Ngọ Dạ Lan Hoa - Chương 07 phần 2

Thiếu niên ráng biện luận:

- Nếu như nói cả đời ông ta chỉ có một người đàn bà, ít nhất tôi là người
sẽ cảm thấy ông ta không xứng đáng là Sở Lưu Hương.

Y không đi trả lời câu hỏi của người lớn tuổi, lại đi nói đến một chuyện
không có tý gì liên quan tới chuyện hai người đang thảo luận, mà người lớn tuổi
lại còn bình tĩnh im lặng ngồi nghe y nói hết.

- Một người như vậy, tình cảm ắt hẳn sẽ rất thâm thúy hơn cả ai khác.

Thiếu niên hững hờ nói tiếp:

- Tình cảm của hạng người như vậy, tôi có thể hiểu được.

Người lớn tuổi nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thương cảm, và cũng đượm một nụ cười:

- Dạo gần đây, chú hiểu biết càng lúc càng nhiều chuyện đó.

Thiếu niên cũng mỉm cười, nụ cười cũng đầy thương cảm.

- Tôi nghĩ là ai ai cũng vậy thôi.

Thiếu niên trầm mặc:

- Ngày tháng qua nhanh, không mấy chốc mà qua đi, được một kẻ hiểu mình,
chết cũng không ân hận.

Y nói:

- Tôi nghĩ Hương Soái nhất định cũng vậy, vì thế dù ông ta có vì Lâm Hoàn
Ngọc mà chết đi, ông ta cũng không có gì oán trách, huống gì, Lâm Hoàn Ngọc sau
khi ông ta thất tung không được bao lâu, cũng đã tàn tạ đời hương phấn.

Y nói hững hờ như nước mùa thu, nhưng thật ra lại nồng đậm còn hơn mật ngọt
mùa xuân.

... Một cô thiếu nữ tuyệt sắc bị người ta lợi dụng, bị ân nhân bức bách
mình đi làm một chuyện mình không muốn làm, dĩ nhiên cô cũng biết người tình và
anh hùng duy nhất trong tâm mục của mình sẽ vì chuyện mình làm mà đi vào con
đường chết, làm sao cô còn sống được cho nổi!

Đây không phải là một chuyện cố sự đầy những ảo tưởng, cũng không phải là
chuyện để nói cho các cô các cậu đa sầu đa cảm nghe.

Đây là chuyện trong giang hồ.

... Người trong giang hồ là hạng người như thế nào?

Về một phương diện nào đó, không chừng bọn họ vốn không phải là người, bởi
vì tư tưởng và hành động của bọn họ không giống như những người khác.

Thân thế của bọn họ như phù vân, như chiếc lá rơi trong gió, một nhúm lục
bình trôi nổi, không nắm giữ gì, cũng không có được gì, ngay cả căn rễ cũng không
có.

Cái bọn họ có, chỉ là một lồng ngực đầy máu, máu rất nóng.

Bọn họ khinh lờn chết sống, trọng nghĩa khí, chỉ vì một câu nói, chuyện gì
cũng có thể làm được.

Trong tâm mục của bọn họ, cái chuyện liên quan đến “cái chết của Sở Lưu
Hương”, không hề là một chuyện cố sự lãng mạn, mà là một âm mưu có thể thay đổi
mệnh vận của bao nhiêu người. Thậm chí còn là một âm mưu có thể thay đổi cả
lịch sử.

Đối với một người giang hồ mà nói, chuyện này không hề cho họ cái cảm giác
lãng mạn bi thương thê khổ, mà là một thứ trầm thống không cách nào miêu tả
được, giống như bị từng ngọn roi quật vào trái tim vậy.

... Không có ngày nào là yên tĩnh, không có ngày nào có thể sống được một
ngày như mình mong muốn.

Không có một ngày nào mà mình có thể sống được yên tĩnh với người mình yêu
thương, cũng không có ngày nào mình làm được những chuyện mình muốn làm.

... Sau đó rồi sao nhỉ?

Sau đó là chết đi.

... Nếu vận khí mình được may mắn, mình sẽ được lên đến tận đỉnh cao, đến
lúc đó, ai ai cũng sẽ muốn mình chết, muốn mình chết bằng bất cứ thủ đoạn nào,
dùng tận trăm phương ngàn kế muốn đặt mình vào trong chỗ chết.

... Nếu vận khí mình không được may mắn, thì lúc đó mình đã là một người
chết.

Ngay cả Sở Lưu Hương cũng không ngoại lệ, huống gì ai khác?

Do đó mà người giang hồ bắt đầu thấy đau lòng, thậm chí những tay giang hồ
hào sảng cũng không khỏi đau lòng.

Thậm chí ngay cả kẻ thù của Sở Lưu Hương cũng không khỏi vì y mà đau lòng,
xem Lâm Hoàn Ngọc như một người đàn bà lòng dạ như rắn độc.

Chỉ có Sở Lưu Hương là ngoại lệ.

Bởi vì không những bọn họ đã từng yêu nhau, mà còn rất hiểu nhau, vì vậy
trước khi chết, Lâm Hoàn Ngọc đã có nói:

- Nếu chàng còn sống, nhất định chàng sẽ hiểu cho tôi, bất kể tôi đã làm gì
chàng, chàng đều sẽ tha thứ cho tôi, bởi vì chàng nhất định đã biết tình cảm
của tôi đối với chàng như thế nào rồi.

Cô nói:

- Chuyện gì cũng đều là giả cả, tình cảm của tôi đối với chàng là không giả
thôi.

Những lời cô nói cũng không giả.

... Thế giới này còn có gì chân thật hơn là cái chết?

- Hương Soái nhất định sẽ muốn cứu Mộ Dung công tử, chỉ vì gã Mộ Dung công
tử này, là từ nhà họ Lâm trực tiếp mà ra.

Thiếu niên nói:

- Nhà họ Lâm và họ Mộ Dung là anh em cô cậu, gã Mộ Dung công tử này chính
là anh em ruột của Lâm Hoàn Ngọc.

Có một đêm, khoảng chừng lúc trăng tròn, khoảng vào lúc cuối xuân, trong
căn nhà nhỏ ở mé núi xa xa.

Có hai người, giữa hai người với nhau không còn gì nữa, chỉ còn một thứ tơ
nhu tình mờ nhạt không thể nào mất đi được.

Cũng ngày hôm đó, Sở Lưu Hương đã từng nói với cô, bằng lòng làm bất cứ một
chuyện gì cho cô.

Cô chỉ muốn y làm một chuyện.

... Cô muốn y chiếu cố cho em ruột của cô.

- Y là người thân ruột thịt duy nhất của em trong thế giới này, em mong anh
lo liệu cho y, mong anh đừng để cho y bị người khác lăng nhục khinh lờn, trong
lúc anh còn sống.

Cô nói:

- Anh chỉ cần đáp ứng với em chuyện đó, em có sống hay chết cũng rất cám ơn
anh.

Sở Lưu Hương đã đáp ứng với cô.

Có câu nói đó, nếu Sở Lưu Hương còn sống, làm sao y chịu để Mộ Dung công tử
chết dưới tay người khác?

- Đặt mình vào chỗ chết để sống lại, lấy câu nói đó để hình dung ra chuyện
này, tuy có bề không ổn thỏa, nhưng cũng có thâm ý trong đó.

Người lớn tuổi thở than:

- Trong hoàn cảnh đó, Sở Lưu Hương chỉ còn cách sống lại mà thôi.

- Phải là vậy.

- Vậy thì cái kế hoạch này thành công không còn nghi ngờ gì cả?

Người lớn tuổi hỏi.

- Dù có thành công, cũng sẽ bị hậu thế mỉa mai.

- Tại sao?

- Bởi vì nó quá tàn bạo.

- Tàn bạo?

Người lớn tuổi hỏi:

- Binh gia tranh đấu, không có chỗ nào là không dùng hết tận cùng, chú có
thấy trên chiến trường lúc nào mà không tàn bạo không?

- Cái ý của tôi không phải là vậy!

Thiếu niên trầm ngâm:

- Cái ý của tôi là, cái kế hoạch này không những tàn ngược, mà còn mất hẳn
đi cái nhân tính!

Y lại ráng bổ sung:

- Ngoài mặt nhìn vào, cái kế hoạch này xem ra có vẻ lý trí cực kỳ, và rất
văn nhã, thật ra thì thật là tàn nhẫn, chỉ có những người hoàn toàn không còn
nhân tính, mới làm được chuyện như vậy.

Y dùng liên tiếp mấy lần ba chữ tàn bạo, tàn ngược, tàn nhẫn để hình dung
ra chuyện này, ngay cả cặp môi cũng vì phẫn khích quá mà lợt lạt cả ra.

- Cái chỗ kinh khủng nhất trong kế hoạch, là bao nhiêu người bị mất mạng
trong kế hoạch, đều là những kẻ vô hạnh, không những vậy, còn không biết gì đến
bên trong câu chuyện.

Thiếu niên nói:

- Bọn họ vốn chỉ vì một chút nghĩa khí trong giang hồ đi dự một trận chiến
tranh dành danh dự, tuy chết cũng không tiếc, nhưng nếu bọn họ biết rằng mình
chỉ bất quá là một công cụ bị lợi dụng thế thôi, tôi tin rằng bọn họ nhất định
sẽ chết không nhắm mắt.

Thiếu niên lộ vẻ trầm thống rồi nói tiếp:

- Trong tâm mục của người giang hồ, cái điểm đó vô cùng quan trọng.

- Ta hiểu.

Giọng nói của người lớn tuổi cũng nặng nề:

- Nhất là Minh Sát Thu Hào Liễu tiên sinh, cái chết của y, thật tình làm
cho người ta đau lòng.

... Liễu tiên sinh dĩ nhiên là phải chết, nếu y không chết, nếu y phá hết
màng lưới của ty sĩ, cái chiến dịch Thiêu Thân lần này, không phải là bị tiêu
hủy đi sao?

Nhưng cái chiến dịch lần này, nếu đã được mệnh danh là Chiến Dịch Thiêu
Thân, thì kết quả đã được định đoạt từ lâu.

Thiêu thân nhảy vào ánh đèn, chỉ có đường chết. Liễu tiên sinh là thiêu
thân, vì vậy Liễu tiên sinh dĩ nhiên cũng chỉ có đường chết.

Người đã chết không biết sự tình bên trong ra sao, dĩ nhiên lại càng không
biết tố cáo cho người khác biết hành động trước sau ra sao, vì vậy chuyện này,
phát triển tới đâu, cũng chỉ có người còn chưa chết mới biết tới. Y, thật ra
chính là kẻ đã kế hoạch cả một chuyện này từ đầu đến đuôi.

... Thiên hạ còn chuyện gì có thể khó làm người ta giải thích hơn là chuyện
này? Bởi vì nếu hành động mà thành công, ngược lại đối với y, là thất bại tuyệt
đối; hành động mà thất bại, mới là thành công, thất bại hoàn toàn chính là
thành công mỹ mãn, mất mác, đối với y lại là thắng lợi lớn nhất.

- Trong chuyện này, còn có hai người nữa rất trọng yếu, mà chúng ta hình
như đến giờ vẫn quên không nhắc tới.

Thiếu niên nói.

Y nói đây dĩ nhiên là hai thiếu nữ mặc áo trường bào trùm từ trên xuống
dưới, lấy vải trắng che mặt, lúc nào cũng đi bên cạnh Mộ Dung công tử.

- Nhất là Tiểu Tô.

... Tiểu Tô chính là Tô Tô, họ Tô, tên là Tô, là người đi theo Liễu tiên
sinh đột phá đám ty sĩ. Cũng là người đã lấy mạng Liễu tiên sinh.

- Cô ta là một con cờ bí mật.

Thiếu niên tự mình giải thích cho mình:

- Mộ Dung công tử dĩ nhiên rất hiểu Liễu Minh Thu, vì vậy y mới đem hai
người đó theo bên mình trước, bởi vì y biết Liễu Minh Thu nhất định sẽ nhìn ra
được khả năng tiềm lực của hai người đó.

- Đấy chẳng qua chỉ là một lý do Mộ Dung muốn bọn họ ở bên cạnh mình thế
thôi.

- Bất kể ra sao, Liễu tiên sinh lúc sắp đột phá bọn ty sĩ, quả thật đã chọn
trúng ngay Tô Tô làm đồng bạn.

Thiếu niên nói:

- Bởi vì tuy Liễu tiên sinh là kẻ “minh sát thu hào”, nhưng y không thể nào
ngờ được rằng người thân cận nhất bên mình Mộ Dung công tử, lại là tay sát thủ
lấy mạng mình.

- Chính vì không ngờ được, mà Tiểu Tô mới đặt y vào được chỗ chết.

- Đúng vậy.

- Cỡ hạng người như Liễu Minh Thu, đáng lý ra không có cái chuyện “Không
thể ngờ được”, bởi vì y vốn là người không hề tin cậy vào ai.

- Bởi vì bất cứ một người giang hồ lão luyện đến mức nào, cũng không thể
nào ngờ được rằng cái mục đích của kế hoạch thật chu mật này, là để muốn bại,
không phải muốn thắng.

Thiếu niên than thở:

- Cái chiến dịch lần này, quả thật đã cải biến đi mất cái lịch sử của giang
hồ.

Nhưng bất kể ở trong một tình cảnh nào, muốn đâm chết một người như Liễu
Minh Thu, vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn, Tô Tô chính bản thân cô ta còn là
một điều kiện tất yếu.

... Đâm chết một cao thủ, điều kiện tất yếu phải là tốc độ và cơ hội. Nhất
định phải trong một khoảnh khắc nhỏ bé chụp ngay lấy cái cơ hội vừa có là đã
biến đi đó.

Hai điểm đó ắt phải có một sự huấn luyện thật nghiêm ngặt. Một thứ huấn
luyện chỉ có những tay sát thủ chức nghiệp mới có thể chịu đựng được.

- Một người con gái trẻ tuổi như Tô Tô, có là một người như vậy được không?

- Chắc phải là vậy.

Người lớn tuổi nói:

- Muốn huấn luyện một tay sát thủ có thể giết người trong khoảnh khắc, nhất
định phải cần huấn luyện y bắt đầu từ lúc còn nhỏ, có lúc thậm chí còn bắt đầu
ngay lúc y chưa sinh ra.

- Vậy thì tôi lại có chỗ không hiểu rồi.

- Chỗ nào?

- Một tay sát thủ đã được huấn luyện nghiêm ngặt như vậy, tại sao sau khi
lúc cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ lại bỗng nhiên bị mất tích?

- Cô ta không hề mất tích, chỉ bất quá cô ta tạm thời ra khỏi cái tầm hoạt
động này.

Người lớn tuổi nói:

- Chú có nghe qua những chuyện liên quan về cô ta không?

- Tôi có nghe qua.

Thiếu niên trả lời:

- Nghe nói sau khi cô ta đắc thủ xong, bèn bỗng nhiên bị bất tỉnh đi.

- Đúng vậy.

- Một tay sát thủ đã quen được huấn luyện, ắt đã đạt được tới một trình độ
thật kiên cường, tại sao lại bỗng nhiên bất tỉnh đi?

- Bởi vì cô ta bỗng nhiên thấy một khuôn mặt.

Người lớn tuổi nói:

- Cô ta nằm mộng cũng không bao giờ nghĩ được rằng mình còn sống mà thấy
được một khuôn mặt như vậy, lại càng không ngờ rằng khuôn mặt đó bỗng nhiên
trong khoảnh khắc lại xuất hiện trước mặt mình.

... Khuôn mặt đó rốt cuộc ra làm sao? Tại sao lại làm cô ta khiếp hãi như
vậy?

... Khuôn mặt đó của ai? Xấu xí vô cùng? Hay tà ác vô cùng? Hay rất anh
tuấn?

Một gương mặt anh tuấn, có hay làm cho người ta bất tỉnh đi được không?

Một người bất kể là bị kinh hãi quá độ mà bất tỉnh đi chăng, thì cũng có
lúc phải tỉnh lại, tại sao Tô Tô lại làm như trong khoảnh khắc đó đã biến đi
đâu mất?

Hiện tại, rốt cuộc cô còn sống hay đã chết? Hay là đã bị người đó đem đi
đâu mất?

Vai trò của Tô Tô và Tụ Tụ hiển nhiên quá thần bí, trong cái chiến dịch lần
này, vai trò của họ ắt hẳn rất trọng yếu không còn nghi ngờ gì cả.

Bọn họ rốt cuộc có vai trò gì trong này? Bọn họ đang đóng vai gì trong
chiến dịch?

- Còn có một chuyện rất kỳ quái.

- Chuyện gì?

- Nếu nói bọn họ trước giờ vẫn lấy vải bố bao mặt, để không ai thấy được
mặt thật mình ra sao, chuyện này xem ra không hợp lý.

- Tại sao?

- Bởi vì bọn họ vốn chưa từng xuất hiện trong giang hồ, tại sao bọn họ phải
mặc áo trường bào che kín thân thể từ trên xuống dưới, và che luôn mặt?

- Chuyện đó ta hiểu.

- Sao?

- Bọn họ làm như vậy, là vì Mộ Dung công tử.

Người lớn tuổi nói:

- Bởi vì gương mặt của họ quá đẹp, thân thể quá gợi cảm, đối với bất cứ
người đàn ông nào, đều là thứ dụ cảm không thể nào kháng cự được.

Thiếu niên nói:

- Dụ hoặc càng nhiều, càng làm cho người ta thích thú. Nhưng tôi biết đại
đa số đàn ông đều thích cái thứ dụ hoặc đó.

- Đúng vậy, đại đa số đàn ông đều như vậy, chúng ta thậm chí còn có thể
nói, mỗi người đàn ông đều như vậy cả.

Người lớn tuổi nói:

- Nhưng Mộ Dung công tử lại ngoại lệ.

- Tại sao?

Người lớn tuổi than thở:

- Bởi vì tuy y là kẻ tài cao
tuyệt học, là long phụng trong loài người, chỉ tiếc...

o O o

Bấy giờ trăng thu đã tròn, Mộ
Dung công tử vẫn còn ngồi ngay giữa đường, làm như đang ngồi trong sân nhà
riêng của mình thưởng trăng vậy.

Thiết đại lão bản nhìn y,
bỗng than thở liên hồi:

- Bất kể ra sao, ngươi quả
thật là một kẻ có dũng khí, hạng người như ngươi, trong giang hồ không còn mấy
ai.

Mộ Dung công tử trầm mặc.

- Huống gì, ngươi không phải
là người trong dòng họ Mộ Dung, giữa ta và ngươi, không có thù hận gì trực tiếp
với nhau.

Thiết đại lão bản nói:

- Ta cũng chẳng phải là người
ham thích giết người.

Mộ Dung công tử bỗng hỏi:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Cái ý của ta chỉ bất quá
là, ta không nhất định phải giết ngươi.

Thiết đại lão bản nói:

- Ta chỉ muốn ngươi cho ta
một chút thể diện.

Mộ Dung công tử cũng nhìn y
đăm đăm một hồi thật lâu, rồi bỗng thở ra một hơi:

- Không lẽ ngươi không biết
rằng, họ Mộ Dung ở Giang Nam trước giờ không hề cho ai một chút thể diện.

- Không lẽ ngươi muốn chết
thật sao?

Mộ Dung công tử hững hờ nói:

- Sống thì đã có gì? Chết thì
cũng hề gì?

Thiết đại lão bản đột nhiên
cười lớn lên:

- Chỉ tiếc là chết cũng không
phải là chuyện dễ dàng, nếu ta cứ không cho ngươi chết, ngươi làm được gì?

Mộ Dung công tử lại than lên:

- Ta chẳng làm được gì,
nhưng...

Y còn chưa kịp nói hết lời,
con đường dài bỗng phảng phất có một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng như mưa xuân.

Có điều trận gió thổi qua
rồi, đèn đuốc treo hai bên đường bỗng nhiên lập lòe một thứ ánh sáng thật kỳ
dị.

Một thứ ánh sáng vừa nhỏ vừa
dài vừa yếu ớt, xem ra có chỗ giống như những đóa hoa lan đang ngập ngừng nở
trong đêm xuân.

Màu sắc của ánh đèn cũng biến
đi, hình như cũng biến thành một màu trắng có chút xanh nhạt của một thứ hoa
lan.

Thình lình, con đường dài
bỗng phảng phất như có trăm ngàn đóa hoa lan tưng bừng nở rộ ra cùng một lúc.

Gương mặt của Thiết đại lão
bản dĩ nhiên cũng đã biến hẳn đi, tùy theo ánh lửa lập lòe, cũng biến thành ra
mấy thứ màu sắc.

Sau đó thân hình của y bỗng
nhiên co rút lại, làm như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp lấy cổ họng.

Chính trong cái khoảnh khắc
đó, cũng không biết ở đâu nhảy ra đứa đồng tử mặc áo đỏ, tay cầm con dao nhỏ,
nhảy tung người lại, một tay cầm lấy đầu tóc của y, còn tay kia cắt lấy đầu,
xách chạy như bay, nhanh còn hơn là quỹ mỵ, thoáng chốc đã chẳng còn thấy đâu.

Thân hình của Thiết đại lão
bản còn chưa hoàn toàn rớt xuống, cái đầu của y đã biến đi đâu mất tiêu.

Bấy giờ đúng vào nửa đêm.

Mộ Dung công tử biết rằng đợt
tấn công thực sự đã bắt đầu phát động, không những vậy mà là tuyệt đối trí
mạng, tuyệt đối không tình cảm, tuyệt đối không để lại mạng nào sống sót.

Dĩ nhiên y cũng biết người
phát động đợt tấn công lần này là ai, chỉ cần bọn họ đã ra tay, là gà vịt không
tha, ngọc thạch tan tành, bất kể đối phương là ai cũng đều vậy cả.

Cho dù là cha mẹ vợ con anh
em của bọn họ cũng đều vậy cả.

Vì phải đạt tới mục đích,
thậm chí ngay cả chính bọn họ cũng phải hy sinh.

Mộ Dung công tử rất thấu
hiểu, hiện tại sinh mạng của y đang ở sát bên bờ lưỡi đao. Nếu như vẫn còn chưa
có ai lại cứu y, chỉ trong khoảnh khắc, máu sẽ bắn tung tóe ra bảy thước, thậm
chí y còn có thể thấy tận mắt máu tươi đang bay vọt ra.

Máu của chính trong người y,
không phải của người khác, tuy cũng cùng một màu đỏ tươi, nhưng dưới cặp mắt
của y lại là một màu chết chóc.

... Trong hoàn cảnh đó, người
duy nhất có thể cứu y, người ấy có lại kịp thời để cứu không?

Y không chắc chắn trong tay,
bất cứ ai cũng không thể nào chắc chắn trong tay. Nhưng y rất tin tưởng, chỉ
cần người đó còn sống, nhất định là y sẽ xuất hiện.

Bởi vì y thiếu bọn họ một
mạng người.

Báo cáo nội dung xấu