10. Một Chuyện Tình Rất Nhạt

Một chuyện tình rất nhạt!

Chuyện là có một
chàng trai và một cô gái, họ đến với nhau tự nhiên và vô tình yêu nhau không
lời hẹn. Chàng trai thực ra rất khờ khạo, còn cô gái nuôi quá nhiều ảo vọng về
tình yêu.

***

Chàng trai là người
thất vọng trước. Cô gái anh từng yêu bỗng chốc thay đổi quá nhanh, đằng sau nụ
cười hiền lành ngày nào, cô lộ bản chất là một kẻ ích kỉ và chỉ mưu cầu cho
riêng mình thứ tình yêu hoàn hảo đến huyễn hoặc. Chàng trai vượt qua bảy ngọn
núi, chín con sông, đi băng qua đêm tối, trèo đèo lội sông, làm tất cả để thấy
được nụ cười của cô. Nhưng cô gái không vừa lòng. Cô kể về người tình cũ, trong
câu chuyện phảng phất chút nuối tiếc.

Người con trai xưa
yêu cô quá đỗi lãng mạn, còn anh, anh chỉ biết ngốc nghếch mà nói rằng:
"Em hãy dạy cho anh phải yêu như thế nào!"

Nước mắt của anh
không ngăn được, trào qua hai khóe mắt và lăn lên tay cô gái.

Nhưng cô gái chỉ
cong cớn quay đi, để lại một cái bĩu môi khô đắng, một nụ cười nửa miệng.

Nhưng chàng trai
vẫn ở lại, họ vẫn yêu nhau, yêu cho đến khi chàng trai học được nụ cười nửa
miệng. Và chàng trai cười với cô.

Trong những cuộc
cãi vã, chàng trai không im lặng nữa.

Anh đứng dậy, nhìn
cô gái đầy căm phẫn rồi từ miệng thốt ra hai chữ "Chia tay" tròn
trịa. Gửi kèm theo một nụ cười nửa miệng.

Cô gái là người
thất vọng tiếp theo.

Cô không nhận ra
anh đã thay đổi quá nhiều. Trái tim ấm nóng cuối cùng đã phủ đầy băng tuyết.
Khi yêu thương nồng nàn quá đỗi nhưng đã phũ, cuối cùng đã chọn được lúc phũ
khiến cô đau lòng nhất. Không sao, thế là công bằng.

Cô gái chợt nhận ra
mình bắt đầu thấy nhớ, mọi giác quan đều nhắc nhở cô về người ấy. Nhắc cô sẽ
chẳng bao giờ quên được, và có chăng sẽ mãi yêu một người. Muộn rồi! Cô gái đã
quá độc ác trong tình yêu, con đường mà anh đang đi, con người mà anh trở thành
là do cô vẽ ra.

Phụ nữ là thế, lúc
bên cạnh tràn ngập những hạnh phúc bình dị thì lại càng mưu cầu những điều hão
huyền. Đến lúc tất cả vụt nhiên biến mất. Trong lòng đau không ai bằng. Tất
thảy mong muốn chỉ cần được thấy lại chút niềm vui nho nhỏ trước đây, dẫu đã
từng rẻ rúng nhường nào.

Đàn ông không đòi
hỏi nhiều ở tình yêu, nhưng rất mau thôi, bỏ đi sau những cú vấp. Bởi đàn ông
sinh ra đã gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Họ không muốn thêm nhiều mệt mỏi với
tình yêu.

Ai thất vọng cũng
thế cả thôi. Mọi sự tỉnh ngộ hầu như đều diễn ra vào lúc kết của câu chuyện,
khi người ta đã làm trái tim nhau tan hoang hết mức có thể. Dù ai nói không
muộn đâu, nhưng phải hiểu một cách ngay ngắn rằng, cứ là hối hận thì đều đã là
muộn màng.

***

Khi tôi kể câu
chuyện này ra, có người hỏi giờ họ ra sao.

Chàng trai ấy không
ai hiểu cả. Sau khi lìa xa nhau, chàng trai đã thay đổi nhiều. Lạnh lùng và
cứng rắn hơn. Ánh mắt đã khác, nụ cười. Chính vì thế mà người viết truyện buộc
phải kể lại câu chuyện của người con trai đã biến mất, có lẽ không phải anh ấy.
Trong tâm tư thì ai mà đoán được. Anh ấy vẫn là người trầm lặng, không thích
san sẻ tâm sự một cách dễ dàng. Cứ đóng cửa trái tim thật chặt, đôi lúc khiến
người ta lây lan nỗi buồn.

Cô gái bị khuất
phục trong tình yêu, dẫu biết muộn màng nhưng vẫn ôm trong lòng nỗi hi vọng
khắc khoải. Vì người con trai ấy, quả thực quá đặc biệt. Cô không muốn mất anh
thêm lần nữa.

Chỉ cần còn có thể
được anh la mắng, nhắc nhở

Chỉ cần còn được
thấy anh, dẫu anh im lặng

Chỉ cần còn ở bên
anh những ngày đặc biệt, dẫu anh sẽ quên những món quà

Chỉ cần còn anh, cô
biết mình sẽ thay đổi, tất cả.

***

Nếu thuộc về nhau
một ngày sẽ trở về sao...?

Từ bao giờ cô gái
mà tôi biết lúc nào cũng hấp tấp, vội vàng lại có thứ gọi là kiên nhẫn. Từ bao
giờ có thể thốt lên hai chữ "chờ đợi" nhẹ nhàng, dẫu biết đã tính
trong trang nhật kí khoảng thời gian đó lên tới vài năm. Ôi tình yêu.

Mù quáng nhất là
tình yêu. Điên rồ nhất cũng là tình yêu.

Câu chuyện nhảm nhí
là thế, nhưng ắt phải theo dõi thôi.

Phải chờ đợi chứ!

Đã là tình yêu thì
bao nhiêu công sức cũng đáng cả!

Giày Đỏ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3