Cái Chết Huy Hoàng - Chương 14 - Phần 1
Chương 14
Eve lại thẩm vấn anh ta, trong một không
gian ít thoải mái hơn, Phòng thẩm vấn C. Cuối cùng anh ta cũng dùng đến quyền
được có luật sư, và ba luật sư mắt lạnh, mặc đồ kẻ, ngồi giăng hàng đằng sau
khách hàng của mình, tại bàn thẩm vấn.
Eve ngầm gọi họ là Moe, Larry và Curly.
Rõ ràng Moe là người chịu trách nhiệm
chính. Cô ta có giọng nói khàn, kiểu tóc hình cái bát xấu xí khiến Eve đặt cho
cô ta cái tên ấy. Đồng nghiệp cô ta nói rất ít nhưng trông điềm tĩnh và thỉnh
thoảng lại ghi chép gì
đó có vẻ rất quan trọng vào quyển sổ pháp lý màu vàng mà các luật sư dường như
không bao giờ thấy nhàm chán.
Curly, người có cái trán rộng nhăn nhúm,
thỉnh thoảng lại gõ vài cái vào cuốn sổ của mình và thì thầm bí hiểm vào tai
Larry.
“Trung úy Dallas.” Moe chống tay trên bàn,
hai bàn tay với bộ móng xấu xí dài hàng mấy centimet. “Khách hàng của tôi tha
thiết muốn hợp tác.”
“Anh ta đâu có vậy,” Eve nói, “vì chính cô
đã thấy trong lần phỏng vấn đầu tiên rồi đấy. Sau khi rút lại lời khai ban đầu,
khách hàng của cô thừa nhận đã rời hiện trường tội phạm và không khai báo tội
phạm cho cơ quan chức năng.”
Moe thở dài. Âm thanh trống trải và thất
vọng. “Tất nhiên, cô có thể cáo buộc ông Angelini với những sai sót đó. Ngược
lại, chúng tôi sẽ cho đó là năng lực bị suy giảm, sốc, và sự tổn thương tình
cảm do việc mẹ của ông ấy bị giết gần đây. Điều này sẽ lãng phí thời gian của
quan tòa, và tiền bạc của người đóng thuế.”
“Tôi chưa buộc tội khách hàng của cô về
những sai sót đó... Chúng ta đang xử lý một vấn đề lớn hơn ở đây.”
Curly nguệch ngoạc viết gì đó, chuyển tờ
giấy cho Larry đọc. Hai người thầm thì với nhau và trông rất trầm trọng.
“Cô đã xác nhận cuộc hẹn của khách hàng
của tôi ở Kênh bảy lăm.”
“Đúng, anh ta có một cuộc hẹn, anh ta hủy
nó lúc mười một giờ ba lăm phút. Thật lạ là năng lực bị suy giảm và sự tổn
thương tình cảm của anh ta vẫn chưa đến mức khiến anh ta lơ là chuyện làm ăn.”
Trước khi Moe có thể nói tiếp, Eve quay sang nhìn chằm vào Angelini. “Anh biết
Nadine Furst?”
“Tôi biết cô ta là ai. Tôi thấy cô ta trên
truyền hình.” Anh ta dè đặt, quay sang tham vấn Moe. Sau một lát, anh ta gật
đầu. “Tôi đã gặp cô ta vài lần, xã giao, và có nói chuyện một chút với cô ta
sau cái chết của mẹ tôi.”
Eve đã biết tất cả điều đó, và bao vây con
mồi. “Tôi chắc anh đã xem các phóng sự của cô ta. Anh có lý do để gặp, vì cô ta
đã đưa tin vụ giết người gần đây. Vụ giết mẹ anh.”
“Trung úy, khách hàng của tôi quan tâm đến
tin tức về cái chết của mẹ ông ấy thì có liên quan gì đến vụ giết cô Kirski?”
“Tôi đang tự hỏi đây. Anh đã xem các phóng
sự của Nadine Furst trong vài tuần qua, anh Angelini.”
“Tất nhiên.” Anh ta lấy lại vẻ khinh
khỉnh. “Cô xuất hiện trên truyền hình khá nhiều, Trung úy.”
“Điều đó khiến anh bận tâm à?”
“Tôi nghĩ thật kinh khủng khi một công
chức, được thành phố trả lương, lại tìm kiếm danh tiếng thông qua bi kịch.”
“Nghe như nó làm anh tức tối,” Eve nhún
vai nói. “Cô Furst cũng gây được nhiều danh tiếng từ đó.”
“Ai cũng biết người như cô ta sử dụng nỗi
đau của người khác làm sự thăng tiến cho mình.”
“Anh không thích việc cô ta đưa tin?”
“Trung úy,” Moe nói với sự kiên nhẫn rõ
ràng đang kéo căng ra. “Ý cô là gì?”
“Đây không phải phiên tòa, chưa. Tôi không
cần đưa ra luận điểm gì cả. Anh có bực mình vì việc đưa tin không, anh
Angelini? Có tức giận không?”
“Tôi...” Anh ta ngừng lại trước cái nhìn
sắc bén của Moe. “Tôi xuất thân từ một gia đình danh tiếng,” anh ta nói thận
trọng hơn. “Chúng tôi đã quen với chuyện như thế.”
“Chúng ta có thể quay lại vấn đề chính
được chứ,” Moe đề nghị.
“Đây là vấn đề chính. Louise Kirski đã mặc
áo mưa của Nadine Furst khi cô ta bị giết. Anh biết tôi nghĩ gì không, anh
Angelini? Tôi nghĩ kẻ giết người đánh nhầm mục tiêu. Tôi nghĩ hắn ta đang chờ
Nadine, và Louise tình cờ chọn nhầm thời điểm để ra ngoài mưa mua thuốc lá.”
“Điều đó chẳng can hệ gì đến tôi cả.” Anh
ta vụt nhìn về phía luật sư của mình. “Vẫn chẳng có gì liên quan tới tôi cả.
Tôi nhìn thấy sự việc. Vậy thôi.”
“Anh bảo đó là một người đàn ông. Hắn
trông thế nào?”
“Tôi không biết. Tôi không nhìn rõ hắn,
hắn quay lưng về phía tôi. Chuyện xảy ra quá nhanh.”
“Nhưng anh đã nhìn đủ lâu để biết đó là
đàn ông.”
“Tôi cho là thế.” Anh ta ngừng lại, cố gắng
kiểm soát hơi thở trong khi Moe đang thì thầm vào tai. “Lúc đó trời mưa,” anh
ta bắt đầu. “Tôi cách xa mấy mét, ngồi trong xe.”
“Anh nói anh thấy mặt nạn nhân.”
“Ánh đèn, cô ta quay đầu nhìn về phía ánh
đèn khi anh ta - hay khi kẻ giết người - đến chỗ cô ta.”
“Và kẻ giết người này, có lẽ là đàn ông,
kẻ thình lình xuất hiện. Hắn ta cao thấp già trẻ thế nào?”
“Tôi không biết. Trời tối quá.”
“Anh nói có ánh đèn.”
“Chỉ là một vòng ánh sáng. Hắn ta đứng
trong bóng đen. Hắn ta mặc đồ đen,” David chợt nói sôi nổi. “Chiếc áo khoác
đen, dài... và đội mũ, chiếc mũ trùm kín.”
“Thật phù hợp. Hắn mặc đồ đen. Thật độc
đáo.”
“Trung úy, tôi không thể khuyên khách hàng
của mình tiếp tục hợp tác nếu cô vẫn giữ kiểu mỉa mai ấy.”
“Khách hàng của cô can hệ quá sâu. Sự mỉa
mai của tôi đâu có đáng để anh ta bận tâm. Chúng tôi có ba yếu tố quan trọng.
Phương tiện, động cơ, cơ hội.”
“Cô chẳng có gì ngoài sự thừa nhận của
khách hàng của tôi rằng ông ấy đã chứng kiến vụ giết người. Hơn nữa,” Moe nói
tiếp, gõ bộ móng tay nguy hiểm lên bàn, “cô hoàn toàn không thể liên hệ ông ấy
với những vụ giết người khác. Cái cô có, Trung úy, là một kẻ điên ngoài tầm
kiểm soát, và một nhu cầu ghê gớm muốn xoa dịu cấp trên của cô và công chúng
bằng một vụ bắt bớ. Kẻ đó không phải là khách hàng của tôi.”
“Chúng ta phải xem xét điều đó. Giờ...”
Điện thoại của cô kêu bíp bíp, hai tiếng, tín hiệu từ Feeney. Cô thấy hồi hộp,
và để che giấu, cô nở một nụ cười mỉa mai. “Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô bước ra khỏi phòng, vào hành lang. Đằng
sau cô, qua tấm gương một chiều, một nhóm người đang túm tụm bàn bạc. “Cho tôi
tin tốt đi, Feeney. Tôi muốn bắt tên khốn này.”
“Tin tốt à?” Feeney bóp cằm. “À, có lẽ cô
thích cái này. Yvonne Metcalf đang đàm phán với anh bạn của chúng ta trong kia.
Cuộc đàm phán lén lút.”
“Về việc gì?”
“Vai chính trong một bộ phim. Tất cả
chuyện này hoàn toàn bí mật vì hợp đồng của cô ta với Tune In chưa
hết hạn. Cuối cùng tôi ép đại diện của cô ta phải khai. Nếu mọi chuyện trót
lọt, cô ta sẽ sẵn lòng bỏ bộ phim sitcom kia. Nhưng bọn họ sẽ phải đặt cọc
trước, bảo đảm một thỏa thuận hợp tác trong ba bộ phim, phát hành khắp thế
giới, và hai mươi giờ quảng cáo liên tục.”
“Cô ta có vẻ đòi hỏi nhiều nhỉ.”
“Cô ta đang chèn ép hắn. Theo tôi hiểu từ
những gì người đại diện nói thì hắn ta cần Metcalf để đảm bảo một số hỗ trợ tài
chính, nhưng cô ta lại muốn tiền đặt cọc ngay từ đầu. Hắn đang đôn đáo để có
được thỏa thuận và cứu được dự án của hắn.”
“Hắn biết cô ta. Và cô ta lại nắm phần
kiểm soát.”
“Theo người đại diện đó, hắn đến gặp riêng
Metcalf, vài lần. Họ đã hai lần nói chuyện trực tiếp trong căn hộ của cô ta.
Hắn khá háo hức, nhưng Metcalf cười trừ. Cô ta nghĩ rằng hắn sẽ đổi ý.”
“Tôi thích lắm khi chuyện này lại rơi vào
đúng chỗ.” Cô quay lại, nhìn Angelini qua tấm kính. “Chúng ta có được một mối
liên hệ rồi, Feeney. Hắn biết tất cả nạn nhân.”
“Nhưng hắn ở gần phía bờ biển khi Metcalf
bị giết.”
“Ông muốn cá bao nhiêu việc hắn có máy bay
riêng? Ông biết cái tôi học được từ Roarke không, Feeney? Chuyện đi máy bay
không phải khó khăn gì nếu ông có tiền, và ông sở hữu phương tiện. Không, trừ
phi hắn xuất hiện với mười nhân chứng đang bợ đít hắn khi Metcalf bị giết, tôi
tóm được hắn rồi. Xem hắn ta lo lắng nào,” cô lẩm nhẩm khi quay lại phòng thấm
vấn.
Cô ngồi xuống, khoanh tay trên bàn, nhìn
vào mắt Angelini. “Anh biết Yvonne Metcalf.”
“Tôi...” Mất tự chủ, David giật giật cổ
áo. “Hẳn rồi, tôi... ai mà không biết cô ta.”
“Anh có chuyện làm ăn với cô ta, đã gặp
riêng cô ta, từng đến nhà cô ta.”
Đây rõ ràng là tin mới đối với Moe, cô
nàng nhe răng, giơ một tay lên. “Chờ một lát, Trung úy. Tôi muốn nói chuyện
riêng với khách hàng của mình.”
“Được thôi.” Eve nghe theo, đứng lên. Ở
bên ngoài, cô quan sát sự việc diễn ra qua khung kính, và nghĩ thật tiếc là
pháp luật ngăn cấm cô mở loa để nghe họ nói gì.
Tuy nhiên, cô có thể thấy Moe phóng hàng
loạt câu hỏi vào David và đánh giá câu trả lời lắp bắp của anh ta trong khi
Larry và Curly cứ khó đăm đăm và viết lia lịa vào sổ.
Moe lắc đầu trước một trong các câu trả
lời của David, chọc vào người anh ta bằng một trong những móng tay đỏ chót chết
người của mình. Eve mỉm cười khi Moe đưa tay ra hiệu cho cô quay lại phòng.
“Khách hàng của tôi sẵn sàng khai rằng ông
ấy quen biết Yvonne Metcalf, ở mức độ công việc.”
“Thế à.” Lần này Eve dựa hông lên bàn.
“Yvonne Metcalf có khiến anh đau khổ không, anh Angelini?”
“Chúng tôi đang đàm phán.” Anh ta chắp hai
bàn tay lại, vặn siết. “Nghệ sĩ tài năng khi tham gia một dự án thường hay đòi
trời đòi biển. Chúng tôi... sắp đạt được thỏa thuận.”
“Anh đã đến nhà riêng gặp cô ta. Có tranh
cãi không?”
“Chúng tôi... tôi... chúng tôi gặp nhau ở
nhiều nơi. Nhà cô ta là một trong những nơi đó. Chúng tôi thảo luận các điều
kiện và cơ hội.”
“Anh ở đâu, anh Angelini, vào đêm Yvonne
Metcalf bị giết?”
“Tôi phải kiểm tra nhật ký,” anh ta nói với
một sự tự chủ đáng ngạc nhiên. “Nhưng tôi tin là mình ở New Los Angeles, khu
liên hợp Planet Hollywood. Tôi ở đó mỗi khi đến thành phố.”
“Và anh đã ở đâu trong khoảng, à, từ bảy
giờ đến nửa đêm, giờ West Coast?”
“Tôi không thể nói được.”
“Anh sẽ phải nói đấy, anh Angelini.”
“Chắc là ở trong phòng tôi. Tôi có nhiều
công chuyện phải xem xét. Bản thảo cần sửa lại.”
“Bản thảo anh soạn cho cô Metcalf.”
“Đúng.”
“Và anh làm việc một mình?”
“Tôi thích ở một mình khi viết. Tôi đã
viết bản thảo, cô biết đấy.” Anh ta hơi đỏ mặt, màu sắc ánh lên từ cổ áo. “Tôi
dành nhiều thời gian và nỗ lực để chuẩn bị cho nó.”
“Anh có máy bay không?”
“Một chiếc máy bay. Hiển nhiên, tôi...
tôi...”
“Máy bay của anh ở New Los Angeles?”
“Đúng, tôi...” Mắt anh ta trợn tròn và đờ
đẫn khi nhận ra ẩn ý. “Cô không thể thật sự tin điều này!”
“David, ngồi xuống.” Moe nói khi anh ta
luýnh quýnh đứng lên. “Anh đâu thể nào thực sự tin thế được!”
“Cô ta nghĩ tôi giết họ. Thật điên rồ. Mẹ
của tôi, lạy Chúa. Vì lý do gì? Lý do gì chứ?”
“Ồ, tôi có vài ý tưởng. Chúng ta sẽ xem
liệu chuyên gia tâm lý có đồng ý với tôi không.”
“Khách hàng của tôi không có nghĩa vụ phải
kiểm tra tâm lý.”
“Tôi nghĩ cô sẽ khuyên anh ta làm thế.”
“Cuộc thẩm vấn này,” Moe nói thẳng thừng,
“chấm dứt.”
“Được thôi.” Eve đứng dậy, thích thú
khoảnh khắc khi mắt cô bắt gặp mắt David. “David Angelini, anh bị bắt. Anh bị
buộc tội rời bỏ hiện trường tội phạm, cản trở công lý, và cố gắng hối lộ nhân
viên cảnh sát.”
Anh ta lao vào cô, và thật nực cười, Eve
nghĩ, là lại nhằm đến cổ họng cô. Cô đợi cho đến khi tay anh ta gần sát cổ họng
mình, mắt anh ta lồi ra tức tối, thì mới hạ gục anh ta.
Lờ đi mệnh lệnh phát ra từ cô luật sư, Eve
ghì lên anh ta. “Chúng tôi sẽ không thèm thêm vào tội hành hung cảnh sát và
chống lại lệnh bắt. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ cần đến nó. Giam anh ta lại,”
cô ra lệnh cho mấy tay cảnh sát gác cửa.
“Hay lắm Dallas,” Feeney chúc mừng khi họ
nhìn David bị giải đi.
“Hy vọng phòng Công tố cũng nghĩ vậy, đủ
để không cho bảo lãnh. Chúng ta phải giữ và tra khảo hắn. Tôi muốn buộc tội hắn
giết người cấp độ một, Feeney. Tôi rất muốn.”
“Chúng ta gần tới rồi, cô bé.”
“Chúng ta cần vật chứng. Chúng ta cần cái
vũ khí chết tiệt đó, máu, các đồ vật. Hồ sơ tâm lý của Mira sẽ giúp ích, nhưng
tôi không thể đưa ra cáo buộc mà không có vật chứng.” Hết kiên nhẫn, cô xem
đồng hồ. “Sẽ không mất nhiều thời gian để có lệnh khám xét, ngay cả khi bọn
luật sư ngăn cản.”
“Cô không ngủ bao lâu rồi?” Feeney thắc
mắc. “Tôi có thể đếm vòng thâm quầng dưới mắt cô.”
“Đủ lâu để vài tiếng nữa không thành vấn
đề. Ông có muốn đi uống một chút trong khi chúng ta chờ lệnh?”
Ông ta đặt bàn tay vỗ về lên vai cô. “Tôi
nghĩ cả hai chúng ta sẽ cần đấy. Chỉ huy biết tin rồi. Ông ấy muốn gặp chúng
ta, Dallas. Ngay bây giờ.”