Trọng tử (Tập 3) - Chương 49 - Phần 1

Chương 49: Lãnh Mặc Lý

Chuyến đi đến Đông Hải tuy chỉ
giáp mặt với một mình Lạc Âm Phàm nhưng kết quả lại không lạc quan chút nào.
Trận đánh này đã làm hao tổn mấy trăm ma binh, nhờ Thiên Chi Tà và Pháp Hoa
Diệt hợp lực bảo vệ, Trọng Tử mới có thể rút lui an toàn. Nàng ngự phong với
tốc độ nhanh nhất quay trở về Ma cung, không hề ngoảnh đầu nhìn lại một khắc
nào, sắc mặt trắng bệch, xông thẳng vào tẩm điện của Vong Nguyệt, quỳ trước
chân hắn.

“Cứu nàng ta đi, ta biết ngươi có
thể cứu được nàng ta!”

Mộng Cơ biết điều, nhanh chóng
lui ra ngoài.

Vong Nguyệt sớm đã biết tin về
trận đánh ở Đông Hải, hắn nói: “Cái chết của Âm Thủy Tiên là sai lầm của nàng.”

“Là lỗi của ta, ta sai rồi, cầu
xin ngươi cứu nàng ta!”

Máu trên bả vai vẫn không ngừng
tuôn, Trọng Tử cũng không quan tâm, chỉ tha thiết kéo vạt áo choàng của Vong
Nguyệt, ngẩng mặt cầu xin: “Tàn hồn của nàng ta vẫn còn ở đây, ta cầu xin
ngươi!”

“Hoàng hậu đã mở lời, ta dám
không nghe theo?” Vong Nguyệt đứng lên, vẻ mặt có chút khó xử. “Nhưng trong
thiên hạ, vạn vật đều có quy tắc riêng, không có cái gì là không có điều kiện
cả.”

“Điều kiện gì ta cũng chấp nhận.”

“Ta muốn lấy một nửa ma lực của
nàng.”

Trọng Tử không chút đắn đo, nói:
“Được!”

Cảm giác ma lực bị cuốn đi, tựa
như da thịt bị lóc từng mảng, linh hồn như bị một sức mạnh vô hình hút cạn, khó
có thể chịu đựng nổi, thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện còn đáng sợ và
tuyệt vọng hơn thế này, Trọng Tử chợt phát hiện, nỗi đau thể xác là cảm giác dễ
chịu hơn cả.

Năm đó, để cứu Tuyết Lăng, Âm
Thủy Tiên đã phải trả giá bằng cách nào?

Vong Nguyệt nói không sai, sau
khi phế trừ một nửa ma lực của nàng, hắn liền đi tới Ma Thần điện để phục hồi
hồn phách cho Âm Thủy Tiên.

Bị trọng thương nên cả người đau
nhức vô cùng, cuối cùng Trọng Tử không chịu được nữa, ngã lăn ra đất, hôn mê
bất tỉnh.

Lúc Trọng Tử tỉnh lại, màn đêm đã
buông, nàng thấy mình đã ở tẩm điện, đang nằm trong vòng tay quen thuộc.

Cảm giác đau đớn tan biến, chỉ
còn lại sự sảng khoái.

Thiên Chi Tà thảnh nhiên nói:
“Thiếu quân đã ngủ ba ngày rồi.”

“Là ngươi!” Trọng Tử bật dậy,
hung hăng giáng cho hắn một cái bạt tai: “Tất cả là lỗi của ngươi! Không có
ngươi, ta sẽ không có ngày hôm nay. Âm tiền bối cũng sẽ không chết! Ngươi muốn
lục giới nhập ma thì liên quan gì đến ta kia chứ? Là ngươi bày mưu tính kế hãm
hại ta, bức ép ta!”

Thiên Chi Tà tóm được cánh tay
nàng, giọng nói vẫn vô cùng thản nhiên: “Lạc Âm Phàm đã quên tất cả, đó là sự
lựa chọn của hắn, từ lâu ta đã cảnh cáo Thiếu quân rồi.”

“Cút!”

“Hắn lãng quên vì muốn trốn tránh
người, điều đó không có nghĩa hắn không muốn trốn tránh bản thân hắn. Thiếu
quân là người duy nhất có khả năng tu thành Thiên ma, hắn nhất định muốn người
phải chết.”

“Ta không tin! Chàng muốn cứu ta
chứ không muốn giết ta.”

“Hắn không muốn giết người nhưng
lại phải giết, vì thế chỉ cần quên đi tất cả, hắn sẽ dễ dàng xuống tay hơn.”

“Ngươi nói láo!”

“Nếu hôm nay nhát kiếm đó của hắn
có thể giết chết Thiếu quân, ta tin rằng hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy áy
náy.”

Trọng Tử không quan tâm tới những
điều xằng bậy đó nữa, xoay người đi thẳng tới Ma Thiên điện.

Ma Thiên điện vẫn y nguyên như
trước, không hề có tượng đúc hay tấm bài vị nào, vô cùng trang nghiêm mà u ám
đến đáng sợ. Trong điện trống trơn, không một bóng người, Trọng Tử chợt hoảng
sợ, vội vàng rời khỏi đó, chạy tới tẩm điện của Vong Nguyệt, nhưng vẫn không
tìm thấy hắn.

Chẳng lẽ hắn đã tới chỗ của Mộng
Cơ? Trọng Tử đang do dự xem có nên đến chỗ của Mộng Cơ không thì một giọng nói
trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau: “Hoàng hậu đợi ta ở nơi này, chẳng lẽ là
muốn hầu hạ ta ngủ sao?”

“Hồn phách của Âm Thủy Tiên đâu
rồi?”

“Vừa được phục hồi, ta đã đưa hồn
phách của nàng ta đến Quỷ môn quan để chuyển kiếp rồi.”

Trọng Tử nhìn hắn vẻ nghi hoặc,
không nói một lời.

Vong Nguyệt nói: “Ta xin thề với
Ma thần.”

Trọng Tử cúi đầu, nói: “Cảm ơn
ngươi!”

“Không cần cảm ơn ta, dù sao thì
nàng cũng đã phải trả giá bằng một nửa ma lực của mình rồi.” Trong nháy mắt,
Vong Nguyệt đã đứng ngay bên cạnh Trọng Tử, cầm tay nàng đưa lên môi rồi nói:
“Đêm nay hoàng hậu có muốn ở lại đây không?”

Bàn tay kia trắng nhợt, lạnh lẽo
vô cùng nhưng người Trọng Tử lại nóng bừng, nàng nhanh chóng vùng thoát khỏi
cánh tay hắn, ngượng ngùng nói: “Ta còn… có việc, Thánh quân gọi Mộng Cơ đến
hầu hạ đi!” Nói xong, nàng bỏ chạy.

Vong Nguyệt chỉ nhếch khóe miệng,
không ngăn nàng lại.

Trở về tẩm điện của mình, không
thấy Thiên Chi Tà đâu, Trọng Tử đoán chắc y đã ra ngoài hành sự rồi. Trong điện
vắng lặng, không một tiếng động, nàng mệt mỏi ngồi xuống giường, suy nghĩ mông
lung.

Biết là không thể nhưng vẫn cố
tình yêu.

Cuối cùng, bất chấp tất cả để yêu
chàng thì chàng lại lựa chọn cách lãng quên tất cả.

Cứ mãi dây dưa như vậy, tựa như
một chén rượu mạnh uống hoài không cạn, rõ ràng là rất cay, rất đắng nhưng chỉ
vì còn quyến luyến, muốn chìm đắm mãi trong mộng đẹp mà không nỡ buông xuôi.
Hôm nay, Âm Thủy Tiên đã lựa chọn cái chết để kết thúc tất cả, đó là sự giải
thoát hay là nỗi bi ai?

Trọng Tử bất giác sờ lên ngực
nhưng không hề cảm thấy đau lòng.

Bên cạnh, Ma kiếm bỗng nóng rực,
nỗi buồn đã cất giấu tận nơi đáy lòng lúc này chợt trỗi dậy rồi từng chút, từng
chút bị thiêu đốt.

Không, nàng không tin!

Tình yêu của nàng, chàng có thể
coi nhẹ, không thèm quan tâm, chàng ghét bỏ, nàng có thể trốn tránh, chưa lúc
nào nàng nghĩ mình sẽ quấn quýt lấy chàng không buông, huống chi từ trước đến
nay chàng chưa từng trốn tránh bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ đúng như những gì
Thiên Chi Tà nói, chàng nhất định muốn nàng phải chết ư? Lãng quên tất cả, có
thể sẽ không cảm thấy áy náy, nhưng chàng có thể yên tâm được sao?

Vì sự an nguy của lục giới, lý do
thật quá lớn lao! Chàng đã vứt bỏ nàng, không tiếc xóa bỏ mọi ký ức để lãng
quên tất cả, nàng còn lý do gì để lưu luyến nữa? Nàng đã có thân phận mới, sứ
mệnh mới, từ nay về sau không cần phải kiêng nể bất cứ kẻ nào! Sứ mệnh của
chàng là bảo vệ lục giới thì nàng càng muốn lục giới nhập ma!

Rõ ràng rất yêu, nhưng cũng rất
hận.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trọng Tử
chợt này sinh ma ý, sát khí bỗng chốc dày đặc, bảo phủ bầu không khí, trong
phạm vi một trăm trượng bên ngoài điện, mọi vật đều biến thành bình nguyên băng
giá.

Trên nền băng lạnh lẽo, hai bóng
người áo đen đứng sóng vai nhau.

“Rốt cuộc ngài là ai?”

“Ta đương nhiên là ta.”

Hàng mi cong dài của Thiên Chi Tà
khẽ động, y nói: “Cho dù là Thánh quân Nghịch Luân còn sống, cũng không có năng
lực phục hồi hồn phách.”

Vong Nguyệt trầm giọng cười. “Một
khi muốn đạt được mục đích thì ma sẽ không từ một thủ đoạn nào.”

“Với năng lực của ngài thì hoàn
toàn không cần động tới Thiếu quân.”

“Ngươi sai rồi, ngươi có hoài bão
của ngươi, ta có sứ mệnh của ta, ta phải dựa vào nàng để hoàn thành sứ mệnh
ấy.”

Thiên Chi Tà thản nhiên nói: “Nếu
quả thực như vậy thì sao ngài còn phế bỏ một nửa ma lực của Thiếu quân?”

“Như vậy mới khiến nàng ấy mạnh
mẽ hơn.” Vong Nguyệt xoay người, trong chớp mắt đã đứng cách đó ba trượng, một
khắc sau lại cách thêm ba trượng nữa, cho đến lúc hắn hoàn toàn biến mất, chỉ
còn lại giọng nói văng vẳng nhưng vô cùng rõ ràng: “Ngươi đang lo lắng cho hoài
bão của ngươi hay là đang lo lắng cho nàng?”

Thiên Chi Tà nhìn vùng bình
nguyên băng giá rộng lớn trước mặt, không nói thêm câu nào nữa.

Sát khí cuồn cuộn dâng trào, ma
lực trong cơ thể rục rịch lưu chuyển như muốn phá vỡ chướng ngại cuối cùng
trong tâm khảm, bên cạnh, Ma kiếm không ngừng phát ra những tiếng cười man rợ
đến chói tai, tựa như đang kích động sát khí trong người Trọng Tử bùng phát.

Tiên thì sao, ma thì sao, tất
thảy đều tồn tại một cách tự nhiên trên cõi đời này.

Sát khí trời sinh, chạy không
thoát kết cục mà số phận đã định, lưu luyến để làm chi, hà tất phải đau khổ
kiên trì giữ vững tình yêu đó?

Mi mắt nặng trĩu, cơ thể bất giác
rời khỏi giường, bay lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài bồng bềnh dựng lên,
cả người nàng bị luồng ánh sáng màu xanh tím ma quái bao phủ, thê lương mà quỷ
dị.

“Ngươi thật sự muốn máu chảy
thành sông, lục giới bị hủy diệt ư?”

Không, cho tới tận bây giờ, nàng
chưa từng có suy nghĩ này, chỉ là bọn họ không chịu buông ta cho nàng mà thôi!
Là bọn họ đã ép nàng!

“Tiểu Trùng Nhi, ngươi sẽ không
bao giờ thích cuộc sống như thế đâu, hãy nghe lời đại thúc, nhất định không
được nhập ma.” Đại thúc? Đại thúc không tiếc tính mệnh để cứu nàng, ngăn cản
nàng nhập ma, cữu vãn vận mệnh của nàng, nàng nợ đại thúc nhiều lắm. Chẳng lẽ
nàng thật sự muốn bước vào vết xe đổ của người, làm trái với tâm nguyện của
chính mình, trở thành Vạn Kiếp Bất Phục thứ hai ư?

Tâm ma tan biến, Trọng Tử trở lại
giường, ngơ ngẩn ngồi suy ngẫm.

“Để Thiên ma hiện thế, sát khí
của Thiếu quân vẫn chưa đủ đâu.” Không đợi nàng lên tiếng, Thiên Chi Tà đã chủ
động bước tới, vòng tay đem nàng vào lòng, nói: “Ngủ đi”

Trọng Tử cuộn trong trong lòng y,
lâu sau mới nói: “Hắn đã từng thề với Ma thần rằng hồn phách của Âm Thủy Tiên
đã được phục hồi, hắn đã đưa nàng ta trở về Quỷ môn quan để chuyển kiếp.”

Thiên Chi Tà nói: “Nếu hắn đã nói
như vậy thì hắn không lừa Thiếu quân đâu.”

Đến Thiên Chi Tà cũng nói như
thế, Trọng Tử cảm thấy yên lòng. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói: “Chẳng biết
tại sao dạo này ta thường đa nghi, tất cả những lời hắn nói ta thật sự không an
tâm chút nào.”

Thiên Chi Tà nói: “Thiếu quân
cũng không nên tin tưởng hắn một cách tuyệt đối.”

“Ngươi cảm thấy như vậy là sao?”

“Tất cả những gì Thiên Chi Tà làm
đều là vì Thiếu quân, nếu Thiếu quân có thể phá hủy cột mốc ranh giới của lục
giới, ma tộc sẽ trị vì thiên hạ, chắc chắn lúc đó Thiếu quân sẽ trở thành đệ
nhất hoàng hậu trong lịch sử của Ma tộc.”

“Nếu ta có thể trở thành một
hoàng hậu như vậy thì ngươi cũng sẽ là đệ nhất công thần rồi.”

“Thiên Chi Tà nổi danh hay vô
danh, đối với ta chẳng có gì quan trọng.”

“Ta cũng thế, những thứ này đối
với ta chẳng có ý nghĩa gì, nếu bây giờ ta ép ngươi từ bỏ mọi hoài bão, cho
ngươi đi tu tiên, ngươi có cảm kích ta không?” Trọng Tử nhìn y rồi thản nhiên
nói: “Ta hận ngươi!”

Thiên Chi Tà nói: “Rồi Thiếu quân
sẽ hiểu thôi.”

Nàng có hận y thật hay không, y
không bao giờ để ý tới, Trọng Tử tự giễu cợt chính mình, nhướng mày, cánh tay
chậm rãi đặt lên vạt áo trước ngực y.

Thiên Chi Tà lập tức tóm chặt
cánh tay nàng, nói: “Thiếu quân!”

“Ngươi cũng bị thương.” Trọng Tử
khẽ cười, tay kia truyền ma lực cho y, nói: “Lúc đó, Lạc Âm Phàm dồn toàn bộ
sức lực để ra đòn giết ta, Pháp Hoa Diệt cuối cùng cũng tiếc rẻ cái mạng thối
tha của hắn, bỏ ngươi lại mà tìm cơ hội trốn thoát. Hắn đâu có dốc hết sức để
cùng ngươi bảo vệ ta, có đến bảy phần tiên lực là do ngươi chống đỡ. Ngươi cũng
đã ở đây ba ngày để giúp ta trị thương rồi, ngươi có thể giấu giếm họ nhưng
không thể qua nổi mắt ta đâu.”

Thiên Chi Tà ngước nhìn ra phía
cửa điện, không nói thêm gì nữa.

“Người có thể coi là ta đang lôi
kéo, dụ dỗ ngươi.” Trọng Tử nghiêm túc nói. “Ta không quan tâm đến ngươi, ta
chỉ quan tâm tới một con chó trung thành, tạm thời lúc này nó vẫn còn có thể
bảo vệ ta.”

Ngày mười lăm âm lịch, đến tận
lúc bóng tối bao phủ Tây Đinh sơn, trăng tròn treo cao, chàng thanh niên trẻ tuổi
vẫn chắp tay đứng bên vách đá.

Vạt áo bay phất phơ trong gió,
chàng thanh niên vẫn lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, tư thế không hề thay đổi,
không biết y đang suy nghĩ những gì. Vẻ mặt y rõ ràng không hề có nét già nua
nhưng khi nhìn tổng thể thì lại cảm thấy khí chất chín chắn, cẩn thận của y
không hề tương xứng với tuổi tác, trong hai con ngươi đen láy là sự hờ hững đến
lạnh nhạt, tựa như y đã từng trải qua tất cả thế thái nhân tình của cõi nhân
gian.

Nghe thấy tiếng động, y lập tức
nghiêng người, đuôi mày hiển hiện vẻ dịu dàng.

Trọng Tử mỉm cười, nói: “Là Tuyết
Lăng công tử phải không?”

Tuyết Lăng cảm thấy bất ngờ, nói:
“Cô…”

Trọng Tử nói: “Âm Thủy Tiên nhờ
ta tới đây gặp công tử.”

Vẻ dịu dàng dần tan biến, Tuyết
Lăng trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra với nàng ấy
sao?”

Trọng Tử gật đầu, nói: “Sau này
công tử không cần phải tới đây nữa.”

Không kích động, không đau buồn,
thậm chí cũng không hỏi nguyên nhân, Tuyết Lăng chỉ quay mặt đi, nhìn những làn
sương mù đang phiêu đãng bên ngoài sườn núi.

Cuối cùng Trọng Tử vẫn làm trái
với ý nguyện của Âm Thủy Tiên, nói cho y biết toàn bộ chân tướng sự việc. Nàng
không hề cảm thấy mình tàn nhẫn mà rất vui vẻ, còn y, y có đau buồn không?
Người vô tình chắc sẽ không cảm thấy đau lòng đâu nhỉ? Vì y cũng đã lãng quên
tất cả rồi.

Âm Thủy Tiên, nếu như ngươi nhìn
thấy y bây giờ, người có cảm thấy tất cả những gì mình đã làm đều không đáng
không?

Trọng Tử không kìm được, nói:
“Công tử không hỏi ta ai đã giết nàng ấy ư?”

“Nàng ấy không phải là đệ tử Tiên
môn, các người là yêu ma.” Tuyết Lăng bỗng lên tiếng. “Có phải Thủy Tiên đã làm
rất nhiều chuyện ác không? Trước khi ta bị mất trí nhớ, nhất định là ta đã quen
biết nàng ấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3