Đóa Lan Rừng Nổi Loạn - Chương 31 - 34

Chương 31

Viên cảnh sát trưởng nóng nảy nói với cô điện thoại viên:

- Thử gọi họ lần nữa xem! Tôi biết ở đó có người mà.

(Ông nhìn người phụ tá: một tay cao, gầy có biệt hiệu là Lofty). Cô ta
cho biết không có ai trả lời cả. Lofty nói:

- Tôi cá là con nhỏ quay lộn số rồi. Mấy con nhỏ đó đều thế
cả thôi.

Sau một
lát cô điện thoại viên cho biết đường dây đã bị cắt.

- Thử bằng đường dây đặc biệt và cho tôi biết kết quả! - Kamp
càu nhàu nói và cúp máy. Ông ta lộ vẻ lo ngại.

- Theo ông thì có chuyện gì không ổn không? - Lofty hỏi và
châm thuốc.

Kamp lộ vẻ khó chịu:

- Không biết nữa. Cậu George không phải loại tháo vát lắm...
Tôi ra lệnh cho hắn cứ hai tiếng lại gọi thế mà hắn không làm gì cả! Bọn
Sullivan...

Ông ngừng lời, lấy tay vê vê bộ ria.

Lofty nói:

- Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với cô Blandish! Một cô
gái thật đáng yêu... Hay ta phóng xe đến đó?

- Xa quá! Đêm khuya rồi. Tôi không biết... tôi không...

Chuông điện thoại reo. Kamp nghe, làu nhàu rồi cúp máy.

- Đường dây bị cắt rồi!

Lofty với lấy chiếc dây lưng:

- Đi thôi!

- Ừ, tôi nghĩ như thế thì tốt hơn! - Kamp nói và cầm lấy khẩu
súng đặt ở giá ngay sau chiếc ghế. - Có sự lộn xộn trên đó rồi.

Đêm không trăng không sao, chạy trên con đường nhỏ ra tói đồn
điền, Veda có cảm giác như đi trong đường hầm.

Cô dừng lại một chút nhìn ánh đèn hắt qua các khung cửa sổ và
chơt. cảm thấy một bóng đen lén lút tiến lại gần cô.

Veda không thiếu can đảm nhưng dù sao cô cũng đứng sững trong
một hay hai giây đồng
hồ rồi bật lên một tiếng kêu khẽ, cô vùng chạy như điên.

Chưa được mười mét thì Frank đã túm được cô, các ngón tay gã
bấu chặt vai, xoay người cô lại. Cô chỉ nhận ra gã qua hình người lờ mờ và ngửi
thấy mùi dầu thơm gã xức trên đầu. Sợ đến nỗi không kêu được, cô sững sờ nhìn
gương mặt âm thầm và dữ dằn của gã.

Frank giơ tay lên, bàn tay trái chạm vào mặt cô và cô chưa
kịp nhận ra bàn tay phải thì gã đã nện chiếc dùi cui vào đầu cô.

George Staum đứng lên, vươn vai ưỡn người. Hắn không có gan ở
một mình trong tiền sảnh lớn và muốn tính bài chuồn. Hai người gác biến mất một
cách âm thầm và lặng lẽ khiến hắn hoảng lên thật sự. Hắn tưởng như lúc nào cũng
thấy bọn Sullivan từ trong bức tường bước ra.

Hai bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt khẩu súng khiến hắn cảm thấy
các bắp thịt đau nhức. Đôi mắt khiếp đảm lơ láo nhìn khắp nơi và hắn cảm thấy
muốn nôn mửa.

Hắn nghe tiếng bước chân Magarth đi đi lại lại ở phía trên
cầu thang và thỉnh thoảng hắn lại cất tiếng gọi anh cho đỡ sợ. Lúc này Staum
cảm thấy hối tiếc vì đã được chỉ định làm công tác này, hắn sẵn sàng mất một
tháng lương để đổi lại được ngồi yên trong văn phòng ông Cảnh sát trưởng.

Max theo dõi hắn qua cửa phòng khách cách Staum có vài bước.
Xa hơn chút nữa, trong hành lang tối thui, Frank mon men bờ tường thong thả
bước về phía hắn.

Staum cảm thấy ngay sự nguy hiểm sắp sửa xảy ra. Hắn thấy
ngạt thở, cố dỏng tai nghe, gương mặt căng cứng vì sợ hãi.

Một tiếng động nhẹ giống như tiếng gậm nhấm của lũ chuột nhắt
khiến hắn vội quay đầu về phía hành lang: Frank đã đi đến công tơ điện... bàn
tay nắm lấy cầu dao giật ra.

- Ai đấy? - Staum hỏi với giọng tắc nghẹn.

Cả tòa nhà chìm trong bóng tối.

Magarth cúi người trên tay vịn cầu thang, kêu to:

- Staum? Cái gì thế?

- Có kẻ nào ở đây, sát cạnh tôi, - Staum thì thầm giọng rên
rỉ. - Xuống đây!.. Mau lên!..

Magarth vẫn không nhúc nhích.

Staum bỗng kêu lên một tiếng thất thanh và trong bóng tối,
Magarth nghe thấy tiếng khò khè dễ sợ của một người bị bóp cổ.

Anh không thể làm gì được để cứu Staum. Nhưng cần phải báo
cho Carol biết. Dù vậy anh không dám rời đầu cầu thang. Từ chiếc cầu thang này
bọn Sullivan sẽ tiếp cận được Steve. Không, không thể bỏ vị trí phòng ngự thứ
hai này được. Anh nằm sấp
xuống, khẩu súng để trước mặt và chờ đợi, cố gắng một cách tuyệt vọng lập một
chướng ngại vật cuối cùng giữa bọn Sullivan và miếng mồi của chúng.

Carol và Steve đang nói chuyện thì đèn tắt. Biết là có
chuyện, Carol muốn xỉu đi nhưng ý thức duy nhất là phải bảo vệ được Steve đã
ngăn cản không để cô ngất.

Steve vẫn thản nhiên:

- Chắc dây chì bị đứt. Người ta sẽ thay ngay bây giờ.

Carol chợt nhận ra phải nói cho anh biết hết.

- Không, anh thân yêu, không phải nổ dây chì đâu, - Cô vừa
nói vừa ôm chặt lấy anh. - Bọn Sullivan đang ở trong nhà.

Steve vuốt tóc cô nói:

- Em biết rồi à? Anh có cảm giác đúng la em đang lo sợ chuyện
gì. Magarth có ở đây không?

- Có, cả viên phụ tá cho ông Cảnh sát trưởng nữa! - Carol cố
gắng nói không để lộ giọng run rẩy. - Steve, em sợ quá...

- Em ra cửa xem có chuyện gì xảy ra. Em gọi Magarth đi.

Ở tầng trệt, đứng trong phòng khách, đằng sau cửa đã đóng,
Max nói với Frank:

- Gã phóng viên chắc đứng trấn ở đầu cầu thang rồi. Mày theo
dõi hắn. Tao vòng ra đằng sau nhà. Từ trên mái nhà, tao nhảy chụp xuống lưng
nó. Mày đánh động để làm nó chú ý.

Carol mở khóa và hé cửa, cô thì thầm:

- Magarth... ông có ở đấy không?

Magarth thì thầm đáp lại:

- Cô cứ ở nguyên đấy. Chúng đang ở tiền sảnh. Staum bị giết
rồi.

Carol đau lòng:

- Như vậy... còn mỗi mình ông thôi.

- Cô đừng lo cho tôi. Tôi đủ sức để tự giải quyết. Đóng chặt
cửa buồng lại!

Carol cầu khẩn:

- Ông đừng để chúng lại gần anh ấy.

Magarth gắt lên:

- Tin tôi đi. Veda đã đi xin cứu viện. Cả hai người, cứ ẩn
núp cho kĩ vào!

Trong tiền sảnh có tiếng động làm anh đứng lên, chăm chú nhìn
vào bóng tối. Anh tiến lên một chút chú ý lắng nghe. Khi đã ra ngoài, Max trèo
lên chiếc mái thấp leo lên ống khói dễ dàng như đi trên thang gác, những ngón
tay gã luồn vào rãnh cửa khung cửa sổ nâng lên và với sự cố gắng, gã đu người
lên bậu cửa sổ.

Carol mò mẫm quay trở về bên Steve.

- Ông ấy vẫn ở đấy nhưng chỉ còn mình ông ấy thôi - Cô vừa
nói vừa cầm tay Steve, - nhưng ông ta cho biết chúng không thể lên tới đây
được.

Steve hất tấm chăn ra nói:

- Anh không thể để ông ta bị giết vì anh!

- Không! - Carol vội vã kêu lên. - Anh thân yêu, không thể
được! Anh đương bị thương mà... em xin anh... hãy nằm xuống đi!..

Steve đặt hai chân xuống đất, nắm chặt tay Caro, cố gượng
đứng lên.

- Anh không thể nằm yên được... chúng muốn lột da anh... anh
biết như vậy mà. - Anh siết chặt Carol nói: - Carol, nếu có chuyện không may
xảy ra, hãy nhớ là anh yêu em. Em là người anh tôn thờ nhất, quý mến nhất, em là người tốt
đẹp nhất mà anh được biết...

- Steve, anh thân yêu! - Carol bám lấy anh và kêu lên. - Em
xin anh, hãy ở đây với em... anh đừng ra... đó là điều chúng mong muốn!

- Carol, em hãy nói là em yêu anh đi!

Cô nức nở khóc:

- Nhất định là em yêu anh rồi! Nhưng anh không thể nào ra
khỏi nơi đây. Anh đừng có tạo điều kiện cho chúng!

Nằm dán người xuống sàn, chăm chú nhìn vào trong bóng tối,
Magarth không hay biết gì có chuyện sắp đến với anh. Max bò về phía anh và nhìn
thấy đầu anh khá phân biệt với khoảng tối sẫm của khung cầu thang. Gã nện thẳng
cánh không để cho Magarth có thì giờ quay đầu lại chống cự. Khi thấy anh ngất
xỉu, Max lấy chiếc đèn bấm bật lên theo tín hiệu gã đã quy ước vào Frank, y lên
thang bốn bậc một.

Chương 33

Chiếc xe Ford cổ lỗ sĩ rời Mũi Gió Biển và lao nhanh trên con
đường núi. Lofty lái xe, đôi mắt ánh lên vẻ nôn nóng. Đến chỗ ngoặt, anh cho xe
nghiêng đi trên hai bánh chồm ra giữa đường và lại phóng hết tốc lực.

- Hê! - Kamp la lên sợ hãi - Cẩn thận nào! Tôi không muốn đến
nơi mà thây phanh ra thành từng mảnh!

- Còn tôi, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với cô
Blandish! - Lofty cãi lại và tiếp tục phóng. - Sếp, ta cần phải đến thật nhanh.
Cứ tin vào tài nghệ lái xe của tôi.

Kamp bíu lấy cửa như người chết đuối vớ được tấm ván.

- Lofty, chiếc xe không thể chịu nổi đâu. Anh cứ phóng như
thế này nó sẽ bung ra mất.

- Thây kệ! Sếp sẽ có xe mới. Ta cần phải đến thật nhanh.

Kamp nhắm mắt rên rỉ:

- Động cơ nóng khủng khiếp rồi. Anh có nhìn thấy nắp bình
nước sắp tung lên rồi không?

- Cứ cho nó tung đi! - Lofty đạp chân lên cần sang số - Chạy
nữa đi, hỡi đống sắt vụn này! Cho tao xem mày có cái gì trong bụng!

Chương 34

Đôi chân Carol bỗng mềm nhũn và cô ngả vật xuống giường trong khi đó bóng tối
trong phòng như càng tối tăm hơn. Thế rồi có một điều gì kỳ lạ xuất hiện và
hoạt động trong đầu cô: bộ não hình như lần lượt giãn ra và co lại như nó biết
thở... hai bàn tay cô đặt lên thái dương... mơ hồ thấy Steve đã rời cô và lần
mò ra cửa. Anh chậm chạp lê bước, rất chậm, mỗi bước đòi hỏi một sự cố gắng kỳ
diệu như anh tiến lên giữa cơn giông tố điên cuồng. Carol rên rỉ:

- Steve... xin anh đừng bỏ em...

Nhưng anh đã ra tới cửa, vặn nắm cửa và mở ra...

Trong hành lang bọn Sullivan đã chờ sẵn ở đó. Max chiếu ánh
đèn nhạt nhòa vào thẳng ngực Steve. Trong vài giây đồng hồ, không một người nào
cử động. Steve thẳng cứng người, thủ thế vẻ thách thức vô ích.

Max dịu dàng nói:

- Larson, cái này dành cho mày!

Một ánh lửa lóe loang loáng trong bóng tối, một ánh lửa nữa,
lại thêm nữa, những tiếng nổ làm rung chuyển các ô cửa kính.

Steve tiến lên một bước, hai tay vung lên như một người mù
rồi gục xuống khi Max vẫn tiếp tục bắn.

Phát súng đầu tiên xảy ra cùng lúc với một cái gì như trật ra
trong đầu Carol.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ đang xảy ra chung quanch cô, Steve
ngã xuống, khẩu súng của Max, cái đầu của Frank, ánh sáng đèn pin loang loáng,
tất cả đều như ngưng lại. Một loáng, tất cả đối với cô như đã định hình trên
một tấm ảnh rồi tất cả trở lại hoạt động tiếp, nhưng với Carol, thế giới đã đổi
thay hết rồi. Mọi thứ đều xáo lộn, mù mờ, tắc nghẹn.

Nỗi sợ hãi rời bỏ cô như chiếc áo choàng rơi xuống. Cô đứng
lên, lướt dọc theo bức tường, tiến về phía bọn Sullivan đang cúi xuống nhìn xác
Steve.

Bàn tay thành thạo của Max sờ vào ngực Steve.

- O.K. - Gã vừa nói vừa đứng lên. - Chuồn thôi.

Frank hơi rùng mình nói:

- Max, đây là việc làm cuối cùng của bọn mình. Sau chuyện này
tao buông hết.

- Chuồn đi! - Max nhắc lại và đi ra cửa.

Bên ngoài có tiếng nổ ầm ầm của động cơ, tiếng rít chói tai
của bộ phanh xe bất chợt vang lên trong đêm tối: Lofty đã dừng xe trước tòa
nhà.

- Chạy về phía sau! - Max nói và vội vã chạy dọc hành lang.

Frank định chạy theo Max thì một bàn tay vô hình từ trong
bóng tối thò ra nắm lấy tay gã. Trong một thoáng, gã hoảng hốt tưởng Larson sống dậy
nên quay lại, miệng khô đắng vì sợ.

Gã chẳng thấy gì ngoài bóng đêm nhưng bên cạnh, gã nghe có
tiếng thở... và các ngón tay như vuốt loài thú, bấu chặt lấy cánh tay gã.

- Max! - Gã rống lên kinh hoàng, đấm đá lung tung rồi mất đà
ngã lăn ra.

Móng tay của Carol lướt trên mặt Frank thật nhanh, thật nhẹ
như một làn gió hay đúng hơn là một tấm mạng nhện quét vào mặt... Frank lùi
lại, điếng hồn...

Max nôn nóng, đứng ở cầu thang gọi gã:

- Đi mau!

- Có ai ở đây... Frank lắp bắp, lần mò trong bóng tối.

- Nhanh lên, đồ khốn! - Max nói thật nhanh nhưng lại sững
ngay tại chỗ: Frank vừa la lên một tiếng lạnh buốt cả người.

Nghe tiếng la ấy, bộ thần kinh thép của Max cũng phải lung
lay và gã ngây ra như tượng đá. Có thứ gì vụt qua gần gã, gã vội nhảy vụt ra
sau. Nhưng các móng tay quắm vừa chộp lấy gáy gã, gã vội bấm cò không cần suy
nghĩ. Tiếng nổ ầm vang cả nhà. Gã nghe có bước tiếng chân nhẹ đi lần xuống
thang. Gã bắn thêm phát nữa, phát này tiếp phát khác trong cơn hoảng hốt lớn
dần trong người. Nơi tiền sảnh có tiếng súng đáp trả lại: Kamp và Lofty vừa
chạy xô vào nhà.

Max quay lại, chạm phải Frank, nắm tay gã nhưng Frank chợt
rống lên. Không trù trừ, Max trở báng súng đập vào mặt Frank rồi cúi xuống xốc
gã lên, tuôn chạy theo hành lang. Max đến bên cửa sổ đẩy Frank lên mái nhà và
nhảy qua.

Frank nằm dài trên mái ngói, gần ngất đi, rên rĩ:

- Tao đui rồi... cặp mắt tao... con nhỏ nó móc mắt tao rồi!..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3