanh
chóng một mạch chạy hướng lên ngọn núi.

Hạng Ngạo Thiên
nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng, trốn vào một chỗ khuất,
dùng áo choàng bao phủ lên hai người, một tay đỡ nàng hơi ngửa về phía sau, tay
kia siết nhẹ vùng eo thon của nàng, không kiêng dè gì mãnh liệt hôn lên môi Mai
Tuyết Tình.

Hạng Ngạo Thiên
đem toàn bộ nỗi tương tư trong những ngày qua trút cả vào trong nụ hôn cháy
bỏng này.

Khi lên tới trên
núi rồi, lúc đó có mặt sư phụ, hắn cũng không còn dám làm càn như vậy nữa rồi.

Lúc lâu sau, hắn
buông Mai Tuyết Tình ra, một lần nữa bế nàng nhẹ nhàng đặt ngồi lên lưng ngựa,
còn bản thân hắn tay dắt con ngựa còn lại tự mình sải bước kế bên.

“Đường gập ghềnh
không dễ đi… Để cho ngựa cũng nghỉ ngơi một chút.”

Trừ lần đó ra,
hắn không bao giờ nói thêm một câu dư thừa nào nữa.

Hạng Ngạo Thiên
đi ở ngay phía trước, tay nắm dây cương dắt con ngựa Mai Tuyết Tình đang cưỡi
và con ngựa còn lại.

Hai người chậm
rãi hướng lên núi xuất phát.

Cây cối xanh um
tươi tốt, những cánh hoa dại chấm nhỏ li ti như những vì sao trên trời khe khẽ
đung đưa trong gió, khắp nơi bướm bay dập dềnh, tiếng chim kêu ríu rích không
ngừng hòa cùng tiếng lá cây xào xạt.

Phảng phất như
bọn họ vừa đến quấy rầy sự yên tĩnh, thanh bình nơi này.

Cũng đã lâu lắm
rồi không có cùng thiên nhiên thân mật tiếp xúc như thế, trong lòng Mai Tuyết
Tình vô cùng sảng khoái, cảm thấy như chưa bao giờ có qua tâm trạng thanh thản
dễ chịu đến như vậy.

Hít thở bầu không
khí trong lành hòa quyện mùi hương cây cỏ, nghênh đón từng giọt sương mù rơi
đọng trên mí mắt long lanh như hạt châu, khắp thân thể như được bao phủ trong
làn sương mù mờ ảo, thật giống như bản thân mình chính là thần tiên.

Lúc này như chỉ
có hai người bọn họ đang ở trong núi này, nhưng mây dày nên chẳng biết chốn nào
mà đi.

Mai Tuyết Tình
không nhịn được cất tiếng cười vang trong trẻo như chuông ngân.

Bất quá, leo núi
còn ngại gì đường dốc, đạp tuyết còn ngại gì không an toàn, Mai Tuyết Tình dáng
tươi cười ưỡn ngực tiến về phía trước, không bao lâu nữa sẽ lên tới đỉnh.

Đường núi này
thật gập ghềnh, dốc núi lại đứng rất khó đi.

Hạng Ngạo Thiên
quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng đã không còn giống như lúc ở trong cung,
không còn bộ dáng lúc nào cũng đề phòng và bướng bỉnh không chịu khuất phục
nữa, giờ đây mới thật là nàng, mới chính là con người thật của nàng!

Có lẽ, sau này
phải thường xuyên dẫn nàng xuất cung nhiều một chút.

Nàng không giống
như những nữ nhân khác, nàng là nữ nhân duy nhất hắn yêu thương trong kiếp này.

Nếu không có Hạng
Ngạo Thiên đi ở phía trước, Mai Tuyết Tình có thể đã cao hứng mà lớn tiếng hét
lên, đem toàn bộ nỗi buồn bực bao lâu nay chôn dấu trong lòng mà phát tiết ra
hết.

Nhìn thấy bóng
lưng phía trước của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn nghi
hoặc không thể giải đáp.

Hắn rốt cuộc có
biết thân phận thật sự của mình hay không, nếu như biết, tại sao hắn không có
bước hành động tiếp theo… giết nàng? Nếu như không biết thân phận thật của
mình, hắn như thế nào lại có thể vừa rồi lại điên cuồng như vậy hôn môi chính
muội muội của mình?

Như vậy là loạn
luân!

Mai Tuyết Tình
dưới chân vô ý thức kẹp chặt bụng con ngựa, con ngựa tưởng nàng thúc nó chạy
nhanh hơn, liền không chút do dự giãy khỏi tay đang nắm dây cương của Hạng Ngạo
Thiên, phóng vượt qua người hắn, lao nhanh về phía trước phóng đi.

“Muội muội...”

Hạng Ngạo Thiên muốn
ngăn lại con ngựa, nhưng đã chậm, mọi thứ trong nháy mắt lập tức xảy ra.

Mai Tuyết Tình
cỡi con ngựa bốn vó vươn cao, phi như bay về phía trước.

Đột nhiên, vừa
đến một bên vách núi, không hề báo trước con ngựa bất thình lình dừng cước bộ,
hai vó trước nâng cao, <hí… hí…> kêu vang vọng khắp vách núi.

Ngay lúc hai vó
trước của con ngựa rơi xuống đất, trong nháy mắt, ảnh hưởng bởi tác dụng của
lực quán tính, khiến cho Mai Tuyết Tình như một sợi lông chim nhẹ nhàng bay ra
ngoài.

“Hạng Ngạo Thiên...”

Một tiếng kêu
hoảng sợ vang dội khắp sơn cốc, trong sơn cốc ngân nga, vọng lại tiếng kêu phát
ra từ nội tâm của Mai Tuyết Tình, tên của một người mà nàng đã thầm gọi vô số
lần trong lòng.

Đó là tên của nam
nhân mà nàng rất yêu thương, ngay tại thời khắc rơi xuống sơn cốc, trong tích
tắc Mai Tuyết Tình đã tuyệt vọng buộc miệng kêu lên.

“Muội muội...”

Hạng Ngạo Thiên
giục ngựa chạy tới, vội phi thân xuống ngựa.

Mai Tuyết Tình
hai tay bám chặt vào nhánh cây nhỏ vươn ra từ vách núi cheo leo.

Dưới sơn cốc
sương mù lảng vảng, hơi nước li ti lượn lờ, lất phất như mưa bụi, không một
người nào biết, dưới cốc nọ sâu bao nhiêu, chỉ thấy phía dưới cốc sương mù
giăng đầy, sâu hun hút nhìn không thấy đáy.

Hạng Ngạo Thiên
nhanh nhẹn cởi dây thắt lưng của mình xuống.

“Hạng Ngạo Thiên...”

Mai Tuyết Tình
như nhắn nhủ lời nói sau cùng.

Tục ngữ có câu,
“nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, điểu chi tương vong, kỳ minh dã ai”. (có
nghĩa là: con người gần kề cái chết thì nói những lời hay, chim khi sắp chết
cất tiếng hót bi ai).

“Xin lỗi… Hạng
Ngạo Thiên “, Mai Tuyết Tình dùng chút sức lực còn sót lại của chính mình nói.

“Ta lừa ngươi...”

Ý thức được bản
thân mình khả năng sinh tồn mong manh, Mai Tuyết Tình không muốn chính mình lúc
chết, lại vẫn còn thiếu người khác một lời xin lỗi, ôm trong lòng nỗi tiếc nuối
ra đi.

“Ta lừa ngươi...”

“Ta biết… Ngươi
đừng nói chuyện nữa, hãy bảo tồn thể lực!”

Hạng Ngạo Thiên
nói.

Cái gì, hắn nói
hắn biết?

“Ta không phải
muội muội ngươi...”

“Ta biết...”

Thanh âm bình
tĩnh, không có một chút bối rối nào, thật không hổ thân là hoàng đế, trong hoàn
cảnh nào cũng không hoảng hốt, luôn tỉnh táo xử sự bình tĩnh.

Hắn biết, hắn nói
cái gì đều biết…

Hóa ra, hắn… Hạng
Ngạo Thiên, Thiên Long Hoàng Triều Hoàng đế yêu nàng, cũng giống như nàng yêu
hắn.

Nhánh cây nhỏ nơi
vách đá không chịu nổi sức nặng của Mai Tuyết Tình, “Ca…” kêu lên một tiếng,
Mai Tuyết Tình rất nhanh rơi xuống khe núi.

Y phục trắng như
tuyết theo gió phiêu lãng, phảng phất như một áng mây trắng rơi vào khe núi.

“Ta gọi là Mai
Tuyết Tình...”

Thanh âm quang
quẩn, vang vọng mãi khắp trong sơn cốc không dứt

Chap 55

Hạng Ngạo Thiên
vẫn không thay đổi ý định, kiên quyết ném dây thắt lưng xuống khe vực, thả
người nhảy xuống, nương theo dây lưng lần xuống dưới vực. Hắn vận khí đan điền,
tăng nhanh tốc độ hơn, tự mình trụ người nhanh chóng lần xuống dưới không chút
chậm trễ.

Rất nhanh, hắn
vươn tay ra ôm lấy ngang vòng eo thon của Mai Tuyết Tình.

Nhắm chặt hai mắt
chờ đợi tan xương nát thịt, Mai Tuyết Tình cảm giác được một vòng tay rắn chắc
nâng đỡ lấy thân thể mình, nàng không thể tin được vội mở mắt ra, nhìn thấy
trước mắt nàng một khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia.

Nước mắt cũng
không nhịn được nữa rồi, không ngừng chảy xuống như mưa.

Hắn vậy mà cũng
nhảy xuống rồi, vì nàng mà nhảy xuống!

Hạng Ngạo Thiên
trong tình thế nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu, hắn rút từ trong
giày bó ra một đoản đao, không ngừng cắm về hướng vách đá.

“Thử… Thử…” tiếng
kim loại cọ xát vào vách đá tạo ra những âm thanh xoèn xoẹt chói tai vang lên,
khắp nơi bắn ra những tia lửa nhỏ li ti ánh vào trong mắt hắn.

Nhờ vậy tốc độ
rơi xuống của hai người cũng giảm đi rất nhiều.

Hạng Ngạo Thiên
ánh mắt sáng ngời, sắc bén nhìn ngó chung quanh quan sát, muốn tìm một lối ra.

Nơi vách đá thẳng
đứng lộ ra một mỏm núi đá khiến cho hắn chú ý, hắn dùng hết sức lực đem đoản
đao hướng vào trong vách đá cắm mạnh xuống, một nửa của đoản đao găm thẳng vào
giữa vách núi đá.

Hít một hơi thật
sâu, Hạng Ngạo Thiên ôm lấy Mai Tuyết Tình nhảy lên mỏm núi đá lộ ra từ vách
núi đứng vững thân thể.

“Tốt lắm… Chúng
ta an toàn rồi!”

Hạng Ngạo Thiên
an ủi Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình
phảng phất như vừa trải qua một cơn ác mộng.

“Chúng ta… Chúng
ta không chết?”

Nàng không dám
xác định.

“Nha đầu ngốc.”

Hạng Ngạo Thiên
yêu chiều vỗ về nàng nói, “Hoàng đế có thể tùy tiện chết sao?”

Quan sát kỹ xem
hoàn cảnh chung quanh, một hang động ánh vào tầm mắt hắn.

Hạng Ngạo Thiên
nắm tay Mai Tuyết Tình tiến về phía trước đi vào trong động.

Bên trong động
hiện đầy tro bụi, xem ra cũng đã lâu chưa từng có người nào ở lại đây rồi.

“Nàng dọn dẹp một
chút nơi này đi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn, thuận tiện tìm hiểu xem hoàn cảnh
chung quanh.”

Mai Tuyết Tình cố
gắng làm cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, thật không nghĩ tới vậy mà bản
thân mình vẫn còn sống đây quả thật là kỳ tích.

Thật sự là đại
nạn không chết, ắt có hậu phúc rồi!

Nhanh chóng dọn
dẹp sạch sẽ mọi thứ trong hang động, đem chăn đệm trải ra cùng một chỗ, đem nồi
niêu, chậu, bát…sắp xếp để ngăn nắp cùng một chỗ.

Mai Tuyết Tình
phảng phất cảm giác như chính mình là một bà chủ của một gia đình, một thê tử
đang chờ đợi trượng phu của mình trở về.

Hạng Ngạo Thiên
mang theo một con gà rừng, trong tay cầm thêm mấy cái trứng chim đi vào trong
động.

Trong chốc lát,
bên trong động bắt đầu bay ra mùi thức ăn thơm ngon thật cám dỗ lòng người.

Mai Tuyết Tình
dứt bỏ tất cả mọi bận tâm, cái gì thân phận công chúa, cái gì muội muội của
hoàng đế, mọi chuyện nàng đều vứt bỏ khỏi đầu óc của mình.

Người còn sống,
thật không dễ dàng, cũng giống như chính mình, thiếu chút nữa thì tan xương nát
thịt, mất mạng nơi khe núi rồi, sau này nhất định phải sống thật vui vẻ thoải
mái mới được, phải quay về sống thực với chính bản thân mình, đời người ngắn
ngủi, phải biết quý trọng từng giây từng phút một.

Nàng cắn một ngụm
lớn thức ăn, ngẩng đầu, vô tình đụng phải ánh mắt thâm trầm đánh giá của Hạng
Ngạo Thiên.

“Nàng tên là gì...”

Hạng Ngạo Thiên
còn nhớ được lúc nàng rơi xuống khe núi trong nháy mắt, nàng có nói ra rồi,
nhưng mà, hắn chưa kịp lắng nghe.

“Ắc?...”

Cảm thấy như
không còn mạng sống, Mai Tuyết Tình lo lắng còn muốn tiếp tục ngụy trang đề
phòng nói, “Ca… Ta không phải Hạng Ngạo Sương sao?”

Hạng Ngạo Thiên
lườm mắt nhìn nàng một cái, tiểu nữ này, còn muốn giả bộ nữa đây! Ném thức ăn
đang cầm trong tay xuống, Hạng Ngạo Thiên vươn cánh tay tới, mạnh mẽ kéo Mai
Tuyết Tình ngã vào trong lòng của hắn.

“Nói cho ta biết,
tên gọi là gì?”

Hạng Ngạo Thiên
trong đáy mắt tràn ngập tình ý dạt dào.

“Ca...”

Mai Tuyết Tình
còn muốn ngụy biện, Hạng Ngạo Thiên đã cúi đầu nồng cháy hôn lên môi nàng.

Mai Tuyết Tình bị
Hạng Ngạo Thiên bá đạo chinh phục, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, vươn đôi
tay tay nhỏ bé mềm mại nhẹ đỡ gáy hắn kéo xuống, nhướn người nồng nhiệt đáp lại
nụ hôn của hắn.

Một lát sau, Hạng
Ngạo Thiên buông Mai Tuyết Tình ra, khẽ cọ vào má nàng, cắn nhẹ vào vào đầu mũi
nho nhỏ xinh xinh của nàng, lại hỏi:

“Nói cho ta biết,
nàng tên là gì?”

“Mai Tuyết Tình…”
Mai Tuyết Tình thẹn thùng, cúi đầu nói khe khẽ.

Thật mắc cỡ chết
người đi được, mỗi lần đối mặt với Hạng Ngạo Thiên thân thiết nàng thật vô kế
khả thi, chẳng những không chút cự tuyệt, trong nội tâm lại phảng phất dường
như vẫn còn rất khát vọng.

“Mai Tuyết Tình…
Mai Tuyết Tình...”

Hạng Ngạo Thiên
lặp lại, “Tình nhi… Sau này, ta gọi nàng là Tình nhi!”

“Không được, chỉ
có cha mẹ của ta mới gọi ta là Tình nhi thôi!”

Mai Tuyết Tình
mạnh mẽ kháng nghị, “Ca...”

“Đừng gọi ta ca,
ta muốn là nam nhân của nàng.”

Hạng Ngạo Thiên
ngắt ngang lời nàng, “Lúc nàng ngã xuống khe núi, hình như kêu lớn tên của ta,
phải biết rằng tên hoàng đế không thể nào tùy tiện gọi ra như vậy được!” Hạng
Ngạo Thiên lại nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán của nàng một cái.

“Xin lỗi… là ta
nhất thời nóng nảy...”

Mai Tuyết Tình
nghĩ muốn giải thích một chút.

“Một tiếng xin
lỗi, thì là xong hết mọi chuyện sao? Kêu to tên hoàng đế chính là muốn bị chém
đầu sao!” Hạng Ngạo Thiên hù dọa nàng.

Người khác gọi
tên của hắn, có thể thật sự bị mất đầu, thế nhưng, nàng là ngoại lệ, hắn thích
nàng gọi hắn như vậy.

Nàng gọi như vậy,
làm cho hắn có cảm giác được hắn không phải là một hoàng đế, mà chỉ là một nam
nhân bình thường, một nam nhân có thân phận ngang hàng cùng với nàng.

“Như vậy thì sao
nào? Nếu không thì, ngươi sẽ giết ta sao!”

Mai Tuyết Tình
khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đôi môi hồng hồng cong lên rất đáng yêu.

“Ta thích bộ dạng
này của nàng…” Hạng Ngạo Thiên vừa lại đắm đuối hôn lên môi Mai Tuyết Tình.

Đôi khi, Hạng
Ngạo Thiên bản thân mình cũng cảm thấy mê muội, như thế nào bản thân mình lại
có hứng thú đối với nàng nhiều như vậy, như thế nào dù thân thiết với nàng bao
nhiêu cũng không cảm thấy phiền chán.

Hạng Ngạo Thiên
ôm lấy Mai Tuyết Tình, bế nàng nhẹ nhàng đặt xuống chăn đệm trải ở góc hang.

“Tình nhi… Ta
muốn nàng!”

Hạng Ngạo Thiên
chưa bao giờ khi cùng nữ tử thân thiết, lại trưng cầu qua ý kiến đối phương,
Mai Tuyết Tình chính là người duy nhất.

Chap 56

Nghiêm Cấm trẻ em
dưới 16 tuổi.

Hắn không muốn
làm thương tổn nàng, mặc dù, hắn luôn nghĩ muốn nàng, thật rất khổ sở nghĩ muốn
nàng.

Thậm chí khi cùng
các tần phi ái ân, trong đầu óc hắn đều tràn ngập hình bóng của nàng, ảo tưởng
thân thể nàng ở dưới thân hắn, dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ say động lòng người
nhưng lại có chút thẹn thùng cùng hắn mây mưa hoan ái.

Mai Tuyết Tình
cũng không rõ bản thân mình vốn là muốn cự tuyệt hay là muốn đáp ứng hắn.

Trong lúc do dự,
nàng duỗi người, thân thể áp sát vào người Hạng Ngạo Thiên, vòng tay lên ôm cổ
Hạng Ngạo Thiên, kéo mặt hắn xuống gần với mặt mình.

Mọi chuyện cứ tự
nhiện như vậy mà tiếp diễn.

Trong tích tắc
làm Hạng Ngạo Thiên tràn ngập hưng phấn, hạ thân chuyển động mạnh mẽ, hoàn toàn
tiến sâu vào cơ thể nàng, một trận đau đớn truyền đến biến đổi toàn thân nàng.

Mai Tuyết Tình
biết, nàng đã từ một xử nữ biến thành một người đàn bà rồi.

Nói không rõ vốn
là cao hứng hay là bi thương, Mai Tuyết Tình mặc cho nước mắt chảy dài xuống.

“Tình nhi...”

Hạng Ngạo Thiên
dừng lại động tác, hắn cố nén dục vọng bản thân, “Ta có phải hay không làm đau
nàng...”

Mai Tuyết Tình
bất lực gật đầu.

Hạng Ngạo Thiên
nhẫn nại hạ thân ngừng di chuyển, một lần nữa âu yếm hôn lên môi Mai Tuyết
Tình.

“Tình nhi… Lần
đầu tiên đều sẽ đau như vậy… Ta sẽ nhẹ nhàng cẩn thận hơn, lần sau sẽ không đau
nữa...”

Hạng Ngạo Thiên
vỗ về dỗ dành nàng.

Mai Tuyết Tình
thật không nghĩ tới, không ngờ một vị hoàng đế ngông cuồng tự đại, cao cao tại
thượng, vậy mà cũng để ý đến cảm thụ của nàng như thế. Mai Tuyết Tình duỗi đôi
chân thon dài, ưỡn người chủ động vắt hai chân ngang qua thắt lưng của Hạng
Ngạo Thiên. Trong động truyền ra những thanh âm lúc cao thất thanh, lúc hổn hển
đứt quãng, kích thích và triền miên.

Đó là tiếng rên
rỉ tràn đầy đam mê của nữ nhân hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề đầy khoái cảm của
nam nhân.

“Gọi tên của ta!”

Hạng Ngạo Thiên
lên tiếng ra lệnh.

Mai Tuyết Tình
cắn chặt răng, cố hết sức không cho bản thân mình phát ra cái thanh âm ngượng
ngùng muốn chết kia.

“Tình nhi… Gọi
tên của ta… Ta muốn nghe!”

Hạng Ngạo Thiên
hạ thân vẫn không dừng động tác, đồng thời lại vừa từng chút một nhấm nháp đôi
môi ngọt ngào của Mai Tuyết Tình, đôi tay vẫn không quên vuốt ve thân thể mềm
mại của nàng.

“Ca...”

Cũng chịu không
nổi sự khiêu khích của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình không thể không kêu lên

“Không đúng...”

Hạng Ngạo Thiên
thúc nhanh hơn động tác dưới thân, không ngừng mạnh mẽ thâm nhập sâu vào cơ thể
nàng, nàng như thế nào còn có thể gọi hắn là ca ca, hắn là nam nhân của nàng.

“Hạng Ngạo Thiên...”

Mai Tuyết Tình
lặp lại, động tác đi vào mạnh mẽ của hắn trong nháy mắt làm cho nàng nhượng bộ,
bản thân không tự chủ được kêu lên cái tên kia.

“Thông minh...”

Hạng Ngạo Thiên
đôi bàn tay vuốt ve không dứt, vừa lại di chuyển lên bộ ngực đầy đặn, căng tràn
sức sống của Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng nâng niu, mân mê đôi nhũ hoa trắng nõn.

Bức bách Mai
Tuyết Tình không thể không ưỡn người lên nghênh hợp hắn.

“Gọi tên của ta
lần nữa…” Hạng Ngạo Thiên vẫn không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp thân thể nàng,
ngay cả những vùng thân thể nhạy cảm nhất.

Hắn còn muốn nghe
được nàng ngây ngất gọi tên hắn lần nữa.

“Uh… Ngạo Thiên...”

Mai Tuyết Tình
thuận theo ý hắn, lần nữa lên tiếng gọi.

Hắn khiêu khích
được nàng toàn thân đều phát dục nóng hừng hực, thật là khó chịu.

Hạng Ngạo Thiên
không chút nào dừng tay mơn trớn khêu gợi, hắn vùi đầu mình vào bộ ngực căng
tròn đang phập phồng theo hơi thở của Mai Tuyết Tình, dùng lưỡi mơn man bầu
ngực của nàng, nhẹ mút lấy đầu nhũ hoa hồng hồng nhỏ gọn của nàng, phút chốc
trong hang động tràn đầy một mành xuân sắc như vậy mê động lòng người…

“Đừng mà… Ngạo
Thiên...”

Mai Tuyết Tình
khẩn cầu, “Tha cho ta...”

“Gọi tên của ta
một lần nữa, ta còn muốn nghe...”

Hạng Ngạo Thiên
như một tiểu tử mới biết yêu, say mê vùi đầu vào trong bộ ngực no tròn đầy sức
quyến rũ của Mai Tuyết Tình, tiếp tục động tác tán tỉnh nàng, đôi môi chậm rãi
mơn trớn bầu ngực trắng nõn của nàng, từ từ từng chút một mâm mê di chuyển
xuống dưới.

“Đừng mà...”

Mai Tuyết Tình
đưa tay giữ đầu hắn lại, không cho hắn lần nữa tiến công xuống phía dưới.

“Không… Ngạo
thiên...”

Mai Tuyết Tình
cảm giác được chính mình toàn thân như phát hỏa, phảng phất như muốn nổ tung,
nàng lớn tiếng kêu lên, “Trời ạ… Thiên... Đừng mà...”

Hạng Ngạo Thiên
hài lòng thu hồi động tác, một lần nữa đem chính mình tiến sâu vào cơ thể của
nàng, như muốn hòa quyện thân thể nàng và hắn lại làm một, bắt đầu một cuộc
rong ruổi khác…

Trong sơn động
đơn sơ tràn đầy một mảnh xuân sắc…

Tình cảm mãnh
liệt trôi qua, Hạng Ngạo Thiên thay Mai Tuyết Tình lau đi trên mặt những giọt
mồ hôi đọng lại trên mặt cùng dấu vết máu dưới thân.

“Hôm nay quá muộn
rồi, ngày mai, ta mang nàng ra ngoài tắm rửa!” Hắn biết, Mai Tuyết Tình thích
sạch sẽ.

Hắn vẫn không
quên hình ảnh Mai Tuyết Tình nôn mửa khi chứng kiến tình cảnh hắn trong tẩm
cung ngày đó.

“Uh…” Mai Tuyết
Tình ngoan ngoãn nhu thuận trả lời, “Ta có lời muốn hỏi ngươi...”

“Ta cũng có lời
muốn hỏi nàng...”

Hạng Ngạo Thiên
đáp, “Nàng nói trước đi!”

Khi lần nữa nhìn
về phía Mai Tuyết Tình, thấy nàng đã nhắm lại hai mắt, rơi vào mộng đẹp rồi.

Hạng Ngạo Thiên
âu yếm, nhẹ nhàng, khẽ hôn lên trán nàng một cái.

Nàng đã rất mệt
mỏi lắm rồi, đoạn đường gập ghềnh, quả thật mệt nhọc không chịu nổi, đã vậy còn
có mình bất luận thế nào cứ vòi vĩnh muốn nàng, thật đã làm cho nàng mệt mỏi,
mất hết sức lực rồi.

Dù sao đây cũng
là lần đầu trải qua ái ân khoái lạc!

Hạng Ngạo Thiên
cũng nghiêng người nằm xuống, âu yếm ôm Mai Tuyết Tình ấp ủ vào trong lòng, khí
trời cuối hạ đầu thu, ban đêm nhiệt độ thường rất thấp. Hắn nhẹ nhàng nhấc tấm
chăn lên, cẩn thận phủ lên người Mai Tuyết Tình, khẽ khàng chu đáo bọc kín nàng
trong chăn.

Nhìn nữ nhân
trước mắt, nay đã là nữ nhân của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.

Hạng Ngạo Thiên
trong lòng tràn ngập sự sung sướng và hạnh phúc vô biên, từng nghĩ muốn nàng,
nghĩ muốn nàng lâu như vậy, mãi đến hôm nay, nàng mới thật sự thuộc về hắn.

Cũng đã khoảng
thời gian dài cho tới nay, hai người bọn họ đã lâu rồi cũng không cùng trò
chuyện, nàng rốt cục cũng đã đồng ý thừa nhận nàng vốn là một người khác, không
phải là muội muội Ngạo Sương.

Khi chỉ có hai
người giữa không cảnh thiên nhiên, nàng vốn là dáng vẻ đáng yêu và yếu đuối như
thế, nàng thật sự cần sự bảo vệ che chở của hắn.

Nàng trước mặt
người khác luôn tỏ vẻ kiên cường, độc lập và có chút bướng bỉnh hẳn đều là
những biện pháp trang bị, che đậy bản thân mình tránh không bị tổn thương, e sợ
bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại!

Nhưng mà, sau này
lúc hồi cung làm sao bây giờ?

Đã cùng nàng có
quan hệ thể xác, sau này hắn không thể xem nàng như muội muội của mình nữa rồi,
nàng vốn là nữ nhân của hắn. Hắn muốn nàng mỗi ngày đều ở lại bên cạnh mình,
hắn muốn ban ngày có thể cùng nàng ở cùng một chỗ thương thảo quốc sự, buổi
chiều muốn cùng nàng ân ái.

Thế nhưng, phải
làm như thế nào mới có thể khiến cho nàng gật đầu đáp ứng, mà cũng có thể làm
cho những người khác tiếp nhận nàng đây?

Hạng Ngạo Thiên
sâu tận trong lòng thật nhớ thương muội muội mình, hắn mỗi đêm, đều thay muội
muội cầu khẩn, hy vọng muội muội được bình an.

Mãi cho đến tận
bây giờ, hắn vẫn chưa từng từ bỏ công việc tìm kiếm muội muội, chuyện cái hồ
kia, không thể nói cho bọn hạ nhân biết, chính vì vậy mà bản thân hắn đường
đường là một vị hoàng đế, lại chỉ dám thừa dịp lúc ban đêm, cũng không biết bao
nhiêu lần tự mình lén lút lặn xuống hồ rồi lại trở về tay không.

Thật đúng là,
tung tích muội muội tuyệt nhiên không hề có chút manh mối nào. Sống không thấy
người, chết không thấy xác. Hắn trong lòng vẫn còn có tia hy vọng, hắn kiên trì
tin tưởng muội muội vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này.

Hắn thật không
muốn vừa có được một người phụ nữ yêu thương, lại vừa mất đi một muội muội thân
yêu, hắn thật sự không muốn!

Cả hai người này
đều là những người hắn yêu thương nhất trên thế gian này, hắn một người cũng
không muốn mất đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3