Đừng nói một ai - Chương 30 + 31
30
Quá lâu rồi.
Tôi ngồi
trên ghế dài và đợi. Xa xa tôi nhìn thấy cổng vòm bằng đá cẩm thạch nổi tiếng
của công viên này. Stanford White, kiến trúc sư lừng danh những năm 1900 bị một
tay trong cơn ghen tuông vì một em trẻ đẹp giết, được cho là đã “thiết kế” nó.
Tôi không hiểu lắm. Làm thế nào bạn thiết kế một thứ mà lại giống y như đúc tác
phẩm của một người khác? Sự thật cổng vòm Washington là ăn cắp 100% Khải Hoàn
Môn ở Paris chẳng phải bí mật gì. Dân New York hết sức hồ hởi với cái thực tế
rằng nó là bản cá chép. Tôi không thể hiểu tại sao.
Bạn không
được sờ vào cái cổng vòm đó nữa. Một hàng rào lưới thép, không phải không giống
với những cái tôi đã thấy ở Nam Bronx, bao quanh nó để ngăn chặn “các nghệ sĩ
graffiti”. Công viên này vô thiên lủng hàng rào. Hầu như tất cả những khu vực
có trồng cỏ đều có lớp hàng rào mỏng - tất cả những chỗ khác hàng rào đôi.
Nàng ở
đâu?
Chim bồ
câu đi lạch bạch cái dáng độc quyền thường thấy ở các chính trị gia. Rất nhiều
con bay lại phía tôi. Chúng mổ vào giày tôi và rồi ngước nhìn lên kiểu rất thất
vọng sao giày không ăn được.
“Ty thường
ngồi đó.”
Giọng nói
đến từ một gã vô gia cư đội một quả mũ len móc và đeo tai giả. Gã ngồi đối diện
với tôi.
“Ồ,” tôi
nói.
“Ty cho
bọn nó ăn. Bọn nó quý Ty.”
“Ồ,” tôi
lại nói.
“Đó là lý
do tại sao bọn nó vây quanh ông như thế. Bọn nó không thích ông đâu. Bọn nó
nghĩ biết đâu ông là Ty. Hay là một người bạn của Ty.”
“À há.”
Tôi xem
đồng hồ. Tôi đã ngồi đây cả hai tiếng đồng hồ rồi. Nàng không đến. Có gì đó
không ổn. Một lần nữa tôi tự hỏi nếu tất thảy chỉ là một trò bịp thì sao, nhưng
vội xua ý nghĩ đó đi. Tốt hơn là vẫn tiếp tục giả định những lá thư đó là của
Elizabeth. Nếu tất thảy chỉ là một trò bịp, thì ôi dào, rút cuộc tôi cũng biết
thôi.
Dù thế
nào đi nữa, em yêu anh...
Lá thư
nói thế. Dù thế nào đi nữa. Như thể có gì đó sẽ trở nên không ổn. Như thể có gì
đó sẽ xảy ra. Như thể tôi chỉ nên quên hết thảy và tiếp tục sống.
Vớ vẩn
khủng khiếp.
Tôi thấy
lạ lùng. Phải, tôi bị nghiền thành cám rồi. Cảnh sát truy đuổi tôi. Tôi kiệt
quệ, bầm dập và hoảng loạn gần phát điên lên rồi. Ấy vậy mà tôi thấy mình mạnh
mẽ hơn so với tôi những năm trước. Tôi không hiểu tại sao. Nhưng tôi biết tôi
sẽ không từ bỏ. Chỉ mình Elizabeth hiểu tất cả những việc này - thời điểm hôn,
Bat Lady, Teenage Sex Poodles. Suy ra, chính Elizabeth là người gửi email. Hoặc
ai đó buộc Elizabeth gửi. Kiểu gì thì kiểu, nàng vẫn còn sống. Tôi phải theo
đuổi chuyện này. Không có cách nào khác.
Vậy, làm
gì tiếp đây?
Tôi lấy
điện thoại di động mới của mình ra. Tôi xoa xoa cằm trong một phút và rồi nảy
ra một ý tưởng. Tôi nhấn số. Gã đối diện - ông ta đã ngồi đó đọc báo lâu lắm
rồi - liếc trộm tôi một phát. Tôi không thích thế. An toàn còn hơn là hối tiếc.
Tôi đứng dậy và đi dịch ra khỏi tầm có thể nghe được.
Shauna
trả lời điện thoại. “Alô?”
“Lão già
Teddy đang gọi đây,” tôi nói.
“Beck?
Thế quái nào...?”
“Ba
phút.”
Tôi dập
máy. Tôi biết điện thoại của Shauna và Linda sẽ bị nghe trộm. Cảnh sát sẽ nghe
thấy từng lời chúng tôi nói. Nhưng tầng dưới chỗ họ ở có một lão góa vợ tên là
Theodore Malone. Shauna và Linda tạt vào chỗ ông ta suốt. Họ có chìa khóa căn
hộ. Tôi sẽ gọi đến đó. FBI hay cảnh sát hay bất cứ ai cũng không thể nghe lén
điện thoại đó được. Kiểu gì cũng không thể cùng một lúc.
Tôi nhấn
số.
Shauna
thở hổn hển. “Alô.”
“Tớ cần
cậu giúp.”
“Cậu có
biết chuyện gì đang diễn ra không hả?”
“Tớ cho
là tớ đang bị truy lùng kinh lắm.” Tôi vẫn thấy bình tĩnh một cách kỳ quặc, bề
ngoài là thế.
“Beck,
cậu phải đi tự thú.”
“Tớ không
giết ai cả.”
“Tớ biết,
nhưng nếu cậu vẫn ở ngoài đó...”
“Cậu có
muốn giúp tớ hay không?” tôi cắt ngang.
“Nói đi,”
cô nói.
“Họ tìm
ra khoảng thời gian giết người chưa?”
“Khoảng
nửa đêm. Bảng thời gian của họ hơi sít sao một chút, nhưng họ biết cậu ra ngoài
ngay sau khi tớ về.”
“Okay,”
tôi nói. “Tớ cần cậu làm việc này cho tớ.”
“Nói đi.”
“Đầu
tiên, cậu phải đón Chloe.”
“Con chó
của cậu á?”
“Ừ.”
“Tại
sao?”
“Vì một
điều,” tôi nói, “nó cần đi dạo.”
Eric Wu
nói trên điện thoại di động. “Hắn đang nói chuyện điện thoại nhưng người của
tao không thể đến gần hơn.”
“Hắn nhận
ra người của mày?”
“Có khả
năng.”
“Có lẽ
hắn đang gọi hủy cuộc hẹn.”
Wu không
đáp lại. Hắn theo dõi bác sĩ Beck lôi cái điện thoại di động từ túi ra và bắt
đầu băng qua công viên. “Chúng ta gặp một vấn đề,” Wu nói.
“Sao?”
“Hình như
hắn đang rời khỏi công viên.”
Phía đầu
dây bên kia im lặng. Wu đợi.
“Trước
đây bọn tao đã để mất nó,” Gandle nói.
Wu không
đáp lại.
“Chúng ta
không được liều, Eric. Tóm lấy nó. Tóm lấy nó ngay bây giờ, tìm ra nó biết cái
gì, và kết thúc.”
Eric gật
đầu ra hiệu về phía xe tải. Hắn bắt đầu tiến về phía Beck. “Xong.”
Tôi đi
qua tượng Garibaldi đang rút gươm ra khỏi bao trong công viên. Đủ kỳ lạ, tôi có
một điểm đến trong đầu. Quên chuyện gặp KillRoy đi, bây giờ chả liên quan gì
nữa. Nhưng cái tên PF trong sổ ghi chép của Elizabeth, còn được gọi là Peter
Flannery, luật-sư-chuyên-xúi-giục-thưa-kiện-đòi-bồi-thường, là một chuyện khác.
Tôi vẫn có thể đến văn phòng của ông ta và nói chuyện một lát. Tôi không biết
mình sẽ tìm được gì. Nhưng tôi sẽ làm gì đó. Nó sẽ là bước khởi đầu.
Sân chơi
sát ngay bên phải tôi, nhưng không đến một chục đứa trẻ ở đó. Phía trái, “Công
viên Chó của George,” một dãy toàn chó là chó được trang điểm, đầy ngập những
em chó mặc áo hoa sặc sỡ và bố mẹ chúng. Trên bệ đài công viên, hai anh chàng
đang tung hứng. Tôi đi qua một nhóm sinh viên chui trong áo trùm đầu ngồi thành
nửa vòng tròn. Một tay người châu Á tóc nhuộm vàng cơ thể to vật vã như
trong Fantastic Four sượt qua bên phải tôi. Tôi liếc ra sau.
Người đàn ông đọc báo đã đi mất.
Tôi băn
khoăn.
Ông ta ở
đó suốt quãng thời gian tôi ở đó. Bây giờ, sau vài giờ, ông ta quyết định rời
đi đúng ngay lúc tôi rời đi. Tình cờ? Có lẽ.
Anh sẽ
bị bám đuôi...
Email nói
thế. Nó không nói có thể. Dường như nó khá chắc chắn việc đó. Tôi tiếp tục bước
và nghĩ về chuyện đó thêm một chút nữa. Không thể nào. Cái đuôi tài nhất trên
thế giới cũng không thể bám theo tôi sau tất cả những chuyện tôi đã trải qua
ngày hôm nay.
Người đàn
ông cầm tờ báo không thể nào bám đuôi tôi được. Ít nhất, tôi không tưởng tượng
nổi điều đó.
Chẳng lẽ
bọn chúng chặn được email?
Tôi không
thấy có cách nào. Tôi đã xóa thư rồi. Thậm chí nó còn chưa tồn tại trên máy
tính của tôi.
Tôi băng
qua Washington Square West. Khi đến chỗ vệ đường, tôi cảm thấy một bàn tay trên
vai tôi. Đầu tiên nhẹ nhàng. Như một người bạn cũ ú òa sau lưng tôi. Tôi quay
lại và có đủ thời gian để nhận ra đó là tên châu Á tóc nhuộm.
Rồi hắn
siết chặt vai tôi.
31
Những ngón tay của hắn siết vào bả vai như những mũi kìm nhọn.
Cơn đau -
đau kinh hoàng - quật xuống phần bên trái tôi. Chân tôi muốn khuỵu xuống. Tôi
cố hét lên hay chống trả, nhưng không động đậy nổi. Một xe tải màu trắng xịch
tới cạnh chỗ chúng tôi. Cửa bên mở ra. Tên châu Á dịch tay hắn lên cổ tôi. Hắn
siết mạnh hai bên cổ, và mắt tôi bắt đầu trợn ngược. Dùng tay còn lại, hắn đập
lên xương sống tôi và tôi cúi xuống trước. Tôi thấy người mình gập lại.
Hắn xôtôi
về phía xe. Những cái tay từ phía bên trong giơ ra và kéo tôi vào. Tôi ngồi lên
sàn kim loại lạnh ngắt. Trong này không có ghế ngồi. Cửa đóng lại. Cái xe lao
vụt vào dòng xe cộ.
Toàn bộ
trường đoạn - từ chỗ cánh tay chạm lên vai tôi cho đến khi cái xe tải lao đi -
chỉ diễn ra trong khoảng năm giây.
Khẩu
Glock, tôi nghĩ.
Tôi cố
rút nó ra, nhưng một đứa nhảy lên lưng tôi. Tay tôi bị kẹp chặt xuống. Tôi nghe
một tiếng tách và cổ tay phải tôi bị đập mạnh vào sàn xe. Bọn chúng lật tôi
lại, gần như xé toạc vai tôi ra khỏi cơ thể. Hai trong số chúng. Bây giờ tôi có
thể nhìn thấy chúng. Hai thằng, đều da trắng, có lẽ ba mươi tuổi. Tôi thấy
chúng rõ ràng. Quá rõ. Tôi nhận dạng được chúng. Chúng cũng biết điều đó.
Thế này
không tốt tẹo nào.
Chúng nện
cổ tay kia của tôi vì vậy tôi nằm dang cánh như đại bàng trên sàn xe. Rồi chúng
ngồi lên chân tôi. Giờ tôi bị trói chặt rồi và nằm tơ hơ hoàn toàn.
“Chúng
mày muốn gì?” tôi hỏi.
Không đứa
nào trả lời. Cái xe tải tạt vội vào một góc phố. Gã châu Á bự con chui vào, và
cái xe lại lao đi. Hắn cúi xuống, đăm đăm nhìn tôi kiểu hơi tò mò.
“Tại sao
mày đến công viên?” hắn hỏi tôi.
Giọng hắn
làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ sẽ nghe thứ gì đó gầm gừ hay đe dọa, nhưng
giọng hắn nhẹ nhàng, hơi the thé, và giống trẻ con đến kỳ quặc.
“Mày là
ai?” tôi hỏi.
Hắn nện
một cú xuống bụng tôi. Hắn nện tôi mạnh đến nỗi, tôi chắc là đốt ngón tay hắn
quệt xuống tận sàn xe. Tôi cố gập hay uốn cong người lại, nhưng cái dây xích
buộc và hai gã ngồi trên chân khiến điều đó là không thể. Không khí. Tất cả
những gì tôi cần là không khí. Tôi nghĩ mình nôn ra mất.
Anh sẽ
bị bám đuôi...
Toàn bộ
những đề phòng - email không ký tên, mật mã, những lời cảnh báo - giờ chúng đều
có nghĩa cả rồi. Elizabeth sợ. Tôi vẫn chưa có mọi câu trả lời - mẹ kiếp, tôi
hầu như chả có câu nào - nhưng cuối cùng đã hiểu cách liên lạc kỳ bí của nàng
là kết quả của sợ hãi. Sợ bị tìm thấy.
Bị những
tên này tìm thấy.
Tôi ngạt
thở. Mọi tế bào trong cơ thể tôi gào thét đòi oxy. Cuối cùng, tên châu Á gật
đầu với hai gã kia. Chúng thả chân tôi ra. Tôi co đầu gối lên ngực. Tôi cố thu
lấy ít không khí, quẫy đập như bị động kinh. Sau một lúc, hơi thở của tôi quay
trở lại. Tên châu Á chậm rãi quỳ gối cạnh tôi. Tôi nhìn hắn không chớp mắt.
Hay, ít nhất, tôi cố làm vậy. Nó không giống nhìn vào mắt một đồng loại hay
thậm chí là một con thú. Đây là đôi mắt của thứ gì đó vô tri vô giác. Nếu bạn
nhìn vào đôi mắt của một cái tủ đựng hồ sơ, cảm giác sẽ hệt thế này.
Nhưng tôi
không chớp mắt.
Hắn cũng
còn trẻ, cái tên bắt tôi ấy - khoảng hai mươi, hai lăm là cùng. Hắn đặt tay lên
mé phía trong tay tôi, ngay trên khuỷu tay. “Tại sao mày đến công viên?” hắn
hỏi lần nữa bằng cái kiểu ê a.
“Tao
thích công viên,” tôi nói.
Hắn tì
mạnh xuống. Chỉ hai ngón tay. Mồm tôi há hốc ra. Những ngón tay cắt vào da thịt
và vào bó dây thần kinh. Mắt tôi bắt đầu lồi lên. Tôi chưa từng biết đến đau
đớn nào như thế này. Nó đóng sập mọi thứ lại. Tôi vật qua vật lại như một con
cá đang chết dần trên lưỡi câu. Tôi cố đá, nhưng chân tôi rơi xuống như những
băng cao su. Tôi không thở được.
Hắn không
buông ra.
Tôi vẫn
đợi hắn nới tay ra một chút hay ngừng lại. Nhưng hắn không làm vậy. Tôi bắt đầu
rên rỉ. Nhưng hắn vẫn giữ chặt tay, nét mặt tỉnh bơ như không.
Xe tải
vẫn chạy. Tôi cố vượt qua nỗi đau, cố đập nó thành những cơn nhỏ hơn. Nhưng
không thành công. Tôi cần được thả ra. Chỉ một giây thôi. Tôi cần hắn thả tay
ra. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên như thế. Hắn tiếp tục nhìn tôi bằng đôi mắt trống
rỗng kia. Đầu tôi nặng dần. Tôi không nói nổi - ngay cả nếu tôi muốn nói cho hắn
điều hắn muốn biết, cổ họng tôi nghẹt cứng. Và hắn biết thế.
Thoát
khỏi sự đau đớn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Làm thế nào tôi
thoát khỏi sự đau đớn? Toàn thể sự tồn tại của tôi dường như tập trung và đổ về
cái bó dây thần kinh đó trên tay. Cơ thể như bị thiêu cháy, sọ như bị đè nặng.
Khi đầu
tôi sắp sửa nổ tung, đột nhiên hắn thả tay ra. Tôi lại há hốc mồm, lần này nhẹ
nhõm. Nhưng chỉ trong chốc lát. Tay hắn bắt đầu trườn xuống bụng dưới tôi và
dừng lại đó.
“Tại sao
mày đến công viên?”
Tôi cố
nghĩ, để bịa ra một lời nói dối tươm tất. Nhưng hắn không cho tôi thời gian.
Hắn kẹp sâu hơn, và sự đau đớn quay trở lại, kiểu gì đó còn tồi tệ hơn trước.
Ngón tay của hắn xuyên vào gan tôi như một lưỡi lê. Tôi bắt đầu giật mạnh dây
xích trói. Miệng tôi há hốc ra trong một tiếng hét không cất lên nổi.
Tôi quằn
quại trên sàn xe. Và khi đó, giữa cơn vật vã, tôi nhìn thấy phía sau đầu tên
lái xe. Xe dừng lại, có lẽ chờ đèn đỏ. Tên lái xe nhìn thẳng phía trước - nhìn
đường, tôi nghĩ thế. Rồi mọi thứ xảy ra cực nhanh.
Tôi nhìn
thấy đầu tên lái xe quay sang phía cửa sổ chỗ hắn như thể hắn nghe thấy một
tiếng động. Nhưng đã quá muộn. Một thứ đập vào phía bên sọ hắn. Hắn ngã vật
xuống như một con vịt trời bị bắn. Cửa trước xe mở ra.
“Giờ giơ
tay lên!”
Súng xuất
hiện. Hai khẩu. Chĩa ra phía sau. Tay châu Á thả ra. Tôi nằm phịch xuống, không
cử động được.
Phía sau
khẩu súng tôi nhìn thấy hai gương mặt thân quen, và suýt gào lên sung sướng.
Tyrese và
Brutus.
Một trong
hai tên da trắng cử động. Tyrese nổ súng luôn. Ngực tên kia nổ tung. Hắn ngã ra
sau mắt mở trừng trừng. Chết. Không nghi ngờ gì. Phía trước, tên tài xế rên rỉ,
bắt đầu gượng dậy. Brutus dùng khuỷu tay nện một phát thật lực vào mặt hắn. Tên
lái xe im lặng trở lại.
Gã da
trắng còn lại giơ tay lên. Tên tra tấn châu Á của tôi nét mặt không hề thay
đổi. Hắn nhìn như thể từ một nơi xa xăm nào đó, không giơ cũng không hạ tay.
Brutus ngồi vào ghế lái xe rồi sang số cho xe chạy. Tyrese vẫn giơ súng nhằm
thẳng vào tên châu Á.
“Cởi trói
cho nó,” Tyrese nói.
Tên da trắng
nhìn tên châu Á. Tên châu Á gật đầu đồng ý. Tên da trắng cởi trói cho tôi. Tôi
cố ngồi dậy. Có cảm giác như thứ gì đó trong người tôi đã vỡ vụn ra và những
mảnh vỡ đang đâm vào các mô.
“Anh ổn
chứ?” Tyrese hỏi.
Tôi cố
lắm mới gật được đầu.
“Anh muốn
tôi khử chúng?”
Tôi quay
sang tên da trắng vẫn còn thở. “Ai thuê mày?”
Tên da
trắng đảo mắt sang tên châu Á trẻ. Tôi cũng làm thế.
“Ai thuê
mày?” tôi hỏi hắn.
Tên châu
Á cuối cùng mỉm cười, nhưng mắt hắn vẫn nhìn như thế. Và rồi, một lần nữa, mọi
thứ xảy ra quá nhanh.
Tôi không
hề thấy tay hắn giơ ra, nhưng điều tiếp theo tôi biết là tên châu Á túm lấy gáy
tôi. Hắn ném tôi một cách dễ dàng về phía Tyrese. Tôi thực sự bay trong không
trung, chân đá loạn xạ như thể như vậy có thể giúp tôi bay chậm lại. Tyrese
thấy tôi lao tới, nhưng anh không tránh được. Tôi rơi lên người anh. Tôi cố lăn
xuống thật nhanh, nhưng ngay khi chúng tôi đứng lên được, tay châu Á đã thoát
ra ngoài qua cửa bên xe tải.
Hắn đi
mất.
“Mẹ kiếp
thằng lại giống Lý Tiểu Long,” Tyrese nói.
Tôi gật
đầu.
Tên lái
xe tỉnh lại lần nữa. Brutus toan vung một cú đấm, nhưng Tyrese bảo thôi. “Hai
thằng này không biết vẹo gì đâu,” anh nói với tôi.
“Tôi
biết.”
“Chúng ta
giết chúng hoặc để chúng đi.” Như thể hai cách đó, chả có gì quan trọng lắm,
một cú tung đồng xu.
“Để chúng
đi,” tôi nói.
Brutus
tìm một khu yên tĩnh, có lẽ khu nào đó ở Bronx, tôi không chắc lắm. Tên da
trắng vẫn còn thở tự mình biến ra ngoài. Brutus kéo tên lái xe và cái gã bị
chết kia ra như rác rưởi của ngày hôm qua. Chúng tôi lại cho xe chạy. Trong một
vài phút, không ai nói gì.
Tyrese
vòng tay ra sau cổ rồi ngả người. “May là có chúng tôi lảng vảng bên cạnh, nhỉ,
bác sĩ nhỉ?”
Tôi gật
đầu với câu mà tôi nghĩ là lời nói giảm đến 1.000 lần.