Này chiến trận, này cuồng si - Chương 14

Chương 14: Fortermani uống nước

Sự tình bắt đầu bằng
những cái nhìn khiêu khích mà Francesco vốn đã nhận thấy, rồi trở thành những
lời chọc tức sỉ nhục khi chàng đi khuất. Nhưng Lanciotto, người mà trong thời
gian dài phục vụ dưới quyền Bá tước Aquila đã rèn được thói quen giữ im lặng
cùng tính kiên nhẫn kiềm chế hiếm có, vẫn giữ vẻ thản nhiên không để ý tới. Vẻ
dửng dưng của anh đã bị đám du đãng hiểu nhầm là nhát sợ, do đó, càng được cổ
vũ - như một đám chó hoang thích sủa bậy cắn càn - chúng bèn lấn tới khiêu khích
ngày càng thô bạo và đe dọa hơn. Lanciotto cũng bắt đầu mất dần sự kiềm chế, và
cuối cùng chỉ còn nỗi e ngại gây ra cơn thịnh nộ của chủ nhân mới buộc anh hầu
cố kìm mình không đáp trả. Đúng lúc ấy một tên đao búa thô lỗ, chính cái gã đã
hách dịch quát Lanciotto phải bỏ mũ xuống khi gặp các “nhà quý tộc” và hiển
nhiên cũng bị anh phớt lờ như tất cả những lời gây sự khác, liền hầm hè tiến
tới tóm lấy chân anh hầu, giống như Ercole đã làm với chủ nhân của anh. Không còn nhịn được,
Lanciotto liền vung chân hất tay gã nọ ra rồi tặng cho tay du đãng hỗn hào một
đá ra trò vào giữa mặt khiến gã nằm đo ván thẳng cẳng dưới đất, ngất xỉu, máu
me bê bết.

Tiếng hét man rợ từ đám đồng bọn của
gã đã cho Lanciotto biết rõ ràng chuyện sẽ đến. Trong nháy mắt, cả đám đã nhảy
xổ vào gào thét đòi lấy máu anh. Anh hầu cố tìm cách rút thanh kiếm của chủ
nhân, đang treo bên cạnh bộ áo giáp của Bá tước phía sau yên của anh, để hộ
thân, nhưng trước khi kịp thực hiện ý định thì Lanciotto đã bị một tá những bàn
tay tóm lấy, vừa đánh đập vừa lôi tuột xuống đất. Khi anh hầu đã ngã xuống, cả
đám du côn liền ào lại giữ chặt lấy anh, một bàn tay đi găng sắt lập tức bịt
lấy miệng nạn nhân ngăn không cho anh cầu cứu.

Về phía Tây của khoảng sân, một đường
dẫn nước đục xuyên qua tường đã có thời đổ nước vào một bể chứa lớn đục vào đá
qua chiếc vòi chạm hình đầu sư tử. Nhưng đã một thời gian dài đường dẫn nước
này không còn được sử dụng, và chiếc vòi nước thò ra khỏi miệng của đầu sư tử
đã khô cong từ lâu. Tuy vậy chiếc bể vẫn còn đầy đến quá nửa một thứ nước mà,
sau thời gian dài lâu đài bị bỏ hoang, đã trở thành một vũng tù đọng bẩn thỉu.
Chính Fortemani đã có ý tưởng dễ thương đem Lanciotto đến dìm chết ngạt trong
cái bể này - ý tưởng được cả đám thủ hạ của lão hò hét nhao nhao hưởng ứng, rồi
lập tức bắt tay vào việc. Chúng thô bạo lôi Lanciotto, đã bị đánh đập máu me
đầm đìa nhưng vẫn tiếp tục vùng vẫy chống cự quyết liệt, qua khoảng sân đến bên
thành bể, định bụng sẽ quẳng anh hầu vào đó rồi dìm anh chết đuối như chuột.

Nhưng đúng lúc ấy từ phía sau anh hầu
có vật gì đó vung lên từ trên không rồi vút xuống nhanh như một tia chớp. Từ
một đến hai tiếng cười, rồi trong nháy mắt nhiều hơn nữa những tiếng cười khả ố
tắt vụt nhường chỗ cho những tiếng kêu thét đau đớn cất lên từ đám dao búa khi
một trận mưa bỏng rát quất không thương tiếc xuống đầu, mặt và vai chúng.

“Tránh ra ngay, đồ súc sinh, đồ khốn
kiếp, xéo ngay!” một giọng sấm sét vang lên, cả đám hoảng hồn lùi cả lại mà
không hề dám chống trả, như một bầy chó hoang trước làn roi ghê gớm.

Chính Francesco, đơn độc, chỉ với
chiếc roi trong tay, đã xua cả đám tán loạn rời xa khỏi anh hầu bị hành hung
của chàng, như một con chim ưng tung hoành giữa một bầy chim sẻ. Đến lúc này
giữa chàng và Lanciotto chỉ còn cái lưng hộ pháp của Ercole Fortemani, lão đang
đứng quay lưng lại phía chàng; vì lão vẫn chưa kịp nhận ra có người đến quấy
quả làm đứt quãng trò vui.

Francesco ném ngọn roi xuống đất, đưa
một tay ra tóm lấy thắt lưng lão đại úy, tay kia chộp lấy cái cổ bẩn thỉu của
lão, chàng nhấc bổng lão lên với sức mạnh khó tin nổi, rồi quăng về phía trước
thẳng hướng mặt nước đục ngầu trong bể.

Một tiếng rống kinh hoàng bị chìm
nghỉm đi trong tiếng thân người đập xuống mặt nước còn vang dội hơn, Fortemani,
chân tay dang ra quờ quạng, lao thẳng xuống mặt nước rồi chìm nghỉm, trong khi
một cột nước cao bắn vọt lên làm mùi hôi nồng nặc tỏa ra sặc sụa, bằng chứng
hùng hồn cho biết sự thơm tho dễ chịu của bữa tắm ngoài dự kiến này.

Chẳng thèm quay lại nhìn kết quả việc
mình vừa làm, Francesco cúi xuống người hầu đang tơi tả.

“Lũ súc sinh này không làm ngươi bị
thương chứ, Lanciotto?” chàng hỏi. Nhưng trước khi anh hầu kịp trả lời, một gã
trong đám du đãng đã nhảy xổ tới sau lưng chàng Bá tước đang cúi xuống, vung
dao găm nhằm thẳng giữa hai vai chàng đâm tới.

Một tiếng phụ nữ kêu thất thanh vang
lên hoảng hốt, vì Valentina đã nhìn thấy cảnh tượng hiểm nghèo từ chỗ đứng trên
lưng chừng cầu thang, Gonzaga kè kè sau lưng.

Nhưng chiếc áo trấn thủ chắc chắn của
Francesco đã chịu được thử thách, và lưỡi dao trượt sang một bên, vô hại, chỉ
để đường xước trên mặt lụa phủ ngoài của chiếc áo. Chỉ một nháy mắt sau, gã đâm
trộm đã thấy tay mình bị tóm cứng như trong cùm sắt. Con dao rời ra khỏi tay
gã, và sau đó khi chàng Bá tước buộc gã phải quỳ sụp xuống hai đầu gối chàng thì
mũi dao lại chĩa thẳng vào chính ngực gã.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, thế
nhưng với gã khốn kiếp đột nhiên thấy cái chết lù lù trước mặt, và, như một con
chiên ngoan đạo, cũng biết sợ sự trừng phạt đang chờ đợi gã dưới địa ngục,
khoảnh khắc đó dài như một tiếng đồng hồ, hai gò má xám ngoét và đôi mắt trợn
tròn như muốn trồi ra khỏi tròng, gã chờ đợi nhát dao hóa kiếp lao ngập vào
tim. Nhưng chẳng có nhát dao nào động đến tim gã cả. Thở phì một tiếng cáu giận
nhưng đắc chí, chàng Bá tước vứt con dao sang một bên rồi vung nắm đấm lên
giáng thẳng vào mặt tên lính đánh thuê vô lại một đấm tưởng đến trời long đất
lở. Tên khốn kiếp nằm thẳng cẳng bất tỉnh nhân sự dưới cú đấm thôi sơn, và
Francesco, nhặt chiếc roi nằm ngay dưới chân lên, đứng thẳng dậy sẵn sàng đón
tiếp những tên còn lại.

Từ giữa bể, ngập đến ngực trong vũng
nước hôi hám, đầu và khuôn mặt quái dị phủ một lớp mặt nạ màu xanh lục nhớp
nháp của cây cỏ rong rêu, Ercole Fortemani trồi lên ngoạc mồm ra chửi bới, lớn
tiếng đòi lấy máu kẻ đã dám tấn công lão, nhưng không dám nhúc nhích chân tay
một li một lai để thực hiện. Lão không hẳn là một tên hèn nhát; nhưng bị khống
chế bởi nỗi sợ trước một người có sức mạnh ghê gớm như thế, lão bèn đứng im bên
ngoài tầm với của chàng Bá tước, ở chính giữa cái bể hình vuông, và lớn tiếng
hò hét ra lệnh cho đám đàn em tùng xẻo kẻ lạ mặt ra từng mảnh. Nhưng lũ lính
của lão vừa được chứng kiến quá đủ kiểu cách ra tay của chàng Bá tước, không
dám tiến bước nào về phía người đàn ông rám nắng, mạnh mẽ đang đứng đợi, trong
tay là ngọn roi mà không ít trong đám lính đã được nếm mùi. Co cụm lại gần
nhau, giống như một bầy cừu đang run rẩy hơn là một toán lính dạn dày trận mạc,
cái đám đứng chụm lại gần phía tháp của cổng lâu đài ấy trở thành đề tài chế
giễu cho Peppe, anh này lúc đó đang từ hàng hiên bằng đá phía trên lớn tiếng
hoan hô sự can trường của chúng bằng đủ lời châm chích bay bướm văn vẻ, trong
sự hưởng ứng thích thú của mấy cô tùy nữ và hai anh chàng hầu phòng đứng cạnh.

Cuối cùng thì đám lính cũng cựa quậy
chân tay, nhưng lại là theo lệnh của Valentina. Cô công nương đã nói chuyện hồi
lâu với Gonzaga - lúc đó đang đứng sát cạnh cô không rời một bước, không hề có
ý tham gia vào vụ ẩu đả, lấy cớ rằng chính cô cũng có thể cần đến sự bảo vệ. Cô
thiếu nữ đã giục gã làm một điều gì đó, và cuối cùng gã đành phải tuân theo,
lần từng bước theo cầu thang đá dẫn xuống sân; nhưng một cách lề mề miễn cưỡng
đến mức, bật kêu lên vì sốt ruột, nàng đã lao xuống vượt lên trước gã, đích
thân làm việc nàng muốn hắn làm. Nàng đi qua trước mặt Francesco, vừa nhìn
chàng thán phục vừa khen ngợi sự can đảm của chàng, khiến hai gò má chàng Bá
tước đỏ bừng. Nàng cũng dừng lại ân cần hỏi han Lanciotto, lúc này đã gượng
đứng dậy được nhưng khắp người bầm tím. Nàng quay lại ném một cái nhìn bực dọc
và ra lệnh với giọng bực dọc không kém về phía lão hộ pháp Ercole, lúc đó vẫn
đang đứng đực ra trong bể, buộc lão phải im lặng. Sau đó, khi còn cách đám thủ
hạ của lão chừng mười bước chân, nàng dừng lại, với dáng điệu giận dữ, cánh tay
chỉ thẳng vào lão đại úy của chúng, nàng ra lệnh cho chúng bắt lão lại.

Mệnh lệnh đột ngột, đầy bất ngờ này
làm Fortemani đang lúc nổi cơn điên cũng phải ngớ ra. Lão im bặt, đưa mắt nhìn
ngớ ngẩn về phía đám thủ hạ, lúc này cũng đang đưa mắt nhìn nhau ngờ vực; nhưng
sự ngờ vực nhanh chóng bị xua tan bởi chính lời nói của cô thiếu nữ.

“Các người phải bắt y nhốt vào phòng
giam, hoặc ta sẽ cho đuổi cả y lẫn các người ra khỏi lâu đài của ta,” nàng lên
tiếng đầy tự tin, cứ như thể nàng có trong tay một trăm quân chờ lệnh để đối
phó với chúng.

Đứng sau nàng một hai bước chân là
anh chàng Gonzaga, mặt trắng bệch, đang rụt rè cắn môi lo lắng. Phía sau anh
chàng công tử là thân hình cao to vạm vỡ của Francesco del Falco, đứng cạnh
chàng là Lanciotto, khuôn mặt cả hai đều nghiêm nghị quả quyết.

Đó là tất cả lực lượng cô công nương
trẻ có trong tay khi nàng cao giọng tuyên bố sẽ đuổi tất cả đám lính đánh thuê
ra khỏi Roccaleone - như thể dọa một đám trẻ hư - trừ khi chúng tuân lệnh nàng.
Cả đám còn đang đứng đó ngần ngừ thì chàng Bá tước đã bước lại bên Valentina.

“Các người vừa được nghe những lựa
chọn mà quý công nương đưa ra,” chàng cất giọng đầy uy nghiêm. “Hãy cho chúng
ta biết các người có tuân lệnh hay không. Lựa chọn mà các người có lúc này, rất
có thể các người sẽ không còn cơ hội để có lại lần nữa đâu. Nhưng nếu các người
đã quyết định không phục tùng công nương, thì cổng lâu đài ở ngay sau lưng các
người đó, và cầu treo vẫn còn đang hạ. Hãy đi khỏi nơi đây lập tức!” Từ dưới
vầng trán cau có, Gonzaga lén ném về phía chàng Bá tước một cái nhìn căm ghét.
Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, không thể để gã lạ mặt này lưu lại
Roccaleone. Y quá mạnh mẽ, quá áp đảo, và không chừng có thể tự biến mình thành
ông chủ lâu đài chỉ đơn thuần bằng sức mạnh cơ bắp và dáng điệu hách dịch uy
quyền của y, những phẩm chất mà trong con mắt của Gonzaga chẳng qua chỉ là tính
cách của một tên thất phu võ biền, nhưng ắt hẳn chính gã sẽ sẵn sàng trả bất cứ
giá nào để có được. Hơn lúc nào hết, giờ đây Francesco đang chứng tỏ rõ ràng sự
mạnh mẽ uy quyền của mình. Đám du đãng liều mạng kia, bị chàng Bá tước đánh cho
tơi tả và sỉ vả hết lời, ắt hẳn đã hè nhau xông vào hạ thủ lập tức kẻ đã dám
tấn công sỉ nhục chúng trừ khi phải đối đầu với một người vừa can đảm hiếm có
lại có khiếu chỉ huy như chàng. Đám lính lầm rầm trao đổi gì đó với nhau, và
cuối cùng một gã trong đám lên tiếng:

“Thưa quý ông, nhưng người mà chúng
tôi được ra lệnh bắt giữ chính là đại úy của chúng tôi.”

“Đúng thế, nhưng đại úy của các
người, cũng như bản thân các người, đều được quý công nương đây trả lương; và
công nương, chủ nhân cao nhất của các người, ra lệnh cho các người bắt hắn ta
lại.” Nói đến đây, trong khi đám lính vẫn còn do dự, chàng Bá tước lại buông ra
thêm một lí lẽ hấp dẫn hơn nhiều. “Đại úy của các người đã tự cho thấy y không
xứng đáng với chức chỉ huy đã được tin cậy trao cho y, và có lẽ sau khi đã xét
xử y xứng đáng, chúng ta sẽ xem xét đến việc chọn một người thích hợp trong số
các người để thay thế y.”

Vẻ do dự của đám lính biến mất, chút
trung thành nhỏ nhoi dành cho Ercole đã bị xóa sạch trước viễn cảnh được chiếm
chức chỉ huy và khoản lương hậu của lão, thế là sự thất sủng của lão đại úy
hoàn tất trong nháy mắt.

Đám thủ hạ cũ của lão quát lão rời
khỏi chỗ trú ẩn, hay đúng hơn từ chỗ lão vẫn đang đứng đực ra trong bể nước,
choáng váng cứng họng không phản ứng được gì trước diễn biến quá nhanh của tình
hình. Lão lầm lì từ chối không chịu lội ra khỏi bể nộp mình, cho đến khi
Francesco - lúc này đã đương nhiên tự tiếp lấy quyền chỉ huy trước sự khó chịu
mỗi lúc một tăng của Gonzaga - ra lệnh cho một gã lính chạy đi lấy một khẩu
súng hỏa mai và bắn hạ tại chỗ “con chó hoang.” Đến đây thì lão hộ pháp bèn
quýnh quáng gào lên xin tha mạng, rồi lướt thướt trèo ra khỏi bể, luôn mồm thề
rằng cho dù lão không chết đuối nhưng có lẽ chỉ nhờ một phép màu nào đó lão mới
không bị ngộ độc vì thứ nước cam lộ chứa trong bể.

Một sự kiện không hay ho gì như vậy
là kết thúc, một sự kiện đã giúp Valentina mở mắt trước chân tướng của đám du
côn mà Gonzaga chiêu mộ cho nàng. Và có lẽ bản thân tay chơi đàn luýt này cũng
đã được một phen mở mắt vì gã hoàn toàn gà mờ trong những chuyện tương tự. Cô
thiếu nữ ra lệnh cho Gonzaga thu xếp chỗ nghỉ cho Francesco, đồng thời gọi một
gã hầu phòng đến ra lệnh cho y đi theo hầu hạ chàng hiệp sĩ. Một căn phòng được
chuẩn bị cho chàng trong thời gian ngắn chàng lưu lại Roccaleone, trong khi
nàng cân nhắc để quyết định xem tiếp theo đây nên hành động như thế nào.

Một hồi chuông vang lên từ cuối khối
nhà phía Nam của lâu đài, cuối khoảng sân trong thứ hai, gọi cô thiếu nữ tới
nhà nguyện, nơi thầy Domenico sáng nào cũng đọc một khóa lễ. Nàng bèn chào
Francesco, nói rằng nàng sẽ cầu nguyện Thượng Đế giúp nàng có được quyết định
sáng suốt trong việc lựa chọn rời khỏi Roccaleone hay ở lại chống trả cuộc tấn
công của Gian Maria.

Francesco, được Gonzaga và anh hầu
phòng tháp tùng, đi tới một căn phòng dễ chịu nằm trong tòa tháp Sư Tử, xây ở
phía Đông Nam của pháo đài. Cửa sổ căn phòng của chàng nhìn xuống khoảng sân
trong thứ hai, mà đúng lúc đó Valentina và các cô tùy nữ đang rảo bước băng qua
để dự buổi cầu kinh sáng.

Gonzaga cố kiềm chế lòng đố kị với
người hiệp sĩ lạ mặt mà gã đã bắt đầu coi như một đối thủ nguy hiểm, và gắng
gượng cư xử với chàng theo đúng phép xã giao. Thậm chí gã còn muốn thảo luận
với chàng về tình hình hiện tại của họ - bị thúc đẩy bởi tính đa nghi, và định
sẽ khéo léo ướm hỏi xem nguyên do thực nào đã khiến anh chàng lạ hoắc này quan
tâm tới chuyện của Valentina đến thế. Nhưng Francesco, bằng giọng mệt mỏi nhưng
rất mực lịch thiệp, đã yêu cầu gã đi ra ngoài, đồng thời ngỏ ý muốn để chính
Lanciotto đến phục vụ cho mình. Thấy rằng có cố xoay xở gặng hỏi nữa cùng bằng
thừa, Gonzaga tức bầm gan tím ruột, rút lui với một nụ cười ngọt lịm và những
lời cáo từ nhã nhặn lịch sự nhất.

Gã đi xuống dưới ra lệnh kéo cầu treo
lên, và nhận ra đám người gã chiêu mộ đột nhiên trở nên dễ bảo và tích cực hơn
nhiều sau bài học cứng rắn Francesco đã dạy chúng, gã liền tiện thể trút luôn
bầu tức tối bực dọc tích tụ nãy giờ lên đầu mấy tên lính. Sau đó gã quay về phòng
riêng, ngồi thừ ra bên một khung cửa sổ nhìn ra vườn của lâu đài, đánh bạn với
những ý nghĩ không mấy dễ chịu trong đầu.

Nhưng cũng chỉ một lúc sau gã đã trở
nên tươi tỉnh và lấy lại được lòng can đảm, vì chàng công tử của chúng ta cũng
có thể can đảm chừng nào nguy hiểm còn ở đủ xa. Tốt nhất, gã nghĩ, Valentina
nên rời khỏi Roccaleone. Gã sẽ khuyên nhủ và hối thúc nàng làm như vậy nếu cần.
Đương nhiên là gã sẽ đi cùng với nàng, và chuyện tỏ tình vẫn sẽ xuôi chèo mát
mái, không lâu đài này thì ở nơi nào khác cũng chẳng sao. Ngược lại, cho dù
nàng quyết định ở lại, thì chuyện gì có thể xảy ra đây, nếu cuối cùng Gian
Maria có tới thật? Như Francesco đã nói, cuộc vây hãm sẽ không thể kéo dài, do
những rắc rối đang đe dọa Babbiano. Chẳng bao lâu Gian Maria sẽ buộc phải quay
về bảo vệ công quốc của mình. Thế thì, nếu họ có thể kìm chân gã Công tước đủ
lâu, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả. Chắc là gã đã lo xa quá rồi.

Tay lãng tử đứng dậy, vươn vai thư
thái, rồi mở rộng hai cánh cửa sổ, gã thò người ra ngoài hít thở không khí dễ
chịu của buổi sáng. Đột nhiên gã bật cười một mình. Gã thật ngớ ngẩn khi tự
giày vò mình vì nỗi sợ vô cớ lần đầu nghe tin Gian Maria sắp tới. Nghĩ lại,
Gian Maria không chừng đã giúp gã một tay đắc lực - cho dù họ ở lại hay rời bỏ
lâu đài. Không gì giúp thổi bùng lên tình yêu công hiệu bằng việc cùng sẻ chia
hoạn nạn, và một tuần lo lắng mà Gian Maria có vẻ sắp gây ra cho họ sẽ giúp vụ
tỏ tình của gã tiến triển nhanh hơn một tháng tán tỉnh trong lúc bình yên vô
sự. Rồi ý nghĩ về Francesco lại chen vào đầu Gonzaga làm gã bất giác cau mày,
gã nhớ lại cảnh Valentina đã quan tâm đến thế nào khi nàng nhìn thấy tay hiệp
sĩ lần đầu ở Acquasparta, và gã cũng còn nhớ nàng đã như bị thôi miên bỏ bùa
bởi cặp mắt đen của tay ấy trong suốt cả ngày hôm đó như thế nào.

“Hiệp sĩ Francesco gì mới được cơ
chứ?” gã lẩm bẩm một mình. “Hừ! Một kẻ không tên tuổi, một gã lang bạt không
cửa không nhà, một tay võ biền cục súc, trên người chỉ sặc mùi máu và mùi da,
một tên hạ tiện xứng đáng để cai quản những kẻ như Fortemani. Nhưng với một
công nương quý phái - một tên quê mùa hậu đậu như thế có thể mong mỏi được gì,
làm thế nào một kẻ như vậy có thể thành công được?” Gã bật cười nhạo báng khi
nghĩ lại cơn ghen tuông vô cớ của mình, khuôn mặt của gã dãn ra vui vẻ, vì lúc
này hiếm có ai lạc quan hơn gã - kết quả tất yếu sau một hồi suy nghĩ. “Thế
nhưng, có Đức Chúa Cha chứng giám,” gã tiếp tục nói một mình, nghĩ lại sự gan
dạ khó tin Francesco đã thể hiện trong cuộc ẩu đả dưới sân, “đúng là y khỏe như
Hercule vậy, mà lại biết dùng nó để bắt người khác phục tùng và khiếp sợ. Phù!”
Gã lại bật cười, quay lại gỡ chiếc đàn luýt từ trên tường xuống. “Một gã con
hoang của một tdottiero[1] nào đó, thừa hưởng cả lòng kiêu ngạo của ông bố võ
biền lẫn vẻ quê mùa thô lỗ của bà mẹ lẳng lơ. Thế mà ta lại lo sợ một gã như
vậy sẽ làm rung động được trái tim của Valentina không ai sánh kịp của ta ư?
Nghĩ thế thì quả thực là coi thường nàng quá.”

[1] Tên chung dùng để gọi chỉ huy các đội quân đánh thuê ở Italia thời
đó.

Gạt nỗi ám ảnh Francesco ra khỏi đầu,
gã bắt đầu lướt ngón tay dạo trên các dây đàn, và quay lại tựa vào khung cửa
sổ, đầy hứng khởi, giọng hát ngọt ngào êm dịu của tay lãng tử bắt đầu thầm thì
một bản tình ca êm đềm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3