Ngọ Dạ Lan Hoa - Chương 09
Chương 9 - Một bức địa đồ
Nghe nhà sư khổ hạnh giải thích rõ ràng chuyện đó, cả thế giới chỉ e không
có người nào có thể phủ định được, kế hoạch tinh vi chu mật và cái giá trị lớn
lao của chiến dịch lần này.
Lang Cách Ty cũng không thể phủ định được điều đó. Nhưng cô chỉ hỏi:
- Còn tôi thì sao?
Cô hỏi nhà sư khổ hạnh:
- Tôi có tác dụng gì trong chiến dịch này? Tại sao ông tìm lại tôi?
- Không phải ta tìm lại cô.
Nhà sư khổ hạnh mỉm cười:
- Nếu ta nhớ không lầm, thì hình như cô lại đây tìm ta.
Y cười vô cùng khiêm tốn:
- Nhưng dĩ nhiên ta cũng không thể không thừa nhận rằng, ta đối với cô ít
nhiều cũng có chút hứng thú.
Lang Cách Ty đưa ánh mắt từ cặp đùi trần của mình qua cặp mắt lãnh đạm của
nhà sư khổ hạnh:
- Hứng thú gì?
Cô hỏi:
- Ông có hứng thú với tôi, chắc không phải là ở thân hình của tôi?
- Lần này cô lầm rồi.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Lang Lai Cách Cách, nếu trên thế giới này còn có người không có tý hứng
thú gì với một người như cô, thì người ấy e rằng chẳng còn là người nữa.
- Ông có là người hay không?
- Ta là người.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Ít nhất là đa số thời gian, ta vẫn còn là một người.
Y bỗng bổ sung thêm:
- Chỉ bất quá ta có chỗ không
giống với người khác thế thôi.
- Chỗ nào không giống?
- Người khác nhìn vào cô,
nhất là nhìn vào cô ở những lúc như bây giờ đây, chuyện đầu tiên họ nghĩ đến sẽ
là gì nhỉ?
Lang Cách Ty không nghĩ ngợi
gì lập tức trả lời:
- Cái giường.
Nhà sư khổ hạnh lại bật cười
lên:
- Lang Lai Cách Cách, lần lại
cô lại lầm nữa.
Y nói:
- Đại đa số đàn ông nhìn vào
cô, chuyện đầu tiên họ nghĩ tới không phải là cái giường.
Y vẫn còn phải giải thích:
- Bởi vì chuyện đó không nhất
định là phải ở trên giường.
Thái độ của y tuy rất ôn nhu
và lễ độ, ngôn từ lại rất bén nhọn, may mà cái điểm đó đối với Lang Cách Ty
chẳng có tý gì ảnh hưởng.
Bởi vì cô chẳng buồn nghe y
nói câu đó, cô chỉ hỏi:
- Ông nói ông không giống như
những người đàn ông khác?
- Đúng vậy.
- Chỗ nào không giống?
- Lúc ta nhìn vào cô, không
những ta không nghĩ đến cái giường, ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì liên quan
đến cái giường.
- Ông nghĩ gì trong người
tôi?
Lang Cách Ty hỏi.
Nhà sư khổ hạnh không trả lời
trực tiếp vào câu hỏi đó, y chỉ đứng dậy, lấy từ trong một nơi ẩn bí ra một tấm
bản đồ.
Một tấm bản đồ vẽ đầy núi non
thành quách sông rạch cây cối.
- Ta nhìn vào cô, bèn nghĩ
đến tấm bản đồ này.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Bất kể ta thấy cô ở nơi
nào, bất kể ta thấy đùi của cô, hay eo lưng của cô, ta đều nghĩ đến tấm bản đồ
này.
Gương mặt của Lang Cách Ty
biến đổi hẳn, thậm chí ngay cả toàn thân của cô cũng biến đổi hẳn.
Ngoài mặt nhìn vào, cô không
thay đổi, toàn thân từ đầu xuống chân không hề thay đổi.
Nhưng cô đã thay đổi hẳn.
Từ đầu xuống chân mỗi chỗ đều
biến hẳn.
Làn da mềm mại trơn láng của
cô, chỉ trong khoảnh khắc bỗng biến hẳn, biến thành một tấm da trời, tấm da
trời trên đó có vô số vì sao.
... Vô số vì sao, vô số run
rẩy.
Đối với từng mỗi giây mỗi
phút mà nói, từng hột run rẩy đó là một thứ kích thích không thể kháng cự được.
Cái tấm bản đồ ấy thật ra
cũng chỉ bất quá là một tấm bản đồ thế thôi.
Một tấm bản đồ tại sao lại có
thể làm cho Lang Cách Ty biến đổi đi nhiều vậy, không những thế, còn rất khích
liệt nữa.
- Chắc cô phải biết tấm bản
đồ này phải không.
Nhà sư khổ hạnh nói với cô:
- Lang Lai Cách Cách, ta nghĩ
cô nhất định nhận ra tấm bản đồ này, nhưng ta cũng có thể bảo đảm, cô nhất định
nghĩ không ra, tấm bản đồ này làm sao lại lọt được vào tay ta.
Lang Cách Ty không nói gì,
bởi vì cô không biết nói gì.
Dĩ nhiên là cô nhận ra tấm
bản đồ đó, đây là tấm bản đồ vẽ các nơi ở Trung thổ có tàng trữ bảo tàng của
vương thất xứ Ba Tư.
Vương thất xứ Ba Tư là một
trong những vương tộc xưa nhất trên thế giới, không những vậy còn là một trong
rất ít vương tộc giàu có nhất.
Trước thời Hán thời Đường, đã
có thương gia ở Ba Tư qua lại Trung thổ buôn bán, vương tộc Ba Tư cũng đã hâm
mộ cảnh phồn hoa và diễm sắc của Trung thổ từ lâu, rồi thêm vào những chuyện
quyền thế di dịch, vì vậy có không ít người đã ủy thác những tay thương gia đó
đem tài sản qua Trung Nguyên, chôn giấu ở những nơi bí mật.
Những thứ tài sản đó dĩ nhiên
số mục rất là lớn lao. Những người sở hữu chủ đều không được hưởng tới.
... Một người có nhiều tài
sản phải cần tàng trữ che giấu, thông thường đều không sống lâu. Không những
vậy còn thường thường hay chết một cách bí mật.
Những người giúp bọn họ tàng
trữ những thứ tài sản đó, dĩ nhiên lại càng chết sớm hơn.
... Nếu những người đó không
chắc trong tay sẽ làm cho những người giúp bọn họ tàng trữ bảo vật chết sớm,
thì làm sao họ chịu giao bảo vật.
Bọn họ đều chết cả, tài sản
của bọn họ cũng theo họ mà biến mất, cái chết và gia tài của bọn họ vốn là cái
nút thắt vĩnh viễn không bao giờ giải khai cho nổi.
Nếu có người giải ra được cái
nút thắt đó, người đó chắc chắn là một kẻ cường mạnh giàu có nhất thiên hạ.
Hạng người đó tuy rất ít,
những cũng có lúc sẽ xuất hiện.
... Những hạng người đó,
không những phải vô cùng thông minh, vô cùng tỷ mỉ, mà nhất định phải còn vô
cùng may mắn nữa.
Thái quân của Ba Tư trong
thời đại này, chính là một người như vậy.
Ông ta từ nhỏ đã phát hiện ra
một chuyện... Ông ta từ lúc sinh ra, đã có tất cả mọi thứ.
Vì vậy cái mệnh vận cuộc đời
của ông ta, đã được chú định sẵn.
... Chú định sẵn không phải
là hạnh phúc, mà là bi thương.
Một người đã có sẵn hết mọi
thứ, thì họ còn có gì là lạc thú nữa? Cái thế giới này còn có điều gì đáng cho
y phải tranh đấu phải giành giựt?
Vậy thì y sống để làm gì bây
giờ? Không lẽ chỉ vì “sống” mà sống?
Một người như vậy, và một gã
ăn mày lê lết một đời tàn, có gì là phân biệt?
Cuộc đời của một người nhất
định phải có mục tiêu gì đáng cho y đi phấn đấu tranh thủ, cuộc đời của người
đó mới có ý vị. Cái vị thái quân Ba Tư này từ nhỏ đã nhận ra được điểm đó, do
đó mà lúc ông ta còn nhỏ đã quyết định phải làm một chuyện mọi người đều cho là
không thể nào làm được.
Cái chuyện ông ta muốn làm,
chính là muốn lôi hết những bảo tàng đã bị thất lạc ra. Ông ta làm được chuyện
đó.
Tấm bản đồ này, chính là
thành quả của y.
Ông ta tra cứu hết tất cả các
tài liệu, đem từng món tài sản đã được đưa ra Trung thổ điều tra rất là kỹ
lưỡng.
... Ai đã đem món tài sản đó
ra, lúc nào bị thất lạc? Trong khoảng thời gian đó, có những người nào rất có
thể là người đem cái món tài sản đó ra, đã đi qua nơi nào?
Trong những người đó, lại có
những ai đã từng qua lại với những người có món tài sản đó?
Công tác này dĩ nhiên là vô
cùng gian nan, nhưng đối với một người vừa có quyết tâm vừa được may mắn mà
nói, thiên hạ vốn không có chuyện gì y làm không tới.
Tấm bản đồ là một điều chứng
minh.
Trên địa đồ mỗi chỗ có để dấu
X là mỗi chỗ tàng trữ châu báu đã bị thất lạc.
Vì vậy chính bản thân tấm bản
đồ này đã là một thứ châu báu vô giá.
Thái quân đưa tấm bản đồ này
cho Lang Cách Ty giữ.
- Ta biết cô vừa thấy tấm bản
đồ trong tay ta nhất định là sẽ giật mình ngay.
Bởi vì trên thế giới này, vốn
không có một tấm bản nào khác như vậy cả.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Thái quân của các người đã
giao nó cho cô, bởi vì y đã thuộc lòng trong đầu rồi.
Nhà sư khổ hạnh lại nói:
- Cô cũng đã hủy nó đi, bởi
vì cô cũng đã thuộc lòng.
Lang Cách Ty nhịn không nổi
phải hỏi:
- Nếu vậy, tại sao trong tay
ông lại có tấm bản đồ này?
- Bởi vì ta biết cách ăn
trộm.
Nhà sư khổ hạnh mỉm cười:
- Ta cũng giống như thái quân
của các người, ta có phương pháp đặc biệt ăn trộm được những thứ người ta giấu
kỹ trong lòng.
Y nói:
- Cái phương pháp đó dĩ nhiên
không phải dễ dàng gì.
Phương pháp đó dĩ nhiên là không
dễ dàng.
Từ cái lúc Lang Cách Ty bắt
đầu rời khỏi Ba Tư, vị nhà sư khổ hạnh này đã chú ý đến cô rồi.
... Từ chỗ ăn uống ngủ nghê,
sinh hoạt hằng ngày, từ mỗi cử động cô làm, từ mỗi người cô tiếp xúc và phản
ứng.
- Cô có biết ta đã động viên
tới bao nhiêu người đi theo dõi cô không?
Nhà sư khổ hạnh hỏi Lang Cách
Ty. Dĩ nhiên là cô không biết.
Y tự trả lời cho mình:
- Cô nhất định nghĩ không ra đâu.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Bởi vì để theo dõi hành động và tư tưởng trong đầu cô, ta đã phái ra sáu
ngàn ba trăm sáu mươi người, không những vậy, tất cả đều là tay hảo thủ đệ nhất
lưu.
Lang Cách Ty lần này không còn bị giật mình lên nữa.
Muốn theo dõi hành động của cô, chẳng khó khăn gì, muốn soi mói vào trong
đầu cô lại chẳng phải là một chuyện dễ dàng. Truy nã một người, là một chuyện
hoàn toàn khác biệt, muốn tìm hiểu trong đầu một người, phải động viên nhân lực
còn hơn cả đi chiến đấu với một quân đoàn nhiều lắm.
Bởi vì đó vốn là chỗ bí ẩn lớn nhất của con người.
Đi ăn trộm tấm bản đồ trong đầu của một người, dĩ nhiên phải khó khăn hơn
ăn trộm một tấm bản đồ giấu trong một cái rương nhiều lắm.
Nhà sư khổ hạnh tuy đang ráng làm mặt nghiêm trang, nhưng nụ cười trên
miệng đang nở rộng ra thật là khoan khoái.
- Về phương diện đó, ta tin rằng, ngay cả Đạo Soái Lưu Hương mà ai ai cũng
tôn sùng, còn chưa chắc đã thắng được ta.
- Đó là điều chắc rồi.
Lang Cách Ty lạnh lùng nói:
- Bởi vì thiên hạ ai ai cũng biết, Hương Soái không hề đi ăn trộm thứ gì
trong đầu người ta bao giờ.
Bất kỳ ai cũng đều biết Sở Lưu Hương rất tôn trọng chuyện riêng tư của
người khác.
- Nếu y có muốn ăn trộm.
Lang Cách Ty nói:
- Nhiều lắm y cũng chỉ muốn ăn trộm một chút cảm tình của người khác.
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh thừa nhận:
- Ta cũng là người giang hồ, không những vậy, ta đã từng mài cứu rất kỹ
lịch sử giang hồ từ xưa đến giờ, thậm chí những tay danh hiệp hơn mấy trăm năm
về trước, cũng đều không ngoại lệ.
Y nói:
- Nhưng ta cũng thừa nhận, về phương diện đó, không ai bì lại được Sở Hương
Soái.
Sở Lưu Hương chưa bao giờ giết người, y vốn cho rằng...
Một người bất kỳ ở trong hoàn cảnh nào, bất kể phạm phải lỗi lầm gì, đều
nên chịu trách nhiệm của họ dưới quy chế của pháp luật, như vậy tội trạng của y
mới có thể xác định được.
Xác định tội trạng của y rồi, mới có thể quyết định được sự trừng phạt mà y
phải chịu.
Trong thời đại của Sở Lưu Hương, cái tư tưởng đó không chừng không được đa
số mọi người tán đồng, nhưng hiện đại, cái tư tưởng đó đã thành quy tắc lập
pháp của các nước văn minh tiến bộ.
- Nếu ông đã cho rằng Sở Lưu Hương là một người siêu quần như vậy, tại sao
ông lại muốn y chết đi?
Lang Cách Ty hỏi:
- Nhà sư khổ hạnh từ chối trả lời câu hỏi đó, nhưng ánh mắt của y đã thay
thế câu trả lời.
Trong cái khoảnh khắc đó, ánh mắt của y bỗng lóe lên một tia oán độc và thù
hận.
Lang Cách Ty thở ra trong bụng, cô lại hỏi câu thứ hai:
- Sao ông biết được thái quân đã giao tấm bản đồ cho tôi?
Lần này nhà sư khổ hạnh trả lời câu hỏi cho cô, nhưng y trả lời mà như
không trả lời vậy:
- Mỗi người làm chuyện gì cũng có phương pháp riêng của họ, những phương
pháp đó thường thường không thể nói cho người khác hay biết.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Ta cũng không ngoại lệ.
Y nói:
- Bất kể ta dùng phương pháp gì, cô còn chưa ra khỏi biên giới nước Ba Tư,
ta đã hiểu rõ con người cô lắm rồi.
- Vì vậy ông đã theo dính vào tôi.
Nhà sư khổ hạnh lắc đầu:
- Không phải ta theo dính cô, mà là ta muốn cô theo dính vào ta.
- Sao?
- Dĩ nhiên là ta phải làm sao cho cô biết trước là, hiện tại ta đang tiến
hành cái kế hoạch này, và nó rất có thể phù hợp với chuyện cô muốn làm.
- Vì vậy ông tin rằng, tôi vừa đến đây, nhất định sẽ tìm lại ông, sẽ không
tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn gì.
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Ta rất tin là, cô sẽ nhất định làm vậy.
- Bởi vì ông không tiếc bất kỳ thủ đoạn gì, ông cũng phải lấy cho được tấm
bản đồ này.
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Không những ta muốn lợi dụng tài sản của cô để giúp ta hoàn thành cái kế
hoạch này, ta còn muốn lợi dụng con người cô, để trừ khử đi cái gã con nhện, và
cái đứa tiểu quỷ cắt đầu kia.
Y giải thích:
- Nếu ta tự mình ra tay, người khác không chừng sẽ cho rằng ta quá mức đi
chăng.
... Bọn họ vốn là đồng minh trong cái kế hoạch bí mật lần này, nếu y tự
chính mình đi giết bọn họ, chuyện đó sẽ không những có vẻ bất trí mà còn không
cát lợi nữa.
- Trong kế hoạch lần này, mỗi một điểm ta đều đã tính kỹ cả.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Chỉ có một chuyện là ra ngoài ý liệu của ta.
- Chuyện gì?
Nhà sư khổ hạnh nhìn chăm chú vào cái vị Lang Lai Cách Cách có cặp đùi dài
eo thon nhỏ này:
- Tại sao cô không giết cái tên tiểu quỷ đó?
Y hỏi:
- Lúc nãy cô vốn có một cơ hội rất tốt, tại sao cô không giết y?
... Lúc đó, trong cái khoảnh khắc nhỏ bé, quả thật cô có thể kẹp tên tiểu
quỷ vào giữa hai cái đùi mình giết y như không.
- Lúc đó quả thật tôi có thể giết tên tiểu quỷ đó.
Lang Lai Cách Cách nói:
- Tôi vốn cũng tính giết y rồi.
- Tại sao cô lại không giết?
- Bởi vì tôi bỗng dưng không hạ thủ được.
- Tại sao?
- Trong cái khoảnh khắc nhỏ bé đó, tôi bỗng có cái cảm giác thật là kỳ
quái.
Lang Cách Ty nói.
... Chính cái lúc cô đang nói câu đó, thân thể cô và gương mặt cô cũng đồng
thời xuất hiện ra một thứ biểu tình thật kỳ quái, cũng giống như một cô con gái
đang hoài xuân, trong một đêm mùa hạ thật nồng thật nhiệt, bỗng chạm tới một
vòng tay của một người đàn ông, một người đàn ông mà cô yêu thương.
- Tôi bỗng dưng cảm thấy bị kích thích quá độ.
Lang Cách Ty nói.
Giọng của cô cũng biến hẳn, phảng phất như đang biến thành ở trong giấc mơ
ngọng nghịu. Cô lấy cái giọng đó nói tiếp:
- Cái lúc tên tiểu quỷ bò lên người tôi, tôi bỗng dưng cảm thấy toàn thân
từ trên xuống dưới như bị bó cứng vào trong một cái ống đồng lớn vậy.
Lang Cách Ty nói khe khẽ:
- Một người có cái cảm giác
đó, làm sao còn giết được ai?
Nhà sư khổ hạnh lần đầu tiên
lộ vẻ kinh ngạc trong ánh mắt:
- Cô nói cô có cái cảm giác
đó, là lúc tên tiểu quỷ đang bò trên người cô?
- Đúng vậy.
- Cái tên tiểu quỷ đó cho cô
được cái thứ cảm giác đó sao?
- Chỉ có y mới cho tôi được
cái cảm giác đó.
Lang Cách Ty nói:
- Từ lúc tôi có tình dục đến
giờ, chỉ có một mình y là đã làm cho tôi có cái thứ cảm giác đó.
Nhà sư khổ hạnh ngẩn người
ra.
Y đã biết là cái vị Lang Lai
Cách Cách này nhất định nói thật với y, bởi vì y đã đẩy cô vào cái chỗ cực hạn
không nói thật không được.
Nhưng y không ngờ được rằng
những lời cô nói lại làm cho y giật cả mình lên.
... Một mỹ nữ cao lớn thuôn
dài như vậy, xem đàn ông trong thiên hạ như xí phẩn, một người chỉ biết đối
diện với tấm gương mới phát tiết được tình dục, một người như vậy lại bị một
đứa châu nhai làm nổi cơn động tình lên.
... Đấy là một chuyện không
sao tưởng tượng được. Một chuyện như vậy, còn ai giải thích cho được?
Lang Cách Ty giải thích được,
vì vậy cô đành phải giải thích:
- Tôi tin rằng, ít nhất có
một điều ông nhất định hiểu.
Lang Cách Ty nói với nhà sư
khổ hạnh:
- Cái tên tiểu quỷ này không
giống bất cứ người đàn ông nào khác.
- Ta thừa nhận điểm đó.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Cái tên tiểu quỷ ấy xem ra
không giống một con người, dĩ nhiên là không giống người đàn ông nào khác.
Lang Cách Ty hững hờ gật đầu
một cái:
- Trong cái thế giới này,
những người không giống người vốn rất nhiều, có phải là chỉ một mình y đâu.
Nhà sư khổ hạnh cũng không
thể không thừa nhận cái điểm đó, cũng chính như Lang Cách Ty cũng không thể
không thừa nhận rằng, thế giới này cũng có rất nhiều người đàn bà không giống
người vậy thôi.
- Nhưng cái tên tiểu quỷ này
vẫn có chỗ không giống người khác.
Nhà sư khổ hạnh nói:
- Y giống như một con rắn,
một con chuột, một con thằn lằn, một con nhện, đàn bà thấy y mà không kêu thét
gào rú lên e rằng rất ít.
- Cũng chính vì vậy mà mới
kích thích.
Lang Cách Ty nói:
- Bởi vì y xấu xí quá mức,
làm người ta buồn nôn quá mức, mà lúc y ôm tôi, tôi mới cảm thấy bị kích thích.
Cô hỏi nhà sư khổ hạnh:
- Ông nghĩ xem, nếu cái tên
tiểu quỷ ấy đúng là một đứa con nít mặt mày xinh đẹp, có phải là hết còn thú vị
gì nữa không?
Nhà sư khổ hạnh lại ngẩn
người ra.
... Một người đàn bà trưởng
thành, bị một đứa con trai nhỏ tuổi ôm lấy, quả thật chẳng có tý gì là kích
thích. Cái điểm đó chắc chắn không ai không thể thừa nhận được.
... “Không bình thường” vốn
là một thứ kích thích, cũng chính là một trong những nhược điểm của con người.
... Đối với một người đàn bà
vốn không phải là hạng bình thường mà nói, cái thứ kích thích ấy dĩ nhiên lại
càng khó mà kháng cự cho nổi.
- Vì vậy tôi chịu không nổi
cái tên tiểu quỷ đó.
Lang Cách Ty nói:
... Lúc tên tiểu quỷ ôm lấy
cô, không biết cô đang có cảm giác gì? Thân xác cô có cảm giác gì? Những lời đó
đáng lý ra cô đang chuẩn bị nói tiếp.
Nhưng cô không nói tiếp.
Bởi vì cô bỗng ngửi thấy một
mùi thơm mà cô tin chắc mình không thể nào có thể ngửi tới được trong giây phút
này.
Cô ngửi thấy một mùi thơm của
hoa lan.
Hiện tại còn đang mùa thu,
còn cách mùa hoa lan nở rất xa, trong cái phòng âm u lạnh lẽo này, làm sao có
thể ngửi được mùi thơm của hoa lan?
Thậm chí cô còn không tin được
vào cái mũi của mình.
Nhưng cô tin mình là một
người hoàn toàn bình thường khỏe mạnh, không những phát triển đầu đủ, mà từ nhỏ
đã từng chịu qua những huấn luyện rất nghiêm khắc.
Cô tin chắc toàn thân của
mình, mỗi bộ phận đều hoàn toàn khỏe mạnh, không có gì trục trặc.
Cái chuyện “không thể nào”
đó, vốn không thể nào phát sinh ở thân người cô. Nhưng hiện tại vẫn cứ phát
sinh mới quái. Vì vậy cô mới giật nảy mình lên.
... Không chừng bởi vì cô là
một người khỏe mạnh mà còn đặc biệt linh mẫn, vì vậy mà cô mới đặc biệt giật
mình cả lên.
Cái điểm đó vô cùng trọng
yếu.
Một người bình thường khỏe
mạnh, bỗng nhiên gặp phải một chuyện người ta cho rằng không thể nào xảy ra
được, đều bị như vậy.
Tô Tô cũng bị vậy.
Vì vậy, sau khi cô xiết cổ
Liễu Minh Thu chết rồi, cô mới bị choáng váng bất tỉnh, bởi vì cô bỗng dưng
thấy một người cô chưa từng bao giờ ngờ được mình sẽ gặp trong cái giây phút
đó.
Người này là ai?
Lúc đó là lúc nào? Lúc đó chính là lúc trăng lên tới đỉnh đầu, lúc đó cái
mùi hoa lan bỗng giống như sương mù, bắt đầu lan tỏa ra.
... Không thể nào được, điều đó không thể nào, tại cái đêm trung thu trăng
tròn vạnh ấy, làm gì có hoa lan nở ra?
Lang Cách Ty bỗng dưng cảm thấy mình đang choáng váng xoay vòng, cả người
đang không ngớt xoay tít, giống như đang bị rớt vào giữa con vụ.
Bởi vì cô đang thấy có một đóa hoa lan đang nở ra thật.
Cô thấy thật. Cô quả thật đã thấy một đóa hoa lan đang nở trên mặt nhà sư
khổ hạnh.
Cái khuôn mặt trắng bệch đó, trắng sao là trắng. Trừ trắng ra, cô không còn
thấy màu gì khác hơn.
... Cái khuôn mặt đó làm sao lại xuất hiện ra? Xuất hiện ra lúc nào? Tại
sao lại bỗng dưng xuất hiện ra từ trong bóng tối đầy thần bí đó?
... Cái khuôn mặt ấy rốt cuộc ra làm sao? Cái mũi ra làm sao? Cặp lông mày
ra làm sao? Cái miệng ra làm sao? Cái mặt ra làm sao?
Lang Cách Ty không thấy gì cả.
Cô không thấy, bởi vì gương mặt đó chỉ là một màu trắng, trắng lòa cả mắt,
trắng thê trắng thảm.
Cô không thấy, bởi vì cô chỉ thấy có đóa hoa lan.
Một đóa hoa lan màu hồng tươi, hồng thật là hồng, bỗng dưng xuất hiện ra
như một đóa hoa máu trên gương mặt trắng bệch của y.
Trong ánh lửa, bỗng dưng lại có một gương mặt xuất hiện, một gương mặt đúng
là của nhà sư khổ hạnh.
Gương mặt đó làm sao mà đẹp thế? Gương mặt của một nhà sư khổ hạnh tại sao
lại có thể xinh đẹp như hoa cho được. Có phải cái đóa hoa bỗng dưng nở trên mặt
y đã tan với gương mặt y thành một thứ.
Bỗng nhiên, gương mặt của nhà sư khổ hạnh lại biến thành một đóa hoa.
Hoa lan.
Hoa lan màu hồng, hồng như máu, hồng như lửa.
Bấy giờ là giữa đêm.
Bấy giờ đang có vầng trăng tròn vạnh treo giữa trời không, treo giữa một
trời trung thu tối mịt.
Đêm nay, sao lại có hoa lan.
Hoa lan giữa đêm.
Hoa lan giữa đêm.
Hoa lan tại sao lại hồng?
... Hoa lan có rất nhiều màu
sắc khác nhau, có rất nhiều hình thái khác nhau, thậm chí có màu đen như mực,
màu xanh đậm như phỉ thúy, nhưng cái thứ hoa lan màu hồng này, đỏ hồng như máu
tươi, thậm chí còn đỏ hơn cả máu.
Thậm chí còn đỏ như lửa từ
địa ngục về.
... Cái thứ hoa lan này tại
sao lại xuất hiện trong nhân gian, tại sao lại xuất hiện trên mặt một người?
... Một gương mặt trắng bệch
như vậy, bỗng nhiên biến thành đỏ hồng, một mảnh tuyết trên mặt đất, bỗng phụt
ra lửa đỏ.
Mặt đất mông mênh bỗng biến
thành trầm tịch, bao nhiêu tiếng nói đều đã ngưng lại, Lang Cách Ty đang chìm
vào trong một cơn mơ hồ không tên.
Mỗi chuyện mỗi thứ trong
thiên hạ, đều không thể nào vĩnh hằng, nhưng biến chuyển của sự vật đều phải
dựa vào ngoại lực, phải chịu hoàn cảnh chi phối, nhưng phút này, giây này, có
ai nói được nguyên nhân của cơn biến chuyển ấy nằm ở đâu? Là ai? Chuyện gì?
Duyên do gì, làm cho nó có biến chuyển như vậy?