Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 029 - 032
Chương 29: Làm tướng quân đến nỗi ghiền
rồi
Lưu Trọng Thiên
biết mình đã phạm phải một sai sót lớn nhất từ trước đến nay, chàng đã biến một
nữ nhân thành tướng quân, có điều Uy Thất Thất này đúng là nữ tướng quân trời
sinh, khi vào sa mạc huấn luyện, nữ nhân này dẫn theo binh lính hùng dũng xông
pha, hoàn toàn không sợ trời, không sợ đất.
Lưu Trọng Thiên
quay người nhìn đại bản doanh, không biết bí mật này có thể giấu được trong bao
lâu, chắc phải xem cái mạng Tam Vương gia của chàng có thể giữ được tới chừng
nào, một nữ nhân xấu xí, thậm chí có thể dùng từ “cực… cực… cực xấu xí” để hình
dung.
Nếu không may
sau này có người phát hiện ra cô ta là nữ nhân, cũng không phải không có cách
cứu, cưới cô ta là xong, nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên lắc đầu lia lịa, chắc
chắn không thể nào, đường đường là Tam vương gia lại đi cưới một nữ nhân xấu
xí, chẳng phải trở thành trò cười cho Đại Hán sao, lẽ nào nữ nhân trong thiên
hạ này đều chết hết rồi ư? Cho nên, tốt nhất là phải giấu nhẹm đi, chờ khi
chiến sự kết thúc, lập tức để cô ta rời đi.
Tiến hành huấn
luyện trên sa mạc vẫn đương trong giai đoạn gian khổ, đám binh lính cũng dần
dần thích nghi rồi. Khi Lưu Trọng Thiên đến thao trường, thấy Uy Thất Thất mặt
mày hớn hở giảng giải gì đó với đám binh lính, Lưu Trọng Thiên liền chặn một
tên lính đương vội vã chạy ngang qua đó.
“Thất tướng quân
đang nói gì vậy?”
“Đang giới thiệu
cho bọn thuộc hạ cách sinh tồn trên sa mạc, trong điều kiện khắc nghiệt làm thế
nào để tự bảo vệ mình, Thất tướng quân biết nhiều chuyện thật đấy!” Dứt lời,
binh lính nôn nóng lao đi.
“Cách sinh tồn
trên sa mạc?” Lưu Trọng Thiên tới đó, lòng tràn đầy nghi hoặc, chen vào giữa
đám binh lính lắng nghe.
Uy Thất Thất lớn
tiếng giải thích: “Việc sinh tồn trên sa mạc phụ thuộc vào ba nhân tố tác động
qua lại với nhau: nhiệt độ xung quanh, hoạt động có liên quan tới lượng nước
uống và mức dự trữ nước, không nên đối chọi với sa mạc mà phải thích ứng với
nó, nếu chẳng may bị lạc đường, phải chú ý mấy điểm sau đây…”
Thất Thất vừa
ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Trọng Thiên, lập tức cứng họng, vẻ mặt có hơi
mất tự nhiên.
Lưu Trọng Thiên
cười tỏ ý khen ngợi. “Nói tiếp đi, rất hay!”
Uy Thất Thất
ngại ngùng, làm mặt quỷ với Lưu Trọng Thiên, tươi cười tiếp tục giảng giải.
“Sau khi lạc
đường, cần phải ngày nghỉ đêm đi. Cây xương rồng thường chứa lượng nước dồi dào
nhất, chỉ cần vắt một ít là có thể uống được kha khá, hãy ráng sức đi tìm nguồn
nước. Ngoài ra, do nguyên lí khúc xạ ánh sáng trong sa mạc, có thể gây ra ảo
ảnh, đây chính là ảo giác, vì vậy đợi sau khi mặt trời lặn hãy nhìn lại lần
nữa, nếu vẫn còn đó nghĩa là có thật, thông thường ảo ảnh sẽ duy trì trong vài
canh giờ rồi biến mất…”
Sau khi Uy Thất
Thất nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, Thất Thất xua tay một cái. “Thôi
giải tán, quay về nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta tiếp tục nói về việc thích ứng
với sa mạc.”
“Xem ra ngươi
định dẫn binh lính tiến vào sa mạc tấn công Hung Nô?” Lưu Trọng Thiên nhìn Thất
Thất với vẻ tán thưởng, tại sao cô lại biết nhiều như vậy, một ả nữ nhân xấu xí
bí ẩn.
“Đúng! Tôi muốn
tiến vào sa mạc, chắc chắn sẽ rất hào hứng, và thú vị, giống như đi thám hiểm
vậy!”
“Ta thấy ngươi
được làm tướng quân đến nỗi ghiền rồi đấy!” Lưu Trọng Thiên cười khẩy một cái.
“Lần này chúng ta tiến công ồ ạt, ta hi vọng ngươi hãy ở lại đây, không cần vào
sa mạc!”
“Tại sao?” Thất
Thất trợn trừng mắt, không ai thạo việc đóng quân sa mạc hơn cô, những bài học
sinh tồn trong các chuyến dã ngoại, rốt cuộc cũng tìm được đất dụng võ, dựa vào
đâu không cho cô đi, hơn nữa hiện giờ cô đã là tướng lĩnh rồi, phụ tá Hữu tướng
quân, không lẽ chỉ là hư danh thôi sao?
“Ta đã mắc một
sai lầm, cho nên ta sẽ không để ngươi đi, chiến trường rất nguy hiểm!”
Lưu Trọng Thiên
né tránh ánh nhìn của cô, sải bước quay về, Thất Thất không phục đuổi theo sau.
“Nguy hiểm, ai
đi cũng nguy hiểm, tôi không sợ!”
Lưu Trọng Thiên
không thèm để ý đến cô, Thất Thất cứ bám nhằng nhẵng theo chàng vào đại bản
doanh, thấy Lưu Trọng Thiên im lặng như tờ, cuối cùng không nhịn được nữa. “Lưu
Trọng Thiên!”
Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên đột nhiên quay người lại, túm lấy cổ áo Thất Thất. “Nếu ngươi
muốn chết, bây giờ ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!”
“Tại sao? Tôi
không muốn chết!”
“Nam nhân còn
không chịu nổi ở sa mạc, huống hồ ngươi lại là…” Lưu Trọng Thiên ảo não buông
Thất Thất ra, quay người đi, trở vào trong đại bản doanh, không nói thêm lời
nào nữa.
“Ê! Chờ đã!”
Chương 30: Chuyện lớn rùm beng rồi
Thất Thất lẽo
đẽo bám theo sau, Lưu Trọng Thiên đi rất nhanh, Thất Thất chỉ còn cách lê gót
theo sát phía sau suốt dọc đường đi, mãi đến khi vào đại bản doanh của Vương
gia, Lưu Trọng Thiên mới dừng lại. “Ta rất hối hận vì đã phong ngươi làm phụ tá
Hữu tướng quân, cái đuôi của ngươi hiện giờ đã vểnh lên trời rồi!”
“Trong quân ngũ
không thể nói chơi được, tôi cũng không phạm lỗi gì, bởi vậy có hối hận cũng vô
ích, tôi phải đi sa mạc!”
“Ta là Vương
gia, mọi chuyện ở đây do ta định đoạt, không cho phép ngươi bát nháo! Tốt nhất
đừng có mắc lỗi gì, bằng không ta sẽ bãi miễn chức tướng quân của ngươi!” Lưu
Trọng Thiên ngồi thẳng người xuống, chỉ vào bả vai. “Xoa bóp một chút cho ta!”
Thất Thất trợn
trừng mắt, tức giận nói: “Không đời nào!”
“Ngươi nói cái
gì?”
“Tôi nói tôi
không muốn hầu hạ ngài! Vương gia đáng ghét!”
Thất Thất lửa
giận bừng bừng, chạy ra khỏi đại bản doanh, chẳng thèm ngoảnh lại.
Lưu Trọng Thiên
tức tối trông theo bóng dáng Thất Thất, nữ nhân này tính tình rõ thật quái lạ,
có điều chàng sẽ không cho phép cô đi sa mạc, là nam nhân đại trượng phu tuyệt
đối không thể để một nữ nhân xông pha trận mạc, nữ nhân nhất thiết phải được
nam nhân bảo vệ.
Một binh lính
vội vã chạy vào. “Bẩm báo Vương gia, Ngô giám quân đến rồi!”
“Giám quân?” Lưu
Trọng Thiên đứng dậy, xem ra hoàng huynh lại gây khó dễ với chàng đây, cử Ngô
Trung Nghĩa đến làm giám quân, hoàng huynh thừa biết người Tam Vương gia không
ưa nhất chính là Ngô Trung Nghĩa, song vẫn phái hắn ta đến giám sát mình, xem
ra cuộc chiến giữa Lưu Trọng Thiên và Hoàng thượng sẽ không vì chiến tranh với
Hung Nô mà ngưng lại.
“Đang ở đâu?”
“Đã vào doanh
trại rồi!”
Tam Vương gia
cười lạnh, ngồi thẳng người, cầm sách lên đọc, dáng vẻ ngạo mạn thanh cao,
đường đường là Tam Vương gia mà phải sợ Ngô Trung Nghĩa hay sao.
“Ngô giám quân
đến!” Binh lính phía ngoài lều lớn tiếng thông báo.
Ngô Trung Nghĩa
dẫn theo tùy tùng bước vào, cười ha hả. “Tam Vương gia, Ngô Trung Nghĩa đến bái
kiến ngài.”
“Ngô Trung
Nghĩa, hoành huynh sai ngươi tới đây thật đúng lúc!” Lưu Trọng Thiên nhìn xoáy
Ngô Trung Nghĩa bằng ánh mắt sắc bén, Ngô Trung Nghĩa nghi hoặc sờ đầu, nghe
đồn Tam Vương gia rất khó đối phó, hiện tại đã được lĩnh giáo rồi, chàng ta nói
câu đó có ý gì nhỉ?
Lưu Trọng Thiên
bỏ sách xuống. “Ngày mai tiến quân vào sa mạc, Ngô giám quân có cơ hội tốt rồi,
có thể cùng bổn vương kề vai chiến đấu trên sa mạc.”
Ngô Trung Nghĩa
gãi đầu, vào sa mạc? Khác nào tự tìm đến cái chết? Liền lập tức cười giả lả.
“Tam Vương gia, ngài nói giỡn rồi, thần chỉ là một quan văn, đi sa mạc chẳng
phải sẽ liên lụy mọi người sao?”
“Ngô giám quân
sợ bị biến thành cái xác khô sa mạc à?”
“Tam… Tam Vương
gia…” Ngô Trung Nghĩa lắp ba lắp bắp, sao vừa mới đến đã bị bắt tòng quân, đưa
tay lau mồ hôi.
“Ngươi có muốn
đi ta cũng không cho ngươi đi, ta đâu rỗi hơi đi để ý kẻ không phận sự.” Lưu
Trọng Thiên muốn cười ngoác miệng, hoàng huynh sao không phái một viên quan võ
đến đây, nhất định là rất coi trọng tên Ngô Trung Nghĩa gian giảo này, cho nên
cố tình hoạnh họe hắn ta, đối phó với loại tiểu nhân thế này, Lưu Trọng Thiên
trước giờ không nương tay.
“Vậy thì tốt
quá.” Ngô Trung Nghĩa cười gượng một cái. “Vương gia chiến đấu với Hung Nô,
liên tục báo tin thắng trận, hoàng thượng vô cùng phấn khởi, đặc biệt phái thần
mang theo lương thực cùng một trăm hũ rượu ngon đến đây, khao thưởng ba quân!”
Ngô Trung Nghĩa
đang nói với vẻ vênh váo tự đắc, bỗng Thất Thất mồ hôi mồ kê nhễ nhại xông vào,
khi phát hiện Ngô Trung Nghĩa ở trong đại bản doanh, vội nuốt những lời đang
định nói xuống bụng, tên này là ai vậy? Trông cứ như người từ trên trời rơi
xuống.
“Vị này là?” Ngô
Trung Nghĩa quan sát một lượt từ trên xuống dưới, hình như không quen biết, hắn
thấy Thất Thất mặc bộ áo giáp của tướng quân, tuổi còn trẻ, tướng mạo xấu xí,
nhất thời hoài nghi.
“Tôi là Uy Thất
Thất, mới được phong phụ tá Hữu tướng quân!” Thất Thất chủ động báo cáo tên và
chức quan, bộ dáng khinh khỉnh.
Lưu Trọng Thiên
phiền não day day trán, xem ra chuyện Thất Thất làm tướng quân, đã không thể
giấu giếm được nữa rồi, sự việc càng ngày càng rùm beng, ngộ nhỡ truyền đến tai
hoàng thượng, biết cô là nữ nhân, sẽ có một đống chuyện phải giải quyết đây.
“Thì ra đây là
tân tướng quân, sao không nghe Vương gia nhắc đến nhỉ, chuyện quan trọng như
vậy, lẽ ra nên bẩm báo với hoàng thượng mới phải, khi khải hoàn, sẽ luận công
ban thưởng!” Ngô Trung Nghĩa ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Lưu Trọng Thiên
trừng mắt nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất không hiểu tại sao Tam Vương gia lại có
thái độ như vậy, mình đã phạm lỗi gì chăng, vì thế cô bèn cúi đầu lẳng lặng lui
xuống.
Chương 31: Tôi là Hữu tướng quân
Ngày hôm sau,
đội quân chỉnh trang chờ lệnh xuất phát, Lưu Trọng Thiên không thấy bóng dáng
Uy Thất Thất đâu, cảm thấy rất kì lạ, lẽ nào đã biết sợ rồi, nữ nhân đúng là nữ
nhân, trời sinh tính nhát gan mà.
Do phải tiến vào
sa mạc, cho nên không thể cưỡi ngựa được, Lưu Trọng Thiên cũng đã lựa chọn một
bộ áo giáp nhẹ nhàng, chàng sải bước đi vào trong hàng ngũ quan sát kĩ lưỡng
đám binh lính sắp tiến vào sa mạc. Đột nhiên trông thấy một tên lính cứ cúi
thấp đầu, né tránh ánh mắt chàng, Lưu Trọng Thiên vừa nhìn cái dáng người thấp
bé đó, liền biết ngay Thất Thất lại tới gây rối nữa rồi.
“Ra đây!” Lưu
Trọng Thiên đi tới.
Thất Thất cau
mày, bước ra, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ không phục. “Tôi nhất
định phải đi! Tôi là Hữu tướng quân.”
“Lập tức rời
khỏi đây, bằng không ta sẽ sai người bắt ngươi quay về!” Lưu Trọng Thiên khẽ
nói bên tai cô.
Thất Thất dẩu
môi lên. “Có phải ngài thực sự không định mang tôi theo?”
“Phải!”
“Được, vậy mọi
người cứ đi đường của mọi người, tự tôi sẽ vào sa mạc sau!”
“Không được, vậy
càng nguy hiểm hơn!” Lưu Trọng Thiên nhíu mày.
“Mang tôi theo?”
“Uy Thất Thất!”
“Mang tôi theo, hay là tôi tự đi một
mình?” Uy Thất Thất không yếu thế nhìn Lưu Trọng Thiên, thầm đoán chàng nhất
định sẽ không để mình một thân một mình tiến vào sa mạc. Vẻ mặt Lưu Trọng Thiên
phát cáu, đã nói đến thế rồi, thật hết cách.
“Xuất phát!” Lưu Trọng Thiên lạnh
lùng quay người đi, lớn tiếng ra lệnh, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Uy Thất Thất che miệng cười, vỗ vỗ
túi nước trên người, hết sức phấn khởi xuất phát cùng đội ngũ.
Hành quân trên sa mạc rất gian khổ,
Uy Thất Thất giờ mới biết, quả nhiên không phải chuyện đùa. Nắng nóng gay gắt,
khát không chịu được, cô uống nước không ngừng, túi nước đeo bên hông nhanh
chóng vơi đi, cũng may cô dự trữ nhiều nước. Nhưng cứ đi như vậy hoài sẽ mệt
chết mất, còn bao lâu nữa mới đến nơi, nếu có phi cơ trực thăng thì tốt biết
mấy, vèo cái là đến nơi, chả cần phải lết từng bước một thế này.
Vì sao không nghỉ ngơi chứ, cái tên
Tam Vương gia chết tiệt kia, nắng nóng thế này mệt chết đi được?
“Sao rồi? Bảo ngươi ở lại đại bản
doanh, ngươi cứ đòi đi theo, bây giờ chịu không nổi rồi đúng không?” Lưu Trọng
Thiên đi tới bên cạnh cô, dáng vẻ cũng rất mệt mỏi.
“Nghỉ ngơi một chút đi! Vương gia,
nắng này độc hại lắm!” Thất Thất bĩu môi, lấy tay che mặt.
“Không được, chúng ta phải đến nơi
theo đúng thời gian đã định, bằng không một khi tin tức lộ ra, chúng ta sẽ gặp
bất lợi trong sa mạc!”
“Cứ đi thế này, rất nhiều binh lính
sẽ bị cảm nắng.”
“Không còn cách nào khác, trước lúc
trời tối nhất định phải đến được doanh trại Hung Nô!” Lưu Trọng Thiên lau mồ
hôi trên mặt, sờ thử bên hông, nước uống đã hết từ lúc nào, không khỏi nhíu
mày, xem ra trong mấy canh giờ tới chàng phải nhịn khát.
“Cho ngài nè!” Thất Thất tháo một túi
nước xuống đưa cho chàng.
“Của ngươi đâu?”
“Tôi có rất nhiều!” Thất Thất hưng
phấn xoay người đi, Lưu Trọng Thiên phát hiện bên hông cô treo đầy nước, có khi
tới doanh trại Hung Nô rồi cũng chưa uống hết, lẽ nào cô ta không cảm thấy nặng
sao? Chẳng trách lúc đi đường, khốn khổ như vậy!
“Đưa hết đây, ta cầm cho, khi nào
muốn uống nước cứ bảo ta!” Lưu Trọng Thiên đưa tay tháo túi nước của Thất Thất
xuống, đeo vào bên hông mình.
Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng
Thiên, chàng ta trở nên tốt bụng từ khi nào vậy, tự nhiên gánh bớt nặng nhọc
giúp cô, song đúng là, không có túi nước nặng trĩu, cảm giác thật là đã, Thất
Thất thấy đi đường nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chẳng còn mệt nhọc nữa.
Chương 32: Tôi có vũ khí bí mật
Hành quân hai ngày, cuối cùng cũng
đến được vùng lân cận doanh trại Hung Nô lúc xế chiều, Thất Thất núp sau cồn
cát, ngẩng đầu nhìn, doanh trại Hung Nô rất rộng lớn, lửa trại bập bùng, đâu
đâu cũng thấy người Hung Nô, xem ra không phải họ không có sự chuẩn bị, không
biết cuộc đối đầu lần này có nắm chắc phần thắng hay không.
“Trời tối, ta sẽ dẫn binh lính xông
lên, Thất tướng quân yểm trợ phía sau!” Lưu Trọng Thiên cất lời nói.
Thất Thất quay đầu lại, đúng lúc chạm
phải ánh mắt quan tâm của Lưu Trọng Thiên, liền tránh đi, tiếp tục nhìn về phía
trước.
“Ngài là Vương gia, không thể có
chuyện gì được, để tôi đi! Hơn nữa, tôi có vũ khí bí mật!”
“Ta là người nắm
quyền ở đây!”
“Chân ở trên
người tôi, ngài không ngăn được!”
“Ngươi làm vậy
là chống lại quân lệnh!”
“Vậy hãy chém
đầu tôi đi, ngay bây giờ?” Uy Thất Thất nhoài người lên cồn cát, cố ý rướn cao
đầu, không tin Lưu Trọng Thiên dám giết cô ngay lúc này.
“Uy Thất Thất!”
Lưu Trọng Thiên nổi giận đè đầu cô xuống, ra sức ấn mạnh, khuôn mặt Thất Thất
thoáng chốc bị vùi vào trong cát, chờ khi cô ngẩng đầu lên, Lưu Trọng Thiên đã
bỏ đi, chết tiệt, cát dính đầy mặt đầy miệng Thất Thất, cô tức tối phủi cát
trên mặt, nhìn ra phía sau, Lưu Trọng Thiên nói gì đó với Trì tướng quân, nhất
định là đang dặn dò nhiệm vụ, lại không có phần của cô rồi.
Thất Thất lén
chạy tới, khẩn cầu nói: “Dùng vũ khí bí mật của tôi trước đi!”
“Vũ khí bí mật?”
Trì tướng quân và Lưu Trọng Thiên đều sửng sốt.
Thất Thất lấy
một vật kì lạ màu đen lớn cỡ bàn tay từ trên người xuống. “Tôi thấy quân Hung
Nô đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nếu chúng ta cứ kiên quyết xông lên như thế sẽ bị tổn
thất, trước tiên hãy dùng cái này thiêu trụi bọn chúng, nhân lúc hỗn loạn sẽ
tấn công! Cho nên Vương gia hãy ở lại đây, tôi dẫn người lên trước!”
Trì tướng quân
lo lắng nhìn Thất Thất, hoài nghi nói: “Ngươi có chắc không? Nếu thất bại, ở
gần như vậy, mạng ngươi cũng không còn đâu!”
“Tôi không tiếc
mạng sống, sống chết có số! Chết rồi biết đâu có thể xuất hiện kì tích!” Thất
Thất nuối tiếc nói, nếu như chết trên sa trường, liệu có thể lập tức thực hiện
xuyên qua không nhỉ, đưa thi thể mình về xã hội văn minh, phủi phui, tốt nhất
là còn sống quay trở về.
“Ngươi có chắc
không?” Trì tướng quân có phần không tin tưởng, nếu thất bại, sẽ mất đi cơ hội,
đồng thời có thể bị Hung Nô phản công.
“Chắc chắn một
trăm phần trăm, lần trước chẳng phải cũng thành công sao? Lẽ nào lão tướng quân
không tin tưởng tôi!”
“Đương nhiên
không phải rồi!” Trì tướng quân khẽ gật đầu, hết sức khen ngợi dũng khí của
Thất Thất, làm tướng quân, nên giống như Uy Thất Thất vậy, dũng cảm xông pha,
cho nên mới nói, ông đã tìm được một tướng quân xuất sắc rồi.
Thất Thất vui
mừng xoay người định đi, liền bị Lưu Trọng Thiên túm lấy cổ tay.
“Hãy để binh
lính đi!”
“Đương nhiên phải
cần binh lính rồi, có hơn một trăm người, một mình tôi không phóng nổi!”
“Ý ta nói, ngươi
đừng đi!” Lưu Trọng Thiên thương tiếc ôm Thất Thất vào lòng, cả người Uy Thất
Thất đã ở trong vòng tay Lưu Trọng Thiên.
Trong lòng Uy
Thất Thất thoáng rung động, bỗng đỏ mặt, giọng nói của Lưu Trọng Thiên êm dịu
lạ thường, hầu như không giống với Tam Vương gia lạnh lùng mọi khi nữa.
“Ta không yên
tâm!”
“Tôi phải đi,
đây là thời cơ rất quan trọng…” Thất Thất cúi thấp đầu xuống.
“Thất Thất, ta
không muốn ngươi xảy ra chuyện…”
“Nếu như tôi
chết, biết đâu sẽ được giải thoát!”
“Thất Thất!” Lưu
Trọng Thiên ôm chặt lấy cô. “An toàn trở về nhé, nếu nửa canh giờ nữa không trở
lại, ta sẽ đi tìm ngươi!”
”Vương gia…”
Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, khi trông thấy ánh mắt chàng ngập
tràn vẻ lo âu, vội vã tháo chạy. “Uy Thất Thất tôi mệnh lớn lắm, không dễ chết
vậy đâu!”