Đóa Lan Rừng Nổi Loạn - Chương 44 - 46
Chương 44
Ismi đứng chờ trong phòng khách bệnh viện Santo Rio. Căn phòng sáng sủa, thoáng mát, tiện nghi. Lão ngồi êm ái trong chiếc ghế da và nghĩ thật sung sướng nếu lão có được căn phòng như thế này.
Lão cố suy nghĩ miên man như thế để tránh khỏi nghĩ về Max. Gã được đưa đi bệnh viện trên chiếc xe cấp cứu không cho lão đi cùng. Lão phải lái chiếc Packard và vì đã bao năm không lái xe nên lão thấy thật căng thẳng đầu óc.
Chắc Max bị đứt gân máu. Bệnh bán thân bất toại thường xảy ra trong gia đình lão. Ngày xưa Ismi đã bị một lần khi thấy người bạn bị sư tử xé xác, nguyên nhân thì khác nhau nhưng kết quả thì cũng như nhau thôi. Nhưng lão vẫn hi vọng Max sẽ qua khỏi. Ismi chỉ phải kéo lê chiếc chân trái mà cũng đã thấy khó chịu rồi huống chi tật bại liệt lại xảy ra đối với một con người nóng nảy như Max.
Cánh cửa mở ra êm ru và xơ bề trên bước vào. Ismi có cảm tình ngay với gương mặt phút hậu của xơ. Nhưng khi nghe xơ nói, lão sợ hãi không dám lắng tai nghe, chỉ loáng thoáng được vài lời. Bà nói về chuyện chảy máu vì vỡ động mạch cổ, về sự tê liệt ở phần thân trái, về hiện tượng mất cảm giác... Khi bà dừng lại, Ismi mới lên tiếng:
- Tôi hiểu rồi. Nhưng có nặng không? Nó có chết không?
Bà xơ hiểu là lão không biết gì hết và lo sợ nên cố tìm cách trấn an lão: - Không, ông ta không chết đâu, nhưng bị bại liệt. Lúc này thì chưa có gì chắc chắn nhưng hãy chờ ít lâu xem sao. - Bà nói tiếp: - Cụ được phép thăm ông ta vài phút. Đừng làm ông ta trái ý, ông ta cần được tĩnh dưỡng.
Max nằm trong một căn phòng nhỏ sáng sủa, đầu, vai hơi gác lên cao. Lão không nhận ra Max nữa. Phần trái thân bị vặn đi trông thật ghê sợ. Phía mép trái bị giật vẹo lên làm hở mấy cái răng. Đôi mắt rực như tóe lửa, lão bước tới gần, đôi mắt thật dữ tợn, đầy hận thù, độc ác.
Cô y tá Hennekey đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên. Lão đặt tay lên thành giường:
- Cha sẽ hết sức chữa chạy và đến thăm con hàng ngày. Con sẽ khỏi thôi.
Max nhìn lão, không nói được nhưng nét hận thù không tắt trong mắt gã. Lão Ismi thấy ngượng ngùng và sợ hãi:
- Cha không ở đây lâu đâu. Trời tối rồi, để mai cha tới.
Đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, Ismi nói:
- Thôi, con không nên nói. Con phải tĩnh dưỡng.
Lão ngạc nhiên thấy mình khóc. Đôi môi Max lại nhúc nhích cố sức thành tiếng: "Cút đi!", nhưng Ismi không hiểu được. Cô y tá nhìn hai người, hiểu câu nói của Max.
- Con chớ lo về tiền bạc. Cha có để dành được một ít...
Cô y tá dắt lão ra cửa, lão nói:
- Xin cô chăm nom giùm cho nó. Con trai tôi đấy cô ạ.
Cô gật nhẹ đầu, hơi quay mặt đi để lão không thấy cô nhíu mày coi thường. Cô thấy Max là một kẻ ghê tởm. Cô ghét hắn mà không hiểu vì sao, người cô nổi da gà khi ở gần gã.
Lão Ismi đi từ từ dọc hành lang, chốc chốc dừng lại đọc tên người bệnh gắn trên cửa phòng. Lão quay lại để xem tên Max có được gắn ở cửa phòng như những người bệnh nhân khác không. Lão thấy một thanh niên cao to và một cô gái xinh đẹp lại gõ cửa nơi phòng ngay trước mặt phòng Max. Lão thấy có cảm tình với cặp thanh niên nọ. Lão cứ nhìn họ mãi cho đến khi họ đi vào phòng.
Lão tò mò nhìn bảng tên người bệnh ghi trên cửa. Khi đọc xong, lão giật nãy người như giẫm phải rắn.
Veda và Magarth cúi xuống nhìn Carol nằm dài, xanh xao bất động trên giường. Bác sĩ trưởng Cantor cầm tay bắt mạch, nói với Magarth:
- Tôi nghĩ phải tìm ông. Tôi đã nghe nói về cô Blandish rồi, và chợt nhớ ông là người quản lý tài sản của cô, nên nghĩ rằng gọi điện ngay cho ông là phải.
Magarth gật đầu:
- Tình trạng cô ta xấu lắm phải không?
- Có lúc tôi cho là không thể cứu vãn nổi đấy, - Cantor trả lời - Nhưng thật quá may là bác sĩ Kraplien, chuyên gia nổi tiếng nhất nước về óc não, đang có mặt nơi đây và ông ta chịu mổ cho cô. Ông ấy tin là sẽ cứu được cô.
Veda bóp chặt tay Magarth. Cantor tiếp tục:
- Bác sĩ Klaplien không cho là bộ não của cô bị thương tổn. Tất nhiên là vết nứt thật đáng lo ngại nhưng bộ não không có vấn đề gì. Nó chỉ bị ép lại, chắc là vì tai nạn ở chiếc xe cam nhông. Nếu cuộc giải phẩu thành công thì người bệnh sẽ lấy lại được trí nhớ. - Bác sĩ liếc nhìn Magarth thật có ý nghĩa. - Như thế là sau này cô ta không nhớ lại gì cả từ lúc bị nạn.
Magarth giật mình:
- Chắc ông nghĩ là cô ta sẽ không nhớ cả tôi nữa à?
- Cô ta sẽ không nhớ ai hết, không nhớ việc gì hết xảy ra từ tai nạn đó. - Bác sĩ Cantor nhắc lại: - Bác sĩ Kraplien rất chú ý đến trường hợp này. Ông ta đã bàn với bác sĩ Travers ở Glenview và nghiên cứu bệnh án của cô Blandish. Ông ta cho là bộ não chỉ bị ép lại nên hi vọng có thể chữa cho cô khỏi cả những lúc nổi cơn giận dữ.
- Tôi rất mong được như vậy. Cô ta gặp quá nhiều chuyện rủi ro!
Veda nói và cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái xanh của Carol.
- Nhưng có thể được không?
Canton nhún vai. Dường như ông ta cũng không được lạc quan cho lắm. Ông nói:
- Cuộc giải phẫu sẽ được tiến hành khoảng nửa tiếng nữa. Sau khi ghé qua sở cảnh sát, ông bà chắc sẽ trở lại đây? Lúc đó chúng ta sẽ biết thêm.
Chương 45
Thành phố Santo Rio lâu lâu lại có những du khách kỳ lạ. Ông già Jo bán báo nơi ga đã thấy hết: ông nhớ tới chuyện bà già có ba con mèo Ba Tư lẽo đẽo theo sau không lộn xộn gì hết, ông nhớ tới người nữ kịch sĩ sau khi xuống tàu, đập chai rượu lên đầu người lính. Ông nhớ được các tay giàu có, các tay bịp bợm, người lương thiện, kẻ cướp đường; nhưng theo ông thì nhân vật lạ nhất đến Santo Rio phải kể là cô Lolly Prairie.
Cô Lolly đi cùng chuyến tàu với Veda và Magarth đến nơi tắm biển trên bờ Thái Bình Dương này. Cô phải lấy hết can đảm mới quyết định lên đường được. Từ khi Carol đến gặp lại, nhất là khi cô Lolly đưa cho Carol xem tấm hình của Linda Lee, tâm hồn của người phụ nữ khốn khổ không lúc nào được thảnh thơi. Cô thấy xấu hổ, tự trách mình sao lại để cho một thiếu nữ như Carol đọ sức một mình với hai tên súc vật nguy hiểm như bọn Sullivan. Carol muốn trả thù bọn chúng, phải rồi, cô Lolly cũng vậy. Thế thì sao lại để cô ta đi một mình? Tại sao Lolly không đề nghị đi cùng?
Sau ba, bốn ngày suy nghĩ như thế, cô Lolly mới quyết định đi Santo Rio để tìm Carol. Cô phải thắng bao nhiêu là sợ hãi, lo lắng. Từ nhiều năm nay, cô chưa bao giờ đi đâu, chen lấn trong đám đông, chưa bao giờ cảm thấy những khuôn mặt tò mò bệnh hoạn nhìn vào cô.
Ông gìa Jo sẽ kể cho bạn nghe về chuyện cô Lolly đi ra khỏi ga, mặc chiếc áo len đã cũ từ hai mươi năm trước, đội chiếc mũ đen lớn. Hàm râu cắt ngắn của cô đã khiến cho già Jo khi nhìn thấy phải sững sờ, không biết có phải là ma không.
Cô Lolly đứng cạnh ông già nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp, người qua lại ngược xuôi, nhìn các phụ nữ trẻ trong các trang phục tắm biển không che giấu gì nhiều. Cô Lolly hốt hoảng thật sự.
Già Jo là một người tốt và tuy thấy hơi ngại ngùng khi phải tiếp chuyện với một nhân vật lạ lùng như thế, nhưng ông cũng hỏi xem cô ta có cần gì không? Cô Lolly thấy rõ lòng tốt của ông liền cho biết cô đi tìm Carol Blandish.
Ban đầu ông già nghi ngại nhìn cô tưởng rằng cô hơi khùng. Ông không nói gì, chỉ đưa tờ báo cho cô, ấn bản buổi trưa đó có tin tìm được cô gái triệu phú nằm bất động trên xe trước cửa bệnh viện Santo Rio và người ta đang chuẩn bị giải phẩu để cứu cô.
Vừa đọc xong mẩu tin ấy, ngẩng đầu lên, cô đã thấy Ismi Geza ở bên kia đường.
Cô Lolly nhận ra lão ta ngay dù đã xa cách nhau trên mười lăm năm. Cô hiểu ngay là Max không ở đâu xa nên cô cảm ơn sự giúp đỡ của già Jo vội vã bước tới gặp Ismi. Cô đi vượt lên rồi dừng lại nắm tay lão. Ismi nhìn cô trong vài giây rồi siết tay cô. Sự gặp gỡ giữa người đàn bà có râu và anh hề xiếc đã làm lộn xộn một chút trên hè phố. Ismi vội vã kêu một chiếc taxi kéo Lolly lên.
Chương 46
Max nằm dán mình trên giường bệnh viện, tâm trí giận dữ khôn xiết. Chuyện như thế này mà lại xảy đến với gã? Liệt người! Tàn tật suốt đời! Kẻ gây ra chính là Carol Blandish! Chính cô ta đã giết Frank! Chính cô ta lấy hết tiền của gã! Gã thấy tuyệt vọng cay đắng khi nghĩ rằng từ nay gã không thể làm gì được cô cả, cô đã ở bên ngoài tầm tay gã.
Gã nằm đó đã tám tiếng đồng hồ lặng yên, mắt nhắm nghiền tâm trí ám ảnh về Carol. Gã nhận ra là cô y tá đang đi trong phòng nhưng gã không chịu mở mắt, không thèm nhúc nhích. Gã toan tính trả thù một cách thật thỏa đáng nhưng nghĩ mãi vẫn không ra một biện pháp gì. Gã nghe tiếng cửa mở và hé mắt nhìn thấy một cô y tá nữa: chắc là cô trực đêm.
Cô y tá Hennekey dịu dàng nói:
- Thật may, chị tới rồi. Cái ông bệnh nhân ghê tởm này làm em nổi da gà!
- Gã ngủ chăng? - Cô kia gượng cười hỏi.
- Ồ, ngủ hàng giờ rồi. Gã chỉ có việc ấy là tốt thôi. Nhưng chỉ nhìn gã thôi em cũng đã đủ thấy ớn lạnh mình rồi.
Max đoán cô y tá đêm tiến lại gần giường. Khuôn mặt gân guốc của gã co lại nhưng không lộ ra ngoài, gã lắng nghe. Cô y tá đêm nói:
- Em không sợ đâu. Tất nhiên không thể nói là hắn đẹp trai được.
- Để rồi chị xem đôi mắt gã, - cô Hennekey nói. - Chị sẽ đổi ý ngay. Chắc gã có giết người rồi. Chưa bao giờ em thấy một đôi mắt đầy hận thù, hung dữ như thế cả. Giá mà chị thấy gã nhìn ông già gã...
- Chị sắp làm em khóc lên đấy! - Cô y tá đêm cười nói. - Còn người bệnh kia thì sao? Có phải là cô Carol Blandish không?
- Phải, cô gái hưởng gia tài đấy... Đẹp thật là đẹp. Em chưa bao giờ thấy mái tóc đẹp như thế, - cô Hennekey nói. - Cô ta được săn sóc ngay trong phòng. Chị cứ đến mà xem có đúng lời em nói không. Bác sĩ Cantor cho biết đêm nay ông sẽ đến, cuộc giải phẫu thành công rồi, mất đến năm tiếng đồng hồ đấy. Ông bác sĩ Kraplien thật giỏi: cô ta sẽ trở lại bình thường thôi. Em muốn tham gia cuộc giải phẫu nhưng em lại bận ở nơi khác. - Vừa nói cô vừa ra dấu khinh miệt chỉ Max lúc này im lìm bất động.
- Để em đi xem một chút. - cô y tá đêm nói - Còn chị, chị về đi và mai nhớ tới sớm nhé.
Hai người phụ nữ đi ra khỏi phòng và Max mở mắt ra. Hắn lắng tai nghe có tiếng thì thầm, tiếng cánh cửa mở ra và có tiếng cô y tá đêm kêu lên:
- Đẹp quá chừng!
Như thế là Carol Blandish ở ngay cạnh phòng hắn. Ý nghĩ giết người bừng lên trong lòng Max. Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã cử động được! Nếu mà gã đến được nơi con nhỏ đang nằm kia! Đôi môi gã giật giật... Nhưng còn con y tá?.. Phải loại trước đã!
Gã nghĩ ngay kế hoạch hành động. Chắc chắn gã sẽ thực hiện được. Gã muốn chống tay phải ngồi dậy nhưng phía sườn trái lạnh ngắt, nặng nề quá. Gã cố sức lật được qua phía trái. Như thế là gã nhìn được sàn nhà. Nếu để rơi mình xuống sàn gã có thể lết được ra cửa. Khi cô y trá trở vào thì gã lại nằm ngửa ra cửa.
Cô y tá này còn trẻ, mắt xanh có dáng hơi ngờ nghệch. Cô vui vẻ nói:
- A, ông tỉnh dậy rồi à. Tôi trực đêm ở đây, để tôi thu xếp cho ông.
Max nhắm mắt lại sợ cô ta thấy được ý định giết người trong mắt gã. Cô y tá nói:
- Để tôi trải lại giường cho.
Ừ, cứ làm đi. Khi loại trừ được cô gái này thì gã có thể đến được Carol Blandish, dù gã có phải chết đi chăng nữa cũng được. Max giơ tay phải lên, cô y tá hỏi:
- Ông định làm gì thế?
Gã ra dấu cho cô đến gần, nói thật khẽ để cô ta phải cúi sát xuống mặt gã. Gã gừ lên một tiếng, tay phải chụp lấy cô kéo lại, chân phải hất tấm chăn trùm lên mình cô đang giãy giụa. Cô mạnh hơn là gã tưởng khiến gã cố siết, siết thật mạnh trong khi cô vùng vẫy. Không, không thể để nó thoát khỏi bàn tay đang bóp cổ, nếu không nó sẽ la lên. Phải làm nhanh, nó sắp tuột ra rồi. Max rút tay nắm lại, đập mạnh vào mặt cô gái như đập một cái đinh đóng trên tường.
Cô ta tá gần như ngất đi, chỉ chống lại một cách yếu ớt rồi Max lại tiếp tục bóp cổ. Đôi mắt nạn nhân lồi ra ngoài tròng, Max vẫn siết mạnh. Tấm thân mảnh mai của người phụ nữ giật giật mấy cái. Max nhắm mắt tận lực siết. Bàn tay cô y tá giơ ra vẫy vẫy, mở ra, nhắm lại, rồi lại mở ra, mềm oặt, bất động. Cô giãy giãy vài cái rồi lăn xuống đất.
Max ngả mình xuống giường thở dốc. Gã thấy rõ là gã đã quá sức nhưng bản tính hung ác bốc lên, gã muốn hành động ngay. Không biết chừng ai đó sẽ vào đây. Muốn thanh toán Carol thì phải hành động ngay. Nhưng gã vẫn chưa động đậy được. Gã cảm thấy nghẹt thở, máu rần rật ở thái dương khiến gã nôn ọe, choáng váng.
Gã nằm xuống, tay nắm chặt, ngón tay bấm vào da thịt, chờ cho hơi thở điều hòa trở lại. Bỗng có tiếng chân ngoài hành lang, tim hắn đập thình thịch như quả lắc đồng hồ trật nhịp. Nhưng rồi tiếng bước xa dần.
Gã nghĩ, giá như có khẩu súng thì nhất định không ai ngăn được. Gã không thể bỏ cuôc. nữa. Muộn quá rồi, phải làm đến cùng thôi.
Gã hất chăn sang một bên, lê mình nhè nhẹ ra thành giường nhìn xuống: cô y tá trông thật ghê rợn: khuôn mặt tím ngắt không hợp chút nào với mái tóc hung. Gã từ từ nghiêng mình để cánh tay phải chạm đất rồi bám vào đó mà lê ra. Nhưng c òn cái chân liệt thì gã không đỡ được đành phải để rơi phịch xuống sàn, ngột thở, khắp mình gã đau như một làn lửa tràn ngập, mặt mũi tối sầm.
Gã không nhìn rõ mình nằm trên sàn đã bao lâu nhưng gã đã thấy tỉnh lại, thấy đầu gã gối lên tóc cô y tá, cánh tay phải choàng lên xác chết. Gã rùng mình nhích ra và lết trên chiếc sàn đánh xì bóng để ra ngoài cửa.
Gã lết thật nhanh dù chân, tay trái không còn cảm giác gì nữa. Gã nhổm dậy, vặn nắm cửa hé ra dừng lại thở. Gã yếu quá rồi, máu đập như muốn vỡ thái dương, hơi thở khò khè. Trong lúc chờ đợi, gã cảm thấy thù hận Carol ghê gớm.
Có ai đi trong hành lang. Gã thận trọng hé cửa nhìn: một cô y tá đang lục chăn mềm trong tủ áo, miệng hát khe khẽ. Được một chồng chăn, cô dùng chân khép cánh cửa lại rồi bước đi. Gã vừa định lê bước tì lại có tiếng chân, gã vội khép cửa, đứng dựa vào trong chờ đợi, trong lòng hồi hộp chỉ sợ bị phát hiện.
Gã nhìn vào phía đối diện cố tìm cách đọc hàng chữ ghi tên người nhưng không được. Gã không biết Carol nằm ở phòng nào trong khi gã không thể đi suốt hành lang được. Gã tiến tới dãy trước mặt mong chờ sự may rủi. Cả tòa nhà vắng lặng, không một tiếng động. Gã cố nén một hơi thở dài và bước ra ngoài hành lang.