03. Thầy trò
Thầy trò
Trước kia cuộc
sống quá ổn định, trôi qua quá an tĩnh, cho nên không biết muốn có chỗ ngủ, có
tiền ăn cơm cũng là chuyện rất khó. Đi theo Hạ Lưu Thủy xử lý xong những bệnh
nhân kiết lỵ kia, ta liền Danh Chính Ngôn Thuận thành đồ đệ của hắn. Mặc dù hắn
so với ta không lớn hơn mấy tuổi, ta cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng hắn
nói một cô gái chưa gả cứ ở bên cạnh hắn, không có thân phận như vậy cũng không
hay, cho nên ta liền "Danh chánh ngôn thuận" thành đồ đệ của hắn.
Ta rất buồn
bực. Chẳng lẽ ý đồ ta đối với hắn đã viết rõ ràng ở trên mặt vậy sao? Nên khiến
cho hắn phải dùng quan hệ "Thầy trò" như vậy tới trói buộc ta. Thật
ra thì, ta cũng chỉ là muốn tìm được một việc có thể làm cho mình không đói bụng thôi. Thật, cũng chỉ có thể bảo đảm
mình không đói bụng mà thôi. Mặc dù cái trấn nhỏ chỉ có một tiệm thuốc này,
nhưng Hạ đại phu hoàn toàn không có tìm kiếm lợi ích cho mình, thuốc men thì
bán với giá cực kỳ rẻ, chẩn bệnh cho người khác cũng không thu tiền, chỉ thu
tiền thuốc men. Ta thật hết chỗ nói rồi. Hắn quả thực chính là thiên thần áo
trắng. Cho nên, ta mặc dù đang ở trong tiệm của hắn làm việc lặt vặt, nhưng
hoàn toàn không có tiền công, điều này làm cho ta rất thất vọng. Đây cũng là
nguyên nhân mà hắn gọi ta là "Đồ đệ", như vậy, có thể danh chánh ngôn
thuận không cần giao tiền công cho ta a! Ta hiện tại mới biết được, vì sao tiệm
thuốc của hắn mặc dù chật ních người như vậy nhưng không có thuê những người
làm công khác. Ai, ta hối hận a!
Nhưng, thật ra thì, cuộc sống
của ta trôi qua cũng không tệ lắm. Mỗi ngày có ăn có mặc, còn có thể nhìn thấy
cặp mắt trong trẻo trong suốt kia, không cần lo lắng ngày mai sẽ có chết đói.
Ổn định - đối với ta hiện tại mà nói, quả nhiên là điều trân quý nhất.
Cuộc sống ngày từng ngày đi
qua, ta cũng đi theo sư phụ học được rất nhiều dược thảo, cũng có thể một mình
ra ngoài hái thuốc, có khi hái thuốc quá muộn ta liền nghỉ ở trong nhà của ta,
nơi đó mặc dù đơn sơ, cũng là tài sản duy nhất của ta.
Ta cũng từng nghĩ qua, chủ
nhân trước đây của thân thể này muốn ở tại núi rừng có phải là có cừu gia gì
hay không, nếu không phải làm sao phải đến nông nỗi này. Ta cũng từng nghĩ qua,
có phải là mình có võ công, có nội lực hay không? Nếu không làm sao mà sống sót
ở trong núi rừng này - ta tin tưởng cánh rừng kia vốn có động vật còn sống,
nhưng cũng bị người này ăn sạch. Nhưng là những thứ này đều không có chứng cớ.
Vẫn không có ai tới tìm ta, tựa hồ chủ nhân nguyên thủy của thân thể này chưa
từng có xuống núi qua. Thôi, cứ như vậy đi. Không thể nhờ vào ngươi, như vậy,
hiện tại bắt đầu, ta - bất kể là thân thể hay là tâm hồn, cũng là của Lạc Hoa
ta rồi! Đi tới cái thế giới này, ta muốn một lần nữa sống tốt!
Một ngày vào lúc sáng sớm, ta
liền thức dậy, quấn lấy sư phụ muốn hắn dạy ta y thuật. Sư phụ lắc đầu, gõ
xuống đầu của ta nói: "Y thuật dễ học như vậy sao? Hưng phấn trong chốc
lát là có thể học xong à? Bình thường muốn ngươi cố gắng nhìn ta chẩn bệnh, ngươi
cũng không nhìn, đối với cái gì cũng không lưu ý! Hiện tại mới nói sẽ cố học
sao! Học làm thầy thuốc, chú trọng nghe thấy hỏi dò mà thôi. Trước phải xem khí
sắc bệnh nhân, sau đó hỏi bệnh trạng bệnh nhân, lại vào lúc bắt mạch, xác định
bệnh tình, sau đó mới viết ra phương thuốc." Kiếp trước ta chính là một
người nóng nảy, thích một chuyện luôn không được lâu dài, cho nên cũng chưa bao
giờ từng nghĩ qua chuyện kiếm sống, cho dù có nghĩ, nhưng lúc nó đến, thì đổi ý
muốn làm cái gì liền làm cái đó, y theo tính tình của ta, cũng không thể vẫn
yêu thích công việc kia mãi, ngược lại có những thứ ta không thích lại làm, nói
thẳng ra là do làm nhiều rồi cũng thích. Vì vậy, mặc dù kiếp trước ghét mùi
bệnh viện, kiếp này cũng vẫn ghét mùi thuốc bắc, nhưng lại rất dễ dàng đối với
nó sinh ra cảm giác mới mẻ - chẳng qua là mới mẻ mà thôi, ta không có cao
thượng như sư phụ vậy, ôm tâm nguyện đi cứu tế thiên hạ.

