Trọng tử (Tập 3) - Chương 47 - Phần 1

Chương 47: Tỉnh mộng

Bốn bề tĩnh lặng, hai người đứng
rất gần nhau, nhưng dường như đó lại là khoảng cách vô cùng rộng lớn, giữa hai
người lúc này là những làn sương khói không ngừng lay động.

Vốn chỉ là mối quan hệ sư đồ vô
cùng thuần túy nhưng trải qua đêm ấy, mối quan hệ này đã bị che phủ bởi một
tầng sắc thái ám muội. Giây phút này, giữa hai sư đồ chỉ còn cảm giác xấu hổ.

Trọng Tử chăm chú nhìn chàng,
nóng lòng muốn mở miệng.

Nhưng chàng lại quay mặt đi,
tránh ánh mắt của nàng, chỉ là một động tác rất nhỏ cũng thể hiện rõ ràng chàng
đang ngượng ngùng.

Nàng bước tới gần chàng hơn. “Sư
phụ!”

Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, Lạc
Âm Phàm không đáp lời.

Bên ngoài Thủy Nguyệt thành đêm
hôm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu thực sự lúc đó chàng không khống chế
nổi dục độc thì chàng đã làm gì nàng, đó chính là hành động không bằng loài cầm
thú, là sai lầm lớn không thể nào tha thứ, chàng đâu còn xứng đáng làm sư phụ
của nàng nữa!

Im lặng.

“Tại sao?” Tại sao chàng làm thế
với nàng? Nàng không thể tin được, nàng cần nghe chính miệng chàng xác nhận.

Nàng vô cùng căng thẳng và nôn
nóng nhưng không hề biết chàng đang rối ren nhường nào.

Tại sao ư? Dĩ nhiên là do dục độc
bên trong cơ thể chàng phát tác, nhưng việc chàng để dục độc có cơ hội lưu lại
cơ thể, mãi không tan biến đã chứng minh cho điều gì? Nếu chàng thực sự vô
tình, không mong muốn những chuyện đó thì dục độc có cơ hội phát tác sao?

Tu hành đến nay đã gần một nghìn
năm, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc chính mình lại có thứ tình cảm đáng
xấu hổ này. Sự việc hôm đó đã chứng minh cho tất cả, khiến chàng không kịp ứng
phó. Lấy danh nghĩa sư phụ để ở bên cạnh nàng, yêu thương, bảo vệ, tức giận,
mắng mỏ, dạy dỗ, khích lệ nàng, rõ ràng nhận thấy tình yêu say đắm của nàng, đã
bao lần theo mách bảo của lý trí mà cự tuyệt, làm nàng tổn thương, tự nói với
mình là do nàng còn trẻ con, suy nghĩ nông cạn, hồ đồ, vậy còn chàng bây giờ
thì sao? Những hành động đó của chàng thì được coi là gì đây?

Chàng lại nảy sinh thứ tình cảm
trái luân thường đạo lý với chính đồ đệ của mình!

Sai rồi, tất cả đều sai rồi!

Lạc Âm Phàm khẽ nhắm mắt, ép buộc
trái tim mình bình tĩnh lại.

Suốt nửa năm qua, từ sự sụp đổ
lúc đầu đến sự quấn quýt, nhung nhớ mãi về sau, lý trí theo thói quen rốt cuộc
đã chiếm thể thượng phong, chàng không xứng làm sư phụ của nàng, là chàng đáng
chết! Nếu nàng oán hận chàng, muốn giết chàng cho hả giận cũng chẳng sao, nhưng
tình cảnh của nàng giờ đây quá nguy hiểm, trận giết chóc vừa rồi chính là mình
chứng hùng hồn nhất. Nàng vốn đơn thần, hiền hậu mà phải sống trong hoàn cảnh
chỉ có giết chóc và âm mưu đen tối, tựa như một trang giấy trắng được ngâm
trong chậu mực, ở đó không cho phép nàng chỉ nghĩ đến bản thân mình, sớm muộn
gì nàng cũng sẽ học được sự nanh nọc và giả dối của ma giới, cho dù nàng không
muốn thì cũng sẽ bị kẻ khác ép phải làm những việc mình không thích, lúc đó
nàng cũng chẳng khác nào Vạn Kiếp Bất Phục năm xưa, chàng tuyệt đối không thể
để nàng tiếp tục sống như vậy được.

Nghĩ vậy, Lạc Âm Phàm cũng cất
tiếng: “Ma cung không phải là nơi ngươi nên ở lại, theo sư phụ về đi!”

Chàng vẫn lo lắng cho nàng sao? Trọng Tử siết chặt bàn tay,
nói: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho đệ tử.”

“Cho dù vi sư có không làm tiên minh thủ tọa đi chăng nữa thì
cũng sẽ không để bọn họ lại làm tổn thương tới ngươi đâu.”

“Lại đến băng lao nữa ư?”

“Đợi vi sư tu thành Kính tâm thuật rồi, sẽ giúp ngươi tịnh
hóa sát khí, đến lúc đó ngươi có thể ra khỏi băng lao được rồi.”

“Sau đó thì sao?”

Sau đó ư? Lạc Âm Phàm sửng sốt.

Trọng Tử cúi đầu, thấp giọng nói: “Đệ tử… có thể cùng sư phụ
quay lại Tử Trúc phong được sao?”

Đã trải qua hai kiếp nhưng nàng vẫn cố chấp như vậy, dành hết
tình yêu say đắm và mọi điều tốt đẹp nhất cho chàng. Còn chàng đối với nàng có
thể cũng có chút gì đó lớn hơn tình cảm sư đồ nhưng tình cảm đó căn bản là
hoang đường, không nên nảy sinh, cũng không thể chấp nhận, chàng có thể làm gì được
nữa?

“Việc này nói sau.”

“Không thể sao?”

“Sau này rồi nói, trước hết cứ theo vi sư về băng lao đã.”

“Hôm đó, tại sao sư phụ lại làm thế?”

Bị nàng hỏi dồn đến mức không còn đường lui, Lạc Âm Phàm biết
mình không thể lảng tránh được nữa, vì vậy chàng bình tĩnh lại, nếu nàng cứ cố
chấp muốn có một lời giải đáp thì được thôi, chàng sẽ cho nàng lời giải đáp!

“Vi sư lúc đó tu hành không cẩn thận, bị tẩu hỏa nhập ma,
nhất thời hồ đồ nên mới…”

Hồ đồ thôi sao? Tẩu hỏa nhập ma nên mới bị nàng dụ dỗ. Mặt
Trọng Tử trắng bệch, nàng lắc đầu, giơ tay kéo vạt áo của chàng, nói: “Không
phải, không phải như vậy!”

Chàng thích nàng, yêu nàng nên mới làm thế. Có chàng ở bên
nàng sẽ không làm hại bất cứ người nào, tại sao chàng lại muốn phủ nhận kia
chứ?

Đôi tay bé nhỏ vừa chạm vào góc áo, Lạc Âm Phàm liền nhanh
chóng vung tay áo về phía sau, tức giận nói: “Không phải như vậy thì là thế
nào?”

Làm thế nào đây? Chẳng lẽ nàng muốn chàng nói cho nàng biết,
chàng và nàng cùng hồ đồ ư? Chẳng lẽ nàng muốn chàng nói cho nàng biết, sư phụ
của nàng nảy sinh ái dục đáng xấu hổ không nên có đó sao?

Trọng Tử cố gắng đứng vững, chậm rãi buông thõng cánh tay.

Thấy bộ dạng của nàng, Lạc Âm Phàm cố giữ sự kiên định, vẻ
mặt không chút thay đổi, nói: “Trước tiên, theo vi sư quay về đã!”

“Sư phụ muốn biết cái gì, thay vì truy sát Mộng Cơ, tại sao
không đến hỏi thẳng đệ tử?” Trọng Tử bỗng nói. “Đêm đó thực sự... Nếu thực sự…”
Nàng ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Trong trí nhớ, hình bóng kia luôn cao cao tại thượng, điềm
tĩnh, thong dong, nàng tưởng rằng chàng sẽ mãi mãi giữ nguyên dáng vẻ ấy.

Trọng Tử lẳng lặng nhìn người đứng trước mặt, chàng đang gắng
sức chế ngự đôi bàn tay run rẩy, khuôn mặt chàng trắng bệch, đầy vẻ hối hận.
Nàng bỗng bật cười, nói: “Gạt người thôi, sư phụ!”

Hai từ sau cùng được nàng nói với ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa
mềm mại lại có chút ám muội.

Lạc Âm Phàm kinh ngạc, sự tức giận vì bị lừa gạt lập tức
khiến chàng choáng váng. Đây là thái độ gì vậy? Nàng là ai chứ? Nàng có biết
mình là ai không? Tiểu đồ đệ thuần khiết, đáng yêu của chàng nhập ma cung chưa
đầy một năm mà đã trở nên vô liêm sỉ như vậy sao, thế này…

Chàng không hề nghĩ ngợi, giơ cánh tay lên.

Tiếng bạt tai nặng nề vang lên, Trọng Tử bị tát mạnh đến nỗi
mặt quay hẳn sang một bên, ngã ngồi xuống đất.

Không rõ là tay chàng đau hay lòng chàng nhói, Lạc Âm Phàm
nhìn bàn tay rồi lại nhìn nàng, một lúc sau mới hoàn hoàn hồn.

Trọng Tử bưng một bên mặt, ánh mắt rưng rưng, nói: “Đây không
phải là câu trả lời mà sư phụ mong muốn sao?”

Lạc Âm Phàm đang chìa cánh tay định đỡ nàng dậy, nghe nàng
nói vậy thì tức đến nghẹn lời, chỉ thẳng vào mặt nàng, nói: “Ngươi…”

Trọng Tử hơi nghiêng mặt, cố gắng thu hồi nụ cười xấu xí,
cứng ngắc.

Hóa ra tình yêu của nàng lại khiến chàng lúng túng đến như
vậy, lúc chàng bị tẩu hỏa nhập ma, nàng không cần biết đến liêm sỉ, dùng ma đan
của Mộng Cơ để dụ chàng mắc lừa, chắc là chàng đang ghê tởm nàng lắm? Thậm chí
chàng còn không để nàng động vào vạt áo.

Mọi kì vọng hóa thành bọt nước, tan biến vào hư không, cảm
xúc hạnh phúc và vui mừng khôn xiết của cái đêm ở bên ngoài Thủy Nguyệt thành
đó rốt cuộc cũng chỉ là “hoa trong gương, trăng dưới nước”, công dã tràng xe
cát mà thôi.

Là chính nàng đã tính kế với chàng trước, hại chàng thân là
sư phụ mà lại làm những chuyện hoang đường, băng hoại đạo đức, hại chàng đường
đường là một tôn giả mà ở trước mặt nàng lại phải chịu cảnh nhục nhã như vậy,
nàng có tư cách gì mà đòi hận chàng chứ?

Chàng là vị tôn giả được người người trên tiên giới kính
ngưỡng, pháp lực vô biên, địa vị cao quý, lại luôn nỗ lực bảo vệ nàng, được làm
đồ đệ của chàng đã là trời cao ban ân rồi, nàng còn muốn gì nữa đây? Tình yêu
của nàng có là gì? Nó vốn không nên tồn tại, nó chỉ mang lại cho chàng nỗi nhục
nhã, đau khổ, khiến chàng thân bại danh liệt! Một mình nàng có tội là đủ rồi,
lại còn dồn ép chàng, làm nhục chàng, là muốn chàng hận nàng nữa sao? Một chút
tình cảm sư đồ cuối cùng, nàng cũng không muốn giữ lại ư?

Trên mặt từ lúc nào đã đàm đìa nước mắt, Trọng Tử ngơ ngẩn
giơ tay lau mặt, cố sức bò dậy, thấp giọng nói: “Đệ tử không biết sư phụ bị tẩu
hỏa nhập ma, chỉ là mơ mộng hão huyền… Sư phụ biết đấy, đệ tử tu hành còn yếu
kém, thiếu hiểu biết, trong lòng lại có tà niệm… Đệ tử lúc đó… Sư phụ có quan
tâm đến đệ tử chút nào không... Đệ tử... Sư phụ ngày hôm đó ngoại trừ… cũng
không làm gì hơn nữa…”

Càng nói càng trở nên lộn xộn, Trọng Tử đành im lặng, nàng
nghĩ chắc giờ chàng cũng chẳng muốn nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt, vì
vậy, nàng vội vã quay người. “Đệ tử đi đây!”

Nhận ra sự tuyệt vọng và xấu hổ trong lời nói của nàng, Lạc
Âm Phàm dần bình tĩnh lại, chàng vừa hối hận vừa không biết phải làm thế nào
đối với hành vi không kiểm soát nổi kia của mình.

Không, nàng sai rồi, trong lòng mang nặng tà niệm không chỉ
có một mình nàng, bôi nhọ tình cảm này đã là việc không nên làm, chàng không thể
khống chế được dục độc, làm những chuyện đó với nàng, là chàng có tội, tại sao
có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng được?

Không thể để nàng quay về ma cung!

“Trọng…” Đang định gọi nàng, chàng bỗng dừng lại, cau mày,
nghiêng người nhìn.

Tư Mã Diệu Nguyên bước ra từ đám mây phía sau, cung kính hành
lễ. “Diệu Nguyên bái kiến tôn giả, đệ tử nghe các trưởng lão của Thanh Hoa cung
nói ma cung đang làm loạn ở đây, tôn giả vẫn bình an chứ ạ?”

Biển mây mênh mông, mịt mờ, nhìn lại thì đã không còn thấy
bóng dáng của Trọng Tử đâu nữa rồi.

Lạc Âm Phàm trầm mặc giây lát rồi nói: “Quay về đi!”

Thiên Chi Tà quả nhiên đang chờ Trọng Tử ở phía trước, thấy
nàng thất thần quay trở lại thì thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ đã hoàn thành suôn
sẻ, chúng ma vội vàng chạy về ma cung báo cáo với Vong Nguyệt. Tà tiên Kim Ly
bằng lòng thuần phục Cửu U ma cung, Vong Nguyệt phong cho y làm vương, vẫn được
mang theo những thuộc hạ cũ, còn đối với nhưng người khác thì hắn lệnh cho đại
hộ pháp Dục Ma Tâm luận công ban thưởng. Từ trước đến nay chưa từng có người
nào sống sót quay về dưới mũi kiếm của Lạc Âm Phàm, thế nên trên dưới ma cung
càng thêm kính phục tân vị hoàng hậu này.

Trọng Tử đang nằm nghỉ ngơi trên giường, chợt cảm thấy phía
trước giường có người, không cần mở mắt nàng cũng biết được đó là ai.

“Thiếu quân vẫn còn tình cảm với Lạc Âm Phàm sao?”

Trọng Tử không phủ nhận, một người đang vô cùng tuyệt vọng
thì còn sợ cái gì nữa chứ? Đúng vậy, nàng bất chấp luân thường đạo lý, kẻ khác
có chê cười, nàng cũng chẳng quan tâm.

“Hắn không thể thích Thiếu quân được đâu.”

Trọng Tử mở to mắt, lạnh lùng nhìn Thiên Chi Tà.

Thiên Chi Tà không thèm để ý, nói: “Từ lâu hắn đã quán triệt
tư tưởng và giác ngộ, đường đường là người có địa vị kim tiên[1], trong lòng
chỉ có tình yêu thương, lòng bác ái với sinh linh bách tính, tuyệt đối không
thể nảy sinh tình cảm của người phàm phu tục tử, Thiếu quân chỉ đang vọng tưởng
mà thôi.”

[1] Địa vị tối cao trong tiên giới.

Con người này luôn luôn như vậy, y luôn nắm rõ nhược điểm của
người khác, sau đó lợi dụng nhược điểm đó để đánh bại đối phương, Trọng Tử vô
cùng tức giận, nhảy dựng lên, giơ tay tát y một cái thật mạnh, nói: “Nếu không
có ngươi mưu đồ hãm hại, bọn họ sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy, ta cũng
sẽ không nhập ma, cũng không bao giờ rơi vào thảm cảnh này!”

Thiên Chi Tà không né tránh, lãnh trọn cái tát của Trọng Tử,
giọng nói của y vẫn bình thản: “Việc này không hề liên quan tới việc Thiếu quân
có nhập ma hay không, hắn là tôn giả của tiên giới, đường đường là tiên minh
thủ tọa, địa vị cao nhất của tiên giới, nếu cùng đồ đệ của mình gây ra chuyện
thị phi, khiến người đời gièm pha, e là danh tiếng của hắn sẽ mất hết, hắn còn
mặt mũi nào ở lại tiên giới được chứ? Thiếu quân cố ý ép hắn, người không sợ
hắn sẽ hận người sao?”

Mặt Trọng Tử trắng bệch, khóe môi giật giật, không nói nên
lời.

Thiên Chi Tà nói: “Tiên và ma vốn không thể cùng tồn tại,
Thiếu quân không cần quá quan tâm. Bất luận là chuyện đêm đó có xảy ra hay
không thì chỉ cần truyền tin tức này ra ngoài, tuy sẽ không ai tin nhưng ít
nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn, đây đúng là cơ hội tốt cho chúng ta hành sự.”

Trọng Tử lập tức lắc đầu, nói: “Không, không nên làm vậy!”

Tình yêu của nàng, chàng không có nghĩa vụ phải đáp lại, mọi
sự việc phát triển tới mức này, đến nàng cũng không ngờ tới, nàng không hề biết
khi đó chàng đã bị tẩu hỏa nhập ma. Ở trong lòng chàng, tiểu đồ đệ mà chàng lúc
nào cũng ra sức bảo vệ lại không từ thủ đoạn nào để dụ dỗ chàng, muốn làm những
chuyện có thể hủy hoại thanh danh của chàng, e là đến nay tình cảm sư đồ của họ
đã chẳng còn lại bao nhiêu, nàng không nên để chàng hận nàng thêm.

Trọng Tử trầm mặc, quay về giường, nằm xuống, đang định chợp
mắt, bỗng bên ngoài thông báo có Bạch Nữ - phu nhân của Kim Ly vương - cầu
kiến, Thiên Chi Tà không quan tâm Trọng Tử có đồng ý hay không, tự tiện truyền
Bạch Nữ vào điện.

Hóa ra Kim Ly mới tới ma cung, tuy nói được phong tước vương
nhưng y cũng tự biết tu vi của mình thấp kém, mà bốn vị tứ đại hộ pháp lại
không phải là người lương thiện gì cho cam nên y muốn cầu một nhân vật có tiếng
tăm che chở, trong khi đó y chỉ quen biết mỗi vị hoàng hậu này, lại từng tận
mắt chứng kiến nàng che chở cho thuộc hạ rút lui trước trong trận chiến vừa
rồi, trong lòng y đoán chắc vị chủ nhân này đáng để mình theo hầu nên mới lệnh
cho thê tử đến đây lấy lòng tân hoàng hậu. Bạch Nữ tiến vào cung điện, quỳ
xuống, dâng lên trước mặt Trọng Tử một gốc cỏ trường sinh.

Trọng Tử liếc mắt nhìn, hỏi: “Đây là…”

Bạch Nữ cười nói: “Đây là báu vật trấn sơn của núi Xích Diễm
chúng thần, người phàm chỉ cần ăn vào là có thể thọ đến hai trăm tuổi. Thứ này
rất hiếm, hoàng hậu là mẫu nghi của vạn ma, xứng đáng được hưởng nó.”

Trọng Tử không chút hứng thú, hỏi: “Ta dùng nó thì có lợi ích
gì chứ?”

Không ngờ hỏi tới vấn đề này, Bạch Nữ có vẻ hơi kinh ngạc
nhưng cũng nhanh trí nói: “Hoàng hậu vốn đã có ma thể, tất nhiên không cần nói
đến việc thọ hay không thọ, nhưng loài cỏ trường sinh này không những có ích
cho tu vi mà còn giúp giữ gìn nhan sắc, có tác dụng làm da dẻ mịn màng, đầy sức
sống, toát ra mùi hương thơm ngát, khó mà có được.” Khách quan mà nói, hoàng
hậu vốn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng Thánh quân coi trọng nàng chắc vì nàng là
con gái của Nghịch Luân, nhìn tình hình trên điện lúc này, có thể thấy Thánh
quân rất nhân nhượng nàng, riêng điều này cũng đủ để làm ô dù cho vợ chồng Kim
Ly rồi, nhưng mà đã là phụ nữ thì có ai lại không để ý tới dung nhan cơ chứ?
Nghe nói hoàng hậu được Thánh quân coi trọng nhưng vẫn không được sủng ái như
Mộng Cơ.

Không đợi Trọng Tử có biểu hiện gì, Thiên Chi Tà ở bên cạnh
đã lên tiếng: “Cây cỏ trường sinh này cũng được coi như là một báu vật hiếm có,
Kim Ly vương và phu nhân đây đã có lòng, Thiếu quân nên nhận cho bọn họ vui.”

Trọng Tử không suy nghĩ nữa, giơ tay lên, nói: “Vậy ngươi
thay ta cất nó đi.”

Hóa ra vị thuộc hạ này nói gì là hoàng hậu nghe nấy, biết là
đã làm tốt được việc này rồi, Bạch Nữ lập tức thở phào, cười xòa mấy tiếng rồi
xin phép cáo lui, lặng lẽ quan sát vị thuộc hạ kia, một lát sau lại nhớ vừa rồi
hình như có người nhắc đến một cái tên khiến nàng ta suýt chút nữa kinh hãi mà
toát mồ hôi lạnh, bèn vội vã cung kính hành lễ với y, sau đó mới lui ra ngoài.

Trọng Tử lại nhắm mắt lại, nói: “Qua đây!”

Thiên Chi Tà hiểu rõ ý của nàng, đang định đến gần thì bên
ngoài lại truyền đến giọng nói của một nữ nhân: “Âm Thủy Tiên cầu kiến hoàng
hậu.”

“Nàng ta tới đây làm gì?” Trọng Tử ngạc nhiên hỏi Thiên Chi
Tà.

Thiên Chi Tà nói: “Tất nhiên là có chuyện gì đó muốn nhờ
Thiếu quân. Ta thấy nàng ta đối với Thiếu quân cũng có vài phần tốt đẹp, người
nên thu phục nàng ta về phía mình, nàng ta muốn làm gì, Thiếu quân cứ đồng ý là
được.”

Ánh mắt Trọng Tử khẽ lay động. “Ta biết rồi,
ngươi lui trước đi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3