Rừng Răng-Tay - Chương 15

15

Nhưng tôi
chẳng thấy cảm giác đau. Tôi mở mắt và thấy mụ ta không nhào vào tôi nữa. Cán dao
cắm ngập trong đất chỗ gần đầu tôi đã khiến răng mụ ta không phập được vào tôi.
Nhưng mụ vẫn tiếp tục chồm lên, những ngón tay cào vào má tôi.

Tôi nằm
thẳng cẳng trên nền đất, mụ ta ở phía trên. Tôi bắt đầu cố ẩy mình để trườn
thoát khỏi mụ ta. Bàn tay mụ nắm chặt lấy vai và tôi cố gắng giằng ra. Nhưng
đúng lúc đó Harry xuất hiện và giải thoát cho tôi.

Chỉ với
một đường kiếm duy nhất, đầu của kẻ kia đã lăn ra nền đất. Tôi với lấy vũ khí
của mình nhưng chúng ngập quá sâu vào trong xương mụ ta. Harry kéo tay tôi đứng
dậy và tôi phải bỏ lại con dao. Giờ thì tôi tay không, chẳng có gì để tự vệ.

Người tôi
run lên và đầu gối thì lảo đảo. Tôi thấy cổ họng mình rát bỏng khi cử động trở
lại. Không khí đặc quánh mùi máu. Thứ mùi đó ngấm vào miệng khiến tôi thấy như
máu đã chui cả vào trong chứ không phải chỉ thẩm thấu qua khứu giác nữa. Tôi
thở nặng nề.

Xung
quanh tôi, bạn bè và những người hàng xóm cũng đã bị tấn công. Một số đã chết
và Tái sinh, cổ họng họ thâm tím, chân tay bị xé rách. Những sinh vật kia vẫn
túa ra từ trong sương mù dày đặc.

Chúng ở
khắp mọi nơi. Những người trên hang trú ẩn chống trả lại để bảo vệ những người
còn sống đang ở dưới mặt đất nhưng dường như Vùng vô định đã tràn lên không có
điểm dừng. Chúng đã nhân lên rất nhiều. Sương mù làm cho mọi thứ mơ hồ lẫn lộn,
khiến cho rất khó phân biệt được người sống và người chết.

Harry
đứng bên trái tôi, Jacob lại vắt vẻo trên vai anh. Anh chỉ ra đằng xa và tôi
nhìn theo hướng đó. Phía bên phải tôi là nhà thờ. Những bức tường đá dày và
cứng. Khi những sinh vật của Vùng vô định tấn công chúng tôi từ phía sau, chúng
vẫn chưa để ý đến một nơi trú ẩn khác là nhà thờ. Các xơ và những Người bảo vệ
đang đứng sau cửa sổ và bắn cung tên ra rào rào.

Tôi có
thể nghe thấy tiếng búa đóng cho những cửa sổ lớn tầng trệt chắc thêm. Từ
khoảng cách rất xa này tôi vẫn nhìn thấy hai xơ đi lại quanh tòa nhà. Họ vội vã
đóng những cửa chớp rất dày rồi chạy về phía cửa chính. Một xơ khác đang đứng
đó rối rít vẫy tay ra hiệu cho họ.

Có vẻ như
cánh cửa chớp cuối cùng có vấn đề. Khi chúng tôi tiến lại gần hơn thì thấy họ
đang cuống cuồng với nó. Cuối cùng một xơ đẩy xơ kia ra chỗ cửa vào và một mình
ở lại đó. Tôi nhận ra đấy là xơ Tabitha.

Bà đang
vật lộn với tấm gỗ dày cao bằng người mình. Cuối cùng thì nó cũng chuyển động
và tôi thấy bà ngã bật ra sau lúc cánh cửa được đóng sầm lại. Bà lấy ra một
thanh sắt nặng và tra nó vào phía cửa sổ bên kia để gia cố lại. Xong rồi vội vã
chạy ra cửa trước và gõ cồng cộc.

Tôi và
Harry chạy hết tốc lực về phía bà, chạy về nơi tạm thời được cho là thiêng
liêng trong nhà thờ. Tôi cố hét gọi bảo bà ta chờ chúng tôi với nhưng bị hụt
hơi khiến không thốt ra được lời nào nữa.

Nhưng
không hiểu sao dường như bà cũng cảm thấy điều đó nên khi cánh cửa mở ra thì bà
quay lại. Bà nhìn thấy Harry, Jacob, Argos và tôi đang chạy đến gần. Cùng lúc
đó, những cánh tay bên trong cứ cố kéo bà vào cho an toàn.

Bà vẫn
đứng ở cửa vào. Lưỡng lự.

Dường như
mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trôi chậm dần và trở nên sáng chóa. Trong khoảnh
khắc tôi thấy như hồn mình vừa thoát xác, đang trôi nổi và ngắm nhìn. Tôi không
còn cảm thấy cổ họng rát bỏng hay cẳng chân đau nhức sau cú ngã nữa, mà thay
vào đó là sự nhẹ bẫng êm dịu.


Tabitha giống như đang mỉm cười, và tôi có thể nhìn thấy bàn tay đang gõ vào
cửa trắng lóa lên. Những bước chân tôi dường chậm dần, chậm dần. Chúng tôi đã
tiến lên gần hơn nên có thể trông rõ các xơ bên trong đang cầu xin bà đi vào,
hét gọi bà đóng cửa lại.

Nhưng bà
vẫn chờ, và đứng chặn bên ngoài để giữ họ ở lại bên trong. Bà tiến lên một
bước, chìa tay ra phía trước như thể giục chúng tôi đi nhanh hơn.

Song bà
không nhìn thấy loáng ánh đỏ.

Nhưng bà
phải nghĩ có điều gì kinh khủng lắm khiến tôi đột nhiên ngừng chạy như thế. Bà
phải nghe thấy tiếng bước chân rào rạo trên nền đất khô ngay phía tay phải chứ.
Bà phải nhìn thấy nét kinh hoàng trên khuôn mặt của tôi.

Gabrielle
đã xuất hiện trước khi bà kịp quay đầu lại. Những cú tấn công trước khi bà kịp
định thần. Xơ Tabitha cố gắng lùi lại, gắng thoát vào bên trong nhà thờ trong
khi Gabrielle làm xổ tung hết cả chiếc áo choàng đen. Tôi nhìn thấy những xơ
khác đẩy bà ra khỏi cửa. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu thét đau đớn đã trở
thành tiếng gào. Tôi cũng nghe thấy những tiếng hét kinh sợ của các xơ bên
trong khi họ cố gắng đóng cửa lại, cố gắng đẩy xơ Tabitha ra ngoài, tránh xa
họ.

Tức thì
sự chú ý của Gabrielle đã chuyển sang họ và cô ta gạt xơ Tabitha sang một bên
để vào được bên trong. Cô ta suýt nữa đã làm được điều đó, suýt nữa thì vào
được giáo đường. Nhưng ngay lập tức xơ Tabitha đã ôm chặt lấy thân hình mảnh dẻ
và kéo bật ra khỏi cánh cửa, bất chấp việc Gabrielle đang cắm ngập răng vào cổ
họng xơ.

Cánh cửa
nhà thờ đóng sập lại trong khi Gabrielle và xơ Tabitha vẫn đang vật lộn trên
nền đất. Sương mù quây kín lấy họ.

Tôi thấy
mình bắt đầu khóc thút thít và phải đưa tay lên chặn miệng vì biết rằng không
nên gây ra sự chú ý để sớm trở thành nạn nhân mới của Gabrielle. Những sinh vật
của Vùng vô định không bao giờ chần chừ bỏ con mồi vừa mới giết để quay sang
con mồi sống khác. Trong thế giới của chúng, giết người và gây truyền nhiễm là
mục đích tối thượng.

Mọi thứ
xung quanh tôi như chuyển động nhanh hơn và đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt,
đầu óc quay cuồng. Tất cả các cầu thang dẫn lên nơi trú ẩn đều đã được rút hết
hoặc gác sang bên. Nhà thờ bị đóng kín. Không còn bất cứ nơi nào nữa.

Còn con
đường mòn, tôi chợt nhận ra điều đó. Chỉ còn con đường duy nhất là cánh cổng mà
nhiều tuần trước Gabrielle đã đi qua khi lần đầu tiên vào làng. Khi cô ấy vẫn
còn là một người bình thường.

Tôi quay
đầu chạy. Harry theo sát đằng sau. Tôi cũng nghe thấy rất nhiều bước chân đuổi
theo. Tôi chắc đó là Gabrielle. Khi chúng tôi đã gần sát cánh cổng thì bất chợt
còi báo động lại hú lên lần nữa, chỉ để cánh báo cho dân làng cái điều mà tôi
đã biết: Tất cả nơi trú ẩn đã đầy ắp người, những kẻ còn lại trên mặt đất phải
tự tìm cho mình môt nơi khác.

Hàng rào
lúc nhúc lũ sinh vật Vùng vô định chưa tìm được lối vào. Chúng đang cố gắng
thúc đổ để chui qua. Mùi máu tươi vương vất trong không khí càng khiến chúng
cuồng lên vì đói. Những ngón tay tôi lóng ngóng dò dẫm cái chốt cửa. Cùng lúc
đó Harry đã đứng sát sau tôi, hơi thở của anh nóng và gấp gáp ngay bên tai tôi.

Cuối cùng
cái chốt cũng lỏng ra và anh dồn mạnh tôi qua cổng khiến tôi vấp ngã dúi dụi
trên lối mòn, lòng bàn tay đau điếng. Tôi quay lại nhìn và thấy con Argos vừa
vọt qua cổng. Cánh cổng đóng sập lại đúng lúc Gabrielle lao sầm vào, miệng cô
ta há to, máu nhểu xuống dưới cằm.

Tôi nhắm
chặt mắt lại, nín thở, để nguyên cho tiếng còi báo động đập vào cơ thể. Trong
khoảnh khắc tôi cảm thấy biết ơn tiếng còi đã lấn át và phong tỏa hết mọi giác
quan khác. Tôi thực sự không muốn nhìn, không muốn nghe, không muốn cảm thấy
hay ngửi thấy bất cứ thứ gì vào lúc này.

Nhưng cơ
thể tôi vẫn cần phải có không khí và ngay lập tức mùi hôi thối của xác chết lại
bủa vây xung quanh. Tôi gượng đứng dậy và bước về phía cánh cổng mà chúng tôi
vừa bước qua. Harry cố gắng giữ tôi lại nhưng tôi gạt tay anh ra khỏi vai. Một
cánh tay vươn dài ra khiến tôi buộc phải dừng lại. Tôi đứng nguyên đó và đối
mặt vối Gabrielle.

Tôi đọc
thấy sự chết chóc trong đôi mắt ấy.

Tất cả
ngón tay cô ta đều đã bị gãy. Một vài đốt xương lòi ra khỏi thịt. Cả hai cánh
tay cũng rách hết và cô ta vung tay điên cuồng về phía tôi cho đến khi mệt lả
không đứng lên được nữa thì cô ta bắt đầu bò lổm ngổm về phía trước.

Còi báo
động lại réo lên nhưng lần này còn có tiếng xô hàng rào do Gabrielle lao sầm
sầm vào để muốn kéo đổ nó. Những chiếc răng gãy của cô ta va vào nhau lách
cách. Nhưng ánh mắt cô ta vẫn cồn rất tinh anh, vẻ tinh anh của những kẻ mới bị
tái sinh thành sinh vật của Vùng vô định. Cô ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi
là vị cứu tinh duy nhất của cô ta vậy.

Tôi nhận
ra rằng mình đang đứng trên con đường mòn mà cũng trên con đường này cô đã đến
ngôi làng của chúng tôi. Và giờ thì cô lại bị nhốt ở phía bên kia cánh cổng.
Tôi muốn hỏi xem cô là ai, cô từ đâu đến và cô muốn gì ở chúng tôi. Tại sao
chúng tôi lại gặp nhau ở nơi này.

Nhưng rồi
cô ngẩng đầu lên như thể muốn hít thêm không khí, có cái gì đó thu hút sự chú ý
và cô ta phi về phía ngôi làng, về phía sương mù và những người làng của chúng
tôi, trở về với nguồn sống của cô ta.

Harry
chụp lấy tôi lôi về phía con đường mòn. Argos quẩn quanh chân chúng tôi, vừa
sủa vừa tru lên với những sinh vật của Vùng vô định đang đẩy vào hàng rào phía
bên kia. Nhưng tôi không muốn nhúc nhích, không muốn đi xa thêm nữa. Thay vào
đó, tôi lách những ngón tay qua mắt lưới cánh cổng chỗ Gabrielle vừa đứng và
nhìn xuyên qua sương mù về phía ngôi nhà của chúng tôi.

- Đó
chính là cô ấy! - Tôi thì thầm. Cơ thể tôi bắt đầu trở nên đông cứng cứ như nó
đã chết lặng và không thể cử động được nữa.

Harry lôi
mạnh tay tôi, cố gắng kéo ra khỏi cảnh tàn sát đang diễn ra trong sương mù.

- Em đang
nói cái gì thế, Mary?

- Người
mà em đã kể với anh đêm qua. - Tôi bắt đầu đập mạnh vào cánh cổng, muốn tìm lại
mọi giác quan để chứng minh rằng mình còn đang sống. - Gabrielle. Cô gái đã đi
qua con đường mòn này. Bà ta chính là người đã gây ra những chuyện này. Bà ta
là lý do mà...

- Mary,
em đang nói về cái gì thế? - Giọng anh loáng thoáng như thể sẽ sẵn sàng tan
biến bất cứ lúc nào.

Tôi cảm
thấy mọi thứ bên trong mình như rời ra, vụn vỡ và chán chường.

- Anh
không thấy gì ư? Họ đã làm điều này với cô ấy. Chính các xơ, họ đã gây ra
chuyện này và...

Harry
tách những ngón tay tôi ra khỏi hàng rào và kéo tôi vào lòng anh.

- Giờ thì
mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!

Tôi giằng
ra khỏi anh, không muốn được an ủi trong khi cơn giận và nỗi kinh hoàng đang
dâng lên bóp nghẹt lòng tôi.

- Nhưng
chuyện gì sẽ xảy ra nếu những Người bảo vệ đã làm gì đó với...

- Anh đã
nói rằng mọi chuyện giờ là vô nghĩa, Mary. - Tiếng nói của anh như xuyên qua
lồng ngực tôi và làm run rẩy cả cơ thể. - Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi và
giờ không phải là lúc để nói về những điều đó.

Tôi cúi
đầu. Tôi biết rằng mình không nên cố dấn thêm nhưng tôi không thể nào dừng lại
được.

- Nhưng
điều đó là minh chứng...

- Không!
- Anh hét lên.

Cánh mũi
anh phập phồng và anh hít một hơi dài, mắt nhắm lại, lắc đầu. Rồi anh nhắc lại
rành rẽ từng từ một, thận trọng một cách vô cảm.

- Điều đó
chẳng chứng minh được gì cả. Chỉ chứng minh được một điều duy nhất là hàng rào
đã bị phá và làng ta đang bị tấn công. Còn chúng ta thì không thể ở đó để giúp
gì được cho họ.

Tôi quay
về phía ngôi làng, nhìn thấy những hình thù đang chuyển động nhưng không thể
nhận dạng được họ là người làng hay những sinh vật của Vùng vô định. Tôi cũng
không thể nói được đấy là một cuộc đụng độ, một trận đánh hay chiến tranh. Tôi
cho rằng mình lại nhìn thấy ánh đỏ lóe lên lần nữa nhưng không chắc đấy có phải
là ảo giác đang đánh lừa mình không.

Rồi bất
chợt có thứ gì đó xuất hiện từ trong sương mù và đang tiến về phía chúng tôi.
Tôi lùi lại một bước, tự hỏi không biết có phải lại là lũ sinh vật kia tiếp tục
gây cho tôi nỗi kinh hoàng như lúc ở trong làng.

Nhưng
hình thù kia bắt đầu rõ ràng và tôi nhận ra dáng đi cà nhắc của Travis.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3