Không khoan nhượng - Chương 073 - 074 - 075 - 076

CHƯƠNG 73

Harvath lấy
những thứ anh cần trong két sắt và rời khỏi ngân hàng.

Bước ra ngoài,
anh liếc thật nhanh mọi thứ – những mái nhà, những chiếc xe đang đỗ, những
người đi trên phố. Tổng thống đã cho Đội Omega theo dấu anh và Harvath biết họ
sẽ dùng mọi phương tiện cần thiết để ngăn cản anh.

Lúc này, đội
đó có thể ở bất kỳ nơi nào và anh cần chuẩn bị để đề phòng nếu họ tìm thấy anh.

Harvath đi
thẳng về chỗ chiếc SUV và lái ra khỏi D.C., thẳng về phía Tây Bắc. Vừa lái, anh
vừa lấy trong chiếc túi ở ghế sau ra một cái điện thoại di động khác và gọi.

Anh muốn
kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào nhưng như thế mạo hiểm quá. Nếu CIA đang
tìm anh, họ sẽ theo dõi các cuộc gọi đến cả hai bệnh viện này. Vì vậy, anh quay
số để kiểm tra hộp thư thoại của chiếc điện thoại Black Berry để kiểm tra tin
nhắn.

Có vài cái
tin của Gary Lawlor. Vì đã nói chuyện với ông nên anh xóa luôn. Chỉ có tin nhắn
khác duy nhất của Ron Parker. Ông giục Harvath gọi càng sớm càng tốt và để lại
một số điện thoại khác mọi khi để liên lạc với ông.

Harvath bấm
số và chờ đợi. Được nửa chừng, tiếng chuông nghe có vẻ thay đổi. Harvath bắt
đầu thấy nghi ngờ. Nếu CIA đã dùng phi công của Tim Finney cũng như Rick
Morrell để chống lại anh thì ai sẽ là người tiếp theo.

Nhận ra rằng gần như không thể phát
hiện ra sự can thiệp của CIA, anh quyết định không gác máy nữa. Một lát sau, Parker
trả lời.

“Anh có chỗ an toàn không?” Ông nói.

“Ít ra thì lúc này
cũng an toàn”, Harvath trả lời. “Đường dây này có đảm bảo không?”.

“Người bạn của chúng tôi đã thiết lập
đấy. Chừng nào chúng tôi còn không liên quan gì đến các thông tin chi tiết tôi
nghĩ là sẽ ổn”.

Harvath hiểu ngay Parker đang nói về
chuyện gì. Tom Morgan đã thiết lập đường dây liên lạc CIA và NSA còn giỏi hơn
ông nhiều. Nếu họ muốn anh tồi tệ nữa, rõ ràng họ đã làm, CIA và NSA có thể sử
dụng chương trình Echenlon để theo dõi mọi cuộc gọi liên quan đến Harvath và
những gì anh lôi vào.

Vì vậy, Harvath cần lựa chọn từ ngữ
thật cẩn thận.

“Anh có biết gì về
thay đổi kế hoạch trong chuyến trở về của tôi không?”

“Chỉ đến sau khi anh
xuống máy bay mới biết. Nếu biết, chúng tôi đã báo”.

Harvath hiểu rõ Parker nên tin rằng ông
đã nói thật. “Làm thế nào mà họ tìm ra?”

“Họ đã biết về chuyến đi tới phía Nam
biên giới của chúng ta. Nhưng cho tới khi anh đã đang trên đường từ nước ngoài
trở về mới biết. Mọi thứ thế nào rồi?”.

“Khá là thú vị đấy. Rõ ràng, anh bạn bé
nhỏ của chúng ta không phải lúc nào cũng có thể dùng được”.

“Về vấn đề gì cơ?” Parker hỏi.

“Danh sách của hắn thiếu một cái tên”.

Harvath cười. “Không tình cờ đâu. Hắn
biết hắn đang làm gì. Chúng ta phải tìm xem tại sao lại như vậy?”.

Harvath ngừng một lúc lâu mới trả lời,
“Chúng ta cần nói chuyện”.

Khi một người phụ nữ nào đó nói ra mấy
từ này với anh, không bao giờ có nghĩa là có tin tức tốt lành và Harvath cảm
thấy thiếu tự tin trước việc bây giờ lại có chuyện gì đó không hay. “Gì vậy?”
Anh hỏi.

“Tất cả các hợp đồng của chúng tôi đã
bị dừng lại”. Parker nói.

“Dừng lại à? Ông đang nói gì vậy?”

“Chúng tôi đã nhận được các cuộc điện
thoại của những khách hàng đặc biệt và họ đều đề nghị hủy bỏ. Không bàn bạc,
không giải thích”.

Harvath chẳng biết phải nói làm sao.
Hợp đồng Khu số Sáu và Chương trình Sargasso là nguồn sống của họ. Đó là một
lượng tiền lớn. “Tôi đoán, đó là cách tế nhị mà cậu lớn kia muốn nói với cậu
rằng tôi là người không thể dính dáng vào”.

“Thực ra”, Parker trả lời. “Không tế
nhị như vậy đâu. Một trong số những con chó lớn hơn trong cái cũi chó Năm góc1 đó đã gọi đến cho
chúng tôi biết rằng có thể ngay lập tức tiệp tục hợp đồng”.

“Chỉ trong trường hợp các ông đồng ý
cắt đứt mọi mối liên hệ với tôi”.

“Gần như vậy”.

(1) Lầu Năm Góc.

Harvath không thích đẩy bạn bè mình vào
tình thế này. Họ đã giúp đỡ anh quá nhiều rồi. Khi Lầu Năm góc đề nghị cho họ
một con đường sống, Harvath quyết định sẽ để họ dễ xử. “Cho tôi gửi lời cảm ơn
Sếp của ông về mọi thứ và nói với ông ấy, hãy xem như mọi mối quan hệ giữa
chúng ta đã bị cắt đứt”.

“Anh có thể tự mình cảm ơn ông ấy. Ông
ấy đã chửi chúng không ra gì”.

Thế mới là Finney chứ. Sau tất cả những
phản trắc mà anh phải chịu đựng trong thời gian gần đây thật tuyệt vời khi anh
biết mình vẫn còn những người bạn thực sự. Vì vậy, chẳng có lý do gì để Finney
phải phá hủy cơ đồ mà ông vất vả và tâm huyết gầy dựng lên. “Ông ấy là một
người giỏi giang, ông ấy sẽ đưa tất cả vượt qua được”.

“Thế còn anh?”.

“Tôi sẽ kết thúc những gì mà những
người này đã khởi xướng”, Harvath nói.

“Họ dừng hợp đồng của chúng tôi, nhưng
họ không thể ngăn cản chúng tôi giúp đỡ anh”.

“Có, có đấy. Những hợp đồng chỉ là đỉnh
của núi băng trôi. Khi nào những cái đầu của các anh bị nhấn xuống dưới nước,
áp lực mới căng hơn bao giờ hết. Tôi không muốn các anh bị như thế. Các anh đã
giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi xin cảm ơn về điều đó”.

“Vậy thì chúng tôi sẽ không chủ động
làm gì nửa, trừ khi anh hỏi. Những người trông trẻ sẽ ở tại chỗ, tuy nhiên, đó
không phải là một vấn đề để bàn luận công khai”.

Harvath mỉm cười. “Tôi rất đánh giá cao
việc đó”. Thật mừng khi biết rằng Tracy và mẹ anh vẫn được quan tâm chăm sóc.

“Nếu anh thay đổi quyết định và cần
chúng tôi giúp thêm gì”, Parker tiếp tục, “Anh có số của tôi đấy. Đồng thời,
tôi có một vài thứ làm quản gia cho anh. Không nhiều đâu, nhưng chúng sẽ giúp
anh tập trung hiệu quả hơn vào công việc. Tôi sẽ chuyển sớm cho anh”.

“Cảm ơn”, Harvath trả lời. Anh biết
Parker đang nói đến vật hình giọt nước điện tử dựa trên cơ sở Internet mà họ đã
tạo ra để sử dụng trong trường hợp họ cần liên lạc nếu Harvath không ở núi Elk.
Trước tình hình hiện nay, anh thấy may mà họ đã làm ra chúng.

“Còn gì chúng tôi có thể làm không?”
Parker hỏi.

“Còn một việc”, Harvath trả lời.

“Nói tên đi”.

“Tôi cần các anh sắp xếp cho tôi cái
hẹn về thời gian bắt đầu chơi”.

CHƯƠNG 74

BETHESDA, MARYLAND

Câu lạc bộ Congressional Country là một
trong những câu lạc bộ đắt nhất nước. Được mở vào năm 1924, các sân gôn Blue và
Gold, sau này đã được Ree Jones thiết kế lại, sân Xanh được nhiều lần đặt tên
cho một trong hàng trăm sân tốt nhất của cả nước.

Sân gôn này là một bức tranh sinh động
với những sườn đồi xanh tươi và những thân cây cao lớn. Nó điển hình cho những
đặc điểm tốt nhất của các sân gôn đẹp nhất trên thế giới là thứ duy nhất khiến
James Vaile thoát khỏi những chuyện nhức đầu trong suốt thời gian là giám đốc
của CIA.

Ông ta đã đặt lịch chơi vào ngày Chủ
Nhật và ông ta giữ còn đều đặn hơn cả đi lễ ngày Chủ Nhật tại nhà thờ thời Holy
Trinity ở Georgetown. Nó giống như một biện pháp trị liệu và ông ta thực sự tin
rằng đó là một trong số rất ít thứ có thể khiến ông ta vừa lành mạnh, vừa văn
minh trong một thế giới chẳng lành mạnh và văn mình chút nào.

Câu lạ bộ Congressional Country là sân
chơi của giới quý tộc đã được bầu ở Washington và Vaile cảm thấy thật mạnh mẽ
khi được bước trên sân gôn mà William Howard Taft, Woodrow Wilson, Warren G.
Harding, Calvin Coolidge, Herbert Hoover và Dwight D. Eisenhower đã từng chơi.

Lỗ thứ mười tám ở sân gôn xanh thường
là lỗ mà Vaile yêu thích. Riêng cảnh từ chỗ phát bóng thật đáng ngạc nhiên vì
nó nhìn ra phía sau nhà của một trong số những câu lạc bộ hoành tráng nhất thế
giới.

Chính con đường lái xe vào nhà đã hút
hồn Vaile. Từ chỗ trên cao, cao hơn mặt nước 190 dặm, nếu may mắn bóng của bạn
sẽ rơi xuống nơi xanh như bán đảo rồi lăn tới rìa của chiếc chén hoặc may mắn
hơn sẽ rơi thẳng vào.

Hôm nay, nữ thần may mắn không mỉm cười
với ông ta. Vẫn còn buồn bực vì bị tổng thống phủ đầu và mối hoài nghi không
biết liệu người của mình có thể bắt lại được Harvath hay không, Vaile đánh quả
đầu tiên bay bổng trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Ông ta vẫn không thể tin rằng
Ruthledhe lại cho rằng ông nhúng tay vào cái chết của nhân viên pháp ở Maryland
và cô bạn gái anh ta. Đó là một tai nạn và kể cả Vaile cũng như các điệp viên
của ông ta đều chẳng dính líu gì. Chỉ là gã khờ đó lao qua chỗ đèn đỏ.

Mặc dù như vậy, nhưng tổng thống vẫn
muốn anh chàng phóng viên tờ Baltimore Sun phải được bảo vệ. Ai mà đoán
được Vaile làm thế nào để thực hiện được điều đó, đặc biệt, Ruthledge lại yêu
cầu rõ ràng không được để anh ta bị hại.

Sau cái chết của hai tên khủng bố được
thả từ Gitmo, bất đồng lớn nhất giữa tổng thống và Giám đốc CIA là họ nên làm
gì tiếp theo. Ruthledge hoàn toàn tin tưởng rằng cần phải có một chỉ thị mới
với lời lẽ thận trọng của Bộ Nội an gửi cho tất cả các cơ quan thực thi luật
pháp về khả năng tấn công vào các xe bus chở học sinh. Tuy nhiên, Vaile vẫn
hoài nghi và giữ quan điểm về những tranh luận ông đã đưa ra trước đây.

Có một điều chắc chắn là trước nguy cơ
lù lù về bài báo trên tờ Baltimore Sun sẽ chẳng thể có lời cảnh báo nào
được đưa ra. Nó sẽ khiến mọi thứ tổng thống đã làm từ thời điểm đó bị nghi ngờ.
Chắc chắn danh tiếng của ông bị hủy hoại nghiêm trọng và mọi chỉ thị về khủng
bố ra ngoài Washington dự đoán là sẽ đi vào chỗ chết.

Vaile bắt đầu một kế hoạch trong công
việc và chờ đón một cơ hội bình yên hiếm hoi trên sân gôn. Nhiều ý tưởng đột
phá tốt nhất của ông đã có được, đơn giản chỉ nhờ cách ông bình tâm và tập
trung vào chơi.

Mặc dù vị Giám đốc CIA đã cố gắng,
nhưng cú phát bóng tiếp theo của ông vẫn bị cao và rất căng. Nó lăn xuống hố
nước.

“Trừ khoảng cách và hướng, đó là một cú
đánh khá đẹp”, ông bạn chơi gôn của Vaile động viên.

Vaile chẳng hào hứng chút nào. Ông phát
bóng lần nữa, chỉ để chứng minh rằng ông có thể cho nó lăn trên thảm cỏ xanh.
Tuy nhiên, có vẻ đó cũng là lần cuối cùng không thể làm lại được của ông.

Vaile nhìn đống hồ và thông báo cho ông
bạn rằng ông phải đi. Hai người bắt tay nhau và mặc dù đang ở trạng thái rất
khó chịu ông vẫn hứa sẽ ăn trưa với bạn sau trận chơi gôn tuần tới. Vị giám đốc
CIA đi như biến mất về phía ngôi nhà của câu lạc bộ, người bảo vệ bám theo sau.

Đến chỗ phòng thay đồ, Vaile chỉ muốn
tắm hơi một chút trước khi trở về văn phòng ở Langley. Ông cầu chúa rằng không
ai nhận ra mình hoặc nếu có họ sẽ chỉ chào hỏi xã giao rồi để ông yên.

Cởi quần áo ram Vaile vớ lấy cái khăn
tắm rồi đi về phía phòng tắm hơi. Người bảo vệ đã quen với thói quen này của
ông và không muốn ông rời khỏi phòng thay đồ trong vòng ít nhất nửa tiếng nữa.

Mặc dù rất không muốn người của mình
nhìn thấy ông trong trạng thái trần như nhộng, nhưng lý do thực sự mà Vaile
muốn để anh ta chờ bên ngoài là ông chỉ cần một chút thời gian được một mình
yên tĩnh. Là Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương đã đủ để khổ rồi lại còn liên
tục bị vệ sỹ vây quanh vì sợ nhiều kẻ muốn ông chết như thế con khổ hơn. Thỉnh
thoảng, dù chỉ là nửa tiếng đồng hồ các ngày Chủ Nhật, James Vaile muốn quên đi
danh phận của mình, chỉ muốn là người không tên tuổi trong chốc lát. Sau cả một
ngày khủng khiếp như vậy hơn bao giờ hết, ông cần một chút thời gian để trốn
thoát.

Kéo mạnh cánh cửa phòng tắm hơn, vị
Giám đốc CIA ngợp trong đám hơi sực nức mùi hương khuynh diệp. Ông chọn lấy một
chỗ ngồi trên dãy ghế dài lát đá trắng thấp nhất và lắng nghe âm thanh dễ chịu
của cánh cửa đóng lại.

Ông bắt đầu thư giãn. Vài phút sau, ông
hoàn toàn thoát khỏi thế giới bên ngoài đắm chìm trong sự tĩnh lặng đầy sung
sường ấy.

Vaile tựa lưng và nhắm mắt. Cuối cùng
thì ông cũng được ở yên một mình. Ông bắt đầu thả cho những suy nghĩ lãng đãng,
nhưng ngay lập tức dòng suy nghĩ của ông đã bị ngắt quãng.

“Đó là một cuộc đấu tệ nhất mà tôi tùng
thấy trong đời” một giọng nói vang lên từ một chiếc ghế phía trên ông.

Vaile là một nhân vật nổi tiếng ở câu
lạc bộ này và ông không mấy ngạc nhiên khi cuộc đấu của ông bị người ta để ý.
Tuy nhiên, ông vẫn phải kiếm chế để không hỏi nhân vật ngồi ngay bên trên ông
xem mình có thể làm gì với ý kiến của anh ta. Đơn giản là Vaile chỉ muốn vứt
mọi thứ ra khỏi đầu lúc này.

“Đây không phải là một trong những ngày
tốt đẹp nhất của tôi”. Ông dài giọng trả lời – một dấu hiệu rõ cho thấy là ông
không muốn tiếp chuyện.

“Ông có thể nói lại câu đó”, người đàn
ông vừa cúi đầu về phía trước vừa nói, đồng thời, tay anh ta giơ khẩu súng lên.

CHƯƠNG 75

Mặc dù hơi trong phòng cực nóng, nhưng
người Vaile vẫn đờ ra như bị đóng băng.

“Anh là ai?” Ông ta hỏi. “Anh muốn
gì?”.

“Giám đốc, ông sẽ tha thứ cho tôi chứ
nếu tôi giúp cả hai chúng ta tiết kiệm thời gian và hỏi ông một số câu hỏi”.

“Người bảo vệ của tôi đang...”

“Thậm chí còn không ở trong phòng thay
đồ đâu và cũng không muốn nhìn thấy ông một lúc”.

Vaile đã nhận ra giọng nói của người
đàn ông, nhưng không thể nhấc lưỡi lên ngay được. “Tôi biết anh”.

Harvath xuống ghế dưới và ngồi cạnh ông
ta.

Khi bức rèm sương mù được vén ra, Vaile
không thể tin nổi ở mắt mình nữa. “Harvath. Cậu điên à? Chẳng phải mọi chuyện
quá tệ với cậu rồi hay sao. Bây giờ cậu còn định bắn giám đốc CIA à?”

“Trước tiên”, Harvath trả lời, “Tôi
không thấy mọi chuyện còn có thể tồi tệ hơn đối với tôi. Và thứ hai, tôi không
bắn ông, tôi chỉ giơ khẩu súng lên và nó cũng chưa hướng về ông”.

“Tôi sẽ nhớ chi tiết này khi báo cáo
với tổng thống về cuộc gặp gỡ của chúng ta”.

“Tôi biết, ông đang ở trong một phòng
tắm hơi nhưng chúng ta sẽ không cho nhau đo ván, được chứ?”.

“Nghe đây”, Vaile trả lời. “Cả hai
chúng ta đều biết sự việc này là thế nào. Tổng thống buộc phải thỏa thuận với
quỷ và...”

những người thân của tôi
chính là những người đang phải trả giá”.

“Chúng tôi không hề biết là mọi chuyện
lại ra nông nỗi này”.

Harvath sẵn sàng giáng cho ông ta một
cú đấm. “Nhưng bây giờ là như vậy, tôi không hề thấy ai có động tĩnh nào để
ngăn cản việc đó lại”.

“Anh không hề biết chuyện đầu tiên về
những gì chúng tôi đang làm đâu”, Vaile ngắt lời.

Chúng ta, ý ông là gì vậy?”.

“Tổng thống yêu cầu tôi cho một đội
quân bí mật vào vụ này”.

“Ông ra yêu cầu có một đội CIA trong
lòng nước Mỹ à?” Harvath hỏi. “Bên cạnh có FBI à?”.

Vaile giơ tay lên. “Tổng thống muốn có
người có nhiều kinh nghiệm chống khủng bố trong vụ này và đó là những gì tôi có
thể cung cấp cho ông ấy”.

“Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì mấy
phải không?”.

Vaile chẳng buồn trả lời. Thật đau lòng
khi người của ông, rõ ràng là đã không có gì tiến triển.

“Morrell và đội Omega của anh ta cũng
được giao nhiệm vụ đó chứ?”.

Vị giám đốc CIA lắc đầu. “Không, chúng
tôi đưa ra một đội riêng. Tôi đã tự mình lựa chọn. Họ là những điệp viên giỏi,
dày dạn kinh nghiệm”.

Harvath lắc đầu. “Và ông đã cứu Rick
Morrell khỏi công việc bẩn thỉu để có thể lợi dụng tình bạn của chúng tôi để
chống lại tôi, phải không?”.

“Đó là cách tốt nhất để lấy được thông
tin chúng tôi cần”.

“Đáng ra tôi phải biết rõ hơn chứ”.

Vị giám đốc CIA thở dài rồi thốt lên,
“Scot, thương lượng với những tên khủng bố này là lựa chọn tồi tệ, nhưng đó là
lựa chọn duy nhất của tổng thống. Chúng ta không thể để những tên dã thú này
giết trẻ em Mỹ. Và chúng ta vẫn không để chúng thực hiện được điều đó đấy thôi.
Chính vì vậy, anh cần phải ra đầu thú”.

Đó không phải là lời kêu gọi dễ nghe.
Harvath không muốn gây ra những cuộc tấn công của bọn khủng bố vào trẻ em Mỹ,
nhưng thực tế là người của Vaile vẫn chưa có tiến triển gì trong việc bắt bắt
được kẻ săn tìm những người thân của anh đã giúp anh khẳng định quyết định của
mình. “Chừng nào chưa tóm được tên khốn này, tôi sẽ chưa bỏ cuộc”.

“Cho dù điều đó có nghĩa là anh đang để
mạng sống của vô số người Mỹ thành ngàn cân treo sợi tóc?”.

Harvath đã định nói với ông về những gì
anh biết được từ Tammam Al-Tal ở Jordan - rằng điệp viên của lão ta, Najib đã
được thả từ Gitmo để đổi lại việc Al-Tal rút hợp đồng với Harvath nhưng tại
thời điểm này anh chẳng còn tâm trạng nào để chia sẻ với thông tin tình báo đó
với ai đặc biệt là vị Giám đốc của Cơ quan tình báo Trung ương. Thay vào đó,
anh nói, “Dù gã này là ai, hắn đến tìm tôi chứ tôi không khởi xướng”.

“Cách nào cũng vậy thôi”, Vaile trả
lời. “Tổng thống đã nói rằng chúng ta không được theo đuổi những tên này một
khi chúng được thả từ Guantanamo”.

“Một trong số chúng đã tấn công vào người
Mỹ trên đất Mỹ. Chính điều đó đã làm mất hiệu lực thỏa thuận mà tổng
thống đã ký. Về phần tôi, tôi thấy không nên cho năm tên này tấm thể được ra
cho đến khi chúng hết đời”.

“Tôi đồng ý với anh. Đúng là không nên
nhưng giờ chỉ còn lại một tên thôi”.

Harvath không hiểu. “Một à?”.

“Anh đã giết Palmera và Najib và gần
đây chúng tôi xác định được hai tên khác”.

“Hai tên nào?” Harvath hỏi. “Chúng ở
đâu?”.

“Morocco và Australia,” Vaile nói. “Chúng
đang bị giám sát và sắp bị những nước này bắt vì tham gia vào những hành động
khủng bố từ khi chúng được thả ở Gitmo. Như thế, còn lại...”

“Tên thứ năm được thả đêm đó, một tên
người Pháp”.

CHƯƠNG 76

Vị giám đốc CIA gật đầu. “Tên hắn là
Phillippe Roussard. Một tay bắn tỉa, hắn cũng được biết đến như Juba. Trước khi
bắt được hắn, hắn đã nổi tiếng ở Iraq; chính hắn đã lấy mạng của hơn một trăm
quân nhân Mỹ”.

“Chính hắn là kẻ đã giết bạn bè và gia
đình tôi?” Harvath hỏi lại, anh lục tìm trong trí nhớ mình xem có cái tên nào
như vậy không, nhưng không có. Vaile lại gật đầu.

Nỗi căm giận lại bùng lên trong lòng
Harvath. “Không thể nào tin được. Ông biết hắn là ai, vậy mà vẫn không hề có
một động thái gì để tóm hắn”.

Vaile không muốn tiếp tục mớ bòng bong
này với Harvath, vì vậy ông ta đổi chủ đề. “Anh có biết rằng tôi có một người
cháu bị giết ở Iraq không?”

“Không, tôi không biết”, Harvath trả
lời, cố kiềm chế cơn giận dữ của mình. “Tôi rất tiếc”.

“Vì lí do rành rành ra đó, gia đình
chúng tôi và cả ngành Thủy quân lục chiến đã giữ mối quan hệ bí mật. Cuối cùng,
hóa ra chính Roussard là kẻ đã giết nó. Tất nhiên là hắn không biết. Cháu tôi
chỉ là một đứa không tên tuổi chỉ thêm một vết khía trên báng súng của hắn.”

“Dù có chết, chúng tôi cũng giữ bí mật
mối quan hệ giữa cháu tôi và tôi. Chúng tôi muốn bọn nổi loạn chiến thắng dễ
dàng như vậy, đặc biệt là từ khi Juba, hay Roussard gần như trở nên bí hiểm
không thể tìm ra hắn và hắn có khả năng giết bất kỳ ai hắn muốn”.

“Tất nhiên là không rồi”. Harvath nói,
cảm thấy tiếc cho mất mát của người đàn ông này, “Nhưng trong mối nguy hiểm
nghe như vô tình đó, có chỗ nào lý giải phù hợp cho trường hợp của tôi và những
người thân của tôi không?”.

“Cái tên Roussard chẳng gợi cho anh điều
gì đúng không?” Vaile hỏi.

Harvath lắc đầu.

“Tôi đoán chẳng có gì khác biệt cả.
Chừng nào tổng thống vẫn còn thấy ông đúng trong cuộc thương lượng này, tôi
không còn lựa chọn nào khác đành phải đem anh về cho ông ấy”.

“Nhưng nếu như tôi có thể tóm được tất
cả những kẻ chịu trách nhiệm về việc này trước ông thì sao?”.

“Cá nhân tôi”, Vaile vừa đứng lên vừa
nói, “Tôi không nghĩ việc này có liên quan chút nào tới bọn trẻ, những chiếc xe
bus đưa đón học sinh, hay các điều kiện ở Gitmo. Tôi nghĩ, dù sao tất cả cũng
anh thôi. Và tôi không muốn anh săn đuổi hay giết thêm bất kỳ tên cuối cùng nào
trong số những kẻ chịu trách nhiệm đó”.

Ông ta ngừng một lúc lâu và Harvath cảm
nhận được ông ấy muốn nói một điều gì đó khác.

Một lát sau, ông ta nói. “Nhưng quan
điểm cá nhân của tôi không chú trọng nhiều vào vụ này. Về mặt công việc tôi
buộc phải tiến hành những lệnh tổng thống Mỹ đã ban ra. Tôi cũng khuyên anh nên
bắt đầu như vậy nhưng có điều gì đó mách bảo tôi rằng chúng ta đang vượt quá
phạm vi của mình”.

“Chúng ta ấy à”. Harvath trả lời.

Vaile đi vài bước về chỗ cửa phòng tắm
hơi và khi đặt tay lên đó ông quay lại nhìn vào Harvath. “Trong trường hợp đó
có việc anh cần nhìn nhận”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3