Phi tử của ca ca - Chương 036 + 037

Chap 36

“Sao lại bị
thương chỗ đó …” Ý thức được chính mình có chút kinh ngạc, Hạng Ngạo Thiên vừa
lại hạ giọng.

“Cái đó… cái
đó…ah cái đó la do trèo cây, do trèo cây… Lần trước ở ngự thư phòng ngoài cửa
sổ nhìn thấy trên cây có mấy chú chim non, muội là do hiếu kỳ, cho nên, hôm nay
chúng ta phải đi xem lũ chim non...”

Mai Tuyết Tình tự
bản thân mình cũng cảm giác lý do này có chút miễn cưỡng, thử nghĩ lại một
chút, có cô nương nhà nào hơn hai mươi tuổi, lại trèo cây cơ chứ? Hơn nữa thân
phận mình lại vốn là công chúa kim chi ngọc diệp! Để cho người ta nghe thấy,
không cười đến rụng răng mới là lạ đấy!

Đã lỡ phóng lao
đành phải theo lao, Mai Tuyết Tình không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến
cùng, “Không nghĩ tới, không những không bắt được chú chim nhỏ, mà còn bị nhánh
cây quẹt trúng nữa!”

“Ca… lần sau muội
cũng không dám làm thế nữa đâu…” Thấy tình hình, có xu hướng Hạng Ngạo Thiên
càng truy hỏi kỹ càng sự việc, Mai Tuyết Tình vội vàng thừa nhận sai lầm, cũng
tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Ngạo Mai cùng Liên nhi.

“Lần sau cũng
không dám nữa…” Hai người ở bên cạnh cùng lên tiếng phụ họa.

Đánh chết Hạng
Ngạo Thiên, hắn cũng không chút tin tưởng, Mai Tuyết Tình lại bị thương là do
trèo cây bắt chim bị nhánh cây quẹt trúng.

Lần trước, lúc ở
ngự thư phòng đánh đàn, nhìn thấy mấy chú chim non có nguy hiểm, không phải
nàng đã mở miệng cầu hắn ra tay cứu giúp sao, nàng sao có khả năng đi trèo cây
bắt chim! Không phải tốt khoe, xấu che sao, ai cũng muốn che giấu khuyết điểm
của mình

Khẳng định là
đang nói dối, rốt cuộc tại sao lại nói dối, hắn còn cần phải từ từ điều tra cho
rõ.

Kim sang dược,
dược liệu này dùng trị liệu vết thương do đao kiếm đả thương là có hiệu quả
nhất, không phải nàng dùng, vậy thì là ai dùng?

Hạng Ngạo Thiên
biết dù có hỏi sao, nàng nhất định cũng không chịu nói thật rồi, liền đứng lên,
đi một vòng quanh Mai Tuyết Tình.

Còn nói là bị
nhánh cây quét trúng mông, phía sau quần áo trừ dính một chút bụi đất cùng cây
cỏ ra, không có một chút gì tổn hại, Hạng Ngạo Thiên càng chứng thật được những
dự đoán vừa rồi của mình.

Nàng chính là
đang nói dối.

Mai Tuyết Tình
càng che dấu, Hạng Ngạo Thiên càng hoài nghi mãnh liệt.

Sự thật là chuyện
gì, tại sao nàng lại cố hết sức giấu diếm?

Hạng Ngạo Thiên
phất tay áo bỏ đi, Ngạo Mai cũng cáo từ rời đi theo sau.

oOo

Vừa đúng đêm
trăng tròn, mặc dù ban đêm trăng sáng trong rất đẹp, nhưng Ngạo Mai tâm tình
lại thật buồn chán.

Nàng chậm rãi
tiêu sái trên con đường đá, trong đầu lướt qua hình ảnh những chuyện xưa, bất
tri bất giác trở về chỗ cũ nơi phát sinh chuyện lúc ban chiều.

Ngạo Sương tỷ tỷ
đã thay đổi rất nhiều, quả thực giống như trở thành một người khác.

Chẳng những tính
cách biến hóa, mà ngay cả học thức của nàng cũng tiến bộ hơn trông thấy.

Trong đầu của
nàng từ lúc nào đã bắt đầu có nhiều những tri thức đáng ngạc nhiên và cổ quái
như vậy.

Còn nữa, tại sao
vừa rồi trợ giúp cung nữ, cũng không chịu cho các nàng nói ra, chẳng lẽ là sợ
các phi tử biết, rồi trả thù nàng sao?

Nàng vốn dĩ là
công chúa thân phận cao cao tại thượng, lại có hoàng huynh làm chỗ dựa, thì
nàng còn sợ gì?

Nàng người nào
cũng có thể đắc tội, thử hỏi còn có người nào lại có dũng khí dám đắc tội với
nàng?!

Ngạo Mai không
nghĩ ra, Ngạo Sương tỷ tỷ biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ, hoàng huynh không
phát giác?

Thật sự là kỳ
quái, rất kỳ quái rồi!

Ngạo Mai cúi đầu,
vừa đi vừa suy nghĩ.

“Ngạo Mai…” Một
tiếng gọi ôn hòa ái cất lên.

Người nào?

Ngạo Mai ngẩng
đầu, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đứng cách chỗ nàng vài bước.

Lúc ở Vô Tân
cung, Hạng Ngạo Thiên đã phát giác, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai và Liên nhi
nháy mắt làm động tác ra hiệu.

Hắn cố ý rời đi
trước, đứng trong ngự hoa viên chờ Ngạo Mai, chắc chắn Ngạo Mai nhất định biết
rõ ngọn nguồn trong đó.

“Hoàng huynh…”,
Ngạo Mai giật mình, đã trễ thế này, hoàng huynh còn ở đây chờ nàng, nhất định
là có chuyện gì rất quan trọng.

Huynh muội hai
người bước đi thong thả trong hoa viên.

Ngạo Mai rốt cục
không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh, người phát hiện Ngạo Sương tỷ
tỷ khác thường rồi sao?”

“Ác… Cái gì khác
thường? Ngươi phát hiện cái gì rồi?” Hạng Ngạo Thiên giả bộ thờ ơ không để ý
tới hỏi.

“Ngạo Sương tỷ tỷ
tính cách thay đổi, biến địa hoạt bát vui tươi hơn, học thức của nàng cũng tiến
bộ hơn hẳn, nàng lúc nào học có được những tri thức ấy, muội cũng không biết!”

“Thật sao? Cho
hoàng huynh vài ví dụ, nói nghe qua một chút!”

“Hôm nay, nghe
nói mặt Liên nhi bị muỗi đốt, Ngạo Sương tỷ tỷ sai bọn hạ nhân, đem vỏ cam rửa
sạch phơi khô, nói là phát cho bọn hạ nhân dùng để hun muỗi. Trời vừa sập tối,
còn dẫn theo muội cùng Liên nhi đi ngắt cây ngãi, nói là hong cho khô, cũng có
thể hun đuổi muỗi, còn có thể cầm máu, còn nói lá ngãi vốn là trung dược, những
thứ này, trước kia chưa bao giờ nghe tỷ tỷ nói qua, không biết nàng từ nơi nào
học được!”

“Vậy sao? …” Hạng
Ngạo Thiên cũng đã quen với những cách cư xử này của Mai Tuyết Tình rồi.

Nàng quan tâm hạ
nhân, cho thấy nàng vốn thiện lương, những kiến thức đáng ngạc nhiên và có chút
cổ quái của nàng, hắn cũng đã lĩnh giáo qua. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính
là, Mai Tuyết Tình muốn dùng kim sang dược cao làm gì?

Đó là loại dược
người tập võ thường dùng, cái lão thái y này cũng lạ, vừa nghe nói công chúa bị
thương, lập tức đem loại dược cao tốt nhất đưa ra.

Nếu dược này trợ
giúp cho người tốt, đó là cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, nếu
rơi vào tay người xấu, như vậy chẳng phải hóa ra tiếp tay kẻ ác rồi!

“Các ngươi không
đi trèo cây, đúng không?” Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.

Thấy chuyện cũng giấu
giếm không được nữa rồi, Ngạo Mai nói hết sự thật: “Bọn muội nói dối rồi! Bọn
muội đi hái cây ngãi, khi trở về, tình cờ bắt gặp cung nữ tiểu thúy bị chủ tử
là Đông phi đâm bị thương, tỷ tỷ thuận tiện phái Liên nhi tìm Khai thái y lấy dược!
Tỷ còn năm lần bảy lượt dặn dò, nói là chính tỷ dùng!”

Ngạo Mai cũng đem
tất cả sự tình mọi chuyện tình nói ra, cảm giác áp lực trong lòng cũng thoải
mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhớ tới những gì
mình còn nghi hoặc, Ngạo Mai nói tiếp: “Thật kỳ quái, tỷ tỷ cứu người, còn
không cho nói là tỷ ấy cứu, nhất là đối với các phi tần, càng không thể nói ra!”

Trong đó nguyên
do, chỉ có bản thân Mai Tuyết Tình rõ ràng nhất, nàng không muốn cho các phi tử
biết, vốn là không muốn làm cho các phi tử nghĩ rằng nàng, Mai Tuyết Tình, muốn
khoe khoang mình được sủng ái đến mức nào, chẳng phải tục ngữ có câu: “cây to
đón gió lớn, càng cao danh vọng càng dày gian truân (*)”, nàng cũng không nghĩ
muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích ở trong thâm cung đại viện

Tuy rằng nói có
hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng, đó là do hắn còn chưa biết thân phận thật sự của
nàng, nếu như, một ngày nào đó, hoàng đế biết mọi sự thật chân tướng, nàng Mai
Tuyết Tình lúc đó hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Hạng Ngạo Thiên
nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng đang nặng trĩu cũng nhẹ nhõm đi rất
nhiều. Ra là làm việc tốt

Hạng Ngạo Thiên
trong thâm tâm đồng ý với cách làm của Mai Tuyết Tình, hắn không nghĩ muốn nàng
ở trong cung khiến cho nhiều người chú ý đến, càng nhiều người chú ý đến nàng,
thân phận nàng lại càng sớm bị vạch trần.

Trước khi sự thật
chân tướng được rõ ràng, hắn thật nghĩ không muốn đưa nàng ra trước mặt mọi
người.

“Ngạo Mai, tự
biết đạo lý là được rồi, cũng không nên khoa trương ra bên ngoài…” Hạng Ngạo
Thiên chu đáo dặn dò, “Vậy theo ngươi quan sát, cách đối nhân xử thế của muội
ấy sao?”

“Thật tốt lắm!
Tâm địa không ngờ tốt như vậy, hơn nữa so với trước đây càng quan tâm đến hạ
nhân hơn, cũng thay đổi sự quan tâm chăm sóc, gặp chuyện bất bình là rút đao
tương trợ ngay, như một đại hiệp!” Ngạo Mai bộ dáng rất hâm mộ.

“Tốt lắm, đi
thôi, hồi cung! Nhớ kỹ, hoàng huynh đã nói những gì với muội”

“Hoàng huynh,
muội ghi nhớ kỹ, sẽ không tùy tiện nói ra!” Ngạo Mai vừa nhắc lại một lần nữa.

Nàng đột nhiên
cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, ánh trăng càng thêm lung
linh nhu hòa, ánh trăng cũng đẹp hơn rồi, nhân tiện ngay cả trong bụi cỏ tiếng
kêu rỉ rả của côn trùng nhi nghe cũng êm tai hẳn lên.

Chap 37

Bên trong ngự thư phòng.

Hạng Ngạo Thiên ngồi dựa vào long ỷ, nhắm mắt trầm tư.

Những gì Ngạo Mai nói, từng lời từng lời một lần nữa ở bên
tai nhớ tới.

Ngạo Mai cũng bắt đầu hoài nghi tiểu nữ nhân này rồi, chuyện
này trong cung, nàng còn có thể lưu lại bao lâu?

Cầm lấy bài thơ nàng đã viết để trong ngự thư phòng, Hạng
Ngạo Thiên thầm đọc:

“Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa, Lục âm nhiễm nhiễm biến
thiên nha, Lâm oanh đề đáo vô thanh xứ, Thanh thảo trì đường độc thính oa” (bài
Xuân mộ của Tào Bân)

Dịch ý:

Chiều Xuân

1-

Chẳng ai ngoài cửa hỏi hoa rơi

Sắc biếc trời xanh trải khắp nơi

Oanh hót rừng im trời quạnh vắng

Cỏ xanh ao lạnh ếch kêu trời

2-

Chẳng người thăm hỏi hoa rơi

Bóng xanh biêng biếc khắp trời lung linh

Oanh ca rừng vắng lặng thinh

Cỏ xanh ao lạnh rùng mình ếch kêu

(Hải Đà)

“Song song ngoã tước hành thư án, Điểm điểm dương hoa nhập
nghiễn trì. Nhàn toạ tiểu song độc “Chu dịch”, Bất tri xuân khứ kỷ đa thì” (Bài
Mộ xuân tức sự)

Dịch thơ: Cảnh chiều Xuân (Nguyên Hà)

Sẻ liệng từng đôi bên án sách

Hoa dương lấm tấm điểm lòng nghiên

Bên song ngồi rỗi đọc Chu Dịch

Chẳng kể xuân rời đã mấy phen!

Nàng hẳn là vốn là một phụ nữ không thích cuộc sống gò bó tẻ
nhạt, vốn là một người phụ nữ cô đơn.

Cuộc sống ở trong cung, nàng thật sự có cảm giác cô đơn vậy
sao?

Từ trong ý cảnh miêu tả trong bài thơ, có thể đoán nàng
không phải một người có lòng dạ sâu hiểm.

Xem ra, sau này thật đúng là phải cho nàng thường ra cung
một chút.

Hạng Ngạo Thiên cầm lấy bài thơ gấp lại đứng lên, xem như kỳ
trân dị bảo cất vào một chỗ.

Trong Vô Tâm cung, tiếng ghi chép xột xoạt.

Mai Tuyết Tình quyết định sau này chính mình sẽ dạy các cung
nữ viết chữ.

Nàng hiện tại vốn có dự định trước.

“Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương
viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên… …” (*)

Năm người cung nữ đầu đung đưa nhè nhẹ, cố hết sức đọc thuộc
lòng.

“Công chúa, nghỉ chút… nghỉ chút đi nha… Đầu nô tỳ đau quá…”
Có người nghĩ muốn lười biếng.

“Không được, phải học thuộc lòng, làm người đối nhân xử thế,
lúc nào cũng phải ngay thẳng, phụ mẫu, sư thầy, bằng hữu, cũng phải tập đối xử
có lễ nghĩa với nhau…”

Mai Tuyết Tình thanh âm nghiêm khắc, “Hôm nay buổi sáng,
nhất định phải thuộc lòng những điều này, buổi chiều, chúng ta lại đi ngắt một
chút cây ngãi.”

“Chó đều mệt mỏi, chó cũng không kêu, công chúa… Nghỉ tạm
trong chốc lát, chúng ta nhất định có thể thuộc lòng mà…” Có người năn nỉ.

“Cái gì con chó cũng không kêu?”

Mai Tuyết Tình nhìn ra ngoài cửa, “Nơi nào có con chó hả…”

Nàng sợ nhất là con chó, khi còn bé bị chó cắn qua một lần,
từ đó về sau rất sợ chó, thật đúng với câu một khi bị rắn cắn, cả đời đều sợ
rắn.

“Không phải người mới vừa dạy chúng ta sao, chó cũng không
kêu, tính chất là không đổi…” Tiểu cung nữ nói thầm, “Công chúa cũng đã quên,
đã dạy chúng ta cái gì con chó cũng không sủa, lại còn bắt chúng ta đọc thuộc
từ nãy đến giờ…”

“Cái gì…” Mai Tuyết Tình bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, bật
cười ha hả.

Mấy hài tử này nghĩ như thế nào mà có sức tưởng tượng phong
phú đến như vậy, thản nhiên đem câu “Cẩu bất giáo” tưởng tượng ra thành “Cẩu
bất khiếu (chó không kêu)” rồi, nhưng mà, cứ cho lặp đi lặp lại đọc qua mấy
lần, thật đúng là dễ dàng làm lẫn lộn.

“Nha đầu ngốc các ngươi, cái này là cẩu bất giáo, còn cái
kia là cẩu bất khiếu, không giống nhau, không cùng một nghĩa!”

“Được rồi, càng nói càng hồ đồ, nghỉ tạm trong chốc lát,
chúng ta sẽ học lại từ đầu…”

Không phải xuất thân giáo sư được đào tạo bài bản chuyên
nghiệp quả thật không ổn, thật không biết phải chỉ dạy đám nha đầu ngốc này như
thế nào để khỏi phải hồ đồ đến như vậy. Mai Tuyết Tình quyết định trước hết
phải bắt tay vào việc từ từ giải thích ý tứ, sau đó, mới bắt các nàng đọc thuộc
lòng, cuối cùng mới dạy đến viết chữ.

Đám nha đầu này cũng không muốn xuất cung, nếu vậy cũng
không thể làm gì khác hơn là dạy cho các nàng biết thêm một chút tri thức, biết
viết chữ, biết tính toán đơn giản, trong tương lai, có lẽ khi mình xuất cung
làm ăn buôn bán, có thể còn có chỗ sử dụng được các nàng, chỉ mong đến lúc đó,
các nàng cũng có thể trở thành cánh tay trái phải trợ thủ đắc lực cho mình.

Mai Tuyết Tình kiên trì tin tưởng, có công mài sắt có ngày
nên kim.

Kỹ năng sinh tồn là vốn liếng lớn nhất.

Mai Tuyết Tình ý chí tràn trề, quyết định dựa vào chính
mình, ở cổ đại, khai thiên lập địa mở ra một chân trời mới.

Suốt mấy ngày nay, khí trời liên tục u ám, phảng phất như
muốn mưa. Khí trời oi bức ngột ngạt, khiến cho người rin rít mồ hôi gây cảm giác
bức rứt, khó chịu và mệt mỏi.

Mai Tuyết Tình phân phó các cung nữ khiêng vào một thùng gỗ,
chuẩn bị nước tắm rửa để còn lát nữa lại đi ngự hoa viên.

Vừa nghe nói không đọc thuộc lòng nữa, các tiểu cô nương vui
mừng khôn xiết. Làm việc đi, còn hơn đọc thuộc lòng làm cho người ta đau đầu.

Mai Tuyết Tình biết, chính mình có một chút nóng lòng cầu
thành, dục tốc bất đạt, mọi việc còn phải từ từ mới có kết quả được. Ngâm mình
trong thùng nước ấm áp, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc thật thoải mái dễ
chịu, Mai Tuyết Tình cân nhắc, làm thế nào mới có thể khiến cho các nàng hứng
thú học tập, từ từ tiếp thu kiến thức đạt được kết quả tốt đẹp.

Có rồi! Mai Tuyết Tình gọi lớn, “Lại cả đây…”

Năm người tiểu cô nương đồng loạt tiến đến đứng vây quanh
thùng nước. Có người trợ giúp Mai Tuyết Tình chà lưng, có người thay nàng chải
vuốt mái tóc dài.

“Thích nghe chuyện xưa không, ta kể cho các ngươi nghe một
câu chuyện xưa nhé!”

“Dạ đồng ý… đồng ý!” Chỉ cần không phải đọc thuộc lòng, làm
gì cũng được.

“Có nhìn thấy thùng gỗ này chứ?” Mai Tuyết Tình vuốt hai bên
thành thùng gỗ, “Đây đều là những tấm ván gỗ giống nhau được ghép lại với nhau,
ngươi chính là tấm ván gồ này… Còn ngươi chính là tấm ván gỗ này… Ngươi đây,
lại chính là tấm ván gỗ này được ghép lại với nhau cùng một chỗ…” Mai Tuyết
Tình khoa tay múa chân so sánh.

“Nhìn này trong thùng giả dụ có chứa nhiều nước như vậy
rồi,” Mai Tuyết Tình tiếp tục làm điệu bộ ví von, “Nếu tấm ván gỗ này, bị ngắn
đi một khúc như vầy, so với những tấm ván gỗ khác bị ngắn đi một đoạn, như vậy
trong thùng gỗ này còn có thể chứa nước được sao?”

“Như vậy không thể dùng tấm ván gỗ ngắn ấy rồi, phải loại bỏ
tấm ván gỗ ngắn ấy ra rồi!” Liên nhi nói.

Đúng là trẻ con cũng dễ dạy!

“Đúng rồi, bởi vì nếu có một tấm ván gỗ bị ngắn đi không thể
ghép lại cùng một chỗ, cái thùng gỗ này cũng không có thể có hình dạng như vầy
và căn bản cũng không thể chứa nước được! Này có phải tấm ván gỗ ngắn đã làm
ảnh hưởng đến những tấm ván gỗ khác rồi hay sao, ngươi có muốn làm tấm ván gỗ ngắn
hay không hả?” Mai Tuyết Tình khéo léo dẫn dắt câu chuyện, “Người nào thích làm
tấm ván gỗ ngắn?”

“Ta không muốn làm…”

“Ta cũng không muốn làm…”

Các tiểu cô nương các đều tỏ thái độ.

“Không ai muốn làm là tốt rồi, chúng ta vậy là tốt rồi, có
thể đọc thuộc lòng, cũng không ai bị lạc hậu, người nào lạc hậu rồi, người đó
cũng giống như tấm ván gỗ ngắn bị vứt bỏ đi rồi!”

“Biết ạ…” Đạo lý vốn rất rõ ràng rồi, thế nhưng, vừa nhắc
tới đọc thuộc lòng, mọi người đều lại không có tinh thần rồi!

“Lớn tiếng một chút, rõ ràng không rõ ràng?” Mai Tuyết Tình
có chút tức giận lớn tiếng, như thế nào mà vừa nói đến học đã như một đứa con
nít, thật không bực mình cũng không được mà!

“Dạ biết rồi…” Bị Mai Tuyết Tình lớn tiếng, tất cả đều hơi
hoảng sợ cũng lập tức lớn tiếng trả lời.

“Giúp ta thay quần áo…” Mai Tuyết Tình bước ra khỏi thùng
gỗ.

“Tỷ tỷ, lớn tiếng cái gì vậy? Từ đằng xa cũng có thể nghe
thấy được!” Ngạo Mai cười khanh khách tiêu sái tiến vào.

“Hỏi các nàng ấy…” Mai Tuyết Tình hất cằm về phía Liên nhi
các nàng.

“Ngươi như thế nào lại cao hứng như vậy?” Mai Tuyết Tình
thấy Ngạo Mai bộ dáng tươi cười khó hiểu.

“Mới vừa rồi ở trong ngự hoa viên đụng phải hoàng huynh cùng
Hàn Thanh!”

Nhắc tới Hàn Thanh, Mai Tuyết Tình giả bộ làm như không có
việc gì hỏi: “Ta mất đi trí nhớ lúc trước, có phải hay không ta với Hàn Thanh
trước đây rất quen thuộc hả?”

“Nói quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc… Nói không
quen biết cũng có thể xem như là không quen biết…”

Ngạo Mai chậm rãi
nói đến.

Mai Tuyết Tình
nhìn Ngạo Mai ánh mắt như muốn hỏi “Tại sao”.

“Lúc đầu, tỷ tỷ
thân thể không khỏe, xuất cung khắp nơi bôn ba, tìm kiếm hỏi thăm danh y, đều
là hộ vệ Hàn Thanh! Lúc trở về, cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều hơn! Cho nên
mới nói, nếu nói là quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc, nói không
quen biết cũng có thể xem như không quen biết.”

“Tỷ tỷ, nghĩ gì
mà lại hỏi đến chuyện này chứ?” Ngạo Mai khó hiểu hỏi.

“Tùy tiện hỏi
thôi, ta đối với Hàn Thanh thật có ấn tượng rất tốt!”

Nhìn thấy ánh mắt
Hàn Thanh nhìn mình, cũng không đơn giản như Ngạo Mai nói như vậy.

“Tỷ tỷ, không
biết xấu hổ… Không biết xấu hổ…”

Ngạo Mai đùa
nàng, “Tuy rằng hắn gương mặt mỗi ngày lúc nào cũng đều nghiêm nghị, lạnh như
băng, nhưng mà, Hàn Thanh nhân phẩm tốt lắm, tỷ tỷ, hay là, muội cầu hoàng
huynh nhắc đến…”

“Nói cái gì nhắc
đến…”

Mai Tuyết Tình
ngắt ngang lời nói của Ngạo Mai, “Ngươi đó nha, chỉ e thiên hạ không loạn thôi!
Đi thôi, chúng ta lại đi hái thêm một ít cây ngãi đi, lần này nữa thôi là đủ
rồi!”

Mai Tuyết Tình
không có ngờ tới, lúc này đây đi ngự hoa viên, nàng lại gặp phải họa sát thân!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3