Vụ Bí Ẩn Bắt Cóc Cá Voi - Chương 15 - 16

Chương
15: CÁI HỘP BỊ MẤT

-
Hiểu rồi, Babal à. Hết.

Bob
tắt radio, bỏ xuống hòn đá bên cạnh mình.

Từ
chỗ Bob đang ngồi không thể nhìn thấy chiếc tàu của Oscar Slater. Tàu nằm ở
khoảng cách bao xa Bob không hề biết. Nhưng Bob đã đọc nhiều về cá voi, đủ để
biết rằng chúng có thính giác nhạy phi thường. Vậy mà cá voi không có tai bên
ngoài, mà lại có những tế bào thính giác nhỏ xíu trong lớp da, phía sau tai. Và
tai bên trong này hiệu quả hơn tai người nhiều. Cá voi có bộ định vị sóng âm tự
nhiên, giúp chúng nghe được tiếng vang của chính chúng với độ chính xác đến nỗi
chúng biết được kích thước và hình dạng của những vật chìm dưới nước cách chúng
hàng trăm mét, chúng nghe được lời chào hay tiếng kêu cứu của đồng loại đang ở
cách đó mấy cây số dưới nước.

Bob
cởi áo len và giày ra. Bob lấy máy ghi âm, vẫn còn trong hộp kim loại kín nước,
rồi bước xuống nước. Bob đặt và giữ hộp chìm dưới nước, trong khi cuốn băng
quay chậm. Bài hát của Fluke đang vang dưới đại dương với hết công suất.

Tất
nhiên là không có tai người nào nghe nổi. Nhưng còn Fluke thì sao? Có thể nó sẽ
nghe được.

Trên
tàu, Hannibal vẫn đứng cạnh tủ ngăn, nhanh nhẹn giấu cái radio.

Cách
đó hai mươi mét, Fluke và Constance đang nằm cạnh nhau, thả nổi. Slater vẫn
đang la hét, kêu mang hộp

Hannibal
đưa tay lên: đó là tín hiệu đã thoả thuận. Có nghĩa là Hannibal đã bắt được
liên lạc với Bob.

Constance
cũng ra hiệu để trả lời. Cô đã hiểu. Cô vuốt nhẹ đầu Fluke rồi cả hai lặn xuống
nước lại.

- Thế này nghĩa là sao? Slater gầm lên.

Oscar Slater lao vào buồng lái, đẩy Peter ra, cầm bánh
lái chuyển tàu về điểm Fluke và Constance biến mất.

Tàu gần đến đó, thì Constance trở lên mặt nước. Slater
cho tàu dừng lại gần đó, trả bánh lái cho Peter.

- Cô ở yên tại chỗ! Slater trở lên boong tàu và
ra lệnh.

Rồi
Slater hỏi Constance:

-
Cái hộp đâu?

Constance
không trả lời. Cô đang cầm đèn và camera trong tay. Tay kia chụp lấy lan can,
tự kéo mình lên tàu.

-
Con cá voi đó đâu rồi?

Constance vẫn không trả lời. Cô cởi mặt nạ ra, bỏ bình
oxy xuống.

- Nhưng nó đâu rồi? Slater vẫn nói, mắt nhìn xuống biển.
Cô hãy cho tôi biết nó đi đâu rồi chứ!

Constance nhún vai.

- Ông hãy thử suy nghĩ đi chứ, ông Slater à.

- Ý cô muốn nói sao?

Slater
quay sang Hannibal.

-
Đưa cho tôi ống nhòm.

Hannibal
đưa cho ông, Slater đưa lên mắt, nhìn đại dương mênh mông quanh mình.

Không
thấy Fluke dâu.

-
Cá voi thế đấy, Constance nhận xét.

Sau
lưng Oscar Slater, Constance nháy mắt với Hannibal.

-
Chúng tỏ ra thân thiện, rồi không hiểu tại sao, chúng lại lồng lên rồi biến mất
không thèm chào mình.

Slater
bỏ ống nhòm xuống.

-
Nhưng nó lấy cái hộp của tôi đi rồi! Ông hét lên. Cô cột cái hộp lên đầu nó.
Tại sao cô lại làm thế? Slater nghi ngờ hỏi thêm.

-
Buộc phải làm thế thôi, Constance lại nhún vai trả lời. Đó là cách duy nhất để
mang hộp lên.

-
Tại sao cô không tự mình mang lên?

-
Tôi ở tuốt dưới đáy. Làm sao tôi có thể bơi trở lên với cái hộp nặng chứa
đầy...

-
Hộp không nặng. Nó...

-
Để tôi nói! Constance la lên. Tôi nói lại, cách duy nhất để mang hộp trở lên là
cột vào đầu Fluke thay chỗ caméra.

Constance
lấy khăn vắt ở lan can lau mái tóc đen.

- Rất tiếc, ông Slater à, Constance kết luận. Tôi cũng
buồn không kém gì ông. Một nửa máy tính là của ba tôi. Tôi cũng bị mất một số
tiền bằng ông, khi Fluke bỏ đi như vậy.

-
Bỏ đi... Slater lập lại.

Bất
lực và cay đắng, Slater lại đưa ống nhòm lên mắt nữa.

-
Cô nghĩ con cá voi đó đi đâu rồi? Ông hỏi.

Constance
liếc nhìn thám tử trưởng.

-
Cậu nghĩ sao Babal? Cô hỏi.

-
Đây không phải là ý kiến, Hannibal trả lời, mà chỉ là giả thiết...

Đầu
óc Hannibal đang hoạt động cực kỳ nhanh. Bây giờ Fluke có được ít nhất là mười
lăm phút đi trước. Dù có cho tàu chạy hết vận tốc, Oscar Slater cũng không thể
nào bắt kịp nó. Mà Bob chỉ có một mình ở vịnh. Có thể Bob sẽ cần giúp đỡ.

-
Đây chỉ là một giả thiết, Hannibal nói lại, nhưng em nghĩ có thể Fluke quay trở
lại vịnh. Sáng nay nó được thả về đại dương từ điểm đó.

-
Tại sao nó lại làm một chuyện như thế? Slater ngạc nhiên nhìn Hannibal và hỏi.

-
Bản năng cá voi, Hannibal trả lời với vẻ mặt vô tư. Tôi đã nói với ông: đây chỉ
là một giả thiết.

-
Hừm... Slater vừa nói vừa nhìn bờ. Thôi được, Đồng ý. Cậu cầm bánh
lái đi. Hướng về vịnh!

Slater
bước nhanh trên boong. Hannibal cầm bánh lái thay Peter.

-
Tiến hết tốc độ! Slater ra lệnh rồi đưa ống nhòm lên.

-
Tuân lệnh thuyền trưởng! Thám tử trưởng trả lời.

“Tiến
hết tốc độ” rất phù hợp với Hannibal. Thám tử trưởng cũng nóng lòng muốn về
vịnh không kém gì Slater.

Hannibal
muốn biết mưu mẹo có thành công không. Có đúng là Fluke đã bị thu hút bởi bài
hát của chính nó và đã mang cái hộp kim loại về cho Bob không.

Bởi
vì nếu đúng vậy, thì thám tử trưởng có ý định mở cái hộp ra xem trong đó có gì.

Chương
16: KHUÔN MẶT CỦA GÃ ĐÀN ÔNG KHÔNG CÓ MẶT

Bob
nhìn đồng hồ: hai mươi lăm phút.

Bob
phát bài hát của Fluke được hai mươi lăm phút rồi. Năm phút nữa sẽ hết băng.
Bob sẽ phải cho tua lại để phát một lần nữa.


thế của Bob không có gì là thoải mái. Bob ngồi chồm hổm để cầm máy ghi âm dưới
nước và không ngừng giậm chân và nhúc nhích các ngón chân: nước quá lạnh, Bob
sợ chân sẽ bị tê cóng nếu không cử động.

Bob
nhổm dậy một chút. Có phải là trí tưởng tượng của Bob hay không? Hay đúng là
Bob đã nhìn thấy một điểm nhô trên biển cách bờ khoảng một trăm mét?

Lại
thấy nữa: một chỗ tròn nhô lên trên mặt nước biển gợn sóng. Vậy là Bob nhìn
không lầm. Bob cảm động quá và quên giậm chân. Cậu cứ đứng yên chờ, mắt nhìn
trừng trừng trước mặt.

Điều
đầu tiên mà Bob thấy là cái hộp kim loại. Nó nhô ra khỏi mặt nước cách Bob hai
mét. Rồi cái đầu của Fluke cũng xuất hiện theo. Con cá voi đến áp mũi vào chân
Bob.

-
Fluke ơi! Fluke!

Bob
không còn thấy lạnh nữa. Bob chạy ra ôm Fluke.

- Fluke!
Fluke ngoan quá!

Fluke
có vẻ rất mừng được gặp lại Bob. Nó đứng trên cái đuôi rồi nhìn Bob như để hỏi.

-
Xin lỗi, Bob nói và tắt máy ghi âm. Bọn mình đã phá bạn.

Bob
không biết con cá voi mong đợi cái gì ở cuối chuyến đi. Gặp một con cá voi
khác? Hay nó nhận ra giọng nó? Hay nó chỉ tò mò y như Bob, nếu Bob
được nghe giọng của chính mình?

-
Đừng giận, Fluke nhé. Bob nói tiếp. Để mình tháo dây cương ra cho bạn, mình sẽ
lấy cái hộp này ra, rồi cho cậu một cái gì đó ngon ngon.

Lúc
sáng Constance có mang xô cá xuống bãi biển. Trong vài giây, Bob tháo xong dây
cương ra khỏi đầu Fluke.

Hộp
kim loại có vẻ rất nhẹ.

-
Fluke ở lại đây nhé, Bob căn dặn. Ở lại chờ nhé. Mình sẽ mang đồ ăn tới.

Bob
quay lui, trở lên đất liền, vừa đi vừa áp hộp kim loại xanh lục trên ngực.

Bob
đã gần lên đến chỗ cạn, thì nhìn thấy gã đàn ông đang đứng giữa bãi biển nhìn
Bob.

Đó
là một nhân vật cao lớn, mặc áo blouson, vành nón chụp xuống che mắt. Điều đập
vào mắt Bob là vai và tay ông rất to.

Rồi
khi hắn bước đến gần Bob, Bob nhận thấy hắn không có mặt. Ít nhất là không có
mặt rõ ràng, bởi vì có chiếc vớ che toàn bộ mặt hắn.

-
Được rồi - gã đàn ông nói, đưa cái hộp đây.

Bob
chỉ nghe cái giọng này có một lần từ cái loa ở bộ tham mưu, nhưng nhận ra ngay
cái giọng kéo dài.

Lần
cuối cùng Bob thấy gã đàn ông này, là lúc hắn bị Peter đè xuống đất, trước khi
Ba Thám Tử Trẻ biến mất trong bóng đêm.

-
Đưa đây cho tôi.


đàn ông bước nhanh hơn. Hắn chỉ còn cách có hai mét.

Bob
vẫn không trả lời. Bob biết nói gì bây giờ? Vẫn ôm chặt hộp trước ngực, Bob rút
lui về phía biển.

-
Tôi đã bảo đưa tôi cái hộp.


đàn ông lao tới. Bob tiếp tục lùi.

Nước
đã ngang đầu gối. Bob vẫn cố lùi, nhưng rất tiếc là không thể nhanh. Gã đàn ông
thò tay tới và ngón tay hắn chụp được hộp, cố giật hộp khỏi vòng tay của Bob.

Bob
vẫn cầm chặt hộp, nhưng không tự vệ được. Mà làm sao chống nổi một gã khổng lồ
với đôi vai như thế?

Tất
cả những gì Bob có thể làm là không thả hộp ra và lùi tiếp ra biển. Bây giờ
nước đã đến ngang thắt lưng. Gã đàn ông vẫn kéo hộp. Thêm một chút nữa là Bob
sẽ bị ngã xuống nước. Khi đó Bob sẽ buộc phải thả ra.

Bob
sắp mất thăng bằng, thì đột nhiên gã đàn ông bay thẳng lên. Bob nhìn thấy hắn
bay lên trời như bị cẩu lên.

Hắn
cứ lên. Rồi đổi hướng. Hắn lại đi xuống, bị chính trọng lượng hắn kéo. Rồi hắn
lại rơi nằm dài xuống biển. Hắn giãy dụa, đạp chân đạp tay...

Nhưng
hắn giãy dụa không bao lâu. Cái đầu của Fluke xuất hiện dưới hắn, rồi bằng một
động tác mạnh, con cá voi nhỏ lại hất gã đàn ông lên trời nữa. Tưởng như nó
đang chơi đá banh và đang đánh đầu. Fluke nghịch ngợm hất gã đàn ông xa dần ra
ngoài khơi.

Gã đàn ông bất đầu la hét. Hắn kêu cứu. Hắn vừa mới rơi
ngửa một lần nữa và sắp chết đuối.

Fluke lặn xuống, nhưng tiếng kêu của gã đàn ông làm nó
dừng lại. Nó ngẩng đầu lên, nhìn gã đàn ông khổng lồ, rồi đẩy nhẹ hắn vào bờ.

Vậy mà gã đàn ông vẫn có nguy cơ bị chết đuối. Hắn huơ
tay huơ chân tuyệt vọng và đang chìm, như bị một trọng lượng đè trên ngực.

Mới tức thì, Bob dám cam đoan gã đàn ông này là kẻ thù
đáng ghét nhất của mình, vậy mà bây giờ Bob lại cảm thấy thương hại hắn. Không
thể đứng đó khoanh tay nhìn gã đàn ông này chết đuối.

Bob chạy lên bãi biển, giấu cái hộp phía sau khối đá, rồi
lao xuống nước.

Khi Bob đến được chỗ gã đàn ông, hắn chỉ còn cái mặt đeo
mặt nạ là còn nổi lên khỏi mặt nước. Fluke bơi cạnh hắn, thân thiện nhưng không
hiểu.

- Xuống dưới đi! Bob ra lệnh. Đừng chơi bóng bàn nữa!
Nâng lên, để cho hắn không bị chết đuối!

Làm sao Fluke hiểu được những gì Bob nói? Nhưng Fluke vẫn
làm đúng như vậy. Nó chui xuống gã khổng lồ và bắt đầu nâng nhẹ lên. Chẳng bao
lâu cái đầu và cái ngực to của gã đàn ông nhô ra khỏi mặt nước. Hắn vẫn còn
giãy dụa, cố mở dây kéo áo blouson và cởi áo ra.

Bob tìm thấy đầu dây kéo bằng sắt và kéo xuống, áo
blouson mở ra hẳn. Bob kéo áo qua vai và tay hắn.

Bob chưng hửng hết nhìn áo blouson đang cầm trong tay đến
nhìn ngực gã đàn ông.

Hèn gì tên khổng lồ như bị một trọng lượng nặng lôi kéo
xuống đáy biển. Áo blouson được lót lớp mút nhựa, lớp mút đã hút nước như bọt
biển, phồng và nặng lên.

Dưới cái áo blouson độn mút, gã đàn ông không có vẻ gì là
khổng lồ nữa. Trái lại, trông hắn ốm yếu, đáng thương. Bob và Fluke giúp hắn
trở về bờ. Khi không còn đủ nước cho Fluke bơi, Bob chụp lấy cổ chân kéo gã đàn
ông lên chỗ cát khô.

Gã đàn ông nằm đó, thở hổn hển, gần như bất tỉnh. Hắn bị
rơi nón dưới biển. Cái vớ vẫn che mặt hắn.

Bob tháo vớ ra.

Bob nhận ra cái mũi dài, má hõm, vết nhăn giống vết sẹo
dưới con mắt phải.

Đó chính là Paul Dunter.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3