Tình như khói hoa - Chương 06 - 07 - 08 - 09 - 10

Chương 6

Trạch Nhất đạp xe trở về ký túc xá, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một
người chắn ngang phía trước xe của cậu.

Mạo hiểm ngừng lại cách người ấy chưa đầy nửa tấc, Trạch Nhất đang định nổi
giận, nhưng khi nhìn lại người ấy, cậu lại cảm thấy buồn cười.

- Cậu... cậu ở đây làm gì?

Trạch Nhất bực bội bước xuống xe, nắm lấy tay người ấy quát lên:

- Làm như vậy rất nguy hiểm cậu có biết hay không?!

Nếu như vừa rồi cậu không thắng xe lại kịp... Trong đầu cậu hiện ra hình
ảnh người ấy nằm trong vũng máu lênh láng, cả người không khỏi phát run.

- Tôi có việc tìm anh!

Ánh mắt Tần Lam chiếu thẳng vào mặt Trạch Nhất, không cho cậu né tránh.

- Chuyện gì? Nói đi.

Cậu xoay người đi, không nhìn đến anh nữa. Cậu sợ mình lại không cầm lòng
được.

- Mời anh làm người mẫu cho tôi, tôi muốn tham gia cuộc thi vẽ lần này.

Trạch Nhất trong lòng đấu tranh tư tưởng, cậu không muốn cự tuyệt yêu cầu
của Tần Lam, thế nhưng...

- Tôi không có thời gian!

Cậu từ chối một cách tàn
nhẫn, tuy nhiên điều đó cũng chẳng khác nào tàn nhẫn với chính cậu.

- Tôi mặc kệ.

Thái độ của Tần Lam kiên
quyết lạ thường.

- Ngày mai tôi chờ anh ở phòng
vẽ, anh không đến thì tôi không đi đâu cả.

Nói xong, anh xoay người bỏ
đi.

Nhìn bóng lưng dần xa của Tần
Lam, Trạch Nhất không khỏi nở một nụ cười gượng gạo...

o0o

Cậu không ngờ anh sẽ chờ cậu
ở nơi ấy thật. Đã qua mười một giờ, phòng vẽ vẫn còn sáng ánh đèn..

- Đến rồi à!

Nhìn thấy cậu xuất hiện, vẻ
mặt Tần Lam chẳng có gì đổi khác, không kích động cũng không phẫn nộ, thậm chí
chẳng thèm hỏi cậu tại sao muộn như vậy mới đến.

Anh cẩn thận gọt mẫu bút chì
trong tay, từng chút, từng chút một, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Trạch Nhất ngồi xuống trước
mặt mà nhìn anh, vất vả kìm nén nỗi xúc động muốn được ôm anh vào lòng.

- Bắt đầu đi.

Tần Lam cuối cùng cũng gọt
xong bút chì, dựng bản vẽ lên.

Nhìn không ra cảm xúc của
anh, dáng vẻ anh rất chăm chú, từng nét bút nét vẽ đều miêu tả hình ảnh của
Trạch Nhất. Trạch Nhất dùng đôi mắt trong veo ngời sáng của mình nhìn lại anh,
cảm giác như bản thân sẽ bị anh nhìn thấu hoàn toàn.

Cõi lòng của Tần Lam lại
không phẳng lặng như bề ngoài.

Hình dáng của Trạch Nhất,
từng chi tiết tỉ mỉ, mỗi chỗ mỗi nơi đều đã sớm in sâu vào đầu anh, cho dù có
nhắm mắt lại, anh cũng có thể vẽ ra một cách sinh động. Ý niệm muốn gặp Trạch
Nhất cứ không ngừng vang vọng trong lòng anh. Anh rất muốn gặp cậu ta, muốn
được cẩn thận ngắm nhìn để có thể hiểu thấu Trạch Nhất cũng như hiểu thấu tình
cảm của bản thân...

Anh đã gầy đi nhiều, anh cứ
hay quên ăn mỗi khi bắt đầu vẽ, cả những thứ khác cũng chẳng bận tâm nữa. Anh
chỉ nhớ những phút giây được ở cạnh Trạch Nhất, khoảng cách anh và cậu ấy gần
nhau như vậy, thậm chí có thể ngửi thấy cả hơi thở đượm mùi cỏ xanh của cậu.
Thế nhưng, khoảng cách ấy tuy gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách nhau như
trời biển...

Đến lúc Trạch Nhất sắp cảm
thấy không thở nổi, giọng nói của Tần Lam bỗng vang lên phá vỡ khoảng lặng yên
trong căn phòng.

- Ngày mai chúng ta lại tiếp
tục, đã khuya lắm rồi.

Kim đồng hồ đã điểm 0 giờ,
anh thu dọn dụng cụ vẽ, lau chùi từng món sạch sẽ, bỏ vào hộp đồ nghề..

Khóe môi cong cong, Trạch
Nhất muốn nói điều gì đó. Nhưng, khi nhìn đến dáng vẻ cúi gằm mặt thu dọn công
cụ của Tần Lam, cậu chỉ đành thở dài một tiếng:

- Tôi đi đây.

- Ừm.

Vẫn không ngẩng đầu lên, Tần
Lam nghe tiếng bước chân của cậu ta giẫm trên sàn gỗ, dần dần đi xa...

Vén tấm vải trắng bao phủ bản
vẽ lên, trên mặt chẳng ngờ lại trống trơn... Tần Lam gượng cười. Ở trước mặt
Trạch Nhất, anh không tài nào khống chế được ngòi bút quen thuộc, không tài nào
khiến cho đôi mắt mình rời khỏi người cậu ta...

Sau hôm ấy, Trạch Nhất không
còn trốn tránh nữa, ngược lại cứ đúng giờ thì lại có mặt ở phòng vẽ. Mỗi lần
như vậy, bọn họ không trò chuyện nhiều với nhau, thế nhưng ánh mắt vô tình va
chạm giữa hai người lại dần dần phát sinh biến hóa, từ né tránh, bấn an đến đăm
đắm dõi nhìn...

Nhìn Tần Lam thu dọn công cụ,
Trạch Nhất hỏi:

- Ổn chứ? Ngày mai tôi sẽ trở
lại.

Cậu nhấc lấy áo khoác trên
ghế.

- Ngày mai anh không cần đến
nữa, đã vẽ xong rồi.

Tần Lam hờ hững nói, nhìn bút
vẽ nhuộm chất nước màu lam nhạt trong tay.

- Ừm...

Cậu có chút ít cảm giác mất
mát...

- Vậy... tôi đi trước đây...

Kết thúc rồi ư? Cứ như vậy mà
kết thúc ư? Cậu hỏi ngược lại chính mình, cảm giác trống trãi trong lòng ngày
một mãnh liệt...

Lắng nghe tiếng bước chân của
cậu, tiếng chân ấy hôm nay như có chút gì đó hỗn loạn...

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo
như trước đây. Trạch Nhất không đến tìm anh, anh cũng không đi tìm Trạch Nhất
nữa. Hai người lại trở thành hai đường thẳng song song với nhau...

Chương 7

Bức họa vẽ Trạch Nhất đã đoạt
giải.

Cậu đứng trước cửa phòng
triển lãm do dự thật lâu, cuối cùng cũng bước vào bên trong, quan sát bức họa
kia.

Đứng phía trước nó, cậu như
thật sự trông thấy chính mình, nom nó hệt như một tấm gương phản chiếu linh hồn
của cậu vậy. Cậu thấy được sự ngập ngừng, chùn bước, bất an và yếu đuối của bản
thân... Cậu bất chợt như hiểu ra điều gì đó...

Cậu vừa xoay người lại đã
thấy ngay người mình muốn gặp.

- Cùng tôi đi uống vài ly
chứ?

Tần Lam cười rất tự nhiên với
cậu.

o0o

- Chúc mừng cậu đoạt giải...

Nhìn anh, đột nhiên Trạch
Nhất chẳng biết phải nói gì.

- Cám ơn.

Tần Lam nâng ly rượu trong
tay lên uống một hơi cạn sạch.

Trạch Nhất giật mình nhìn
anh, trong ấn tượng của cậu, Tần Lam trước nay chưa từng dính dáng đến rượu
bia.

- Ngạc nhiên lắm phải không?
Tôi chỉ chưa uống chứ không phải là sẽ không uống.

Sự thật là tửu lượng của anh
cũng không đến nỗi tồi.

Trạch Nhất khẽ cười tự giễu:

- Xem ra tôi còn chưa biết
hết về cậu.

Trạch Nhất cũng uống cạn rượu
trong ly.

- Điều anh chưa biết vẫn còn
rất nhiều...

Tần Lam nhìn cậu qua ly
rượu..

- Giả dụ...?

Trạch Nhất sau vài ly rượu,
tâm thần cũng buông lơi không ít.

- Anh yêu cô ấy không?

Tần Lam đột nhiên hỏi. Anh rõ
ràng trông thấy gương mặt Trạch Nhất tức thì ngẩn ra.

Nhìn rượu trong ly, Trạch
Nhất dường như đang chất vấn lòng mình.

- Chuyện này mà phải suy nghĩ
lâu như vậy sao?

Dưới tác dụng của hơi men, giọng
điệu không mấy thân thiện của Tần Lam dần trở nên sắc bén.

- Tôi không biết!

Cậu chỉ có thể trả lời một
cách thành thật.

- Ha ha...

Tần Lam phá ra cười. Lần đầu tiên trông thấy anh mở miệng cười một cách
phóng túng như thế, ánh mắt Trạch Nhất không tài nào dời khỏi người anh được.

Dưới tác dụng của rượu cồn, gương mặt tái nhợt của Tần Lam trở nên đỏ hồng
và sáng bóng, đôi tròng mắt trong suốt cũng nhuốm chút men say, mông lung vô
định. Anh nhíu mắt nhìn Trạch Nhất khiến cho miệng lưỡi cậu cậu khô ran. Cậu
cặm cụi uống tiếp một ly rượu đầy để xoa dịu đi cảm giác khô khan ấy, thế nhưng
dưới ánh mắt hừng hực của Tần Lam, cảm giác ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn...

Bọn họ uống rất nhiều, dưới chân chất đầy vỏ chai rỗng. Cố gắng giữ lại ba
phần tỉnh táo, Trạch Nhất tính tiền rồi đưa Tần Lam trở về nhà.

Tần Lam thuê một phòng trọ bên ngoài trường, anh thích sự yên tĩnh, không
muốn ở chung với người khác.

Cả hai lảo đảo trở về phòng, ngã nhào ra trước cửa.

- Ừm ừm... Anh say rồi...

Tần Lam vừa nói vừa chỉ vào
Trạch Nhất.

- Tôi say bao giờ!

Trạch Nhất không đồng ý phản
bác lại.

Hai người nằm lăn ra sàn, Tần
Lam đột nhiên gối đầu lên vai Trạch Nhất.

- Trạch Nhất, có phải anh
thích tôi không?

Giọng nói Tần Lam êm như
nước, xuôi chảy vào cõi lòng Trạch Nhất.

Cảm giác thân thể của Trạch
Nhất trở nên cứng đờ, Tần Lam lại bật cười, tiếng cười càng lúc càng nhỏ...

- Tôi thích cậu...

Thanh âm rất khẽ, nhưng Trạch
Nhất lại nghe được vô cùng rõ ràng, một chữ cũng không sót.

- Cậu nói... thích tôi?

Trạch Nhất sợ mình nghe nhầm
liền hỏi lại lần nữa.

Đôi mắt mông lung của Tần Lam
nhìn Trạch Nhất, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi. Không nhịn được, anh hôn lên bờ
môi ấy. Môi của cậu rất nóng, nóng đến thiêu cháy cả linh hồn anh.

Trạch Nhất khẽ thở dài...

Chương 8

Ánh mắt Trạch Nhất bắt đầu
trở nên xa xôi, cậu mạnh mẽ ôm anh vào lòng, dùng sức siết chặt, hệt như sợ đây
chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại rồi anh sẽ tan biến mất. Cậu liều mạng muốn
đem anh hòa vào thân thể mình, khắc thật sâu vào tận đáy linh hồn...

- Đây là sự thật đúng không?

Cậu vừa hôn vừa lặp đi lặp
lại bên tai Tần Lam, giọng nói mơ hồ đến không thực... Nếu đây đúng là một giấc
mộng, xin đừng để cậu tỉnh lại thì hơn.

Tần Lam dùng nụ hôn khóa lại
nghi vấn của cậu, bây giờ không cần nói gì nữa, chỉ cần dùng trái tim để cảm
thụ mà thôi. Động tác hôn lúng túng ấy càng làm cho gương mặt Tần Lam hiện rõ
sắc hồng, sự bồn chồn trong thân thể khiến anh chẳng biết phải làm sao, chỉ
biết vụng về cởi bỏ y phục của Trạch Nhất.

Trạch Nhất chuyển sang thế
chủ động, giữ chặt anh bên dưới hạ thể, ngăn động tác nguy hiểm của anh lại.

- Cậu đổi ý lúc này vẫn còn
kịp đấy!

Tiếng hô hấp của Trạch Nhất
vô cùng dồn dập, có thể thấy rõ cậu đang cố sức nhẫn nại. Chỉ cần anh bảo không
hối hận, cậu sẽ lập tức mang theo anh xuống địa ngục, mãi mãi không siêu thoát!

Anh không sợ địa ngục, chỉ sợ
nơi địa ngục ấy thiếu vắng bóng cậu!

Ghì cổ cậu xuống, anh cho cậu
một câu trả lời thuyết phục.

Lý trí Trạch Nhất hoàn toàn
bị phá vỡ, mọi chuyện diễn ra vừa tự nhiên lại vừa khó tin, ngọn lửa địa ngục
nuốt chửng lấy hai người. Trong ngọn lửa, cả hai quấn chặt, quấn chặt...

Trạch Nhất thở dài, tỉ mỉ áp
lên từng tấc da thịt của anh. Người cậu nên kết hợp phải là anh! Những đường
cong hoàn mỹ của Tần Lam vừa khít với cậu, phảng phất như bọn họ chính là một
khối không thể tách rời, anh chính là cậu, cậu chính là anh...

Tần Lam đang run rẩy, nụ hôn
của Trạch Nhất trên người anh tạo ra một thứ cảm giác trước nay chưa từng có,
hệt như một dòng điện chạy rần rật khắp toàn thân, tay chân vô lực, anh bám vào
cậu chẳng khác nào người vớ được phao trên biển...

- Lam...

- Aaaaa!

Tần Lam hai mắt mở to, ánh
mắt tan rã, cơn đau kịch liệt khiến anh cơ hồ ngất đi không thể chịu nổi, đầu
ngón tay bấu chặt vào vai Trạch Nhất. Anh oằn người rên lên thống khổ.

- Cậu không sao chứ...?

Trạch Nhất hoảng hốt nhìn
dáng vẻ của anh. Mồ hôi đã túa đầy trán, anh lả người nhắm mắt lại, chân mày
nhíu chặt. Trạch Nhất nào có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu đâu biết giữa
đàn ông và phụ nữ lại có khác biệt lớn như vậy, cậu muốn rút lui, dẫu cho Tần
Lam có thể không cho phép. Quả thật, Tần Lam ôm chặt lấy cậu, không cho cậu rụt
lại phân nào.

- Không được... không được
rời khỏi tôi...!

Anh điên cuồng thét lên, ánh
lệ trong suốt lấp lánh trên gương mặt anh.

- Đừng khóc mà...!

Nước mắt Tần Lam dường như
chảy vào lòng Trạch Nhất, thiêu đốt con tim cậu. Những nụ hôn của cậu cứ liên
tiếp đặt lên trán anh.

- Tôi yêu cậu...

Kề sát tai anh, Trạch Nhất
khẽ thì thào. Câu nói này anh đã chôn giấu thật lâu nhưng lại để cho cậu thốt
ra trước. "Tôi yêu cậu... Tôi yêu cậu..." Những lời này dường như có
phép thuật, khiến cho Tần Lam đang mê man phải tỉnh dậy.

- Tôi cũng yêu anh...

Tần Lam nghẹn ngào hôn lại
Trạch Nhất.

Anh nếm thử mùi vị của nước
mắt, hóa ra, nước mắt cũng có thể ngọt như vậy...

Động tác nhỏ ấy của Tần Lam
lại khiến cho cơn kích thích trong người Trạch Nhất trỗi dậy, chẳng những vậy
còn nóng bỏng hơn cả trước đây.

- Cùng tôi xuống địa ngục
nhé!

Trạch Nhất rống lên, thanh âm
có vẻ điên cuồng.

Tần Lam hết chuyển từ địa
ngục lại đến thiên đàng... Nơi nào có anh, tất sẽ có tôi...

Chương 9

Anh và tôi đều là những thiên
sứ chỉ còn lại một bên cánh mà đọa lạc xuống trần gian, vì nửa cánh còn lại mà
phải ở trong biển người mênh mông tìm kiếm! Cho đến khi gặp anh, tôi mới nhận
ra cuối cùng tôi cũng đã tìm được... Mặc dù cánh của chúng ta đều cùng nằm một
phía, nhưng nơi nào có anh, nơi ấy là thiên đường, tôi cần gì phải khổ công
truy tìm nữa?...

Tôi chăm chú quan sát một bên
gương mặt anh. Anh đang nhìn ra cây gòn ngoài song cửa, dùng thứ âm thanh trong
trẻo, dịu dàng ấy mà thuật lại đầu đuôi câu chuyện của anh và cậu ta. Ngữ điệu
của anh không hăng say, miêu tả không bóng bẩy, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được
một ngọn lửa tình yêu cháy bỏng.

Tình yêu như thế, sao lại
khiến người ta hồi hộp đến vậy? Trái tim của tôi đập cuồng, thật lâu cũng không
thể bình tĩnh được.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng
rọi qua song cửa, hắt ánh vàng dìu dịu lên một bên gương mặt anh, khiến anh
thoạt trông mang một vẻ đẹp đến hư ảo...

Anh dường như đang đắm chìm
trong hồi ức, tôi không muốn quấy rầy anh. Cứ nhìn anh như vậy, tôi phát hiện
ra loại cảm giác này thật đẹp...

- Xin lỗi!

Không biết đã trải qua bao
lâu, anh đột nhiên lên tiếng.

- Ôi?... Không sao... Không
sao mà...

Vẻ ngơ ngẩn của tôi vừa bị
anh trông thấy rồi sao? Tôi nhìn Tần Lam, anh chẳng biết khi nào đã khôi phục
lại thần thái.

- Vậy chúng ta tiếp tục
nhé...

Nhấp một ngụm trà, anh lại
bắt đầu câu chuyện cũ...

o0o

Khoảng thời gian ấy chính là
những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời Tần Lam. Trạch Nhất dọn hẳn vào phòng
của anh, hai người cùng chung sống với nhau, cơm cá mặn nồng hệt như chồng
vợ...

Nhưng phàm hạnh phúc quá mức
sẽ bị trời xanh ghen ghét...

Kinh ngạc nhìn người đang
đứng trước cửa, Trạch Nhất không biết phải nói gì.

- Không mời tôi vào à?

Nét mặt Lưu Di không chút biểu cảm.

- Em tới đây làm gì?

Cậu chặn cửa, cau mày hỏi.

- Đến xem nhà mới của anh thôi mà.

Đẩy cánh tay ngáng cửa của cậu ra, Lưu Di bước thẳng vào phòng:

- Còn cả niềm vui mới của anh nữa!

Giọng nói của cô đầy vẻ châm chọc và hằn học.

Trong phòng bày biện rất đơn giản. Tuy nhiên, nhìn hai tách trà đặt trên
bàn cùng hai đôi dép xếp cạnh nhau, mắt cô liền không khỏi nhức nhối.

- Có gì chúng ta ra ngoài nói!

Trạch Nhất với lấy áo khoác, đưa tay kéo cô ra ngoài.

- Đừng chạm vào tôi!

Cô hét lên ầm ĩ:

- Đừng dùng đôi bàn tay bẩn thỉu đã sờ mó đàn ông ấy chạm vào tôi!

Cô bắt đầu giận dữ đập phá đồ đạc, vật trước tiên cô muốn ném vỡ chính là
bộ tách tình nhân kia. Chúng được Tần Lam chọn mua lúc cả hai đi siêu thị, anh
rất thích bộ tách này.

- Dừng tay!

Trạch Nhất ra tay ngăn cản, nhưng chỉ cứu được một chiếc tách, chiếc còn
lại rơi xuống mặt đất bể tan.

Nét mặt Trạch Nhất sa sầm.

- Em quậy đủ chưa!

Cậu hất tay cô đi, hét tướng lên.

- Tôi quậy á? Bạn trai tôi lén lút sau lưng tôi như thế, là tôi quậy ư? Lại
còn đi cùng một gã đàn ông nữa!

Thanh âm của cô càng lúc càng chói tai:

- Khâu Trạch Nhất! Anh có đáng kinh tởm hay không? Vuốt ve hắn ta thì có
khác gì sờ nắn chính mình đâu chứ?!

- Câm miệng!

Trạch Nhất nổi giận vung tay lên.

- Anh đánh đi! Đánh mạnh tay vào, bước đến mà đánh vào đây này!

Lưu Di chỉ vào bụng mình, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa dữ tợn:

- Đánh đi nào!

- Em...

Trạch Nhất dường như nghe ra điều gì đó, chán nản hạ tay xuống.

- Không sai, tôi có rồi, là con của anh đấy!

Lời của Lưu Di hệt như một viên đạn.

Ngoài lối vào vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống. Trạch Nhất quay phắt đầu
lại, phát hiện ra Tần Lam mặt mũi tái nhợt đang đứng đấy. Trên mặt đất lăn lóc
một giỏ táo.

- Tần Lam...

Trạch Nhất đứng giữa hai người, chẳng biết phải làm sao...

Chương 10

Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, cả ba người không ai muốn mở miệng
trước.

Cuối cùng, cũng là Trạch Nhất phá tan thế căng thẳng.

- Tiểu Di... Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tình cảm anh đối với Tần
Lam... là sự thật!

Trạch Nhất đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay:

- Anh vốn tưởng, cứ chôn chặt tình cảm này vào đáy lòng là xong, nào ngờ...

- Cho nên, anh lấy tôi ra làm vật thay thế?! Anh cứ như vậy mà chà đạp lên
tình yêu tôi dành cho anh? Lúc tôi và anh nói chuyện yêu đương, lúc làm chuyện
ấy với nhau, ý niệm trong đầu anh hoàn toàn chỉ hướng về hắn, nào có tôi trong
đó chứ! Tôi thì có đáng là gì đâu!

Nói xong một tràng này, sắc mặt Lưu Di phồng lên đỏ ửng. Cô không muốn tỏ
ra mình yếu thế để bọn họ trông thấy bộ dạng thất bại của cô!

- Không phải đâu...

Trạch Nhất rất muốn an ủi cô, nhưng cậu không có cách nào bác bỏ lời buộc
tội của cô cả:

- Anh không muốn làm tổn thương em, chỉ là...

- Tôi không muốn nghe những lời này!

Lưu Di kích động hét to:

- Tôi chỉ muốn anh chọn lựa,
anh cần hắn hay cần tôi!

Tần Lam nghe câu ấy xong, đôi
vai như đờ ra.

Trầm mặc thật lâu, đúng vào
lúc Tần Lam định chủ động rời khỏi, Trạch Nhất liền nắm lấy tay anh.

- Tiểu Di, xin lỗi... hãy
quên anh đi!

Chỉ mấy từ đơn giản nhưng lại
khiến cho trái tim Lưu Di sa xuống vực sâu. Cô cơ hồ vụt tông khỏi cửa mà chạy
mất.

- Trạch Nhất...

Tần Lam nhìn cậu, tâm tình
phức tạp:

- Đuổi theo cô ấy đi... Đừng
để xảy ra chuyện gì...

Liếc mắt cảm kích nhìn Tần
Lam, Trạch Nhất vội đuổi theo ra cửa.

Tần Lam nhặt những mảnh vỡ
trên mặt đất, trong lòng vừa khổ sở vừa ngọt ngào. Trạch Nhất cuối cùng vẫn
chọn lựa anh, anh vô cùng cao hứng. Nhưng, khi nhớ lại ánh mắt oán hận sau cùng
mà Lưu Di để lại, Tần Lam không khỏi rùng mình, trên tay âm ĩ một cơn đau nhói.

Cho ngón tay vào miệng nhấm
nháp, anh nếm được vị máu tươi nhàn nhạt...

o0o

Nhận được điện thoại của cha
mẹ, Trạch Nhất vô cùng bất ngờ. Giọng điệu của cha mẹ rất cấp bách, muốn cậu
phải lập tức trở về.

Nhà của Trạch Nhất ở ngoại ô,
muốn về phải mất ít nhất ba giờ. Trạch Nhất chào từ biệt Tần Lam, bảo với anh
đêm nay cậu không trở lại.

Tiễn Trạch Nhất đi rồi, Tần
Lam một mình đối diện với căn phòng trống rỗng, anh không khỏi thở dài. Tự lúc
nào anh lại trở nên phụ thuộc vào một người đến vậy? Chỉ là một đêm không gặp
cậu, sao lòng anh lại có cảm giác cô đơn như thế... Trong tình yêu, ai ai cũng
là kẻ ngốc cả.

o0o

Trông thấy Lưu Di, cả người
Trạch Nhất cứng đờ ra. Cô ta sao lại ở nơi đây thế này!

- Trạch Nhất à, con có bạn
gái rồi sao không chịu nói cho mẹ biết chứ! Dẫn về ra mắt cũng được mà, sao lại
để người ta phải một mình đến thăm hỏi cha mẹ thế kia!

Mẹ đỡ lấy Trạch Nhất đang ngớ
người ngồi xuống bên cạnh Lưu Di, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.

- Thằng ranh hư, đợi lát nữa
cha tính sổ với con!

Lúc đi qua bên người cha, cậu
nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông truyền đến.

Lòng cậu vô cùng rối ren. Sự
xuất hiện của Lưu Di khiến cho cậu nhất thời đánh mất chủ kiến của mình. Tuy
nhiên, nhìn dáng vẻ của cha mẹ, hẳn là cô vẫn chưa nói với họ điều gì. Lòng cậu
khẽ nhẹ đi đôi chút.

Thừa lúc cha mẹ còn bận rộn
trong bếp, cậu kéo cô vào phòng.

- Em rốt cuộc muốn làm gì
đây?

Trạch Nhất không dám lớn
tiếng, nhưng cơn giận làm cho giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn.

- Tôi chỉ đến thăm hỏi hai
bác, thế thôi!

Lưu Di điềm tĩnh nhìn cậu.
Dáng vẻ lúng túng của cậu khiến cho trái tim bị tổn thương của cô được an ủi
phần nào.

- Anh xin em hãy buông tha
cho anh và Tần Lam có được không!

Trạch Nhất cơ hồ sắp quỳ
xuống van nài cô.

- Đừng để tôi nghe thấy cái
tên ấy, anh không sợ tôi làm thẳng đến cùng, đem chuyện xấu của anh và hắn ta
rêu rao ra sao? Anh có tưởng tượng được bác trai và bác gái sẽ có cảm giác thế
nào không?

Gương mặt vốn thanh tú của
Lưu Di bỗng trở nên dữ tợn, cơn ghen đã thiêu đốt lý trí của cô.

- Em không thể làm như vậy!

Cậu còn chưa biết phải giải
thích thế nào với cha mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Tần Lam. Cha mẹ bảo thủ
chắc sẽ tức chết mất!

- Nếu thông minh thì hãy phối
hợp với tôi, bằng không...

- Mau ra ăn cơm nào hai đứa!

Bên ngoài, mẹ của Trạch Nhất
đang gõ cửa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3