Mệnh phượng hoàng (Tập 4) - Chương 62 - Phần 2

Thời khắc này, sĩ khí dâng cao, chiến thắng cận kề ngay trước mắt, chỉ
cần tiếp tục kiên trì.

Cánh tay đỡ hắn run rẩy, e là do hắn lao lực lâu ngày nên sinh bệnh,
giờ không kìm được mới nôn ra máu.

Hắn thở hổn hển, bàn tay nắm lấy tay ta có phần yếu ớt, ta miễn cưỡng
nói: “Hoàng thượng cố gắng cầm cự, đại quân mấy chục vạn binh sĩ đều đang nhìn người.”

Hắn nghiến răng, mồ hôi trên trán toát ra nhiều hơn. Ánh mắt vẫn nhìn
về phía xa nhưng không nói một câu. Ta ngoái đầu nhìn, thấy Cố Khanh Hằng đứng cách
không xa cũng đang nhìn ta, ta như trông thấy cứu tinh. Do ở quá xa, ta không thể
gọi huynh ấy, chỉ có thể mấp máy môi, hy vọng huynh ấy hiểu lời ta.

Rất đơn giản, ta chỉ nói hai từ: Hoàng thượng.

Rõ ràng nhìn thấy hai đồng tử của huynh ấy co lại, huynh ấy quay sang
nói một câu với người bên cạnh rồi vội vàng ghìm dây cương, tiến lên, chỉ nhìn một
cái, lập tức sa sầm mặt, gọi ngự tiền thị vệ đến đứng vây quanh chúng ta. Khoảng
nửa canh giờ sau mới thấy phía trước có người nói: “Thắng rồi! Thắng rồi!”

Ta cảm thấy hân hoan, nhìn về phía trước theo bản năng, thấy binh sĩ
của Bắc Tề đang cuống cuồng lùi lại, chạy tán loạn. Ta có chút mong muốn được nhìn
thấy Tô Mộ Hàn nhưng do hỗn loạn, ta chỉ nhìn thấy một biển người đông nghịt.

Lúc này, giọng nói của một tướng quân truyền đến: “Hoàng thượng, bây
giờ có đánh trống lần nữa, thừa thắng xông lên không? Có lẽ còn bắt được Hàn Vương
và quân sư của Bắc Tề cũng nên!”

Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, thấy Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, bàn tay nắm
tay ta siết chặt. Ta biết, bây giờ e là hắn không nói nổi một câu. Song suy nghĩ
của ta và hắn giống nhau, vừa nãy ta cũng mới hiểu được ý đồ của tiên sinh trong
thế trận này.

Chi viện thật sự của Bắc Tề vẫn còn ở phía sau, bọn chúng dùng mấy vạn
người, giả thua trận đánh này, đợi khi binh sĩ thiên triều truy kích, sẽ bố trí
mai phục ở phía sau.

Đây là thế trận liên hoàn.

Ta ngước mắt, lắc đầu với Cố Khanh Hằng.

Huynh ấy hiểu ý, hét lớn: “Hoàng thượng có lệnh, không được truy kích!”

Tướng quân kia sững sờ giây lát nhưng gã không dám chống lại mệnh lệnh
của Hoàng thượng, đành vâng dạ đáp lời.

Một lúc sau, một người từ phía sau chạy lên, quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm
Hoàng thượng, phía Diêu Tướng quân cần cấp báo tình hình quân sự quan trọng! Hiện
đang đợi trong doanh trại!”

Y vừa dứt lời liền thấy Cố Khanh Hằng nói: “Xin Hoàng thượng hãy về
quân doanh trước, nơi này giao cho các vị tướng quân là được rồi.”

Nghe vậy, vị tướng quân vừa nãy vội nói: “Mạt tướng nhất định sẽ không
phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng!”

Ta vội kéo dây cương, sải bước về phía sau. Cố Khanh Hằng ghìm dây cương,
đi theo bên cạnh chúng ta.

Ta trông thấy người vừa tới báo cáo cũng đứng dậy đuổi theo, bất giác
quay đầu, trong lòng kinh hãi, là Lý Văn Vũ! Vậy thì, việc quân báo của Diêu Tướng
quân là giả ư?

Ngước mắt nhìn sang Cố Khanh Hằng, tất cả đều đã rõ ràng. Huynh ấy sợ
Hạ Hầu Tử Khâm không cầm cự nổi, muốn hắn sớm rời khỏi chiến trường.

Ta cảm kích nhìn Khanh Hằng, huynh ấy đã suy nghĩ hết sức chu đáo.

Vội vàng quay trở lại doanh trướng, vừa bước vào trong, hắn không gắng
gượng được nữa. May mà Khanh Hằng kịp ôm lấy hắn, Lý Văn Vũ xoay người, nói: “Để
thuộc hạ đi mời thái y.”

“Đứng lại!” Cố Khanh Hằng quát lên, sau đó nói: “Hãy chờ ở bên ngoài!”

Ta giật mình kinh hãi, Lý Văn Vũ cũng không hiểu lý do, có điều nghe
huynh ấy nói vậy thì cũng không dám chống lại. Lý Văn Vũ vừa đi ra ngoài thì Lý
công công vội vàng len vào, nói: “Sao Hoàng thượng trở về sớm vậy, Hoàng...” Ánh
mắt đặt lên người đang ở trong lều, đôi mắt bỗng trợn tròn, y xông lên, gọi: “Hoàng
thượng, Hoàng thượng...”

Y ngừng lại giây lát, run rẩy nói: “Còn không
mau truyền thái...”

“Câm miệng!” Hắn yếu ớt lên tiếng.

Lý công công vô cùng sợ hãi, vội vàng giúp Cố Khanh Hằng dìu hắn lên
giường. Mắt Lý công công đỏ hoe, đôi tay run rẩy, không biết nên làm thế nào.

Ta hít thật sâu, bước lên một cách khó nhọc, nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng
hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

Câu hỏi này đương nhiên là dành cho Cố Khanh Hằng.

Từ tin tức mơ hồ lộ ra trong lời nói trước đó của huynh ấy cho đến chuyện
ban nãy huynh ấy quả quyết không cho Lý Văn Vũ mời thái y, ta đã kết luận huynh
ấy là người biết rõ chuyện xảy ra. Có lẽ còn là người duy nhất hiểu rõ tình hình.

Huynh ấy vừa định lên tiếng thì thấy người trên giường đột nhiên nghiêng
người, “ọe” một tiếng, lại nôn ra một ngụm máu.

Ta bắt đầu run rẩy, hắn không phải bị bệnh! Tuyệt đối không phải bị
bệnh!

“Hoàng thượng!” Siết chặt tay hắn, ta sợ hãi bật khóc, nghiến răng nói:
“Cho nên mới muốn đuổi thiếp đi, có phải không?”

Cuối cùng, ta cũng biết những lời hắn nói với ta khi ấy rốt cuộc là
có ý gì. Hắn nói, có một ngày không ở bên cạnh ta nữa, hắn sợ ta sẽ hận hắn. Hắn
nói, chạm vào ta là việc làm không chút lý trí của hắn. Còn Cố Khanh Hằng nói, có
một số thứ, càng để tâm thì khi mất đi sẽ càng đau lòng.

Máu dưới đất không có màu đỏ tươi mà là màu đỏ sẫm. Là máu bị nhiễm
độc.

Hắn đã sớm phát hiện ra, chuyện này xảy ra khi còn ở trong cung. Tại
sao... hắn lại che giấu lâu như vậy?

Quay ngoắt đầu lại, nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Khanh Hằng, ta
hỏi: “Ai hạ độc?”

Nghe ta nói chữ “độc”, Lý công công sợ hãi kêu lên một tiếng, toàn thân
run rẩy dữ dội.

Huynh ấy vừa định cất lời thì thấy Hạ Hầu Tử Khâm bật ho, khóe miệng
đầy máu. Ta hoảng hốt đỡ hắn, nghiêm giọng hỏi: “Vì sao không truyền thái y?” Cho
dù không muốn làm lòng quân tan rã nhưng cũng không thể không quan tâm tới sự sống
chết của hắn!

Nếu Hoàng đế chết, chẳng lẽ trận đánh này còn
có thể đánh tiếp?

Cố Khanh Hằng thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu truyền thái y mà có ích
thì đã truyền từ lâu rồi. Bọn họ xem mạch, còn không phát hiện ra bệnh gì.”

Ta sững sờ, nếu không phải như vậy, hắn trúng độc đã lâu, lúc ở trong
cung, không thể không nghe được tin tức gì, đúng không?

Cố Khanh Hằng lại nói: “Lý công công hãy đi mang một chậu nước lên đây,
trước tiên phải thay y phục cho Hoàng thượng đã.”

Lý công công đang thất thần, bấy giờ mới hoàn hồn trở lại, run giọng
đáp lời, vội vàng lui xuống.

Ta cúi đầu nhìn, mồ hôi trên thái dương hắn đã chảy xuống hai bên má.
Ta cẩn thận đặt hắn nằm ngửa, giơ tay khẽ lau giọt mồ hôi trên trán, thấy hắn mệt
mỏi nhắm mắt, lông mày cau lại, xem ra hắn đang rất khó chịu.

Ta nghiến răng hỏi: “Là loại độc gì?”

Một lúc lâu sau, người phía sau ta mới nhỏ giọng
đáp: “Song sinh.”

Song sinh? Là loại độc gì? Ta chưa từng nghe nói.

Ta ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn Khanh Hằng, huynh ấy hơi quay mặt
đi, không nhìn thẳng vào mắt ta, giải thích: “Loại độc này không màu, không vị,
nếu hòa lẫn trong không khí, kết hợp với một loại hương liệu đặc biệt nào đó, xâm
nhập qua da, cần một khoảng thời gian dài mới có thể tạo thành độc. Ít nhất là nửa
năm.” Lời của huynh ấy khiến ta kinh hãi, huynh ấy nói tiếp: “Hoặc có một cách trực
tiếp hơn là cho thẳng vào trong thức ăn, song cách đó lại cần một vị thuốc dẫn khác
để độc chất phát tác.”

Ta biết, cách sau tuyệt đối không thể thực hiện được, bởi đồ ăn của
hoàng đế phải qua tầng tầng lớp lớp lần thử độc mới được đưa lên. Thế thì là cách
thứ nhất rồi.

Trợn tròn mắt, ta run giọng hỏi: “Trong long diên hương của Hoàng thượng
có hương liệu dẫn độc?” Bằng không, ta không thể nghĩ ra thứ gì khác.

Huynh ấy gật đầu. “Ta cũng nghi ngờ như vậy.”

Thế ư? Vẫn chỉ là nghi ngờ...

Ta vội nói: “Còn nguồn độc?”

Huynh ấy ngập ngừng, vừa định lên tiếng thì thấy
tiếng bước chân người tiến vào. Không cần nhìn cũng biết là Lý công công, lúc này
Lý Văn Vũ đang ở bên ngoài, sẽ không có người nào khác bước vào.

Hai tay run run bưng chậu nước, đặt xuống, y túm lấy tay áo của Cố Khanh
Hằng, hỏi: “Cố đại nhân, Hoàng thượng không sao chứ? Hoàng thượng, người... không
sao chứ?”

Sau đó, y khom người, thay y phục đã ướt bẩn cho Hạ Hầu Tử Khâm. Ta
vắt kiệt khăn bông, lau người cho hắn. Hắn vẫn cau mày, đôi môi mỏng mím chặt, dường
như đang chịu đựng cơn đau đớn đến tột cùng.

Nhìn thấy thế, ta cảm thấy vô cùng xót xa.

Vừa nãy Cố Khanh Hằng nói, nửa năm mới có thể tạo thành độc, vậy chắc
là Hạ Hầu Tử Khâm đã bị hạ độc từ rất lâu rồi.

Rốt cuộc là kẻ nào đã lên kế hoạch chu toàn, tỉ mỉ như vậy?

Ta bỗng nhắm mắt, hỏi: “Vậy làm sao huynh biết chuyện Hoàng thượng bị
trúng độc?”

Cố Khanh Hằng trả lời: “Lần thích khách xuất hiện trên núi Nam Sơn,
Hoàng thượng bị thương, thổ huyết, nhưng máu lại không có màu đỏ tươi. Hoàng đế
Đại Tuyên nói e là Hoàng thượng đã bị trúng độc.”

Ta giật mình sửng sốt, Quân Ngạn!

“Sao y biết?”

“Trong thời gian Đại Tuyên nội loạn, Hoàng đế Đại Tuyên từng bị trúng
độc Song sinh. Về sau được biết loại độc này do quốc cữu của Hoàng đế Đại Tuyên
lấy từ Nam Chiếu, cho nên khi ấy Hoàng đế Đại Tuyên đã tra hỏi Hoàng hậu Nguyên
Trinh. Độc Song sinh có nguồn gốc từ Vu tộc, mà Hoàng hậu Nguyên Trinh không thể
là hậu duệ của Vu tộc, vì thế Hoàng đế Đại Tuyên cho rằng trong lãnh thổ thiên triều
vẫn tồn tại hậu duệ của Vu tộc.” Huynh ấy nhìn ta rồi lại nói: “Khi đó, Hoàng thượng
muốn ta tới Đại Tuyên cũng là vì việc này. Bởi vì Hoàng đế Đại Tuyên nói, người
có thuốc giải cho loại độc Song sinh này.”

Ta hết sức kinh hãi, hóa ra đây mới là nhiệm vụ mà huynh ấy phải ra
ngoài thực hiện sao?

Tới Đại Tuyên lấy thuốc giải cho loại độc Song sinh!

Cuối cùng ta cũng biết lý do ta nhìn thấy Quân Ngạn và Hoàng hậu Nguyên
Trinh ở trong rừng khi đó, chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm nói Đại Tuyên và Nam Chiếu
không có khả năng liên thủ, hóa ra là vì vậy!

Hôm qua, khi ta đến, Cố Khanh Hằng nói sự việc tiến triển không thuận
lợi.

Ta nghẹn ngào hỏi: “Chưa lấy được thuốc giải, đúng không?” Rốt cuộc
là Quân Ngạn không đưa hay đã xảy ra biến cố khác?

Cố Khanh Hằng sững người, lắc đầu, nói: “Không, đã lấy được thuốc giải.”

Ta vui mừng, buột miệng hỏi: “Thế ư? Vậy sao không cho Hoàng thượng
uống?”

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, huynh ấy nghiến răng nói: “Giải dược
của Song sinh được tinh chế từ bạc hà...” Giọng nói của huynh ấy nhỏ dần, còn ta
cứng đờ người.

Bạc hà...

Ta không quên, Hạ Hầu Tử Khâm mẫn cảm với bạc hà.

Khi ấy, hắn chỉ nuốt một miếng bánh nhỏ có trộn
chút bạc hà mà đã bị nôn đến mức như vậy, bây giờ sao có thể uống được thuốc giải?
Hóa ra đây mới là nguyên nhân huynh ấy nói sự việc tiến triển không thuận lợi. Nhưng
dù thế nào đi nữa, cũng phải thử xem sao.

Ta nói với huynh ấy: “Mang thuốc giải vào đi!”

Cố Khanh Hằng chần chừ giây lát, định lên tiếng nhưng cuối cùng không
nói gì, xoay người đi ra. Huynh ấy không ra khỏi trại, chỉ ở bên ngoài, chẳng mấy
chốc lại tiến vào, đưa cho ta một bình sứ nhỏ.

Giơ tay ra, nắm chặt lấy nó, ta run rẩy mở nút lọ, mùi bạc hà nồng nặc
xộc vào mũi. Đến ta cũng bất giác chau mày.

Lắc lắc, là thuốc nước, ta nói với Lý công công: “Bịt mũi Hoàng thượng
lại!” Hắn không uống nổi thì đành dốc vào miệng.

Lý công công sợ hãi, giật thót mình nhưng không dám nói gì, chỉ bước
lên, run rẩy đưa tay ra. Thử rất nhiều lần, y vẫn không dám xuống tay, Cố Khanh
Hằng đứng bên đẩy y ra, đưa tay bịt mũi Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta cúi người, đổ từng chút, từng chút thuốc giải vào miệng hắn. Trông
thấy hắn nuốt theo phản xạ nhưng chỉ trong nháy mắt, tay hắn túm chặt tay ta, ta
đau đến chau mày, chiếc lọ trên tay bất cẩn rơi xuống. Cố Khanh Hằng kinh hãi, may
mà huynh ấy đã nhanh tay nhanh mắt đón lấy.

Người trên giường nghiêng người, bắt đầu nôn.

“Hoàng thượng...” Ta không đỡ được, Lý công công vội tiến lên đỡ hắn,
không ngừng gọi hắn.

Hắn nôn rất lâu, đột nhiên nôn ra máu.

“Hoàng thượng!” Ta bật khóc, không được, hắn không thể nuốt chút thuốc
giải nào!

Hắn nôn đến nỗi không còn chút sức lực, yếu ớt nằm xuống. Ta siết chặt
tay hắn, cảm thấy tay hắn dần trở nên lạnh giá. Tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra
từ cổ họng hắn. Ta biết hắn đang vô cùng khó chịu, đúng không?

Lý công công dọn dẹp xong, lại ra ngoài thay nước. Ta kéo chăn đắp lên
người hắn, dém thật chặt, ngơ ngẩn nhìn hắn. Lần này hắn đã xác định mình sẽ chết,
đúng không?

Quay đầu nhìn Cố Khanh Hằng, ta hỏi: “Hoàng thượng
đã sớm liệu được ngày hôm nay, có phải không? Vậy người định làm thế nào?”

Chiến sự mấy ngày tới, lẽ nào hắn đóng cửa, không tiếp khách ở trong
trại?

Huynh ấy trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Hoàng thượng đã viết chiếu
thư, nếu người có gì bất trắc thì để Tấn Vương đăng cơ.”

Ta cảm thấy toàn thân run rẩy, giận dữ nói: “Không thể được! Hoàng thượng
còn có tiểu hoàng tử, ngôi vị hoàng đế sao có thể trao cho Tấn Vương?” Việc này
nếu để Thái hậu biết, bà cũng sẽ sống chết không đồng ý.

Huynh ấy lắc đầu, nói: “Tiểu hoàng tử còn quá
nhỏ, sao có thể?”

Ta im lặng, trong thời loạn như thế này, phải là người thực sự có tài
năng mới đảm đương được.

Nắm chặt tay hắn, ta nghiến răng nói: “Thiên hạ này là của Hoàng thượng,
ta quyết không cho phép!”

Hắn là người kiêu ngạo xiết bao, ta biết, không tới mức vạn bất đắc
dĩ, hắn sẽ không nói ra những lời như vậy. Cho nên hắn mới vất vả, cực nhọc tách
ta ra, chỉ bởi một khi hắn băng hà, dẫu trước đây ta được sủng ái như thế nào đi
nữa thì cũng chỉ là một phi tử của tiên hoàng mà thôi.

Nước mắt trào ra, ta tuyệt đối không cho phép hắn chết như vậy, không
bao giờ!

Hắn nói hắn muốn ta sống sót trở về gặp hắn, ta đã sống sót trở về,
vì thế hắn không thể chết!

Ngẩng đầu, ta nói với Cố Khanh Hằng: “Một lát nữa các vị tướng quân
trở về, huynh hãy thông báo với bọn họ, gần đây Hoàng thượng lao tâm khổ trí đến
nỗi long thể bất an.”

Huynh ấy sợ hãi nói: “Muội muốn lừa các vị tướng quân là Hoàng thượng
sinh bệnh ư?”

Ta gật đầu. “Chỉ có cách lừa bọn họ, nói với bọn họ rằng Hoàng thượng
chỉ vì lao lực lâu ngày nên sinh bệnh, bọn họ mới có thể giữ kín bí mật để làm yên
lòng quân! Trận đánh ngày mai, hãy chuẩn bị xe ngựa!”

“Hoàng thượng, người...” Huynh ấy hết sức ngạc nhiên.

Ngoảnh đầu nhìn dung nhan của nam tử ấy, ta nghiến
răng, nói: “Muội sẽ thu xếp ổn thỏa việc này.” Dừng lại giây lát, ta lại lên tiếng:
“Khanh Hằng, muội cần một thân phận để chỉ huy toàn quân.”

Huynh ấy “hả” một tiếng vẻ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn ta, mãi sau mới
nói: “Việc này tuyệt đối không thể được, đây là trọng địa quân doanh, sao muội có
thể...”

“Bởi vì không ai hiểu rõ quân sư của Bắc Tề hơn muội!” Ta nhìn huynh
ấy chằm chằm, ngắt lời huynh ấy.

Trong ánh mắt của huynh ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ta tự biết mình đã lỡ lời, chỉ có thể cắn môi, không biết nên nói tiếp
thế nào.

Hai người bối rối rất lâu mới thấy Lý công công tiến vào. “Cố Tướng
quân, các vị tướng quân đã trở về, muốn gặp Hoàng thượng để báo cáo quân tình.”

Ta nhìn Cố Khanh Hằng, huynh ấy do dự giây lát, đưa thuốc giải cho ta,
cuối cùng xoay người đi ra.

Cất thuốc giải vào trong ngực áo, ta lấy khăn tay bên cạnh, nhẹ nhàng
lau khóe miệng đầy máu cho Hạ Hầu Tử Khâm. So với ban nãy, hắn đã ổn hơn khá nhiều,
có lẽ dược tính của thuốc giải đã có tác dụng.

“Hoàng thượng!” Nắm lấy tay hắn, ta khẽ gọi. “Thiếp làm vậy có đúng
không? Thiếp không muốn giang sơn rơi vào tay kẻ khác. Mặc dù cũng là con cháu của
dòng họ Hạ Hầu, nhưng suy cho cùng vẫn khác với chàng.”

Nếu hắn chết, ta cũng đi theo hắn, thế nhưng, bây giờ chúng ta đều đang
còn sống, cho nên ta nhất định không thể đánh mất giang sơn này!

Tới tận lúc chạng vạng mới thấy Cố Khanh Hằng tiến vào. Thấy Hạ Hầu
Tử Khâm chưa tỉnh, huynh ấy chỉ đơn giản nói sơ qua cho ta nghe về tình hình quân
sự nơi tiền tuyến. Ta đã đoán đúng, người Bắc Tề đã bố trí mai phục ở phía sau,
chỉ đợi người của thiên triều ta tiến vào.

Lúc Cố Khanh Hằng đi chỉ nói một câu, xe ngựa đã
chuẩn bị xong.

Nửa đêm, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên tỉnh dậy. Ta vừa mừng vừa lo, cúi
xuống hỏi hắn: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Hắn nhìn ta chăm chú, mãi lâu sau mới đưa tay nắm lấy tay ta, chán nản
cười, nói: “Nhìn trẫm thế này, trong lòng nàng khó chịu lắm, phải không?” Ta gật
đầu, ta vô cùng đau lòng.

Hắn lại nhắm mắt, ta vội nói: “Chàng đã biết, vì sao hôm nay còn muốn
ra chiến trường?” Kỳ thực, lúc ra ngoài, hắn đã cảm thấy không thoải mái rồi, đúng
không?

Một lúc lâu sau mới thấy hắn nói: “Hôm nay, ngay từ đầu đã thua mấy
trận, trẫm không đi thì tinh thần binh sĩ sẽ tan rã. Không có tinh thần chiến đấu
thì những thứ trẫm đã chuẩn bị trước đó sẽ thành công cốc... Trẫm tưởng sẽ không
nhanh đến thế...”

Đưa tay che miệng hắn, ta cắn môi, nói: “Chàng sẽ khỏe thôi!”

Song hắn đẩy tay ta ra, nói nhỏ: “Trẫm cũng cho rằng như vậy, nhưng
không ngờ thuốc giải lại được tinh chế từ bạc hà. Thử uống vài ngụm, lần nào cũng
nôn ra, rất khó chịu.”

“Không!” Ta lắc đầu. “Bây giờ Hoàng thượng đã tỉnh, chứng tỏ đã nuốt
được một ít thuốc giải, không phải sao? Cho dù chỉ là một chút xíu cũng tốt.”

Hắn sững người, đột nhiên gắng hết sức nhổm dậy, dựa vào ta, giống như
đứa trẻ. “Trẫm rất khó chịu!”

Ta gật đầu, ta biết chứ! Ôm lấy hắn, ta nghẹn ngào: “Vậy, Hoàng thượng
hãy uống một ngụm nữa vì thiếp, có được không?”

Hắn mệt mỏi nhắm mắt, đáp: “Trẫm không thể, đành giao trách nhiệm này
cho nàng.”

Trong lòng nhói đau, ta lấy thuốc giải ra, bón cho hắn.

Hắn cau mày, cố ép mình nuốt xuống, tay đặt trên bụng nhưng rồi không
chịu nổi, cúi người, bắt đầu nôn.

Vừa nôn vừa ho, khóe miệng hắn lại xuất hiện tia máu.

Hu hu...

Ta ôm lấy hắn, bật khóc nức nở.

Hắn dựa vào người ta, thở gấp. “Trẫm không chịu được...”

Ta lau nước mắt, sao có thể chịu được chứ!

“Nương nương, nương nương...” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý
Văn Vũ.

Ta kinh ngạc, cẩn thận đỡ Hạ Hầu Tử Khâm nằm xuống, đứng dậy, đi ra
ngoài. Lý Văn Vũ đưa ta một phong thư, nói: “Diêu Tướng quân gửi thư khẩn đến.”

Ta sững sờ, thật trùng hợp, còn có cả thư khẩn!

Nhận lấy thư, ta bước vào trong, thấy hắn mệt mỏi nhắm mắt. Nghĩ một
chút, ta thấy đọc cho hắn nghe cũng như vậy thôi.

Mở bức thư ra, trong thư dày đặc chữ, toàn bộ đều viết về quân tình
bên đó. Câu cuối cùng lại nói, thuốc nước trên người Đàn Phi có độc! Ta cảm thấy
đầu ong ong, còn không hiểu ư?

Dù thế nào ta cũng không ngờ, Tô Mộ Hàn...

Thời gian nửa năm là đủ, bởi vậy y mới không đưa thuốc nước cho ta nữa,
phải không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3