Mệnh phượng hoàng (Tập 4) - Chương 70 - Phần 1

Chương 70

Nàng ta nói muốn giúp ta?

Ha, ta hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, tới hôm nay
mới cảm thấy ngạc nhiên. Thẩm Tiệp dư giả điên giả dại lâu như vậy nhưng hóa ra
trước nay, trong âm thầm, nàng ta không hề rảnh rỗi.

Thấy ta không lên tiếng, nàng ta lại nói: “Thế nào, công chúa không
tin ta ư? Ha, tuy ta không đi đâu nhưng trong lòng ta biết rõ hành động của họ.”

Đương nhiên nàng ta biết rõ, bên cạnh có cung tỳ, muốn nghe ngóng một
số việc chắc chắn không khó.

Ta cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”

Nghe vậy, nàng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: “Những kẻ từng ngấm
ngầm hãm hại ta, ta không muốn tha cho kẻ nào. Khi đó, bởi vì Đàn Phi tặng ta cây
trâm ngọc tía, bất luận là Thục phi hay Thư Quý tần đều không tin tưởng ta. Bọn
họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ta tưởng bám vào Đức phi, một người có địa vị cao
như vậy thì có thể khiến bọn họ... sụp đổ, nhưng không ngờ Đức phi cũng qua cầu
rút ván! Hừ!” Nàng ta nhìn ta, nở nụ cười khinh thường. “Bây giờ nàng ta không còn
là Đức phi nữa, tiểu viện ư? Hứ, vòng vèo một hồi, cũng coi như nàng ta đã bị báo
ứng!”

Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta, nàng ta quả thật bận rộn quá nhỉ?

Khi đó, người gợi ý cho Thiên Phi quăng thuốc mỡ về phía người của Cố
gia đúng là nàng ta. Ha, nàng ta có thể rút lui an toàn trước mặt Diêu Thục phi
và Thư Quý tần, có lẽ cũng có chút bản lĩnh.

“Công chúa là người của Đại Tuyên, trong hậu cung sẽ không ai đứng cùng
phe với công chúa. Bây giờ, ta sẵn lòng, công chúa có thêm một trợ thủ, cớ sao lại
không nhận chứ?” Nàng ta nhìn ta, giọng nói có vẻ nghiêm túc.

Đúng thế, điều kiện tốt biết bao! Nàng ta hiểu hậu cung thiên triều,
còn ta chẳng qua chỉ là một nữ tử từ bên ngoài vào, nàng ta sẵn lòng giúp ta, thực
sự là một việc tốt. Có điều, nàng ta không tính được, người đứng trước mặt nàng
ta bây giờ chính là Đàn Phi, người đã bị nàng ta mưu tính hãm hại hai lần.

Ta cười nhạt một tiếng. “Vậy ngươi định làm như thế nào?”

Nàng ta hơi nghiêng người, đặt tay lên mép bàn, nhỏ giọng nói: “Ta nghe
nói Nhuận Vũ - cung tỳ bên cạnh Phi Tiểu viện cũng bị đưa tới Huyền Nhiên các?”

Ta sững người, lập tức gật đầu.

Nàng ta cười, nói: “Dựa vào tính cách của Phi Tiểu viện, tuyệt đối sẽ
không tha cho cung tỳ đó.”

Tất nhiên ta biết điều này. Nhìn cảnh Thiên Phi xông lên bạt tai Nhuận
Vũ là ta biết tỷ ta căm phẫn nhường nào. Tính cách tỷ ta xưa nay luôn như vậy, tốt
hay xấu đều bộc lộ hết trên mặt. Ta nghĩ, có lẽ phải trách Thiên Lục bảo vệ tỷ ta
quá tốt, bằng không, ở trong thâm cung lâu đến vậy, tỷ ta ngờ nghệch hơn nữa cũng
phải học được chút gì đó chứ!

Ta lạnh nhạt nói: “Nàng ta muốn dạy dỗ cung tỳ của mình, sao nào, đến
điều này mà Thẩm Tiệp dư cũng muốn quản à?” Kỳ thực, ta đại khái đã đoán được nàng
ta muốn làm gì.

Nàng ta liếc nhìn ta, thấp giọng nói: “Nếu nàng ta đánh chết cung tỳ
đó hoặc khiến cung tỳ đó chết thảm một chút...”

Quả nhiên...

Thế nhưng không biết vì sao, khi nàng ta nói “chết thảm”, ta bỗng nhớ
tới Triêu Thần. Lòng nhói đau, ta khẽ cắn môi. Thẩm Tiệp dư thấy vậy, vội nói: “Công
chúa sợ à? Người sợ gì chứ? Việc này không cần công chúa ra tay, ta sẽ làm.”

Hít thật sâu, ta ngoái đầu nhìn nàng ta. “Vậy ngươi muốn bản cung làm
gì?”

Nàng ta khẽ cười. “Vào thời điểm thích hợp, công chúa chỉ cần mời Hoàng
thượng qua xem là được.”

“Ngươi định làm thế nào?” Ta hỏi.

Nàng ta chần chừ giây lát, cuối cùng cất lời: “Ta nghe nói ngày mai
Hoàng thượng sẽ bày tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử, có lẽ Hoàng thượng sẽ không
để Phi Tiểu viện tới. Với tính cách của nàng ta, nhất định nàng ta sẽ trút giận
lên cung tỳ đó. Ta có thể bảo đảm, ngày mai nàng ta sẽ đánh chết cung tỳ kia.” Ta
cảm thấy sững sờ, nàng ta lại nói tiếp: “Công chúa chỉ cần khéo léo nói vài lời
trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng nể tình nàng ta là thân mẫu của hoàng tử,
cho nàng ta tham gia. Lúc đó, sẽ có người tới Huyền Nhiên các để truyền nàng ta.
Đương nhiên người đó sẽ phát hiện ra tất thảy.”

Vào lễ mừng tiểu hoàng tử đầy tháng, thân mẫu của hoàng tử lại giết
người trong cung, ha, Hạ Hầu Tử Khâm vốn đã bất mãn với hành động của Thiên Phi,
nếu như vậy, đương nhiên sẽ không tha cho tỷ ta.

Ta nhìn nữ tử trước mặt, tâm tư nàng ta thật sâu xa! Hơn nữa, lần này
còn thực hiện một cách khéo léo, tài tình.

Lần đầu tiên là lừa ta tới Vĩnh Thọ cung, khiến ta dính vào chuyện của
Dụ Thái phi. Thế nhưng lần đó ta may mắn chỉ bởi Hạ Hầu Tử Khâm không hề mong muốn
Dụ Thái phi sẽ chết.

Lần thứ hai là giúp tỷ muội Tang gia thoát thân, nàng ta có thể thản
nhiên kéo Cố Khanh Hằng gánh nhận mọi thứ.

Lần này, nàng ta lại định hại Thiên Phi khiến tỷ ta không thể vùng lên,
còn muốn ta tham gia cùng để Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ra “bộ mặt thật” của Thiên Phi.

Ta không thể không thừa nhận, Thẩm Tiệp dư cũng rất lợi hại, thế nhưng
vận số của nàng ta trước nay đều rất kém. Lần đó, nàng ta bại trong tay ta, vậy
thì lần này cũng vậy.

Nàng ta cười cười nhìn ta, đắc ý nói: “Công chúa
thấy thế nào?”

Ta gật đầu. “Hay, đương nhiên là rất hay!” Nhìn nàng ta chăm chú, ta
cố ý hỏi: “Thế nhưng Thẩm Tiệp dư giúp bản cung như vậy, ngươi được lợi ích gì?”

Nàng ta cười nhẹ nhàng. “Ta có thể giải được mối hận trong lòng, còn
chuyện sau này... Thân phận công chúa tôn quý, lúc đó ngôi vị hoàng hậu chắc chắn
nằm trong tầm tay, ta đã giúp công chúa nhiều như vậy, đương nhiên hy vọng có thể
có chút lợi ích. Công chúa cảm thấy thế nào?”

Lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mặt, xiêm y của nàng ta hơi xộc xệch nhưng
khuôn mặt vẫn sắc sảo và bình tĩnh, ta cười thầm, khi ấy Diêu Thục phi chưa từng
chú ý tới tố chất tiềm tàng của Thẩm Tiệp dư, nàng ta thật sai lầm!

Thẩm Tiệp dư bây giờ đương nhiên muốn chứng kiến từng kẻ trước đây gây
bất lợi cho nàng ta rớt đài, còn về chút lợi ích mà nàng ta nói... Ha, e là tới
lúc đó, người mà nàng ta muốn đối phó chính là ta ấy nhỉ? Ta biết nàng ta không
chỉ ngày đầu tiên.

Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu, nói: “Việc này cứ làm như Thẩm Tiệp
dư nói. Ngày mai, ngươi bảo đảm cho Phi Tiểu viện đánh chết cung tỳ đó, còn bản
cung phụ trách việc khiến cho Hoàng thượng nổi cơn lôi đình. Thế nào?”

Nghe vậy, khóe môi Thẩm Tiệp dư hiện lên nét cười lạnh lùng, ngón tay
lướt qua mặt bàn, nhỏ giọng lên tiếng: “Được, vậy công chúa cứ chờ xem, ta nhất
định sẽ không để công chúa thất vọng.”

Ta gật đầu.

Tất nhiên ta rất tin tưởng, đây là việc đầu tiên nàng ta làm để hợp
tác với ta, nàng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho ta thấy khả năng của mình,
bởi người sau này nàng ta muốn đối phó chính là Thiên Lục và Diêu Thục phi.

Lúc xoay người, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, ta
giật mình sửng sốt, vội đưa tay chống lên mép bàn. Thẩm Tiệp dư cũng để ý thấy sự
khác thường của ta, vội tiến lên hỏi han: “Công chúa sao vậy?”

Định thần lại, ta miễn cưỡng nở nụ cười. “Không sao, có lẽ vì tối qua
ngủ không ngon.”

Nghe vậy, nàng ta không hỏi nữa, lạnh lùng cười,
nói: “Lần này Hoàng thượng kéo dài lễ phong phi cho công chúa, ta cho rằng chắc
chắn có liên quan tới Thục phi. Công chúa phải đề phòng nàng ta.”

Ta đã biết việc này từ lâu, có điều ta cảm thấy ngoài đề phòng Diêu
Thục phi, ta cũng không thể lơ là, thiếu cảnh giác với kẻ trước mặt này.

Bấy giờ giọng nói của Tư Âm ở ngoài vọng vào: “Công chúa, bữa ăn đã
được đưa tới.”

Thẩm Tiệp dư nhìn ta, quay người vào phòng trong, ta không nhìn thấy
bóng dáng của nàng ta, chỉ nghe tiếng hát ngắt quãng, líu ríu từ bên trong truyền
ra.

Ta mở cửa, ra ngoài, kêu Tư Âm đưa đồ ăn cho cung tỳ của Thẩm Tiệp dư
rồi cả hai rời khỏi Thu Ba cư.

Tư Âm nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, tại sao lại thương xót cho Thẩm tiểu
chủ?”

Ta không đáp lời, không phải ta thương xót nàng ta, mà là phòng bị.

Hai chúng ta trở về Cảnh Thái cung, nghỉ ngơi trong tẩm cung một lát,
ta liền sai Tư Âm truyền thái y. Nàng ta giật mình, lo lắng hỏi ta không thoải mái
ở đâu. Ta lắc đầu, chỉ kêu nàng ta đi.

Vừa nãy tới Thu Ba cư, đột nhiên cảm thấy khó chịu, ta không biết là
do gần đây quá mệt mỏi hay vì nguyên nhân khác. Thẩm Tiệp dư đã nói, nàng ta có
thể bảo đảm ngày mai Thiên Phi sẽ đánh chết Nhuận Vũ, vậy thì ta dám khẳng định
nàng ta định dùng độc.

Ta chỉ sợ mình đã tiếp xúc với thứ không nên tiếp xúc ở Thu Ba cư. Mặc
dù ta đã rất cẩn thận song bây giờ càng phải cẩn thận hơn.

Tư Âm lui xuống, một mình ta ở trong phòng, tim quặn thắt, ta sợ những
độc dược chậm phát tác. Thẩm Tiệp dư muốn liên thủ với ta để đối phó với người khác
nhưng vẫn đề phòng ta sẽ quay lại cắn nàng ta vào phút cuối cùng.

Ngoài cửa có tiếng gõ, ta chần chừ giây lát, cuối
cùng hỏi: “Ai?”

Giọng nói của Tường Thụy vang lên: “Công chúa, vừa nãy Tư Âm cô nương
sai nô tài bưng chén trà xanh lên cho công chúa.”

“Vào đi!” Ta khẽ nói.

Cửa được đẩy ra, Tường Thụy bưng trà xanh vào, đặt lên bàn rồi đi ra.
Ta gọi y lại: “Tường Thụy...”

Dường như y ngạc nhiên, vội quay người, nói: “Có nô tài!” Y cúi đầu,
không nhìn ta.

Ta nhìn y, nhất thời cảm thấy sững sờ, rất lâu sau ta vẫn im lặng. Cuối
cùng y nhỏ giọng hỏi: “Công chúa còn gì sai bảo ạ?”

Định thần lại, ta chần chừ giây lát, khẽ khàng lên tiếng: “Cảnh Thái
cung đổi chủ tử, các ngươi đều không vui à?”

Y sững người, hoảng hốt quỳ xuống, nói: “Nô tài không có.”

Ta đứng dậy, cúi đầu nhìn y, khẽ nói: “Đàn Phi...”

“Công chúa!” Tường Thụy cả gan ngắt lời ta, nghiến răng lên tiếng: “Công
chúa đừng nhắc tới nương nương thì hơn. Bây giờ Hoàng thượng đang sủng ái công chúa,
công chúa đừng nhắc đến nương nương.”

Ta hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Vì sao?”

Y ngập ngừng giây lát, cuối cùng mới nói: “Trong lòng Hoàng thượng,
hình ảnh của nương nương... không thể bị xóa sạch. Công chúa, người nhắc đến há
chẳng phải sẽ làm giảm địa vị của mình sao?” Y dừng lại, khom người nói: “Nô tài
nói linh tinh, xin công chúa thứ tội!”

Ta khẽ cười, nhìn y. “Vậy tại sao ngươi muốn nói điều này với bản cung?”

“Nô tài không muốn Hoàng thượng lãng quên nương nương của chúng nô tài,
nô tài cũng không muốn công chúa sống trong Cảnh Thái cung mà mất đi sự sủng ái.”
Nói tới đây, rõ ràng ta thấy cơ thể y hơi run. Xem ra y cũng biết những lời này
có thể chọc giận người trước mặt.

Có điều, may mà ta là Trường Phù song cũng chính là Đàn Phi mà y một
lòng trung thành.

Cảm thấy hơi buồn, ta cười gượng gạo. “Người đã chết rồi, vậy mà vẫn
khiến ngươi nhớ tới.”

Tay y hơi siết lại, y cúi đầu nói: “Tuy nương nương đã đi rồi nhưng
trong lòng nô tài vẫn luôn nhớ đến.”

Nghiêng mặt đi, ta nói: “Ngươi lui ra đi!”

“Vâng!” Y gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Cửa khẽ khép lại. Ta xoay người, bưng cốc trà xanh trên bàn, uống một
ngụm, quả thật mát lòng mát dạ.

Từ từ ngồi xuống, đợi một lát liền thấy Tư Âm dẫn thái y vào. Một gương
mặt xa lạ, ta chưa từng gặp.

Y hành lễ với ta. “Công chúa cảm thấy không khỏe
ở chỗ nào?”

Ta không đáp lời, chỉ đưa cánh tay ra, nói: “Mời thái y bắt mạch cho
bản cung.”

Y hơi sững người, lập tức nói: “Vâng!”

Ngồi xuống, y lót gối dưới cánh tay ta, ngón tay y đặt trên mạch ta,
lát sau nhíu mày, nói: “Mạch của công chúa đập bình thường, không thấy có gì khác
lạ.”

Ta vội hỏi: “Mọi thứ đều ổn chứ?”

Thái y gật đầu rồi hỏi: “Công chúa cảm thấy không
khỏe ở chỗ nào?”

Ta lắc đầu. “Vừa nãy ta hơi chóng mặt.”

Thái y thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là do công chúa mệt mỏi, nghỉ
ngơi đầy đủ sẽ không sao.”

Ta gật đầu, nói với Tư Âm: “Tiễn thái y về!”

Y vội đứng dậy, chắp tay nói: “Công chúa khách sáo rồi!” Nói xong, y
thu dọn đồ trên bàn rồi quay người đi ra.

Tư Âm đỡ ta, nói: “Chắc công chúa mệt quá đấy, nô tỳ dìu người nghỉ
ngơi một lát.”

Ta không cự tuyệt, để nàng ta đỡ lên giường, có lẽ do mệt thật, chẳng
mấy chốc ta đã thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, dùng xong bữa tối, ta vịn tay Tư
Âm đi dạo trong sân. Từ xa đã nghe thấy có người nói: “Hoàng thượng vạn tuế”, nhìn
theo phía phát ra tiếng nói, ta thấy hắn sải bước về hướng tẩm cung của ta.

Ta bèn gọi: “Hoàng thượng!”

Hắn quay đầu, thấy ta, rảo bước tới.

Ta giật mình kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn
bước nhanh tới, kéo tay ta, hỏi: “Có chuyện gì?”

Ta nhất thời ngây người, sao hắn lại vội vàng tới cung của ta rồi hỏi
ta có chuyện gì?

Thấy ta không trả lời, hắn cau mày, nói: “Trẫm nghe nói Cảnh Thái cung
truyền thái y, nàng làm sao?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Tư Âm đứng sau đã khẽ bật cười rồi che miệng.
Hạ Hầu Tử Khâm đưa mắt ra hiệu, cung tỳ phía sau vội vàng quay người lui xuống.

Có điều, thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, ta rất vui. Ta cúi đầu, nói:
“Thiếp chỉ hơi mệt thôi, buổi chiều thiếp ngủ một giấc, bây giờ đã khỏe rồi.”

Nghe vậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta lại hỏi: “Việc của Hoàng thượng đã xử lý xong hết chưa?”

Hắn kéo ta, vừa đi vừa nói: “Trẫm nhớ nàng nên qua thăm.”

Cõi lòng ấm áp, ta lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa?”

Hắn “ừ” một tiếng, kéo ta trở lại tẩm cung rồi mới nói: “Trẫm lại sai
người lục soát Cố phủ nhưng vẫn không thu được gì, có lẽ ông ta không để những chứng
cứ câu kết với giặc trong phủ.”

Nghe hắn nói như vậy, ta biết, Cố đại nhân vẫn không
chịu nói gì.

Ngập ngừng một chút, ta bèn hỏi: “Đã dùng hình chưa?”

Song hắn nói: “Dùng hình cũng không có tác dụng.”

“Vậy Khanh Hằng...” Ta không thể quên, Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, muốn xem
xem Cố đại nhân cảm thấy người đứng phía sau ông ta quan trọng hay con trai ông
ta quan trọng.

Nét mặt hắn lạnh lùng, mãi sau mới lên tiếng: “Từ đầu đến cuối, trẫm
luôn cảm thấy dùng Cố Khanh Hằng để ép buộc ông ta không phải là thượng sách.”

Ta khẽ cười, nói: “Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không muốn dùng cách tiểu
nhân ấy.”

Hắn lắc đầu. “Nếu không nhờ Cố Khanh Hằng tới Đại Tuyên mang thuốc giải
về, cho dù Chu Du Thường có đến thì cũng giải quyết được vấn đề gì chứ? Trẫm nợ
hắn một mạng, còn hứa với hắn, chỉ cần hắn có thể khiến Cố Địch Vân nói ra nơi giữ
những chứng cứ đó, trẫm sẽ cho ông ta một con đường sống.”

Trong lòng chấn động, ta buột miệng hỏi: “Hoàng thượng nhốt hai cha
con huynh ấy cùng một chỗ à?”

Hắn gật đầu. “Nếu không thì khuyên thế nào?”

Ta chán nản. “Như vậy mà Cố đại nhân cũng không
chịu nói ư?”

Hắn mím môi, không trả lời.

Nghĩ một chút, cuối cùng ta lấy dũng khí, nói: “Chi bằng Hoàng thượng
để thiếp thử một lần nhé?”

Hắn liếc xéo ta, khẽ hỏi: “Nàng có thể không?”

Ta cười. “Không thử, sao biết?”

Hắn cũng cười. “Được, trẫm muốn xem xem A Tử của trẫm rốt cuộc có kế
gì hay.”

Ta ngước mắt nhìn nam tử trước mặt. Kế hay?

Ta không có, song ta cho rằng hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến nói với ta
những lời này là đã cho ta đáp án rồi. Mấu chốt chính là hắn muốn xem ta có lĩnh
hội được ý của hắn hay không.

Hắn bước qua, nhẹ nhàng ôm ta, dịu dàng nói: “Việc này không cần gấp,
gần đây nàng cũng mệt mỏi, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có một bữa gia
yến.” Lúc nói tới gia yến, nét cười trên khuôn mặt hắn dần biến mất.

Có lẽ hắn lại nghĩ đến chuyện của Thần Cảnh.

Ta nắm tay hắn, nói: “Hoàng thượng cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm
đi!”

“Ừ.” Hắn đáp, để mặc ta kéo đi.

Nằm xuống, bàn tay to lớn của hắm ôm lấy eo ta, giam chặt ta trong vòng
tay hắn. Ta nằm sấp trên ngực hắn, nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn.

“Hoàng thượng đến Cảnh Thái cung nhiều lần, lại lạnh nhạt, thờ ơ với
Thục phi, không có trở ngại gì chứ?”

Hắn nhắm mắt, nói nhỏ: “Nàng ta có thể làm gì?”

Ta im lặng, giờ đây e là Diêu Thục phi cũng không kể việc này với Diêu
Hành Niên. Suy cho cùng, Diêu Hành Niên còn ở biên ải, cách nơi này hàng nghìn dặm.

Hắn lại nói: “Lần này Diêu Hành Niên giấu Chu Du Thường đi, lão ta đã
có dã tâm của Tư Mã Chiêu(7), ai cũng thấy. Trẫm đang đề phòng thủ đoạn
của lão ta, còn e chưa rõ ràng ư?”

(7) Dã tâm
của Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chuyên quyền, âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu
không thể che giấu được.

“Nhưng...” Điều ta lo lắng chính là, chẳng phải binh quyền vẫn nằm trong
tay lão ta ư?

Hắn khẽ cười, nói: “Nàng không cần lo việc này. Ngủ đi!” Nói rồi, cánh
tay hắn càng ôm ta chặt hơn.

Ta vẫn định nói nhưng thấy hắn có vẻ không muốn nói nữa, nghĩ một chút
bèn im lặng.

Ngày hôm sau, rất sớm đã nghe tiếng Lý công công
gọi hắn. Khi rời khỏi giường, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức ta. Thực
ra, ta dậy từ lâu rồi nhưng vẫn chưa mở mắt, vì muốn ngắm dáng vẻ rón rén của hắn,
cuối cùng ta không kìm được bèn mở mắt.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, sau đó cười khẽ. Không kìm
được, ta cũng muốn phì cười.

Lý công công tiến vào, bấy giờ hắn mới theo Lý
công công đi ra.

Ta mở mắt, thấy cung tỳ đang hầu hạ hắn ở bên ngoài, ta chỉ có thể nhìn
thấy bóng lưng của hắn. Nghiêng người, nhìn hắn một cách chăm chú, ta bật cười thành
tiếng.

Cuối cùng hắn cũng ra ngoài, rất lâu sau ta mới gọi Tư Âm vào hầu hạ.
Một lát sau, có một cung tỳ tiến vào, nói Hạ Hầu Tử Khâm sai Ngự thiện phòng chuẩn
bị canh tổ yến cho ta. Ta ngây người, hắn lên triều sớm như vậy mà vẫn nhớ đến việc
này ư?

Tư Âm tươi cười nhận lấy, nói: “Hoàng thượng nâng niu công chúa trên
tay, mặc dù lễ phong phi vẫn chưa tiến hành nhưng hôm đó Hoàng thượng đã mở miệng
vàng, các đại thần đều nghe thấy, ai không coi công chúa như Quý phi nương nương
chứ?”

Ta chỉ đón lấy bát canh, mỉm cười, không nói gì.

Ăn xong, ta nghỉ ngơi một lát rồi gọi Tư Âm: “Ngươi đi nghe ngóng một
chút, An Uyển nghi bị Thái hậu cấm túc, người ngoài đã được phép vào thăm chưa?”

Tư Âm ngẩn người nhưng cũng không hỏi ta tại sao, chỉ gật đầu, lui ra.

Trong thời gian một tuần hương, nàng ta đã trở lại, nói với ta: “Công
chúa, có thể tới thăm rồi ạ!”

Nghe vậy, ta lập tức đứng lên. Ta muốn đi gặp nàng ấy.

Tư Âm vội đỡ ta, nói: “Công chúa không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi à?
Hoàng thượng nói... muốn công chúa nghỉ ngơi, buổi tối còn phải tham gia tiệc đầy
tháng của tiểu hoàng tử.”

Ta khẽ cười, đáp: “Bản cung không sao, nghỉ ngơi một đêm, bây giờ tinh
thần rất tốt.”

Nàng ta vẫn có chút khó xử. “Công chúa, người vẫn
nên nghỉ ngơi.”

Ta không nhìn nàng ta, chỉ đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không
sao.” Hạ Hầu Tử Khâm lo lắng quá rồi, chẳng qua mấy ngày trước ta mệt quá mà thôi,
chẳng có chuyện gì lớn cả.

Tư Âm vội đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Công chúa vẫn
kiên quyết muốn đi thì để nô tỳ chuẩn bị loan kiệu.” Nói xong, nàng ta định đi.

Song ta gọi lại: “Không cần đầu, bản cung muốn đi bộ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3