Này chiến trận, này cuồng si - Chương 19 - Phần 1
Chương 19: Âm mưu và đối phó
Đôi mắt sắc sảo của
Peppe đã nhìn thấy Gonzaga vo viên mảnh giấy ném đi, anh hề cũng đã nhận thấy
vẻ mặt bối rối của tay công tử bột, và lập tức nghi ngờ lóe lên trong đầu anh
chàng. Bản tính tò mò đa sự và kinh nghiệm đã dạy anh rằng những thứ người ta
muốn giấu giếm che đậy thường là những thứ quan trọng đáng bỏ công tìm hiểu.
Thế nên Gonzaga vừa quay lưng bỏ đi theo lệnh của Valentina, anh hề liền rón
rén đến bên tường thành cúi người nhìn xuống dưới.
Lúc đầu anh hề không
nhìn thấy gì, và thất vọng kết luận rằng thứ Gonzaga ném xuống đã bị dòng nước
chảy xiết dưới hào cuốn đi mất. Thế nhưng đúng lúc ấy, như có phép lạ, anh
chàng nhìn thấy dường như có một mảnh giấy bị vo viên lại nổi bồng bềnh trên mặt dòng nước sủi bọt,
bị kẹt lại bên một tảng đá. Anh hài lòng nhận thấy viên giấy nằm chừng mười bộ
ngay dưới cổng ngách nằm bên cầu treo.
Một cách bí mật, vì không phải hạng
người thích để lộ chuyện với người khác, Peppe chạy đi kiếm một cuộn dây thừng.
Nhẹ nhàng đi xuống dưới, anh hề thận trọng mở cổng ngách, buộc cố định một đầu
cuộn thừng rồi thận trọng dùng sợi thừng xuống dưới, tránh để viên giấy bị động
trôi đi mất.
Khi đã chắc chắn không bị theo dõi,
anh hề bám vào sợi thừng từ từ tụt xuống khéo léo như một chú khỉ, hai chân đạp
vào bờ tường đá. Sau đó, khẽ đu đưa ở đầu sợi thừng, anh cố vươn người đến gần
viên giấy nhất có thể, hai chân anh lúc này đã nhúng xuống mặt nước đang chảy
xiết, và bằng cố gắng tột cùng khiến anh suýt nữa rơi luôn xuống dòng nước,
Peppe vươn tay ra chụp lấy viên giấy và đưa lên cắn chặt nó giữa hai hàm răng.
Sau đó, hai tay lại tóm lấy sợi thừng, anh hề hối hả leo lên, vì không những
anh phải dè chừng đám lính canh của lâu đài mà cả nguy cơ bị đám lính đang bao
vây phát hiện, cố hết sức trèo lên cổng ngách, Peppe thở phào nhẹ nhõm vì đã
thoát trót lọt, đồng thời không khỏi khinh thường sự cảnh giác của những kẻ
đáng lẽ đã phải phát hiện ra mình.
Anh chàng nhẹ nhàng đóng cánh cổng
ngách lại, khóa trái, đẩy thanh chốt ở phía trên và phía dưới cổng về chỗ cũ,
rồi trả lại chìa khóa vào chỗ cũ ở vọng gác mà anh thấy vẫn trống trơn. Xong
việc, cầm lá thư bí ẩn trong tay, anh hề chạy dọc qua sân, vượt qua khung cửa
dẫn tới khu dành cho gia nhân, và chỉ dừng bước khi đã đi tới nhà bếp, nơi thầy
Domenico đang bận rộn quay một phần tư con cừu mà thầy đã giết thịt sáng hôm
đó. Lúc này lâu đài đã bị bao vây, lão chẳng còn cơ hội để trổ tài với cá tươi
đánh dưới suối hay chim và thỏ rừng bẫy được trong rừng nữa.
Lão tu sĩ lớn tiếng nguyền rủa anh
hề, như thói quen của lão mỗi khi hai người có dịp chạm trán, vì lão không
thánh thiện đến mức có thể bỏ qua những câu châm chọc nói kháy. Nhưng lần này
Peppe lại chẳng hề có ý gay chuyện hay trả đũa, một chuyện bất ngờ khiến bề tôi
của Thánh Dominic phải cất tiếng hỏi thăm xem anh chàng có ốm đau gì không.
Chẳng để ý gì đến lão tu sĩ, anh hề
thận trọng giở viên giấy bị vò nhàu ra, vuốt ve phẳng phiu mảnh giấy trong góc
bếp sát bên ngọn lửa. Anh vừa đọc vừa huýt sáo, rồi cẩn thận cất kĩ mảnh giấy
vào trong vạt áo.
“Ngươi bị cái gì ám thế?” lão tu sĩ
hỏi. “Ngươi có gì trong tay vậy?”
“Thực đơn gia truyền nấu món óc thầy
tu. Một thực đơn tuyệt vời, một món ăn đắt tiền do nguyên liệu thật hiếm có khó
tìm.” Trả lời xong Peppe liền bỏ đi, để lão tu sĩ đứng trân trối với ánh mắt
hết sức khó coi, miệng há hốc, không thốt ra nổi những câu cà khịa đã chuẩn bị
sẵn trên đầu lưỡi.
Anh hề mang lá thư lao thẳng đi tìm
Bá tước Aquila. Francesco đọc thư, rồi hỏi cặn kẽ về hoàn cảnh khiến bức thư
của Gonzaga lọt vào tay anh chàng. Còn bản thân bức thư, chẳng những không
khiến chàng Bá tước lo lắng như Peppe đã nghĩ, ngược lại nó còn khiến chàng tỏ
ra hài lòng và có vẻ yên tâm hơn.
“Hắn ta treo thưởng một ngàn đồng
vàng,” chàng thì thầm, “đồng thời đảm bảo tự do cho Gonzaga. Vậy thì ta đã
không nói quá sự thật khi trấn an mọi người rằng Gian Maria chỉ dọa hão khi nói
đến chuyện pháo kích chúng ta. Hãy giữ bí mật chuyện này, Peppe.”
“Nhưng ngài sẽ cho theo dõi quý ngài
Gonzaga chứ?” anh hề hỏi.
“Theo dõi anh ta? Để làm gì kìa?
Không phải anh bạn tưởng rằng anh ta đê tiện đến mức có thể bị mua chuộc trước
đề nghị này đấy chứ?”
Peppe ngước mắt lên nhìn chàng, khuôn
mặt to quá khổ, khó coi của anh chàng đầy vẻ nghi ngờ.
“Quý ông không cho rằng chính anh ta
đã đề nghị trước sao?”
“Không, thật xấu hổ cho anh bạn vì đã
nghĩ vậy. Quý ngài Gonzaga có thể là một tay chơi đàn luýt vô dụng, một kẻ nhát
gan, nhưng một tên phản bội...! Mà lại là phản bội công nương Valentina! Không,
không bao giờ.”
Thế nhưng anh hề không hề bị thuyết
phục. Anh quen biết quý ngài Gonzaga lâu hơn chàng Bá tước, và từ lâu cũng đã
nhìn thấu bản chất của tay chơi đẹp mã này. Francesco cứ việc coi thường mà bỏ
qua nghi ngờ về khả năng Romeo làm phản; Peppe sẽ theo dõi gã sát gót như hình với
bóng. Và anh hề đã làm đúng như vậy trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm
ấy, anh quấn lấy Gonzaga như thể quý hóa thân thiện với gã lắm, và bí mật quan
sát động tĩnh của tay công tử. Thế nhưng anh hề vẫn chưa phát hiện ra điều gì
khả dĩ khẳng định nghi ngờ của mình ngoài vẻ lo lắng bất an không lúc nào rời
bỏ Gonzaga suốt ngày hôm đó.
Buổi tối, trong khi mọi người dùng
bữa, Gonzaga phàn nàn bị đau răng, và, được công nương Valentina chấp thuận, gã
rời khỏi bàn ăn khi bữa tối mới chỉ bắt đầu. Peppe lập tức nhổm dậy định đi
theo, nhưng khi anh hề vừa đến cửa, lão tu sĩ, kẻ thù truyền kiếp - kẻ luôn lao
tâm khổ tứ tìm cách trả đũa anh chàng mỗi khi có dịp - liền tóm lấy cổ anh, và
chẳng nể nang gì cứ thế lôi xềnh xệch anh trở lại phòng ăn.
“Cả mi cũng bị đau răng sao, hả đồ
giẻ rách kia?” lão quát. “Ở yên đây giúp ta thù tiếp mọi người đến hết bữa.”
“Để tôi đi đi mà, cha Domenico đáng
kính,” anh hề thì thầm, giọng điệu chân thành đến mức lão tu sĩ cũng bèn tha
cho và tránh sang một bên nhường đường. Thế nhưng đúng lúc ấy Valentina lại lên
tiếng ra lệnh cho anh ở lại cùng mọi người, thế là anh hề chẳng còn cớ nào để
lỉnh ra ngoài nữa.
Vô cùng thất vọng, Peppe chán nản
quay lại, anh hề rầu rĩ chẳng thể mua vui nổi cho ai, bởi đầu óc đã để cả vào
Gonzaga và âm mưu phản bội mà anh biết tay lãng tử đang lén lút chuẩn bị. Nhưng
trung thành với Francesco, người vẫn đang bình thản ngồi đó, và cũng không muốn
làm Valentina hoảng hốt, anh hề đành kìm lại những lời cánh báo đã định nói ra,
cố tự trấn an bằng cách lí luận rằng nỗi lo sợ của mình có khi chẳng qua chỉ vì
đa nghi quá mà ra. Nếu Peppe biết được nghi ngờ của mình có lí đến thế nào hẳn
anh đã không chịu khó kìm mình đến thế.
Trong khi anh hề lầm lũi đi lại trong
phòng ăn, bưng bê bát đĩa giúp thầy Domenico, Gonzaga đang rảo bước trên mặt
lũy bên cạnh Cappoccio, lúc đó đang là người duy nhất đứng gác trên mặt thành
phía Bắc.
Gonzaga chẳng mất thì giờ tìm cách tế
nhị rào trước đón sau. Gã thẳng thừng nói toạc ra với Cappoccio rằng y và đồng
bọn đã để Francesco dẻo lưỡi xỏ mũi lúc sáng, và rằng những lời cam đoan của
Francesco chẳng đáng để một người đàn ông thông minh đếm xỉa đến.
“Ta nói với anh, Cappoccio,” gã kết
thúc, “rằng việc ở lại đây và tiếp tục cuộc chống cự vô vọng này sẽ khiến anh
bạn và chiến hữu của anh bạn mất mạng dưới tay đao phủ mà thôi. Anh bạn có thể
thấy ta đang thẳng thắn với anh.” Cappoccio vốn là một kẻ đa nghi, lúc này cho
dù những gì Gonzaga nói có thể cũng trùng khớp với những ý nghĩ mà bản thân y
đã nghĩ tới, nhưng sự nghi ngờ đang thì thầm với y rằng tay Gonzaga này đang
che giấu một mục đích riêng nào đó mà y chưa đoán ra.
Y đứng im, hai tay chống kích xuống
mặt thành, nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của tay công tử dưới ánh trăng
mờ.
“Ngài muốn nói,” y hỏi, và trong
giọng nói vọng lên rõ ràng sự ngạc nhiên trước lời lẽ lạ lùng của Gonzaga,
“rằng chúng tôi là những thằng ngốc vì đã nghe theo quý ngài Francesco, và nếu
khôn ngoan hơn đáng ra chúng tôi đã quyết định mở cổng Roccaleone đầu hàng?”
“Đúng thế, đó là điều ta muốn nói.”
“Nhưng tại sao,” y căn vặn, mỗi lúc
một thêm ngạc nhiên, “tại sao ngài lại khuyên chúng tôi làm vậy?”
“Bởi vì, anh bạn Cappoccio,” tay lãng
tử khéo léo trả lời, “giống như anh bạn, ta cũng bị lôi kéo vào chuyện lôi thôi
này bởi những lời thuyết phục lươn lẹo. Lời cam đoan ta đã nói với Fortemani,
và hắn ta sau đó đã nói lại với các vị, là lời người ta đã hứa với ta. Ta sẽ
không dại gì dính dáng vào nếu biết một cái chết chắc chắn như thế này chờ đợi
chúng ta tại đây, và ta cũng nói thẳng với anh bạn là ta chẳng có bụng dạ nào
chờ chết ở đây.”
“Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu ra rồi,”
Cappoccio lẩm bẩm, gật gù ra vẻ hiểu biết, và trong giọng nói và thái độ của gã
có gì đó vừa xảo trá vừa ngạo nghễ. “Khi chúng tôi rời Roccaleone ngài sẽ đi
cùng chúng tôi chứ?”
Gonzaga gật đầu.
“Nhưng tại sao ngài không nói tất cả
chuyện này với Fortemani?” Cappoccio hỏi, vẫn chưa hết nghi ngờ.
“Fortemani!” Gonzaga kêu khẽ. “Lạy
Chúa, không được! Y đã bị tay Francesco tinh ma đó tẩy não mất rồi. Không những
không phản ứng lại cách hắn ta hạ nhục y, y còn ngoan ngoãn theo hắn, tuân lệnh
hắn như một con chó vậy.”
Cappoccio lại nhìn chằm chằm vào mặt
Gonzaga như muốn đọc thấu mọi toan tính của tay công tử, nhưng lúc này trời đã
quá tối.
“Ngài có thành thật với tôi không
vậy?” y hỏi. “Hay ngài còn mục đích khác sâu xa hơn nên mới phải thúc giục
chúng tôi phản bội cô công nương kia?”
“Anh bạn thân mến,” Gonzaga trả lời,
“nếu muốn anh bạn chỉ cần đợi đến sáng mai, khi sứ giả của Gian Maria đến nhận
câu trả lời cho yêu cầu sáng nay. Đến khi đó anh bạn sẽ được nghe lại những
điều kiện Công tước đưa ra để đảm bảo tính mạng cho anh bạn và đồng đội. Cho
đến lúc đó đừng làm gì cả. Nhưng khi các vị tự tai mình nghe thấy bị đe dọa bởi
giá treo cổ và bánh xe tra tấn, lúc đó các vị sẽ thấy rõ cần làm thế nào. Anh
bạn hỏi mục đích nào đã thúc đẩy ta - vậy thì ta sẽ cởi mở với anh bạn - ta
được thúc đẩy bởi mong muốn cứu cái cổ tội nghiệp của ta. Như vậy đã đủ chưa?”
Để trả lời Gonzaga, một tràng cười
như vỡ lẽ từ phía tên lính đánh thuê vang lên, với dụng ý rõ đến mức khiến một
người còn chút tự trọng ắt phải bùng lên tức giận.
“Sao chứ, thế thì còn hơn cả đủ nữa.
Vậy thì ngày mai, chúng tôi sẽ rời bỏ Roccaleone. Cứ trông cậy vào chúng tôi.”
“Nhưng đừng quên lời tôi. Đợi đến khi
sứ giả đến. Đừng làm gì cả cho đến khi đã nghe hết điều kiện ông ta tuyên bố.”
“Đương nhiên.”
“Và đừng có để lộ ra với đám chiến
hữu của anh bạn rằng ta đã đưa ra đề nghị này.”
“Tất nhiên. Tôi sẽ giữ bí mật cho
ngài,” gã lính đánh thuê cười như khiêu khích, đặt kích lên vai và tiếp tục đi
tuần.
Gonzaga quay về phòng, lên gường đi
ngủ. Nỗi vui sướng thỏa mãn xâm chiếm lấy gã vì đã thành công trong kế hoạch
đẩy Valentina vào bước đường cùng, và gã không muốn phải gặp cô lần nữa tối hôm
đó.
Nhưng vào buổi sáng hôm sau, khi sứ
giả thổi tù và báo hiệu dưới chân tường thành, Gonzaga lại sốt sắng có mặt ngay
lập tức trong nhóm ít người đi theo công nương Valentina. Bá tước Aquila đang
đôn đốc công việc mà chàng lệnh cho sáu tên lính đánh thuê thực hiện. Đó là một
màn trình diễn khá ấn tượng, và ầm ĩ huyên náo hết mức có thể - Francesco muốn
qua đó gây ấn tượng với tay sứ giả - họ đẩy lên mặt thành bốn khẩu thần công
nhỏ và ba khẩu pháo cỡ lớn hơn, dàn chúng ra để tạo nên một cảnh tượng khá là
đáng ngại cho đối phương.
Trong khi giám sát và chỉ huy quân
lính, chàng vẫn để ý đến thông điệp của tay sứ giả, và một lần nữa chàng lại
nghe thấy sứ giả đọc tối hậu thư yêu cầu lực lượng đồn trú phải lập tức đầu
hàng, rồi lặp lại lời đe dọa treo cổ tất cả đồn binh của lâu đài lên tường
thành nếu họ buộc lực lượng của Công tước phải dùng vũ lực để công phá. Để kết
thúc thông điệp, tay sứ giả cất giọng trịnh trọng tuyên bố rằng với lòng độ
lượng hải hà của mình, Gian Maria cho họ thêm nửa giờ nữa để suy nghĩ. Sau thời
gian đó, nếu những người cố thủ vẫn ngoan cố chống cự, cuộc pháo kích sẽ bắt
đầu. Đó là những lời lẽ mà Gonzaga khuyên Gian Maria nên cho sứ giả thông báo
khi gã gửi cho Công tước bức thư thứ hai cũng nhờ một mũi tên.
Francesco tiến lên trả lời. Chàng
đang cúi người xuống bên một khẩu pháo, như thể chỉnh hướng nhằm đảm bảo độ
chính xác của phát đạn, và khi ngẩng lên chàng tuyên bố hài lòng với giọng đủ
lớn để cả tay sứ giả cũng nghe được. Rồi chàng tiến lại bên Valentina, trong
khi trả lời sứ giả chàng không hề nhận ra đám lính đều đã lặng lẽ rời khỏi
tường thành.
“Ngài hãy nói lại với đức ông Công
tước Babbiano,” chàng lên tiếng, “rằng ông ta làm chúng tôi nhớ tới câu chuyện
ngụ ngôn về đứa bé chăn cừu có thói quen kêu ‘Chó sói!’ quá nhiều lần. Hãy nói
lại với ông ta, thưa ngài, rằng những lời dọa dẫm của ông ta cũng làm đồn binh
ở đây dửng dưng như những lời hứa hẹn của ông ta vậy. Nếu thực sự định pháo
kích chúng tôi, ông ta cứ việc bắt đầu lập tức. Chúng tôi đã sẵn sàng đón tiếp
ông ta, như ngài cũng đã thấy. Có lẽ ông ta không ngờ chúng tôi có đại bác;
nhưng chúng đã sẵn sàng. Tất cả các họng súng đều đã hướng về phía trại của ông
ta, và phát đạn đầu tiên của ông ta sẽ là tín hiệu cho câu trả lời mà ông ta
khó có thể mơ tới. Hãy nói thêm với ông ta rằng chúng tôi không trông chờ bất
cứ sự khoan hồng nào, và cũng sẽ không khuất phục. Chúng tôi không muốn đổ máu,
nhưng nếu Công tước ép buộc chúng tôi phải giao chiến và toan tính dùng đại bác
pháo kích chúng tôi, mọi hậu quả sẽ do ông ta chịu trách nhiệm. Hãy truyền lại
câu trả lời này lại cho Công tước, và bảo ông ta đừng bắt ngài đến đây thông
báo những lời đe dọa rỗng tuếch nữa.”
Viên sứ giả cúi chào trên mình ngựa.
Câu trả lời ngang ngược, lạnh lùng khiến tay sứ giả ngớ ra kinh ngạc. Y cũng
kinh ngạc không kém khi tận mắt chứng kiến Roccaleone được trang bị đại bác
thật. Việc những khẩu pháo đó đều rỗng tuếch vô hại thì tay sứ giả này chẳng
thể nào đoán ra được, và cả Gian Maria cũng không thể ngờ đến khi được thuật
lại câu trả lời đã khiến đức ông muốn nổ tung lên vì tức, đồng thời cũng làm ngài
ngán ngẩm thầm, nhưng dù sao Công tước vẫn trông cậy vào cuộc binh biến mà
Gonzaga đi hứa với ngài sẽ khuấy động.
Trong khi tay sứ giả phóng ngựa đi xa
dần, Fortemani lúc đó đang đứng sau lưng chàng Bá tước phá lên cười ha hả.
Valentina quay sang Francesco với đôi
mắt long lanh dịu dàng đầy thán phục.
“Ôi, không có ngài tôi biết xoay xở
ra sao, ngài Francesco?” nàng kêu lên, có lẽ là lần thứ hai mươi kể từ khi
chàng Bá tước đến Roccaleone. “Tôi không khỏi kinh hãi khi nghĩ mọi chuyện đã
có thể đi đến đâu nếu không nhận được sự giúp đỡ từ sự sáng suốt và kinh nghiệm
của ngài.” Nàng không để ý thấy nụ cười đang run rẩy trên khuôn mặt đẹp trai
của Gonzaga. “Ngài tìm thấy thuốc súng ở đâu vậy?” nàng ngây thơ hỏi, vẫn chưa
nhận ra sự hài hước của màn kịch vừa qua, nguyên nhân đã khiến Fortemani cười
phá lên như thế.
“Tôi chẳng tìm thấy gì cả,” Francesco
trả lời, một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt khuất dưới bóng chiếc mũ sắt. “Lời
đe dọa của tôi,” vừa nói chàng vừa đưa tay chỉ về phía dàn đại bác ghê gớm,
“cũng rỗng tuếch hệt như của Gian Maria vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng lời đe dọa của
tôi sẽ gây ấn tượng với ông ta mạnh hơn so với ấn tượng lời đe dọa ông ta gây
ra cho chúng ta. Tôi dám khẳng định, thưa công nương, rằng lời đe dọa này đủ để
khiến Công tước từ bỏ ý định pháo kích chúng ta - trong trường hợp ông ta đã
thực sự có ý tưởng này thật. Bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây và thưởng thức
bữa sáng một cách vui vẻ và can đảm nào.”
“Tất cả những khẩu pháo kia đều rỗng
sao?” cô thiếu nữ kêu lên. “Vậy mà ngài có thể cao giọng đe dọa tự tin thách
thức đến thế!”